Danh Môn Ác Nữ

Chương 121: Vô sự bất đăng Tam Bảo điện (1-2)



Editor: Puck - Diễn đàn

Cố ma ma nghe lời Chu Bích Cầm nói, cũng cảm thấy lòng hơi chua xót, nghĩ tới khi ở trong phủ, ban đầu khi phu nhân có thai cũng chính là không hầu hạ được lão gia mà đưa nha hoàn bên cạnh mình làm tục chải tóc cho lão gia, hiện giờ đã thành di nương trong phủ, còn Vân gia, trước khi tiểu thư vào cửa đã có bốn di nương, bốn di nương này người này so với người kia càng xinh đẹp hơn, mà tiểu thư nhà mình có thai tất nhiên không thể hầu hạ lão gia, thời gian dài dối xử với tiểu thư không để ý như lúc trước cũng là chuyện bình thường tới cực điểm. Hơn nữa nếu như ban đầu còn có Chu gia ở sau lưng giúp đỡ một phen, cuộc sống của tiểu thư ở Hầu phủ cũng không trở thành khổ sở như vậy, nhưng bây giờ đã hơn hai tháng gần ba tháng trôi qua rồi, lão gia còn không có một chút ý tứ nhả ra, cuộc sống về sau sợ rằng càng thêm khó qua.

Cố ma ma nghĩ tới những chuyện chua xót này, bà cũng không nhịn được lau nước mắt rỉ ra từ khóe mắt, bà nhìn Chu Bích Cầm khuyên nhủ: “Bây giờ tiểu thư cần gì phải tranh cãi những chuyện này với lão gia mà tức giận chứ, tiểu thư cũng không phải không biết rõ ràng tính khí của lão gia, chỉ cần tiểu thư nghe theo ông ấy một chút ông ấy chắc chắn sẽ không đối xử với tiểu thư như vậy.”

“Nhưng ông ấy muốn một lần nữa đón con đĩ nhỏ đó vào phủ!” Chu Bích Cầm ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ căm uất, “Cố ma ma ngươi không phải không biết, đều do nha đầu kia làm hại ta hiện giờ thành dáng vẻ như vậy, nếu như không phải do nó cản trở ở phía trong, hiện giờ vị trí phu nhân Tĩnh Viễn Hầu này đã là của ta, mà không phải như bây giờ vẫn chỉ là một di nương! Cố ma ma ngươi cũng biết khoảng cách giữa di nương và thê tử là bao nhiêu!” di3n~d@n`l3q21y"d0n

Chu Bích Cầm nghĩ đến những chuyện này, trong ánh mắt của nàng bắt đầu có vẻ oán hận điên cuồng, mỗi lần đến lúc này, nàng liền hận không thể phá hủy cả người Vân Thù.

Giữa di nương và phu nhân này chính là khác biệt một trời một vực. Hiện giờ nàng chỉ có thể trông cậy vào tỷ tỷ của mình, chỉ cần tỷ tỷ của mình có thể nâng vị thì lui về sau mình càng thêm có mấy phần giúp đỡ, nhưng cuối cùng tỷ tỷ mình vẫn có mấy phần không dựa vào được. Hơn nữa lên vị trí chính thê ở Hầu phủ là không thể, thậm chí nàng đã thám thính ra một chút ý tứ từ trong tiếng gió chỗ Chu thị kia, bà cố ý để cho Vân gia tìm một chính thê đứng đắn tới, nếu thật sự có chính thê vào cửa, vậy vị trí di nương của nàng chính là ngồi thật sự, đến lúc đó nàng nào có một chút cơ hội nào, thậm chí lui về sau còn đến mức độ nàng còn phải gọi con mình là thiếu gia hoặc tiểu thư. Chu Bích Cầm thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế.

“Nếu con đĩ này vào cửa, Cố ma ma ngươi cũng biết rõ ban đầu nó đối phó ta như thế nào đấy, lui về sau ở trong nhà này nào còn đường sống cho ta, chỉ sợ sẽ bị nó hành hạ cho đến chết, ta chỉ vừa nghĩ tới muốn sống cùng tiểu nha đầu này dưới một mái hiên, ta đều cảm thấy bản thân cực kỳ khó chịu, giống như sắp chết.” Chu Bích Cầm siết tay Cố ma ma, giống như nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, “Cố ma ma, tuyệt đối không thể để cho nó trở về, nói như thế nào cũng không thể để cho nó trở về!”

