Đánh Cược Trái Tim

Chương 54



Tình của em

Tú tức giận nhíu chặt mày, miệng thầm rủa 1 tiếng, bàn tay to lớn giật phắt tay nghe đang đeo trên tai.

“Con khủng long chết tiệt! Lại ko chịu nghe máy! ” Tú gầm nhẹ, trong trái tim chỉ có xôn xao cùng nôn nóng.

Hắn bực bội nhanh chóng mở định vị trên máy của mình, ngón tay di chuyển thật nhanh trên mặt cảm ứng, hắn rất nhanh nhìn vị trí của cô. Hắn vừa nhìn vị trí vừa lập tức nhấn gas, ngoặt tay lái thẳng hướng cô mà phóng đến.

Hà Nội đêm 20/10 trên đường toàn là những cặp đôi, hay những gia đình đi đây đó dạo mát. Mùa thu Hà Nội mát lành trong trẻo lại vì chút bận rộn của tình yêu trong thoáng chốc bị hâm nóng. Những người con gái bước đi trong tay cầm những bó hoa, trên môi ko ngớt nở nụ cười rạng rỡ. Nửa thế giới là phái yếu, nửa dân số là phái đẹp, là bảo vật của 1 nửa còn lại. Vào ngày dành cho 1 nửa kia của thế giới này, ai cũng muốn dành tặng chút ấm áp, chút tình yêu cho 1 nửa của mình. Những tình cảm ấy như hòa vào với gió mang lại chút ấm áp giữa làn gió mát này.

Nhưng giữa khung cảnh tràn ngập tình yêu, giữa những gương mặt trang điểm xinh đẹp tràn ngập nụ cười ấy, trước cửa 1 khách sạn vô cùng sang trọng, một cô gái xinh xắn chậm rãi bước xuống xe, trên tay cô là 1 bó hoa hồng nhung đỏ thắm. Nhưng gương mặt của cô ấy thì..

“Hắt xì …! ” Nhi đánh tiếp 1 cái hắt xì chậm rãi quay đầu.

“Xin.. hắt xì..!! ” gương mặt xinh xắn của cô trĩu xuống nhưng lời nói lại ko thể nào trượt được ra ngoài đầu lưỡi.

“Ko sao đâu! ” Thành miễn cưỡng nở 1 nụ cười, nhìn người con gái ở trước mặt mình 1 lần nữa.

“Tạm.. Hắt xì.. Hắt xì..! ” Nhi rất rất muốn có phép lịch sự 1 chút, nhưng mà cơ bụng của cô đã co cứng đến đau nhức khó chịu rồi. Ông nội của tôi, ko phải chỉ vì chút lịch sự mà cô thành cơ bụng sáu múi chứ? Cô ko muốn thành Lý Đức à nha. Con trai có 6 múi thì hấp dẫn còn con gái có 6 múi.. Đừng nghĩ nữa. Mới nghĩ thôi đã rùng mình rồi. Biết khổ sở thế này, thà rằng nghe lời hắn, ko thèm lịch sự nhặt bó hoa lên. Tôi chắc chắn chết rồi. Nhi cảm giác mắt mình cũng thấy đỏ hoa, mũi đau nhức, bụng thì khỏi nói, cứ như bị bức tử đến nơi, đầu óc cũng bắt đầu đau rồi. Cô ko thể chịu thêm được nữa.

“Vào đi! Anh Huy đợi kìa! ” Thành chậm rãi nói.

Nhi như chỉ đợi có thể lập tức gật đầu như dập tỏi, cũng hắt xì liên tục như súng liên thanh. Hoàn toàn ko hề luyến tiếc quay đầu lập tức bước đi. Nhanh 1 chút. Bước đi nhanh 1 chút, sau đó tiện tay quẳng cái vũ khí sinh học đang cầm trên tay nếu ko có thật sự sẽ chết vì hắt xì. Khốn khổ. Thật sự là quá khốn khổ. Cô làm gì sai mà để bị ông trời hành như vậy chứ. Bao nhiêu năm chưa bao giờ rơi vào cái hoàn cảnh đáng chết này.

“Nhi! ” giọng nói của Thành lại chậm rãi vang lên từ đằng sau.

Nhi dù rất muốn cho cái tên vừa gọi mình lại 1 cái dép, nhưng cô vẫn dừng chân lại.

“Cô nên suy nghĩ kĩ điều tôi nói! ” Thành chậm rãi nói, trong giọng nói có chút vô định, lại có chút buồn thương.

Nhi nghe trái tim mình co lại, nhưng cơn hắt xì nhanh chóng thay thế cảm xúc hẫng hụt của cô trở thành đau đớn. Nhi lại tiếp tục bước đi chỉ giơ tay lên vẫy vẫy với hắn.

“Đừng để quá muộn! ” Thành nói với theo, thân hình nhỏ bé của cô vẫn vừa bước thoan thoắt bàn tay nhỏ bé vẫn huơ huơ trong ko khí, rồi vô cùng kiên định đẩy cửa bước vào khách sạn.

“Giống như anh! ” Khi đã thấy cô ở trong lớp kính trong suốt với ánh đèn sa hoa ấm áp, Thành mới chậm rãi nói nốt vế còn lại. Nhìn theo thân hình nhỏ bé của cô trong cánh cửa đang đứng cạnh Huy vô cùng thân thiết, Thành chậm rãi ngồi vào trong xe, lái đi.

“Đến rồi? ” Huy nhìn hắn vui vẻ cười.

“Hắt xì.. Hắt xì..” Nhi vừa mở miệng đã phun mưa liên tục liên tục.

Huy nhướng mày nhìn cô, gương mặt phút chốc nhăn lại. Hắn khẽ lắc đầu cười, kéo người phục vụ lại hỏi lấy giấy ăn. Người phục vụ lập tức lễ phép chạy đi chỉ 1 lát sau cầm theo một tập giấy mang tới. Huy cầm lấy 2 tờ giấy nhẹ nhàng nhìn cô, giọng vừa ôn nhu, vừa dịu dàng nói.

“Tiểu quỉ, hôm nay lại chơi trò gì đây? Em đã biết mình dị ứng với hoa sao lại còn cầm theo 1 ôm to đùng hung khí thế này? Định đổ tội giết người cho anh sao? ” Huy cẩn thận nhét 2 tờ khăn giấy vào mũi cô vừa nói.

Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi mùi hương của hoa khó chịu, nhưng nước mũi vẫn chảy ra ướt đẫm tờ giấy ăn đang nhét trong mũi, cô khẽ khịt khịt mũi, miệng cong lên nhìn tên đại ca đang vô cùng tươi tỉnh trước mặt. May mắn cho anh hôm nay thể lực cô ko tốt, nếu ko chắc chắn anh sẽ biết tay cô.

“Phòng ốc sao rồi? ” Ko lằng nhằng lắm lời, nếu ko cái tên thích trêu đùa này thế nào cũng sẽ sờ mó tới bó hoa đến lúc đó thật quá lằng nhằng.

Huy mỉm cười giơ lên 1 chiếc thẻ phòng, trên gương mặt vô cùng đắc ý.

“Dĩ nhiên là xong rồi! ” Huy tự đắc nói.

“Nhanh lên thôi! ” Nhi giục dã nói.

Huy lập tức khoác vai cô hướng về phía thang máy. Ko hề biết rằng lớp kính trong suốt của khách sạn được làm bằng kính pha lê độ sáng vô cùng cao, độ trong vô cùng thanh khiết, nhờ vào chất lượng hảo hạng ấy mà toàn bộ 1 màn, ta khoác vai, nói chuyện cùng ân cần ấy đều bị 1 đôi mắt nâu thu lại trong mắt. Cứ như 1 đoạn phim HD vô cùng sắc nét, chói mắt chỉ thiếu có âm thanh, nhưng nụ cười của cô tươi tắn như vậy, còn cần phải có âm thanh sao? Tấm thẻ khách sạn sáng bóng, lấp lánh trong tay tên con trai kia còn có thể lừa dối sao?

