Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân

Chương 14



Buổi chiều oi ức khiến cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy buồn ngủ, nếu không phải có điện thoại, cậu nhất định sẽ trở thành con mèo lười ngủ gật dưới ánh mặt trời.

Tại sao lại là nàng? Hai người kia vẫn còn giận nhau sao? A..... .Không hòa giải được thì cũng đừng nên tìm mình nói những chuyện phiền não yêu đương a, mình và hai người họ chắc phải ngồi xuống nói rõ hết mọi chuyện một lần đi?

“Thật là, bị hai cái tên kia quay như chong chóng....Uy....”

“Cậu trước hết đừng khóc, Vương Đoạt lại xảy ra chuyện gì?”

Hẹn một chỗ gặp mặt, Phương Nguyệt Tầm ngay cả lời dạo đầu đều bỏ qua mà trực tiếp đi vào vấn đề. Sau đó kêu cho mình một ly nước đá ngồi nghe Khương Tiểu Vác khóc lóc oán giận gần một tiếng đồng hồ.

Lúc này đây Phương Nguyệt Tầm không gọi điện thoại tìm Vương Đoạt nữa, bởi vì cậu biết thằng nhóc này chắc chắn đang tìm nơi nào đó chạy trốn mất rồi. Bằng không người khóc lóc trước mặt này sẽ không tìm đến mình để than thở.

Liếc nhìn đồng hồ một cái để tính toán thời gian, cậu đã khuyên nhủ an ủi hơn một tiếng đồng hồ. Nếu bây giờ không đi về thì không kịp. Nghĩ đến Long Nghiễn đêm qua làm việc đến tận bình minh, buổi sáng cũng không có ăn cái gì trong bụng làm cho cậu đứng ngồi không yên, nếu như mình không chạy về để nấu cơm cho hắn, đây chẳng phải là.... ..

Phương Nguyệt Tầm ở trong nhà vệ sinh đem khăn tay của mình thấm ướt, trở lại chỗ ngồi đặt vào trong tay Khương Tiểu Vác.

“Đỡ hơn nhiều chưa? Hai người khi quen nhau sẽ không tránh được những lúc cãi nhau, tôi với Vương Đoạt thậm chí còn ba ngày gây gỗ, năm ngày đánh lộn, hắn là như vậy, cậu đừng quá để ý. Có thời gian tôi sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn, bây giờ không còn sớm, tôi bắt buộc phải đi thôi. Cậu lấy cái khăn này lau mặt, đừng để cho người khác thấy cậu khóc như vậy sẽ cảm thấy rất kỳ quái.”

Khương Tiểu Vác tiếp nhận khăn tay, cảm động không thôi nhìn Phương Nguyệt Tầm. Ánh mắt kia giống như đang muốn nói “Cậu săn sóc người khác vẫn là tốt nhất.”

Cái nhìn của nàng làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy không được tự nhiên.

Tạm biệt Khương Tiểu Vác xong, Phương Nguyệt Tầm vội vàng đón xe bus chạy về nhà.

Lúc về đến cửa nhà, ngoài ý muốn nhìn thấy chiếc xe Aston màu đen của Long Nghiễn đã đậu ở đó. Martin Vanquish ngay trước mắt. Phương Nguyệt Tầm thật không ngờ Long Nghiễn trở về sớm như thế, vội vàng mở cửa đi vào.

Trong phòng khách, Long Nghiễn vẫn còn mặc áo vest nằm ngủ trên ghế sô pha, văn kiện cùng tư liệu vứt bừa bộn trên mặt bàn, Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia mang nhiều điểm ủ rũ.

Nhẹ nhàng bước đến, cố gắng không đánh thức hắn, đem văn kiện cùng tư liệu sắp xếp gọn gàng sang một bên, Phương Nguyệt Tầm chậm chạp cúi người xuống nâng cánh tay hắn lên đặt lên ghế sô pha. Chờ sau khi lấy tấm thảm đắp lên người hắn, hai chân của Phương Nguyệt Tâm không muốn quay đi, mà là chậm rãi ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát người nam nhân trước mắt.

