Hôm sau qua giờ thìn, trong Hoàng cung chính là đi tới một chiếc xe ngựa, xe ngựa kia vẫn coi như nhẹ nhàng linh hoạt, nhìn từ bên ngoài vốn không nhìn ra là xe ngựa từ trong Hoàng cung sai phái ra. Nếu không phải ngồi trước xe ngựa chính là công công Toàn Phúc ở bên cạnh Nguyên Hi đế được cưng chiều nhất ra.
Bởi vì Vân Thù phải vào Hoàng cung, cho nên nha hoàn bên cạnh đều không thể đều dẫn vào trong cung, Vạn Thục Tuệ cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc Liễu Bác Ích đã nói gì với Vân Thù, khi trở lại trên mặt Liễu Bác Ích còn mang theo mấy phần ý cười giống như một chút cũng không nóng nảy, ngược lại còn khuyên ngược bà mấy câu, nói không có chuyện gì lớn, để cho bà yên tâm, nhưng Vạn Thục Tuệ làm sao có thể thoải mái được, cẩn thận dặn dò Vân Thù sau khi vào cung phải tuân thủ quy củ, muốn chính là bình an đi vào bình an đi ra mới phải.
Vân Thù cũng cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Vạn Thục Tuệ, nghĩ tới mẫu thân của mình thật sự khẩn trương thái quá rồi, tuy nói Hoàng cung này thật sự là một tồn tại khiến cho người ta có mấy phần sợ hãi, nhưng cũng không cần thiết coi nó như đầm rồng hang hổ mới phải, cho dù muốn ăn thịt người cũng cần có lý do.
Vân Thù lại nghiêm túc nghe Vạn Thục Tuệ răn dạy một lúc, lúc này mới lên xe ngựa.
Toàn Phúc đã sớm qua thời điểm khiếp sợ khi nhìn thấy Vân Thù, một ngày trước khi tới tuyên đọc khẩu dụ, ông cũng đã gặp được Vân Thù, khi nhìn thấy trong lòng ông cũng không khỏi lẩm bẩm, đứa bé này quả thật hơi nhỏ, quay đầu lại ông cũng chính là nói như vậy cho Nguyên Hi Đế, Nguyên Hi Đế dù ít dù nhiều đã sớm biết được mấy phần, cho nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Xe ngựa chậm rãi từ từ chạy tới Hoàng thành.
Ung đô là Vương đô của năm đời Vương triều, cho dù là Hoàng cung này, cũng là Hoàng cung qua nhiều thế hệ, Đại Khánh đến thời điểm Nguyên Hi Đế tuy chỉ đến đời Đế Vương thứ hai, nhưng cũng không có ý tứ dời đô, Vân Thù cảm thấy điều này không ngoài ý muốn, trong tương lai Ung đô vẫn có thể là chỗ của Đế Vương.
Vào giờ thìn, lúc này các bách quan cũng đã sớm qua thời gian lâm triều, người xử lý chính vụ cũng chính là đang trong xử lý chính vụ, Vân Thù từ khe cửa sổ xe nhìn về phía Hoàng cung đang tiến đến gần, nghe tiếng bánh xe vang lên tiếng vang trên đường trải đá xanh, trong lòng nàng dù ít dù nhiều cũng có mấy phần để ý, Nguyên Hi Đế này rốt cuộc vẫn là lần gặp gỡ đầu tiên trong cuộc đời này của nàng, mà cổ đại không giống như hiện đại, phải biết hiện giờ toàn bộ quyền sinh quyền sát đều nắm giữ trong tay Đế Vương.
Xe ngựa chạy thẳng vào cửa cung, trải qua một đường tì nữ thật dài đến cửa cung nội viện, lúc này mới dừng lại.
Toàn Phúc dẫn Vân Thù vào một cửa cung này, xuyên qua Ngự hoa viên hiện giờ đã trăm hoa nở rộ khoe sắc, chính là điện Tường Long chỗ ở hiện giờ của Nguyên Hi Đế, bên ngoài điện ngược lại không phải người mặc quần áo cung nữ, là phi tần ăn mặc cực kỳ kiều diễm, các nàng đứng lẳng lặng bên ngoài cửa cung, giống như đang chờ cái gì, trên sắc mặt mang theo mấy phần mong đợi. Bỗng chốc bu lại ồn ào lộn xộn nói ra.
