Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 20: Chương 20



Phương Uyển Chi lấy tay che mặt lại. Nàng còn biết làm sao? Ai là đệ muội chứ? Nàng còn là đóa hoa vàng tươi mơn mởn đấy.

 

Nếu không phải nghe thấy Bì Bì hét một tiếng vương gia thì nàng đã chửi hắn rồi.

 

Im lặng lúng túng hết một phút đồng hồ, không ai mở miệng nói trước, bởi vì cũng chẳng biết nói gì, cũng vì không có gì đáng nói. Đồng thời tình cảnh này thực sự rất dọa người.

 

Liên Dụ vô cùng không muốn, nhưng đến cùng thì chuyện này cũng xảy ra trong nhà hắn, hắn đành ung dung đi qua kéo Phương Uyển Chi lấm lem mặt mày rối ren đầu tóc đang ngồi trên mặt đất lên, ôm vào lòng, một tay ấn đầu nàng vào n.g.ự.c mình. Rồi vuốt cằm nói với Trần vương: “Chuyết kinh thuở nhỏ ở trong núi nên không hiểu quy củ, khiến ngài chê cười rồi”.

 

Người ngoài nhìn vào thấy động tác hết sức dịu dàng, nhưng trên thực tế, bàn tay vuốt qua mái tóc đen kia vô cùng dùng sức, để cho nàng không lộn xộn.

 

Sau khi dứt lời, lại một khoảng trầm mặc thật lâu, chỉ có Phương Uyển Chi đang giãy giụa kịch liệt, giương nanh múa vuốt muốn thoát ra.

 

Chuyết kinh? Trong núi chui ra? Nàng là cây nấm chắc?

 

Phương đại cô nương mặc dù không để ý đến mấy danh tiếng ngoài thân này, nhưng nàng còn đang chờ gả mà, bị ngươi ta chụp mũ người đã có phu quân như thế sao mà chịu nổi.

 

Liên Dụ nói tiếp: “Tình tình nàng lại không tốt, nhưng cũng làm vợ chồng với ta nhiều năm. Mấy ngày trước liên tục khước từ ý tốt của vương gia, thực ra là vì…”

 

Hắn cười khổ một tiếng, nhìn lướt qua đống mảnh sứ rơi vãi đầy đất.

TBC

 

Đáp án không cần nói cũng biết.

 

Đố phụ.

 

Thấy trên đỉnh đầu lại có cái nón càng lớn hơn, Phương Uyển Chi giãy giụa thêm kịch liệt.

 

Nhà có thê tử hung hãn, không cho nạp thêm thiếp thất, lại còn gào thét kêu khóc như vậy, Lưu Lễ đúng là đã từng nghe qua.

 

Hắn nhìn đống mảnh vụn kia cũng biết đó toàn là đồ cổ.

 

Lan Khanh yêu thích vật này như vậy, trong lòng Lưu Lễ trở nên rõ như ban ngày.

 

Lại nhìn vẻ mặt trước sau dịu dàng như một của Liên Dụ, nghĩ đến vị thê tử này, chắc được sủng đến tận trời.

 

Mà thực thế, mũi của Phương Uyển Chi sắp bị ép chẹp rồi.

 

Nếu lúc nãy nàng giãy giụa vì chưa chồng lại bị bảo có chồng, thì bây giờ, nàng giãy là vì mưu sinh. Nàng cảm giác mình sắp bị nghẹt c.h.ế.t rồi. Dồn toàn bộ sức lực, nàng giẫm mạnh lên chân Liên Dụ một cái, trong lúc hắn hét lên đau đớn thì đẩy mạnh hắn ra, lớn giọng mắng:

 

“Lan Khanh! Ngươi nghĩ ưm….”

 

Lời còn chưa nói hết, môi của nàng đã bị chặn lại.

 

Phương Uyển Chi trừng lớn hai mắt, cảm nhận một nguồn nóng từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu, cả khuôn mặt đều bừng đỏ.

 

Cảm xúc mềm mại trên môi và hơi thở khác lạ rõ ràng đang kích thích giác quan của nàng, khoảng cách trong gang tấc, thậm chí đến số lông mi của Lan Khanh nàng cũng đếm rõ ràng. Đây không tính là một cái hôn, bởi vì đối phương chỉ mút trên môi nàng một cái rồi rời đi. Đôi môi vẫn trở nên tê dại, Phương Uyển Chi không nói được gì, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.

 

Nàng nghe hắn nói: “Ta không nạp thiếp đâu, đừng làm rộn nữa”.

 

Lưu Lễ vuốt vuốt ngọn tóc sau gáy, giả vờ cười ngốc.

 

“A! Là ca ca không suy tính chu toàn, làm khó hiền đệ rồi, hôm nay sắc trời đã tối, ca không làm phiền nữa. Lần sau có cơ hội, bản vương sẽ làm chủ, mời đệ và đệ muội cùng dùng bữa”.

 

Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều có suy tính riêng. Chỉ có Phương đại cô nương đang cứng lưng đứng yên tại chỗ, hận không thể trừng cho thủng lỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.