Đánh Cược Trái Tim

Chương 17



Buổi yêu đầu.

Trong kho tàng cổ tích Việt Nam,có 1 câu chuyện có tên là “Cây khế”.Chuyện kể về 2 anh em nhà nọ,người anh tham lam chiếm hết tài sản chỉ cho người em cây khế,hàng năm cây khế của người em có 1 con chim tới ăn,người em ra đuổi thì chim nói “Ăn 1 quả trả 1 cục vàng,may túi ba gang mang đi mà đựng.”.Người anh thấy thế,mới sang mượn người em cây khế,đợi chim tới để đi lấy vàng.Kết quả vì quá tham lam,người anh may cái túi quá to,mà cuối cùng anh ta rớt xuống biển chết.

Lúc này,Trần Hiểu Nhi cảm thấy cái câu chuyện ấy ko phải chuyện cổ tích.Rõ ràng là chuyện có thật,mà cô đang là con chim,còn người anh chính là hắn.

“Sao thế đi nhanh lên chứ!” hắn quay lại nhìn cô đang thất thểu đi từng bước nói.

Nhi cắn chặt môi,ngước đôi mắt đen láy lên nhìn hắn đầy oán hận.Cứ thử xách túi nọ túi kia nhiều như cô xem,hắn có đi nhanh được ko.Trông cô giờ có khác gì cái cây thông noel đâu chứ.Tay nào cũng đầy túi là túi.Mà hắn là con trai,mua gì mà lắm thế ko biết.

“Mau đi tôi còn muốn mua giầy nữa!” hắn nói.

Nhi vô cùng uất hận.Cái tên chủ nợ đáng ghét của cô.Đúng là kẻ uống máu người ko thấy ghê miệng mà.Cô là người biết ơn phải trả,nhưng mà..trả cái kiểu này có phải hơi quá rồi ko?Giống như con chim trong câu chuyện “cây khế”,nó ăn 1 quả đã trả 1 cục vàng rồi,ko phải anh quá quá lời rồi sao?Bảo mang túi ba gang,có cần mang theo cả bao tải đựng dứa thế này ko?Nhưng mà tại sao,trong chuyện con chim có thể hất anh ta xuống biển,mà cô thì,cố gắng hất mãi,hắn vẫn cứ ngồi trơ trơ trên lưng cô thế này?Có còn đạo lý gì ko chứ?

Thế là cứ 1 người hò hét,1 người nặng nhọc chạy theo.Nhưng hắn đang đi bỗng nhiên dừng phắt lại.Đôi mắt nâu mở ra thích thú nhìn con nợ của mình đang khó nhọc xách đống đồ.

Nhi bắt gặp ánh nhìn của hắn,lại nhìn cửa hàng hắn dừng lại.Ko phải chứ??

Cô bán hàng thấy anh chàng đẹp trai,theo sau lại có 1 người xách đồ phụ.Nhìn những chiếc tùi mà cô cười tít cả mắt.Khách sộp đây.Nên vội đon đả.

“Xin chào quí khách!Quí khách cần gì?”

“Tôi muốn mua đồ lót!” hắn mỉm cười nhìn cô.Có quen ko hả khủng long?

Cô bán hàng má hơi đỏ,dẫn hắn tới chỗ để đồ lót.Tưởng tượng 1 chàng trai điển trai thế này trong chiếc quần lót..Ôi.. Nóng quá đi!!

Nhi lê bước theo hắn.Trong đầu nghĩ,Hoàng Tuấn Tú,cậu học cũng nhanh quá nhỉ?

Hắn thản nhiên giơ những chiếc quần lót lên nhìn về phía cô “Người yêu,em thích anh mặc mầu nào?”.

Cô bán hàng đỏ mặt,mắt lại trố ra nhìn cô gái đang xách đồ.Cô ta làm sao cưa được 1 anh chàng đẹp trai như vậy chứ?Thật đáng nể.Dù cô ta trông cũng rất khá,đôi mắt đen lấp lánh nhưng cũng ko phải dạng quá xinh xắn.

Nhi lúc này,đôi mắt đen lóng lánh như sao trời,linh hoạt đảo 1 cái,bán cầu não trái của cô đang tổng hợp thông tin,các con số,hoàn cảnh,não phải đang tưởng tượng,hợp nhất mớ hỗn độn và nhanh như chớp,truyền đạt kết quả tổng kết tới các bộ phận trên cơ thể.Cô nở 1 nụ cười nửa miệng,đôi mắt đen khẽ nheo lại.Cô tiến tới gần chàng bạn trai đẹp mã của mình,nhìn vào những chiếc quần trên tay anh,cô đặt đống túi xuống đất,cười rất dịu dàng nhìn anh.

“Người yêu mặc gì cũng đẹp mà.”