Đôi mắt nâu của Tú càng lúc lại càng sâu, trong chiếc xe bạc sáng bóng ko ánh sáng, ánh mắt như chim ưng ấy lạnh băng 1 tầng hàn khí. Chiếc xe rú lên quay đầu lao đi biến mất vào giữa dòng người rộng lớn ko dấu vết. Góc phố trở nên vắng lặng chỉ còn những cơn gió vô tình thổi qua. Giống như hoàn toàn ngó lơ những cảm xúc vừa nãy còn đang gào thét tại góc phố yên tĩnh này.

Trong 1 quán bar với tiếng nhạc ồn ào, một nhóm người đang nhìn nhau vô cùng ái ngại, những gương mặt điển trai, cùng với những cô gái xinh xắn đang ngó nhau mà ko ai biết nói lời nào. Giữ đống hỗn độn ấy một chàng trai với thân hình to lớn, chiếc áo sơ mi xanh nhạt bị cởi hết toàn bộ 3 cúc áo trên để lộ ra lồng ngực cường tráng, mái tóc dài của hắn gợn sóng mềm mại như men say đầy gợn tình, chiếc yết hầu nam tính di chuyển lên xuống nuốt từng cơn từng cơn cay sè vào trong bụng bỏng rát.

“Rốt cuộc làm sao? ” Duy lo lắng đôi mắt vẫn nhìn người đối diện đang tu rượu như uống nước lã, cả cơ thể đã trở nên hồng hào nhưng vẫn ko ngừng uống.

“Có phải điên rồi ko? ” Mạnh lo lắng cũng ko thể rời mắt khỏi Tú.

“Chắc chắn là có vấn đề! ” Hiếu ko biết phải nói sao nhưng điều này chắc chắn khẳng định.

“Nguyên nhân? ” Vũ mở tròn mắt nhìn người đang điên loạn trước mặt. Mới cách đây có hơn 1 tiếng cũng tới đây uống, nhưng đi ra ngoài có 1 tiếng trở lại đã trở thành hung thần rồi. Đại ca, anh thay đổi nhanh quá đấy.

“Cái này còn phải hỏi sao? ” Ngọc mở to mắt mồm méo xẹo, trách cứ nói với Vũ. Trần Hiểu Nhi lại là phúc của mày gây ra đây hả?

“Có khi nào anh ấy sẽ ngộ độc rượu mà chết ko? ” Vũ lo lắng hơi nghiêng đầu sang nói với Duy, ánh mắt vẫn ko rời khỏi cái người đang uống như điên kia.

“Cũng có thể! ” Mạnh hơi gật đầu mắt vẫn mở trừng trừng nhìn Tú. Lần đầu tiên thấy người uống rượu như con thú uống nước vậy nhé. Cái tên đang ngồi uống kia thật là bạn hắn sao?

“Đừng đùa. Nếu anh ấy có ngộ độc rượu ở đây, thì quán bar của em phải dẹp là cái chắc! ” Vũ lập tức la oai oái nhìn 3 tên đàn anh vẫn đang thưởng lãm kia.

Cả 3 con người vẫn đang hết sức chăm chú nhìn cái con thú.. à .. con người đang uống rượu như điên kia. Nhưng vẫn vô cùng hảo tâm đồng thanh trả lời.

“Liên quan gì bọn này? ”

Vũ thật sự muốn hộc máu. Ko phải đâu, quán bar hắn vừa mới mở, uống cái kiểu này ko bị ngộ độc rượu mới là lạ. Nhưng mà nếu người ta lại nghĩ sai rượu hắn là rượu rởm uống ngộ độc ko phải hắn vừa có thể bị kiện, lại có thể bị kéo sập tiệm sao? Ko được. Ko được. Làm ơn đừng đùa với hắn. Hắn còn 1 cô vợ xinh xắn phải nuôi. Ko thất nghiệp được đâu nha. Vũ gần như muốn gào khóc nhưng 3 tên kia hoàn toàn ko quan tâm chỉ đang ngồi ngắm cảnh. Vũ chẳng còn cách nào khác chỉ có thể vừa mếu vừa quay ra nhìn vợ yêu của hắn.

“Vợ ơi, phải làm sao bây giờ? ” Vũ vừa mếu vừa nói.

Ngọc chua xót kéo ông xã ôm vào trong lòng, gương mặt xinh xắn có chút tức giận. Trần Hiểu Nhi, cái con ranh này!

Trong lúc đó, cái con người đang gây ra chuyện tốt dẫn tới 1 quán bar có thể sắp sập tiệm, 3 con người có thể xem được kì thú nhân gian, cùng với 1 ông chồng đang ôm vợ gào khóc, 1 người vợ đang uất hận, thì nguyên nhân của họ lại đang ngồi uống nước trong 1 quán bar khác.

“Mệt quá. Cuối cùng cũng xong!! ” Nhi đặt cốc nước xuống bàn vươn vai thật dễ chịu.

Huy chậm rãi cầm cốc rượu lên uống 1 ngụm, trên mặt ko giấu được nụ cười.

“Này, Huy babe anh nghĩ họ đang làm gì? ” Nhi huých khủy tay vào vai Huy, đôi mắt đen nheo lại, đôi môi đổ cong lên như trăng khuyết vô cùng gian xảo hỏi.

“Hy vọng là tốt được như em nghĩ! Anh chị sợ cậu ta bị đánh thảm thôi! ” Huy chậm rãi buông cốc cười nói. Cái cậu nhát gan đó mà có bị đánh chết thì muốn tìm hung thủ chắc chắn phải đi tìm cô, là cô bầy trò nha.

“Em nghĩ tuyệt đối ko có chuyện gì! ” Nhi tự đắc cầm cốc lên uống 1 ngụm.

“Em chắc ko? ” Huy nghi hoặc nhìn cô vô cùng thiếu cái gọi là “tin tưởng”.

Nhìn thấy rõ chỉ định hàng dởm mà Huy gắn cho mình, Nhi xì lạnh 1 tiếng khinh thường.

“Em chắc chắn! ” Nhi khẳng định.

“Vì sao em chắc cô ấy ko đánh cậu ta? ” Huy nhướng mày vặn hỏi. Bầy trò tặng quà 20/10 cho người ta bằng 1 bó hồng to cô được tặng, cộng với 1 căn phòng ở khách sạn. Cái này hơi quá à nha.

Vừa nghe câu hỏi Nhi lập tức cười khúc khích, khóe miệng cong lên vô cùng nham hiểm nói.

“Bởi vì cô ấy cũng rất thích cậu ta! ” Nhi vô cùng thích thú nói ra lời này, gương mặt cứ y như đứa nhỏ được nghe bí mật vô cùng ghê gớm.

“Sao em biết? ” Huy vẫn ko buông tha.

“Sao em lại ko biết được! Cô ấy thích cậu ta thật ra rất lâu rồi! ” Nhi ra giọng hiểu biết nói.

“Sao em chắc vậy? ” Huy hỏi.

“Bởi vì em quan sát được, trong căng tin cô ấy luôn lén nhìn cậu ta, khi em ngồi xuống mắt cô ấy rất ko vui. Hơn nữa ..” Nhi giương mắt cười hì hì vô cùng đắc ý.

“Chuyện gì? ” Huy ghé sát vào người cô hỏi.

“Cô ấy.. đặc biệt rất ghét em! ” Nhi vui vẻ nói ra lời này.

“Hả? ” Huy nhíu mày nhìn cô, ko phải hôm nay hắt xì luôn hết nơ ron thần kinh rồi chứ?

“Bởi vì cô ấy ghen đó! ” Nhi vui vẻ nói, cười đến gian xảo.

Huy chỉ có thể lắc đầu cười. Cái con bé tiểu quỉ này thật là nghĩ ra quá nhiều trò đi. May mắn là cô ko còn là thuộc hạ của anh nữa, nếu ko phải đau đầu với cái tên này, chắc chắn hắn muốn từ chức.

