Danh Môn Độc Sủng

Chương 16: Mua hết trái cây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Y Phi

Beta-er: Nhạc Dao

Để đền bù tiếc nuối của lần trước, Chu Hạo Hiên quyết định dẫn Phùng Vân Hi đến một cửa hàng hoa quả, trừ bác gái bán trái cây ra, toàn bộ cửa hàng đều bị cậu mua sạch.

Chu Hạo Hiên liên tục xách trái cây lên xe, để lại Phùng Vân Hi cùng bác gái ở cửa hàng khiếp sợ nhìn nhau, bác gái kia yếu ớt nói: “Cháu gái, hai cháu muốn mở quán sao?”

Phùng Vân Hi: “… Mở quán là sao ạ?”

“Chính là mở cửa hàng đó. Cháu gái này, bác nghĩ hai cháu bán như vậy là không lời đâu. Cháu tới chợ buôn trái cây nhập hàng sẽ lời nhiều hơn đấy.” Bác gái bán hàng vô cùng nhiệt tình góp ý.

Phùng Vân Hi: “…”

Phùng Vân Hi quay lại nhìn Chu Hạo Hiên một cái, thật sự không muốn thừa nhận bản thân quen biết cậu ta chút nào.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, họ vốn phải ăn cơm cùng đoàn làm phim thì Chu Hạo Hiên thần thần bí bí bảo cô: “Tôi dẫn cô đi xem đồ tốt.”

Sau đó Phùng Vân Hi liền ngồi lên xe của cậu ta, một chiếc xe ba bánh* mới tinh.

*Xe kiểu như này:

DMĐS 16

Về phần vì sao Chu Hạo Hiên biết lái xe ba bánh thì nghe nói là trong một lần quay phim, cậu ta phải đóng một cảnh lái xe ba bánh nên đã học lái. Sau đó, Chu Hạo Hiên kéo cô đến cửa hàng hoa quả này, hào sảng nói: “Bác gái, chúng cháu mua hết tất cả trái cây trong cửa hàng này.”

“Được rồi, chúng ta trở về thôi.” Sau khi chất hết trái cây lên xe, Chu Hạo Hiên còn rất tri kỷ nhường một chỗ cho Phùng Vân Hi.

Phùng Vân Hi đeo kính râm lên, sau đó lại lấy từ túi xách ra một cái khăn choàng chống nắng màu vàng, quấn kín đầu xong lại lấy ra một cái màu xanh lá cây nữa đưa cho Chu Hạo Hiên.

*Loại khăn choàng chống nắng đây:

DMĐS 16 Khan

Chu Hạo Hiên: “…” Thật ra, trong lòng cậu rất muốn cự tuyệt đấy!

Phùng Vân Hi lẳng lặng nhìn cậu một cái, sau đó chỉnh sửa lại quần áo trên người rồi thản nhiên bảo: “Nếu cậu không muốn ngày mai báo chí đưa tin cậu dùng xe ba bánh chở bác gái nhà quê lên thành phố bán trái cây thì mau quàng khăn lên.”

Chu Hạo Hiên: “…”

Một chiếc xe ba bánh hầm hố chạy trên đường, người lái xe là một chàng trai trẻ, khăn lụa xanh trên đầu bay phấp phới. Trên xe còn có một người phụ nữ đeo kính râm trùm khăn lụa vàng ngồi giữa đống trái cây.

Chu Hạo Hiên: Tôi chỉ muốn mời Phùng Vân Hi ăn trái cây thôi mà.

Phùng Vân Hi: Tôi chỉ muốn lẳng lặng ăn cơm trưa với đoàn làm phim thôi mà.

“Em gái, mau dừng xe, mau dừng xe.” Một người đàn ông trung niên vung vẩy một xấp tiền giấy đuổi theo hai người.

Chu Hạo Hiên dừng lại, cố ý hạ thấp giọng: “Có chuyện gì sao?”

Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia đưa mắt nhìn về phía Phùng Vân Hi: “Em gái, dưa hấu bán bao tiền một cân vậy?”

Phùng Vân Hi: “…”

Chu Hạo Hiên “Bảy, tám hào, mà cũng có thể là một tệ…”

*10 hào = 1 tệ (cỡ 3,500 VNĐ). 1 cân Trung = 0,5 kg.

Phùng Vân Hi: “Sao tôi nhớ là một tệ ba mà?”

Chu Hạo Hiên vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, chú à, trái cây này chúng cháu không bán mà mua về để ăn.”

Ông chú trung niên lấy tiền về, nhìn Chu Hạo Hiên một cái: “Không bán trái cây thì ngừng xe làm cái gì. Còn nữa, cậu gọi ai là chú, đừng tưởng quàng khăn xanh là cưa sừng làm nghé được nhé.”

Chu Hạo Hiên: “…” Cậu ta thật sự chỉ muốn mời Phùng Vân Hi ăn trái cây thôi mà.

