Bà mai Hoàng đã lấy được ngày sinh tháng đẻ từ chỗ Liễu Bác Ích, cũng tìm người tính ngày, mặc dù chuyện tam thư lục lễ đều hoàn thành trong một buổi sáng, nhưng ngày thành thân vẫn phải lựa chọn, tính toán theo ngày sinh tháng đẻ của hai người, ngày tốt nhất là một tháng sau, nếu không phải nửa năm sau.
Miêu thị cũng hiểu theo tình huống hiện tại, nửa năm sau không cần nghĩ tới rồi, cũng không thể thật sự để nữ nhi của mình nâng cao bụng bự vào cửa Liễu gia đi, cho dù mình không bị người chê cười, chỉ sợ người khác cũng coi làm trò cười, cho nên xác định xuống là ngày lành mùng sáu tháng sau.
Sự tình thương lượng không sai biệt lắm, bà mai Hoàng chính là định rời đi, Chương ma ma lập tức tiến lên trước móc một xấp bao lì xì từ trong ống tay áo ra, nhét một bao lớn cho bà mai Hoàng cười nói: “Làm phiền bà mai, đây là tiền lì xì tiểu thư nhà ta cho, lui về sau nói không chừng mọi chuyện còn có lúc dựa vào bà, đừng ghét bỏ!”
Chương ma ma lại kín đáo đưa bao lì xì cho những người khiêng đồ cưới tới, mỗi người một cái.
Bà mai Hoàng nắn nắn bao lì xì của mình, phân lượng này còn không nhỏ, lập tức cực kỳ hài lòng, lại hàn huyên một lúc lâu, lúc này mới dưới đưa tiễn của Chương ma ma ra cửa.
Đợi đến khi bà mai Hoàng và những người khiêng sính lễ đến rời đi, sắc mặt Miêu thị vốn mang theo vài phần vui mừng lập tức sa sầm xuống, bà nhìn Vân Thù từ đầu tới cuối vẫn ngồi bên cạnh cười nhẹ nhàng nói: “Thù nha đầu, ta đây có lời muốn hỏi ngươi.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Bà ngoại không cần mở miệng, cháu hiểu được bà muốn hỏi điều gì, hôm qua khi ở nhà cậu cháu thật sự không nói thật hết, chính là người thật tốt muốn kết hôn với mẫu thân cháu không phải người bình thường, mà là Liễu bá bá. Nhưng cháu cũng không nói láo, nhà Liễu bá bá thật sự cách nhà chúng cháu rất gần, bá ấy cũng đúng là một người góa vợ dẫn theo một nhi tử, những thứ này đều là sự thật đúng không?” Vân Thù nhìn về phía Miêu thị, nụ cười trên mặt nàng vẫn không dừng, vẫn cười đến nhạt nhẽo đẹp mắt, “Nhưng bà ngoại người cũng nhìn kỹ càng, cháu đây vừa nói thì cậu và mợ có phản ứng gì, ban đầu mẫu thân tràn đầy uất ức từ trong Vân gia ra ngoài là vì sao người không phải không rõ ràng, ngay cả chuyện nương cháu bị hưu cậu và mợ cũng có thể bàn luận ra điều lệ thăng quan, nếu biết được người kết thân bây giờ là Liễu ngự sử bá bá, nói không chừng còn muốn nắm lấy hôn sự này khiến Liễu bá bá giúp đỡ thăng quan đó. Tính tình cậu và mợ như vậy, người kêu cháu nói như thế nào, sao có thể nói?”
Miêu thị vừa bị Vân Thù hỏi như vậy, sắc mặt bà cũng có vài phần khó coi, nói: “Dù sao đó là cậu mợ của cháu, không có lý do không để cho bọn họ biết được như vậy.”