“Chà! Có 1 người thật lòng yêu mình chờ đợi mấy năm trời, thật là ngưỡng mộ 2 người họ! ” Nhi đột nhiên chống cằm mơ mộng, trong đầu đột nhiên lướt qua 1 bóng dáng làm cho đôi mắt đen láy của hắn mở to.

“Ko phải em cũng có sao? ” Huy liếc nhìn Nhi chậm rãi nói.

“Lại nữa lại nữa. Đừng nói nữa! ” Nhi lập tức che tay giả ngu. Cũng tại mọi người cả. Lần nào cũng nhắc đến hắn, làm cho não bộ của cô như bị lập trình lại nhớ đến hắn. Điên rồi điên rồi.

“Lần nào em cũng trốn tránh! Thật đáng thương cho cậu ta!! ” Huy cảm thán nói. Ai yêu được em quả là khổ. Cũng may hắn ko bị dính vào cô nếu ko, hắn đúng là chết chắc.

“Hắn thì có gì đáng thương? ” Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Hắn lúc nào cũng bắt nạt em. Lúc sai cái này, lúc sai cái kia, lúc thì nói thích cái này em phải làm, thích cái kia em phải đi mua, muốn ăn món gì thì em phải nấu, thậm trí cái tên khốn ấy hôm nay còn dám giở trò với em! ” Nhi tức giận 1 hơi nói ra hết ko thể nào kìm chế được.

“Hắn giở trò với em? ” Huy hơi mở tròn mắt hỏi lại. Đầu gật gù vô cùng thán phục.

“Em.. chưa đánh chết hắn đấy chứ? ” Huy lo lắng nhìn cô hỏi, người cũng ngồi nhích ra ngoài cách xa cô 1 chút.

Nhi cắn chặt môi dưới, cặp lông mày xinh xắn biến thành 1 đường thẳng chéo kiên định, đôi mắt đen láy liếc xéo sang cái tên đang ngồi bên cạnh, chỉ hận cô đã gọi hắn là anh trai cho nên có muốn giết hắn thì cô bớt đi 1 người thân nên cô đành ngậm ngùi nuốt hận.

“Giết hắn chỉ tổ bẩn tay em! ” Nhi tức giận nói.

“Hay.. hay .. hay là.. em .. em ko phế hắn rồi chứ? ” Giọng nói của Huy càng ngày càng nhỏ, đôi mắt lo lắng nhìn cô, sau mỗi giây cảm giác sợ hãi lại càng nhiều hơn.

Nhi cắn chặt môi dưới đến chảy máu, cảm giác nộ khí sung thiên. Nhớ tới cái hoàn cảnh hậu trường trực tiếp chuyện tình công sở mà tức giận ko thôi. Thật sự lúc ấy cô đã rất rất muốn phế hắn.. Nhưng mà.. trong tích tắc khi gần tới thân thể của hắn, trái tim của cô lại khiến động tác của cô chậm lại trong 1 khắc. Nhi hậm hực thở ra 1 hơi, tức giận uống 1 ngụm rượu cay sè lưỡi, nhưng lửa nóng trong lòng cô vẫn ko ngừng tăng lên.

“Ko có! ” Nhi bực tức nói.

Huy lập tức há mồm vừa gật đầu vừa thở ra nhẹ nhõm. Còn may. Còn may. Cậu ta thật sự quá đáng thương.

“Còn may! Em đó. Phụ lòng người ta rồi thì cũng đừng nặng tay quá. Tâm đã ko thể cho người ta, cũng đừng mang người ta đánh cho tàn phế luôn chứ. ” Huy lắc đầu khuyên nhủ.

“Anh là đại ca của em hay là đại ca của cái tên chết toi kia? ” Nhi tức giận lườm Huy 1 cái.

“Anh ko phải nói đùa với em đâu.” Huy nghiêm mặt nhìn Nhi.

“Em thật sự ko cảm thấy cậu ta đáng thương sao? ”

“Này, tại sao em lại phải thương kẻ định hại mình? ” Nhi mở lớn mắt nhìn lại cái người đang ngồi trước mặt. Anh là anh trai kết nghĩa của em nha, em chắc chắn đầu óc anh vô cùng bình thường. Chẳng nhẽ dạo này công việc nhiều quá cho nên sinh ra khuynh hướng ngược?

“Cậu ta hãm hại em thật ko? ” Huy nhướng mày nhìn cô hỏi lại.

“Hành vi cưỡng bức ko được gọi là hãm hại? ” Nhi lại mở tròn mắt nhìn hắn hỏi. Có người nào nghe em gái bị bắt nạt lại đi bênh kẻ thù hay ko?

Nhìn đôi mắt to đen láy của Nhi vô số tội, Huy ko khỏi lắc đầu thương cảm.

“Đáng thương! ” vừa thở dài Huy vừa nói.

“Cái gì? ” Nhi giận trừng mắt nhìn hắn.

“Trần Hiểu Nhi, em đã 24 tuổi rồi, còn định chối đến bao giờ? ” Huy nhìn gương mặt đang trừng lớn của cô.

Đôi mắt đen láy của cô lập tức chớp, trái tim của cô vừa trùng xuống 1 nhịp. Cố gắng định thần lại tâm trạng khó chịu của mình, cô lập tức dùng sức lắc đầu.

“Em.. em chối cái gì? ” Nhi bối rối chối bay chối biến.

Huy nhìn cô nheo mắt lại, như thể đang suy xét điều gì đó.

“Trần Hiểu Nhi, lẽ nào .. em là cố tình ko hiểu? ” Huy nghi ngờ nhìn cô.

“Cái gì cố tình ko hiểu? Ko biết anh đang nói cái gì? ” Nhi tức giận quay đầu cầm cốc rượu uống 1 hớp lấy can đảm.

“Em thật ko biết? ” Huy nghi ngờ nhìn cô.

Nhi mím chặt môi ko nói thêm lời nào, cũng ko buồn quay lại nhìn cái người anh trai quí hóa của cô. Nên mới nói đàn ông ko có ai tốt. Kẻ nào cũng bênh nhau chằm chằm. Hành vi quấy rối cũng có thể đổi thành yêu thương mà bao che. Đáng chết.

Huy nhìn cô ương ngạnh mà thở dài.

“Trần Hiểu Nhi, em cũng lớn rồi. Em nói Nam yêu thầm 3 năm làm cho em ngưỡng mộ, vậy có người yêu em hơn 6 năm em cảm thấy thế nào? ” Huy trầm giọng nói với Nhi.

“6 năm? Anh đang nói gì thế? ” Nhi hơi nhíu mày hỏi.

“Em thật ko nhìn ra, hay em vốn cố ý ngó lơ người ta? ” Huy nhíu mày chậm rãi cầm chén rượu uống rồi mới nói tiếp.

“Em vốn thông minh, có thể nhìn là thấy cô gái đó cũng thích Nam, vậy tại sao người ta đuổi em lâu thế em lại ko biết? ” Huy trầm giọng nhìn cô nói.

Nhi trầm mặc ko nói, đôi môi mím càng chặt.

“Hắn ta thích em ai cũng có thể nhìn ra em thật ko nhìn ra sao? ” Huy nhíu mày nghi hoặc nhìn biểu tình khó khăn của Nhi.

“Em ko biết anh đang nói cái gì! ” Nhi hậm hực quay đầu uống rượu ko muốn nghe. Ko muốn nghe.

“Em thật sự ko có chút nào lay động sao? ” Huy nhìn cô nghiêm túc hỏi.

Khi lời nói này của Huy vừa vang lên, trong đầu Nhi hiện lên từng đoạn từng đoạn phim quá khứ, khi hắn bước thật chậm sau lưng cô, khi hắn nắm tay cô thật chặt, đôi khi ngồi bên cạnh dựa vào lưng hắn đọc sách, đôi khi lơ đễnh dựa vào vai hắn ngồi xem ti vi, hay đôi khi đưa thuốc say xe cho cô uống, đôi khi cho cô gối đầu lên đùi hắn, đôi khi.. Ko được. Ngừng lại.

“Em thật sự ko có cảm giác với hắn sao? ” Huy lại ngờ vực nhìn nét mặt trầm mặc của cô.

