Đành Buông

Chương 7-2



Trong khách sạn, Trình Tâm Di co người lại như quả bóng tròn, mặt dựa vào lớp kính lành lạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, cảnh tuyết rơi ở New York thật đẹp

Sau khi gửi bản thảo cho nhà xuất bản, cô mua vé máy bay bay thẳng qua Mỹ, đến thành phố mà cô mong muốn đã lâu. Lý Hách từng nói: “Chờ sau này chúng ta sinh con thì sẽ đưa con đến New York vuốt chân ông Havard thì sau này con sẽ học Havard” (Havard đâu có ở New York???)

Con… bọn họ suýt đã có con, chỉ là… sự xót xa dâng lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má

Cô biết Lý Hách đã rất cố gắng để tự thay đổi

Chỉ là… biết rồi thì sao? Cô từng hỏi mình hàng vạn lần, sẽ quay về sao? Sau khi trở về, cô vẫn là Dương Dương, anh vẫn là Lý Hách, lại lặp lại cuộc sống trước kia sao?

Phụ nữ kết hôn chỉ mong được sống những ngày yên ổn nhưng người đàn ông vĩ đại như Lý Hách có bao nhiêu ánh mắt ái mộ trông theo, cô không muốn mỗi lần có người phụ nữ đến gần anh thì cô lại đau lòng

Mẹ chồng ác khẩu nhưng nói rất đúng, người như Lý Hách nên lấy một nàng công chúa chứ không phải là một nô tỳ. Ý nghĩ của Quốc Tân cũng không sai, Lý Hách còn trẻ, thực sự không cần phải tự hủy hoại mình như thế

Trên đời này có rất nhiều chuyện có thể cố gắng mà thành công nhưng cũng có rất nhiều thứ cho dù cố gắng cỡ nào cũng không thể thay đổi. Cô và anh, dù sao cũng có một khoảng cách rất xa xôi

Hôn nhân, thử qua là được, không nhất định phải đắm chìm trong đó. Tuy rằng cuộc sống một mình rất cô đơn, đôi khi sẽ cảm thấy rất bất an, vô định nhưng cuộc đời mà, gặp chuyện tốt cũng phải gặp điều không hay, làm gì có chuyện tốt cho một người hưởng mãi được.

Bên trong có máy sưởi, không lạnh nhưng cô vẫn kéo chặt khăn choàng, co người thành một khối thu lu

Tiếng chuông di động vang lên, là Tằng Tiểu Muội, cô do dự không muốn nhận, chuông reo hơn mười lần thì cô nghe, cô thừa nhận, cô muốn biết tin về Lý Hách.

–     Chị à, em là Tằng Tiểu Muội đây. Chị đang ở đâu, sắp đến Tết rồi, em định nhân dịp nghỉ đông ra nước ngoài chơi, chị à, em đi tìm chị được không?

Trình Tâm Di cười mỉm. Cô ấy muốn làm thuyết khách sao? Ngay cả cô còn không thuyết phục được bản thân thì Tằng Tiểu Muội sao có thể

–    Chị ở Mỹ

–    Mỹ? Không phải chị đang ở Châu Âu sao? Xong rồi, thảm rồi!

Tằng Tiểu Muội hét lớn

Nghe thấy cô ở bên kia la hét, bên cạnh còn có những tiếng ầm ỹ, xem ra vẫn đang ở văn phòng luật

–     Em đã bảo là đầu óc của sếp có vấn đề, không làm luật sư thì chỉ có thể đi ăn mày mà… Đây là giọng của A Hưởng.

–      Chị Dương Dương ở Mỹ mà anh ấy lại chạy tới Hà Lan, còn chuẩn bị cả loa để xuống sân bay tìm chị đấy, ai da, anh ấy nhất định sắp thành tên điên trong mắt mọi người rồi…. Tằng Tiểu Muội ca thán

–     Đặt vé máy bay rồi à? Đây là giọng của Tiểu Triệu, giọng của cậu rất đặc biệt

–     Đặt vé gì nữa, chỉ sợ giờ đã ngồi trên máy bay rồi thôi! Sắp đến tết rồi, văn phòng có bao nhiêu việc, cậu ấy định bóc lột anh đến chết à?

