Danh Môn Ác Nữ

Chương 130: Muốn giàu, trước sửa đường (trung 1)



Editor: Puck - Diễn đàn

Tạ Hoài Ẩn thật tâm cảm thấy đề nghị của Vân Thù thật sự là vì cái gì.

Theo như lời của Vân Thù cũng không tính là giả dối, đường quan này tu sửa khá hơn nữa cuối cùng vẫn không bằng phẳng bằng đường xi măng hoặc đường trải nhựa đường, ở thời đại này muốn xây dựng đường trải nhựa đường thật sự có mấy phần khó khăn, nhưng muốn chính là một đường xi măng ngược lại không có một chút khó khăn nào đối với Vân Thù, xi măng này luyện chế hết sức đơn giản, chỉ cần có lò rèn cực nóng là có thể làm ra ngoài.

Mà có đường xi măng bằng phẳng xuất hiện, thứ nhất cũng dễ dàng đi lại lui tới, mà hành trình đi lại thuận tiện cũng có thể kéo theo phát triển kinh tế, thứ ba, nếu từ Ung đô đến biên cương có một con đường xi măng, như vậy có thể tăng nhanh tốc độ hành quân lên rất nhiều, cũng có thể coi như có cống hiến nhất định cho sự nghiệp quốc phòng, thứ tư, nếu do triều đình ra mặt đi tu sửa đường quan, đợi đến khi đường quan tu sửa xong, dân chúng nhất định sẽ ca tụng, đây cũng là một chuyện tốt vì dân vì nước, dù sao bình thường nhà người có tiền có chút ấn tượng thường làm nhất chính là chuyện làm cầu trải đường, nhận được chiếm được một thanh danh tốt trong dân chúng cũng có thể đổi lấy vài phần kính trọng của triều đình.

Còn nữa, chế tạo xi măng này không tốn bao nhiêu ngân lượng, duy nhất chính là chuyện công nhân và giám thị xây dựng đường xi măng mà thôi, Vân Thù dù ít dù nhiều cũng có mấy phần tính toán một mặt này, chuyện này nhất định làm hết sức ổn thỏa.

Tạ Hoài Ẩn thật sự cảm thấy không tệ với tiền cảnh theo lời Vân Thù, hàng năm triều đình sẽ thông qua một khoản tiền muốn dùng để sửa lại đường quan, nhưng đường quan hàng năm đều là dáng vẻ này, hơn nữa Tạ Hoài Ẩn nghe theo lời Vân Thù nói con đường bằng phẳng sẽ không bị xóc nảy nhiều, Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy có mấy phần tò mò với con đường như vậy. dieendaanleequuydonn

Sau khi cùng Vân Thù nhắc tới chuyện như vậy, Tạ Hoài Ẩn quay đầu chính là nói lại với Tạ Cẩn Họa, bao gồm tư tưởng cửa tiệm gia nhập liên minh và ý tưởng xây dựng đường xi măng của Vân Thù.

Khi Tạ Cẩn Họa nghe được chuyện theo lời Tạ Hoài Ẩn, nàng trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Nếu như có thể thật sự như tiểu nha đầu kia nói xây dựng được con đường như vậy, vậy đúng là xem như một chuyện tốt.”

Tạ Cẩn Họa dĩ nhiên biết được con đường có thể coi như hết sức quan trọng đối với một quốc gia mà nói, giống như lời Vân Thù nói “Muốn giàu, trước sửa đường”, một câu nói này cũng thật sự có mấy phần đạo lý, thậm chí ngay cả chỗ biên phòng cũng cần đi lại trong đường quan này.

Tuy Tạ Cẩn Họa cảm thấy đề nghị này của Vân Thù thật sự không tệ, nhưng tình huống bây giờ nàng cũng rất rõ ràng, trong quốc khố vốn không rút ra được bao nhiêu bạc.

Dưới tình huống như hiện tại nào có thể làm được chuyện như thế, nhưng nếu hiện giờ không làm, như vậy lui về sau chuyện này không biết sẽ gác lại bao nhiêu thời gian rồi mới đi làm.

Ta cảm thấy chuyện này có thể làm!