“Em.. em..” Nhi lập tức muốn mở miệng nói nhưng rất nhanh tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói rối rắm của cô. Nhi lườm Huy 1 cái rồi rút điện thoại ra trả lời.

“A.. ” Nhi còn chưa kịp lô thì đầu bên kia đã nghe 1 giọng nữ sang sảng.

“TRẦN HIỂU NHI, mày lập tức quay đây ngay cho tao!! ” từ đầu bên kia giọng nói như sấm rền của Ngọc đâm thẳng vào màng nhĩ của cô.

“Ai!~ ” Nhi nhíu mày nhìn cái điện thoại.

“Mày gào gì thế? ” Nhi vừa nhăn mặt vừa lo lắng dè chừng cái ống nghe.

Ngọc vừa nhìn ông xã đang bùn rầu bên cạnh, lại thấy 3 người đang ông đang ở ngoài cố mà khuyên bảo 1 người đang say nhưng vô dụng. Cả căn phòng trở nên náo loạn bởi những lời lẽ lè nhè trong cơn say của Tú.

“Mày ngay lập tức qua bar của chồng tao ngay cho tao. Đến mà thu dọn chiến trường mày gây ra đây này!! ” Ngọc tức giận hét lên trong điện thoại.

“Cái gì mà chiến trường tao gây ra? Tao làm gì? ” Nhi mở tròn mắt hỏi. Ngày hôm nay làm sao thế nhỉ? Có phải hôm nay là ngày xui xẻo cả năm của mình ko? Chiều bị cưỡng bức, tối bị ngỏ lời, sau lại bị thẩm vấn, giờ thì lại có người gọi đến mắng cô ko phải cô xui vậy chứ?

“Con ranh này, mày còn hỏi? Mày mau đến đây lập tức cho tao. Anh Tú uống đến sắp thành tiên rồi. Mày ko đến nhanh có án mạng thì mày đi mà chịu!! ” Ngọc tức giận rống lên trong điện thoại mà cúp máy.

“Cái gì? ” Nhi nhìn cái điện thoại đã cúp máy ko thể nào tin được. Có phải ko vậy? Ngày hôm nay làm sao thế này? Cái tên khốn này.. hắn cưỡng bức cô mà tại sao? Tại sao hôm nay ai cũng nói cho hắn? Ko phải chứ? Người bị hại phải đi lo cho kẻ đi hại mình. Điên rồi hả?

“Chuyện gì? ” Huy hơi nhíu mày.

“Đến lôi 1 tên say rượu về nhà! ” Nhi chán nản buồn bực quay đầu.

“Trần Hiểu Nhi, em còn nói em ko có cảm giác với cậu ta? ” Huy nhìn theo bóng lưng của cô nói.

Nhi ko buồn quay đầu nhìn lại, nghe rõ sóng ngầm đang trào lên trong lòng mình. Tại sao mọi người cứ phải khuấy động mặt hồ của cô? Đáy lòng của cô lâu nay bình lặng như vậy, chỉ có những gợn sóng nhỏ, bây giờ.. bây giờ thì.. Nhi cắn chặt môi bước đi nhanh thật nhanh, đôi mắt đen láy tràn ngập ánh sáng. Cuối cùng cô có cảm giác với hắn hay ko? Đáp án là có. Nhưng bản thân cô cảm giác này là gì? Sự xao động này từ rất lâu cô đã muốn chôn vùi thật sâu bây giờ đã bị phát hiện.

Trong căn phòng kính, 3 chàng trai đứng 2 bên đang cố gắng mà giữ lấy 1 thân hình cao lớn đang nghiêng ngả.

“Đưa rượu đây! ” Tú lè nhè vung vẩy 2 tay cố giật lấy ly rượu.

“Đừng uống nữa!! ” Duy tức giận mà gắt lên, tay giữ chặt hắn.

“Đưa cho tao!! ” Tú tức giận cố đứng dậy giật lấy bình rượu.

“Mau cất đi!!” Hiếu 1 bên vã mồ hôi giữ tay trái của Tú.

“Biết rồi! ” Mạnh vừa cầm chai rượu như báu vật vừa đứng xa Tú ra càng tốt.

“Cuối cùng mày làm sao đây? ” Duy tức giận nhìn Tú với bộ dạng ko còn ra hình dáng con người.

“Tao muốn uống!! ” Tú lại gào lên trên tay lại khua loạng xạ như người điên.

“Em gọi cho Nhi chưa? ” Vũ vội vàng quay sang nhìn Ngọc lo lắng hỏi.

Lời của Vũ vừa nói ra, Tú lập tức dừng động tác. Hai cánh tay nãy giờ khua khoáng lập tức buông thõng xuống như kẻ bất lực. Cả căn phòng lập tức trở về sự yên tĩnh hiếm có ban đầu, mặc cho tiếng nhạc ở tầng dưới vô cùng sôi động, nhưng trong căn phòng kính này lại đột nhiên như 1 thế giới im lặng ko có 1 âm thanh.

“Tại sao? ” Tú với giọng khàn khàn buồn thương nói.

“Tại sao cô ấy đến bây giờ vẫn ko chọn tao? ” Tú vô lực ngồi trên ghế, giọng nói trầm ấm lại thêm thấp xuống nặng nề.

Cả 5 người còn lại đều im lặng nhìn thân thể cao lớn ấy vô lực ngồi trên ghế. Hắn ko còn gào thét nữa, ko đá chân vung tay lung tung điên cuồng đòi rượu, chỉ có vô lực như vậy ngồi trên ghế. Trong lòng bọn họ, tự dưng thấy chút xót xa.

Tú chậm rãi đưa bàn tay run rẩy vào trong túi quần, lôi ra 1 chiếc hộp rất nhỏ.

“Tao có gì ko bằng tên đó? Cô ấy muốn gì tao cũng có thể cho cô ấy. Thậm trí nhẫn tao cũng đã mua rồi. Tại sao? ” Bàn tay to lớn của hắn run rẩy mở chiếc hộp, trong đó là 1 chiếc nhẫn mảnh mai với viên kim cương vô cùng chói mắt, cái ánh sáng rạng ngời của đá quí thể hiện sự vĩnh hằng ấy đâm vào mắt hắn vô cùng đau đớn. Cứ như thể nói cho hắn rằng, tình yêu của hắn vĩnh viễn ko thể tồn tại.

Cả 4 người con trai đều trở nên trầm mặc lạ thường, trong ánh mắt ko dấu được chút đau lòng hiếm thấy, một tiếng thút thít nhỏ của cô gái duy nhất trong phòng vang lên làm ko khí càng trở nên cô đọng. Giữa lúc ấy cánh cửa căn phòng bị đạp mạnh mở ra.

“HOÀNG TUẤN TÚ, ANH LẠI MUỐN BẦY TRÒ GÌ ĐÂy?! ” Nhi tức giận hiên ngang đứng ở cửa.

Tất cả 5 cặp mắt còn tỉnh táo lập tức quay về phía cô. Thoát rồi, cuối cùng người gây chuyện cũng đến. Quả thật nếu còn nhìn hắn thảm hơn nữa chính bọn hắn cũng sẽ phát điên. Xúc động vì tình cảm của hắn thì có xúc động, nhưng mà ớn lạnh còn nhiều hơn. Cứ tiếp tục cho hắn diễn cải lương thế này thì chắc chắn 4 tên con trai bọn họ sẽ sớm ói ra sàn.

Nhi nghi hoặc nhìn cái ko khí trang nghiêm kì quái ở đây. Ko phải án mạng thật rồi chứ? Ko ổn! Có nên chuồn ko?

Nhưng chưa kịp

cho cô

ba chân bốn cẳng trốn khỏi hiện trường để tránh liên lụy thì đã nghe 1 giọng nói nghèn nghẹt cất lên.

“Mày lập tức vào đây cho tao! ” Ngọc vừa lau nước mắt vừa quát con bạn thân đang đứng ở cửa.

Nhi nheo mắt nhìn con bạn thân chậm rãi bước vào.

