Danh Gia Vọng Tộc

Chương 87



“Tỷ tỷ!” Mắt thấy Cẩm Sắt té xỉu, Văn Thanh liền kinh hô một tiếng chạy vội tới, bên kia Dương Tùng Chi cũng cả kinh nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía nàng, rồi hắn lại nhớ đến lời nói trước đó của Diệu Hồng cho nên nắm tay giấu ở trong tay áo nắm chặt rồi lại buông ra cố nhịn xuống để không lộ ra sắc mặt lo lắng.

Nhưng Trấn quốc công phu nhân đã bước nhanh lại, bà thấy Văn Thanh vô cùng lo lắng rồi lại thấy sắc mặt Cẩm Sắt tái nhợt, trên gương mặt nàng còn vương nước mắt nhìn rất đáng thương, lúc này bà liền phân phó Triệu ma ma bên người, nói:“Mau đem Diêu cô nương đưa lên xe ngựa của bản phu nhân chăm sóc.”

Triệu ma ma khi còn ở Giang Châu đã rất yêu thích và cảm kích Cẩm Sắt, nay thấy nàng cùng Diêu Cẩm Ngọc ngã vào nhau, trên gương mặt nàng còn lây dính vết máu, nhìn vào giống như ngã vào trong vũng máukhiến ai nhìn cũng đều cảm thấy ghê người, Triệu mẹ bất giác lộ vẻ thương tiếc và phẫn nộ, nói:“ Thật đáng thương, đường đường là gia thế Hầu gia nhưng lại bức bách hai thiếu nữ tử như thế!”

Nói xong bà liền phân phó nha hoàn gọi phu xe đem xe ngựa chạy tới, trải qua một màn này, dân chúng dĩ nhiên đã thay đổi thái độ, họ đối với Cẩm Sắt chỉ còn lại sự đồng tình, nay thấy nàng té xỉu cũng sớm tránh đường để xe ngựa chạy lại đây, Triệu ma ma cùng bọn nha hoàn cẩn thận đem Cẩm Sắt bế lên xe ngựa, lúc này Diêu Trạch Thanh đã bước xuống bậc thang đi về phía Trấn quốc công phu nhân.

Vừa rồi Diêu Trạch Thanh bị sự xuất hiện đột ngột của Diêu Cẩm Ngọc làm cho trở tay không kịp, hắn chưa nghĩ ra đối sách mà Cẩm Sắt đã hiện thân, tiếp theo nàng còn giang tay ngăn cơn sóng dữ làm cho Diêu Trạch Thanh có chút không nói lên lời. Nay thì đại cục đã định, hắn mới thở dài nhẹ nhỏm một hơi.

Hơn nữa, vừa mới lấy lại vẻ tự nhiên,hắn lại nghe những câu nói sắc bén của Cẩm Sắt, Diêu Trạch Thanh liền cảm thấy tiền đồ của nàng quả thật không thể lường trước, đối với tỷ đệ Cẩm Sắt hắn cũng coi trọng thêm vài phân, khi thấy nàng bảo toàn thanh danh cho Diêu thị, trong lòng hắn lại sinh vài phần thương tiếc cùng quan tâm.

Nay hắn thấy ngay cả mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương là Trấn quốc công phu nhân cũng coi trọng quan tâm Cẩm Sắt như thế thì lại có chút hối hận thái độ đạm mạc của nhóm tộc lão đối với tỷ đệ Cẩm Sắt trước kia, hắn lại nhớ tính tình Cẩm Sắt rộng rãi ôn nhã, là đứa nhỏ biết lễ nghĩa nên mới hơi hơi yên tâm, nhưng cũng âm thầm cảnh tỉnh chính mình, lần này trở về nhất định phải cùngngười trong tộc nói rõ sự việc sảy ra khi vào kinh lần này, nhất định không thể lại khắt khe với đôi tỷ đệ này.

Trấn quốc công phu nhân nói vài câu cùng Diêu Trạch, rồi mới hướng đến Thôi Nhất Kì, nói:“Thôi lão gia chắc phải quen biết người phía sau của bản phu nhân chứ hả?”

Thôi Nhất Kì sớm nhìn thấy gã sai vặt bị nhóm nô bộc Trấn quốc công phủ túm chặt, nếu như không phải hắn sợ va chạm với quý nhân thì đã sớm không kiềm chế nổi mà chạy lại ép hỏi, nay hắn thấy Trấn quốc công phu nhân chỉ hướng gã sai kia hỏi, hắn liền bước lên phía trước hành lễ, xong mới nói:“Tiểu dân có biết người này, hắn là con trai độc nhất của nhị quản sự trong phủ tiểu dân tên Uông Thái, cũng là gã sai vặt bên người của đứa con không biết nặng nhẹ của tiểu dân. Ngày đó tiểu nhi đi chùa Linh Âm, có mang theo hạ nhân, đó chính là Uông Thái này.”

Dân chúng vây xem thấy Trấn quốc công phu nhân đột nhiên đến, nhưng lại trói theo hai người liền biết sự tình lại có biến hóa nên nhanh chóng mở to hai mắt mà xem, sau đó họ lại thấy thái độ Trấn quốc công phu nhân đối với Cẩm Sắt lại hiểu rõ bà tất nhiên là đứng về phía tỷ đệ Cẩm Sắt.

Dân chúng ở kinh thành tất nhiên là rất hiểu rõ chuyện triều chính, kiến thức cũng so với dân chúngở châu quận tầm thường thâm sâu hơn một chút, bọn họ dĩ nhiên cảm giác được thiệp sự của Trấn quốc công phủ, chỉ sợ chuyện từ hôn này của Diêu gia, đã không còn là việc hai nhà Diêu gia cùng Võ An Hầu phủ, mà có lẽ liên lụy đến sự tranh chấp trong hậu cung của hoàng hậu cùng Lệ phi, Vân Tần, lại càng có thể liên quan đến chuyện trong triều đình.

Cho nên người của Trấn quốc công phủ vừa xuất hiện, không khí liền trở nên có chút trầm lại, mọi người đều ngậm miệng, vô cùng để ý rồi mới cẩn thận đứng lên. Khi người kia bị người của Trấn quốc công phủ đem vào lại khiến cho trong mắt bọn họ lại nhiều thêm vài phần hưng phấn.

Nay nghe nói gã sai vặt bị trói kia là gã sai vặt bên người Thôi công tử, mọi người dù là cẩn thận, cũng không tránh khỏi nhỏ giọng bàn tán.

Mà Võ An Hầu căn bản là không lường được Diêu Cẩm Ngọc sẽ đâm đầu tự tử quyết đoán như thế, hắn càng không nghĩ tới Cẩm Sắt còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể gặp nguy không loạn, tuyệt địa phản kích. Lại thấy Trấn quốc công phu nhân áp theo gã sai vặt Thôi gia cùng Thu Bình lại đây, da đầu hắn lại run lên, trong lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, vắt hết óc nghĩ ra đối sách.