Đây là giọng của Giang Quốc Tân, Lý Hách dám giao văn phòng cho anh chứng tỏ là anh đã lấy được bằng luật sư? Tốt rồi, thêm người giúp, Lý Hách sẽ không còn bận rộn đến tối tăm mặt mũi nữa

Nhưng mà, sao Lý Hách lại muốn đi Hà Lan? Bởi vì chương cuối của cô viết về Hà Lan? Dùng loa để tìm người ở sân bay, quá là ảo! Nhưng người kia dễ làm thế lắm, làm sao đây?

–    Tằng Tiểu Muội, có thể liên lạc với Lý Hách không?

Cô ngồi thẳng dậy, mày nhíu lại.

–     Liên lạc? Sếp hôm nay không đi làm, chưa biết chừng đã sớm xuất phát… Hay là, chị nói cho em chị đang ở bờ đông hay bờ tây nước Mỹ đi, em bảo sếp chuyển chuyến bay tìm chị

–     Không cần đâu, hai ngày nữa chị rời khỏi Mỹ rồi.

–     Sau thì sao? Có về Đài Loan không? Chị à…

Tằng Tiểu Muội cố gắng nói khách sáo nhưng cô vẫn luôn yên lặng.

–     Đài Loan lạnh lắm à?

Trình Tâm Di nói sang chuyện khác. Nếu Lí Hách đã xuất phát thì lúc xuống máy bay nhất định sẽ nhận được tin nhắn của Tằng Tiểu Muội.

–     Vâng, đang trong đợt lạnh, dạo này có dịch cúm, rất nhiều người bị ốm, tin tức có nói, năm nay vì rét đến sớm nên có vài người qua đời rồi

Vậy còn Lý Hách? Mỗi lần dịch cúm đến anh đều trúng thưởng, cũng chẳng hiểu vì quá bận, quá mệt hay vì luôn ăn uống, ra vào nhiều ở những nơi công cộng

Năm rồi khi dịch cúm kéo đến, cô sẽ nhắc nhở anh, ép anh dùng điện thoại liên lạc chứ không tự tiện ra ngoài, cô sẽ mua thuốc cho anh, dùng C sủi để giúp anh tăng khả năng miễn dịch. Giờ cô không ở nhà, anh có thể tự đi mua thuốc không? Nghĩ đến đây tim cô lại trở nên hoảng loạn như thể anh đã bị bệnh vậy.

–     Chị dâu, sao không nói gì? Vẫn còn giận sao? Em nói cho chị biết nhé, Lý luật sư thực sự đã thay đổi rồi, anh ấy hoàn toàn khác với lúc trước. Anh ấy vẫn giúp người nhưng sẽ làm theo khả năng. Hơn nữa còn kiếm được tiền. Mấy hôm trước họp còn nhắc tới việc thuê thêm một luật sư… cho nên… chị à, chị đừng giận nữa, tha thứ cho anh ấy lần này đi.

A Hưởng giành lấy điện thoại mà líu ra líu ríu nói

Sao ai cũng nghĩ là cô đang giận dỗi? Cô có phải là đã khiến mọi người ấn tượng về mình là người tính tình nóng nảy? Đều tại Lý Hách, biến người phụ nữ tốt thành người đàn bà đanh đá

Tiểu Triệu lại giằng ống nghe:

–    Chị dâu, em nói cho chị nhé, Lý luật sư luôn miễn các buổi xã giao, mỗi lần bọn em muốn tổ chức tiệc mừng thì anh ấy đều đuổi bọn em về nhà, còn nói là phải biết quý trọng thời gian ở bên người thân. Anh ấy nhất định là rất hối hận vì lúc trước không thường xuyên ở bên chị. Mấy hôm trước sinh nhật anh ấy, bọn em muốn tổ chức sinh nhật cho anh nhưng anh cũng chẳng chịu ra ngoài, bọn em đành đến nhà nấu mì trường thọ cho anh ấy.

Sinh nhật, cô nhớ, biết rõ sẽ không gặp lại nhưng cô vẫn chọn mua một tấm thiệp mà chúc mừng anh, mua cả một chiếc caravat làm quà

Cô vĩnh viễn nhớ phải chuẩn bị sinh nhật cho anh, còn anh dù đã được cô dặn dò 3,4 lần nhưng vẫn quên sinh nhật cô. Đây là điểm không công bằng, người yêu luôn chịu thiệt so với người được yêu

Lúc này, lại đến lượt Giang Quốc Tân cướp điện thoại.

