Danh Môn Ác Nữ

Chương 122: Vô sự bất đăng Tam Bảo điện (1-2)



Editor: Puck - Diễn đàn

Ngược lại bốn di nương Triệu di nương, Xuân di nương, Dương di nương, Phương di nương lúc trước không nghe được một chút tiếng gió nào bị lời Chu thị vừa nói ra khỏi miệng làm cho hơi ngoài ý muốn, chuyện ba cái đập tay trước từ đường đoạn tuyệt quan hệ còn trước đây không lâu, bây giờ liền muốn đón người về phủ, hơn nữa vẫn còn là danh phận dòng chính nữ, điều này khiến cho mấy di nương làm sao mà không hoang mang.

Xuân di nương tiến lên một bước nói: “Lão phu nhân, điều này dường như có phần không hợp thể chế đi?” Nếu người đã đoạn tuyệt quan hệ vả lại cũng đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà đón trở lại làm dòng chính nữ, vậy con gái của bà làm sao có thể tốt được

Chu thị lườm Xuân di nương trách mắng: “Có cái gì không hợp thể chế là chuyện một di nương như ngươi có thể mở miệng sao? Sao lại không hợp thể chế rồi? Chẳng lẽ con bé không phải là huyết mạch Vân gia chúng ta? Ban đầu con bé không phải là dòng chính nữ Vân gia sao? Vốn Vạn thị vẫn một thân một mình, đứa bé này đến ở cùng với Vạn thị ta đây cũng không nói được gì, nhưng bây giờ Vạn thị đã đến Liễu gia rồi, dù thế nào cũng không thể để huyết mạch Vân gia chúng ta mang dòng họ người ta đi, những người bên ngoài kia sẽ nhìn Vân gia chúng ta như thế nào, nói ra cũng sẽ bị người chê cười đó!”

Phương di nương nghe những lời này của Chu thị, bà là người đã từng lăn lộn trong chốn hồng trần nên tinh thông nhân tình thói đời này nhất, người bên ngoài ai không biết chút huyết mạch kia của Vân gia bọn họ đã sớm mang dòng họ Liễu gia, bên ngoài cũng biết được người đã từng là dòng chính nữ Vân gia hiện giờ đã là đại tiểu thư Liễu gia, người bên ngoài khi xưng hô cũng hơn nữa phải gọi một tiếng “Liễu tiểu thư” đó, nếu muốn đón trở lại phải sớm hành động mới phải, Vạn thị đến Liễu gia cũng đã hơn nửa tháng, lúc trước không nói tới, hiện giờ mới nhắc tới còn không phải do người ta mở ra cửa tiệm kiếm bó bạc lớn lúc này mới nghĩ đến muốn đón trở về.

Tuy trong lòng Phương di nương rõ ràng như gương sáng, nhưng cũng vẫn không nói lời trong đáy lòng mình ra, bà cũng không ngu ngốc giống như Xuân di nương, sau khi nói ra khỏi miệng chọc cho Chu thị giũa cho một trận Còn nữa, Phương di nương thấy mấy món đồ trong cửa tiệm kia cái gì cũng cực tốt, nhất là gương soi rõ bóng người chiếu lúc thức dậy nhìn rõ ràng, nếu không phải bạc trên tay bà không tính là quá nhiều, thật sự muốn mua bàn trang điểm có kèm gương này, thứ kia được gọi là đẹp mắt, vả lại nghe nói đơn hàng này cũng đã định ra đến mấy tháng sau. Nếu Vân Thù nàng ta có thể thật sự trở lại  Vân gia, lui về sau đồ trong cửa tiệm còn không phải là bà muốn cái gì có cái đó sao, nào phải cần mình ra tiền mua. Chuyện dễ dàng như vậy, Phương di nương dĩ nhiên giơ hai tay tán thành. die nda nle equ ydo nn

Bà vội vàng tiến lên một bước: “Con ngược lại cảm thấy lời lão phu nhân nói cực kỳ có lý, đây dù sao cũng là huyết mạch Vân gia cũng phải trở lại Vân gia chúng ta. Vào lúc trước cũng chính là đích tiểu thư trong phủ, bây giờ dĩ nhiên cũng giống vậy.”

Lời Phương di nương nói không thể nghi ngờ đụng chạm đến tâm khảm Chu thị, Chu thị cũng có mấy phần ấn tượng tốt với Phương di nương từng lấy sắc buôn bán ở trong hoa lầu. Bà nói: “Cũng vẫn là Phương di nương hiểu biết.”