Hiển nhiên, Trấn quốc công phu nhân cũng không nguyện cho hắn có thời gian suy tính, bà hỏi xong Thôi Nhất Kì kia thì liền hướng về phía Tạ Tăng Minh nói:“Võ An Hầu luôn luôn tuân thủ lễ pháp, trời cao sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt, hôm nay sao lại như đã thay đổi bản tính, nhìn thấy Bản phu nhân nhưng lại quên chào hỏi?”

Hoàng thất Đại Cẩm cực kỳ để ý đến lễ nghĩa, thánh tổ gia khi lập quốc đã đề ra pháp luật, không cần biết là chức quan cao hay thấp, ở trước mặt hoàng thất đều phải hành lễ như nhau. Cho nên Võ An Hầu mặc dù là nhất phẩm, nhưng Trấn quốc công phu nhân cũng là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, trên người Trấn quốc công phu nhân còn chảy dòng máu của tiên đế, cho nên Tạ Tăng Minh phải hành lễ đối với bà. Vừa rồi hắn nhất thời vội vàng, đúng là đã quên chào hỏi, giờ phút này nghe Trấn quốc công phu nhân nhắc nhở, hắn liền bước lên phía trước hành lễ, nhưng mà ở trong mắt nhóm dân chúng lại coi phản ứng kéo dài chậm chạp của hắn là có ý tứ khác.

Thấy vậy, Trấn quốc công phu nhân cũng không đợi Võ An Hầu phản ứngmà quay lại chỉ người bị kéo theo là Thu Bình nói:“Hầu gia có quen biết nàng ta không?”

Thu Bình vốn là tỳ nữ bên người Vạn thị, lại sinh ra trong phủ Võ An Hầu, không biết đã theo Vạn thị tham dự bao nhiêu cung yến, đến thăm bao nhiêu hộ quyền quý, trong kinh không ít phu nhân cùng tiểu thư đều biết nàng ta, cho nên Võ An Hầu có muốn nói không nhận ra Thu Bình cũng không được,nên khi nghe vậy hắn chỉ đành nói:“ Đây là nô tỳ Hầu phủ ta, tên là Thu Bình, nhưng mà nàng ta đã theo phu nhân đi Giang Châu trước, nay sao lại đi cùng phu nhân?”

Trấn quốc công phu nhân nghe vậy cười, nói:“ Thu Bình không chỉ là nha hoàn Hầu phủ mà còn là nữ nhi của Vương tổng quản và Khương ma ma, vị lão ma ma mà phu nhân Hầu phủ Võ An Hầu nể trọng nhất, bà ấy thân là đại nha hoàn bên người Võ An Hầu phu nhân, bản phu nhân không có nói sai chứ?”

Võ An Hầu nghe xong, trong lòng phát lạnh, nhưng trên mặt chỉ có thể làm ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói:“Phu nhân thế mà lại rất rõ ràng việc của Hầu phủ ta.”

Trấn quốc công phu nhân liền cười, cao giọng nói:“Ngày đó người bị phát hiện ở trong phòng cùng Thôi gia công tử chính là nô tỳ Thu Bình này, mà ngày đó đi cùng Thôi công tử lên núi cũng là gã sai vặt tên gọi Uông Thái kia, có hai người này ở đây không lo không làm rõ việc ngày hôm đó rồi.”

Trấn quốc công phu nhân nói xong liền thấy sắc mặt khó coi của Võ An Hầu, nên bà vừa cười vừa hướng đến Thôi Nhất Kì, nói:“Thôi lão gia xin hãy yên tâm, hôm nay bản phu nhân nhất định giúp ngươi điều tra rõ chân tướng cái chết của Thôi công tử! Nhất định sẽ không để ác nhân chống chế, hoặc là để kẻ ác lấy quyền lấn át người lành!”

Trấn quốc công phu nhân nói xong, Dương Tùng Chi liền lớn tiếng nói với nhóm dân chúng:“Các hương thân, vừa rồi lời nói của mẫu thân hẳn mọi người cũng đều nghe được. Mấy ngày nay Thôi gia kiện Võ An Hầu phu nhân hành vi không hợp, lại đòi kẻ gian đền mạng, việc này là có thật mới khiến Diêu gia từ hôn. Chuyện này vốn là việc nhỏ, mới vừa rồi Hầu gia mời Diêu gia đại cô nương ra đây, mọi người thế mà lại quên mất chuyện chính, hiện nay cũng nên trở về chủ đề của hôm nay rồi chẳng phải sao?”

Lời của Dương Tùng Chi rõ ràng là đang nói Võ An Hầu tâm địa xấu xa, dùng việc Diêu Cẩm Ngọc chết để dời đi lực chú ý của mọi người, trên thực tế là vì muốn che lấp lời gièm pha dành cho Võ An Hầu phu nhân. Mọi người vừa nghe cũng cảm thấy sự việc chẳng phải là như vậy, trong nhất thời tiếng bàn tán lại nổi lên.

“Rốt cuộc vẫn đúng là kẻ làm quan nắm quyền lớn, rất gian trá!”

“Quyền lớn thì sao chứ, còn không phải là vẫn bị cho đội nón xanh à!”

“Thê tử hồng hạnh ra tường, vẫn còn có mặt mũi đi ra ngoài! Làm quan đúng là không dễ dàng, đến nước này mà thê tử còn muốn tự tử chống đối, haiz, nếu là nhà người bình thường, dâm phụ dến mức này ấy à thì sớm đã bị đánh chết rồi!”

Võ An Hầu nghe những lời này, sắc mặt há có thể đẹp đẽ, hắn trừng mắt nhìn Dương Tùng Chi, trầm giọng nói:“Thế tử là có ý gì!”

Dương Tùng Chi vừa rồi nhìn thấy Cẩm Sắt ngã vào trong vũng máu, liền hận không thể đánh Tạ Tăng Minh, đến bây giờ trước mắt hắn vẫn còn nhớ cảnh Cẩm Sắt ngã xuống, hắn hận chính mình tới chậm. Nay thấy sắc mặt giận dữ của Tạ Tăng Minh, mặt hắn cũng cực kì lạnh lùng, môi nở một nụ cười lãnh khốc, nói:“ Hầu gia sao lại tức giận như thế? Hầu phủ bị đám người không biết tốt xấu quấy rầy, nay bản thế tử cùng mẫu thân thay Hầu gia tìm được người có thể làm sáng tỏ việc này, giải trừ phiền toái cho Hầu phủ, Hầu gia chẳng lẽ không cám ơn chúng ta sao?”