–     Dương Dương, trăm vạn lần đều là anh sai, Lý Hách và Nghiêm Hân đã là quá khứ, Lý Hách hoàn toàn không nghĩ việc quay lại với Nghiêm Hân gì cả, chỉ là Nghiêm Hân quen biết Lý Hách lâu như vậy, đương nhiên cô ta biết nhược điểm lớn nhất của Lý Hách là dễ mềm lòng. Người khác chỉ cần cầu xin cậu ấy thì cho dù có khó xử cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách để giúp đỡ. Em cũng biết tính xấu này của Lý Hách rồi đó, chính cậu ấy nghèo sắp chết mà còn lo cho anh bị vợ bỏ nên mới lấy trộm tiền tiết kiệm của em cho anh mượn. Huống chi Nghiêm Hân còn khóc lóc, nói như thể mình thành ra thế này đều tại Lý Hách vậy. Khiến cậu ấy áy náy bất an mới đặc cách cho cô ta.

Cho nên vấn đề của cô là – cô chưa bao giờ khóc trước mặt Lý Hách? Cô thà cãi cọ ầm ỹ, khiến cho người xa lạ bên kia điện thoại coi mình là đồ điên chứ cũng kiêu ngạo không muốn yếu đuối trước mặt anh?

–    Chị dâu, Lý luật sư và Nghiêm Hân thực sự không có gì cả, vừa biết Nghiêm Hân lừa gạt anh ấy thì anh ấy đã lập tức từ chối giúp cô ta. Bởi vậy có thể thấy sếp chỉ là nhất thời mềm lòng thôi

Điện thoại lại đến tay Tiểu Triệu nhưng chưa nói được vài câu thì Tằng Tiểu Muội lại giằng lấy

–    Chị à, em dám cam đoan Nghiêm Hân chẳng là gì với sếp cả, nhưng Nghiêm Hân kia không đơn giản, cô ta rất thủ đoạn đấy. Rõ ràng bản thân ngoại tình sinh ra đứa trẻ chẳng biết của ai khiến vợ chồng ly hôn rồi còn tìm sếp mà nói là chồng cô ta muốn cướp con, khiến cho sếp đưa cô ta và đứa trẻ đến vườn bách thú chơi. Mọi thứ đều là giả, chồng cô ta thèm vào mà đi nuôi con người khác, là Nghiêm Hân dùng mọi thủ đoạn để tạo cơ hội tiếp cận với sếp, cô ta còn hiểu nhầm em là em gái sếp mà ngày nào cũng nịnh nọt em, đúng là có lòng bất chính mà. Chị à, chị mau về đi, sếp như con gà con đáng thương còn Nghiêm Hân là con sói hoang vậy, chị mà không chịu ra tay thì sếp sẽ gặp nguy hiểm đấy… Tằng Tiểu Muội định kích thích bản năng làm mẹ trong cô.

Trình Tâm Di nghe xong chỉ thấy buồn cười. Nếu Lý Hách biết được vị Thường thắng tướng quân trên tòa án lại bị nhân viên hình dung mình là con gà con đáng thương thì không biết sẽ có suy nghĩ gì?

Nhưng Tằng Tiểu Muội sai rồi, chuyện tình cảm là chuyện anh tình tôi nguyện, đâu thể chỉ một người muốn mà thành

Nghiêm Hân đã dùng sai cách rồi nhưng cô cũng đâu hơn gì? Cô cho rằng trả giả tất cả thì có thể nhận lại nhưng không ngờ rằng mình chỉ là bến cảng cho anh tránh gió, giờ anh đã thoải mái, khỏe mạnh kiên cường thì còn cần gì bến cảng là cô nữa

Không có cô, cô tin anh sẽ sống rất tốt

Điện thoại còn bị A Hưởng, Giang Quốc Tân thay phiên nhau giành giật, cô lẳng lặng nghe, lẳng lặng cười. Cô cảm thấy may mắn thay cho Lý Hách, anh có những nhân viên thật lòng thật dạ với mình nhưng chẳng qua cũng là vì anh đã rất chân thành

Thế giới này rất công bằng, anh đối xử tốt thì bọn họ sẽ tận tâm với anh, anh không có lòng với cô thì cô sẽ rời xa anh…

–    Dương Dương, Lý Hách thật lòng yêu em, anh chưa bao giờ thấy cậu ấy để ý đến ai như vậy