Vân Thù đứng phía sau Toàn Phúc cẩn thận nghe, âm thanh nữ tử vốn lanh lảnh, nhưng nhiều âm thanh lanh lảnh như vậy cùng lúc vang lên, âm thanh kia nghe đại khái giống như tiếng sấm chớp mưa bão trùng điệp không có gì khác biệt, chỉ đứng như vậy thôi mà Vân Thù đã cảm thấy đầu mình ong ong giống như có thứ gì oanh tạc mở ra, nàng còn cảm thấy khó chịu như thế, vậy vừa nãy Nguyên Hi Đế vừa mới khỏi bệnh nghe được âm thanh như vậy, Vân Thù lập tức cảm thấy có lẽ bệnh Nguyên Hi Đế lúc tốt lúc xấu đại khái cũng liên quan tới những nữ tử này đi, ai chịu được nhiều nữ nhân như vậy ríu rít không ngừng bên cạnh mình.
Toàn Phúc rất dễ nhận thấy đã thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông khẽ cau mày một cái mở miệng nói: “Các vị nương nương, cần phải biết hiện giờ bệ hạ đang nghỉ ngơi bên trong, các nương nương ồn ào ở chỗ này như vậy, lỡ như quấy rầy đến bệ hạ đây cũng rất không thỏa đáng!”
Sau khi Toàn Phúc thốt lời này ra khỏi miệng, những âm thanh này lập tức dừng lại, mặt lo âu nhìn vào trong cung điện, trong ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi cũng có mấy phần chần chừ, chỉ sợ thật sự giống như lời Toàn Phúc vừa nói lỡ như đã quấy rầy đến bệ hạ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tần phi này kia đều là phi tần còn trẻ tuổi vả lại cũng không có con nối dòng, ở trong hậu cung này nếu được sủng ái của Đế Vương, lại có một con nối dòng, cho dù là Công chúa cũng được, Hoàng tử cũng được dù sao cũng có thể sống tốt hơn người bình thường một chút, cho dù cuối cùng bệ hạ thật sự một đi không trở lại vẫn có thể ở trong cung bảo dưỡng tuổi thọ, nếu phi tần nhận ân huệ rồi mà không có con cháu, sau này phải đi thái miếu làm ni cô cầu phúc cho bệ hạ cho Đại Khánh. Chỉ cần là người có chút suy nghĩ tự nhiên không muốn đi đến đó.
Nhưng xương cốt Nguyên Hi Đế yếu kém, mấy năm trước sau khi nghỉ ngơi còn có thể triệu kiến mấy phi tần, thỉnh thoảng sẽ lật thẻ bài, nhưng mấy năm này cũng không triệu hạnh phi tần gì cả rồi, cho dù khi nghỉ ngơi cũng không cần phi tần đi hầu hạ, thỉnh thoảng gặp được cũng chính là mấy vị thân ở địa vị cao, đây chính là điều khiến các phi tần trong cung liên tiếp buồn rầu, cho nên mỗi lần chờ tới khi Nguyên Hi Đế tỉnh táo, bên ngoài cung điện này luôn có một đám phi tần chờ đợi, chỉ muốn đợi ở nơi này một chút, có lẽ bệ hạ vẫn có thể nhớ tới mình cũng chưa chắc.
Toàn Phúc vừa nhìn trận chiến này cũng chính là hiểu được hôm nay bệ hạ vẫn không tuyên triệu bất kỳ một vị nương nương nào, cho nên đều ở đây chờ đợi.
Ông cũng chính là không có ý định nói mấy lời lá mặt lá trái với mấy vị nương nương ở đây, nhưng không chờ ông mở miệng, trong đám phi tần đã có người mắt tinh nhìn thấy Vân Thù đứng sau lưng Toàn Phúc, mở miệng nói: “Phúc công công, người đi sau lưng ngươi là nữ tử nơi nào tới, dáng vẻ kia nhỏ như vậy, hài tử như vậy dẫn đi vào theo định làm gì, có thể giải buồn cho bệ hạ sao?”
Trong giọng nói của người kia mang theo mấy phần chanh chua, Vân Thù ngước mắt nhìn qua, nữ tử mặc cung trang toàn thân màu vàng nhạt này có khuôn mặt trái xoan, tuy có mấy phần xinh đẹp nhưng cũng có mấy phần chanh chua, mặt mày nữ tử này thậm chí có mấy phần quen thuộc.
“Liên Tần nương nương nói đùa, vị này là tiểu thư nhà Liễu Ngự sử, được bệ hạ sai lão nô mời tới” Toàn Phúc cười nói.