Tạ Tăng Minh nghe hắn nói như vậy tức đến hai mắt muốn phun hỏa, nhưng mọi người đang nhìn hắn ta, hắn ta cũng không thể khiến Trấn quốc công phủ phiền lòng nên chỉ đành hừ lạnh một tiếng, nói:“Trấn quốc công phu nhân cùng thế tử quả nhiên là nhiệt tình giúp người, không biết hai người này như thế nào lại đến được trong tay Trấn quốc công phủ vậy nhỉ? Hai ngày trước, Bản hầu cùng trấn quốc công còn vì nạn trộm cướp mà tranh chấp một hồi, không ngờ quốc công gia cùng phu nhân, Thế tử vẫn quan tâm Hầu phủ như trước, Quốc công gia thật sự là người khoan dung độ lượng!”

Tạ Tăng Minh nói xong, sắc mặt của Trấn quốc công phu nhân cũng không hề biến sắc mà tươi cười ôn hòa nói:“Lão gia ta luôn luôn là người khoan hồng độ lượng, ông ấy cùng Hầu gia là đồng liêu thì sao có thể không để tâm đến nhau, tiền triều từng có Ngưu tướng quốc cùng Tư Mã đại nhân thường thường vì chính kiến bất đồng mà tranh chấp khiến ngay cả hoàng đế cũng đau đầu, nhưng hai người ấy vẫn là chi giao thân thiết. Khi Ngưu tướng gia ốm chết, Tư Mã đại nhân cũng không có tâm lâm triều mà từ quan quy điền. Lão gia nhà ta nghe nói có người đến Hầu phủ nháo chuyện nên sợ Hầu gia khó xử thì lại ảnh hưởng việc vào triều mà không thể vì triều đình phân ưu, vì thế mới chú ý nhiều đến việc này......”

Trấn quốc công phu nhân nói xong lại cười, nói:“Về phần hai người này vì sao lại ở trong tay bản phu...... Nói đến cũng vô cùng khéo, ngày đó Võ An Hầu phu nhân đến Linh Âm Tự là vì thăm tiểu nữ, lúc mà Võ An Hầu phu nhân và Diêu cô nương đang ở phía sau núi ngắm hoa, vừa hay Tùng Chi cùng Tiêu gia tam lang cũng ở nơi đó nên trùng hợp chứng kiến sự việc này. Gã sai vặt này thấy chủ tử đã chết, sợ bị Thôi lão gia xử phạt bèn chạy trốn khỏi Linh Âm Tự, bản phu nhân lần này về kinh vô tình gặp hắn ở Hà trấn, con ta liếc mắt một cái liền nhận ra hắn nên tự nhiên phải bắt hắn mang về kinh thành vì Hầu gia phân ưu, về phần Thu Bình thì...... Ha ha, nàng ta là nô tỳ của Hầu phủ, một lát nữa vẫn nên để Hầu gia tự mình hỏi nàng ta đi.”

Bà nói xong, Thôi Nhất Kì bên kia sớm đã không chờ nổi, tiến lên kéo vạt áo Uông Thái, nói:“Nói, thiếu gia rốt cuộc là vì sao mà chết!?”

Uông Thái lúc này nước mắt dâng lên, dập đầu bộp bộp, nói:“Lão gia, thiếu gia là bị...... Là bị Võ An Hầu phu nhân làm hại ạ!”

Một câu nói dính dáng tới Võ An Hầu phu nhân của hắn nhất thời vang vang một lúc lâu, mà Võ An Hầu lại giận không thể tiêu tán nhấc chân lên muốn đi đá Uông Thái, tức giận nói:“Khá lắm,ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ ở đây!”

Một cước này của Tạ Tăng Minh mang theo khí thế như sét đánh, hắn vốn là võ tướng, võ công trứ danh Đại Cẩm làcước chân bình ổn, năm đó hắn mới vừa vào kinh đô đã có danh xưng Tạ đại lang chân sắt, một cước này của hắn nếu đá vào ngực Uông Thái chính là muốn giết người, nếu không hôm nay hắn sẽvô vàn khó khăn mở miệng nói chuyện. Nhưng hắn vừa nhấc chân lên, Dương Tùng Chi bên kia cũng ra tay, hai người nháy mắt liền đánh qua đánh lại hai chiêu.

Mọi người chưa thấy rõ thì hai người đã ngừng động tác, mà tay phải của Võ An Hầu đang bị Dương Tùng Chi gắt gao nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, một bên là lửa giận tăng vọt, uy vũào ạt, một bên là lạnh thấu xương, đúng là hậu sinh khả uý.

Nhưng hắn lại thấy Dương Tùng Chi hơi hơi hí mắt, cười lạnh một tiếng,“Võ An Hầu muốn ở trước mặt mọi người giết người diệt khẩu sao?”

Tạ Tăng Minh hiểu rõ sự việc bất thành, hôm nay không thể một lần nữa ra tay, bằng không dưới ánh mắt bao người như vậy hắn ta thực sự sẽ mang tiếng giết người diệt khẩu, cho nên hận khí dâng trào. Trấn quốc công phu nhân trầm giọng nói,“Chi nhi không thể vô lễ với Hầu gia, Hầu gia biết được người bên gối không dịu dàng hiền thục nên nhất thời tức giận cũng khó tránh khỏi.”

Tạ Tăng Minh nghe xong lời này lại tức nghẹn một hơi, Uông Thái lúc nãy cũng đã lớn tiếng nói:“Đầu tháng chín, tiểu nhân cùng thiếu gia đi mua mấy món ăn quý và đồ điểm tâm, ở nơi đó tiểu nhân vô tình gặp Võ An Hầu phu nhân mới tới Giang Châu, Võ An Hầu phu nhân thấy thiếu gia tuấn tú lịch sự, lúc ấy liền nói vài lời ngụ ý, thiếu gia cũng có chút bị dụ hoặc nên chưa kịp hồi phủ liền kêu tiểu nhân đi tìm hiểu thân phận vị phu nhân đó. Biết được phu nhân đúng là quý nhân từ kinh thành đến, thiếu gia nào dám lỗ mãng, chỉ còn cách ở trên lầu uống rượu giải sầu. Chỉ không ngờ tới qua mấy ngày,lúc thiếu gia đã phai nhạt tâm tư, quản sự của Hầu phủ lại đến tìm thiếu gia, nói Đạo Phu nhân mời thiếu gia gặp mặt ở trong Linh Âm Tự, thiếu gia tất nhiên là không hề từ chối mà vội vàng mang theo tiểu nhân đến Linh Âm Tự, nhưng lại không nghĩ tới thiếu gia đi lần này, đúng là...... Đúng là gặp phải bất trắc, lại mất mạng không thể xuống núi trở về......”