Đây là lần đầu tiên có cơ hội nhìn hắn gần đến thế....A, lông mi dài thật dài, hắn lại có lông mi đẹp đến như vậy sao? Bình thường tại sao mình không có phát hiện? Ngay cả mũi cũng rất cân xứng, tiếp theo nhìn xuống phía dưới cái mũi hắn... ....Thật là, tại sao có người cái miệng lúc lớn lên lại đẹp đến thế a, cậu cũng không biết dùng từ nào để hình dung mới đúng, cái miệng cũng rất đặc biệt không giống như bao người khác, chỉ là công cụ để nói chuyện ăn cơm, xem ra một chút giá trị cũng không có.

Này, đây là nơi đã hôn mình, thật khá.....So với mình lớn hơn a, trách không được hắn.... .! Trời ơi, mình đang suy nghĩ cái gì a?

Cảm thấy bản thân có lối suy nghĩ điên cuồng khiến cho Phương Nguyệt Tầm nhất thời mặt đỏ tim đập, nam nhân ở trước mắt mang một loại mị lực thành thục làm trong lòng cậu sinh ra một cảm giác mãnh liệt. Rõ ràng chán ghét không muốn nhìn, nhưng mà, nhưng nhưng mà......Ánh mắt một chút cũng không rời khỏi, hơn nữa, càng xem càng thích.

Phương Nguyệt Tầm đỏ mặt nhìn Long Nghiễn, xấu hổ nhớ tới nụ hôn của hắn, bất tri bất giác ngón tay của cậu đụng đến đôi môi chứa độ ấm kia, chỉ là nhẹ nhàng đụng phải mà thôi, Phương Nguyệt Tầm bị suy nghĩ hù dọa, đầu ngón tay bắt đầu hơi phát run. Thật là khẩn trương a......

Người ngủ say tựa hồ không có cảm giác được người trước mặt khẩn trương đến nổi sắp đổ mồ hôi, Phương Nguyệt Tầm một lần lại một lần, nhẹ nhàng chậm rãi sờ sờ.....Mềm mại, ấm áp còn có một chút co dãn. Sắc mặt càng ngày càng hồng nhuận, tất cả dây thần kinh trong não đều tập trung vào cảm giác từ ngón tay truyền đến, cái miệng không biết từ lúc nào mỉm cười, không có người nào nhìn thấy được Phương Nguyệt Tầm lúc này đang cười đến ngọt ngào, cười đến hạnh phúc.

“Ân.....”

Long Nghiễn phát ra âm thanh mơ màng, hù dọa người đang vuốt ve suýt chút nữa là hét lên, nhất thời không thể cử động.

Long Nghiễn giật giật thân thể, nghiêng người đổi tư thế nằm, làm cho hai người dựa vào nhau càng gần hơn. Phương Nguyệt Tầm không phải là người có gan lớn, bị hù dọa đến nổi ngay cả hít thở cũng không dám......Chậm rãi xoay người, đem hai tay chống xuống mặt đất, một chút một chút liền ly khai khỏi nơi đầy nguy hiểm này.

Thời điểm con mèo nhỏ chậm rãi rời khỏi ghế sô pha, đôi mắt Long Nghiễn nửa mở nửa nhắm nghiền ngẫm, dịu dàng nở nụ cười.

………….

“Uy, tỉnh tỉnh, ăn cơm, tỉnh tỉnh, muốn ngủ cũng phải ăn cơm xong rồi ngủ a, uy, có nghe thấy không a!”

Chuẩn bị xong bữa tối, Phương Nguyệt Tầm lay lay cánh tay Long Nghiễn, cậu đã gọi hắn cỡ bảy tám lần rồi vậy mà hắn vẫn ngủ say không nghe! Phương Nguyệt Tầm lúc đầu vô cùng mềm nhẹ gọi, bây giờ đã biến thành tiếng rống giận!

“Anh tỉnh a! Nếu không chịu đứng dậy tôi sẽ tạt nước lạnh vào mặt anh đó, uy, anh tỉnh dậy cho tôi, a ──”

Cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm người đã sớm không còn kiên nhẫn vào trong ngực, Long Nghiễn ngay cả con mắt cũng không chịu mở, ngay tại bên tai của Phương Nguyệt Tầm nói.

“Không cần lớn tiếng như thế, tôi đã tỉnh.”

Tên hỗn đản này! Lại khi dễ mình!

