Được Tịch Thịnh đỡ đứng lên, Thì Nhan trong khoảng thời gian ngắn không bày ra được vẻ mặt thích hợp: "Anh ta đã đi rồi?"
"Ai?"
Xem ra , anh đã đi. . . . . .
Cho đến khi đưa mắt nhìn Tịch Thịnh cùng một người con gái tóc nâu mở cửa vào nhà, Trì Thành mới từ chỗ rẽ đi ra. Anh ở trong chỗ tối, bọn họ ở ngoài sáng, giữa hai người cách nhau chỉ là mười bước chân, nhưng Trì Thành cuối cùng không có đi đến được.
Bởi vì không muốn mất đi, cho nên không thể đến gần.
Trì Thành lái xe lái rời đi.
Giữa trưa ánh mặt trời chói chang, cửa sổ xe vừa mở liền có gió ùa vào, lúc này nhiệt độ cũng thích hợp, nhưng trong tim Trì Thành như không có một chút nhiệt độ nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng con đường phía trước.
Cho dù biết rõ cô và Bùi Lục Thần ở chung một chỗ có thể sẽ được hạnh phúc, cho dù biết rõ mình cũng đã không thể cho cô cái gì, cần phải buông tay, nhưng anh buông sao được?
Hôm nay giữa bọn họ dính líu duy nhất, cũng chỉ còn lại có đứa bé còn chưa ra đời, cho nên, đứa bé này anh rất mong chờ.
Coi như cô lại xem thường tình yêu anh, anh cũng có thể buông tha, tất cả để đổi lấy đứa bé của bọn họ, thương yêu nó, nuông chiều nó, tựa như anh đang yêu chiều cô vậy ——
Chỉ cần đứa bé vẫn còn , anh liền còn có hi vọng.
Dù là cái hi vọng này quá mức bé nhỏ, cho dù là tình cảm bọn họ, đã sớm trăm ngàn vết thương.
Hình ảnh trượt trên kính chắn gió, làm Trì Thành có một lúc hoa mắt ù tai, trong đầu bắt đầu đủ loại ký ức như ùa về ——
Đừng… tốt như vậy, anh sẽ phải hối hận. . . . . .
Cái người này sao khó khăn đều từ bỏ rồi, như là khi nghiện thuốc lá, còn lại chỉ một chút quyết tâm. . . . . .
Dẫn em về nhà, em sẽ chăm sóc anh. . . . . .
Em hỏi anh còn muốn cái gì? Anh muốn em, có thể hay không. . . . . .
5 năm qua, bất kỳ người đàn ông nào cũng không động lòng, tại sao anh có thể đối với người phụ nữ khác lại thay đổi. . . . . .
Cầu xin anh, thả cho tôi một con đường sống. . . . . .
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, trong trí nhớ thanh âm của cô như nhắc nhở anh, thì ra là vô luận dù quá khứ hay hiện tại, giữa bọn họ mỗi một lần yêu nhau hoặc chia lìa, đều là do cô chủ động, anh giữ lại , thật quá ít.
Muốn anh để cô một con đường sống, vậy ai cho anh con đường sống đây?
Cho nên lần này, đổi lại sẽ là anh.
Xấu có tốt có, anh đều có thể nghĩ đến các phương pháp thích hợp. Cho dù muốn, anh sẽ không chừa thủ đoạn nào, cũng tốt hơn cuộc sống tương lai, không thể cùng cô lại không có nửa điểm quan hệ.
******
Thì Nhan cho là Trì Thành đột nhiên tới cửa thăm mình là có mục đích, nhưng từ ngày đó đi qua, anh cũng không có trở lại quấy rầy cuộc sống của cô, nhiều ngày sau lại nghe được tin tức của anh, lúc thư ký của cô trong nước điện tới.
"Nghe nói Yết tổng chuẩn bị đem ‘ Thì Dụ ’ chuyển giao, giám đốc, tin tức này thiệt hay giả?"
Điện thoại vượt biển đầu bên kia hỏi rất cẩn thận, Thì Nhan nghe thật mơ hồ, suy nghĩ tin tức này quá không đáng tin cậy, rồi lại không nhịn được hỏi: "Nghe chỗ nào nói?"