Thôi Nhất Kì nghe nói việc này quả thực có liên quan đến Vạn thị, lúc này lệ rơi đầm đìa, hắn nắm lấy Uông Thái nửa ngày cũng không nói ra được một câu mà chỉ có thể vô lực loạng choạng, sau đó lại nghe thấy Uông Thái nói:“ Đêm hôm ấy Võ An Hầu phu nhân kêu vị tỳ nữ tỷ tỷ bên người này truyền lời cho thiếu gia, nói là đối với thiếu gia vừa thấy đã yêu, thương nghị nửa ngày liền quyết định địa điểm gặp ở trong điện Thanh Lộ của Linh Âm Tự. Thiếu gia trọng chữ tín, lại cũng muốn gặp lại phu nhân, nên bèn chuẩn bị trước kêu tiểu nhân vụng trộm đánh một chìa khoá của khách viện dành cho nam tử và nữ tử của Linh Âm Tự. Đêm đó tiểu nhân vụng trộm mở sẳn cửa của Tu Tâm viện, quả thực Võ An Hầu phu nhân đúng hẹn đến Thanh Lộ điện, đêm đó bà ấy cũng mang theo vị Thu Bình tỷ tỷ này. Phu nhân để hai người bọn ta canh giữ ở ngoài điện rồi vào trong điện cùng thiếu gia...... Ở chung khoảng hai tuần trà mới đi ra.”

Mọi người nghe đến đó làm sao còn nhịn nổi, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ tự nhốt mình trong đại điện, còn không phải là *****, rõ ràng quá rồi! thời gian hai tuần trà kia đã cho Tạ Tăng Minh đội vài cái nón xanh rồiấy chứ, nghĩ đến Võ An Hầu phu nhân lại có thể làm ra việc dâm uế đó ở trước mặt phật tổ, mọi người sao có thể không hèn mọn chửi rủa một phen, rồi lại dùng ánh mắt thương xót cùng đùa cợt nhìn Tạ Tăng Minh. Tạ Tăng Minh nghe Uông Thái nói có lý lẽ rõ ràng trình tự, sắc mặt đã thay đổi mấy lần, tức giận nói:“Ngươi có biết nói xấu nhị phẩm cáo mệnh phu nhân là tội gì không hả?”

Uông Thái nghe vậy lại không ngại nói:“Lão gia cùng thiếu gia đối với một nhà tiểu nhân không tệ, thiếu gia naygặp nạn mà mất mạng, tiểu nhân có chết cũng muốn đem chân tướng báo cho thế nhân biết, kẻ làm ác sẽ bị báo ứng, huống chi những câu tiểu nhân nói đều là sự thật, cũng không nói sai lời nào!”

Uông Thái nói xong rốt cuộc cũng không dám nhìn mặt Tạ Tăng Minh, lại nói:“Đêm đó khi thiếu gia trở lại khách viện thì vô cùng hưng phấn, ngài ấy còn viết một bài thơ, rồi vẽ một bức họa của phu nhân nữa. Cả một đêm thiếu gia không ngủ, hôm sau trời còn chưa sáng thiếu gia đã mang theo tiểu nhân đến phía sau núi, tiểu nhân hỏi, thiếu gia nói là phu nhân có việc nhờ. Thiếu gia đưa tiểu nhân tới phía sau núi rồi chỉ đợi ở một chỗ trong rừng sau đó thiếu gia cứ nhìn bức họa phu nhân ngây ngô cười không thôi. Tiểu nhân chỉ nghĩ phu nhân hẹn gặp thiếu gia, không ngờ rằng sau một lúc thiếu gia nhìn nhìn sắc trời liền thu hồi bức họa, mang theo tiểu nhân đi tiếp. Hai người Tiểu nhân vừa đi lên, chỉ thấy một nữ tử đang chạy từ xa xa đến, thiếu gia lúc này liền hét lớn một tiếng rồi tiến lên vài bước bế nàng kia vào căn nhà đá cách đó không xa, ngài ấy bắt tiểu nhân canh giữ ở cửa, không lâu bên trong liền vang lên âm thanh hoan ái, tiểu nhân chỉ nghĩ rằng đó là Võ An Hầu phu nhân nên còn thầm nghĩ vị phu nhân này lá gan thật lớn, cũng không ngờ rằng sau đó có vài người chạy đến, trong đó lại có cả Võ An Hầu phu nhân. Võ An Hầu phu nhân lúc ấy liền ồn ào nói Diêu gia cô nương không biết đi đâu, sau đó còn kêu người bắt thiếu gia cùng nàng kia đi ra, tiểu nhân đến lúc này mới nhìn rõ, cô nương kia kia đúng là Thu Bình.”

Uông Thái nói tới đây, mới ngẩng đầu nhìn về phía Thôi lão gia lúc này đã giận đến không thể nói lên lời:“Chuyện sau đó lão gia đều đã biết rồi.”

Thôi lão gia nghe nói con mình quả thật là vì Võ An Hầu phu nhân mà chết, chỉ hận nghiến răng, tức giận hô,“Yêu phụ! Yêu phụ!”

Nghe xong lời Uông Thái dân chúng liền hiểu rõ mọi chuyện, việc này rõ ràng là Võ An Hầu phu nhân cùng Thôi gia công tử có tư tình, hơn nữaả ta còn nhờ tình lang đi hủy trong sạch của Diêu tứ cô nương nhà người ta,ý đồ để lấy cớ từ hôn, điều này quả thực so với phán đoán trước kia của mọi người đáng giận gấp mấy chục lần, nữ nhân như vậy nên bị lăng trì xử tử!

Mọi người phẫn nộ, hưng phấn, kẻ đứng ở phía sau không thể nghe rõ Uông Thái nói chuyện, lại vội vàng hỏi người đằng trước, mà người đằng trước tất nhiên là cực kì vui vẻ đem lời Uông Thái nói lại một lần, hơn nữa lời lời nói ra còn đầy căm phẫn.

Những âm thanh này vào trong tai Tạ Tăng Minh, quả thực câu nào câu đó đều sắc nhọn như đao, từng nhát từng nhát đâm thẳng vào lòng hắn, hắn bất giác run giọng nói:“Hồ ngôn loạn ngữ! Đều là nói bậy hết!”

Ai ngờ hắn nói xong, Uông Thái lại từ trong vạt áo lấy ra hai tờ giấy, nói:“Tiểu nhân có chứng cớ, đó không phải là những nói nói bậy, hai trang giấy này, một là bức họa đêm đó thiếu gia nhà ta đã họa Võ An Hầu phu nhân, hai là thơ tình của thiếu gia viết cho phu nhân! Còn nữa, đây là chìa khóa Từ Tâm viện mà ngày đó tiểu nhân vụng trộm đánh thêm một chiếc! Hơn nữa Thu Bình cũng có thể chứng thật lời nói của tiểu nhân là thật hay không.”