“Nếu bà ngoại muốn phá hỏng hôn sự này thì cứ đi nói đi.” Vân Thù một chút cũng không thối lui, nàng nói, “Cậu mợ không phải không biết được, chỉ có điều thời gian biết được hơi trễ thôi, cũng vì suy nghĩ cho mẫu thân, cháu không muốn cả ngày bởi vì chuyện này mà không ngừng cãi nhau, ngay cả nương cháu ra cửa cũng không yên ổn. Nếu bà ngoại cố ý như thế, vậy thì phá bỏ hôn sự này đi, cháu đây nuôi mẫu thân cũng không có vấn đề gì, nhưng ngày sau nếu như thật sự xảy ra chuyện gì không cách nào cứu vãn, đến lúc đó bà ngoại đừng trách trong lòng cháu oán hận cả nhà cậu mợ. Người cũng biết được tính tình của cháu, đến lúc đó nếu thật sự làm ra chuyện gì, cháu cũng không biết được.”
Đây là uy hiếp.
Miêu thị bị những lời này của Vân Thù làm cho khựng lại, cuối cùng không thể không quay đầu nhìn về phía Vạn Thục Tuệ nói: “Khi con ra cửa, nếu ca con không tới giúp đỡ một chút, chỉ sợ ngày hôm đó cuối cùng sẽ bị người bàn tán…” di1enda4nle3qu21ydo0n
Vạn Thục Tuệ ngẩng đầu liếc nhìn về phía Miêu thị, ngược lại nhìn thoáng qua ánh mắt của nữ nhi có vẻ quật cường như vậy, lúc này bà mới chậm rãi nói: “Nếu mẫu thân có ý như thế, vậy lui hôn sự này đi, con vẫn sống nương tựa Thù nhi như cũ là được. Như vậy cũng tránh cho đại ca đại tẩu mượn hôn sự này sinh ra ý niệm gì khác không nên có, con đây đã bị đại ca đại tẩu tính toán một lần, giống như theo lời mẫu thân nói, đó là đại ca của con, con nhận, nhưng cũng không có lý do gì đi hại Liễu đại ca không đâu bị đại ca đại tẩu tính kế lần hai.”
Miêu thị vốn còn tưởng rằng nữ nhi của bà sẽ nghe lời một chút, như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nghe được nữ nhi nói lời như vậy, xa lạ trong lời nói này thật sự khiến cho người ta đau thương.
Vân Thù lộ ra một nụ cười trấn an mẫu thân mình, hiểu được trong lòng Miêu thị suy cho cùng vẫn nghĩ cho một nhà Vạn Thủ Nghĩa, cũng không có gì khác, nữ nhi cho dù đau lòng cuối cùng vẫn phải gả đến nhà người ta, mà nữ nhi đã gả ra giống như tát nước ra ngoài, mà nhi tử phải dưỡng lão tống chung *, cho dù vô liêm sỉ đến như thế nào cũng phải nhớ nhung.
(*) dưỡng lão: phụng dưỡng lúc về già, tống chung: lo ma chay lúc lâm chung.
Sao Vạn Thục Tuệ lại không biết được, bà tình nguyện để cho người nói xấu cũng không muốn đại ca và đại tẩu của mình sinh ra ý niệm dựa vào đó đổi lấy chức quan.
“Được được được, mỗi người các ngươi đều tự có chủ trương, ta nói không lại các ngươi!” Miêu thị nói, “A Anh, đỡ ta đi nghỉ ngơi, lớn tuổi rồi chính là bị người ghét.”
Thẩm ma ma đứng ở bên cạnh đáp một tiếng, tiến lên đỡ Miêu thị, Y Lan cũng thông minh, vội vàng cùng giúp đỡ Miêu thị đi sương phòng.
Đợi đến khi Miêu thị vừa đi, lúc này Vân Thù mới thở phào nhẹ nhõm, nàng không sợ Miêu thị nhăn mặt cho nàng nhìn, sợ nhất chính là Miêu thị làm om sòm muốn cho phu thê Vạn Thủ Nghĩa biết được, nếu như chơi cứng rồi, Vân Thù thật sự không biết mình có thể nổi giận với Miêu thị hay không, cho nên thấy Miêu thị đơn giản như vậy liền đánh chuông lui binh, sao nàng không thể không buông lỏng một hơi này được.
Vạn Thục Tuệ nhìn về phía Vân Thù nói: “Bà ngoại con chính là tức giận.”