"Hôm nay, vào ban ngày, có mấy người không giải thích được chạy tới chỗ chúng ta nói chuyện, Chris tình cờ nghe được, đó là bởi vì Yết tổng luôn có ý đem ‘ Thì Dụ ’ chuyển cho. . . . . ."
Cô muốn nói lại thôi, Thì Nhan chỉ cảm thấy kỳ lạ, lập tức đón lấy đề tài: "Người nào?"
Thư ký lắp ba lắp bắp làm như không thật muốn nói, dưới sự thúc giục của Thì Nhan mới không tình nguyện lộ ra ý tứ: "Cho . . . . . Trì Thành."
Biết nói tới người này khó tránh khỏi lúng túng, thư ký lập tức bổ xung một câu: "Chỉ là cũng không xác định bọn họ nói có đúng không, cho. . . . . Trì Thành."
Một cái tên thật đơn giản trong nháy mắt lại mở ra quá nhiều trí nhớ, Thì Nhan sững sờ không khỏi trố mắt hồi lâu .
Không nghĩ ra, anh thật bắt đầu tính toán đối phó với cô?
Thì Nhan tạm thời còn chưa có làm rõ suy nghĩ, trong đầu hỗn độn hận không thể đập điện thoại, nhưng lại tự nhận nên cần thiết trước tiên phải ổn định cảm xúc các đồng nghiệp, không khỏi hạ quyết tâm phân phó nói:
"Chuyện như vậy chờ tôi tới xử lý đi, gọi Chris quản tốt miệng cô ta vào, khi chưa có chứng cứ thật trước, tạm thời đừng bàn tán khắp nơi , việc công tác cũng nên làm cho tốt, chớ bị ảnh hưởng."
Thì Nhan dùng sức ném ống nghe xuống, điện thoại rung hai cái mới khôi phục lại, tâm tình cũng đặt ở trên mặt, Tịnh Thịnh hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, trong tay đang cầm đĩa trái cây đi vào trong phòng , thấy bộ dạng cùng dáng vẻ này, không dám đi vào, chỉ đành phải ở ngoài cửa ngó dáo dác, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Chị làm sao vậy?"
Thì Nhan vén vén tóc, hít sâu điều chỉnh tốt tâm tình, nhưng chuyển sang Tịch Thịnh ánh mắt vẫn bén nhọn như đao: "Không phải nói là ăn xong trái cây phải về phòng ôn bài hay sao? Lại lười biếng?"
Phụ nữ mang thai, quả thật so thời mãn kinh còn thất thường hơn. Tịch Thịnh trong lòng ai oán, làm bộ mặt cầu xin thương xót cầm đĩa trái cây đi tới trước mặt Thì Nhan, "Người nào lại chọc chị tức giận?"
Cô theo thói quen cắn răng, đó là động tác của cô khi khó có thể mở miệng , Tịch Thịnh tự nhiên hiểu rõ, nhưng không ngờ câu tiếp theo : "Đem phương thức liên lạc của Yết Thụy Quốc cho chị."
Mặc dù mấy năm này"Thì Dụ" đều là do cô xử lý, nhưng cô cùng Yết Thụy Quốc trên danh nghĩa "Pháp nhân" không có liên lạc qua lại.
Tịch Thịnh nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, tỉ mỉ nhìn cô, như muốn từ trên mặt cô nhìn ra chút manh mối. Thì Nhan đành phải lấy tay đập hắn : "Còn không mau ?"
Tịch Thịnh tuy có phương thức liên lạc với Yết Thụy Quốc, nhưng hắn chưa từng gọi, cũng không biết còn có lưu lại hay không. Thì Nhan nhìn mã số Tịch Thịnh đưa cho, là mã của khu Manhattan .
Do dự quay số điện thoại, rất nhanh có người nhận, đối phương cũng không phải là Yết Thụy Quốc, mà là Yết Thấm.
Thì Nhan nắm chặt điện thoại, không nhịn được cười lạnh một tiếng, nghĩ lại, Yết Thụy Quốc cùng phụ nữ họ Yết đoàn tụ, có cái gì kỳ quái đâu?"Tôi muốn tìm Yết Thụy Quốc."
