Đành Buông

Chương 5-1



Dương Dương để lại tờ đơn xin li hôn rồi xách hành lý rời khỏi ngôi nhà cô đã gắn bó bao năm qua

Sau đó, cô đến công ty của cha chồng. Thư ký yêu cầu cô chờ một lúc rồi mới cho cô vào. Cô không nhanh không chậm đi vào, đứng thẳng trước bàn làm việc, cùng cha chồng bốn mắt nhìn nhau, cẩn thận nhìn rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt ông.

Cô rất ít khi nhìn ông chăm chú như vậy, không, phải nói rằng đây là lần đầu tiên cô nhìn cha chồng một cách cẩn thận như vậy

Ông và Lý Hách trông rất giống nhau, lông mày đậm, mắt sâu mà đầy năng lượng, nhìn càng lâu lại càng bị hấp dẫn nhưng mà điểm giống nhau nhất chính là sự tự tin, như thể rằng cho dù trời sập thì bọn họ cũng không sợ

Cha chồng cô là một nhân vật mang tính truyền kì, trên thương trường chẳng ai là không biết đến câu chuyện kì tích của ông.

Cô vốn không mấy tin vào kỳ tích nhưng cô tin tưởng vào sự kiên định. Người đàn ông kiên định, có bản lĩnh thì trong hoàn cảnh khó khăn cũng sẽ bộc lộ được tài năng. Quá khứ của ông là sự nỗ lực lớn để có thể trở thành Lý Minh của ngày hôm nay. Lý Hách cũng là người đàn ông như vậy, tuy rằng anh không đi chung đường với ông nhưng cô luôn tin, Lý Hách có thể sáng tạo nên một kì tích khác.

Lúc Dương Dương quan sát ông, Lý Minh cũng quan sát cô. Cô không đủ bắt mắt, dung mạo so với người yêu cũ của Lý Hách đương nhiên là thua thảm hại. Bởi vậy nghe tin Lý Hách muốn kết hôn với cô, ông và vợ đã cùng nghĩ rằng đây là quyết định lúc nóng giận của Lý Hách.

Nhưng ba năm trôi qua, qua mỗi lần “không thể không” tiếp xúc, ông đã dần dần đồng ý rằng Lý Hách yêu Dương Dương không phải là chuyện bất ngờ, cô ấy là người phụ nữ đáng để được yêu thương, trân trọng.

Cô không đẹp nhưng thanh tú, thoải mái. Cô không đủ kiều diễm nhưng lại dịu dàng như nước. Có loại phụ nữ xinh đẹp như hoa nhưng cô lại giống như cỏ thơm trong rừng, càng tiếp xúc càng khiến người ta cảm thấy thoải mái cho nên tuy rằng ông không nói gì nhưng trong lòng ông đã chấp thuận cô con dâu này từ lâu

–     Sao đột nhiên tới đây?

Ông rời khỏi bàn làm việc rồi đưa Dương Dương ra bàn trà ngồi

–     Con muốn nói với cha một việc!

–     Chuyện gì?

Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ một hồi rồi mới nói:

–     Con không hiểu Lý Hách, không hiểu vì sao anh ấy giúp người khác rồi sẽ thấy vui vẻ, cũng không hiểu vì sao không thu tiền của bọn họ mà anh ấy vẫn có thể cảm nhận được thành công. Nếu là con, con cần cơm no áo ấm, muốn lúc nào cũng có thể đến trung tâm thương mại shopping thỏa thích mới vui vẻ, muốn nhiều người khích lệ tác phẩm của con rất hay, ông chủ trả tiền nhuận bút cao mới có cảm giác thành công.

–     Ý là lấy Lý Hách nên con không được ăn no mặc ấm, được vui vẻ như con mong muốn

Là mỉa mai sao? Cô nghĩ, đúng thế, thật quá mỉa mai cho mình khi xưa đã không biết trời cao đất rộng là gì mà vẫn dám dõng dạc nói: “Chồng của con con sẽ nuôi”

Cô cúi đầu khẽ gật, ngay cả mình cũng không nhịn được mà muốn cười:

–   Đúng thế, cho nên mọi người đều nói tình yêu mù quáng, che mờ lí trí, che mắt che tai khiến cho bản thân không nhận rõ được chân tướng sự thật, thị phi đúng sai.

