“ Hoàng hậu nương nương, các phi tần thỉnh an ngài”- Như Ý chạy vào báo, Lương Ngọc ngồi dậy, nhìn vào Như Ý và nói “Hơn 10 ngày rồi, hoàng thượng không đến thăm ta sao’. Chỉ thấy Như Ý mắt buồn nhìn nàng “Hoàng thượng sớm đã không để ý đến người và bây giờ chán ghét hơn vạn phần, Như Ý cả gan cho rằng Hoàng Thượng chắc không bao giờ muốn vào Khôn Ninh cung đâu.
“Thôi được rồi, người thông báo cho mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ chính thức triệu các nàng vào Khôn Ninh Cung”.
Ngày hôm sau, mặt trời chưa ló dạng Như Ý đã vào đánh thức nàng, lau mặt lau chân súc miệng các kiểu, cuối cùng nàng cũng ngồi trước gương của mình. Gương mặt này có thể nói khuynh nước khuynh thành, nhưng liệu sắc đẹp này có dài lâu. Thật tội nghiệp cho ngươi, không phải đáng thương cho ngươi, ngươi đã hãm hại bao nhiêu người và ngươi cho rằng sẽ không có quả báo sau. Thôi thì để ta sống tiếp cuộc đời của người, dù gì ta cũng phải giúp chàng đứng vững, không bị hãm hại mà chết oan uổng được. Nói rồi nàng lau đi giọt nước mắt sắp lăn dài trên má, nàng mặc quốc phục, cài trâm phượng trên đầu, gương mặt xinh đẹp cùng khí chất thượng tiên của nàng khiến cho Như Ý vô cùng kinh ngạc, đây có phải là chủ tử mình hay không, tại sao bình thường sắc mắc của chủ tử luôn u ám thế nhưng lại có khí chất bậc này cơ chứ. Chắc là chủ tử ẩn giấu. Nàng cho rằng như vậy và tiếp tục chuẩn bị đồ cho Lương Ngọc.
Nàng hiện tại đã không còn được sức mạnh thiền định mà bộc lộ tính cách tinh nghịch của nàng trong 15 năm của kiếp sống đầu tiên. Nàng nhớ được, sau 3 năm chắc chắn hoàng thượng vẫn còn thương nhớ đến Sở Linh đã chết. Nhưng nàng không thể nói cho Hoàng thượng nàng là Sở Linh, vì nếu nói ra sự thật, nàng sợ chàng sẽ bỏ rơi nàng, xem nàng như quái vật. Và cũng để không ai biết thân phận của nàng, nàng mới có thể trợ giúp hoàng thượng giữ vững ngai vàng của mình. Nàng đi ra ngoài đã thấy các vị phi tần của hoàng thượng xếp hàng thịnh an. Trong cung có rất nhiều phi tần nhưng chủ yếu ra theo 5 phe phái lớn thuộc 4 phe của 4 quý phi, phe còn lại của hoàng hậu. 4 quý phi bao gồm: Ngô quý phi (con nhà Ngô tể tướng hiện tại) – người nhậm chức sau khi gia đình nàng bị tru di. Cũng chính là kẻ gây ra nạn diệt tộc của nàng. Tiếp theo là Vương quý phi (con nhà Vương thái tế). Hàn quý phi (con nhà Hàn Lễ Bộ), Lâm quý phi (con nhà Lâm lại bộ thượng thư).
“Thỉnh an hoàng hậu nương nương”- Mọi người bắt đầu quỳ xuống hành lễ
“Các tỉ muội bình thân, thật phiền các tỉ muội sớm thế này đã thỉnh an ta” – Nàng thừa biết công việc của các vị phi tần trong cùng là thỉnh an nàng, nhưng nàng không thể bỏ quên được, phải hỏi thăm để không người ta nói kém sang.
“Đây là chức trách của thần thiếp, hoàng hậu nương nương có trời phù hộ,qua được kiếp nạn này, cho thấy hoàng hậu nương nương phúc như long hải, thọ tỷ giang sơn”- Hàn Qúy Phi ăn nói nhỏ nhẹ đầy ngọt ngào.
“Không biết đã tìm ra được kẻ chủ mưu hạ độc hoàng hậu”- Ngô quý phi nở một nụ cười thân thiệp như tỉ muội quen nhau từ mấy kiếp, Lương Ngọc cười thầm trong lòng. Đừng trưng bộ mặt giả tạo của ngươi ra nữa, ta thừa biết người là người hạ độc hoàng hậu, nhưng thôi rồi ta sẽ giết ngươi như chính cách cha ngươi đã giết cả nhà của ta.
“Hoàng thượng đang cho điều tra, nếu ta biết ai là thủ phạm, sẽ không cho tên ấy có thể chết ngay mà róc từng miếng da, cạo từng lớp xương của người đó để thỏa được nổi lòng của ta”. Đôi mắt của nàng chợt trở nên thâm sâu khiến cho không khí của Khôn Ninh cung thập phần lạnh lẽo. Các phi Tần nhanh chóng thỉnh an và lui về hết hậu cung.
“Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hôm nay đã triệu kiến tất cả phi tần trong cung”- Tiểu A Tử - thái giám của hoàng thượng đến kế bên hắn và trình báo.
“Thế có gì diễn ra hay không”- Hoàng Tuấn – Hoàng Đế lạnh giọng hỏi