Đánh Dấu Một Trăm Năm Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung

Chương 31: 31: Núi Ngọc Quỳnh




Ngày kế tiếp, Đan Dao cầm một nửa tro cốt của Hoa bà bà rời khỏi Thất Tinh cung, đi về phía núi Ngọc Quỳnh, quê nhà của Hoa bà bà.Núi Ngọc Quỳnh, núi như tên.Đông đến tuyết rơi, như hoa lê ngọc nát trong Quỳnh Dao, đẹp không sao tả xiết.Lúc Đan Dao đến, hết lần này tới lần khác là mùa xuân, băng tuyết đang tan, vạn vật đâm chồi nảy lộc, đương nhiên sẽ không thấy được mỹ cảnh ngọc nát trong Quỳnh Dao.Núi Ngọc Quỳnh là đầu nguồn của con sông quê hương Hoa bà bà, đồng thời đây cũng là nơi an táng của người dân chỗ này.Đan Dao tung người bay lên giữa không trung, đem tro cốt của Hoa bà bà rải xuống, để cho bà đi theo băng tuyết đang tan đi theo dòng bước.“Bà bà, đến nhà rồi, nhanh đi tìm A Đa mẹ của ngài đi……”Trong lúc Đan Dao đắm chìm trong thương cảm, lại không phát hiện cách đó không xa có một người, một mèo đang nhìn cô chăm chú.Trên khuôn mặt già nua của người kia hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể tin được: “Thiếu gia! Ngài không nhìn lầm chứ, cô gái này là cường giả Động Hư cảnh.”Để cho người khác không thể tin được chính là, kẻ được xưng là ‘thiếu gia’ chính là con mèo người đó đang ôm.Mèo mở miệng nói tiếng người, vô cùng chắc chắn nói: “Không nhìn lầm, tu vi của cô ấy đúng là đã đến Động Hư cảnh.”“Nhưng mà cô gái này chỉ mới chừng 20, làm sao có thể tu luyện tới cấp độ này? Mấy kẻ gọi là thiên tài ở Trung vực, muốn đến Động Hư cảnh cũng phải mất trên trăm năm khổ công.

Đông Vực ít nhân tài nhất trong năm vực, linh khí mỏng manh, sao có thể có tuyệt thế kỳ tài cỡ này?”Mắt mèo tĩnh mịch: “Thiên phú và xương cốt của cô gái này rất tốt, vạn cổ hiếm có.

Trời không tuyệt ta, ta tân tân khổ khổ tìm lâu như vậy, rốt cuộc người này cũng bị ta đụng phải.”Người kia nghe xong, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ: “Thiếu gia……Ngài thật sự muốn như thế sao?”Con mèo nhìn người mình đang nóng như lửa đốt, tiếng thở dài yếu ớt như gió: “Ta có thể còn có biện pháp gì? Ta bị người ta tính kế, tu luyện công pháp chết người không đền mạng.


Nếu không tán công, chẳng những tâm huyết mấy trăm năm đổ xuống biển đông, ngay cả thù của cha mẹ cũng không báo được……”Người kia run giọng nói: “Nhưng khi tán công, ngài có thể vì mất hết linh lực, dầu cạn đèn tắt mà chết.”Mèo oán hận nói: “Dầu cạn đèn tắt thì sao? Chỉ cần có thể vì cha mẹ báo thù, ta không quan tâm.

Huống chi công pháp này tồn tại trong cơ thể ta một ngày, ta phải chịu tội thêm một ngày.

Sớm tán, sớm giải thoát.

Dương thúc, ngươi nhẫn tâm nhìn ta sống không bằng chết hay sao?”Mắt của cái người gọi là Dương thúc không khỏi ẩm ướt: “Đương nhiên lão nô không đành lòng, nhưng ngài là huyết mạch duy nhất trên đời của lão gia và phu nhân.


Phu nhân tình nguyện chết cũng muốn bảo hộ ngài chu toàn, lão nô thật vất vả mới che chở ngài trốn ra được……”“Dương thúc! Con người sớm muốn đều phải chết, chết sớm chết muộn đều giống như nhau.

Mấu chốt là chết phải giá trị, ta đem công lực chuyển cho cô ấy, tất nhiên khó tránh khỏi cái chết.

Nhưng nếu cô ấy có thể hưởng thụ hết, tránh được hạn chế của môn công pháp đáng chết này, trở thành cường giả chí cao của Thiên Huyền Đại Lục, thì đến lúc đó, cô ấy có thể thay ta báo thù cho cha mẹ.”Dương thúc do dự không thôi: “Cô gái này là chính hay tà, thiện hay ác, chúng ta còn không biết.

Nếu tùy tiện đem toàn bộ tu vi chuyển cho cô ta, vạn nhất cô ta là yêu nữ tà ma, há không……”Mèo cười cười: “Thiện hay ác, thử xem thì sẽ biết.”“Thiếu gia……”“Dương thúc! Sau khi ta tán công, ngươi nhất định phải bảo trọng, tương lai chỉ dẫn nữ hài tử này báo thù cho ta, ngàn lần không thể để cho ta chết không nhắm mắt.” Mèo nhìn thật sâu Dương thúc.Dương thúc tuôn rơi nước mắt: “Vâng! Lão nô tuân mệnh, lão nô tuân mệnh……”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.