–   Cho nên? Hôm nay con đến là vì con đã không còn mù quáng vì tình yêu nữa?

Khả năng quan sát sâu sắc của cha chồng khiến cô hoảng sợ, sững sờ mất 2s. Đúng thế, nếu Lý Minh không phải là nhân vật có khả năng như vậy thì dựa vào cái gì mà chiếm được vị trí bây giờ. Cô cũng không già mồm, không che giấu, cười gật đầu đáp:

–   Đúng thế!

–   Vì sao? Đột nhiên phát hiện Lý Hách không phải là vĩ nhân như con tưởng tượng?

–   Không! Anh ấy vẫn mãi là vĩ nhân, sự tồn tại của anh ấy khiến cho xã hội dối trá này còn chút công bằng

–   Nó đã tốt như vậy thì sao không muốn tiếp tục mù quáng vì nó?

–   Không phải cô gái nào cũng cần một ông chồng vĩ nhân. Hơn nữa, con cũng không có đủ thực lực đó, xấu hổ quá, mới qua ba năm ngắn ngủi mà con đã phải nuốt lời rồi

Năm đó, cô thẳng thắn, kiên quyết nói với Lý Hách trước mặt cha mẹ chồng rằng: “Kết hôn đi, em sẽ kiếm tiền, anh thì giúp những người cần sự giúp đỡ”

Giờ cô đã phải nuốt ngược những lời này vào trong, cô thật có lỗi, thực sự xin lỗi

Lý Minh cũng hiểu ý cô là gì

Trước kia, khi gửi trả chi phiếu về cho ông, cô đã nói với ông: “Trước khi kết hôn con đã nhận lời sẽ dùng hết sức để duy trì giấc mộng của Lý Hách chỉ cần con còn có khả năng. Nếu đến một ngày con không thể duy trì được nữa thì xin cha hãy tiếp nhận thay con”

Cô định không ủng hộ Lý Hách nữa?

Nhìn khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt của Dương Dương, nhìn sự sầu bi nơi đáy mắt cô, ông có thể hiểu. Đối với một người phụ nữ kiếm tiền vất vả phải ủng hộ một người chồng chỉ biết đốt tiền làm từ thiện thì là chuyện khó khăn cỡ nào. Ba năm, con bé đã rất cố gắng rồi

–     Con dự tính sao?

–      Đơn li hôn con đã kí, để ở nhà, tài sản giữa bọn con cũng không có nhiều, nhà con để lại cho anh ấy… Nhưng con nghĩ anh sẽ không cần, sau này anh chắc sẽ chuyển về nhà, đến lúc đó, xin cha mẹ hãy bao dung anh ấy, an ủi và tiếp tục ủng hộ anh ấy.

Nói xong, cô cúi người thật sâu về phía Lý Minh

Cô hiểu, một người làm cha, nhất là một người cha thành đạt như ông luôn mong mỏi con trai có thể kế thừa sự nghiệp của mình nhưng Lý Hách lại khiến ông rất rất thất vọng, đến độ nói ra miệng cũng thấy thật gian nan.

–     Nếu để cha đỡ lấy gánh nặng văn phòng luật thì sao, con có thể không nghĩ đến việc ly hôn không?

Lời vừa nói ra, Lý Minh mới phát hiện, thì ra mình không chỉ đã nhận Dương Dương là con dâu mà còn mong cô sẽ là con dâu cả đời của mình

Cô mỉm cười, lắc đầu.

Quả nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng tiền là vấn đề lớn nhất giữa vợ chồng cô

–     Không đâu

–     Vì sao? Con không còn yêu Lý Hách sao?

Yêu chứ, sao có thể không yêu, cô yêu anh đến tận tim gan, yêu đến tận máu thịt nhưng cô cũng tin, tình yêu không thể dựa vào những lời nói dối, sự trách nhiệm hoặc một bên tình nguyện mà có thể gắn bó mãi mãi. Cô không muốn lợi dụng sự áy náy của Lý Hách để đạt được mục đích của mình. So với việc khiến cho anh ấy phải hối hận về sau thì chẳng bằng kết thúc ngay tại đây.

–     Yêu

Cô không nói dối, dưới con mắt sắc bén của cha chồng, mọi lời nói dối đều sẽ bị vạch trần.