“Sao mày lại khóc? ” Cô quan tâm hỏi.

“Còn ko phải tại mày à? Lập tức đi chăm sóc cho người ta đi. Toàn là mày hại nên anh ấy mới sống dở chết dở thế này đấy! ” Ngọc tức giận liếc xéo nó.

“Sao lại tại tao? ” Nhi trừng mắt thật lớn đáp trả.

“Ko cần biết mau mang anh ấy về nhà. Còn ở đây uống tiếp chết lúc nào ko biết! ” Ngọc tức giận nói.

Nhi nhìn cái người đang ngồi cúi đầu trên ghế bất lực, trên người quần áo sộc sệch, tóc tai rối bời, làn da vì rượu đã trở nên đỏ gay chói mắt. Cô khẽ thở dài. Tiến lại về phía hắn.

“Này! ” Cô lấy tay chỉ vào đầu hắn.

“Tao muốn uống nữa! ” Tú theo cơn say lè nhè vung tay vung chân hắt tay cô ra, chiếc hộp nhẫn vì thế cũng lập tức rơi xuống đất.

Nhi tức giận cắn nhẹ môi dưới, thật muốn gõ 1 cái lõm đầu cho hắn tỉnh ra. Chiều nay vừa cưỡng bức bất thành giờ đi uống rượu lại là cô đưa hắn về?

“Động vật đơn bào, đứng dậy cho tôi! ” Nhi chống tay ngang hông, nói với giọng ko nặng cũng ko nhẹ.

“Uống! ” Tú vẫn tiếp tục múa may gạt bỏ tất cả những đôi tay lớn đang cố giữ hắn lại rồi mất đá ngã nhào vào ghế.

Nhi chán ngán lắc đầu. Cô ngồi xuống để cho gương mặt của hắn có thể nhìn thấy cô, đôi mắt đen láy của cô nhìn thật sâu vào con mắt nâu úng nước của hắn.

“T3, về nhà thôi! ” giọng nói trong veo của cô vang lên, nhẹ ấm như ánh nắng thu trải trên đường.

Tú nhìn thấy rất nhiều rất nhiều cô ở trước mắt, khóe miệng ko kìm chế được khẽ cong lên, trong sự khống chế của rượu hắn nhào tới giữa 1 đống khủng long trong mắt hắn, đầu gục lên vai cô.

“Ukm! ” Hắn ko còn có lý trí, hắn ko còn có tỉnh táo, chỉ có thể nhả ra 1 từ. Hắn biết rõ hắn đang ko tỉnh, nhưng mà tại sao, mùi hương của cô lại thật như vậy? Hơi ấm của cô cũng quen thuộc đến làm cho hắn nhầm tưởng, ko phải bởi vì hắn đang say mà cô thật sự tồn tại.

Nhi chật vật để hắn dựa vào người mình mà lôi kéo hắn, vừa lúc 2 người đi đến cánh cửa chỉ thấy Duy chạy theo 2 người.

“Anh đưa 2 người về! ” Vừa nói vừa tiện tay ko ai để ý nhét 1 chiếc hộp đen nhỏ vào túi quần của Tú.

Nhi chỉ gật đầu. Chậm rãi khoác vai đỡ hắn ra khỏi căn phòng. Khi cánh cửa của căn phòng đóng lại, 3 người kia hoàn toàn ko thấy bóng dáng đâu thì những người còn lại trong phòng mới có thể chậm rãi thở ra 1 hơi.

“Ngọc ơi bạn em cũng ác quá đấy! ” Mạnh nhìn Ngọc nói.

“Thật ra tại nó ko biết đấy thôi! ” Ngọc chán nản thở ra nói. Bởi vì Nhi ko tin Tú yêu nó, cho nên nó đã bỏ qua mọi cảm xúc của mình. Con nhỏ ngốc nghếch ấy nếu ko nói thẳng chắc chắn sẽ ko biết.

Được rồi! Cô thừa nhận. Trên đời này chắc chắn ko có ai ngốc hơn cô. Chiều thì bị người ta cưỡng bức, giờ đây cô lại đang ở trên giường của hắn, giúp hắn thai đồ lau người khi say rượu. Đúng là bị bán còn ngồi đếm tiền hộ mà. Từ lúc nào chỉ số IQ của cô trở nên thấp như vậy?

Nhưng mà..

Nhi thở dài 1 tiếng, bàn tay nhẹ nhàng lau chiếc trán cương nghị của hắn, đôi mắt đen láy nhu hòa có chút buồn bã.

Tú như cảm giác được cử động chiếc khăn trên gương mặt mình, hắn khẽ ngọ nguậy, nhăn mày. Nhi nhìn cặp lông mày đen sẫm của hắn nhăn lại, ko khỏi khó chịu bĩu môi. Cô nhẹ nhàng dùng ngón thon dài cẩn thận kéo giãn cặp lông mày đang nhăn của hắn. Còn đang chăm chú vuốt thẳng cặp lông mày kia ra thì một bàn tay to lớn ko hề nể tình đã tấn công bất ngờ làm cô hoàn toàn ko phòng bị.

Bị hắn bất ngờ nắm tay Nhi “a” lên 1 tiếng ngờ vực nhìn cái kẻ đã say ly bì đang nằm bên cạnh.

“KHủng long, em đừng đi! ” Trong cơn mơ màng của tiên tửu, Tú vặn vẹo nói.

Nhi đột nhiên mở trừng mắt, trong lồng ngực cô vang lên từng tiếng chuông cảnh tỉnh liên hồi.

“Khủng long, đừng đi với hắn! ” Hắn lại tiếp tục mơ hồ, bàn tay lại nắm tay cô chặt hơn.

“Em đừng đi, em đừng đi! Anh có gì thua kém hắn? Anh có gì ko bằng hắn? Tại sao em ko bao giờ nhìn thấy anh? Hắn cho em thứ gì, anh cũng có thể cho em thứ đó. Bất cứ thứ gì em muốn, anh cũng sẽ cho em hết thẩy. Em muốn kẹo? Được anh sẽ mua cho em cả 1 căn nhà kẹo. Em muốn kem anh sẽ mua nhà máy kem, em muốn trang sức, quần áo, anh sẽ mua cho em hết thẩy. Em muốn ngôi sao trên trời anh cũng sẽ mua cho em. Em muốn anh ko trêu chọc em, anh sẽ ko trêu chọc, em muốn anh ko gọi em khủng long, anh sẽ ko gọi, em muốn anh đứng anh sẽ ko ngồi, muốn anh đi anh sẽ ko dừng lại.. Bất cứ em muốn điều gì cũng được. Chỉ cần em đừng bỏ anh. Anh có thể mua cho em mọi thứ em thích, làm cho em mọi thứ em muốn làm, nghe theo mọi yêu cầu của em. Chỉ cần em đừng bỏ đi. Hắn thì có gì hơn anh chứ? Anh vì em có thể làm tất cả, anh yêu em nhiều như vậy em ko nhìn thấy sao? 6 năm .. 6 năm qua anh vẫn ko thể quên được em, mà em ko nhìn thấy sao? Khủng long, van em. Đừng bỏ anh có được ko? Chúng ta kết hôn đi. Kết hôn đi. ” Trong vô thức có 1 giọt nước nóng bỏng từ đôi mắt mù sương của Tú lăn xuống, nhẹ nhàng theo khóe mắt hòa tan vào chiếc gối. Nhưng giọt nước trong suốt nhỏ bé ấy lại khiến cho Nhi ngỡ ngàng.

Tú giữ chặt lấy bàn tay cô, tay chân vô thức lục tìm chiếc hộp nhỏ trong túi. Bàn tay to lớn của hắn run rẩy đến đánh rơi chiếc hộp, giọng nói cũng trở nên càng lúc càng mơ hồ bởi men say.

“Đừng bỏ anh, anh sợ! ” Hắn siết tay cô thật chặt kéo cô lại vào lòng, cả người hắn ko rõ bởi vì rượu mà trở nên run rẩy hay bởi vì hắn thật sự quá cô đơn.