“Tỉnh thì buông tôi ra a!”

“Buông tay, buông cái gì?”

Long Nghiễn cố ý làm bộ dạng vô tội, trộm nhìn con mèo rừng đang đỏ mặt giãy giụa trong lòng, hắn như thế nào có thể dễ dàng buông tay được chứ.

“Anh nói cái gì, anh buông tôi ra! Anh đang ôm tôi, hỗn đản!”

“Thật vậy sao?”

Bỗng nhiên cánh tay Long Nghiễn dùng chút lực, gắt gao kéo cả người Phương Nguyệt Tầm dựa vào trong lòng ngực hắn.

“Thật sự, tôi ôm cậu lúc nào?”

Long Nghiễn tuy rằng nói như vậy, nhưng trên tay lại siết chặt thêm, gắt gao ôm cứng lấy cậu.

“Đúng vậy, anh đang ôm tôi! Anh còn không mau buông tôi ra!”

Đứa nhỏ này thật sự nóng nảy, Long Nghiễn mỉm cười buông lỏng người trong lòng ngực ra, lười biếng nói: “Thì ra là cậu a, tôi còn tưởng rằng là cái gối ôm, trách không được cảm thấy cứng ngắt.”

Tức giận! Ngượng ngùng! Không cam lòng! Tất cả những cảm xúc đồng thời phát hỏa!

Phương Nguyệt Tầm cầm lấy cái đệm trên ghế sô pha từng cái từng cái đánh mạnh lên người Long Nghiễn.

“Ai là gối ôm a, mở mắt liền khi dễ người khác! Sớm biết như thế sẽ không đánh thức anh, cho anh ngủ đến chết luôn đi! Cười cái gì mà cười! Tôi thực sự buồn cười lắm sao?”

“Tại sao lại đánh người a, cậu thật không nói lý lẽ. Lời của tôi đâu có sai, cậu thật sự đúng là rất cứng a.”

“Anh, anh, anh đi chết đi cho tôi nhờ!”

Cuối cùng một miếng đệm hung hăng trực tiếp ném vào mặt Long Nghiễn, hắn bất ngờ không kịp ném tránh thiếu chút nữa là ngã xuống cái ghế sô pha, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, Phương Nguyệt Tầm cũng có chút nguôi giận.

Vừa lúc Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy Long Nghiễn bỗng nhiên bất động, một bàn tay che kín mắt, chân mày gắt gao nhíu lại, mặt mày thì nhăn nhó.

Nguy rồi!

Phương Nguyệt Tầm nhớ tới cái khóa kéo của miếng đệm, không phải đã đập trúng đôi mắt của hắn đi.

Phương Nguyệt Tầm hoảng sợ vội vàng ngồi kế bên người Long Nghiễn, kéo bàn tay đang che mắt của hắn ra lo lắng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì, có phải đụng trúng mắt không? Anh đừng đè mạnh như thế, lấy ra để tôi xem xem.”

Long Nghiễn tựa như tức giận gạt tay của cậu ra, biểu tình trên mặt rất đau đớn, làm cho Phương Nguyệt Tầm sốt ruột nóng nảy.

“Có phải rất đau không? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nghĩ rằng sẽ đánh trúng anh, cái kia....... Tôi thật sự không phải cố ý, thực xin lỗi, anh, anh gỡ tay ra để cho tôi nhìn xem. Nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện khám mới được.”

Người này, rất đáng yêu. Một giây trước còn nói muốn giết chết hắn,một giây sau lại gấp gáp đến độ muốn khóc lên. Làm như so với việc đánh trúng hắn còn cảm thấy đau hơn.

Mặc kệ Long Nghiễn lúc này đang suy nghĩ cái gì, Phương Nguyệt Tầm chịu đựng không nổi, lay động cánh tay Long Nghiễn, chăm chú nhìn hắn.

“Tôi thật sự xin lỗi, anh muốn tức giận gì thì để sau được không, trước hết phải nhìn xem con mắt có bị gì hay không, có phải rất đau không? Anh cho tôi nhìn xem a.”

Phương Nguyệt Tầm thật sự rối đến muốn khóc, ai ngờ được sự việc lại xảy ra như thế này a. Giây kế tiếp, cậu càng không nghĩ đến Long Nghiễn lại mãnh liệt ôm lấy cậu bổ nhào xuống ghế sô pha.