Thấy hắn còn có vật chứng trình lên, Tạ Tăng Minh trong lúc nhất thời tâm tư thực sự có chút lung lay, huống chi hắn sớm liền biết được thê tử có ý từ hôn, hắn còn từng khuyên bà ta, việc này không thể nóng vội, sợ nháo lớn sẽ gặp chuyện không hay. Hơn nữa hai năm nay, trong phủ có thêm hai vị mĩ thiếp, hắn cũng thực sự có chút vắng vẻ phu nhân, chẳng lẽ bà ta thực sự làm chuyện vô liêm sỉ như vậy?!

Tạ Tăng Minh muốn đoạt lấy hai tờ giấy trong tay Uông Thái, lần này Dương Tùng Chi thờ ơ lạnh nhạt không ngăn trở hắn. Tạ Tăng Minh nhìn hai tờ giấy kia, ánh mắt tựa như muốn phun ra một mồi lửa giận, mà sắc mặt hắn cũng đã xanh mét, thấy bức họa kia đúng là bức hoạ rơi ra từ trong lòng Thôi Tự Lương ngày đó, Vạn thị mặc dù có mặc quần áo, nhưng ánh mắt và vẻ mặt thật sự yêu mị thấp kém. Đến khi xem đến bức thơ tình kia Tạ Tăng Minh liền choáng váng, trước mắt như biến thành màu đen.

Dương Tùng Chi tựa như không hài lòng phản ứng của Tạ Tăng Minh, bèn đem bức thơ tình kia đọc lên, thơ viết rằng: Kỹ năng đây vốn hàng nữ lưu, sau lưng phu tướng thường vụng trộm. Tân Lôi âu yếm Thôi gia lang, dâm đãng xuân tâm không tự do. Mắt ý mi tình thấu phong lưu, mắt long lanh đôi mắt đẹp cộng **. Sau điện la trướng bộ ngực sữa, nhỏ giọt lộ giọt mẫu đơn tâm.

Thơ này nói đúng ra là một bức liêu bút, Dương Tùng Chi tuy rằng cũng biết có loại thơ này, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, càng không biết thơ này lại tục như vậy, hắn vừa đọc xong nhất thời liền đỏ mặt, càng không cần nói tại sao Tạ Tăng lại có thái độ kia.

Bài thơ này đúng là một bài dâm thơ khiến người ta khinh thường, hơn nữa câu thơ thứ hai viết: Tân Lôi âu yếm Thôi gia lang, dường như là nói ra điều gì đó, khuê danh của Võ An Hầu phu nhân không phải chính là “Tân Lôi” sao, Trấn quốc công phu nhân tựa như sợ nhóm dân chúng không biết tác dụng của câu thơ này, bèn hướng ánh mắt đến Triệu ma ma ở phía sau, Triệu ma ma liền kinh hô kêu một tiếng, nói:“A,câu thơ thứ hai kia..... Tân Lôi không phải.......không phải là khuê danh của Võ An Hầu phu nhân sao!”

Nàng nói xong liền giống như phát hiện mình lỡ lời, vội bưng kín miệng, lộ ra vẻ mặt vô cùng hối hận.

Mà nhóm dân chúng nghe bài dâm thơ kia liền nhớ đến vị Thôi công tử kia nửa đêm gặp mặt Võ An Hầu phu nhân xong khi trở về liền viết nên bài thơ này thì đã cảm thấy thật ghê tởm, nay lại nghe Triệu ma ma kinh hô kêu lên, cảm xúc liền tăng cao thêm vài phần, khó tránh khỏi lớn tiếng nói vài lời ngoa ngoắt.

“Đồi phong bại tục mà, thế này quá là đồi phong bại tục rồi!”

“Hắc hắc, không thể tưởng được Võ An Hầu phu nhân tuổi đã lớn,mà vẫn có mị lực như vậy. Lại còn là cái phường dâm sắc, không biết ở trên giường thì kêu to đến thế nào đây, vị Thôi công tử chẳng qua cũng là quỷ phong lưu chết dưới hoa mẫu đơn mà thôi.”

“Ha ha, ta đây cực kỳ hâm mộ? được nếm qua tư vị của nhị phẩm cáo mệnh phụ phu nhân, có chết cũng cam nguyện nha......”

......

Tâm tư Tạ Tăng Minh vốn đã lo lắng, nay bên tai lại tràn ngập lời nói dâm uế khó nghe này, hắn làm sao còn có thể chịu được, hai tay hắn run run hận không thể hét lớn một tiếng bèn đem hai tờ giấy kia xé nát.

Bài thơ đó là giả, Mặc dù Tướng quốc công đã sai người am hiểu bút tích đối chiếu với nét bút của Thôi Lương mà làm ra, tuy là rất khó phát thật giả, nhưng cũng không chắc không ai nhìn ra, cho nên Dương Tùng Chi mới luôn luôn chọc giận Tạ Tăng Minh, muốn hắn tự mình hủy đi vật chứng này, nay thấy hắn quả thực đã mất lý trí, liền bất giác khinh miệt nhếch khóe môi.

Bên kia quản gia của Võ An Hầu phủ kinh hô một tiếng, nhưng dĩ nhiên là đã chậm, hắn thấy Hầu gia nhà mình đã loạn, lúc này liền hướng đến Thu Bình nổi giận nói:“Thu Bình, Hầu gia cùng phu nhân đối với ngươi không tệ, ngươi vì cớ gì mà theo người ngoài nói xấu phu nhân?! Khế ước bán mình của cả nhà ngươi còn ở trong tay phu nhân, giờ phút này ngươi tỉnh ngộ còn kịp, Hầu gia còn có thể niệm tình chủ tớ mà tha cho cả nhà của ngươi!”

Hắn khiển trách xong, Thu Bình lại bật cười. Ngày đó nàng ta làm chuyện xấu, Cẩm Sắt đã từng nhắc nhở nàng ta, nói Vạn thị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cả nhà bọn họ, lúc đó nàng ta còn nghĩ là do Cẩm Sắt muốn li gián quan hệ của nàng ta cùng Vạn thị, nhưng lời Cẩm Sắt nói không lâu thì đã ứng nghiệm.

Vạn thị muốn một nhà họ chết ở Giang Châu thì sẽ thỏa đáng hơn, như vậy trong Hầu phủ ở kinh thành có thể giảm đi rất nhiều lời đồn nhảm, cho nên trong lúc đợi về kinh, Vạn thị liền đối phó với cả nhà nàng ta để rảnh tay, nếu không phải mẫu thân nghe lời Diêu tứ cô nương mà sớm có cảnh giác thì một nhà ba người bọn họ chỉ sợ sớm đã bị độc chết, biến thành âm hồn lệ quỷ.