Phương di nương không đâu được một tiếng khen của Chu thị, xem như rõ ràng dụng ý của lão phu nhân này, lại cảm thấy dù Vân Thù trở lại trong phủ cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, cho dù trở lại làm dòng chính nữ thì có thể như thế nào, nói trắng ra lão phu nhân chỉ nhìn trúng mấy cửa tiệm trên tay nàng mà thôi, nào có bao nhiêu thật lòng bên trong, mà cũng không có mẫu thân giúp đỡ, đợi đến khi nàng không còn có giá trị lợi dụng gì cũng không còn dư cái gì, một dòng chính nữ không có bất cứ quyền thế gì thì có gì đáng sợ, chẳng qua chỉ là một hư danh mà thôi.

Thấy Phương di nương nói như vậy, Triệu di nương và Dương di nương vốn định mở miệng lập tức chuyển ý tứ, bọn họ vốn còn cảm thấy Vân Thù trở lại làm dòng chính nữ vốn là chuyện hết sức không công bằng đối với con gái của bọn họ, nhưng ngược lại vừa nghĩ, hiện giờ xem như Vân Thù là một người hết sức có bản lĩnh, nhiều cửa tiệm đều do nàng mở ra, cho dù trong đó có của Liễu gia, đợi đến lúc nàng thật sự quyết định muốn trở về Vân gia, Vạn Thục Tuệ cũng không thể để cho nữ nhi của mình tay không vào cửa Vân gia, vẫn phải trợ cấp một chút, chú trợ cấp này, chỉ cần mình đủ thủ đoạn, vậy những thứ này về sau cũng sẽ trở thành đồ cưới cho nữ nhi mình, dù sao Vân Thù nha đầu chỉ là một đứa bé mười hai tuổi nhỏ tuổi như vậy mà thôi, hai nữ nhi của hai người cũng đã sắp đến tuổi cập kê rồi, chờ đến khi lão gia và lão phu nhân nhìn trúng một cửa hôn nhân tốt chờ đến sau cập kê chọn  ngày gả đi.

Chu thị thấy năm di nương cũng không có ý kiến gì, trong lòng bà càng vui  mừng, lại có cảm giác mình làm chủ đương gia trong phủ này, trên mặt cũng kéo ra nụ cười nói: “Đã là như thế, lui về sau đều là người một nhà, các ngươi cũng cần phải đối xử tốt với Thù nha đầu.” d1en d4nl 3q21y d0n

Năm người mơ hồ đáp tiếng, trong lòng đều thầm có tính toán của mình.

Chu thị được đáp ứng như vậy, trong ánh mắt của bà càng tỏ ra vui mừng, chỉ muốn một lát nữa chính là đi tìm Vân Thù nói thế sau đó chính là mấu chốt đưa con bé trở về cửa Vân gia, bà định ăn sáng xong rồi đi thẳng đến Liễu gia.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sau khi Liễu Hiền thông truyền, mới mời Chu thị đến trong sảnh uống trà, vừa sai nha hoàn đi thông báo cho Vạn Thục Tuệ.

Từ sau khi Vân Thù chỉ điểm một phen cho mấy người trong phủ, tất cả bọn hạ nhân đều biết tình huống, hiểu được tiểu thư nhà mình là người khó có thể lừa dối, cho nên không ai dám giống như trước xem thường Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, hơn nữa sau khi mấy người Lưu Châu Y Lan “Trong lúc vô tình” để lộ ra ngoài tin tức tiểu thư nhà mình còn đặt mua đất đai cho mỗi người các nàng, hạ nhân trong phủ lập tức thay đổi hướng gió, chỉ cần là chuyện liên quan đến Vân Thù và Vạn Thục Tuệ nơi nơi chốn chốn đều ra sức, càng tận tâm tận lực hầu hạ, đã định chờ tới khi nào có thể lọt được vào mắt Vân Thù, cũng có thể được đãi ngộ giống như người hầu hạ bên người Vân Thù và Vạn Thục Tuệ.

Cho nên Chu thị vừa lên cửa, Liễu Hiền phân phó nha hoàn đi thông báo cho Vạn Thục Tuệ, nha hoàn được lệnh lập tức đi tới trước mặt Vạn Thục Tuệ thông báo.

Miếng thịt trong bụng Vạn Thục Tuệ cũng đã gần bốn tháng rồi, bụng nhỏ này cũng đã hơi nhô lên rồi, nhưng bình thường mặc áo tương đối rộng rãi cho nên hơn phân nửa cũng không nhìn ra bà đang có thai.