Giang Quốc Tân nói như chém đinh chặt sắt

–    Đúng thế, chị dâu, sau khi chị rời đi, luật sư Lý trông rất tội nghiệp, ngày nào anh ấy cũng nghĩ đến chị. Sếp hối hận muốn chết, anh ấy yêu sai cách nên mới khiến chị hiểu nhầm là anh không yêu

Tiểu Triệu dùng khổ nhục kế

–    Đúng vậy, đúng vậy, người Lý luật sư yêu là chị mà, ngày nào anh ấy cũng mang tiểu thuyết chị viết đi làm, rảnh là lại đọc, chẳng biết đọc bao nhiêu lần rồi. A Hưởng nói rất thật

–     Lần trước nghỉ trưa, sếp nằm mơ mà cứ gọi tên chị mãi

Tằng Tiểu Muội học theo phim Hàn mà nói.

Bọn họ ai cũng nói Lý Hách yêu cô, bỗng nhiên cô cảm thấy không chắc chắn, nếu bọn họ không nói những lời nói dối có thiện ý thì… năm tháng qua cô đang làm gì?

***

Hàng tháng Tằng Tiểu Muội đều tăng lương cho Lý Hách, cô nói:

–     Thêm được luật sư Quốc Tân là tốt lắm rồi

Bởi vậy tháng này anh lĩnh 10 vạn tệ.

Theo quán tính, anh chia tiền lương vào vài chiếc phong bì, phần tiền nên để dành để gửi tiết kiệm thì cho vào ví, sau đó ngồi taxi đến trung tâm thương mại.

Lần này anh mua âu phục, áo khoác, giày boot, túi xách và một chiếc mũ đội đầu rất đáng yêu. Không biết Hà Lan có tuyết không nhưng anh muốn đưa món quà này cho Dương Dương

Buổi tối, anh thu xếp hành lý xong xuôi, đặt trên vali một chiếc loa phóng thanh lớn rồi đặt hộ chiếu và vé máy bay trên bàn, trong hành lý còn có một bức ảnh cưới nho nhỏ của bọn họ.

Lý Hách đi ngủ sớm, đặt đồng hồ báo thức, thậm chí đặt cả điện thoại di động, anh không muốn bị lỡ chuyến bay

Anh chuẩn bị rất cẩn thận nhưng chẳng qua người tính không bằng trời tính, nửa đêm, anh bắt đầu phát sốt

Anh lỡ mất giờ lên máy bay, lúc dậy cả người u mê như đang đi trong sương mù, đứng cũng không vững. Anh lảo đảo đi ra phòng khách, uống liền mấy cốc nước nhưng sức quay về giường cũng chẳng còn, ngã thẳng lên sofa mà mê man.

Tệ nhất là mọi người trong văn phòng luật hay người nhà đều cho rằng anh đã đi Hà Lan, không ai cảm thấy kì quái vì sự mất tích của anh

Lý Hách ốm liên miên nhưng chẳng có sức ra ngoài gặp bác sĩ. Anh bị sốt, chảy nước mũi, ho khan, toàn thân đau nhức. Có vài lần trước khi chìm vào giấc ngủ, anh mơ mơ hồ hồ nghĩ, có cần gọi 119 không?

Cuối cùng, anh không gọi điện, không phải vì không quan trọng mà vì chẳng còn sức lực nữa

Anh ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, may mà trong tủ vẫn còn thuốc Dương Dương chuẩn bị, anh dựa vào Vitamin C này mà chống đỡ qua ngày

Ngày thứ tư, tinh thần hơi tốt lên một chút, tuy rằng vẫn ho rất nhiều, vốn định gọi cho văn phòng nói hai ngày sau sẽ đi làm nhưng nghĩ lại lại thôi. Khó lắm mới có cơ hội nghỉ phép, huống chi cảm chưa khỏi hẳn lại lây sang người khác thì thật đáng trách.

Anh gọi điện đặt thức ăn nhanh, ăn xong lại ôm tiểu thuyết của Dương Dương mà đọc, đọc xong lại ngủ, tỉnh lại gọi đồ ăn, ăn xong lại đọc tiểu thuyết, đọc xong lại ngủ

Bởi vì Dương Dương không ở đây nên anh chẳng có tinh thần gì, anh chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm yên ở đó, không bị quấy rầy mà nhớ nhung Dương Dương của mình.