Dù là mẫu thân sớm có cảnh giác, đêm đó đưa nàng ta đi trốn, nhưng bà lại không thể tránh thoát khỏi đuổi giết của Vạn thị, mẫu thân nàng ta bị bắt trở về, dĩ nhiên là bị Vạn thị đánh chết. Mà nàng ta cùng phụ thân mặc dù trốn thoát, nhưng cũng ăn không ít khổ, chẳng những vậy còn bị người Hầu phủ phái tới tìm kiếm chung quanh.

Trong sạch của nàng ta bị hủy, mẫu thân chết thảm, một nhà bọn họ vốn trung thành đến cỡ nào, nhưng sự đối xử của ngày đó khiến trong lòng nàng ta sao có thể không hận! Sau khi bàn bạc với phụ thân, nàng ta liền đầu phục Trấn quốc công phủ, tìm đến sự bảo hộ của Trấn quốc công phủ, cũng chính là mượn chuyện này để đạt được mục đích báo thù rửa hận.

Trong lòng Thu Bình vốn đã hận thấu xương, nay nàng ta lại nghe trong lời nói của quản gia có vài phần uy hiếp sao có thể để hắn toại nguyện, oán hận trong lòng chỉ càng thêm đậm, nàng ta bịch bịch quỳ trên mặt đất, lúc này đau đớn khóc lớn, nói:“Lão gia, hai năm nay ngài cưng chiều Vương di nương cùng Hồ di nương, phu nhân một mình phòng không chiếc bóng, trong lòng oán hận, ngài ấy chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới làm ra chuyện hồ đồ này, lão gia, xin ngài tha thứ cho phu nhân đi...... Ngài cũng nên vì mặt mũi lão gia tử mà tha thứ phu nhân!”

Lời này của Thu Bình cũng chính là đẩy Vạn thị vào con đường vạn kiếp bất phục!

Tạ Tăng Minh choáng váng đầu óc, sắc mặt tái nhợt, nhất là lòng hắn vốn đã có chút mầm móng hoài nghi, lại nghĩ đến chuyện này sẽ sớm trở thành chuyện cười lan truyền nhanh nhất trong thiên hạ, cả đời hắn khó mà có cơ hội đứng thẳng lưng lên. Hơn nữa con trai trưởng của hắncũng sẽ bị huỷ trên tay một mẫu thân như vậy, nói đến nương nương trong cung, chỉ sợ cũng sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn vì việc này mà bị bọn nữ tử ác độc sài lang trong hậu cung cười nhạo không thôi.

Thấy sắc mặt của Võ An Hầu đã vô cùng thê thảm mất hồn mất vía,trong lòng Thu Bình rất vui sướng, lại nói:“Phu nhân không nên tìm mối hôn nhân tốt khác cho thế tử mà nên nghe lời khuyên của Hầu gia, cần phải từ từ, không nên nóng vội. Nô tỳ hầu hạ thế tử đã lâu, nên biết thế tử là người trọng tình nghĩa, Diêu tứ cô nương cùng thế tử năm xưa sớm đã định hôn ước, Nếu Diêu tứ cô nương thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thế tử vốn thương hoa tiếc ngọc chỉ sợ cũng sẽ vô cùng thương tâm, nô tỳ không đành lòng nhìn thế tử thương tâm, ngày đó mới không theo phân phó của phu nhân đem Diêu tứ cô nương dụ vào trong phòng đá kia,nhưng nô tỳ nào biết vừa đem Diêu tứ cô nương an trí thỏa đáng, Thôi gia công tử không ngờ phát giác ra nô tỳ, hắn hiểu lầm nô tỳ thành Diêu tứ cô nương, nô tỳ lúc ấy vô cùng sợ hãi, muốn nói cho hắn biết là nhận sai người nhưng không ngờ tới Thôi công tử khiến cho nô tỳ hôn mê bất tỉnh...... Hu hu, nô tỳ bị chà đạp, nhưng phu nhân lại trách cứ nô tỳ làm hỏng việc, phu nhân còn đem mẫu thân của nô tỳ đánh chết!”

Thu Bình nói xong liền khóc thảm thiết hai tiếng mới tiếp tục:“Trong lòng nô tỳ biết phu nhân cũng sẽ không buông tha nô tỳ, nên nô tỳ mới cùng phụ thân suốt đêm trốn khỏi biệt viện, nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ phu nhân, phu nhân vẫn đối đãi nô tỳ không tệ, mặc dù phu nhân đánh chết mẫu thân của nô tỳ, nô tỳ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội phu nhân, nên nô tỳ sớm đã quyết định cùng phụ thân cùng nhau tìm nơi mai danh ẩn tích, nhưng mà không được như mong muốn, phụ thân bị bệnh nặng, trên đường chạy trốn được thiếu gia đây cứu giúp, sau đó nô tỳ và phụ thân trùng hợp gặp được tướng quốc quân phu nhân, phụ thân nô tỳ từ trước đến nay được Hầu gia coi trọng, một lòng trung thành với Hầu gia, cũng không nguyện để Hầu gia sống trong sự phản bội kia, hơn nữa khế ước bán mình của hai phụ tử nô tỳ còn ở Hầu Phủ, vì vậy nô tỳ mới cùng phụ thân trở về kinh thành.”

Nhóm dân chúng nghe nói Vạn thị yêu đương vụng trộm lại muốn hãm hại Cẩm Sắt đã giận không thể tha, lại nghe Thu Bình nói Vạn thị giết người diệt khẩu như thế nào, càng cảm thấy người này âm độc ngoan lạt, thật đúng là đệ nhất dâm phụ, độc phụ trong triều đại. Trong lúc nhất thời tất cả đều phẫn nộ vô cùng, lớn tiếng hô muốn Tạ Tăng Minh cho Vạn thị trả giá.

Thôi Nhất Kì nghe xong lời nói của Thu Bình, càng thêm nghi ngờ con mình là bị Vạn thị giết chết, cũng hướng Võ An Hầu phẫn nộ quát:“Độc phụ như thế phải quăng vào chảo dầu, lăng trì xử tử!”

Cẩm Sắt vốn đang giả bộ bất tỉnh, lúc nàng bị nâng vào trong xe ngựa liền mở mắt, ngồi ở trong xe ngựa nàng đem động tĩnh bên ngoài nghe rõ ràng rành mạch, không nghĩ sự tình lại bị Trấn quốc công phủ làm không một kẽ hở như vậy, nàng một mặt đối với thủ đoạn của Trấn quốc công phủ cứng lưỡi, một mặt trong lòng lại vô cùng vui sướng, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Vạn thị đều hại nàng quá mức. Mà Cẩm Sắt cho tới bây giờ cũng không còn là người nhân từ, nương tay với người khác nữa, đối với Vạn thị nàng nửa điểm đồng tình cũng không có, nghĩ đến năm đó khi tổ phụ cùng cha mẹ đều còn sống, Vạn thị từ ái quan tâm bọn nàng, giờ càng cảm thấy như bị một con sói đội lốt cừu tính kế, chỉ cảm thấy ghê tởm không thôi.

