“Nhưng đông người như thế, anh sợ em không chen vào nổi.”
“À…” Tôi chấp nhận lý do này.
Đến khi màn đêm buông xuống, chúng tôi mới quay về trường.
17
Về đến ký túc xá, tôi đang định chào anh rồi đi lên tầng.
“Đợi chút.” Anh ngắt lời tôi.
Sau đó anh sáp lại gần, nghiêng đầu kề sát vào cổ tôi.
Tôi vô thức lùi về phía sau một bước: “Sao… sao vậy?”
Anh kéo tay tôi lại: “Đứng im, hình như chỗ này có con gì đó.”
Tôi lập tức đứng im, c ôn trùng chính là k ẻ th ù cả đời này của tôi.
Với tâm lý đ ịch bất động ta bất động, tôi như c h ế t đứng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh vươn tay bắt con c ôn tr ùng xuống, tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng có một làn gió lướt qua trước mặt, tóc mái của tôi cũng bị gió thổi bay.
Lùi về phía sau một bước, tôi mới thấy rõ.
Trì Tư Tự sa sầm mặt mày vung tay đ ấ m Kỷ Liễm nhưng anh đã lập tức đỡ được.
“Hai người vừa mới làm gì?”
Trì Tư Tự thét lên đầy giận dữ.
18
Tôi chau mày, đứng trước mặt Kỷ Liễm, đẩy anh ta ra.
“Cậu bị đ i ê n à?”
Anh ta vờ như không nghe thấy, nắm tay tôi kéo tôi về phía mình.
Trì Tư Tự nhìn tôi chằm chằm: “Mới đó mà cậu đã có người khác rồi? Chẳng phải cậu thích tôi sao?”
Cơ thể tôi bỗng chốc lạnh toát, lạnh đến nỗi đứng hình.
Anh ta biết, anh ta vẫn luôn biết.
Bắt đầu từ khi nào? Trước khi quen Mạnh Thời Nam sao?
Rõ ràng anh ta biết nhưng vẫn ngang nhiên đứng về phía Mạnh Thời Nam, mặc sức tổn thương tôi.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cho đến khi có một giọng nói vang lên phía sau.
“Bỏ ra.”
Kỷ Liễm bước lên phía trước, mặt lạnh như t iền nắm chặt tay Trì Tư Tự.
Trì Tư Tự nheo mắt nhìn anh, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Rõ ràng cả hai đều đang dùng sức, tay nổi đầy gân xanh.
Tay tôi bị anh ta nắm đến đau.
“Á.” Tôi kêu lên.
Trì Tư Tự quay sang nhìn tôi, sau đó lập tức buông tay.
Cổ tay bị nắm chặt, đỏ một mảng.
Kỷ Liễm cũng buông Trì Tư Tự ra, anh cầm cổ tay tôi rồi khẽ nói.
“Đau không?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ.”
Trì Tư Tự hoảng hốt: “Chi Chi, không phải tớ cố…”
“Trì Tư Tự.” Tôi bình tĩnh nói: “Coi như tôi xin cậu đấy.”
Trong giọng nói còn kèm theo cả ác cảm và bất lực.
“Đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Bất kể trước đây tôi có thích cậu hay không nhưng ít nhất bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết, tôi không thích cậu nữa, không hề thích.”
Trì Tư Tự bỗng chốc suy sụp, môi mấp máy.
Nửa phút sau, anh ta mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Thì ra, là không thích tôi nữa sao?”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại cố tỏ vẻ t ổn th ương như thế, như thể anh ta mới là người yêu thầm nhưng vô vọng, còn tôi mới là kẻ ỷ vào việc được người ta thích mình mà làm t ổn th ương người ta vậy.
Nhạc từ đài phát thanh của trường nghe rất dễ chịu, còn tôi thì vô tình.
“Đúng vậy, không thích nữa.” Tôi nói.
19
Ngày hôm đó những chiếc lá khô rơi xuống tạo thành ranh giới giữa hai chúng tôi, anh ta cũng không bước thêm nữa.
Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bi th ương một hồi lâu rồi mới quay người bỏ đi.
“Em buồn sao?”
Tôi không nhìn Trì Tư Tự nữa mà quay sang nhìn Kỷ Liễm.
“Buồn vì điều gì ạ?”
“Vì cậu ta?” Tôi không nghe ra anh đang có tâm trạng qua giọng nói.
Tôi phản ứng lại, lắc đầu.
Khi Trì Tư Tự nhằm vào tôi vì Mạnh Thời Nam hết lần này đến lần khác, tôi đã không còn bất cứ tình cảm gì với anh ta nữa rồi.
Bất kể là tình yêu hay là tình bạn.
Có điều tự dưng tôi vẫn thấy buồn, không phải vì anh ta mà là vì chính mình.
Buồn vì lần đầu tiên phải lòng ai đó nhưng lại thích nhầm người.
Kỷ Liễm ừ một tiếng, giọng điệu lại giống như thường ngày.
“Nhóc vẫn rất tỉnh táo.”
Tôi ngẩng đầu rồi lại nghiêng đầu, không hiểu nhìn anh: “Hả?”
Anh nhướng mày, không giải thích.
Anh chỉ nhìn điện thoại rồi nói: “Muộn rồi, em nên về thôi.”
Tôi mỉm cười khách sáo: “Vậy em về đây.”
Anh gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.”
Tôi không quá quen với việc nói chúc ngủ ngon với người khác giới, cười cười rồi quay người bỏ đi.
Ngay sau đó lại bị anh kéo lại.
Nhưng Kỷ Liễm không đề động chạm vào cơ thể tôi, anh kéo dây xích trên chiếc túi xách tôi đang mang.
“Còn chuyện gì không ạ.”
Anh thản nhiên nói: “Em còn chưa trả lời câu chúc ngủ ngon của anh.”
Giọng anh rất trầm, rất hay, mặt tôi bất giác nóng ran.
Quay về ký túc xá, việc đầu tiên tôi làm chính là tạt nước lạnh vào mặt.
Tôi nghĩ, có thể hôm nay trời hơi nóng.
Tắm rửa xong, lúc nằm trên giường lướt we.chat, trùng hợp thay bài đăng đầu tiên tôi nhìn thấy lại là bài của Kỷ Liễm.
Không có caption, chỉ có một bức ảnh.
Chỉ có một chậu hoa màu trắng điểm xuyết chút vàng nhạt.
Cán bộ lớp tôi bình luận.
Cậu ấy hỏi: “Hoa gì thế?”
Kỷ Liễm trả lời rất nhanh: “Hoa *dành dành của tôi.”
(*) Chi trong Lương Chi là dành dành.
Tôi nhìn câu trả lời của anh không chớp mắt.
Nhìn chằm chằm hai chữ “của tôi".
Một lúc sau, tôi tắt điện thoại để nó xuống dưới gối, kéo chăn lên che đi nửa khuôn mặt.
Làm liền một mạch.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có vì sao mới lén thấy được sự ngại ngùng của tôi.
20
Hôm sau, sau khi tan học, tôi lại nhận được tin nhắn của Kỷ Liễm.
Anh lấy lý do “hôm qua anh mời em rồi, có phải hôm nay đến lượt em mời anh không" để l ừ a tôi ra ngoài ăn cơm.
Nhưng sau cùng, khi tôi đi thanh toán, vẫn giống như hai lần trước tôi đều nhận được thông báo là đã thanh toán rồi.
“...”
Về đến trường, tôi cố tình đi nhanh bỏ lại Kỷ Liễm ở đằng sau.
“Em vẫn còn giận đấy à.” Tiếng Kỷ Liễm vọng tới.
Tôi trợn mắt, không muốn để ý đến anh.
Tiếng bước chân ở phía sau mỗi lúc một nhanh, cho đến khi anh sóng bước bên tôi.
“Nhóc cũng dễ giận ghê.” Anh ngân giọng.