Sau khi trở về, Phùng Vân Hi cố ý gọi điện thoại cho Hứa Chu cùng Miêu Tiểu Trân ra xách trái cây vào, sau đó sẽ mời người trong đoàn làm phim ăn. Ai ngờ, Miêu Tiểu Trân đứng cạnh xe ba bánh của bọn họ sau đó hỏi một câu: “Chị gái, việt quất này bán như thế nào vậy?”

“…”

Phùng Vân Hi tự tay xách một túi vải, yên lặng leo lên xe bảo mẫu của mình, nhưng trước khi lên xe cô nói với Miêu Tiểu Trân: “Em thích ăn gì thì tự mang lên xe bảo mẫu đi.”

Miêu Tiểu Trân: Σ (°△°|||)︴ Người vừa lên xe là chị Vân Hi nhà cô sao?

Happy Camp là một chương trình tạp kĩ phát sóng vào 8 giờ tối Chủ nhật, đa số khách mời tham dự tuyên truyền phim hoặc bài hát mới.

Phùng Vân Hi cùng Chu Hạo Hiên đại diện cho Giang Hồ Phong Vân đi tuyên truyền, đương nhiên đạo diễn sẽ ngồi ở trường quay trong suốt buổi ghi hình, ngoại trừ họ ra thì còn có ca sĩ Sở Hàm đến quảng bá cho ca khúc mới.

Tiết mục mở màn do Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên đảm nhận. Chỉ là, Chu Hạo Hiên không biết hát, từ đầu tới cuối giống như đọc thơ vậy.

Về điểm này, Chu Hạo Hiên bày tỏ: “Mỗi lần tôi đi hát karaoke chỉ có thể ngồi ăn trái cây, nhìn người ta hát hết bài này tới bài khác đã rất ngứa mắt rồi, cho nên không cần cười nhạo tôi thêm đâu.”

Phùng Vân Hi: “… Sau này ngàn vạn lần đừng rủ tôi đi karaoke, bằng không trái cây không đủ ăn đâu.”

Chu Hạo Hiên vẻ mặt kích động nhìn Phùng Vân Hi, cậu đã tìm được tri kỷ rồi. Sau này đi karaoke phải gọi Phùng Vân Hi đi cùng mới được, như vậy cậu sẽ không phải ăn trái cây một mình nữa, ít nhất còn có một người cùng cậu xem người khác ca hát, nhất là khi bị mời hát cậu thì cũng sẽ có lý do để cự tuyệt.

Hình ảnh Chu Hạo Hiên đang tưởng tượng khi có Vân Hi đi karaoke chung:

“Hát một bài đi.”muốn

“Không hát, tôi bận nói chuyện với Vân Hi rồi.”

–Tôi là đường phân cách chấm dứt ảo tưởng của Chu Hạo Hiên-

Chu Hạo Hiên dường như đã thấy được tương lai tốt đẹp đang chờ cậu phía trước.

Phùng Vân Hi mỉm cười nhìn cậu ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi vốn chỉ là thích ăn trái cây mà thôi.”

Chu Hạo Hiên cũng mỉm cười: “Tôi không tin đâu.”

Phùng Vân Hi: “Vậy lát nữa chúng ta lên sân khấu hát đi, được không?”

Chu Hạo Hiên tiếp tục mỉm cười, mặc dù trong lòng cậu không tin nhưng vẫn vui vẻ nói: “Tôi không tin cô sẽ hát đúng giai điệu đâu. Tôi tin rằng cô không làm ca sĩ mà đi đóng phim, chính là vì muốn lưu lại đường sống cho những người làm ca sĩ kia. Chứ nếu cô mà làm ca sĩ thì bọn họ chết đói mất.”

Bởi vì hai người không biết hát, lại không nghĩ ra tiết mục gì để biểu diễn cả, dứt khoát cùng nhau đi tìm ca sĩ Sở Hàm kia.

Chu Hạo Hiên nghiêm túc nói: “Mọi người cùng nhau biểu diễn có thể khiến độ nổi tiếng tăng cao, cho nên hai người chúng tôi sẽ làm vũ công của em, chúng tôi nhảy rất đẹp đấy.”

Sở Hàm vừa mới định xin chữ ký Chu Hạo Hiên: “…” Nam thần muốn làm vũ công cho tôi.

Vũ công của Sở Hàm đang đứng ở một nơi không xa: Mấy người đều là minh tinh mà còn muốn cướp mất bát cơm của chúng tôi sao?

Sở Hàm cất giấy bút vào túi, sau đó vẻ mặt có chút khó nói thành lời, gật đầu.

Phùng Vân Hi chứng kiến toàn bộ quá trình: Chu Hạo Hiên, cậu có biết là bản thân vừa mới nghiền nát hình tượng nam thần trong lòng fan rồi không?