“Nương còn không đi cùng, hiện giờ còn một tháng nữa là nương phải xuất giá rồi, có thể ở bên cạnh bà ngoại cũng chính là còn một tháng này thôi.” Vân Thù nói, “Nương thường ở cùng một chỗ với bà ngoại, bà ngoại nhất định có thể hiểu được chỗ khó xử của nương, lui về sau chuyện này sẽ không nhắc lại, trong lòng bà ngoại vẫn có mẫu thân, chỉ có điều cuộc sống sau này vẫn phải đi theo cậu mợ, có đôi khi tâm ý này vẫn hướng về phía bọn họ, hôm nay bà ngoại cũng coi như đáp ứng không thông báo cho cậu mợ rồi, mẫu thân cứ yên tâm.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Vân Thù biết mới vừa rồi Miêu thị nhăn mặt rời đi lại không nói muốn trở về Vạn gia cũng coi như là một thỏa hiệp, chính là trong một tháng này phải để ý nhiều một chút, tránh cho đến lúc đó lại náo loạn ra chuyện gì, cho nên Vân Thù đẩy Vạn Thục Tuệ đi cùng với Miêu thị, đến khi đó khiến cho bà ngoại hiểu được nữ nhi của mình không được như ý, như vậy mới có thể khiến cho bà ngoại đồng tình.
Vạn Thục Tuệ gật đầu một cái, bà biết trong lòng mẫu thân mình không được tự nhiên, cho nên chỉ cần Miêu thị không nói muốn đi, bà đương nhiên phải tranh thủ lúc này phụng bồi cho tốt, lui về sau muốn phụng bồi cũng không phụng bồi được.
“Mẫu thân nghĩ như vậy là được rồi, đừng nhìn thấy một tháng dài như vậy, từng ngày trôi qua cũng cực kỳ nhanh, Liễu bá bá đặt mua nhiều đồ như vậy, đồ cưới cũng phải thu xếp, vả lại chờ sau khi mẫu thân đến nhà Liễu bá bá, trên chỗ cửa tiệm cũng cần khai trương, cho nên mấy ngày nay nữ nhi bắt đầu chính là hơi bận rộn, mẫu thân còn phải khiến bà ngoại thông cảm nhiều hơn.” Vân Thù suy nghĩ một chút, một tháng này trên thực tế cũng hơi gấp gáp, nhưng tình huống của mẫu thân mình như vậy vẫn nên ra cửa sớm một chút để tránh cho bị người bàn luận.
Vạn Thục Tuệ nghe Vân Thù nói như vậy, trong lòng chính là hơi đau lòng: “Con hài tử này cực khổ như vậy làm chi, chúng ta cũng không phải người thiếu ăn uống, cần gì phải vất vả như vậy!”
Vân Thù cười nói: “Không có ai ngại bạc nhiều có đúng không, quả thật giống như theo lời mẫu thân, đồ cưới của con còn phải tự tích cóp cho mình, nếu con không vất vả một chút, lui về sau lấy đâu ra đồ cưới phong phú.”
Vạn Thục Tuệ khẽ quở trách một tiếng: “Tuổi như vậy đã muốn đồ cưới rồi, con còn không ngại xấu hổ.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên vẻ mặt vẫn có vài phần vui mừng, Vạn Thục Tuệ lại nói vài câu với Vân Thù, sau đó mới từ phòng khách về phòng trong chạy thẳng tới chỗ mẫu thân mình ở.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bà mai Hoàng nhận được một bao lì xì từ chỗ Vạn Thục Tuệ, vừa mới ra cửa liền không nhịn được mở ra nhìn, vừa nhìn, bên trong không phải là một thỏi bạc, mà là một thỏi vàng, nhìn chất lượng ước chừng có một lượng, mừng đến bà lập tức chính là thấy răng không thấy mắt, đời này bà chạy làm mai mối hơn nửa đời người, bạc cũng được không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhận được thỏi vàng, chuyện này sao có thể khiến cho bà không vui mừng, ngay cả những người mang sính lễ đến mở bao lì xì ra, bên trong bao lì xì cũng có một lượng bạc, mừng lợi hại.