Trong lòng Tạ Hoài Ẩn cũng đã sớm tán thành lời Vân Thù nói, hiện giờ hắn có một cảm giác tín nhiệm gần như mù quáng với lời Vân Thù nói, chỉ cảm thấy nếu như Vân Thù nói ra lời như vậy, nàng có năng lực làm được.

“Đệ biết rõ Hoàng tỷ lo lắng bởi vì chuyện tiền bạc, tiểu nha đầu kia ngược lại nắm chắc, nàng ngược lại nguyện ý trước bỏ vốn sửa chữa một nửa đường thông đi Huệ thành, cũng để cho mọi người thấy được sự khác biệt của đường xi măng và đường quan bình thường, để cho chúng ta có thể thấy được chỗ đối lập.”

Tạ Hoài Ẩn nói, tuy rằng hắn tin tưởng Vân Thù, nhưng người bình thường cuối cùng không hiểu rõ Vân Thù giống như bọn họ, giống như hắn tin tưởng, cho nên sau khi có đối lập có lẽ cũng là một chuyện tốt, đến lúc đó nếu quả thật như lời Vân Thù nói, vậy đúng là một chuyện tốt với Vương triều Đại Khánh cũng chưa biết chừng.

“Còn có mấy ngày nữa Trạch Tuyên sẽ từ biên cương trở lại, ta thấy gần đây thân thể phụ hoàng vẫn coi như không tệ, để ta nhắc tới chuyện này với phụ hoàng, nhìn xem phụ hoàng quyết định là như thế nào đi!” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tạ Cẩn Họa cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết, cuối cùng vẫn không thể do bản thân nàng đi đồng ý chuyện này, vẫn phải đi nói cho phụ hoàng rồi mới có thể đưa ra quyết định, dù sao tuy hiện giờ nàng sử dụng quyền hạn giám quốc, nhưng thiên hạ này dù sao vẫn là của phụ hoàng, tất cả cũng vẫn cần phụ hoàng đáp ứng sau đó mới có thể làm, giống như chuyện lúc trước hợp tác với Vân Thù, nàng cũng phải cầu kiến phụ hoàng hiện giờ đang nghỉ ngơi lúc này mới được cho phép dùng ngọc tỷ. Chuyện sửa chữa đường quan này, vẫn phải để cho phụ hoàng cầm lấy mới được. Nàng thấy hiện giờ khí sắc của phụ hoàng đã chuyển biến tốt, so ra chắc chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian nữa thì có thể trở lại xử lý chính sự trong triều chính rồi.

Khi Tạ Hoài Ẩn nghe Tạ Cẩn Họa nói như vậy, hắn cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành. Tuy thất Hoàng tỷ có quyền hạn giám quốc, nhưng những đại thần trong triều đình đã sớm có phê bình kín đáo đối với chuyện này, nếu chuyện lớn như vậy mà không thông qua phụ hoàng, chỉ sợ những đại thần này đều có thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống Hoàng tỷ, đợi đến khi phụ hoàng tự mình lâm triều, hạch tội cũng không phải là chuyện chỉ một hai quyển.

Tạ Hoài Ẩn cũng hy vọng xương cốt của phụ hoàng mình có thể khỏi hẳn, những năm này thân thể của phụ hoàng vẫn luôn lúc tốt lúc xấu, nghỉ ngơi thời gian x xa tốt hơn lúc ở trong triều đình nhiều, mà mấy việc phiền lòng trong triều đình kia tất cả đều chất trên người thất Hoàng tỷ, những năm gần đây gần như chất đến thất Hoàng tỷ muốn sụp đổ, nếu không phải tính tình thất Hoàng tỷ cương nghị, vả lại kiên cường hơn người bình thường nhiều, chỉ sợ đã sớm bị những đại thần trên triều đình này nuốt chửng rồi, Tạ Hoài Ẩn kính nể Hoàng tỷ mình, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mình quản lý một hộ bộ thôi cũng đã hết sức khó chịu, may mà chức giám quốc này không viếng thăm trên đầu hắn, nếu không hắn đã sớm không biết làm như thế nào cho tốt rồi, đại sự của quốc gia này nào phải người bình thường có thể chống đỡ nổi.