Nhi bàng hoàng ở trong vòng tay quen thuộc ấy, ngửi mùi thơm quen thuộc nhưng lại lẫn chút men say cay nồng tê dại, cả người cô cứng đơ lại vô cùng bàng hoàng. Cô ko chống cự, cũng ko giẫy dụa, mà cứ mặc hắn ôm cô vào lòng. Ko biết qua bao lâu thời gian, khi mà hắn ko còn run rẩy, khi mà hô hấp của hắn đã trở nên bình ổn, cô mới chậm rãi đưa mắt nhìn lên. Gương mặt điển trai mà cô vẫn luôn nhìn thấy 6 năm trước, cô quen thuộc đến độ trong suốt 6 năm qua đôi khi chỉ là vô tình có ai nhắc tới hắn, nhắm mắt lại cô cũng có thể hình dung được, cái miệng của hắn, đôi mắt của hắn, khóe môi của hắn, chiếc cằm của hắn. Nhi chậm rãi cầm chiếc hộp nhỏ hắn làm rơi trên giường mở ra, đập vào mắt cô là chiếc nhẫn kim cương chói mắt. Trong đôi mắt đen láy của cô ánh lên 1 chút ánh sáng kì lạ, đôi mắt ấy như nước biển dưới đáy đại dương, sâu thẳm đen láy khó dò, cô chăm chú nhìn hắn.

Đột nhiên từ phòng ngoài lách cách có tiếng mở cửa. Nhi giật mình thu lại tầm mắt, lập tức đóng nắp chiếc hộp nhỏ lại, nhanh chóng ngồi dậy, cẩn thận nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn, rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.

“Bác Tám? Sao giờ bác còn ở đây? ” Nhi nhìn người giúp việc lớn tuổi vừa mở cửa vào nhà ngạc nhiên hỏi.

“A? Cậu chủ đâu sao cháu lại ở đây? ” Bác giúp việc đã sớm nhớ rõ mặt cô nên cũng ko ngạc nhiên gì mà vui vẻ hỏi.

“À! Anh ấy say nên đang ngủ trong phòng ạ! ” Nhi ngại ngùng trả lời. Lại nhìn bộ comple bác giúp việc đang cầm trên tay Nhi vui vẻ nói.

“Bác muốn cất phải ko? Để cháu cất cho! ” vừa nói vừa nhanh tay lẹ mắt cầm bộ quần áo vừa được giặt là mang vào phòng quần áo.

“Cám ơn cháu! ” Bác giúp việc vui vẻ vừa cất đồ vào tủ lạnh vừa nói. Nhưng khi Nhi khuất sau cánh cửa phòng quần áo bác giúp việc như nhớ ra chuyện gì lập tức vội vàng chạy vào.

“Ấy. ấy.. ko phải cất ở đấy đâu cháu! ” bác thấy cô đang treo bộ đồ vào cùng những bộ đồ kia vội can ngăn.

“Dạ? Vậy thì để ở đâu? ” Nhi mở tròn mắt ngơ ngác nhìn bác giúp việc.

Người giúp việc lớn tuổi mỉm cười, lấy trong túi 1 chiếc chìa khóa nhỏ, chậm chạp đi tới cuối căn phòng, nơi có 1 tấm gương lớn, bác giúp việc tra khóa vào chiếc ổ trên tấm gương chậm rãi mở ra.

“Cất ở trong này! ” Bác vui vẻ cười nói.

Nhi chậm rãi bước lại gần chiếc tủ đó,

cô cũng nhiều lần hỏi hắn trong có gì. Nhưng lần nào hắn cũng bảo đựng 1 ít đồ cũ nhưng ko bao giờ cho cô xem. Mà cô cũng ko để ý lắm, biết đâu toàn bộ đồ lót của hắn ở trong đó cô lại ko có hứng thú

.

Nhi đặt nhẹ bàn tay lên cánh cửa, chầm chậm mở cánh cửa tủ ra. Nhưng cánh cửa vừa mở ra, đôi mắt đen láy của Nhi lập tức trở nên ướt át, cặp lông mày thanh tú của cô trũng xuống, khóe môi xinh xắn khẽ rung nhẹ. Tâm hồn của cô như 1 bể kính trong suốt, bao lâu nay phẳng lặng như gương, nhưng hiện tại giống như có tảng đá vô cùng nhỏ, nhưng đã làm lớp kính bảo vệ ấy vỡ tan.

“Cháu sao thế? ” Bác giúp việc thấy cô ngơ ngẩn trước cánh cửa tủ liền quan tâm hỏi.

“Tại sao cháu khóc? ” Bác giúp việc mở lớn mắt lo lắng nhìn cô.

Nhi lập tức lấy tay lau mặt, cô quay lại nhìn bác giúp việc trên miệng nở 1 nụ cười.

“Cháu ko sao! Bác những thứ này là gì vậy? ” mặc dù đã biết là gì nhưng cô vẫn muốn hỏi.

“Bác cũng ko biết nữa! Nhưng mấy thứ này là đồ mà cậu chủ thích nhất, nên để riêng! ” Bác giúp việc tận tình giải thích.

Nhi nở 1 nụ cười, đôi mắt đen láy lấp lánh còn hơn sao trời, trong đáy mắt lại như mặt hồ thu ngập trong ánh trăng, gương mặt xinh xắn sáng ngời như bông hoa chớn nở. Cô chậm chạp nhẹ nhàng sờ vào chú gấu màu café to sụ bị nhét vô cùng thê thảm vào chiếc tủ chật trội. Cái cảm giác mềm mại quen thuộc trong lòng bàn tay cứ lan dần tới tận sâu trong tim cô, có lẽ bản thân cô cũng ko biết mình đang cười.

Bàn tay của cô nhẹ nhàng di tới chiếc kệ ngang bên cạnh, đôi mắt đen láy của cô mở to ra nhìn cái chồng sách mà cô đang nhìn. Quăn quăn, lại nhàu nhàu, cứ như bị dính nước ấy. Nhưng hình như hơi quen quen. Nhi cầm lấy 1 quyển trong cái đống quăn mép đó lên xem. Ngay từ cái bìa sách đã làm cho cô mở tròn mắt há hốc mồm. Trên nhãn vở là tên : Trần Hiểu Nhi, Lớp : 12A9.

Nhi luống cuống lật tung cái trồng sách quăn mép ấy, quyển nào nhãn vở cũng là tên của cô. Rõ ràng là sách của cô. Đống sách này là.. Đôi mắt đen của Nhi mở to, trong đầu dường như bị 1 bức màn che phủ, ánh mắt của cô trở nên mơ hồ như trở về 1 nơi nào đó. Là đống sách đó, vẫn còn quyển sách lý ẩm ướt vì sữa dâu làm cho cô phải bị phạt đứng cả tiết học, còn bị đấu sĩ vật tự do cho lê lết bò trên sàn. Nhưng cô nhớ rõ vì tức giận nên cô lập tức mang toàn bộ sách vở cùng mớ hỗn độn đổ lên người hắn. Vậy là hắn..

Đôi mắt của cô càng lúc càng sâu thẳm. Cảm giác lạnh của quyển sách trong lòng bàn tay của cô làm cho trái tim của cô cứ bồi hồi, xúc động đến khó chịu. T3 đáng ghét, hắn đang làm gì thế này? Đột nhiên đôi mắt còn đang xao động của cô chạm vào 1 vật làm cho mọi xúc động của cô giảm xuống 1 nửa. Cái gì đây?

Nhi nghiêng đầu sang trái, lại nghiêng đầu sang phải. Nhìn trên nhìn dưới. Ko có. Ko có. Nhi nhìn trái nhìn phải. Nhìn kĩ thật kĩ 1 lần nữa. Nhưng ko thấy.

“Sao thế? ” Thấy Nhi đang nhìn trái nhìn phải bác giúp việc liền hỏi.

“Bác ơi sao chỉ có đúng 1 chiếc giầy? ” Nhi cầm chiếc giầy trắng ở trong tủ nhìn thật kĩ, càng nhìn lại càng thấy quen.

