Đánh Mất Tình Yêu

Chương 31



Tịch Thịnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được đáp án, chỉ đành phải nói sang chuyện khác: "Rốt cuộc chịu làm hôn lễ? Em còn tưởng rằng hai người muốn giấu lễ cưới cả đời."

"Là ý của anh ấy." Thì Nhan qua loa cười một tiếng.

Tịch Thịnh chậc chậc thán, khóe mắt cong cong, là độ cong vui sướng: "Nên nói, gả cho người này thật đáng giá."

Thì Nhan khó tránh khỏi kinh ngạc, cô cũng muốn nghe nhiều nghe thanh âm phản đối: "Ban đầu em không phải nhìn anh rể đều không thuận mắt sao? Thế nào đột nhiên lại nói tốt vậy?"

Con mắt Tịch Thịnh xoay chuyển, lời nói lấy lòng tiện phát ra: "Thì là em hiểu lầm anh ấy, cho là nhiều tiền ăn chơi mà thôi, chị không phải cũng ghét nhất những người như vậy sao? Nhìn không ra anh ta đối với con bạn cũng tốt như vậy, cũng đủ thấy anh ta là người tốt rồi...! Chứ đừng nói anh ấy đối với chị tốt bao nhiêu."

Động tác uống nước của Thì Nhan ngừng lại mấy giây mới tiếp tục, cúi đầu, không cho em trai nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Nhưng cô nhìn thấy mình —— đá cẩm thạch chất liệu nổi bật bóng người tại quầy rượu lên, ảnh phản chiếu rõ mặt của cô không hiểu sao lại cứng ngắc.

Tịch Thịnh thuận miệng mà nói, nói ra một câu như vậy liền thôi, thay đổi hỏi mình hơn chủ đề cảm thấy hứng thú , "Đồ cưới chị định tính thế nào? Chúng ta bây giờ còn khó khăn về tài chính, chuyện như vậy cũng không thể cho anh ấy biết, giữa vợ chồng tài chánh ngang hàng thật sự quá quan trọng. . . . . ."

Thì Nhan lập tức chụp ót hắn: "Suy nghĩ lung tung những thứ gì đây?" Nói xong liền bưng chén nước lên rời đi. Tịch Thịnh muốn đuổi theo cô, Thì Nhan hung dữ liếc hắn một cái, hắn mới thôi.

Vào thư phòng, khóa trái cửa, Thì Nhan tựa vào phía sau cửa, trong bụng một mảnh thê lương. Cô gần đây mập lên, da thịt càng phát ra trơn mềm, sờ tới bụng, đã không hề bằng phẳng nữa, những thứ này cũng chứng minh đứa bé của cô đang khỏe mạnh lớn lên.

Cô không thể để cho đứa bé của mình cũng giống như mình, từ nhỏ cũng không có ba.

Buổi nói chuyện với Tịch Thịnh lại làm cho Thì Nhan lâm vào chần chừ trước nay chưa có, dùng ủy khất của mình cầu toàn đổi một gia đình hoàn chỉnh, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Thì Nhan theo thói quen tình cảm đang phiền não thì gửi gắm vào công việc, bận đến chân không chạm đất, cái gì lộn xộn đều không suy nghĩ tiếp. Tịch Thịnh vì học kỳ mới mà chuẩn bị, không rảnh dính cô, Nhiễm Nhiễm ở chỗ Trì Thiệu Nhân, cô cũng nhắm mắt làm ngơ.

Trừ lúc nôn nghén có chút nghiêm trọng, ngoài ra, Thì Nhan thân thể tất cả cứ theo lẽ thường, vì hạng mục cao ốc trường học, cô mang theo thư ký đi trường học một chuyến.

Phụ trách cải kiến hoạch định chủ nhiệm chính công xây học viện năm đó là viện trưởng củaThì Nhan, Thì Nhan từng đảm nhiệm qua phụ tá của viện trưởng, lúc này đương nhiên phải đi thăm hỏi.

Môn sinh đắc ý tới cửa, viện trưởng ngược lại thân thiện, "Thầy ở nước ngoài cũng liền đợi hơn một năm, thế nào mà những đứa bé này trong nháy mắt cũng đã làm một công ty của mình rồi hả ? Thầy thật sự là lẩm cẩm rồi."

Công văn đấu thầu còn chưa có xuống, viện trưởng không có biện pháp tiết lộ quá nhiều, Thì Nhan cũng hiểu.

"Buổi trưa, có bữa tiệc của quỹ đồng học, các Thầy đều ở đây, cùng đi với thầy?"

