Đạo diễn phát kịch bản cho mọi người rồi ông nói: "Mọi người có thể tự do phát huy khả năng của mình, nhưng phải đi theo hướng của kịch bản."
Tổ tiết mục cũng đã nghĩ đến việc duy trì tính chân thật cho chương trình, nhưng quan trọng là nếu đám nghệ sĩ này cứ tiếp tục cái lối diễn xuất đó thì bọn họ chỉ có thể bỏ tiết mục này thôi.
Mới tờ mờ sáng, mọi người đã bị đánh thức, họ còn chưa rửa mặt vì thợ quay phim muốn bắt đầu quay từ lúc họ mới rời giường luôn.
Phùng Vân Hi búi hết tóc lên, trước trán còn lất phất mấy sợi tóc, cô mơ màng ngồi trên ghế, suýt nữa là ngủ mất. Gần đây, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã thành quy luật, mỗi sáng đều dậy lúc 8 giờ nên hôm nay dậy sớm như vậy khiến cô có chút khó chịu.
Chu Hạo Hiên vuốt vuốt mắt vài cái cho tỉnh táo lại mới bắt đầu đọc kịch bản, cậu không quan trọng lắm về việc có dựa theo kịch bản hay không, bởi vì cậu cứ diễn như lúc quay phim là được rồi.
Người lên tiếng đầu tiên chính là Hoàng Diệu Diệu: "Đạo diễn, tôi phản đối!"
"Cô không có quyền phản đối, vì tương lai của chương trình sau khi các cô cậu rời khỏi, mọi người ráng nhịn một chú di."
"Làm ơn đi, sau khi tham gia chương trình của mấy người tôi còn phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí đó, hãy cho tôi quyền phản đối đi."
Gần đây Hoàng Diệu Diệu đang đổi phong cách thành giáo chủ ngọt ngào, mà bây giờ chương trình bảo cô ấy phải làm mẹ hiền vợ đảm, lo hết việc bếp núc thì hỏi làm sao sau chương trình cô ấy có thể giả vờ đáng yêu, thuần khiết không rành thế sự đây?
Dù sao thì cũng không thể lay chuyển được Hoàng Diệu Diệu nên ánh mắt của người trong tổ tiết mục đều nhìn về phía Sở Hàm.
Từ sáng sớm nay, thái độ của Sở Hàm đã có chút khác lạ, ả ta nói giỡn một câu: "Tại sao ai cũng nhìn tôi vậy, sao không nhìn Phùng Vân Hi kìa?"
Phùng Vân Hi hơi đơ ra, nhíu mày nhìn về phía Sở Hàm: "Cô có ý gì?"
Sở Hàm dùng thái độ không có gì cả mà trả lời: "Không có ý gì, tôi chỉ hơi thắc mắc tại sao tất cả mọi người đều nhìn tôi thôi mà?"
Chu Hạo Hiên ném kịch bản ở trong tay xuống đất: "Mọi người đều nhìn cô, đơn giản là vì cô không trang điểm thì như trở thành một người khác vậy. Còn Hi Hi nhà chúng tôi không khác chỗ nào thì tại sao chúng tôi phải nhìn cô ấy chứ?"
Tuy bình thường Chu Hạo Hiên có hơi tùy hứng, rất ít khi nổi giận nhưng nếu mà cậu thật sự tức giận thì có thể làm đoàn làm phim nổ tung luôn.
Sở Hàm vốn dĩ rất thích Chu Hạo Hiên, sau khi tham gia chương trình Happy Camp cùng nhau, mối quan hệ giữa hai người không tính là quá thân thiết nhưng cũng có liên lạc qua lại mấy lần, ả cho rằng hai người đã trở thành bạn bè của nhau. Nhưng bây giờ, không ngờ cậu ta có thể vì bảo vệ Phùng Vân Hi mà nói ả như thế.
Đúng lúc đó Tô Duệ mở miệng: "Nấu cơm chung với nhóm chúng tôi đi."
Sau đó, bầu không khí càng lúng túng hơn.
Hoàng Diệu Diệu rụt rụt đầu, còn nói thầm: "Mấy người không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi."
Lâm Thiên Hà đứng bên cạnh: "..."
Hoàng Diệu Diệu đã được chứng kiến sự lợi hại của Phùng Vân Hi, cho nên cô ấy cảm thấy lúc này tốt nhất là làm người vô hình, cố gắng đừng để liên lụy đến bản thân mình. Tuy nguyên nhân sự việc là do cô từ chối nấu cơm nhưng rõ ràng là cô có lí do mà, hơn nữa còn là lí do cực kỳ chính đáng đó.
Phùng Vân Hi đứng lên: "Đạo diễn, nếu đã có thể phản đối, vậy tôi muốn yêu cầu một chuyện."
Đạo diễn: Bộ phản đối và yêu cầu giống nhau sao!