Phương Nguyệt Tầm còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một sức nặng rắc chắc đang đè cậu. Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn khuôn mặt nam nhân....... Long Nghiễn cũng đang nhìn cậu, con mắt hồng hồng, thật sự đã bị đánh trúng.

“Anh, anh, anh.”

Phương Nguyệt Tầm giống như con vẹt hơn nửa ngày chỉ nói được một chữ, chờ đến khi Long Nghiễn nở nụ cười mới lấy lại phản ứng.

“Anh muốn làm cái gì?!! Đã tỉnh dậy rồi còn không phân biệt đâu là người đâu là gối ôm sao?”

Lần đầu tiên Long Nghiễn ở trước mặt Phương Nguyệt Tầm cười ra tiếng, ai bảo người trong lòng thật sự đáng yêu không chịu nổi!

“Phân biệt được, cậu cứng ngắt như thế có điểm nào giống gối ôm sao?”

“Vậy anh còn làm gì nữa, cho tôi đứng lên!”

Trái tim đập nhanh đến mức muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài! Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thân thể không còn cảm giác của mình nữa. Phương Nguyệt Tầm chưa kịp giãy giụa đã bị ôm cứng lấy, ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau, một người mỉm cười, một người xấu hổ và giận dữ.

“Nguyệt Tầm, cậu lại làm sai, xử lý như thế nào đây?”

“Làm sai cái gì a?”

“Quân tử động khẩu không động thủ. Đôi mắt của tôi như vậy làm sao bồi thường đây?”

“Đừng nói giỡn nữa được không? Là anh khi dễ tôi trước mà! Dù sao thì con mắt cũng không có gì nghiêm trọng, bất quá chỉ đỏ một chút.”

“Không cho phép bao biện, sai lầm chính là sai lầm!”

“Anh, anh, anh cũng không thèm nói lý lẽ, buông tôi ra!”

“Không được, nhất định phải phạt cậu.”

“Phạt? Có ý gì, anh không phải là muốn hôn...... Uy, không cho phép lại gần đây a....”

Mắt thấy Long Nghiễn cúi xuống càng ngày càng thấp, Phương Nguyệt Tầm trốn cũng không thể trốn! Khẩn trương, kinh hoảng, còn có một chút chờ mong.....Phương Nguyệt Tầm biết rằng muốn thoát khỏi lòng ngực hắn đúng là không có khả năng, nhìn hắn từ từ sáp lại gần, thân thểkhông còn một chút khí lực. Cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt, chờ đợi........Người càng ngày càng gần, hương vị của hắn, độ ấm của hắn, hô hấp của hắn, rõ ràng rất gần mình.....Nhưng mà, Phương Nguyệt Tầm không có cảm nhận được nụ hôn của hắn, mà ở bên tai nghe được một giọng nói trầm tính.

“Phạt cậu buổi tối nấu mì lạnh cho tôi.”

Cái gì????????

Long Nghiễn thoáng nhóm người lên, nhìn người trong lòng ngực mở đôi mắt thật to chớp chớp, biểu tình khó có thể tin được nhìn mình. Long Nghiễn không nỡ buông tay, không nỡ làm cho biểu tình xinh đẹp đáng yêu này biến mất, nên có thể ôm bao lâu thì ôm bấy lâu.

“Anh...... Anh nói cái gì?”

Đã quên mất chính mình vẫn còn bị hắn ôm vào trong ngực, đã quên mất chính mình vừa nãy còn mang tâm tình chờ đợi cùng khẩn trương, lúc này vẫn đang hoài nghi xem mình có phải đã nghe lầm không?

Long Nghiễn cưng chiều chăm chú nhìn đứa nhỏ đáng yêu kia.

Tôi nói buổi tôi hôm nay muốn ăn mì lạnh. Xảy ra chuyện gì, nhìn cậu dường như rất thất vọng a, muốn tôi hôn sao?”

“A? Anh nói cái.... ..”

“Thật có lỗi, tôi cũng không muốn hôn một nhóc quỷ.”

Bộ dạng Long Nghiễn cao cao tại thượng làm cho người trong lòng ngực hắn xấu hổ đến nỗi muốn bốc hơi.