Thì Nhan tự nhiên nói "Được" , sai thư ký đem tài liệu mang về công ty, còn mình đi theo viện trưởng xuống lầu. Đi ngang qua hành lang dài tác phẩm của sinh viên, ngẩng đầu nhìn lên, bản thảo đầu tay của cô, treo ở vị trí bắt mắt.

Viện trưởng cũng dừng lại, liếc mắt nhìn, trên mặt dạng mười phần tiếc hận: " Bản vẽ của con đã vượt qua một loại kiến trúc sư tiêu chuẩn, đáng tiếc năm đó không thể đại diện cho trường học của chúng ta đưa ra ngoài dự thi."

Thì Nhan ngược lại không thấy phải đáng tiếc, Trì Thành năm đó đại diện trường học dự thi, đi Nhật Bản tham gia buổi lễ đoạt lấy thứ nhất, tiền thưởng phong phú rất nhanh bị Thì Nhan dùng không chút nào dư thừa, bởi vì quyết không được sổ sách, bọn họ suýt nữa bị người từ trong hội quán nước nóng đẩy ra.

Có lẽ, thời gian tốt nhất, chính là anh cùng với cô ở nơi tuyết rơi tới tấp, bên trong bể tắm nước nóng, tựa sát lẫn nhau uống một ly rượu nhẹ. Khi đó tiếng tim đập không an phận của cô, không chỉ có lấn át rét lạnh, cũng lấn át dụng tâm hiểm ác ban đầu , nhiều năm sau Thì Nhan mới hiểu được, đó chính là bắt đầu của tình yêu.

Thời gian ở hội quán nước nóng dường như đã tiêu tan rất lâu, Thì Nhan ngưng mắt nhìn tác phẩm của mình, năm đó động lòng, lúc này biến thành sa sút.

Thấy vật nhớ người, nửa câu sau, mãi mãi vật còn người mất.

Chuyện không tốt Thì Nhan tận lực không hồi tưởng, chuyện tình rất tốt đẹp, cô càng không có dũng khí nhớ lại, bữa tiệc cùng những khuôn mặt mới cũ ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, Thì Nhan thành công để cho mình từ trong chua xót đi ra.

Thì Nhan không buông tha bất kỳ cơ hội làm ăn, cùng ngồi bên cạnh đồng nghiệp trò chuyện với nhau thật vui, vô tình hay cố ý lại nói tới thiết kế của mình ở sảnh viện.

"Tôi ban đầu thật đúng là không biết tôi cùng Thì tiểu thư là bạn học, ‘ Thì Dụ ’ gần đây danh tiếng nổi như vậy, lúc nào thì tôi có may mắn cùng hợp tác?"

Thì Nhan lúc này đưa lên danh thiếp: "Từ tổng quá khen, địa sản công ty ngài làm được như vậy. . . . . ."

Vừa nói đến lúc này, điên thoại di động của cô vang lên tiếng chuông, Thì Nhan cực kỳ không tình nguyện buông tha cơ hội này, đang muốn từ chối không tiếp, nhìn thấy người điện tới, tay cô liền dừng lại.

"Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."

Cô ra khỏi phòng bao, hành lang vắng vẻ, đầu điện thoại di động bên kia Trì Thành âm thanh cũng trầm tĩnh: "Đang ở đâu?"

"Anh trở về Thượng Hải rồi hả ?"

"Ừ, " Trì Thành do đi đường giọng có đôi chút mệt mỏi, nghe lười biếng, "Mới vừa xuống máy bay. Em ở nhà hay là. . . . . ."

"Em đang ở tòa nhà giáo dục cùng đồng học nói chuyện, không quá dễ dàng nói chuyện, anh về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, thôi nha." Thì Nhan không đợi anh nói lại nửa chữ liền bấm ngừng.

Cao ốc trường học còn đang trong giai đoạn đầu hoạch định, cũng may có bữa tiệc này, Thì Nhan cũng không coi là đi một chuyến tay không.

Thì Nhan tửu lượng so với bình thường nam nhân đều tốt, lần này cũng không uống rượu, trên bàn cơm một nửa đều là ân sư, cũng sẽ không biết phải trái sai bảo phụ nữ uống rượu.

Từ tổng, ngược lại rượu vào tai nóng, uống rượu không quản được miệng, trò chuyện rôm rả thì tiết lộ sắp tới chuẩn bị lấy một mảnh đất mới xây trung tâm thương mại, Thì Nhan muốn hỏi chút chi tiết nữa, Từ tổng lại có điện thoại đến, nhìn nhìn thời gian, đứng dậy kính các vị đạo sư một ly liền muốn cáo từ.

Thì Nhan giống như mèo đánh hơi được mùi tanh, không muốn bỏ qua cuộc trao đổi này, tìm cách viện cớ cũng muốn đi.