Phùng Vân Hi chỉ vào Tô Duệ: "Tôi chướng mắt nhóm đó, cho nên tôi không hi vọng sẽ xuất hiện chung một khung hình nào với họ. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ cô ta sẽ thích lên hình chung với tôi đâu." Nói xong, cô còn nhìn Sở Hàm một lượt từ trên xuống dưới.
Thẳng thừng đến như vậy có ổn không....
Một nhân viên nhìn vào đồng hồ thấy có vẻ hơi chậm so với tiến độ nên đề nghị: "Nếu thấy không hợp tác được thì tự mình làm đi."
Đúng là lúc tổ bọn họ đơn độc thì tác phong đều rất bình tĩnh.
Đạo diễn phiền não phất phất tay: "Thôi, cứ như vậy đi."
Khi mọi người chuẩn bị rời đi thì từ xa xa truyền đến tiếng xe ô tô.
"Đạo diễn, nhà đầu tư đến." Một người nào đó hét lên.
Phùng Vân Hi vô thức dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn một chút, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì nhà đầu tư sẽ không đến đây.
Xe đậu vững vàng ở một bên, sau đó tài xế bước xuống mở cửa xe.
Tinh thần anh ta có vẻ không tốt lắm, ánh mắt của anh ta lướt qua mọi người sau đó thì rơi xuống Phùng Vân Hi, còn cười nịnh nọt với cô nữa.
Người từ trên xe bước xuống chính là Thẩm Tử Mặc, anh mặc âu phục thẳng thớm, đưa ánh mắt về phía Phùng Vân Hi rồi đi qua chỗ cô.
Phùng Vân Hi đang mặc đồ bộ ngủ màu hồng phấn anh đào, đi dép xỏ ngón, tuy đã được búi tóc lên nhưng vẫn khá bù xù. Vả lại, cô còn chưa rửa mặt nên cả người cô giống như đang dính bụi đất vậy.
Trong một khoảnh khắc, cô cứ ngỡ bản thân đang mơ vậy.
Thẩm Tử Mặc đi tới, nheo mắt vài cái rồi duỗi tay lấy xuống một cọng rơm trên đầu Phùng Vân Hi, anh nhìn đôi mắt thâm quầng của cô: "Anh trai của Trần Viễn muốn gặp em để bàn về việc em cùng em trai cậu ấy định mở công ty giải trí riêng."
Hai người này đứng cùng một chỗ quả thật là tương phản mãnh liệt.
Vẻ mặt Phùng Vân Hi có hơi ngây ngốc nhưng rất đáng yêu, cộng thêm bộ dạng lộn xộn và đôi mắt ngập nước, làm người ta không nhịn được mà đau lòng thay cô: "Ơ? Có phải là anh ấy không đồng ý không ạ?"
Tim Thẩm Tử Mặc đập lệch một nhịp, anh gật đầu: "Ừ, Trần Viễn còn đang làm loạn ở bên kia, cho nên cần em về thành phố A giải quyết."
"Còn chuyện ở đây..."
"Anh ta sẽ giải quyết." Nói xong thì Thẩm Tử Mặc nhìn người đàn ông sau lưng.
Anh ta đi lên một bước rồi nói: "Chào chị dâu, em tên là Lâm Tuấn, thường đầu tư cho các chương trình giải trí và phim truyền hình. Tuy em biết phim chị đóng không thiếu người đầu tư, nhưng em có thể giúp chị dệt hoa trên gấm. À, nếu chị có chuyện gì thì cũng có thể nhờ em."
*Dệt hoa trên gấm: làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, dựa vào cái đã có sẵn để mà làm.
Thật ra, nội tâm bạn trẻ Lâm Tuấn đang sụp đổ, anh ta mới quẩy ở hộp đêm, đang chuẩn bị về nhà ngủ thì bị Thẩm Tử Mặc bắt đi chung. Anh ta cực kỳ buồn ngủ luôn đó, nếu không phải vì muốn được gặp chị dâu trong truyền thuyết thì bây giờ anh ta đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ rồi.
Sau đó thì bạn nhỏ Phùng Vân Hi không kịp nhận biết tình hình ra sao đã bị Thẩm Tử Mặc bắt lên xe.
Người phá vỡ bầu không khí trầm mặc lần này là Thẩm Tử Mặc: "Tôi đã xem chương trình ngày hôm qua rồi."
Phùng Vân Hi vẫn đang nghĩ về việc Trần Dịch không đồng ý cho Trần Viễn cùng cô hợp tác mở công ty giải trí. Trước đó thì cô đã nghĩ ra vô vàn khả năng nhưng mà chắc chắn nhất vẫn là Trần Dịch không đồng ý. Vì hợp tác cùng Trần Viễn nên cô tự cho rằng bản thân đã gây ra phiền toái cho Thẩm Tử Mặc, sau đó cô móc nối chuyện này với việc Thẩm Tử Mặc đến tìm cô.
Phùng Vân Hi: QAQ, vậy là do em gây ra phiền toái nên boss mới tìm đến tận nơi ư.