“À, cái đó chỉ có 1 chiếc thôi. Lúc đầu bác cứ tưởng bác dọn thiếu hay làm mất, nên hỏi cậu chủ. Cậu ấy chỉ cười bảo chiếc còn lại chạy mất rồi. ” vừa nói bác giúp việc vừa cười khúc khích khi nghĩ đến câu trả lời ko ngờ của cậu Tú. Hoàn toàn ko để ý thấy 1 người đang đứng chết lặng chỉ vì 1 chiếc giầy trắng hết sức đơn thuần.

“À còn có cái này cực kỳ hay! ” bác giúp việc như người lâu ngày ko có ai tiếp chuyện, như lái buôn mua được món hàng lời lập tức mở 1 ngăn kéo gỗ nhỏ lấy ra 1 tờ giấy được cất cẩn thận trong đó.

“Cái này cháu phải bí mật ko được để cho cậu chủ đấy. Bí mật nếu ko bác sẽ bị mắng! ” bác giúp việc trước khi đưa cho cô tờ giấy còn cẩn thận dặn dò.

Nhi lập tức gật đầu ko suy nghĩ. Giấy gì nữa đây. Tuy rằng cô ko thích tọc mạch chuyện người khác, nhưng người ko tò mò đâu phải là người. Nhất là, cô là con gái nhé. Lại là tổng cột thu lôi bắt sóng của lớp A9, làm sao mà cô lại ko tò mò cho được. Cho nên mang theo cao hứng phát hiện bí mật của hắn Nhi vui vẻ mở tờ giấy ra, nhưng ngay lập tức đập vào mắt cô chính là hàng chữ “Giấy ghi nợ” với nét chữ cũng vô cùng quen thuộc. Chỉ mới đọc được tên tờ giấy, Nhi đã có thể nói được nội dung tờ giấy cô đang cầm. Làm sao cô ko biết được, bởi vì là chính ta cô viết từng chữ sau bao nhiêu lần tranh luận, là tờ giấy mà cô luôn ngày đêm mong muốn tìm được để xé tan ra làm triệu mảnh.

“Cháu thấy có dễ thương ko? Xem ra cô bé này là người cậu chủ yêu thầm rồi. Còn có sách của người ta. Bác nghĩ chỗ này toàn bộ là đồ của cô ấy hết. Suýt quên để bác cất bộ đồ vào đã. Bác chỉ quên ko giặt bộ đồ thôi mà cậu ấy đã nổi giận rồi! ” bác giúp việc cẩn thận treo chiếc áo vào trong chiếc tủ.

Nhi vẫn còn thần người ra liếc nhìn chiếc áo. Hình như bộ quần áo này,.. là ngày đầu tiên đi làm hắn bắt cô đi mua, ko phải sao?

Nhi cảm giác rõ rất rõ trong lồng ngực của cô trái tim đang khóc òa từng đợt từng đợt, những mảnh kim loại của tấm kính bảo vệ của cô đang vỡ vụn từng mảnh, từng mảnh. Cô hiện tại giống người lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới bên ngoài, trước đây cô bị bao vậy bởi 4 mặt của những tấm kính trong suốt, lòng cô như dòng nước thinh lặng ko gợn sóng, cô co người trong lớp bảo vệ ấy nhưng giờ từng tấm kính, từng tấm kính của cô đang dần vỡ vụn, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Nhi ghét nhất là khóc. Trên đời này cô ghét nước mắt, 3 tuổi nhìn mẹ khóc đến ướt gương mặt của cô, cô biết rằng vị của nước mắt rất mặn, mỗi giọt nước mắt của mẹ đều mặn chát, chua chát tan trong đầu lưỡi của cô. Cho nên cô từ ngày nhìn mẹ đau đớn mà khóc cô đã tự nói với mình cô sẽ ko như vậy, sẽ ko để cô khóc lóc, vì khóc lóc thật sự rất xấu. Nhưng giờ cô ko thể kìm lòng được nữa, những lớp bảo vệ vây quanh cô cứ từng lớp, từng lớp mỏng manh đang dần dần bị vỡ vụn, vỡ tan hóa thành bụi dần bay đi.

Được rồi, cô thừa nhận. Là cô ngốc nghếch. Là cô ngốc nghếch cho nên cô đã ko nhìn ra. Ko nhìn ra hắn đã yêu thương cô như thế nào, là cô ngốc nghếch nên đã bỏ qua tất cả những tình cảm của hắn, ko nhìn ra hắn đã vì cô thế nào, ko nhìn ra đằng sau mỗi sự vòi vĩnh của hắn, đằng sau mỗi lời trêu chọc của hắn chính là trái tim của hắn. Và cô cảm thấy mình càng ngu ngốc hơn bởi vì cô thậm trí còn ko hiểu được trái tim của mình. Mọi người nói đúng là cô vẫn chạy trốn, là cô đã cố tình bỏ qua. Ko phải cô ko hiểu được sự dịu dàng trong đôi mắt hắn, ko phải cô nhìn thấy tia cười ấm áp trong đáy mắt hắn, ko phải cô ko biết hơi ấm mỗi khi bàn tay hắn siết chặt, ko phải cô ko thấy tiếng bước chân của hắn vẫn luôn đi theo sau cô dù là giữa chốn đông người, ko phải cô ko nghe được tiếng cười rất khẽ của hắn ở sau lưng mình, ko phải cô ko nghe thấy tiếng của hắn giữa biển người, chỉ là chính bởi vì nghe quá rõ. Dù cô có lặng lẽ bước đi giữa con đường đông đúc, nhưng tai của cô vẫn có thể nghe rõ tiếng chân của hắn bước chậm rãi đằng sau, vẫn nghe rõ từng hơi thở của hắn giữa tiếng ồn ã của biến người, cô vẫn có thể phân biệt rõ được tiếng cười khẽ của hắn dù cô ko cần quay đầu nhìn lại. Mọi thứ về hắn cô có thể nhận ra, dù cho đứng giữa 1 biến người đông đúc, hay lẫn trong làn sóng vô định của tiếng ồn, thì khi thanh âm của hắn vang lên trong tai cô đã ko thể nghe được bất cứ lời nào khác. Dù dạo bước trên con người đông người qua lại, nhưng bước chân của hắn chậm rãi ở đằng sau vẫn vọng từng nhịp từng nhịp đều đều trong tai cô. Dù có lạc giữa dòng người ồn ã, nhưng khi bàn tay hắn giơ ra nắm lấy tay cô, cô cũng có thể nhận ra đó có phải là hắn hay ko. Bởi vì là hắn, cô biết rõ hắn thích màu gì, thích món ăn nào, thích uống café như thế nào, thích nước hoa gì, quần áo size bao nhiêu. Tất cả cô đều rõ. Rõ đến như 1 sự thật hiển nhiên mà bản thân cô cũng ko biết. Chính vì thế cô lại càng sợ. Cô sợ khi cô có thể hiểu hết tất cả chỉ bằng cách nhìn vào mắt hắn, rất sợ mỗi khi tai cô chỉ có tiếng nói của hắn, bước chân của hắn mà ko nghe được tiếng động xung quanh, càng sợ hơn nữa cử chỉ của chính mình. Đối với hắn cô có những thói quen đáng sợ, cô dần quen với bàn tay hắn, dần quen với cái ôm của hắn, thậm trí cả cái hôn của hắn. Càng như vậy cô lại càng sợ. Sợ đôi khi vô tình chính bản thân mình lại muốn gần lại với hắn, sợ chính mình căn bản hoàn toàn ko có chút phòng bị nào với hắn, sợ cái đương nhiên ko bao giờ có của cô, cô đương nhiên yên tâm ngủ trên giường của hắn, đương nhiên gối lên đùi hắn nằm 1 cách tự nhiên, đương nhiên ở chung 1 chỗ với hắn mà ko có hiềm khích. Cứ mỗi ngày phát hiện ra 1 điều đương nhiên ấy cô lại sợ, vì thế cô lại càng tìm cách phản ứng, dẫy dụa. Chính vì thế khi hắn hôn cô cô đã giận dỗi đến phát điên, cô sợ hãi, sợ hãi sự rung động của mình lúc ấy, sợ hãi ánh mắt dịu dàng đầy lửa dịu dàng của hắn lúc ấy, cô sợ cái cảm giác tim đập trong lồng ngực, sợ bản thân mình càng lúc càng giao động, cho nên thật sự cô đã chạy trốn. Nhưng mà cô ko trốn được, cô biết rõ ràng hợp đồng chỉ có 100 ngày, sau 100 ngày cô và hắn ko là gì cả. Nhưng cô vẫn ko ngừng lo cho hắn, mồm thì nói ghét đi mua sắm với hắn, nhưng lúc nào cũng vẫn là đi theo hắn, ghét đi siêu thị nấu cơm, nhưng nhìn thấy hắn cật lực học cách giặt quần áo cô lại ko kìm lòng được muốn nấu cho hắn 1 bữa thật ngon, ghét bị hắn ôm ấp, nhưng mỗi khi bị hắn ôm vào lòng khả năng dẫy dụa của cô lại rất khó khăn mới được thức tỉnh, ghét bị hắn hôn môi nhưng lại nhớ rõ từng nụ hôn mà họ từng có. Cô tự cho mình ghét hắn, vô cùng ghét hắn, nhưng khi hắn rời đi cô chỉ có thể chết lặng nhìn theo, cảm giác như trái tim mình thiếu 1 cái gì đó, tối hôm dó hắn đã ko quay đầu lại, cho nên hắn đã ko biết, ở con ngõ nhỏ đó, khi những đồng tiền rơi trên mặt đất, 2 giọt lệ lạnh như băng của cô đã lặng lẽ rơi mà bản thân cô cũng ko biết. Cô ghét hắn, ghét hắn vì hắn bỏ đi ko lời nói, ko thể yêu nhau thôi, ko thể làm bạn sao? Cô càng ghét hắn bởi vì cô quan tâm đến hắn, càng quan tâm tới hắn, cô lại càng ko muốn nợ hắn. Cứ xem như chút tự ti nhỏ nhoi của cô, ít nhất cô muốn đứng thẳng người trước mặt hắn, cho nên cô rất cố gắng rất cố gắng để trả nợ. Nhưng hắn ko nhận, ngày hôm đó hắn ném cọc tiền vào ngực cô, cô thấy rất nực cười, người ta nói tiền đè chết người, cái này hôm nay cô mới được kiểm chứng. Thực sự bị tiền ném, đau. Rất rất đau. Cô ghét hắn nhiều như năm qua như vậy nhưng ko 1 lần gặp gỡ, ko 1 chút tình cờ. Có đôi khi cô tự thấy chán ghét bản thân mình tại sao lại nhớ đến con động vật đơn bào ấy. Nhưng chỉ cần có ai có ý định xấu với hắn, thì cô lại lần này đến lần khác ngăn chặn.