Bởi vì đây là quyết định nhất thời cho nên đạo diễn của Giang Hồ Phong Vân cũng không hay biết. Lúc trông thấy Sở Hàm xuất hiện thì ông nhìn chằm chằm lên sân khấu, nghĩ rằng phải chờ một lúc nữa hai người kia mới đi ra. Ai ngờ, sau khi Sở Hàm lên sân khấu được 3 giây thì nam nữ diễn viên chính của đoàn đã xuất hiện, hơn nữa còn nhảy điệu waltz.

Đạo diễn: “…” Đã bảo họ phải xuất hiện thật ngầu từ không trung rồi nắm tay nhau bay xuống hát cơ mà!

Bất kể như thế nào thì những gì người xem nhìn thấy là, Phùng Vân Hi cùng Chu Hạo Hiên thâm tình nhìn nhau, sau đó khiêu vũ trên sân khấu. Nhưng mà, tình huống thực tế cũng không phải như thế.

Dưới làn sương trắng mờ ảo, chân Phùng Vân Hi đã giẫm lên chân Chu Hạo Hiên không biết bao nhiêu lần, nói là đi một bước giẫm một bước cũng không ngoa.

“Chu Hạo Hiên, cơ thể cậu không phối hợp được thì phải nói trước với tôi một tiếng chứ.”

Chu Hạo Hiên: QAQ

Vất vả lắm mới nhảy xong, Phùng Vân Hi đi lên phía trước một bước, thiếu chút nữa làm Chu Hạo Hiên trượt chân ngã, sau đó Chu Hạo Hiên nhanh trí thêm một động tác, ôm thắt lưng Phùng Vân Hi xoay một vòng.

“Oa oa oa, thật là đẹp trai.”

“Chu Hạo Hiên…”

“Nữ thần, nữ thần, nữ thần.”

Phùng Vân Hi “…” Cô cạn lời rồi.

Sở Hàm: Nam thần thật là đẹp trai, nam thần vĩnh viễn là nam thần. Vừa rồi muốn làm vũ công cho mình nhất định là ý của Phùng Vân Hi, nhất định là như vậy, lát nữa mình nhất định phải đi bày tỏ với nam thần, sau đó xin số của anh ấy.

MC của Happy Camp có 6 người, 3 nam 3 nữ, trong đó MC Hiểu Vân là hoạt bát nhất, đi về phía Phùng Vân Hi cùng Chu Hạo Hiên cười cười, trên mặt là biểu cảm: “Tôi hiểu mà.”

“Mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh nam nữ chính của Giang Hồ Phong Vân – Chu Hạo Hiên và Phùng Vân Hi, bộ phim mới của họ sẽ được phát sóng vào chủ nhật tuần này. Album mới của ca sĩ Sở Hàm cũng sẽ chính thức phát hành vào tháng 10, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ.” Một trong những MC nam – Lương Kiến Chương nói.

Sau đó đến phần tự giới thiệu, Sở Hàm nói qua về album mới của mình và ca khúc chủ đề.

Đến lượt Chu Hạo Hiên, cậu thâm tình nhìn Phùng Vân Hi: “Chào mọi người, tôi là Lâm Ý, xuyên qua ngàn năm để bảo vệ Lâm Thi Vũ.”

Phùng Vân Hi: “…” Cậu không theo đúng kịch bản thì bảo tôi ứng phó thế nào đây.

Lúc này mọi người trong trường quay đều vỗ tay nhiệt liệt.

Sau khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Phùng Vân Hi lạnh lùng nhìn thoáng qua

Chu Hạo Hiên: “Tôi là Lâm Thi Vũ, ngàn năm trước tôi chỉ cần Lâm Ý, nhưng ngàn năm sau tôi chỉ muốn sống bình an qua ngày, không màng tới thế gian hỗn loạn.”

Chu Hạo Hiên vội vàng tiếp lời: “Vậy nàng còn quan tâm ta nữa hay không?”

Phùng Vân Hi cúi đầu nhìn chân mình: “Ngươi nói đi?”

Chu Hạo Hiên: “Chỉ cần ngàn năm sau ta vẫn gặp được nàng, có thể bảo vệ nàng, thì cho dù nàng không để ý tới ta cũng không sao.”

Một câu nói của cậu đã đốn tim tất cả khán giả ở dưới sân khấu.

Lương Kiến Chương: “…” Lần đầu anh ta gặp tình huống như thế này đấy.

Lương Kiến Chương nói tiếp: “Khách mời đến tuyên truyền phim trong Happy Camp đều tuân theo một truyền thống, nam nữ chính sẽ có phần chơi đoán ý đồng đội để xem mức độ ăn ý giữa họ đến đâu. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”

Phùng Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, cái này có trong kịch bản, cô nói còn Chu Hạo Hiên đoán.

Sau đó không đợi Phùng Vân Hi thoải mái được 3 giây, Chu Hạo Hiên đã nhanh nhảu nói: “Tôi cảm thấy tôi và Vân Hi chính là tri kỷ, độ ăn ý của chúng tôi là 100% đấy.”

Phùng Vân Hi: “…” Cậu định làm cái gì nữa hả, nếu còn muốn tôi coi cậu là bạn thì mau bám sát kịch bản đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.