Đánh Cắp Trái Tim

Chương 30



"Em..." 

Tiếng nuốt nước bọt vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng sinh ra bầu không khí hết sức ám muội. Sở Toàn thoáng chốc đỏ bừng mặt, tay cầm khăn lông lơ lửng trên không trung, động đậy cũng không được mà thả xuống cũng không xong...

Trong lúc giãy chết, Y Tiêu rõ ràng nghe thấy động tĩnh. Sở Toàn lúng túng nhìn em ấy chậm rãi quay đầu, trong miệng ngậm một khối thịt lớn, đũa cắp rau xanh, dáng dấp siêu cấp ngu đần. Có lẽ người trong cuộc u mê nên chỉ qua loa nhai nhai vài cái rồi nuốt ực ực, sau đó lên tiếng:

"Tạ tỷ tỷ, em sai rồi, em không nên giành ăn một mình để chị phải lau tóc cho em. Chắc giờ chị đói bụng lắm, nhanh ăn cơm để nguội mất ngon..."

Như vậy có thể tổng kết: Y Tiêu quả nhiên là sinh vật đơn bào đến mức không thể đơn bào hơn. Sự 'săn sóc' của người nọ khiến Sở Toàn xúc động. Cô bình tĩnh quan sát mới phát hiện sự hiểu lầm này cũng khá thú vị, không thể cứ ngây ngốc mãi:

 "Chị thấy sắc đẹp của em tỷ lệ thuận với lượng cơm ăn, vậy nên đừng kiềm hãm, uống thêm ngụm nước đi nào!"

Sở Toàn nhìn cặp mắt tinh khiết không chút tà niệm của người nọ liền nở nụ cười. Nếu để con nhóc Tư Vi nghe thấy hai chữ 'tinh khiết' trong tình cảnh này, ắt hẳn nó sẽ cắn răng nghiến lợi chỉ vào mũi Y Tiêu mắng to, "Đúng là đồ ngu!".

Sở Toàn chợt nhớ oắt con này đã từng nói nửa đời chưa yêu ai, xem ra lời đó không hề giả dối, nhưng nụ hôn đêm ấy là gì chứ? Lẽ nào chỉ là hành động vô tri? Y Tiêu, rốt cuộc em có hiểu tình yêu là gì không?

Y Tiêu dĩ nhiên không thể hiểu được lòng dạ nổi trôi của Sở Toàn. Lúc này, cô chỉ biết mặt mũi của Tạ tỷ tỷ có màu rất đặc sắc dọa cô sợ hãi, lập tức cắp lên một khối thịt:

 "Tạ tỷ tỷ, hồn mau về xác, để em mời chị ăn miếng thịt này!"

Sở Toàn nheo mắt nhìn chiếc đũa kề sát bên môi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi ngậm miếng thịt. Tiếc là thịt đã mất đi mỹ vị ngày xưa, dai như nhai sáp vậy:

"Haiz... để chị ăn cơm cà ri đi, cơm thịt không phải của chị..."

Y Tiêu chớp mắt khó hiểu nhìn chằm chặp Sở Toàn đang vòng qua sofa ngồi vào bên cạnh mình. Cái gì mà 'cơm thịt không phải của chị'? Trong trí nhớ của Y Tiêu, Sở Toàn luôn ăn cơm cà ri, còn cô ăn cơm thịt. Sao hôm nay chị ấy nói chuyện lạ vậy?! Bực bội quá đi!

Nhất thời hai người lại lâm vào bầu không khí quái dị. Một đứa nhàm chán chọt chọt hộp cơm, còn đứa kia chỉ lo cúi đầu ăn.

Sở Toàn thật không dám ngẩng đầu, phút này cô mới nhận ra ngồi bên cạnh Y Tiêu là chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.

Mùi trái cây mê người hòa lẫn vào hương thơm cơ thể phụ nữ vờn quanh chóp mũi. Hơn nữa hai chân trần thon dài kia càng khiến người ta mơ tưởng viển vông. Mặc dù Sở Toàn đã cố gắng khống chế và luôn nhìn thẳng về phía trước, nhưng thân thể cứ như đang ngồi trên đống lửa, đứng giữa đống than, thỉnh thoảng còn mất tự chủ liếc nhìn bắp đùi trắng tuyết nọ. Khăn tắm dập dờn bay phủ bắp đùi Y Tiêu như cửa cấm khép hờ khiến máu huyết người ta càng sôi trào. Cô không rõ từ lúc nào bản thân lại bị cơ thể phụ nữ mê hoặc đến thế...

Sở Toàn ăn cơm hết một nửa liền tìm lý do rời đi. Cô thật sự không thể ở lại đây được nữa. Nếu cứ nhất quyết ở lại, cô cũng không thể dự liệu mình có thể kiềm chế được bao lâu. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận cô đang 'muốn' cô gái kia, loại du͙ƈ vọиɠ chỉ tồn tại giữa nam và nữ. Cô biết du͙ƈ vọиɠ này tượng trưng cho điều gì, "LES" ở nước ngoài cũng không hiếm thấy. Chỉ là Sở Toàn cứ mãi mê man, một cô gái sắp ba mươi cũng coi như là người từng trải, nhưng cô không ngờ tiềm thức mình lại đáng sợ đến thế.