“Anh, anh.....”

Đông!

Phương Nguyệt Tầm khó thở dùng trán của mình trực tiếp đập vào cái mũi của Long Nghiễn, Long Nghiễn hét một tiếng đầy đau đớn, lập tức bỏ cánh tay đang ôm lấy Phương Nguyệt Tầm mà bưng kín mũi. Phương Nguyệt Tầm nhân cơ hội đó thoát ra khỏi người nam nhân, chân chưa kịp chạm đất đã đấm đá Long Nghiễn mấy cái.

Đánh qua, mắng qua, Long Nghiễn bị Phương Nguyệt Tầm chọc cho cười to không ngừng, còn phải hóa trang thành bộ dáng bị đánh rất đau, bằng không nói không chừng con mèo rừng sẽ làm hắn chịu trọng thương thật. Chờ Phương Nguyệt Tầm mệt mọi, thờ phì phò trừng mắt liếc nhìn cái người nam nhân cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha ném cho một câu.

“Anh muốn ăn mì lạnh nghĩ cũng đừng hòng, không muốn đói chết thì lết xuống phòng ăn. Ăn xong rồi lập tức cút về thư phòng đi!”

“Uy, cái này dầu gì cũng là nhà của tôi, sao cậu trở thành người làm chủ a, từ khi nào.. ....”

Long Nghiễn nói vẫn chưa xong đã bị Phương Nguyệt Tầm quay đầu lại mang theo một ánh mắt lạnh băng như muốn nói “Còn dám nói một chữ nữa, tôi sẽ giết anh.”

…………

Sau khi dùng cơm chiều, cho dù Phương Nguyệt Tầm không nói, hắn cũng muốn vào thư phòng để làm việc. Ngồi ở trên ghế, đôi mắt thì nhìn chăm chú vào văn kiện trong tay, còn trong đầu luôn luôn nhớ về Phương Nguyệt Tầm, nhớ ngón tay cậu khẽ vuốt trên môi hắn, nhớ bộ dáng cẩn thận rời khỏi rất đáng yêu của cậu, nhớ biểu tình khẩn trương của cậu khi bị ôm vào trong ngực, nhớ tới khuôn mặt gần như sắp khóc của cậu khi ngồi trước mặt hắn.......Mỗi một cái hồi tưởng đều khoái trá như vậy, ngọt ngào như vậy.

Long Nghiễn làm việc đến hơn mười một giờ, cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra. Tiếng động lớn dọa Long Nghiễn xém chút nữa nhảy dựng lên.

Tình huống hoàn toàn bất đồng với đêm trước, Phương Nguyệt Tầm hận không thể mỗi một bước, mỗi một động tác đều phải đem Long Nghiễn hù dọa đến chết, đi đến trước mặt hắn, đặt một cái gì đó trong tay xuống bàn thật mạnh, thái độ hoàn toàn không thèm nhìn đến vẻ mặt kinh hoàng của Long Nghiễn xém chút nữa đem tư liệu quăng đi, liền xoay người ly khai.

Long Nghiễn sửng sốt một hồi, lại nhìn thấy bát mì lạnh trên bàn....... Cười đến tít mắt, cười đến lộ cả răng nanh, cười đến bả vai run rẩy, cười đến ngọt ngào ấm áp.

………………

Sáng sớm, Long Nghiễn vừa mới đi xuống lầu, thì nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm đứng ở cửa phòng ăn dùng ánh mắt như muốn nói với hắn.

“Dám khi dễ tôi nữa thì bữa sáng hôm nay anh đừng nghĩ sẽ ăn được!”

Long Nghiễn trong lòng cười trộm.

“Buổi sáng tốt lành, Nguyệt Tầm.”

“Buổi sáng tốt lành.”

Phương Nguyệt Tầm gắt gao chăm chú nhìn Long Nghiễm, cái nhìn tựa như hắn là một con chó lớn đang tranh đoạt cá với con mèo nhỏ này vậy.

Long Nghiễn trong lòng vẫn đang trộm cười.

Sáng sớm đã bị nhìn chăm chú như vậy khiến cho Long Nghiễn trước khi ra khỏi cửa, nghĩ sẽ hảo hảo yêu thương con mèo rừng này một chút.