–     Đã như vậy thì sao không tiếp tục? Ông khẩn thiết hỏi.

Cô cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn ông mà đáp:

–     Lý Hách là một người rất tốt, rất lương thiện, biết suy nghĩ vì người khác

Lí Minh bật cười. Không ngờ bị con mình quấy nhiễu ba năm mà cô vẫn có thể bình luận được câu này. Không biết cuối cùng là vì cô quá lương thiện hay vì cô chưa từng học cách phê phán người khác.

–      Cha không biết là mình lại dạy nó tốt như thế

Dương Dương cười gật đầu:

–      Cha quả thực đã dạy dỗ anh ấy rất cẩn thận. Anh ấy luôn suy nghĩ cho người khác trước rồi mới đến bản thân, luôn hi sinh mình để cho người khác được vui vẻ. Mà con nghĩ chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc cho bản thân nhưng cũng không muốn anh ấy phải hi sinh

–      Sao con biết là hạnh phúc của con cần đến sự hi sinh của Lý Hách đánh đổi?

Cô hít sâu một hơi, liếm liếm môi rồi mới chậm rãi nói:

–      Nghiêm Hân đã quay lại, cô ấy nhờ Lý Hách giúp ly hôn

Cô thấy cha chồng sửng sốt. Lý Minh mất vài giây mới hoàn hồn. Vậy là ông cũng biết chuyện của Nghiêm Hân? Đúng rồi, nghe nói ông và mẹ chồng luôn cho rằng Lý Hách cưới cô là Lý Hách chịu thiệt, cô không nên thấy ngạc nhiên

–     Lí Hách đồng ý?

Lý Minh bất giác nhíu mày. Ông hiểu được nguyên tắc của con mình, cũng hiểu con mình là người luôn giữ vững nguyên tắc, cho dù là cha mẹ cũng đừng mong có thể khiến anh thay đổi.

Như vậy, nó vì Nghiêm Hân mà phá lệ, điều đó có ý nghĩa gì ông cũng hiểu

–      Đúng!

Cô yêu cầu sự chân thật, công bằng, tình yêu của cô không mong vướng bận chút nghi ngờ. Cô thừa nhận mình rất phiền phức, hơn nữa bị bệnh ưa sạch sẽ thái quá với tình yêu

–      Có lẽ chỉ là sự quan tâm dành cho bạn bè thôi, tình yêu đã qua rồi, chẳng có nghĩa gì cả.

Lý Minh thử nói đỡ con mình

Cô không cãi lại nhưng có lẽ cha chồng cô cần thêm chứng cứ rồi. Cô lấy trong túi ra những bức ảnh đã rửa rồi đưa cho ông

Ông xem những bức ảnh, Lý Hách cười rất vui, một người đàn ông, một người phụ nữ và một đứa bé tựa như một gia đình hạnh phúc. Ông là cha của Lý Hách, hẳn phải cãi cho con để tránh tiếng xấu ngoại tình nhưng bức ảnh này khiến ông phải á khẩu không trả lời được.

–     Trong ảnh, Lý Hách rất vui vẻ, đó là hạnh phúc con không thể đem lại cho anh ấy. Ba năm chung sống, con hiểu Lý Hách là người dễ mềm lòng cỡ nào, anh ấy sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương con. Bởi vậy đến cuối cùng, nếu không phải là anh ấy tự ép mình chặt đứt hạnh phúc thì sẽ là lừa dối con, cùng con là vợ chồng nhưng lại tìm kiếm tình yêu từ phía Nghiêm Hân. Bất kể là thế nào thì con cũng không muốn. Cho nên, con cứng rắn hơn anh ấy, con quyết định thay anh ấy. Cô nhàn nhàn đáp.

–     Con quyết định ly hôn?

–     Quyết định của con là mong anh ấy vui vẻ

Cô rất căm ghét bản thân mình khi nói ra những lời giả dối như vậy. Cái gì mà chỉ cần anh ấy vui thì tôi sẽ vui. Quá ngu xuẩn

Nhưng lời này dù giả dối nhưng lại có đạo lý, cô không thể nào nhìn được cảnh anh ấy gắng gượng hạnh phúc trước mặt cô, không thể đã biết rõ Nghiêm Hân có thể khiến anh bỏ qua nguyên tắc của mình mà vẫn tin tưởng rằng giữa bọn họ không có gì, càng không thể nào để mặc mọi chuyện phát triển, rồi đến một ngày mình sẽ thành oán phụ nực cười

–     Không hối hận sao?

