Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 105: Chương 105



“Cho nên căn bản ngươi không định đào phần mộ tổ tiên nhà ta? Mà chỉ là để buộc ta rút cổ đã gieo trên người bọn họ?!”

Bởi như vậy, dù ngũ độc có thật sẽ dính líu đến nhiều người dân hay không, Liên Dụ cũng có thể phóng tay một lần.

TBC

“Đúng.”

Liên đại nhân đáp một tiếng, cầm một chiếc khăn che mũi mình lại, sao lại thúi thế chứ. Thật sự quá mức buồn nôn.

“Ta không quen chạm vào đồ bẩn.”

Cướp phần mộ tổ tiên người khác rất tổn hại âm đức, hắn cũng chưa điên tới mức đó.

“Đồ bẩn?!”

Lục Triệu Phong giận dữ.

“Phụ thân ta là Đại Tế Ti đức cao vọng trọng của Nhạn Nam!! Nếu không phải triều đình các ngươi sợ thế lực của ông ngày càng lớn mạnh, phái binh đến c.h.é.m hết một nhà mười chín người, ta sao phải tự hủy dung thế này!!”

“Đức cao vọng trọng?”

Liên Dụ hừ lạnh.

“Nhân lúc mưa gió năm đó lấy người sống ra cúng tế, lấy trẻ sơ sinh ra tế luyện đan, chăn nuôi cổ trùng, dân chúng Nhạn Nam ngày ngày lo lắng, ngày ngày lầm than. Các ngươi gọi cái đó là thờ phụng à, đó là tín ngưỡng của các ngươi, lại muốn ép dân chúng hiến m.á.u quyên thịt cho mình. Về phần ngươi vì sao phải thế này...”

Hắn xoa cằm, nghiêm túc đánh giá Lục Triệu Phong.

“Ta đã xem bức họa truy nã của ngươi... Kỳ thật ngươi tự hủy dung là đúng.”

Gương mặt đó còn không đẹp bằng cái mặt nát hiện tại đâu.

Lục Triệu Phong không nói lời nào, hắn không muốn cãi nhau với người khác. Người đó lại còn là Liên Dụ, chọc tức hắn đến cấp hỏa công tâm. Hắn không muốn nói nhảm nữa, hai tay thu lại trong vạt áo, không biết thì thầm cái gì, đột nhiên hắn vung tay ra, thả vô số độc trùng lớn bằng bàn tay, bò tới hướng mọi người.

Liên Dụ bình tĩnh ứng đối, một mặt chỉ huy Bì Bì đưa Phương Uyển Chi đi, một mặt bảo đám đông đi ra phía sau mình.

Loại cổ trùng kia toàn thân màu đỏ thẫm, lông tua tủa, tròn mập, tám chân, bò đi rất nhanh, lại nheo nhóc một đống. Thi thể của La Bàn Nhi còn chưa kịp đưa đi đã bị chúng gặm chỉ còn nắm xương khô, thậm chí còn nghe tiếng xé rách.

Đi theo bên cạnh Liên Dụ còn có hiệu úy trong quân, những người này đã từng dẫn binh ra trận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy sống lưng phát lạnh.

Sao lại có một đám độc vật như thế chứ, thậm chí còn ăn thịt uống máu.

Độc trùng bò tới, thủ hạ của La Bàn Nhi bỏ chạy tứ phía. Nhưng chỉ một chớp mắt sau, toàn bộ đều không nhúc nhích được, như bị thứ gì kiềm chế, cứ thế chặn trước đường cổ trùng đang đi.

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, mũi chân của bọn họ đều nhón lên cao, giống như bị một sợi tơ thao túng.

Ở phía bên kia, Liên Dụ vung vẩy năm ngón tay. Mấy khớp xương bên này rõ ràng chuyển động theo, có vẻ như có quy luật, lại giống như đang đánh đàn bình thường. Độc trùng bị chặn lại không tiến không lùi được.

“Hình nhân trận pháp!!” Lục Triệu Phong kinh ngạc “Ngươi là Lan Khanh!!”

Trong giang hồ, không người nào không biết Lan Khanh công tử, nhưng có mấy người đã nhìn thấy hắn chưa, thì không ai biết được.

Các chủ Điểm hoa các chuyên dùng hình nhân thuật, có chút tà môn. Lan khanh làm đệ tử thân truyền của hắn nhưng lại trò giỏi hơn thầy, một thân bản lãnh, khinh công kỳ tuyệt. So với người làm sư phụ kia lại không biết chút gì.

Không có ai biết thân phận thật của Lan Khanh, chỉ biết năm mười lăm tuổi hắn xuất sư môn, mười bảy tuổi mai danh ẩn tích, không ngờ hắn lại là Liên Dụ!!

Lục Triệu Phong hét lên hết sức chói tai, giọng cũng khô không khốc. Nhưng mà còn chưa đợi hắn kịp nói thêm gì, Liên Dụ đã đột ngột ra tay, bước chân nhẹ điểm, bay tới đánh thẳng vào mặt hắn. Bì Bì cũng vội vàng rải một lớp bột thuốc lên đám trùng, độc trùng bò tán loạn, rồi không còn sức cử động nữa.

Lục Triệu Phong mặc dù cũng có ít công phu, nhưng tổ tông của hắn cũng chỉ toàn mấy món giả thần giả quỷ. Độc trùng chết, bản lãnh của hắn cũng không còn, cộng thêm tốc độ của Liên Dụ cực nhanh, hắn không kịp tránh, chỉ có thể miễn cưỡng nhận một chưởng kia, gân mạch đứt đoạn.

Lục Triệu Phong vốn cũng là người sắp chết, giờ nhận thêm một chưởng nảy, hắn không còn chút sức lực nào nữa. Hắn biết vận số của mình đã hết, phun một ngụm m.á.u tươi, đen đặc. Hắn đã ăn vô số độc trùng, trên tay dính không ít độc phấn, gần phút cuối cùng còn moi một viên ngũ độc tán nhét vào miệng.

Hắn nói: “Ta c.h.ế.t đi, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Liên Dụ nhận cây đuốc Bì Bì đưa tới, ném thẳng vào hắn cùng đám độc trùng, thiêu cháy không còn một mảnh.

Thành quỷ?

Trên thế gian này ai cũng chỉ sống được một lần. Lục Triệu Phong cả đời thờ phụng quỷ thần, đến c.h.ế.t vẫn chấp nhất sự si niệm đó.

Hắn không để ý tới việc sau khi hắn c.h.ế.t sẽ thành cái dạng gì, chỉ tiếc, thiên đạo luân hồi, hắn sống như vậy, chỉ sợ khi chết, cũng sẽ rơi xuống địa ngục, ngay cả luân hồi cũng không thể được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.