Yết Thấm cơ hồ như một cái chớp mắt liền nhận ra thanh âm của Thì Nhan, giọng lạnh lẽo: "Ông ta tạm thời không thể nghe điện thoại."
"Vậy cô giúp tôi chuyển lời tới ông ta, tôi cực khổ nhiều năm như vậy mới đem ‘Thì Dụ ’ về đúng chỗ, nếu như ông ta cho là dễ dàng như vậy là có thể bán đi tâm huyết của tôi, vậy thì đã sai lầm rồi, tôi sẽ dẫn đi hết tất cả khách hàng cùng đội thiết kế, đến lúc đó, xem ai còn ở lại một ‘Thì Dụ ’ trỗng rỗng không?"
Thì Nhan giọng lạnh như đóng băng, rõ ràng mà bén nhọn, nói xong liền muốn cắt đứt, Yết Thấm vội lên tiếng ngăn cản: "Đợi đã nào...!"
Yết Thấm có chút gấp gáp, âm lượng lớn hơn, làm Tịch Thịnh ở bên ngoài cũng nghe được rất rõ ràng, Thì Nhan nhịn không đặt điện thoại xuống, lại không nhịn được đuổi Tịch Thịnh ra cửa, tránh cho hắn ngó nghiêng dáo dác mà nghe lén.
Cô đóng cửa lại, đầu kia Yết Thấm cũng trầm mặc, một lát sau, khôi phục đều mà lạnh : "Ba tôi đang nằm viện, ‘ Thì Dụ ’ ông ta chuyển cho tôi, toàn quyền giao cho tôi xử lý."
Nằm viện. . . . . . Thì Nhan căng thẳng, nhưng đảo mắt, trong lòng không hiểu sao lại lo lắng, bi ai tự giễu che giấu đi, rồi tự an ủi mình, Yết Thụy Quốc sống chết ra sao không liên quan tới cô.
"Cô biết ‘ Thì Dụ ’ muốn bán lại cho ai sao?"
Thì Nhan cũng không tiếp lời, chỉ từ mũi hừ ra một tiếng châm chọc.
Yết Thấm giọng như không mang ý tốt, ngượng ngùng nói: " Hoàn toàn không cần tức giận như vậy, chồng trước của cô là người rất rộng rãi, anh ta nghĩ muốn mua ‘Thì Dụ ’ đưa cho cô; mà cha tôi, chỉ sợ gọi điện thoại tới cô không nhận, 5 năm đều không đổi mã số còn không nói, hiện tại lúc nằm viện đều mang cái điện thoại di động này."
". . . . . ."
"Tại sao không nói chuyện? Cô bây giờ hiểu được . . . . . ."
Khí lạnh như chậm rãi, bí ẩn mà từ lòng bàn chân Thì Nhan chạy ngược lên, chạy vội vàng lên tim cô mà không kịp chuẩn bị, hơi lạnh run làm cô tỉnh lại, lại như đột nhiên mất hết hơi sức, chán nản buông tay.
Dây điện thoại ở giữa không trung dao động, giống như cô, giờ phút này lại do dự.
Thì Nhan cũng không biết mình đã ngồi như vậy đến gần tối, cho đến khi chỉ còn ánh sáng nhiễm đỏ cuối ngày.
Cô sững sờ nhìn ánh sáng đỏ này, nếu như mọi người có thể quay lại quá khứ, tất cả làm lại từ đầu, thật là tốt biết bao?
Cô không khỏi cười nhạt, cười cái ý nghĩ của mình thật ngây thơ, ngu ngốc. Sau đó che giấu đi, trong lòng như hiện ra mã số.
Lại rất nhanh có người nhận.
Nhưng đối phương không nói lời nào.
"Anh còn ở Los Angeles?"
"Ừ." Thanh âm trầm tĩnh giống trong trí nhớ .
"Muốn mời anh tới nhà ăn cơm tối."
". . . . . ." Anh là người giỏi che giấu, giọng nói như không có chuyện gì sảy ra, "Tốt."