Hắn nhìn cô nghi ngờ, hôm nay cô ta hiền thế sao,khẽ mỉm cười.Nhưng nụ cười của hắn vụt tắt ngay sau 1 từ của cô

“Nhưng..anh ko nên mặc đồ sáng màu,tại anh đen lắm,hơn nữa anh lại ko giữ được sạch sẽ.Nó sẽ ố rất nhanh.Nói rồi cô vứt mấy chiếc quần sáng màu hắn cầm xuống đất.Lấy màu đen thì lại trung màu da quá,thôi lấy xanh đen đi,cho sạch nhỉ.Nhưng cỡ này to quá,tuổi anh còn nhỏ,mặc cỡ này ko vừa đâu..Chị ơi có sai M ko cái này to quá?” cô quay sang nhìn cô bán hàng với đôi mắt long lanh.Thật tốt cuối cùng cũng có cơ hội đạp hắn xuống.

Tú cảm thấy người mình đang hóa đá,lại 1 lần nữa,anh thật sự thật sự mong,bây giờ,vào lúc này,động đất thật lớn,tòa tháp đôi này sập luôn cũng được,chôn sống luôn anh đi.Sao anh có thể bất cẩn như vậy chứ?Thế này,thanh danh cả đời của anh..Thanh danh cả đời của anh.ANh có bao nhiêu cô bạn gái,giơ 2 bàn tay đếm mấy lần cũng chưa đếm hết,chưa cô gái nào dám chê anh “tuổi nhỏ”.Thế mà.. thế mà lại để cho 1 con khủng long vẫn còn trong trắng chưa 1 mảnh tình vắt vai nói mình “tuổi nhỏ”..Làm sao có thể?Làm sao có thể chịu được hả trời????

Ném hết mấy cái quần lại,anh đùng đùng bỏ đi khuôn mặt đỏ lừ.Nhi vẫn chưa buông tha còn gọi với theo

“Ơ người yêu ơi,ko mua quần nữa à?”

Anh quẫn tới độ muốn đập đầu vào tường tự vẫn.Làm sao mà..một cô gái 18t,lại có thể thảm nhiên nói ra những điều đó..?Hơn nữa anh cũng thật quá ngốc đi,cứ tưởng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông,cho cô ta 1 bài học,nhưng kết quả người bị đập lại là anh.Làm sao anh lại quên cô ta tà ác thế nào.Hơn nữa,tuyệt chiêu này là do cô ta nghĩ ra,làm sao cô ấy lại ko có cách phá giải?

Chính vì tức giận như vậy,khi ra tới cửa vincom,hắn quay lại nhìn cô “Tự bắt xe mang đồ về nhà cho tôi!”,nói rồi hắn bỏ đi 1 nước.

Nhi đứng lại đôi mắt nhìn hắn như muốn lao vào bóp cổ hắn tới chết.Cái tên đó,gây cũng là anh gây trước,giờ thua lại tìm cách hành hạ tôi.Anh thật đúng là..Thật đúng là đồ đàn bà nhỏ nhen,cái này gọi là trả thù.Rõ ràng là trả thù mà.Cô thật muốn vứt hết toàn bộ mớ túi quần áo hàng hiệu đang cầm trên tay xuống đất,bắt xe đi về luôn cho xong.Nhưng mà.. cái đống đồ này cũng đáng giá mấy chục triệu..vứt đi trong lòng cô thật ko nỡ.Hơn nữa.. phải cô đang nợ người ta..

Cặp chân mày nhíu xuống,đôi mắt đen vụt tắt ánh sáng,cô cúi đầu,tay xách nách mang bước đi thất thểu đi bắt xe ôm để tới nhà hắn.Tới nơi cô đã thấy hắn đứng chờ ở cửa,đang hút thuốc rất nhàn nhã.Cô thở dài 1 cái,nhẫn nhịn bước tới cạnh hắn.

Hắn nhếch mép cười.Khủng long bạo chúa,nên ngoan ngoãn 1 chút như thế chứ.Anh mở cửa đi vào nhà.Cô ngậm ngùi bước theo sau như cái đuôi ngoan đạo,cố gắng giữ cho mình đủ bình tĩnh,phải nhẫn nhịn.Vào tới phòng khách cô đặt toàn bộ cái bộ sưu tập của hắn xuống đất,nhấc bước đi về.Giờ lao động công ích hôm nay đã xong.

“Khoan đã!” hắn đứng trong bếp uống nước nói vọng ra.

Cô tức tối nhìn hắn “Chuyện gì?”.Này người anh tham lam kia,tôi trả cậu vàng rồi,cậu còn muốn gì nữa.Đẩy cậu,cậu ko ngã,sao ko rớt xuống biển chết dùm tôi.Ai cũng chết sao cậu ko chết chứ?

“Vứt đó thế à!Mang vào phòng cất cho tôi!” hắn thảm nhiên.