Viện trưởng có chút không tha: "Mới vừa có một học sinh gọi điện thoại cho thầy nói muốn tới đưa thiệp mời, cùng Thì Nhan còn rất có quan hệ, thầy vốn là muốn giới thiệu hai người quen biết một chút."

Cũng là việc lớn người vội, viện trưởng cũng không tiện làm trễ nải chuyện quan trọng, dĩ nhiên là cho đi.

Hai người cùng đi, trong tươi cười Từ tổng không khỏi nhiều mập mờ: "Sớm biết có học muội xinh đẹp như này, tôi nhất định học muộn mấy năm."

Lời nói này Thì Nhan nghe thế nào cũng biến vị, cười theo, có chút miễn cưỡng, còn chưa ra đến đường lớn, Thì Nhan vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người quen biết.

Trì Thành cũng phát hiện cô, cứ như vậy đứng ở nơi đó, nhìn cô và Từ tổng, không nói lời nào.

Thì Nhan còn chưa mở miệng, Từ tổng đã lên trước chào hỏi: "Trì Tổng!"

Thì ra là biết, đất Thượng Hải quả nhiên nhỏ. Trì Thành cũng nói: "Từ huynh."

"Thật là trùng hợp , ở chỗ này cũng có thể đụng phải ngươi."

"Tôi tới tìm người." Nói lời này thì, ánh mắt vẫn dính vào trên người Thì Nhan, chốc lát không rời, giấu ở tròng mắt đen trong, không biết là nụ cười hay còn là cái gì.

Đều là ở trên công tác nên có giao thiệp, Từ tổng nhìn ra Trì Thành ánh mắt kỳ lạ, rượu uống rồi càng thêm nhiệt tình, không quên nhìn Thì Nhan giới thiệu: "Trì Thành, Trì tổng, không cần tôi giới thiệu nhiều chứ? Đây là học muội của tôi, Thì Nhan."

Thì Nhan đứng ở bên cạnh, xem một chút Trì Thành, anh chỉ là hướng cô khẽ vuốt cằm, có chút không chút để ý, thật coi cô tựa như người xa lạ.

Thấy Thì Nhan chậm chạp không mở miệng, anh thậm chí đưa ra một tay tới: " Học muội khỏe."

Thì Nhan một đầu ngón tay cũng không động.

Tính Trì tổng này lạnh lùng nổi danh, thấy Trì Thành rõ ràng không có ý nói chuyện nhiều với mình, Thì tiểu thư cũng là mặt mũi tràn đầy không vui, Từ tổng tự tìm đường lui: "Không quấy rầy ngươi, chúng ta đi trước, có lúc gặp lại?"

Trì Thành nhẹ hếch mày, như cũ hướng về phía Thì Nhan nhìn chăm chú: "Tạm biệt."

Thì Nhan cố ý đi ở phía sau Từ tổng hai bước, âm thầm liếc Trì Thành một cái. Trì Thành nhìn lại cô, loại sắc mặt trầm tĩnh coi việc không liên quan đến mình, Thì Nhan đang nhanh bước đuổi theo Từ tổng thì đột nhiên có thanh âm giương lên, gọi lại đằng trước Từ tổng: "Đợi chút."

Từ tổng dừng lại quay đầu lại.

Trong cặp tài liệu Trì Thành có một điệp thiệp mời, anh rút ra , ở chỗ tên người mời điền Từ tổng tên tuổi, đưa lên: " Ngày tháng ở nơi này tôi cùng vợ cử hành hôn lễ, đến lúc đó Từ huynh đừng quên tới uống rượu mừng."

Từ tổng nhận lấy thiệp mời, nghi ngờ ở ngoài mang một ít thụ sủng nhược kinh: "Dĩ nhiên, dĩ nhiên."

Hắn mở ra thiệp mời, nhất thời sắc mặt thay đổi liên tục. Cuối cùng, có chút không tin đưa mắt nhìn tên người vợ từ thiệp mời trên dời ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thì Nhan.

Thì Nhan lúc này đã bị Trì Thành vững vàng ôm eo, bị Từ tổng nhìn chăm chú như vậy, cô cứng ngắc cười một tiếng, Trì Thành vẫn như cũ là điệu bộ lười biếng kia: "Từ huynh, tạm biệt."

Nói xong ôm sát Thì Nhan, xoay người hướng giữa thang máy đi tới.

Thì Nhan bị anh ôm lấy, đi vào thang máy cũng không buông tay, cô chỉ có thể sử dụng hai chữ hình dung hành động lần này của anh: "Ngây thơ."

"Anh nguyện ý." Nhẹ đáp.