Sở Toàn vội đóng cửa lại, chật vật thoát khỏi vòng lẩn quẩn. Cô tự vỗ nhẹ gò má, thầm nhủ, "Mới cuối thu thôi, xuân còn xa lắm, hôm nay cũng không phải đêm trăng tròn, tại sao mình... Điên rồi, điên rồi!!!..." Nhưng hình như cô đã quên một câu kinh điển: 'Đông đến rồi thì xuân còn xa bao nhiêu nữa?'

Y Tiêu cảm thấy khó hiểu khi Tạ tỷ tỷ vội vã rời đi. Đối với tình huống ngày hôm nay, cô hệt như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cũng may oắt con từ nhỏ đã là con ngoan không ngại học hỏi, lập tức điện thoại cầu chi viện.

"Alo, ai đấy?"

Đầu bên kia truyền đến giọng điệu ngọt ngào mang theo chút lười biếng.

"Em đây! Có chút việc không hiểu muốn hỏi..."

"Y Tiêu! Em có biết mấy giờ rồi không? Hơn nửa đêm còn chơi trò 'tra từ điển', bộ đầu óc em bị vô nước rồi à!" 

Y Tiêu còn chưa nói xong thì giọng điệu ngọt ngào đã biến thành tiếng gào rú rung động ầm trời.

"Biết là hơn nửa đêm rồi mà em còn rống làm chi! Đưa điện thoại cho chị..." 

Tiếng nói dịu dàng của Tư Hàm bỗng vang lên.

"Không! Em không đưa!"

Y Tiêu đen mặt nghe hai người nọ liếc mắt đưa tình với cái điện thoại. Không khó tưởng tượng hai vị kia nhất định đang 'lăn lộn' trên giường, cô mất kiên nhẫn trả lời:

"Quấy rầy rồi, cúp máy đây!"

"Họ Y kia, chị thấy em bệnh cũng không nhẹ đâu, cả gan đi quấy rối chuyện tốt của bà đây. Em muốn hỏi gì tốt nhất phải nói cho rõ, nếu không thì cứ chờ xem chị trừng trị em như thế nào! Nếu em dám cúp điện thoại, bà đây sẽ lập tức gϊếŧ người, lột da, đốt nhà, có tin không?"

Y Tiêu nghe xong nửa câu đầu đã tức giận muốn cúp điện thoại, nhưng nghe đối phương bạo rống dữ quá mới bắt đầu run rẩy. Cô tuyệt đối tin Tư Hàm có khả năng gϊếŧ người chỉ trong một đêm, phải liều mạng thôi.

Nghĩ đến đây, cô thoáng dừng một chút, lên tiếng nói:

"Kỳ thực cũng không có gì... Chính là... Chính là..."

"Nói nhảm nhiều quá, vô trọng điểm!"

"Em muốn hỏi một người phụ nữ hôn một người phụ nữ đại biểu cho điều gì?" 

Y Tiêu nhắm mắt lại nói một hơi, trái tim nhỏ yếu ớt thầm kêu gào. Tư Vi thật có khí thế, chẳng trách Tư Hàm bảo chị ấy lên giường cũng phải nghe theo oắt con. Hóa ra chuyện giường chiếu có thể giúp người ta trưởng thành...

"Hôn trán là cưng chiều. Hôn má là yêu thích. Nếu bị hôn môi thì chúc mừng em, đối phương tuyệt đối 'Không có ý tốt' với em!"

Tư Vi nói hơi nhanh, Y Tiêu vừa định bảo cô chậm lại để mình có thể nhớ, nào ngờ Tư Vi lập tức phun thêm một câu đủ khiến cô hộc máu:

"A, B, C, Tiểu Tiêu Tiêu, Tạ tỷ tỷ của em là loại nào?"

Mặt mày Y Tiêu bỗng chốc đỏ ửng như đèn lồng treo trên chiếc cổ mảnh khảnh. Sao Tư Vi lại biết Sở Toàn hôn mình? Nhưng dù có đi chăng nữa thì cô cũng không cần phải thỏa mãn tâm lý 'bà tám' của Tư Vi. Nhóc con kia tựa hồ cũng hiểu chuyện, không nhại lại vấn đề này, thậm chí tâm tình còn vô cùng vui vẻ, hảo tâm nhắc nhở một câu:

"Còn gì không hiểu, cứ hỏi!"

Y Tiêu đang ôm cả đống thắc mắc không biết hỏi ai, lập tức không chút khách khí hỏi:

"A Vi, hồi đó chị làm sao đưa được bà Hàm lên giường?"

"Hả? Cái gì?" 

