Kiêm Nhi nghe lời đứng dậy cầm cái hộp tới, Cẩm Sắt mở khoá hộp, bỏ hết đống đồ vật linh tinh ra ngoài, vuốt nhẹ hai cạnh, dưới đáy hộp kêu rắc một cái rồi bung ra một ngăn kéo nhỏ, Liễu ma và Kiêm gia đang chăm chú theo dõi, chợt vô cùng kinh ngạc.
Cái hộp này để ở trong hòm châu báu lâu đến thế, các nàng cũng sờ tới mấy lần mà không phát hiện ra huyền cơ đến bậc này.
Cẩm Sắt lấy thứ gì đó ra, hoá ra là một phong thư và mấy tấm ngân phiếu, còn có hai tờ giấy mà Liễu ma ma và Kiêm Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là giấy bán thân của hai người họ.
Cẩm Sắt thấy hai người nhìn chằm chằm chúng thì nói: “Hai người chăm sóc ta nhiều năm, chuyện tới mức này, ta cũng không biết báo đáp thế nào cả, hai tờ giấy bán thân này hai người cầm về đi...”
Cẩm Sắt còn chưa nói xong, Liễu ma ma đột nhiên mở to hai mắt, gấp giọng cắt đứt lời nàng: “Cô nương! Cô nương muốn làm gì vậy? Cô nương không phải muốn làm chuyện điên rồ chứ?!” Bà gấp đến độ nói liên tiếp ba câu, trong lòng sợ hãi tới cùng cực.
Lúc này đây Liễu ma ma càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hôm trước cô nương đuổi bà và Kiêm Nhi ra khỏi chính phòng, sau đó lại sai bà đưa đồ cho Tạ Thiếu Văn, thêm một màn vừa nãy, Cẩm Sắt rõ ràng đã sớm phát hiện ra hết chân tướng sự việc rồi... Cô nương tỏ ra đau khổ như thế để khiến bà không phải suy nghĩ nhiều, cô nương thật sự muốn làm gì đây?
Liễu ma ma nói xong nhưng chỉ thấy Cẩm Sắt mỉm cười nhìn mình, nụ cười đó trông đáng thương biết bao nhiêu, nhất thời bà bật khóc rồi nói: “Cô nương, so với cái chết thì thà cứ tiếp tục sống qua ngày còn hơn...”
Tiếp tục sống qua ngày sao... Ma ma biết không, cuộc sống đớn hèn này không đáng sợ, cái đáng sợ chính là giữa biển người mênh mông này, ta đã không còn quan tâm đến ai nữa, đã không còn bận tâm vướng mắc bất cứ điều gì nữa, cái đáng sợ nhất chính là phải tiếp tục sống cuộc sống hèn mọn mà không có ý nghĩa này, sống như thế mới chính là bước vào địa ngục. Huống chi Hầu phủ này cũng đang tràn ngập nguy hiểm, chẳng thà chủ động chết cho sạch sẽ còn hơn.
Cẩm Sắt tuy nghĩ thế nhưng nét mặt không hề lộ ra, trái lại lên tiếng an ủi Liễu ma ma: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không làm chuyện điên rồ đâu. Chẳng qua hiện giờ có hai chuyện ta cần người và Kiêm Nhi thực hiện giúp ta.”
”Cô nương cứ nói, lão nô xin nghe.”
”Hai người dọn dẹp hết đồ đạc đi, thừa dịp trong phủ đang loạn, Diêu Cẩm Ngọc và lão phu nhân không còn tâm tư để ý xử lý công chuyện, hai người đi tìm quản sự, nói rằng hiện giờ ta đã mất đi chỗ dựa, không muốn tiếp tục đi theo chịu khổ nữa nên muốn rời phủ, bảo hắn đi với các ngươi tới nha môn xoá bỏ thân phận nô tài. Vương quản gia vốn là người tham lam, hôm nay hai người tới cầu xin hắn niệm tình cũ, hắn cũng sẽ nể tình được lợi từ ta trước đây mà không làm khó dễ các người. Hai người ra phủ rồi thì không cần trở lại, đây là tấm ngân phiếu trị giá ba nghìn lượng, hai người trước hết hãy tìm một chỗ trú chân ổn thoả, đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai về phong thư này, xin ma ma nhất định phải trao tận tay cho Trấn Quốc công Dương Kiến, ma ma phải chắc chắn nhớ rõ điều này đấy.” Cẩm Sắt nói xong liền nhét giấy bán thân và lá thư vàp trong tay Liễu ma ma.
Liễu ma ma nghe vậy giật mình, mở to hai mắt, Trấn Quốc công phủ không phải là đối thủ một mất một còn với Võ An hầu phủ sao. Trưởng nữ của Trấn Quốc công chính là đương kim hoàng hậu, Vân phi ở trong cung bao năm cũng luôn bất hoà với vị Dương hoàng hậu này!