Cố ma ma nào không biết lo lắng này của Chu Bích Cầm chính là lo lắng trong lòng bà, ban đầu bọn họ đã sớm xé toang mặt mũi với Vân Thù, nếu nàng ta thật sự trở lại trong phủ, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cố ma ma vừa nghĩ tới thủ đoạn của nha đầu kia, trong lòng bà đã cảm thấy có mấy phần sợ hãi, thậm chí ban đầu khuôn mặt bị Vân Thù đánh cũng theo đó mà đau rát, giống như Vân Thù vừa cho bà hai bạt tai.

“Tiểu thư đừng khẩn trương, hiện giờ lão gia và lão phu nhân có tâm tư như thế, cũng chính là vì nàng ta mở ra mấy sinh kế kiếm tiền kia, cho nên thấy mà thèm thôi.” Cố ma ma vẫn hết sức rõ ràng chuyện trong thành Ung đô, bao gồm mấy cửa tiệm mới mở ra trong thành, đừng nói Vân Hầu gia và lão phu nhân, cho dù là bà cũng không nhịn được mà đỏ mắt, đây chính là cửa tiệm tốt chân chính mỗi ngày lời đấu vàng. Nghĩ đến Vân Hầu gia và lão phu nhân muốn để Vân Thù trở lại không phải là thật tâm muốn đón nàng ta mà muốn mang mấy sinh kế kiếm tiền này về đến Vân gia mà thôi, cho nên mới sinh tâm tư như thế, “Nhưng nha đầu này tiểu thư cũng đâu phải chưa từng gặp, nàng ta đâu phải nhân vật tùy cho Hầu gia và lão phu nhân định đoạt, không bằng trước mắt tiểu thư cứ quan sát xem thế nào đã, nhìn xem nàng ta rốt cuộc tính toán như thế nào, nếu như nàng ta thật sự có tâm tư muốn trở về Vân gia, tiểu thư lại tính toán cũng không muộn!” dieendaanleequuydonn

Chu Bích Cầm nghe những lời này của Cố ma ma, tuy nói trong lòng cảm thấy thoáng yên ổn một chút, nhưng cuối cùng vẫn có mấy phần không dám xác định, cá tính Vân Thù này nhìn giống như bị đuổi ra khỏi Vân gia rồi cũng sẽ không dễ dàng trở lại Vân gia, nhưng thật sự cũng chưa chắc.

Nàng cũng biết Vân Thù mở ra mấy sinh kế kia, cũng biết hiện giờ trong Ung đô này, đa số đều lấy đồ sản xuất trong mấy cửa tiệm kia mà tự hào, trong lòng của nàng âm thầm nuốt hận, chỉ cảm thấy dưới gầm trời này, chuyện tốt đều do một đôi mẹ con kia chiếm hết, nàng một chút chỗ tốt cũng không lấy được, ngược lại rơi vào tình thế như hiện nay.

Cố ma ma nhìn dáng vẻ không nói một lời của Chu Bích Cầm, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần ý hận, bà chỉ có thể khuyên nhủ tiếp: “Tiểu thư dù sao vẫn phải dưỡng tốt thân thể mình, đây cho dù là tiểu thư cũng được mà thiếu gia cũng tốt, tất cả đều là chỗ tiểu thư trông cậy vào.”

Chu Bích Cầm nghe Cố ma ma nói như vậy, nàng chợt ngước mắt lên, hung ác mà nhìn chằm chằm vào Cố ma ma nói: “Cố ma ma, trong bụng ta đây nhất định mang một nhi tử! Vả lại đây nhất định là nhi tử cuối cùng của ông ấy!”

Trong bụng nàng nhất định phải là một nhi tử, tuy nói Vân Hoằng đã có trai có gái, nhưng số lượng nữ nhi lại nhiều hơn nhi tử rất nhiều, chỉ có Chu di nương vốn là nha đầu thông phòng sinh thứ trưởng tử và Dương di nương sinh thứ thứ tử, chỉ cần một cục thịt trong bụng nàng là con trai, nàng nhất định muốn cho nó trở thành tiểu nhi tử của Vân Hoằng, bởi cái gọi là tiểu nhi tử luôn được cưng chiều một chút, như vậy địa vị của mình cũng chính là hoàn toàn khác nhau.