Nhi ko kìm chế được tiếng nấc nghẹn ngào trong họng. Được rồi, cô thừa nhận. Cô là tên ngốc. Là cô vốn cố tình ko nghe, ko nhìn cũng ko biết. Là cô cố gắng lừa dối mọi cảm xúc của mình, bỏ qua toàn bộ rung động nhỏ nhoi ấy. Nhưng hôm nay cô thừa nhận, cô thừa nhận được chứ? Cô có cảm xúc với hắn. Bắt đầu từ lúc nào cô ko rõ, nhưng mà tình cảm này cứ từng chút từng chút 1 len lỏi vào lòng cô. Lại nhìn ngăn tủ chứa đầy những kỉ niệm, nước mắt của cô càng nóng bỏng hơn, lần đầu cô mới biết nước mắt ko phải chỉ có vị mặn, đôi khi còn rất ngọt ngào.

Chợt tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang mọi suy nghĩ của cô, tiếng chuông này rất lạ. Nhi chợt nhớ ra hình như điện thoại của hắn, cô cầm. Nhi lập tức lôi điện thoại, cuộc gọi từ Duy. Nhi alo nói là Tú đã đi ngủ mọi chuyện đều tốt cho Duy an tâm rồi lẳng lặng cúp máy. Khi màn hình di động tối om, cô chợt nhớ đến lời Thành tối hôm qua.

Khi ấy cậu ta đã hỏi, cô có thể làm bạn gái của cậu được ko. Câu trả lời của cô là.

“Cậu vừa đụng trúng đầu à? ” cô mở đôi mắt rất to hỏi.

“Sao lại hỏi vậy? ” Thành bật cười ko ngờ tới câu trả lời này.

“Bởi vì chỉ có kẻ thần kinh mới nghĩ tới điều này. ” Nhi thật thà nói.

“Vậy anh Tú thì sao? ” Thành mỉm cười liếc mắt nhìn cô.

“Liên quan gì tới hắn ta? ” Nhi lại càng nhíu mày chặt hơn, ngay cả khóe môi cũng méo đi.

Thành chậm rãi uống ngụm bia, mỉm cười chậm rãi liếc mắt nhìn Nhi 1 cái như dò xét.

“Biết tại sao lần đầu gặp cô tôi cứ nhìn cô chằm chằm ko? ” Thành chậm rãi hỏi.

Nhi lắc đầu, lắc đầu. Cái đầu anh nghĩ gì làm sao tôi biết. Anh hỏi tôi con động vật đơn bào đang nghĩ gì may ra tôi còn nói được.

“Bởi vì tôi cứ cảm thấy trông cô rất quen, như đã gặp ở đâu rồi! ” Thành nói.

Nhi làm mặt như muốn ói. Cái kiểu tán tỉnh này trong mấy phim cổ trang tôi xem có đấy. Nhi chán chường cười ha ha 2 tiếng.

“Phải rồi kiếp trước tôi là đại tẩu của anh cũng ko chừng! ” Nhi mỉa mai nói.

“Tôi nói thật đấy. Tôi đã nghĩ mãi cuối cùng đã nghĩ ra tại sao! ” Thành bình thản nói.

Nhi nhìn gương mặt nheo lại của hắn.

“Là ở điện thoại của anh Tú! ” Thành chậm rãi nói.

“Từ lúc ở bên Mỹ tôi đã luôn thấy anh ấy để hình nền điện thoại di dộng và máy tính giống nhau, đều là hình 1 cô gái đang ngồi ngủ. Giờ nghĩ lại đúng là cô. Hèn gì tôi lại cảm thấy quen như vậy.”

Nhi run rẩy cầm chiếc điện thoại, trên màn hình khóa màn hình là bức ảnh mà 6 năm trước hắn vẫn để, rõ ràng đã đổi điện thoại rồi mà. Cô muốn mở khóa bàn phím, nhưng lại có mật mã, Nhi suy nghĩ ấn ngày sinh nhật hắn. Ko phải. Bốn số 1. Cũng ko phải… Liệu có phải là..? Nhi cắn chặt môi dưới ấn 1 dãy số. Tiếng chuông báo vang lên, đã mở khóa bàn phím. Hiện lên ở giữa màn hình lại là 1 bức ảnh khác của cô, là bức ảnh hắn chụp cùng cô đang dựa vào vai hắn, nhìn màn hình vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, trái tim của cô.. Trái tim của cô. Nhi bỏ mặc bác giúp việc đang sắp xếp đồ lại trong phòng, lao người ra khỏi phòng đi vào phòng làm việc của hắn, bật máy tính của hắn lên. Màn hình desktop vừa hiện lên, ánh xanh của màn hình ánh vào trong con ngươi đen láy của cô, phản chiếu 1 ánh sáng màu xanh lạnh nhạt lên gương mặt của cô, càng khiến cho làn da mịn màng của cô trắng trẻo như ánh trăng đêm rằm. Một giọt lệ trong suốt được pha thêm ánh xanh nhàn nhạt trông như viên đá quí mặt trăng làm cho người ta mê người.

Hoàng Tuấn Tú, anh là tên ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.