***

Sau khi nhận được điện thoại của Tằng Tiểu Muội, Trình Tâm Di suy nghĩ cả đêm cuối cùng quyết định về Đài Loan.

Bởi vì cô phải xác định một chuyện, phải xác định xem rốt cuộc trong lòng anh, cô là gì? Ân nghĩa hay tình yêu?

Năm tháng, ngày nào anh cũng gửi mail cho cô, anh muốn dùng sự kiên nhẫn để chứng minh điều gì?

Cô không hiểu sao anh phải mang theo loa phóng thanh đến Hà Lan. Giữa bọn họ còn gì chưa nói rõ? Có gì còn nhập nhằng? Nếu vì cảm giác áy này thì cũng không cần thiết. Nếu đúng như mọi người nói, anh có tình cảm với cô… cô thực sự không tin…

Nhưng là Lí Hách mù quáng đi Hà Lan khiến cho cô lại có thêm chút dũng khí, đi xác định lại một lần

Vì thế cô trở về, lúc đặt chân lên Đài Loan, cô có cảm giác muốn khóc, bỗng nhiên hiểu được lời Chu Dụ Dân: “Trở về Đài Loan, không khí bụi bẩn khiến cho phổi của tôi được sống lại…” là cảm giác gì.

Ngồi trong taxi, cô nhìn cảnh vật bay lướt qua xung quanh, dần trở nên lo lắng

Năm tháng, hơn một trăm năm mươi ngày, chẳng có ngày nào cô quên, khuôn mặt của Lý Hách, sự ôn nhu của anh, nụ cười của anh, những câu nói anh yêu em… Cho dù cô sớm đã chẳng còn tin vào câu nói đó

Năm tháng khiến nỗi nhớ trong cô càng thêm sâu đậm, cô nhớ anh, mỗi khi đêm về, mỗi khi bình minh lên

Cô nhớ khi anh còn ngái ngủ anh cũng không bao giờ quên hôn buổi sáng cô, cho dù đêm qua hai người vừa mới cãi nhau, anh chẳng bao giờ giận dữ quá lâu

So với cô, anh tốt tính hơn nhiều, cẩn thận nghĩ lại, cô cũng chẳng dám tự nhận mình là dịu dàng nữa, đem mọi tội lỗi khiến hôn nhân thất bại đổ lên đầu Lý Hách, không công bằng chút nào

Khẽ thở dài, cho rằng chuyện đã lâu nhưng chẳng biết do thời gian không đủ dài hay tâm tình chưa đủ bình ổn mà tình yêu của cô vẫn không thể thay đổi. Làm sao đây?

Nếu là tiểu thuyết, cô chỉ cần dùng hai ngàn chữ là đã viết ra kết cục, chẳng qua đây là cuộc đời của chính mình, hai ngàn chữ… chẳng đủ để nói hết lòng cô.

***

Lý Hách đọc được một đoản văn, Dương Dương viết: “Nếu mỗi cuộc tình đều có hạn sử dụng thì có bao nhiêu người nguyện mạo hiểm vì tình yêu?”. Câu cuối cùng dùng dấu chấm hỏi để kết thúc

Anh hiểu, cô có cảm giác không an toàn với “yêu”

Luôn luôn cho rằng mình hiểu cô nhưng đến khi đọc những tiểu thuyết của cô, xâm nhập vào thế giới nội tâm của cô thì anh mới hiểu, mình chẳng hiểu nhiều về cô như anh nghĩ. Cũng như Dương Dương, cô luôn cho rằng cô hiểu anh nhưng sự thật chứng minh, cô không biết rằng tình yêu của anh cũng chẳng phải chỉ là nơi chót lưỡi đầu môi.

Xem ra bọn họ không đủ hiểu nhau

Vì sao? Bởi vì anh dành phần lớn thời gian cho công việc, còn cô vì công việc của anh mà không thể không cố gắng kiếm tiền. Bọn họ như hai cỗ máy không liên quan, tự vận hành, chỉ đến khi một cỗ máy dừng lại thì cỗ máy kia mới hiểu tình thế nghiêm trọng cỡ nào.