Mà Văn Thanh cũng vậy, lúc ở Linh Âm Tự hắn chỉ hận không thể uống máu, ăn thịt Vạn thị, vừa rồi Võ An Hầu lại ác độc như vậy, làm hại tỷ tỷ bị người ta chửi mắng suýt nữa cả đời bị hủy diệt rồi, hiện tại thấy vợ chồng Võ An Hầu gặp đả kích nặng như thế, rồi lại thấy Võ An Hầu đã tức giận đến trong ngực chấn động không thôinói không ra lời, Văn Thanh chỉ muốn vỗ tay cười to.

Cẩm Sắt ngoài cảm thấy vui vẻ ra thì lại càng cảm thấy thoải mái,từ sau khi trọng sinh nàng đã trù tính cho việc từ hôn, nay mắt thấy đại cục đã định rồi, nàng tất nhiên cảm thấy như bỏ được tảng đá treo trên ngực. Cả người buông lỏng, thoải mái.

Giờ phút này bên trong hoàng cung, đương kim thiên tử của Đại Cẩm Chu Hậu Húc đang cùng huynh đệ cùng cha khác mẹ Chu Kỳ Vọng Cao đang xem một bộ tranh của nhóm tân cung nữ.

Chu Hậu Húc tham luyến sắc đẹp, ngu ngốc vô năng, mà vị Ngô vương huynh đệ này của hắn cũng không phải thứ tốt gì là một con ngựa đực chính hiệu, cũng là đệ tử của phái háo sắc, hai người thường cùng ở chung ngắm tranh mỹ nhân, Chu Hậu Húc thấy tiểu mỹ nhân trong tranh kia dáng người yểu điệu, bộ dạng xuất chúng, ánh mắt như bắn mị quang khiến lòng nhộn nhạo, nhưng vẻ mặt lại đoan trang hiền thục, liền vỗ tay cười to, nói:“Tam đệ tranh này ngươi là từ nơi nào tìm thấy, quả nhiên là tuyệt, tuyệt!”

Chu Kỳ Vọng Cao nghe vậy liền cười, nói:“Hoàng huynh cũng biết, thần đệ nổi tiếng thích tranh mỹ nhân, mấy kẻ dưới quyền cũng đều biết,lại nhớ kỹ thần đệ coi như được hoàng huynh yêu thích, tự nhiên không tránh được vơ vét mĩ họa khắp nơi mong từ thần đệ lấy lòng hoàng huynh.”

Chu Hậu Húc liền vừa cười, nói:“ Mỹ nhân như vậy nếu có thể có được, đó mới là tuyệt.”

Chu Kỳ Vọng Cao liền cười nói:“ Hậu cung của hoàng huynh ba ngàn người đẹp, người nào chả xinh đẹp hơn mấy phần so với mỹ nhân trong tranh này, nói đến thương hoa tiếc ngọc, hoàng huynh quả nhiên là trượng phu trong đám nam nhân! Cũng chỉ cần nói đến mỹ nhân ở hậu cung, người nào không bị hoàng huynh làm cho mê mẩn như nhập ma, đều là do hoàng huynh ôn nhu săn sóc, không khiến mỹ nhân thất vọng, theo ý thần đệ đám người ra trận giết địch đều là mãng phu, chẳng phải anh hùng gì cả, phải giống như hoàng huynh đây làm cho nữ nhân mê say mới là nam nhân trong đám nam nhân!”

Lời của Chu Kỳ Vọng Cao nói với thiên tử như vậy thật có thể nói là cực kỳ vô lễ, nhưng Chu Hậu Húc nghe vậy lại mừng rỡ hai mắt loé tinh quang, vui sướng cười ha ha, liên thanh hỏi:“ Trượng phu trong đám nam nhân? Ha ha, tam hoàng đệ đúng là muốn dỗ trẫm thoải mái.”

Chu Kỳ Vọng Cao vội hỏi:“Lời này đâu chỉ có một mình thần đệ từng nói, trong kinh không ít dân chúng cũng cho rằng như thế, hoàng huynh không tin thần đệ sẽ an bài vài dân chúng tiến cung diện thánh, để thánh thượng tự mình hỏi.”

Chu Hậu Húc nghe vậy sắc mặt sáng ngời, tiếp theo lại xua tay nói:“Thôi đi, thôi đi, nếu làm vậy chắc chắn sẽ lại bị nghe tướng quốc công lải nhải, nói cái gì nào là không an toàn, thích khách, nào là vì triều chính, phiền muốn chết. Đệ có tài thì vì trẫm tìm vài vị mỹ nhân ở trong dân gian đó mới là chính sự, trẫm tin đệ có thể làm được.”

Chu Kỳ Vọng Cao nghe xong chỉ cười một tiếng, cũng không tiếp tục kiên trì, mà lại nói:“Hoàng huynh thương hương tiếc ngọc, cũng không khó xử mỹ nhân, đó chỉ là một cung nữ có tư sắc tầm thường, hoàng huynh nếu không trách thần đệ xin nói thẳng, chút nhan sắc như thế so với vị cô nương đính ước với thế tử của Võ Anh Hầu phủ quả thực là kém xa.”

Chu Hậu Húc nghe hắn nói như vậy lại hỏi:“Hoàng đệ nói rõ xem?”

Lời này vốn là lời Chu kỳ Vọng Cao đang muốn nghe, nên vội trả lời:“ Ha, hoàng huynh đúng là không biết, Võ An Hầu Thế tử sớm đã định ra việc hôn nhân với cháu gái của Diêu Thủ Phụ, nhưng nay Diêu gia suy tàn, Võ An Hầu phủ liền không muốn đến mối hôn sự này nữa, Võ An Hầu phu nhân vội vàng tìm người phá hư thanh danh Diêu gia cô nương, mượn cớ này đạt mục đích từ hôn. Nhưng kế không thành, Diêu gia cô nương chủ động từ hôn trước, Võ An Hầu và Thế tử liền vội vãn hồi thanh danh, muốn ép hôn cô nương người ta, hôm nay khi thần đệ tiến cung chính là lúc Võ An Hầu phủ đang rất náo nhiệt, thần đệ nhìn Diêu gia cô nương kia thế lực mỏng manh, chỉ sợ cuối cùng cũng vẫn phải tiến vào cửa phủ Võ Anh hầu.”

Chu Hậu Húc nghe xong lời này, lại có lời nịnh nọt của Chu Kỳ Vọng Cao, làm sao lại không muốn biểu hiện một chút, lúc này hắn liền vỗ long án, cả giận nói:“Buồn cười! Võ An Hầu phủ quá mức càn rỡ! Trẫm nghe nói Võ An Hầu thế tử tướng mạo tuấn mỹ, đã có danh tiếng trong dân. sao có thể bắt buộc cô nương người ta như vậy, thật không phải là hành động của đại trượng phu!”