(*) thứ trưởng tử: trưởng tử do thiếp sinh, thứ thứ tử: thứ tử (con thứ) do thiếp sinh

Cố ma ma nghe lời Chu Bích Cầm nói cũng có mấy phần ngây ngốc, Vân Hầu gia cũng có thể coi như đang lúc tráng niên, năm sáu chục tuổi còn sinh nhi tử, hiện giờ Vân Hoằng vẫn chưa đến tuổi tứ tuần, mới có mấy nhi tử cũng không phải là chuyện không có khả năng, nhưng Cố ma ma nhanh chóng phản ứng kịp, bà tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Chu Bích Cầm, chỉ cảm thấy ý niệm này của tiểu thư nhà mình thật sự hơi điên cuồng, tiểu thư nhà mình đây là định –– die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Có đứa con trai này của ta đây là đủ rồi, ông ấy cũng không cần phải có người con trai khác.” Trong ánh mắt Chu Bích Cầm lóe lên vẻ điên cuồng càng không ngừng lấp lóe, nàng muốn toàn bộ Tĩnh Viễn Hầu phủ đều là của nàng, đây là Vân Hoằng thiếu nàng!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sau khi Chu thị nhắc nhở Vân Hoằng như vậy, sau thấy Vân Hoằng cũng hết sức đồng ý với chủ ý này của mình, trong lòng bà cũng cảm thấy hết sức hài lòng, cảm thấy chuyện lần này nhi tử mình làm là một lần khiến bà vừa ý. Lần này cũng có thể coi như nhi tử mình sáng suốt lên một chút, sau đó lại nghe được Vân Hoằng đi chỗ Chu di nương lại vì chuyện Vân Thù trở về mà ồn ào lên một trận, Chu thị càng thêm hài lòng với nhi tử của mình, mà càng thêm chán ghét Chu Bích Cầm, chỉ cảm thấy đây dù sao cũng là chuyện của Vân gia bọn họ, nếu không phải nể tình nàng ta còn đang mang máu mủ của con trai mình, Chu thị cũng lười để ý tới nữ nhân này.

Hôm sau vào lúc thỉnh an sáng chiều, Chu thị nhìn năm di nương trong phủ, cùng với hai tôn tử và bốn cháu gái, Chu thị cũng một lần nữa nhắc tới những lời này.

“Mấy ngày gần đây, ta vẫn luôn nghĩ tới Thù nha đầu, nha đầu kia tuy nói tính tình hơi quật cường vả lại là người không dễ sống chung, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Vân gia. Bây giờ Vạn thị đã một lần nữa gả làm vợ cho người rồi, cháu gái của Vân gia cũng tuyệt đối không thể ăn nhờ ở đậu, cho nên ta ở đây chính là ra một ý định, muốn để cho Thù nha đầu nhận tổ quy tông một lần nữa trở lại Vân gia. Lui về sau con bé vẫn là dòng chính nữ Vân gia, là cháu gái ruột thịt của lão bà ta.”

Chu thị quét mắt qua năm di nương này, nhất là khi tầm mắt rơi vào trên người Chu Bích Cầm thì dừng lại nhìn lâu hơn, trong ánh mắt kia mang theo mấy phần ý tứ cảnh cáo, nhưng khi nhìn thấy Chu Bích Cầm tỏ vẻ yên tĩnh, trong lòng Chu thị cũng cảm thấy có mấy phần ngoài ý muốn, ngày hôm qua còn nghe nói Chu Bích Cầm bởi vì chuyện này mà huyên náo đến không thể chấm dứt, nhưng hiện giờ thấy thần sắc nàng ta, lại một chút cũng không có tâm tình gì, Chu thị suy nghĩ một chút cũng không để chuyện này vào trong lòng mình, cảm thấy Chu Bích Cầm cũng đã vào cửa làm di nương, cho dù nàng ta không vui cũng không có cách gì, dù sao trong phủ này nàng ta là một di nương có thể có bao nhiêu quyền phát ngôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.