Nhìn cái chìa khóa trước mắt, Phương Nguyệt Tầm hoài nghi nhìn Long Nghiễn.

“Đây là quà tạ lễ của bát mì lạnh đêm qua. Chìa khóa thư phòng của tôi. Ban ngày ở nhà một mình thực sự rất nhàm chán đi, trong thư phòng có rất nhiều sách, cái notebook kia còn có thể lên mạng.”

Phương Nguyệt Tầm chậm chạp không dám tiếp nhận cái chìa khoá, chuyện này thật sự ngoài sức tưởng tượng của cậu, bối rối không biết nên đáp lại làm sao mới tốt. Long Nghiễn cười nắm lấy bàn tay cậu, đem cái chìa khóa đặt trong lòng bàn tay Phương Nguyệt Tầm.

“Không cho phép làm cho thư phòng trở nên lộn xộn.”

“Cái kia...... Thư phòng, có phải có rất nhiều thứ gì đó quan trọng hay không, tôi.... .” Cậu còn nhớ rõ Long Nghiễn đã từng nói qua, thư phòng chính là cấm địa.

“Không sao, thứ quan trọng gì đó tôi đã khóa lại kĩ lưỡng. Cho dù cậu muốn cũng lấy không được. Được rồi, tôi đi làm đây.”

“A, chờ một chút.....”

Phương Nguyệt Tầm cũng không biết tại sao mình lại gọi hắn, đơn giản chỉ không muốn Long Nghiễn cứ rời đi như thế.

Long Nghiễn dừng lại nhìn người trước mắt đang ngập ngừng....

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì...... Cám ơn.”

Nói xong, Phương Nguyệt Tầm nhanh chóng xoay người chạy vào nhà bếp.

……………….

Thư phòng của Long Nghiễn đối với Phương Nguyệt Tầm mà nói quả thực giống như thiên đường, sách của hắn đầy đủ thể loại, phong phú, đa dạng, Phương Nguyệt Tầm tuy đã nhìn qua như vẫn cảm thấy hoa cả mắt.

Chờ tìm được cuốn sách trông có vẻ rất thú vị, ngồi trên cái ghế da mắc tiền của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm có cảm giác được gần gũi với hắn hơn, cũng quen thuộc hơn. Điều này làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất hạnh phúc, cũng cảm thấy thỏa mãn.

Xem a, xem a, xem đến ngay cả thời gian cũng quên, xem đến ngay cả cơm trưa cũng quên. Tuy rằng cậu có thể đến phòng khách, tìm một tư thế thoải mái ngồi trên ghế sô pha mềm mại đọc sách, nhưng cậu lại thích ở tại nơi thuộc về Long Nghiễn như thế này, cảm giác bản thân có thể tiến nhập vào thế riêng của hắn.

Không biết thời gian đến tột cùng đã trôi qua như thế nào, lúc cái bụng réo âm ỉ không chịu nổi, Phương Nguyệt Tầm mới chịu rời khỏi thư phòng đến nhà ăn, lúc này, cậu lại nhận được điện thoại.

“Uy, Vương Đoạt, cậu còn mặt mũi nào mà gọi điện thoại cho tôi? Cậu cùng Tiểu Vác lại xảy ra chuyện gì nữa?”

“Đừng nóng giận a, chỉ là ồn ào vài câu. Cậu đang ở nhà sao?”

“Ừ.”

“Đến đây đi, mẹ tôi làm món sườn lợn sốt chua ngọt mà cậu thích ăn nhất, bắt tôi phải gọi cậu đến.”

“Bây giờ?”

“Bây giờ.”

“Không được a, hiện tại tôi không đi được a.”

“Vậy cậu nói địa chỉ nơi đó cho tôi biết, tôi đem qua cho cậu.”

“Hắc hắc, như vậy ngại lắm!”

“Gớm! Tôi còn không biết cậu sao, đừng nói nhảm nữa, mau đưa địa chỉ đây.”

“A,cậu chờ một chút, khoảng ba phút nữa tôi nhắn tin qua cho cậu.”

“Cậu nhanh lên đó a.”

Cúp điện thoại của Vương Đoạt, Phương Nguyệt Tầm suy nghĩ một chút, rồi bấm số di động của Long Nghiễn.