“HẢ?” Nhi tưởng tai cô đang có vấn đề,cô trố mắt nhìn hắn. “Tôi ko phải osin của cậu!” cô tức giận,muốn sắp xếp thì tự đi mà làm.Cậu dùng 2 tay để làm gì?

“Phải,cô ko phải osin,nhưng cô là bạn gái tôi!”

“Bạn gái thì liên quan gì tới sắp xếp đồ cho cậu?!” Nhi cự lại.Hai vấn đề này có chỗ nào tương phản đâu hả trời.Đến viết cũng khác nhau hoàn toàn ý.

“Sao lại ko?Bạn gái phải quan tâm chăm sóc người yêu là chuyện đương nhiên!” hắn thản nhiên.

Nhi bàn tay siết chặt.Ông trời ơi,tại sao lại phải quan tâm động vật đơn bào chỉ cần phân chia để tăng số lượng chứ?Nó muốn làm gì,liên quan gì tới tôi?

“Này,hợp đồng viết phải hợp tác thực hiện mọi yêu cầu!Đây lại ko phải yêu cầu quá đáng như cô nói phải ko?” hắn nhướng mày nhìn cô.

“Cậu..” Nhi nhìn hắn gần như muốn ăn sống,hắn tính toán trước,rõ ràng đang muốn trả thù chuyện trước đây.Danh nghĩa thì bạn gái,rõ ràng đang bắt cô làm osin,nhưng nghĩ lại làm osin hơn 3 tháng mà được 50 triệu,cô cũng là osin cao cấp rồi.Đành nhắm mắt đưa chân. “Phòng cậu ở đâu?!”

“Theo tôi!” hắn nói ,dắt cô lên cầu thang.

Tuy rằng tâm trạng đang vô cùng xấu,nhưng Nhi ko thể nào phủ nhận phòng của hắn rất rất đẹp.Vừa mở cửa bước vào đối diện cửa là 1 bộ sofa màu trắng hiện đại,thêm chiếc bàn thủy tinh tinh tế.Cạnh bộ sofa hướng vuông gốc với cửa ra vào là tấm cửa kính khung đen kéo ngang vào phòng tắm.Còn phía tay phải cửa ra vào,1 phần căn phòng vuông góc với cái phòng khách nhỏ có 1 chiếc giường kiểu hiện đại.Thành giường bằng gỗ vuông vức đen bóng,bo quanh khung giường có thêm 1 đường line màu trắng,chiếc giường ko chân mà là cả 1 tấm gỗ dày trông rất hiện đại.Bộ ga đệm sọc đen,trắng ,xanh tao nhã hài hòa.Bên phải chiếc giường là 1 tủ quần áo to dài kê sát tường.Phía cuối giường,treo 1 chiếc tivi màn ảnh phẳng mỏng dính gắn sát vào ô vuông màu đen bóng trên tường.Căn phòng được sơn màu trắng,nhưng gần trần lại có 1 đường line đen hiện đại.Đây đó gắn những tấm kính màu trang trí,trong có đèn trắng.Trông căn phòng thật hiện đại và đơn giản,nhưng ko kém phần sang trọng.Nhi ko khỏi ngưỡng mộ.

Hắn nhếch mặt, “Đi cất đồ đi.”

Khẽ rút điện thoại ra,ko có tin nhắn cũng ko có cuộc gọi nhỡ nào.Cô khẽ thở dài.Từ tối qua tới giờ,cô gọi ko biết bao nhiêu cuộc điện thoại,ngay cả lúc nãy đi cùng hắn mua đồ,cô cũng gọi,nhưng Ngọc ko bắt máy.Ko có bất cứ tin nào phản hồi.Nhắn bao nhiêu tin nhưng cũng ko có lấy 1 cái hồi âm.Lẳng lặng lầm lũi cất điện thoại vào lại túi quần,đi tới gần cái tủ to của anh ta để cất đồ.Nhưng khi cô vừa mở tủ ra thì cô há hốc mồm lại.Đó ko phải là cái cửa tủ,mà là cánh cửa gỗ dẫn tới 1 phòng nhỏ.Trong đó.. toàn là.. quần áo,giầy dép..!!Cô quay người lại nhìn hắn,đúng là “gặm 1 nỗi căm hờn trong cũi sắt” mà.Giờ cô chẳng khác nào con hổ trong lòng nhìn vào văn minh ánh sáng loài người.Hắn là con trai,có cần phải nhiều quần áo vậy ko?

“Sao thế cất đồ vào cho tôi đi chứ!” hắn thản nhiên.