”Cô nương đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Liễu ma ma nắm chặt phong thư nhìn chằm chằm Cẩm Sắt, dường như không muốn bỏ sót bất kì biến hoá gì trên gương mặt nàng.
Cẩm Sắt lúc này mới trả lời bằng giọng đầy căm hận: “Ma ma, ta không sợ nói thẳng với người, Tạ gia là kẻ bội tín, lại huỷ cả đời ta! Tạ Thiếu Văn hại ta đến mức này, ta không cam tâm, ta không tin thiện ác có báo, ta càng không tin vào những lời nguyền rủa, mối hận này dù ta có chết cũng không thể nhắm mắt, mối hận này mà không báo thì lòng ta không thể yên ổn, ta nhất định phải tự tay hủy diệt hết sự vinh hoa phú quý bao đời của Hầu phủ! Bức thư này liên quan đến đại cục, mong ma ma và Kiêm Nhi hãy giúp đỡ ta!”
Nhìn vẻ mặt thành khẩn cầu xin và quyết tuyệt trên gương mặt nàng, Liễu ma ma thật sự khó mà tin được, một lúc lâu nàng mới nói: “Huỷ diệt Hầu phủ? Hầu phủ mà sụp đổ thì cô nương nên làm gì bây giờ? Sao có thể làm thế được!”
Cẩm Sắt lắc đầu, buồn bã nói: “Không! Nếu cứ ở lại nơi tù ngục Hầu phủ này thì ma ma à, ta một khắc cũng không thể an ổn được! Mấy tấm ngân phiếu này, mặc dù giá trị không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho mấy người chúng ta kiếm kế sinh nhai, kiếm chỗ trú chân. Ma ma cầm lấy đi, trước tiên người mua một căn nhà nhỏ, nếu lâu thì ba tháng nữa ta chắc chắn sẽ ra ngoài tụ hội với hai người, đến lúc đó chúng ta tính tiếp. Ma ma, đây là đường lui duy nhất của ta, ta chỉ tin được người và Kiêm Nhi thôi, các người nếu vẫn còn coi ta là chủ nhân thì lần này phải tuyệt đời nghe lời ta!”
Liễu ma ma tuy không phải nhũ mẫu của Cẩm Sắt, nhưng bà là ma ma hồi môn của Liêu thị, có thể nói bà nhìn Cẩm Sắt lớn lên từng ngày, sao có thể không hiểu tính tình nàng chứ? Hiện giờ thấy nàng quyết đoán đến thế, lại nhớ tới cuộc sống của nàng ở Hầu phủ trong ba năm này, bà cắn răng, cuối cùng vẫn nhận mấy thứ kia rồi lên tiếng: “Cô nương yên tâm, việc cô nương giao cho lão nô nhất định sẽ làm thật tốt!”
Cẩm Sắt lúc này mới thở phào một hơi, Liễu ma ma khăng khăng muốn Kiêm Nhi ở lại hầu hạ Cẩm Sắt nhưng nàng cũng từ chối, chỉ nói thêm một người ở lại thì tương lai càng khó rời Hầu phủ, nàng vừa giao phó Liễu ma ma cùng Kiêm Nhi, vừa mệt mỏi mà tiễn hai người ra cửa.
Đợi đến lúc trong phòng không còn một bóng người, Cầm Sắt nhắm mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.
Hơn một tháng trước, Nhị hoàng tử Bắc triều Yến quốc tên Hoàn Nhan Tông Trạch chết tại Đại Cẩm, tin tức được truyền đi, hoàng đế Yến quốc nổi giận, quyết tâm ngự giá thân chinh Nam tiến, hiện giờ trong triều đình đã trở nên vô cùng hỗn loạn, người người sợ hãi.
Người đang trị vì ngôi vua Đại Cẩm là Minh Hiếu đế, thật ra hắn là người bất tài ngu dốt, không có chí lớn, hiện giờ mắt thấy đại quân Bắc triều đang từng bước áp sát thì sớm đã trở nên hoang mang sợ hãi, chỉ biết dựa vào Trấn Quốc công dốc sức chống lại kẻ địch.
Trong thời điểm hỗn loạn này, Minh Hiếu đế lại vẫn có thể say mê Vân phi như điếu đổ, lưu luyến mỹ sắc, nhưng hắn cũng không dám vì nàng ta mà đắc tội với Trấn Quốc công. Mà Trấn Quốc công một thân trung nghĩa có thừa, thủ đoạn mạnh mẽ dữ dội như chớp giật, đương nhiên không phải là người khoan dung độ lượng. Tạ Thiếu Văn ỷ vào Vân phi được sủng ái, thêm nữa tuổi trẻ ngông cuồng, nhiều lần dùng khí phách thư sinh mà đối địch với Trấn Quốc công, trong thời điểm này, Trấn Quốc công phủ hưng thịnh tựa mặt trời ban trưa, sao có thể không nhân cơ hội loại trừ kẻ đối đầu Võ An hầu phủ đây?