……………………

Lúc này Long Nghiễn đang ở trong phòng họp với tất cả các giám đốc của từng bộ phận, mọi người đối với vị tổng giám đốc này đều có chút sợ hãi. Bình thường không hề nở nụ cười, luôn trầm lặng, ánh mắt dường như nhìn thấu lòng người, làm cho người khác không rét mà run.

Long Nghiễn ngồi trước mặt mọi người không chút biểu tình lắng nghe báo cáo phân tích, sắc mặt càng phát ra sự ngưng trọng, trong phòng họp tràn ngập không khí khẩn trương.

“Thật có lỗi tổng giám đốc, điện thoại của ngài vang lên.”

Thư ký ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở Long Nghiễn, Long Nghiễn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, vốn tính sẽ liếc mắt nhìn dãy số một cái rồi ngắt điện thoại. Nhưng ngờ đâu, ánh mắt của hắn lại nhìn thấy số từ nhà riêng của mình.

Là Nguyệt Tầm sao?

Long Nghiễn bấm nghe điện thoại, từ bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Phương Nguyệt Tầm.

“Uy, là Long Nghiễn tiên sinh?”

“Chính tay cậu bấm số mà không biết sao, còn hỏi!”

Đầu bên kia nhất thời lặng thinh, sau đó.....

“Đây chính là lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho anh a, hỏi một câu như vậy thì cũng là bình thường đi!”

Trời! Tổng giám đốc nở nụ cười! Mọi người trong phòng họp hoảng sợ đến nỗi tim đập mạnh không ngừng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cái kia, mẹ của Vương Đoạt có đồ vật muốn đưa cho tôi, hiện tại tôi đi không được. Tôi muốn nhờ Vương Đoạt đưa đến nhà, được chứ?”

Trời, tổng giám đốc lại cười nữa! Trong phòng họp lại vang lên những tiếng lòng đầy hoảng sợ.

“Cậu có thể đón tiếp bạn bè, những nơi không thể vào cậu cũng biết rõ ràng rồi.”

“Còn nữa.....Tôi, tôi có thể, có thể đem sách vào phòng của mình xem không?”

“Có thể.....Nơi đó, cậu thích không?”

“Thích, thích muốn chết! Cám ơn anh.”

“Không cần cảm tạ! Đúng rồi, cậu xảy ra chuyện gì, tại sao không thể đi?”

Long Nghiễn nghe thấy câu trả lời “thích, cám ơn” thì vui đến nỗi quên mất mình đang còn trong cuộc họp, chỉ muốn cùng cậu tán gẫu như vậy thôi. Đầu kia của điện thoại Phương Nguyệt Tầm cũng quên mất Vương Đoạt đang đợi điện thoại của cậu.

“Không có gì, chỉ vì đọc sách đến nỗi không muốn buông ra. Nếu đi với Vương Đoạt thì trở về sẽ quá thời gian nấu cơm. Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian bên ngoài.”

“Thích đọc sách mặc dù là chuyện tốt, nhưng cũng không thể quên mất thời gian nghỉ ngơi. Phải bảo vệ đôi mắt thật tốt mới được.”

Trời, tổng giám đốc biết quan tâm người khác! Trong phòng họp nhất thời liên tiếp nghe được những tiếng thét chói tai từ trong đáy lòng.

“Tôi biết. A, anh có đang bận cái gì không, không làm việc sao?”

“Bộ nghĩ ai cũng rãnh rỗi nhàn hạ như cậu sao, tôi đang họp.”

“A! Tại sao anh không nói sớm, tôi không phải đã quấy rầy anh sao, chuyện này nên nói trước chứ a.”

“Cậu lại không có hỏi.”

“Chuyện này cần tôi phải hỏi sao? Bái bai!”

“Uy, uy.... .”

Đây cũng quá nhanh đi, đứa nhỏ sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn như vậy sao, này so với nữ nhân còn quan tâm hơn nhiều.

Long Nghiễn lúc đem ánh mắt nhìn về những người trong phòng họp còn cho rằng bọn họ lúc ăn trưa đã ăn trúng cái gì không tốt. Thư ký ngồi kế bên Long Nghiễn cũng đồng tình nhìn mọi người.

END 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.