"Anh là quá nhàm chán đi? Như vậy đùa bỡn người ta. . . . . ."

"Sớm biết có học muội xinh đẹp nư này, ta nhất định học muộn mấy năm ——" nam nhân này nói âm điệu của Từ tổng có chút kỳ quái, "—— nghe được da gà anh đều đã tỉnh dậy."

Anh nghe được, khó trách. . . . . . Thì Nhan ngoài miệng không phục nhẹ nói: "Anh làm hư chuyện làm ăn của em."

"Anh bồi thườngcho em."

Thì Nhan không nói. Cũng không phải bị anh làm nghẹn không lời nào để nói được, mà là yên lặng suy nghĩ, Kim Hoàn gần đây có vài hạng mục mới cô có thể lừa đến làm.

Nữ nhân này dùng tới não cân nhắc ánh mắt tổng hội sẽ mơ hồ, Trì Thành thật ra thì sớm thành thói quen, cánh tay vòng ở trên eo cô nắm thật chặt, phát hiện cóvấn đề, bỗng dưng hỏi: "Có phải mập lên hay không?"

Trong nhà hàng máy điều hòa không khí ấm rất đủ, áo khoác của cô khoác lên trên cánh tay, trên người là chiếc áo bó sát người Cashmere. Anh nhạy cảm từ trước đối vóc người cô, Thì Nhan nhún nhún vai: "Lễ mừng năm mới ăn nhiều, lại không cần quan tâm chuyện lộn xộn lung tung, giống như nặng mấy cân."

Trì Thành xoa xoa bụng cô, cảm giác rất tốt, mơ hồ có một chút nhiệt thẳng vọt vào lòng bàn tay, Trì Thành tay không khỏi dừng lại, liền dính vào trên phần bụng của cô, anh nghĩ hỏi chút, đang lúc này"Đing" một tiếng, thang máy đến nơi.

Suy nghĩ bị đánh loạn, không trở lại, anh nghĩ hỏi chút gì đó, cũng đành phải thôi, Thì Nhan thanh âm có chút khác thường, giống như là nóng nảy: "Anh rốt cuộc là muốn dẫn em đi đâu?"

Trì Thành run sợ, này chồng chất thiệp mời này phân ra một nửa vội đua cô: "Mới vừa gặp ấn tượng tốt, đưa cho các thầy giáo đi."

Quỹ đồng học mọi người đều còn tại trong phòng chung, Thì Nhan đi rồi quay lại, lại dẫn theo một người đàn ông trở lại, viện trưởng kinh ngạc đi qua cười hòa ái: "Vẫn thật không nghĩ tới là hai ngươi! Thầy còn nói muốn giới thiệu các ngươi quen biết chút. . . . . . Vậy, sau này sẽ thành vợ chồng rồi, nên ngày ngày sống vui vẻ."

Vành tai mơ hồ có chút nóng lên, Thì Nhan bình sinh lần đầu gặp thể nghiệm cái gì gọi là xấu hổ, ngồi lên xe mới phát hiện có cái gì không đúng, lập tức uốn éo qua thân thể hỏi: "Năm đó cũng không còn gặp anh nịnh bợ qua lãnh đạo, như thế nào cùng viện trưởng thân quen như vậy?"

Trì Thành chỉ cười không nói.

Thì Nhan mặt trầm xuống: "Anh có biết hay không, anh cười bây giờ nhìn rất âm hiểm?"

Trì Thành từ sau soi gương trong xe xem bản thân, lại nhìn lại cô: "Thật lâu không thấy em cười."

Vậy sao? Thì Nhan sờ sờ mặt của mình.

"Anh phụ việc trước khi em xuất hiện ."

Anh mặc dù nhìn thẳng phía trước, tốc độ xe cũng vững vàng, Thì Nhan cảm giác trong lời nói của anh có ý gì.

Cô nhìn gò má của anh, dị thường trịnh trọng, "Đó là bởi vì đoạn thời gian đó việc phiền lòng quá nhiều." Không có cam lòng, cô quanh co lòng vòng bổ xung một câu: "Đúng rồi, ba anh không yên lòng cho em chăm sóc đứa bé, đem Nhiễm Nhiễm đón đi."

"Anh biết ."

Anh trả lời như không thèm để ý, lại không khuyên cô muốn cùng đứa bé sống chung tốt, lại càng không trách cứ cô để bụng, Thì Nhan ngược lại có chút không thích ứng.

Thì Nhan nhất thời không nói. Anh chậm rãi nói: "Bọn họ trong khoảng thời gian này đều ở Hongkong, về sau Nhiễm Nhiễm tựu trường mới trở về. Nhiễm Nhiễm ở Disney mua quà tặng nói muốn đưa cho em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.