Chỉ sợ rằng Trấn Quốc công đã sớm bố trí cạm bẫy chờ Tạ Thiếu Văn nhảy vào rồi, lúc này đây lá thư của nàng đúng là gãi đúng chỗ ngứa, từ lúc Vân phi vào cung, Võ An hầu phủ đã sớm cheo leo ở trên vách núi, nay Vân Phi được sủng ái là lúc không còn đường lui, hiện giờ tai hoạ đã ngập trước mắt, nàng chẳng qua chỉ gia tăng tốc độ diệt vong của bọn họ mà thôi.
Ông nội, cha, Vi Vi đã từng đáp ứng sẽ chăm sóc tốt cho em trai, sẽ sống thật tốt...
Ông nội, cha, cháu gái, con gái không thể làm được chuyện đã đáp ứng với hai người, đứa cháu bất hiếu này sẽ sớm tới chỗ hai người tạ tội!
Hai tháng sau, trong một căn nhà nhỏ phía Tây kinh thành, Liễu ma ma đang cầm quần áo chuẩn bị phơi lên trên cây sào trúc thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm, bà quay đầu lại đã thấy Kiêm Nhi, người sáng sớm ra ngoài mua thức ăn đang hoảng hốt vọt vào, hai mắt mở to đỏ bừng đẫm lệ.
Thấy nàng hai tay trống trơn lại có dáng vẻ như vậy, trái tim Liễu ma ma như rơi rụng lộp bộp, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
”Ma ma! Không ổn rồi, Hầu phủ... Hầu phủ bị xét nhà!” Kiêm Nhi nghe thấy tiếng Liễu ma ma hỏi mới hoàn hồn lại rồi khóc hô.
Liễu ma ma nghe thấy thế, y phục ẩm ướt trong tay đang chuẩn bị được vắt lên trên giá liền rơi bộp xuống dưới chậu, nước bắn tung toé ướt cả vạt áo nhưng bà chẳng thèm để ý. Sắc mặt bà tái nhợt, chạy ba bước cũng thành hai bước tới bên Kiêm Nhi, ôm chặt bả vai cô bé rồi hỏi: “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
”Ma ma, là thật!” Mới vừa rồi ta ra ngoài mua đồ ăn, rất nhiều người đều đang bàn luận chuyện này, họ nói hôm qua trong cung Vân phi hạ độc Thất hoàng tử, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình tống nàng vào lãnh cung, sáng nay Trấn Quốc công thế mà lại tâu với người rằng Hầu gia cũng tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn đưa ra chứng cớ rành rành, Hoàng Thượng đã phán Hầu gia tội thông đồng với địch bán nước. Còn chưa hạ triều Hầu gia đã bị đưa vào đại lao, Hoàng Thượng ngay trên triều lập tức sai cấm vệ quân đích thân đến tra xét Hầu phủ, hiện giờ... Hiện giờ cấm vệ quân đã bao vây chặt chẽ Hầu phủ, nghe nói... Nghe nói nữ quyến toàn bộ đều bị sung làm quan kỹ!”
*Bị sung làm quan kỹ: bị biếm thành kỹ nữ hầu hạ trong quân đội.
Kiêm Nhi vừa dứt lời liền lộ vẻ hoang mang sợ hãi, thấy Liễu ma ma dường như sợ đến ngây người giống mình thì vừa nức nở nghẹn ngào vừa nói tiếp: “Cô nương, cô nương làm sao bây giờ, cô nương vẫn còn đang ở trong phủ! Cô nương rõ ràng đã nói sẽ tới đây với chúng ta, tại sao có thể như vậy! Ma ma à, phải làm sao bây giờ?”
Kiêm Nhi cứ gào khóc liên tục, Liễu ma ma giật mình ngã nhào xuống đất, bằng chứng mà Trấn Quốc công đưa ra, không cần nghĩ cũng biết chính là phong thư ngày trước Cẩm Sắt đã giao cho bà, lúc đó nghe Cẩm Sắt thuyết phục, dù bà không biết nội dung của nó nhưng cũng y lời dặn dò mà canh giữ trước phủ giao tận tay cho Trấn Quốc công.
Đối với việc Hầu phủ bị xét nhà bà không hề bất ngờ, điều bà và Kiêm Nhi thấy đáng sọ chính là việc trước kia Cẩm Sắt rõ ràng đã có nói sẽ có cách rời phủ để gặp lại hai người, nhưng hôm nay lộ ra chuyện này, Cẩm Sắt thế nhưng vẫn còn đang ở trong đó!
Cô nương, cô nương hiển nhiên đã có ý nghĩ muốn chết, trước kia thuyết phục bà chẳng qua là sợ bà không nghe theo mà thôi, cô nương tìm cớ lừa bọn họ rời phủ! Tại sao bà không nghĩ ra sớm hơn chứ! Cô nương ơi là cô nương ơi!
Liễu ma ma bỗng đột nhiên bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.