Cô bước vào căn phòng nhỏ,với toàn những giá treo quần áo,quần áo được xếp ngăn nắp ngay ngắn,áo được treo ở phía trên,quần ở thanh dưới.Dưới đất thì đặt giầy.Tất cả được xếp theo thứ tự màu sắc đậm nhạt,độ dài.Phía tường cuối phòng còn có 1 tủ kính,loại có nhiều ngăn để kéo,trong có nào kính,nào đồng hồ,nào nhẫn.Cô nhìn cái bộ sưu tập của hắn,mà mắt tự động nhảy lên 1 dãy số hàng loạt chữ số 0.Bây giờ cô có nên đánh hắn bất tỉnh,rồi gọi 1 oto tải tới,dọn hết căn phòng này rồi chạy trốn ko nhỉ?

“Này!” hắn thấy cô đứng ngẩn ra,bèn gọi.

Cô chợt tỉnh giấc khỏi giấc mơ nằm trên 1 đống tiền,ngước đôi mắt đen lên nhìn hắn ngơ ngác.Ko được,cô ko thể vong ân bội nghĩa thế được.Đã mượn tiền giờ còn đánh người cướp của,thật ko có nhân tính mà.Ko được!Mày ko thể là con người vong ân bội nghĩa thế được.Nghĩ rồi cô siết chặt cánh tay bước vào phòng bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Hắn đứng dựa thành cửa,nhìn con khủng long đang phải ngoan ngoãn vào vai cô người yêu ngoan hiền,trong lòng ko khỏi thích thú.Từ giờ xem cô còn có thể chạy đâu cho thoát khỏi tay tôi.Đang chìm trong suy nghĩ bỗng điện thoại của hắn reo vang.Hắn nhăn mặt nhìn số,là Vũ.Cái thằng ranh phá đám.

“Chuyện gì?” hắn nói giọng khó chịu.

“Anh Tú,xem ra em đang làm phiền anh rồi?” giọng thằng ranh vẫn tươi tỉnh như thường ngày.

“Biết thế thì nói cho nhanh!” hắn bực bội.

“Được rồi,được rồi.Anh làm gì nóng thế?Em định hỏi khách sạn lần trước anh thấy thế nào?”

“Khách sạn?Cái nào?” hắn nhăn mặt,cái thằng ranh này đang hỏi cái nào thế?Đi cả trăm cái nhà nghỉ khách sạn nhớ được cái nào với cái nào.

“Thì cái mà hôm mồng 1 anh ở cùng cái em “Cô gái đêm qua là ai?” ấy.” Vũ nhại lại cái giọng ẽo ợt của cô gái mà anh còn nhớ được.

Hắn khẽ liếc Nhi 1 cái,rồi trả lời nhanh “Ờ..ờ.. chỗ đó cũng được.Mà sao mày hỏi làm gì?”

“À dĩ nhiên có việc rồi.EM đang đi xem phim với Ngọc,sau đó ko biết đi đâu nên hỏi anh xem phòng ốc ở đó thế nào.”

“Được rồi!Thế thôi nhé!” hắn dập máy đến cạch.

Đôi mắt đen láy từ nãy tới giờ cứ nhìn anh giờ ánh lên 1 tia sáng nghi hoặc.Anh trốn tránh nhìn sang chỗ khác.Ko phải cô nghe thấy chuyện cô gái kia rồi chứ?

Cô đứng lên tiến lại chỗ anh,đôi mắt sáng lấp lánh đen ko rời anh 1 khắc,cô nheo mắt lại nhìn cái dáng vẻ ko dám nhìn thẳng đầy tội lỗi kia của anh.

“Sao?..Có chuyện gì?” anh nói to hơn bình thường như để lấp liếm sự hoang mang của mình.

“Ai vừa gọi cho cậu?” cô nhíu mắt dò xét.

“Vũ!” anh trả lời vẫn ko dám nhìn thẳng.

“Anh ta đang ở đâu?” cô hỏi tiếp.

“Ko biết!” hắn trả lời.

“Cái khách sạn cậu ta hỏi cậu ở đâu?” cô hỏi đôi mắt nheo lại đầy nghiêm túc.

“Hả?” gì đây?Cô ta tai thính như thế sao?

“Tôi đang hỏi cái khách sạn anh ta hỏi ở đâu?” cô hét lên.

“Này.. thật ra tôi.. tôi ..” anh hoàn toàn lúng túng,ko biết nên trả lời sao.Thú nhận đúng là anh có quan hệ với cô gái khác?Như thế thì con khủng long này ko ném anh xuống biển chứ?Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào,thì anh đã bị khủng long bạo chúa kéo đi.

“Cô.. cô kéo tôi đi đâu vậy?”

“Đi tới khách sạn đó!!” Nhi hùng hổ.

Ngọc ngơ ngác nhìn Vũ cúp điện thoại,cái gì?Khách sạn?Xem phim?Cái này nghĩa là sao?

“Xin hỏi.. anh đang làm gì vậy?” Ngọc ngơ ngác.