Quốc Tân nói đúng, nếu anh dùng hết sức để kinh doanh cuộc hôn nhân này thì đã không xuất hiện vấn đề ngày hôm nay. Anh đồng ý, anh và Dương Dương rất ít khi nói chuyện, thấu hiểu nhau mà chỉ qua phỏng đoán, đều cho rằng mình rất hiểu đối phương nhưng trên thực tế lại chẳng hiểu gì

Khi mới kết hôn, anh thường ôm cô, hai người nằm trên sofa nói chuyện phiếm, anh sẽ kể cho cô nghe những chuyện ngốc nghếch hồi bé của mình, nói mình đã khiến cha mẹ giận dữ thế nào, anh thực sự là “nghiệt tử” tiêu chuẩn dưới ngòi bút của các tiểu thuyết gia

Cô sẽ kể về cha mẹ mình cho anh nghe, nói cha mẹ cô rất yêu cô, cô là con một, tuy nhà không khá giả nhưng cũng vẫn cho cô cuộc sống như công chúa, cô cho rằng tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi nhưng đến một ngày. Ầm! Trái đất không vỡ tan, thế giới không kết thúc nhưng cha mẹ cô, tình yêu cô có được đã biến mất.

Bởi vậy, cô nói cô tin rằng trên đời có tình yêu, chỉ là rất yếu ớt, không cẩn thận là sẽ đánh mất

Anh nói anh không tin vào tình yêu bởi vì lòng người thường thay đổi, mà tình cảm còn dễ thay đổi hơn lòng người

Cô nói không đúng, tình yêu là vĩnh hằng, tựa như cha mẹ, yêu nhau cho đến lúc chết

Anh hỏi cô có dám chắc chắn rằng cô sẽ yêu anh cả đời này

Cô không chút do dự gật đầu, cô thề, cô chỉ yêu thương mình anh suốt cuộc đời này.

Mà anh lại dùng tốc độ nhanh nhất mài mòn đi tình yêu cả đời của cô… anh là gã đàn ông thối nát

Đến Hà Lan tìm Dương Dương, chỉ dựa vào trực giác và sự ngu xuẩn

Anh không phải là tiểu thuyết gia nhưng lại bắt đầu có khả năng tưởng tượng viển vông. Anh ảo tưởng rằng Tằng Tiểu Muội sẽ tìm được Dương Dương, Lý Vi tìm được Dương Dương rồi nói tin anh đến Hà Lan tìm người, sau đó cho dù cô không có ở Hà Lan thì cũng nguyện ý bay đến Hà Lan, tìm người đàn ông dùng loa phóng thanh đang la hét rằng: Anh yêu Dương Dương.

Lí Vi từng nói: “Chị dâu vẫn luôn không tin anh yêu chị ấy. Chị ấy cố chấp nhận định anh chỉ là cảm kích chị, có tình nghĩa nhưng đó không phải là điều mọi người con gái mong muốn

Cô sai rồi, anh đã cố gắng giải thích với cô nhưng cô không đọc thư của anh cho nên anh phải làm một số chuyện, làm cho cô hiểu rõ tim anh. Nhưng anh lại bỏ lỡ mất chuyến bay…

Đứng ở trước cửa phòng, tay nắm chìa khóa hơi run run, cô hoảng sợ, rõ ràng muốn quay về tìm đáp án nhưng một khắc này cô lại có suy nghĩ muốn trốn chạy.

Lần thứ một ngàn cô tự nói với mình: Lý Hách không ở nhà, anh đi Hà Lan, cô cũng có đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, đến khi anh quay về rồi đối diện với nhau…

Thở sâu, nhét chìa khóa vào ổ khóa, xoay hai vòng, cửa bật mở, lại đổi chìa khóa, đây là chìa khóa mới, sau khi nhà bị trộm, vì an toàn của cô nên anh thay ổ khóa nhập khẩu đắt đỏ. Người thay khóa đã vỗ ngực cam đoan, trừ phi dỡ cửa xuống chứ nếu không trộm không thể bẻ khóa được (Nhỡ có ngày cần phải phá khóa thì vui:)))

Cắm chìa khóa vào, xoay hai vòng, đẩy cửa vào phía trong một chút, lại xoay một vòng, cửa bật mở

Đẩy cửa ra, trong tích tắc, cô choáng váng đứng ngơ ngác nơi đó không hề nhúc nhích

Ngẩn người, không phải vì nhà cửa bừa bộn mà vì bức tường phía sau sofa kia… Cô mặc áo cưới trắng như tuyết, mỉm cười hạnh phúc nhìn chính mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.