Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Trả cô Tố Nhiên cho tôi! - Cố Minh Triết tức điên lên xông đến đánh hai tên cướp, nhưng sức lực của một thằng nhóc làm sao bì nổi với những kẻ côn đồ.
Cậu bị đánh bay ra, đập đầu vào tảng đá.
- Khốn khiếp, nếu mày không muốn sống thì tao cũng không cần thiết nương tay nữa.
Giết nó đi.
- Thật không đại ca?
- Nhanh lên còn đi!
Cố Minh Triết nằm trên mặt đất, khi nãy vì muốn thoát khỏi tên béo, trên người cậu bé đã có vết thương, giờ lại đập đầu xuống tảng đá.
Trên người cậu không có chỗ nào là không lành lặn, ngay cả đôi mắt cũng đã nhòe đi.
Nhưng cậu vẫn dán chặt mắt vào những con sóng nhấp nhô đã mang Đường Tố Nhiên đi xa.
Bóng của cô đã không còn thấy nữa, dường như biến mất giữa những gềnh sóng bạc đầu.
Đau quá.
Cô Tố Nhiên ơi, con đau quá.
Cậu nhóc nằm lặng khóc không thành tiếng.
- Tiểu Triết! Con sao rồi? Tiểu Triết?
- Bố? - Cố Minh Triết không thấy bọn bắt cóc xông đến, mà chỉ thấy Cố Nam Thành chạy lại ôm mình.
Cậu bé òa lên khóc.
- Cô Tố Nhiên bị rơi xuống biển rồi.
Cái gì? Cố Nam Thành nhìn xuống mặt biển đầy gợn sóng, nắm chặt tay.
Anh quay lại, hét:
- Nghiêm! Đưa Tiểu Triết đến bệnh viện!
Lục Nghiêm còn chưa kịp phản ứng đã nghe "ùm" một tiếng.
Cố Nam Thành nhảy thằng xuống biển, lẩn dưới những con sóng.
Một bộ phận cảnh sát cũng xuống theo tiến hành cứu hộ.
- Đưa đứa bé đi cấp cứu trước, thằng bé chảy nhiều máu quá.
- Một người cảnh sát gọi Lục Nghiêm.
- Anh Lục, chúng ta đi thôi.
Lục Nghiêm nhìn trời mưa ngày càng nặng hạt và Cố Nam Thành, cắn răng:
- Tố Nhiên, Cố Nam Thành! Hai người nhất định phải bình an.
Nước nửa đêm gần về sáng rất lạnh.
Cố Nam Thành vẫn lao mình vào trong biển, ánh mắt của anh vẫn tốt như hồi mới nhập ngũ, nhưng chính điều đó khiến anh sợ hãi.
Xung quanh chỗ này mười mét, anh không hề thấy hình bóng của Đường Tố Nhiên.
Tiểu Triết không tỉnh táo, không miêu tả được cô đại loại rơi ở chỗ nào, rơi bao lâu.
Nếu như đã trên năm phút, với tình trạng biển động mạnh thế này...!gần như không thể tìm kiếm.
- Bờ biển nơi này lạ lắm, mọi người tìm sâu xuống dưới.
Cô Đường chắc chắn chưa trôi xa được đâu.
Chú ý an toàn.
- Đội trưởng đội tìm kiếm lên tiếng.
Cố Nam Thành nghe vậy như được an ủi.
Anh trồi lên trên mặt nước, hít một hơi, rồi lặn thật sâu xuống dưới.
Không có trăng, chỉ có ánh chớp thi thoảng lại lóe lên.
Cố Nam Thành lặn thật sâu, vẫn không thấy Đường Tố Nhiên đâu.
- Tố Nhiên! - Anh gọi lớn một tiếng, nhưng chỉ có tiếng nước ùng ục đáp lại.
Nước sặc vào trong mũi, trong cổ họng và phế quản.
Cô thật sự đã biến mất không còn tung tích.
Sống chết cách đường tơ, mới thấu được tấc lòng tương tư.
- Chúng ta mau lên thôi.
- Một người đưa tay ra dấu hiệu.