“Ko phải em bảo giờ Nhi ko cần em nữa sao?Chúng ta thử xem có phải ko nhé!” Vũ mỉm cười.

Ngọc nhíu mày.Sao cô cảm thấy cứ như mình đang làm chuyện có lỗi với bạn mình vậy.Từ tối hôm qua,Nhi gọi điện thoại rất nhiều nhưng cô ko nghe máy.Cô biết là mình như vậy là vô lý,dù sao thì Tuấn Tú cũng chẳng bao giờ để ý tới cô,nhưng cô lại càng ghen tị hơn khi bạn thân của cô ở bên người khác.Cô cũng ko rõ mình đang làm gì.Nhưng có cảm giác như mình bị bỏ rơi lại.Giống như con cún con bị lạc giữa đường,cô vứt điện thoại ở nhà và bước ra ngoài.Lại ko biết phải đi đâu,cuối cùng đi tới rạp chiếu phim.Lại nghĩ tới ngày 2 đưa tíu tít đi xem phim với nhau,đang ngồi ngơ ngẩn 1 mình,thì nghe có ai đó gọi tên mình.Thì ra Vũ đi cùng với 1 hội bạn.Kết quả sau 1 hồi nói chuyện,là cú điện thoại như vừa xảy ra ở trên.Và giờ cô cảm giác,mình đang làm vật thử nghiệm của người khác.

“Chị thật sự ko có ai tên Vũ vừa đặt phòng ạ?” cô hùng hổ đập bàn mạnh,nhào cả người qua quầy nhìn cô phục vụ vô cùng chăm chú.

Cô phục vụ nhìn anh chàng điển trai đứng sau lưng cô gái đang hừng hực sát khí như cầu cứu.Nhưng hình như vô dụng,khí thế cô ta quá mạnh.Cô luống cuống tra quyển sổ,nhưng ko thấy ai có cái tên ấy cả.

“Xin lỗi quí khách ko có khách nào đăng kí dưới tên ấy!” cô nhã nhặn trả lời.

“Chị chắc ko?Xin chị kiểm tra lại 1 lần nữa đi!Vấn đề mạng sống đó chị!” đôi mắt đen của cô nhíu lại,cầu cứu.

Cô phục vụ nhìn lại 1 lần nữa,rồi lại khẽ lắc đầu.

Tuấn Tú nhìn cái con khủng long người yêu mình với ánh mắt chán nản,kết quả cái cô ta quan tâm là bạn hắn đang đi với bạn thân của cô phải ko?Hoàn toàn ko để tâm đến cái đêm xuân tiêu hôm mồng 1 của hắn.Này,cô làm bạn gái kiểu gì đây?

“Này,anh có nhớ đúng khách sạn ko đấy?” cô quay lại nhìn hắn đôi mắt đầy trách móc.

“Đúng!” hắn đáp chán chường.

“Chắc chắn chứ?” cô nhíu mày nhìn hắn lần nữa.

“Chắc chắn là khách sạn này!” hắn khẳng định.

“Hôm ấy anh có uống rượu ko?”

Hắn nghĩ ngợi 1 chút,thật ra thì chuyện tối đó hắn hầu như chẳng nhớ gì hết,chỉ biết đầu cứ ong ong tiếng nói “Nhớ kĩ cho tôi,tôi sẽ ko làm bạn gái cậu đâu!”.Còn lại đến sáng tỉnh dậy đã thấy có đứa con gái nằm bên cạnh rồi.Cũng ko biết con nhỏ đó là ai.Nhưng vẫn cứ phải khẳng định “Có.Nhưng tôi chắc chắn là khách sạn này!”

Cô nhăn mặt,nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ thế kia mà chắc chắn cái gì? “Này,hay cậu gọi điện thoại hỏi cô gái đó cho chắc được ko?” cô đành xuống giọng.Giờ bạn cô làm quan trọng nhất.

“Này,cô bảo người yêu mình đi gọi điện cho gái à?” hắn hỏi ko tin được cái con nhỏ này yêu đương kiểu gì đây?!

“Có vấn đề gì đâu!Gọi mau đi!!” cô thúc giục.Tay sờ sờ túi áo,rồi xuống túi quần của hắn.

“Này.. này làm gì đấy?!” hắn luống cuống trước động tác sàm sỡ của cô,trong người như có luồng điện chạy ngang.

“Gọi đi!” cô tìm thấy điện thoại trong túi quần của hắn,móc ra đưa cho hắn.

“Này.. Rốt cuộc thì cô có phải bạn gái tôi ko thế hả?” hắn bực bội gắt cô,ko tin được cái đôi mắt đen láy đang vô cùng nóng vội muốn hắn gọi điện thoại cho người con gái mà hắn ngủ cùng cách đây mấy ngày.