Nói xong, Chu Kỳ Vọng Cao liền cười nói:“Ai, chỉ đáng tiếc Diêu gia cô nương không gặp được nam tử như hoàng huynh, hoàng huynh thực là một nam nhi thế gian ít có, cũng là Diêu gia cô nương mệnh bạc.”

Chu Hậu Húc nghe vậy nhân tiện nói:“Hừ, việc này trẫm muốn quan tâm xen vào, người đâu, mau đi truyền khẩu dụ của trẫm, Võ An Hầu phủ ỷ thế hiếp người, trẫm lệnh cưỡng chế lập tức trả lại hôn thư và ngày sinh tháng đẻ cho Diêu cô nương, giải trừ hôn ước, Võ An Hầu nếu như không phục, liền gọi hắn tới gặp trẫm!” Hắn nói xong thấy thái giám lĩnh mệnh lệnh muốn đi, bèn sợ chưa đủ, lại gọi hắn lại, nói thêm,“Cũng là Võ An Hầu phủ đuối lý trước, nên bồi thường Diêu gia cô nương, nước ta vốn đã có luật pháp, nếu nhà gái hành vi không hợp, nhà trai có thể từ hôn, cũng không cần trả lại đồ cưới, trẫm lần này đặc chuẩn cho Diêu gia cô nương không cần trả lại sính lễ cho Võ An Hầu phủ!”

Thái giám nghe xong, thấy hoàng đế không ra lệnh gì thêm nữa, lúc này mới lĩnh mệnh đi ra, Chu Kỳ Vọng Cao liền trưng ra một vẻ mặt khâm phục về phía hoàng đế thở dài quỳ lạy, nói:“Hoàng huynh thật là nam trung anh kiệt, thần đệ bội phục, bội phục!”

Chu Hậu Húc vui sướng cười to vài tiếng, làm sao còn nhớ rõ chuyện đáp ứng Vân Tần trong lúc tình mê kia?!

Hắn cười xong, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:“Ai nha, Diêu cô nương nếu như từ hôn, vậy chuyện hôn nhân chẳng phải là sẽ bị chậm trễ hay sao? Nàng gia đạo lại sa sút, chỉ sợ cũng khó gặp được phu quân như ý, trẫm nhớ rõ năm đó thê tử của Diêu trạng nguyên có danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nghĩ đến nữ nhi của nàng cũng sẽ không kém, không bằng trẫm chuyện tốt thì làm cho hết, liền đem Diêu gia cô nương tiến cung phong cho nàng danh thất phẩm bảo lâm?”

Chu Kỳ Vọng Cao nghe vậy kinh hãi, hắn vốn làm việc này vì có người nhờ vả, nếu Diêu gia cô nương thực vào cung, hắn chẳng phải là làm việc vô ích lại còn đắc tội người kia sao, thấy hoàng đế kích động muốn gọi người, Chu Kỳ Vọng Cao nhân tiện nói:“Hoàng huynh, Diêu gia cô nương nay tuổi còn nhỏ, có thể có dung mạo gì. Hơn nữa, có ân đức của hoàng huynh, cho Diêu gia cô nương từ hôn với Hầu phủ, chuyện nàng tìm lại một mối hôn sự khác cũng không có gì đáng lo! Ngoài ra, nếu nàng tiến cung chỉ sợ Vân Tần nương nương sẽ ồn ào nháo chuyện, rồi lại khó xử Diêu cô nương, hảo tâm của hoàng huynh chẳng phải sẽ thành chuyện xấu hay sao? Quan trọng là Vân Tần nương nương sẽ vì chuyện như vậy mà thương tâm.”

Chu Hậu Húc vừa nghe, liền nhớ ra hắn từng đáp ứng với Vân Tần đứng ra làm chủ cho Võ An Hầu phủ,nên nhất thời chột dạ, liền xua tay nói:“Thần đệ nói rất đúng, là trẫm suy nghĩ không chu toàn, cũng may không làm sai việc!”

Chu Kỳ Vọng Cao thế này mới âm thầm lau mồ hôi một phen, hắc hắc nở nụ cười.

Lại nói đến vị thái giám mà hoàng đế phái đến Võ An Hầu phủ, lúc hắn đến nơi vừa đúng là lúc Thu Bình kể xong sự tình, dân chúng đang vô cùng phẫn nộ. Từ xa đã nghe dân chúng hô to rất kinh người.

“Đem hôn thư ra đi!”

“Trả lại ngày sinh tháng đẻ cho Diêu cô nương!”

“Từ hôn! Từ hôn!”

......

Kiều công công đi đến, thấy không chỉ riêng gì trước cửa phủ Võ Anh hầu mà còn có dân chúng từ các ngõ nhỏ xong quanh, quả nhiên là muôn người đều đổ xô ra đường, ai ai cũng đang kích động, hắn chấn kinh một chút, lúc sau mới sai tiểu thái giám tiến đến mở đường.

Nghe nói thánh chỉ đến, Võ An Hầu chỉ nghĩ rằng là ý chỉ do nữ nhi trong cung cầu đến, hắn trong lòng dấy lên một tia hy vọng, bước lên phía trước đón Kiều công công, mọi người còn đang quỳ xuống, Kiều công công đã lớn tiếng tuyên chỉ.

“Truyền khẩu dụ hoàng thượng: Võ An Hầu phủ ỷ thế hiếp người, chuyện Diêu thị từ hôn trẫm không thể không quản, trẫm lệnh Võ An Hầu phủ phải nhanh chóng trả lại hôn thư, ngày sinh tháng đẻ cho Diêu cô nương, giải trừ hôn ước. Do Võ An Hầu phủ vô lý trước, trẫm đặc chuẩn Diêu thị không cần trả lại sính lễ năm đó, Võ An Hầu nếu không phục, kêu hắn tiến cung gặp trẫm! Khâm thử!”

Kiều công công nói xong, Tạ Tăng Minh liền sửng sốt, hắn chỉ cảm thấy có một chậu nước đá đổ xuống đầu, một luồng hơi lạnh lẽo trong người không rõ từ đâu chạy đến, còn Dương Tùng Chi khóe môi đã mở một chút ý cười, chưa bao giờ hắn thấy đương kim thánh thượng cũng có lúc thánh minh như thế, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Cẩm Sắt đang ngây ngốc bên xe ngựa, tuy xe ngựa che mất tầm mắt hắn, nhưng hắn lại phảng phất như nhìn thấy Cẩm Sắt thanh lệ mỉm cười.

Mà nhóm dân chúng cũng kịp phản ứng lại y,đồng loạt đứng lên hoan hô vang dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.