“Hoàng tỷ, chuyện này từ trước đến giờ đều do tỷ cân nhắc, đương nhiên cũng chính là tỷ làm chủ là được rồi. Bên chỗ phụ hoàng kia cũng chính là tỷ truyền lời, chẳng qua đệ ngược lại cảm thấy điều này cũng coi như một chuyện tốt ích nước lợi dân, nếu không phải hiện giờ quốc khố quá trống rỗng, cho dù muốn lấy bạc ra từ trong quốc khố cũng là một việc cực tốt.” Tạ Hoài Ẩn nghiêm túc nói, “Tuy lời tiểu nha đầu kia nói nghe thật sự có mấy phần trống rỗng, nhưng trên thực tế cũng có mấy phần đạo lý, nàng ấy đã bảo đảm với đệ như vậy, đây có thể nghĩ đến trong chuyện này nàng ấy cũng có mười phần bảo đảm. Mấy ngày nay tiếp xúc với nàng ấy Hoàng tỷ và đệ đều có thể cảm nhận được, ý tưởng của nàng ấy rất dễ nhận thấy còn toàn diện hơn hai tỷ đệ chúng ta nhiều, thậm chí trước khi nàng ấy làm chuyện gì cũng đều cân nhắc đến đường phía sau. Nếu nàng ấy đã nói như vậy rồi, thế cũng chứng minh có thể làm ra, đệ tình nguyện tin tưởng nàng ấy Kính xin Hoàng tỷ cố hết sức thúc đẩy chuyện này.” die nda nle equ ydo nn

Tạ Cẩn Họa nhìn đệ đệ mình từ trước đến giờ đều không để chính sự vào trong lòng, rất nhiều khi đều đến lúc vội vàng trước mắt rồi mới hơi bất đắc dĩ, giống như bây giờ chăm chú thảo luận một chuyện với nàng mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên. Tạ Cẩn Họa ngược lại cảm thấy có mấy phần vui mừng, cảm thấy phát triển như vậy cũng là một chuyện không tồi, ít nhất hắn cũng đã bắt đầu đặt tâm tư trên chính sự.

“Vậy, chuyện này liền để cho đệ đi nói cho phụ hoàng đi, một lát nữa ta phải vào cung, đến lúc đó đệ cùng đi với ta!” Tạ Cẩn Họa nói với Tạ Hoài Ẩn, trên mặt của nàng mang theo vài  phần ý cười tính toán, “Chuyện này là nha đầu đó nói với đệ, đệ lại hiểu rõ lời nàng ấy nói, hơn nữa đệ cũng hết sức muốn thúc đẩy chuyện này, cho nên để cho đệ đi nói chuyện này cho phụ hoàng đó là không thể tốt hơn. Hoài Ẩn, nếu như đệ thật sự muốn thành chuyện này, vậy đệ suy nghĩ kỹ xem đi nói cho phụ hoàng như thế nào đi!”

Khi Tạ Hoài Ẩn nghe được Tạ Cẩn Họa nói với mình như vậy, sắc mặt của hắn lập tức suy sụp, đây không phải nói hắn không rõ ràng chuyện này, mà là, quan hệ giữa hắn và phụ hoàng vốn cũng không thân thiết giống như giữa thất Hoàng tỷ và phụ hoàng. Dĩ nhiên, Tạ Hoài Ẩn cũng không chỉ Nguyên Hi Đế đối xử với hắn không tốt, mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn, quan hệ phụ tử trong nhà Đế Vương tự nhiên cũng có mấy phần khác biệt. Hơn nữa hắn lớn như vậy, khi đối mặt với phụ hoàng của mình luôn cảm thấy trong lòng dù sao cũng hơi bỡ ngỡ, đặc biệt dễ dàng khẩn trương, giờ để cho hắn đi nói chuyện này cho phụ hoàng, hắn cảm thấy không nắm chắc, nếu chuyện này thành đương nhiên là tốt, nhưng nếu chuyện này hư, Tạ Hoài Ẩn cảm giác đến lúc đó mình thật sự không biết nên đi đối mặt với Vân Thù như thế nào rồi, tính tình của nha đầu này cũng không phải người dịu hiền gì, cho dù không ăn tươi nuốt sống hắn, chỉ sợ đến lúc đó muốn nhớ khoản nợ này của mình một năm nửa năm cũng không phải không có khả năng!

Hoàng tỷ đây rõ ràng đưa ra một câu đố khó cho hắn mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.