“Dĩ nhiên phải rồi!Nếu tôi ko phải bạn gái cậu tôi đi cùng cậu làm gì?” cô đáp,lại dúi điện thoại vào tay hắn “Ấn số gọi đi!”

Hắn ko thèm cầm.Cô càng sốt ruột “Vậy cậu lưu tên cô ấy là gì?Để tôi bấm số cho!”

“Này..cô nói cô là bạn gái tôi,mà lại bảo tôi đi gọi điện thoại cho đứa con gái khác à?” hắn ko nhịn được gào lên.

“Có sao đâu!” cô thản nhiên,đôi mắt lại nhíu lại cầu cứu hắn,tay thì ko ngừng ấn danh bạ.Cuối cùng số nào.Có 1 cuộc điện thoại thôi, có cần tính thế ko?

Hắn khoanh tay quay mặt đi ko thèm nhìn cô nữa.Có nói cũng ko nghe.

“Làm ơn đi,nếu cậu ko gọi, bạn tôi làm sao đây?” đôi mắt đen của cô sẫm lại,ướt át như sắp khóc.Cô bây giờ phải làm gì?Làm sao mới cứu được bạn cô đây.

Anh thấy trong tim nhói lên 1 cái,chưa bao giờ hắn nhìn thấy đôi mắt đen của cô buồn như vậy.Nhưng nỗi buồn của cô lại vì hắn ko gọi điện thoại cho người con gái khác?

“Cuối cùng thì bạn trai với bạn thân cái nào với cô quan trọng hơn?” hắn tức giận ko kìm lòng mà hét vào mặt cô.

“Dĩ nhiên là bạn thân rồi!” cô đáp ko cần suy nghĩ,ánh mắt vẫn ko ngừng cầu cứu.Bàn tay nhỏ cứ níu lấy cánh tay đang khoanh trước ngực của hắn ko ngừng.

“Thấy ko?Đâu phải cô ấy ko cần em!” Vũ mỉm cười,nhìn 2 cái người đang náo loạn trước cửa khách sạn.

Ngọc cảm thấy bao nhiêu phiền muộn trong lòng mình theo gió cuốn đi hết.Trái tim như nhẹ bâng.Cô vẫn luôn ở đó,trong lòng con bạn thân của cô.Giờ cô biết cô lo lắng điều gì.Cô lo sợ trái tim của nó ko còn chỗ cho cô nữa.Ko còn khoảng trống dành cho cô mà chỉ mãi quan tâm tới chuyện tình yêu của nó,vì thế nó đã ko gọi cho cô nói rằng “Tao có người yêu rồi!”.Là cô đã ích kỷ ko muốn san sẻ nó cho ai.Rốt cuộc lại là cô ích kỷ,đẩy nó ra.

“Này anh gọi đi chứ!” Nhi lại thúc giục.

Tuấn Tú chán nản ko thèm nhìn cô mà quay đi,chợt anh nhìn thấy hai bóng người,kia ko phải Vũ với Ngọc sao?

“Này.”

“Chuyện gì?” Nhi nói giọng khó chịu.Gọi ko gọi hộ,đúng là đồ ki bo.

“Kia chẳng phải bạn cô sao!” hắn nhếch mặt hướng về phía trước.

Nhi quay lên nhìn thấy Ngọc đang đi cạnh Vũ,cô chạy ào tới ôm chầm lấy con bạn thân của mình.Khóc như mưa.Ngọc phải dỗ mãi cô mới tin là Vũ chỉ muốn đùa thôi.Báo hại cậu ta bị khủng long cho ăn 1 trận đòn.Mặc dù cậu ta đã cầu cứu Tuấn Tú,nhưng vô hiệu,anh cũng muốn cho cậu ta một bài học.Vì cái tội báo hại anh ta.

Tối hôm đó,Nhi muốn vào viện nhưng lại bị kéo đi với hắn.Hắn lại mang cái cớ “hợp tác hết mình” ra làm lệnh tiễn để bắt cô thực hiện.Cho nên cô miễn cưỡng nhắm mắt đưa chân mà theo hắn.

Tiếng nhạc ồn ào làm cô phải ghé sát tai Ngọc mới nói được “Đừng giận tao nữa nhé!”

Ngọc mỉm cười, “Tao ko giận nữa đâu!”

Tới lúc này Nhi mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.Hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên 1 bàn tay vòng qua eo cô,quay người lại thì ra cái gã vừa đi vệ sinh vào đã ở ngay cạnh rồi.Cô chán ngán nhìn hắn.Bàn tay hắn lại siết chặt hơn,cái màn hôm nay diễn trước cửa khách sạn thật đúng là đặc sắc mà.Thì ra bạn trai với cô ta hoàn toàn ko bằng một cô bạn gái.

Ngọc nhìn hắn đôi tay thì siết chặt con bạn thân khẽ cười “Anh Tú vẫn còn giận chuyện hôm nay sao?”