Thật ra Tư Vi nghe Y Tiêu nói rất rõ, nhưng sao Tư Hàm chịu để cô mở miệng, đành ú a ú ớ với ý đồ 'lấy tín hiệu đẩy cửa qua ải!'. Tuy nhiên, Y Tiêu bẩm sinh cứng đầu, thế nào lại dễ dàng buông tha, tức khắc đổi giọng vô cùng đáng thương năn nỉ:

"Vi, chị dạy cho em đi maaà... Quan hệ vợ vợ của chị hài hòa viên mãn làm em hâm mộ quá chừng nè. Em biết chị cũng không muốn để em thành gái lỡ thì, không ai quan tâm, lúc có chuyện khó hiểu lại quấy chị nửa đêm..."

"Được rồi, được rồi..." 

Tư Vi nghe giọng điệu mềm nhũn thấy có chút không đành lòng, khổ nỗi cô đang bị người kia khỏa thân uy hiếp nên hết cách, lập tức cắn Hàm một cái, đạp chân đùng đùng, nói ra tâm pháp bí tịch theo đuổi phụ nữ:

"Y Tiêu, em hãy nghe cho kỹ đây, chị chỉ nói một lần thôi: 'Bắt sói thì phải bỏ con, bỏ lơ gái đẹp xứng đâu nữ tình!' là kinh nghiệm của chị..." (*)

(*) Nguyên văn: 'Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang, xá bất đắc sắc tương sáo bất trứ sắc nữ lang!' – nghĩa là 'muốn gϊếŧ được sói, có khi không thể không bỏ qua trẻ con, muốn đạt tới mục đích thì phải nỗ lực trả giá đắt. Muốn trở thành 'sắc nữ' thì không được bỏ lỡ gái đẹp.' :v Mình dịch câu trên không sát lắm.

"Là sao? Em không hiểu lắm, có thể cụ thể hơn một chút không?"

"Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân! Chị không diễn đạt được bằng lời, em cứ từ từ tìm hiểu! Bye bye..."

"Này... Alo..." 

Điện thoại truyền tới tiếng 'tút tút', Y Tiêu bất mãn lẩm bẩm, 'Gì vậy trời! Người ta còn chưa hiểu gì hết mà... Nhưng... Nhưng Tư Vi nói Sở Toàn hôn mặt là yêu thích, chị ấy sẽ thích mình sao? Chắc là vậy rồi, nếu không thì hôn mình làm gì? Mình vừa hôn trán chị ấy, đó là cưng chiều... Mình chẳng những rất thích mà còn muốn... Còn muốn cùng chị ấy phát sinh chút chuyện không nên phát sinh. Hôn môi chị ấy... nhưng lần trước hôn môi lại bị chị ấy tát cho trẹo quai hàm... Ô... Thật là phiền quá đi mất!... Ai có thể nói cho cô biết lần sau nên hôn ở đâu không?'

Lúc Y Tiêu đang suy nghĩ lần sau nên hôn Sở Toàn ở đâu thì chiến tranh của Tư Vi và Tư Hàm mới lại bắt đầu bùng nổ.

"Em vừa nói 'Bắt sói thì phải bỏ con, bỏ lơ gái đẹp xứng đâu nữ tình!'' với Tiêu là có ý gì?"

"Chị nói gì em không hiểu? Cục cưng!" 

Tư Vi thấy Tư Hàm nhíu mày liền bày ra vẻ mặt tà mị, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Tư Hàm không phụ lòng kỳ vọng của người yêu, đè oắt con dưới thân, phù dung thoáng nở, xuân sắc một cành...

Xong việc, Tư Vi suy yếu tựa trên vai Tư Hàm thì thầm: 

"Hàm, Tiểu Tiêu Tiêu của chúng ta muốn gây dựng tương lai với hoa khôi cảnh cục kia, chị nghĩ ai công ai thụ?" Giọng nói khàn khàn nhưng khó nén giữ sự gợi cảm.

"Ừm... Chuyện này đúng là khó nói!" 

Tư Hàm vẩy vẩy cánh tay, nghiêng đầu nhìn vợ yêu, "Tạ Sở Toàn rất khó đoán, dù sao chúng ta cũng nên hạn chế tiếp xúc. Tính Tiêu rất thích công kích, chị nghĩ chúng ta không cần phải lo lắng em ấy sẽ chịu thiệt..."

"NO..." 

Tư Vi mê ly lắc đầu, "Em không nghĩ vậy! Dựa vào trực giác làm 'thụ' của em, Tiêu Tiêu nhà chúng ta luôn gặp may mắn, có tư chất 'thiên phú thụ'. Nếu chịu khó bồi dưỡng, nói không chừng có thể trở thành Vua thụ!"

"Trực giác gì mà trực giác, chị thấy đó là ảo giác thì đúng hơn! Chị không tin đứa nhỏ mình nuôi lớn lại không có tiền đồ như thế!"

"Hừ! Không tin thì thôi! Nếu không em đánh cược!"

"Cược thì cược, ai sợ ai!"

"Hắt xì! Hắt xì!" Ở chỗ nào đó, Y Tiêu đáng thương nhảy mũi lia lịa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.