Thì Nhan cúp điện thoại, mở cửa đi ra ngoài, đúng lúc Tịnh Thịnh đang nghiêng tai lắng nghe, nên làm Tịch Thịnh mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã vào Thì Nhan.
Tịch Thịnh âm thầm sợ hãi kêu lên , sợ đẩy ngã người phụ nữ có thai này, chỉ có thể vừa nhắm mắt, đảo người sang bên cạnh, cả người trong nháy mắt lui về phía sau ngã xuống.
Tịch Thịnh thân hình cao ráo, bắp thịt thon gầy nhưng lại bền chắc, ngã trên sàn nhà cũng có chút chấn động.
Lông mày nhăn lại một đường, cử động tay chân đứng lên, Thì Nhan từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi nhìn, thấy hắn nghiêm mặt đau, cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Buổi tối thêm món ăn, có khách tới."
Tịch Thịnh xoa nhẹ khuỷu tay bị té: "Khách? Người nào?"
"Trì Thành."
Tịch Thịnh dừng động tác lại một giây, sau khi phản ứng kịp bỗng dưng trợn to hai mắt, vội ngẩng đầu: "Anh ta? !"
Thì Nhan không có giải thích, đoán được hắn sẽ không tình nguyện, cũng không đợi hắn oán trách, trực tiếp gọi đồ ăn bên ngoài.
Tịch Thịnh trên lưng té xanh tím một mảnh, lại khổ sở không người nào thương cảm, xách theo hòm thuốc tự mình bôi thuốc, liền liếc một cái thấy Thì Nhan ngồi yên ở trên ghế sofa xem ti vi .
Lông mày cụp xuống, khóe mắt khóe miệng là nhàn nhạt đường cong, xem ra bình tĩnh, nhưng rõ ràng là ẩn dấu tâm sự —— hắn đối cô hiểu rõ, bộ dáng này, căn bản là thất thần hướng về phía TV.
Mười năm không đổi, Tịch Thịnh không chịu được muốn đến gần.
Rồi lại khổ nỗi không biết mở miệng từ đâu, chỉ có thể bày tỏ: "Chị mời anh ta tới làm chi?"
Thì Nhan ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn, ánh mắt rất sáng, không biết tại đây nghĩ cái gì, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Tịch Thịnh đau lòng.
Cô nhận lấy cái hòm thuốc, ý bảo hắn ngoan ngoãn nằm xuống đi. Hắn không phục: "Chị vẫn chưa trả lời vấn đề của em!"
Thì Nhan mặt lạnh hướng cái ót hắn vỗ xuống, Tịch Thịnh bĩu môi, thuần thục cởi áo, từ từ nằm xuống. Cô dùng rượu thuốc xoa nhẹ chỗ bị thương, máu đang bầm lại. Đau đến mức hắn muốn nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám hé răng.
Lòng bàn tay cùng ngón tay cô rất mềm, hơi lạnh, xương cốt cùng da hắn đều cảm thấy lạnh lẽo, nhưng lại có nguồn nhiệt nhè nhẹ chầm chập chạy vào trong thân thể của hắn, không chỉ chạy vào trong thân thể, mà còn chạy vào cả trong lòng hắn nữa.
Thì Nhan bất ngờ mở miệng nói: "Đàn ông không phải cũng thích làm thương tổn người khác rồi sau khi trở lại muốn đền bù?"
Cô thật ra thì cũng không mong đợi đáp án của hắn, ngay sau đó lại nói: "Em về sau có bạn gái nhưng ngàn vạn đừng như vậy !"
Tịch Thịnh lầm bầm một câu, cô không nghe rõ, hắn cũng không có ý định nói để cho cô nghe, bả vai buồn bực vùi trong ghế sofa, không nói lời nào.
******
Chờ Trì Thành , là đầy bàn thức ăn, cùng với, cô.
Thì Nhan là nhắm thời gian ở cửa sổ đứng chờ anh , thấy một chiếc Gl màu trắng cấp tốc lái tới, vội vàng thắng gấp dừng lại.
Mặc dù cửa xe mở vội, nhưng sau khi xuống xe, anh như cũ vẫn áo mũ chỉnh tề, không hốt hoảng. Anh luôn muốn đem chân thật giấu đi, không phải sao ?