Hắn nhìn cô gái trước mặt,khẽ quay đi trả lời “Ko có!”

“Chuyện gì?” Nhi ngơ ngác nhìn Ngọc.

Ngọc khẽ cười ,nhìn con bạn thân quá sức ngốc nghếch của mình lắc đầu.Cái này tự mày nên nghĩ ra thôi,chứ ko ai nói với mày được đâu.

Nhi cảm thấy vô cùng vô vị,ngồi quanh cái bàn toàn rượu với bia,nghe cái nhạc thì nhức cả đầu.Cuối cùng những con người này cảm thấy có gì thú vị ở nơi này?Nó níu nhẹ tay Ngọc

“Mày ơi tao đói!” nó nói nhỏ.

Thấy nó nhoài người thì thào với Ngọc,bàn tay ôm eo nó kéo lại thật mạnh,hắn ghé sát vào vai nó thì thầm “Nói gì đó!”

Nó lắc đầu ko nói gì,cố né hắn càng xa càng tốt.

Nhưng hắn lại kéo nó lại gần hơn “Cô vừa nhỏ to gì thế?”

Nó cố đẩy hắn ra,nhưng lại ko đẩy được “Chuyện của bạn gái chúng mình,cậu cũng muốn nghe à?” cô tức giận nói “Gần quá rồi đấy!Buông ra!”

Hắn nhướng mày, “Ko buông!”

“Có buông ra ko?” cô hỏi.

“Ko!”

Bốp..

Hắn nhăn mặt,người hơi gập xuống.Lại đạp trúng chân rồi.Con khủng long bạo chúa này.Sao suốt ngày dùng bạo lực thế hả?

Cô lè lưỡi “Đáng đời!”

Ngọc khẽ cười.Muốn chinh phục bạn thân nó,còn là cả quãng đường dài lắm hotboy ạ.Nhưng quả thật cô lại ko nỡ nhìn cảnh hạt mới nảy mầm mà đã tàn lụi,nên cô nói với hắn “Anh Tú,nó đang than đói kìa!”

Nhi nhíu mày nhìn con bạn thân đang bán đứng nó,kéo kéo tay “Nói gì thế?”

“Tao nói sự thật thôi mà!”Ngọc giật tay nó.

Hắn nhìn nó,đúng rồi hắn quên.Hình như lúc chiều gọi cô ta đến cô ta chưa ăn gì.Hắn thì lại là người ăn rất ít,cho nên cảm giác đói cũng ko mấy khi xuất hiện. “Muốn ăn gì?”

Nhi ngồi trên ghế,nhìn hắn.Trong lòng suy nghĩ.Rồi đôi mắt đen của cô lại sáng lên “Bò nướng!”

Trước cái bàn nhựa tập tênh ko đều,là 4 gương mặt,2 trai 2 gái.Hai cô gái thì vui vẻ tươi cười,1 chàng trai cũng đang cười,còn chàng trai còn lại rất điển trai đang xị mặt nhìn 1 cách dè chừng.

Nhi nhét thêm 1 miếng thịt vừa nướng lên miệng, “Công tử bột,cậu ko ăn có thể về!”

“Này,bạn gái mà nói thế với bạn trai hả?” hắn nhìn cô giáo huấn.

“Đại ca,thật sự ko tệ đâu anh ăn đi!” Vũ vui vẻ vẫn đang chén món nầm nướng nói với hắn.

Hắn nhìn 1 lần nữa rồi lắc đầu.Nhi ko thèm nói với hắn nữa tiếp tục thưởng cho bác dạ dày,lâu rồi ko đi ăn bò nướng,mới ngon làm sao.

Hắn nhìn cô ăn ngon lành,đôi mắt đen sáng lên tia cười thì đột nhiên hiếu kì hỏi “Ngon vậy sao?”

Nhi đang gắp 1 miếng thịt định đưa lên miệng,ngừng lại nói “Tất nhiên rất ngon rồi!”

Hắn nhướng mày,khóe miệng khẽ nhếch lên,cầm lấy bàn tay cô cầm đũa đưa miếng thịt cô đang gắp vào miệng nhai.Vũ và Ngọc sững sờ,nhìn cử chỉ thân mật đến rợn người của cái tên đang thản nhiên nhai như ko có chuyện gì.

Nhi bực bội nhìn sang hắn “Thịt trong vỉ còn bao nhiêu,sao cậu lại ăn cướp của tôi!Nhả ra!Trả mau!!”

Chỉ trong có chưa đầy 3 giây,cái ko khí nặng mùi lãng mạn của hắn bị xua đi hoàn toàn.Ngọc nhíu mày,đúng là con ngốc mà.Ngọc vội vàng gắp cho nó 1 miếng khác “Mày keo kiệt thật.Ăn miếng khác đi!”