Thai kỳ càng lớn, Vạn Thục Tuệ chính là càng trở nên khẩn trương mấy phần, khi thai kỳ còn nhỏ sợ thai không yên, hiện giờ thai kỳ đã bắt đầu dần dần lớn, Vạn Thục Tuệ lại bắt đầu lo lắng chuyện khác rồi, Chương ma ma ở bên người hầu hạ đã quen, hơn nữa Vân Thù lúc nào cũng ở bên cạnh bà, còn có Liễu Bác Ích thường xuyên nói một chút lời riêng tư với bà tiêu trừ lo lắng này của bà, cho nên bây giờ khí sắc của Vạn Thục Tuệ ngược lại thoạt nhìn càng ngày càng tốt rồi. dinendian.lơqid]on

Nhưng đột nhiên nghe được Chu thị tới, Vạn Thục Tuệ vẫn có mấy phần khiếp sợ.

Chu thị này là mẹ chồng trước của bà, nếu nói thẳng ra ban đầu khi ở Vân gia, quan hệ giữa hai người cũng không tính có bao nhiêu hiền hòa, nhưng nếu nói quan hệ giữa hai người một chút cũng không hòa thuận lại không thể tính. Đối với ấn tượng về Chu thị, Vạn Thục Tuệ vẫn dừng lại ở việc bà giao quyền lực quản gia cho mình, nhưng trên thực tế tất cả mọi chuyện Vạn Thục Tuệ đều phải xin chỉ thị của bà sau đó mới có thể ra, nếu không xin chỉ thị của bà mà đã ra quyết định, đợi đến khi Chu thị biết được việc này, tất nhiên sẽ ồn ào với mình, khiển trách đôi câu cũng coi như chuyện thường xảy ra.

Ban đầu khi Vân Hoằng lấy danh nghĩa ghen tức mà hưu bà xuất phủ, bà cũng từng cầu kiến Chu thị, bà nghĩ dù sao cũng có thể coi như là mẹ chồng nàng dâu một thời gian có thể giúp mình nói một tiếng tốt, nhưng Chu thị lấy cớ thân thể khó chịu mà không gặp nàng, càng thêm chuyện Vân Thù vì mình mà ba cái đập tay trước từ đường đoạn tuyệt quan hệ với Vân Hoằng, Chu thị lại buông ra lời coi như mình chưa từng có đứa cháu gái không vâng lời như vậy. Vạn Thục Tuệ cảm thấy hiện giờ mình đã gả vào Liễu gia, cho dù từ phương diện nào đến nhìn, Chu thị cũng sẽ không gặp riêng tư mình, hiện giờ Chu thị xuất hiện ở trước mặt mình, Vạn Thục Tuệ thật sự có mấy phần đoán không ra có đạo lý gì.

Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng Vạn Thục Tuệ vẫn thay áo đến sảnh bên gặp Chu thị.

Khi Chu thị nghe nha hoàn thông truyền, ngước mắt lên nhìn Vạn Thục Tuệ, chỉ thấy khí sắc Vạn Thục Tuệ hết sức đỏ thắm, khí sắc còn đỏ thắm hơn khi trước ở Vân gia nhiều, trong lòng bà dù ít dù nhiều cũng cảm thấy có mấy phần không thoải mái rồi, cảm thấy trước kia khi Vạn Thục Tuệ ở Vân gia luôn có vẻ khổ sở, sắc mặt kia cũng rất khó coi, bây giờ sau khi đến Liễu gia sắc mặt liền đỏ thắm, so sánh như vậy khiến Chu thị cảm thấy Vạn Thục Tuệ đây là đang ngầm trào phúng lúc trước Vân gia bạc đãi mình.

Vạn Thục Tuệ thấy Chu thị ngồi ngay ngắn trên chủ vị, trong lòng bà chính là có mấy phần bất mãn, nếu ở Vân gia, Chu thị ngồi lên chủ vị đương nhiên dễ hiểu, dù sao Chu thị là người lớn tuổi nhất trong phủ, ngồi lên chủ vị cũng là việc phải làm, nhưng hôm nay Chu thị tới Liễu gia cũng được coi như một người khách, khách lại ngồi lên chủ vị là chỗ mà người làm chủ nhân nên ngồi, điều này khiến cho trong lòng bà làm sao có thể dễ chịu.

Lập tức, trong giọng nói của Vạn Thục Tuệ cũng không mang mấy phần tha thiết mà nói với Chu thị: “Vân lão phu nhân hôm nay tới đây là có chuyện gì?”

Chu thị nghe Vạn Thục Tuệ  một chút cung kính cũng không có mà gọi bà, chân mày bà khẽ nhíu lại  một chút rồi nói: “Sao, Liễu gia nhà to nghiệp lớn cửa cao, lão bà tử ta đây chẳng lẽ còn không thể bước vào cửa Liễu gia sao?!”

Vạn Thục Tuệ vừa nghe lời này của Chu thị, trong lòng của bà lộp bộp, hiểu được hôm nay Chu thị xem như vô sự bất đăng Tam Bảo điện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.