Cho nên khi mở cửa cho anh lúc chạm mặt anh , là một gương mặt tươi cười hoàn mỹ không tỳ vết: "Nhanh như vậy đã đến rồi? Vào đi."
Anh đứng ngoài cửa lại ngẩn ra, hơi híp mắt lại nhìn cô, lại nhìn không ra nguyên nhân.
Tịch Thịnh không tình nguyện kéo theo cơ thể đau nhức vô cùng ra tiệm ăn nhanh giải quyết bữa ăn tối.
Trên bàn ăn chỉ có anh và cô.
Marianna dáng vẻ rót rượu rất chuyên nghiệp, đủ để sánh ngang với nhân viên nhà hàng lớn , nhưng giờ phút này ngồi tại bàn ăn , không bao giờ có thể trở thành một đôi tình nhân nữa.
Khuô mặt không chút thay đổi.
Ly rượu đỏ đong đưa, rót đầy sự chán chường?
Thì Nhan hớp một ngụm, đầu lưỡi lưu luyến mùi rượu, trong chát có ngọt, cô nhếch môi coi như là cười một tiếng, không hề nhìn anh, chỉ là nhìn chằm chằm vào ánh sáng phản chiếu lên ly rượu: "Nghe nói anh vì tôi muốn mua ‘ Thì Dụ ’."
Anh không động, ngón tay thon dài nắm chuôi ly, thanh âm phiêu trong không gian vô cùng yên tĩnh: "Anh sớm đã đồng ý với em, hiện tại chỉ là thực hiện cam kết."
Tấm trải bàn là xinh đẹp màu đỏ, giống nhau môi của cô.
Thì Nhan thật ra thì không biết nên làm sao để nói tiếp, yêu hận thật sự đều muốn ở nơi bàn ăn này chấm dứt? Cô có chút chần chờ. Nhưng vẫn còn nói ra miệng: "Hiện tại thực hiện, có thể hay không đã muộn ?"
Thì Nhan tự nói với mình, đây là một lần cuối cùng cô oán giận.
"Các người có phải cũng thích khi làm thương tổn người khác rồi sau đó trở lại muốn đền bù? Tổn thương đã tạo ra, tất cả đều không trở về quá khứ thay đổi được nữa."
Trước cô đã hỏi Tịch Thịnh, nhưng thật ra cô cũng không thật sự muốn nghe Tịch Thịnh trả lời, giống như hiện tại, cô cũng không cần câu trả lời của Trì Thành.
Anh nhất định đoán được tâm tư của cô, bởi vì anh vừa mới nhìn cô, muốn nói lại thôi, "Thì Nhan. . . . . ."
"Hãy nghe tôi nói hết." Thì Nhan cười tủm tỉm giơ ly rượu lên, "Tôi phát hiện tôi không hận anh, anh có phải hay không nên chúc mừng tôi?"
Không hận, cho nên, cũng không yêu. . . . . .
Trì Thành cảm giác mình hiểu lời cô, vẻ mặt của anh trong nháy mắt ngưng đọng, lông mày nhíu lên, đem vết thương cất trong mắt.
Thì Nhan mấy ngày nay không uống rượu, lúc này chỉ hớp vài hớp, đầu cũng có chút choáng váng chóng mặt , có thể cam đảm nói dối , như cũ mặt không đỏ tim không đập.
Như có ánh sáng, bể trong mắt anh, Thì Nhan thấy anh bất động, cười đến càng xinh đẹp nhưng: "Tôi mời anh một ly, uống xong ly này, quá khứ trước đây tất cả liền xóa bỏ."
Anh cuối cùng ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô từ từ nâng chén. Cứ như vậy mà giãy giụa, ngón tay có chút cứng ngắc .
Thì Nhan khóe miệng có chút run rảy, nụ cười cơ hồ duy trì không nổi: "Đều nói ly hôn về sau không có khả năng cùng chồng trước trở thành bạn bè, tôi mạn phép không tin cái này đúng, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là bằng hữu. Chúc chúng ta, tình bạn bền lâu!"