Tôi vẫn vờ như không nghe thấy.
Kỷ Liễm bước nhanh hơn, đứng trước mặt tôi.
Tôi không hãm kịp, đụng đầu vào ngực anh.
Trên đỉnh đầu có tiếng cười vang.
Tôi hơi bực, ngẩng đầu nhìn Kỷ Liễm.
Những lời đang định nói ra lại bị một tiếng hét cắt ngang.
“Lương Chi.”
Tôi nhận ra, đó là giọng của Mạnh Thời Nam, nhưng tiếng hét đó giống như cô ta đang vô cùng tức giận vậy.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn sang đó thì thấy gương mặt v ặn v ẹo, cơ thể đang run lên bần bật của cô ta.
Ánh mắt cô ta nhìn chúng tôi khi ấy, trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy.
So với Trì Tư Tự lần trước, còn đ áng s ợ gấp mười lần.
Như thể muốn x é x á c người ta ra vậy.
Mang theo sự dứt khoát muốn c á c h ế t lưới r ách.
Khi ấy tôi mới nhận ra, thì ra có rất nhiều chuyện là tôi đã nghĩ nhầm rồi.
Đống sách cô ta đang cầm rơi xuống đất.
Nhưng Mạnh Thời Nam không nhặt lên, những người thích học thuật sự cô ta sẽ không tuỳ ý để sách rơi tá lả dưới đất.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả chính là, người khiến cô ta có thay đổi lớn như thế lại là Kỷ Liễm.
Nói chính xác hơn thì, cô ta thích Kỷ Liễm.
Thích đến mức cố chấp, không có giới hạn, tình nguyện làm bất cứ điều gì vì anh.
Lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Thời Nam đã bước tới đẩy tôi ra.
Tôi ngã về phía sau, vô thức chống tay xuống đất.
Kỷ Liễm bước tới đỡ tôi dậy, xem tay tôi.
Lòng bàn tay dính đất rớm chút m á u.
Kỷ Liễm chỉ nhìn vài giây, sau đó rất dịu dàng buông tay tôi xuống.
Anh mặt không cảm xúc đi đến trước mặt Mạnh Thời Nam.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận, không quát tháo mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, khiến người ta s ợ hãi.
“Cô là ai?” Anh kìm nén, giọng điệu khác hẳn ngày thường.
Chẳng mấy chốc Mạnh Thời Nam đã rưng rưng nước mắt: “Anh không nhớ em sao?”
Tôi ngây người, cũng không còn tâm trạng quan tâm đến v ết th ương trên tay mình nữa.
Trong tiếng khóc lóc thút thít của cô ta, tôi mới dần hiểu được mọi chuyện.
Theo như những gì Mạnh Thời Nam nói, khi cô ta vừa vào học thì bị một tên l ưu m anh đeo bám.
Sau rất nhiều lần bị cô ta từ chối, anh ta đã ôm h ận trong lòng. Một lần nọ lúc Mạnh Thời Nam đi ngang qua sân bóng rổ, anh ta đã ném mạnh quả bóng trong tay vào người cô ta.
Nhưng sau đó đã bị Kỷ Liễm ở sân khác bắt được.
“Chơi bóng mà h èn h ạ với con gái thế sao?”
Lần ấy, cô ta đã phải lòng đàn anh chưa từng nói một câu với mình.
Mạnh Thời Nam lại tiến lên một bước, vội nói cho anh biết mỗi lần họ gặp nhau đều là tình cờ.
Thậm chí cô ta còn nhớ cả ngày.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Kỷ Liễm, tôi biết, anh không nhớ.
Tôi giật mình.
Trước giờ tôi vẫn luôn cho rằng cô ta và Trì Tư Tự đều có ý với đối phương.
Nhưng mấy ngày trước, Trì Tư Tự nói mấy lời kỳ lạ đó với tôi.
Mà nay, Mạnh Thời Nam lại tỏ tình với Kỷ Liễm giữa chốn đông người.