–     Nếu hối hận có thể thay đổi được điều gì đó…

Cô yên lặng trong phút chốc rồi lại nhìn về phía ông, mắt lóe lên:

–     Con nghĩ con không có quyền hối hận

–     Nghĩ lại đi! Ông vẫn mong cô có thể hồi tâm chuyển ý.

Cô không trả lời, lại gặng hỏi ông:

–     Cha sẽ ủng hộ anh ấy đúng không?

Lý Minh nhìn chằm chằm Dương Dương. Cuối cùng ông đã hiểu vì sao cô lại khiến người khác thấy thoải mái như vậy! Bởi vì cô không tranh giành vì bản thân điều gì, cô chỉ suy nghĩ cho người khác. Ở bên một người con gái như vậy, ai mà chẳng thấy vui vẻ, tự tại

Ông còn chưa trả lời thì cửa đã bị mở tung ra, người bước vào là Nhược Uyển vợ ông. Bà vừa vào phòng thì đã hưng phấn ồn ào:

–     Đoán xem hôm nay ai tới tìm tôi? Là Nghiêm Hân, nó trông còn xinh đẹp hơn trước kia nhiều. Nó nói muốn quay lại với Lý Hách, hỏi chúng ta có phản đối không? Tôi nói, chúng ta không phải là loại cha mẹ cổ hủ, giờ là thời đại gì rồi, ly hôn kết hôn đâu phải là chuyện gì to tát, chúng ta coi trọng hạnh phúc của Lý Hách hơn…

Xem đi, ngay cả mẹ chồng cũng tán thành rằng Lý Hách và Nghiêm Hân ở bên nhau mới hạnh phúc, có thể thấy quyết định cũng không phải là cô phiến diện, chủ quan. Cô không đổ oan cho Lý Hách.

Biểu cảm của Lý Minh khác lạ khiến bà ta phát hiện có điều bất ổn, xoay người lại mới phát hiện Dương Dương đã ở đó. Như là khiêu khích, bà ta cười đến độ nếp nhăn hằn sâu:

–     Nghiêm Hân người ta ấy mà rất biết cách làm người đó. Vừa gặp đã vung tay mua tôi túi xách hàng hiệu trị giá hai mấy vạn đó, nó rất hào phóng, sẽ chẳng keo kiệt mà đi tặng người ta cái gì mà khăn lụa rẻ rách …

–     Câm mồm!

Lý Minh giận dữ quát, đây là lần đầu tiên ông mắng vợ trước mặt người khác

–     Ông xã, ông… ông…!

Bà rất giận dữ, có chuyện gì bọn họ về nhà đóng cửa bảo nhau, sao ông ấy có thể quét sạch mặt mũi của bà trước mặt Dương Dương, muốn bà im thì bà sẽ im sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Sao ông ấy lại bảo vệ Dương Dương như thế, chẳng lẽ ông ấy thực sự coi nó là con dâu? Quỷ tha ma bắt, chẳng phải luôn nói con được hạnh phúc mới là quan trọng nhất!

Dương Dương cũng chẳng có lòng dạ để nán lại nghe chuyện thị phi, cô đứng dậy gật đầu chào cha chồng rồi nói:

–     Ngại quá, làm phiền ngài rồi, tôi đi trước. (Heo: Vì Dương Dương đã quyết định li hôn nên xưng hô lịch sự và xa cách)

Cô xoay người, cúi đầu chào mẹ chồng rồi chuẩn bị rời đi

Nhược Uyển vội đi tới chắn Dương Dương lại không cho cô đi:

–     Dương Dương à, cô chắc tám phần không biết Nghiêm Hân là ai đúng không? Đó là đứa con dâu chúng tôi rất ưng ý, không chỉ thông minh, bằng cấp cao mà khí chất cũng rất tốt. Cuối cùng nó đã quay lại, còn nói sẽ cẩn thận bù đắp sai lầm trong quá khứ, muốn bắt đầu lại với Lý Hách…