Nhi cự nự 1 lúc nhưng cũng đành ăn miếng khác.Cái tên công tử bột ấy,rốt cuộc chỉ là đang thích bắt nạt cô thôi phải ko?

Chiếc xe máy dừng ở cửa nhà cô.Nhi xuống xe mệt mỏi.Hẹn hò thật là mệt quá.Đóng giả người yêu hắn đúng là như đánh vật.Đã thế còn bị cướp miếng ăn nữa chứ.Cuối cùng thì cậu công tử đó,cứ cô gắp miếng nào định cho lên miệng thì cậu ta lại ăn mất tiêu.Muốn gắp thì tự gắp chứ,tay anh sinh ra để làm gì?

“Này,khủng long”

“Đã bảo đừng có gọi tôi là khủng long mà!!” Nhi bực tức nhìn hắn hậm hực.

“50..”

“Được rồi..Được rồi.. muốn gọi thế nào tùy cậu!” Nhi đình chiến.

“Tại sao cô cứ gọi tôi là cậu thế?” hắn hỏi.

“Thế thì sao?” cô nhíu mày.

“Gọi anh xưng em đi!” hắn trả lời.

“Tại sao?Cậu chỉ bằng tuổi tôi!”

“Tôi là bạn trai cô đấy,hơn nữa tôi còn hơn tuổi cô nữa!” hắn trả lời.

“Này,cậu nói dối cũng hợp lý 1 tí nhé!Làm sao mà hơn tuổi tôi được.Chúng ta học cùng trường đấy!Có lừa cũng nên tìm đứa nào khác trường mới được.Đồ ngốc!”

“Tôi ko nói dối.Tôi thật sự hơn tuổi cô đấy!Còn hơn đến 2 tuổi!” hắn nói vô cùng nghiêm túc.

“Này,cậu nghĩ tôi là trẻ con à mà lừa kiểu đó!Nếu cậu hơn tôi 2 tuổi sao giờ lại còn học cấp 3.” Nhi nói bĩu môi nhìn hắn.

“Ko tin à?”

“Có điên mới tin!” Nhi nói.

“Được rồi,mai đi học tôi sẽ cho cô xem.Tới lúc đó nếu cô ko gọi tôi là anh,cô chết chắc!” hắn đe dọa.

“Ai sợ!!” Nhi nói chắc chắn.Nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn,lẽ nào hắn hơn tuổi mình thật.Nhưng rồi tự trấn an mình.Ko.Ko thể nào.Hắn cũng học lớp 12 như mình,làm sao hơn tuổi được.Cô tự tin như vậy bước vào nhà.Mai là hết đợt nghỉ tết,sau giờ học còn phải vào thăm bà già nữa.Giờ lại còn bị cái tên heo kia suốt ngày réo rắt.Ôi.. Có phải cô thực sự đang bị trừng phạt ko?Thế này chỉ có phân thân ra mới đủ để làm việc.Nghĩ tới đây Nhi chỉ muốn xé đôi người ra cho mỗi nửa đi làm 1 việc.Tất cả là tại cái tên ham chơi đó.

Nhi nằm trên giường vô cùng bực bội.Hôm nay xem như là ngày đầu tiên hẹn hò trong 100 ngày của tù nhân của cô.Ai bảo rằng ngày hẹn hò đầu tiên đầy lãng mạn,nhẹ nhàng,vừa có chút ngượng ngùng đáng yêu.Là kẻ nào nói câu này thế?Cái mặt cô mắt đang híp lại,mồm thì ngoác rộng ra,nghĩ tới ngày đầu tiên hẹn hò của mình mà bao nhiêu thịt bò nướng hôm nay như muốn chui ngược trở lên.Đang ở trong bệnh viện thì bị hắn goi điện,bảo ko đi được thì hắn lại lôi 50 triệu ra ép người,tới nơi thì phải làm osin xách đò cả tiếng đồng hồ cho hắn.Kết quả còn phải sắp lại đồ vào tủ cho hắn.Tối lại phải theo hắn đi chơi với hội bạn để diễn trò.Dạo này đời sống của cô quá phong phú rồi.Phong phú đến độ cô gần như muốn ôm đá nhảy biển.Một ngày cứ phải chạy bao nhiêu show,liệu cô có nên chuẩn bị ảnh để kí tặng ko nhỉ?!Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.Tất cả là tại cái tên chết bầm ấy,cuối cùng danh nghĩa bảo giúp hắn thắng cược,thành ra 1 mũi tên trúng 2 đích.Hắn vừa thắng cược,lại vừa có cơ hội hành hạ cô.Thế này cô vay 50 triệu có phải hơi ít ko?

Kết quả cả buổi tối cô chằn chọc ngồi nguyển rủa hắn,mãi mới có thể chìm vào giấc ngủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.