Nước càng ngày càng lớn, họ không chuẩn bị cho công tác cứu nạn, nếu cứ tiếp tục tìm thì chỉ rơi vào kết quả nguy hại đến tính mạng của chính mình.
Cố Nam Thành lướt qua vai của người đó, không quan tâm.
Viên cảnh sát muốn dùng vũ lữ trấn áp anh, nhưng một cảnh sát địa phương làm sao bì nổi với thiếu tá trong quân đội.
Cố Nam Thành chìm xuống ngày càng sâu, áp lực nước đè ép lên vết thương cũ, làm anh đau đớn.
Cố Nam Thành ho khan một tiếng làm bọt nước nổi đầy.
Dưỡng khí sắp không còn nữa.
Đường Tố Nhiên, em đang ở đâu? Anh đưa mắt nhìn bốn phía, cảm giác như thị giác ngày càng hạn chế, chỉ nhìn được một mảng mờ mờ.
Đây là dấu hiệu nguy hiểm của người sứa cứu nước.
Không thể ở đây được nữa.
Đúng lúc Cố Nam Thành sắp kiệt quệ sức lực lẫn tinh thần, anh thấy một chiếc dây mắc vào những bụi rong biển đang lay lay trong dòng nước.
Dây chuyền ánh vàng, hình dáng vô cùng quen thuộc.
- Tố Nhiên.
- Cố Nam Thành gọi thầm, rồi dồn lực vào sống lưng, lặn sâu thêm xuống.
Được thêm khoảng ba mét, anh đã nhìn thấy cô bị quấn bởi những sợi rong, khuôn mặt trắng bệch không còn sự sống.
Sau khi giải quyết xong mấy thứ vướng víu, anh ôm lấy cô.
Cả người Đường Tố Nhiên mềm oặt, không còn dấu hiệu sặc nước.
Cố Nam Thành không cần suy nghĩ, chân vừa đạp nước, vừa cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô gái.
Một chút không khí ít ỏi còn lại anh cũng truyền cho cô.
Phổi trống rống khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
- Anh Cố lên rồi! Còn cả nạn nhân nữa.
- Người đâu! Giúp đỡ!
- Một người xuống đi, không, vài người xuống kéo họ lên.
Anh nghe loáng thoáng tiếng người nói trên mặt nước, bèn vương tay đẩy cô lên cao, còn bản thân thì lại từ từ chìm xuống.
Đường Tố Nhiên, em nhất định phải bình an.
***
Đường Tố Nhiên lúc này không biết những chuyện đã xảy ra.
Cô cảm tưởng như mình tiến vào giấc mơ, cũng không hẳn, đúng hơn là trong ký ức đã bị ngủ quên sáu năm trước của cô.
- Tố Nhiên, nghe nói núi Bạc Sơn sắp sắp có một chòm sao băng kì lạ rơi xuống.
Cậu muốn đi xem không?
Một người cứ léo nhéo bên tai cô.
- Núi Bạc Sơn hả?
- Đúng vậy! Một nhà khoa học, nhà thiên văn học như cậu sao lại không biết chứ?
- À dạo này bận việc công ty quá, sắp tới cũng tổ chức hôn lễ với Nghiên rồi, mình chẳng còn thời gian nghiên cứu nữa.
- Đường Tố Nhiên ngồi bên cửa sổ, tưới mấy cây hoa mà cô vừa mua về Tết năm nay.
- Nhưng nếu cậu muốn ngắm thì đi thôi.
Những đoạn hội thoại vụn vặt cứ trăn trở trong đầu của Đường Tố Nhiên.
Khi cô thấy mình bình tâm lại thì đã ở trên núi Bạc Sơn.
Trăng đêm ấy rất sáng, cô mang theo kính thiên văn, ngồi ở một góc, kiên nhẫn chờ đợi.
- Sao cậu ấy vẫn chưa đến nhỉ? - Cô nhíu mày lại, hiển nhiên là đang thấy khó hiểu vì không thấy bạn mình đâu.
Đúng lúc ấy, Đường Tố Nhiên nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ những bụi cây.
Cô rùng mình, nơi này không có thú dữ, chẳng lẽ là...
- Đừng dọa mình nữa, Ngọc Mai.
Không có tiếng đáp lại..