–     Rất xin lỗi! Cô kiên quyết cắt ngang lời mẹ chồng

Nhược Uyển kinh ngạc nhìn cô. Từ khi nào thì Dương Dương dám to gan ngắt lời mình? Phản rồi? Đang định mở miệng mắng cô thì không ngờ Dương Dương đã nhanh hơn bà một bước mà nói

–      Xin lỗi, tôi không phải là Dương Dương, tôi là Trình Tâm Di

Khẽ gật đầu, cô rời khỏi văn phòng

Bà nghe không hiểu nhưng Lý Minh đã hiểu. Ý của cô là cô đã không còn là người phụ trách việc khiến Lý Hách cảm thấy vui vẻ nữa rồi.

Lí Minh nhíu mày, mày nhăn lại tạo thành chữ xuyên (川) thật lớn. Ông không biết mất đi Dương Dương là hạnh phúc hay bất hạnh của Lý Hách?

–    Nó uống nhầm thuốc à mà dám cãi lời tôi?

Nhược Uyển tức nghẹn nhìn bóng Dương Dương đang rời đi, bà vọt tới trước mặt chồng, giận dữ kể tội con dâu

–     Nó chẳng uống nhầm thuốc gì cả, chỉ theo ý bà, buông tay rồi!

Lý Minh vỗ vỗ ngực mình, ông không hiểu tại sao mình lại có cảm giác buồn bã

–      Buông tay? Nó muốn ly hôn với con sao? Vì sao? Hay là nó ngoại tình bị phát hiện? Tôi sớm biết nó không chịu nổi cô đơn mà, Lý Hách nhà chúng ta sẽ không bị nó trói buộc cả đời nữa rồi

Ngoại tình? Bị phát hiện? Lý Minh bất đắc dĩ đưa ảnh chụp đến trước mặt vợ:

–      Bà tự xem đi

Bà cầm lấy những bức ảnh, lật từng tấm rồi ném tất cả xuống bàn, giận dữ nói:

–     Cái này là sao? Bắt quả tang? Ngay cả giường còn không có thì chứng minh được cái gì? Nó định dùng cái này để uy hiếp chúng ta à? Có phải nó đòi ông tiền phí che giấu, nếu không thì sẽ hủy hoại danh dự của con chúng ta? Hừ, đừng có mà mơ, ông à, nửa phân tiền cũng không cho nó. Tôi sớm biết mà, nó căn bản chẳng yêu gì Lý Hách cả, chỉ nhằm vào tiền nhà chúng ta mà thôi.

–     Bà nói đã đủ chưa?

LT Minh đau đầu day day huyệt thái dương.

–     Tôi đâu nói sai, tôi không tin tưởng nhất chính là loại đàn bà thấp kém đó. Nếu không có mục đích thì sao nó phải giả đáng thương như thế? Thế mà cha con các ông lại đều bị nó lừa. Nó là thả con săn sắt bắt con cá rô đó

Bà ta xì một tiếng. Cô con dâu này nhìn kiểu gì cũng không thể vừa mắt bà

–     Nó không đòi tiền gì cả, phát hiện Lý Hách và Nghiêm Hân thì nó đã chọn lùi bước, chọn để cho con bà theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên nó đã để lại đơn ly hôn và nhà cho con bà rồi. Hôm nay nó đến đây là mong tôi có thể tiếp tục ủng hộ văn phòng luật của Lý Hách. Nghe hiểu gì chưa? Đừng có oan uổng người tốt, nó không như bà nghĩ đâu.

Không cần gì cả? Sao lại không cần? Nó ít nhất có thể thoải mái mà đòi bọn họ tiền cho văn phòng luật suốt ba năm qua hoặc là đòi bọn họ khoản tiền trợ cấp lớn.

Bọn họ cũng chẳng phải là không trả được. Thế này là sao, nhà bọn họ không bằng căn phòng cũ nát kia sao? Sao tự cho mình là vĩ đại thế làm gì. Huống chi con của bọn họ thì bọn họ sẽ ủng hộ, sao nó phải vẽ rắn thêm chân… Ý nghĩ đến đây thì bị chặn đứng, bà rốt cuộc không thể trách móc Dương Dương bằng những lời trái lương tâm nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.