Khi nghe được Toàn Phúc gọi người trước mặt là Liên Tần, Vân Thù ngược lại nghĩ tới người này khiến cho mình cảm thấy có mấy phần quen mắt là vì lý do gì rồi, bởi vì người này vẫn có mấy phần tương tự Chu Bích Cầm, nhất là khóe mắt đuôi mày, quả thật cùng từ trong một bụng mẹ ra ngoài, chỉ có điều gương mặt Chu Bích Cầm nhìn qua có mấy phần tội nghiệp, nhưng người này ngược lại có mấy phần lanh lợi, làm như thế nào cũng không kiềm chế được hơi thở chanh chua bộc lộ từ khóe mắt ra ngoài. dfienddn lieqiudoon
Vân Thù chính là từng nghe nói Chu gia có một nữ nhi và Hoàng cung thành nữ nhân của Hoàng đế, nghĩ đến chính là nữ nhân được gọi là “Liên Tần” ở trước mặt này đi, nang vốn còn tưởng rằng là một nữ nhân được cưng chiều, nhưng bây giờ nhìn một chút, nàng ta vào cung sống cũng chưa hẳn tốt như người thường tưởng tượng.
Liên Tần này vốn tên là Chu Bích Liên, lớn hơn Chu Bích Cầm bốn năm tuổi, vào sáu năm trước vào Hoàng cung được cưng chiều, vốn còn tưởng rằng từ đó về sau chính là có thể một bước lên mây, nhưng nào biết sau khi bệ hạ sủng hạnh nàng hai ba lần sau được một phong hào Tần, từ đó về sau không có tin tức, mà những năm này bệ hạ hơn nửa năm đều đang nghỉ ngơi, cho dù khi không tu dưỡng, hậu cung có nhiều nữ nhân như vậy, cũng không biết bệ hạ có thể nhớ tới nàng người này không còn không biết rõ.
Tuy Chu Bích Liên ở trong Hoàng cung, nhưng cũng không phải không biết chuyện gì ở bên ngoài, lúc trước chuyện Chu gia bọn họ và Vân gia Chu Bích Liên chính là biết rõ ràng, mẫu thân của nàng đưa bài tử từ trong phủ nội vụ, khóc hồi lâu trước mặt nàng. Chu Bích Liên đầu tên tức giận muội muội kia của mình là một đứa không có đầu óc, làm ra chuyện liên lụy đến Chu gia như vậy, nhưng càng thêm tức giận Vân Thù, làm việc chẳng ngó ngàng gì như vậy, một chút cũng không nghĩ đến Chu gia bọn họ, thậm chí ngay cả nàng một chút cũng không để vào trong mắt.
Sau lại nghe được chuyện Vạn Thục Tuệ gả cho Liễu Ngự sử, tuy rằng nàng không phải rất hăng hái, nhưng vừa nghe Toàn Phúc nói người trước mặt mình chính là nữ nhi của Liễu Ngự sử, nàng lập tức hiểu ra, người trước mắt nàng chính là nữ tử làm hư danh tiếng Chu gia của nàng, lập tức mặt mày trầm xuống.
“Thì ra là nữ nhi nhà Liễu Ngự sử, bổn cung nghe nói đây vốn là nữ nhi bị nhà Tĩnh Viễn Hầu trục xuất ra khỏi cửa, cũng may mà Liễu Ngự sử nguyện ý làm chuyện đi dung nạp ngươi, đổi thành bổn cung, tất nhiên cảm thấy được nữ nhi bị trục xuất ra khỏi cửa nhất định là đức hạnh có thua thiệt, nào có thể đĩnh đạc ở đây nói là nữ nhi nhà ai đó cho người!” Chu Bích Liên quét từ trên xuống dưới Vân Thù mấy lần, trong ánh mắt lộ ra một chút ý tứ khinh bỉ.
Vân Thù đối mặt với Chu Bích Liên khiêu khích như vậy, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nàng khẽ khom người, ngược lại hành một phúc lễ đoan chính với Chu Bích Liên, nói: “Liên Tần nương nương nói rất đúng, cha thần nữ là một người lương thiện, cho nên vẫn thương yêu có thừa nữ nhi là thần nữ đây, mới vừa rồi Liên Tần nương nương nói nữ nhi bị trục xuất ra khỏi cửa đúng là vì đức hạnh có thua thiệt, thần nữ cũng cực kỳ đồng ý, ví dụ như Chu nhị tiểu thư Chu gia cũng thật sự đức hạnh có thua thiệt, Chu lão gia cũng thả lời không bao giờ nhận nữ nhi này nữa, nữ tử thế gia chưa qua cửa đã thất thân, vào cửa chính là có thai, chuyện như vậy thật sự cũng xem như đức hạnh có thua thiệt điển hình rồi. So sánh với Chu nhị tiểu thư, thần nữ ngược lại cảm thấy mình xem như vẫn còn có mấy phần đức hạnh, ít nhất Liễu gia còn nhận nữ nhi là thần nữ đây.”