Đánh Mất Người Ở Florence

Chương 6



Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Tối muộn, Dư Tây nhận được điện thoại chúc mừng sinh nhật từ mẹ. 

Xong xuôi, mẹ mới hỏi bâng quơ: “Khi nào các con định kết hôn?”

Dư Tây ấp úng trả lời “Vẫn còn sớm mà mẹ”, mẹ cô nghe xong liền bật cười.

Vì con gái của bà có được một người bạn trai bao dung nhất thế giới, mà tình cảm của chúng nó sâu sắc đến nổi chưa từng cãi nhau, nên bà không hề lo lắng về việc hôn nhân đại sự của con gái mình chút nào cả. 

Điều bà không biết là con gái của bà đã kết thúc mối tình cảm nhạt nhẽo và lâu dài cũng vì họ “chưa từng cãi nhau.”

Sau khi cúp máy, tâm trạng Dư Tây dần trở nên khó chịu. Thậm chí cô còn rơi vào tình trạng chán ghét chính mình, nếu có giải người phụ nữ đáng ghét nhất thì đó sẽ là cô mất.

Lúc cô bắt đầu nghe điện thoại, anh đã tinh ý tránh đi. Sau khi Mạc Thành (Dư Tây quyết định chiều theo ý anh) đi vào liền thấy vẻ mặt u ám của cô, anh bèn kể cho cô mấy câu chuyện cười ngắn như trước, sau khi thấy nét mặt của cô có vẻ dịu đi thì mới hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Dư Tây lẳng lặng nhìn anh một lát, cuối cùng cô lựa chọn nói vòng vo: “Tôi đang suy nghĩ chuyện đại sự cả đời.”

Mạc Thành hỏi cô: “Chuyện đại sự cả đời của ai?”

Dư Tây đáp: “ Thực ra tôi đang nghĩ xem làm sao để anh thành chân chạy vặt của tôi.”

Anh lập tức cúi người trước cô và cười nói: “Cô gái xinh đẹp không cần phải suy nghĩ đâu, đây là vinh hạnh của tôi.”

Dư Tây bị anh chọc cười, mọi buồn bực đều bị cuốn đi.

Cô lấy ra một cái thẻ từ trong túi của mình, nói cho anh biết mật khẩu, sau đó cười nói: “Mạc Thành, tôi đưa ra một vấn đề khó khăn cho anh nhé?”

Ánh mắt anh khẽ lóe lên khi nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, trên môi vẫn nở nụ cười: “Tôi rất sẵn lòng.”

Dư Tây nói: “Tôi muốn anh mua giúp tôi một cái vòng cổ để làm quà cho một người phụ nữ.”

Giúp con gái chọn quà luôn là một vấn đề nan giải cho cánh mày râu, đến cả anh cũng có chút buồn rầu.

Anh hỏi: “Em định tặng cho người phụ nữ như thế nào?” 

Dư Tây nói: “Giống như mẹ tôi ấy.”

Đúng thế, cô muốn anh chọn quà cho mẹ cô, nhưng cái cô không chỉ có vậy, thứ cô muốn anh chứng minh là… Lòng tin.

Cô muốn biết anh có đáng tin cậy hay không.

Dù anh đang nhíu mày nhưng trông anh vẫn đẹp đến nao lòng: “Việc này khá khó với tôi.”

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng… Bảo bối, có thể cho tôi thêm thông tin về mẹ của em được không?” – Anh hỏi với vẻ mặt chân thành, đôi mắt màu trà dường như nói với cô rằng mình là một người rất đáng tin cậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.