Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 100



Mấy người Dương thị luôn luôn ở trong phân xưởng hậu viện không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lâm Thanh Uyển cũng không nói, cho nên bọn họ vẫn không biết Dương đại tỷ đến nháo sự.

Tới giữa trưa xong việc ai nấy tự trở về nhà mới nghe được tiếng gió Dương đại tỷ đến nháo.

Dương thị vội vội vàng vàng đến tìm Lâm Thanh Uyển, vừa vào cửa chân còn chưa dừng lại đã nói: “Buổi chiều Dương Đại Muội đến náo loạn?”

Lâm Thanh Uyển đang ngồi trên kháng chơi đùa cùng con trai cười nói: “Đại cô, không sao, cháu giải quyết rồi.”

Thế này Dương thị mới yên lòng đi tới bên giường lò ngồi xuống.

“Ai, đây là những người thế nào vậy.”

Dương thị biết Dương đại tỷ nhiều ngày nay luôn tới cửa, trong lòng bà phiền chán nhưng dù sao bà là một cô cô nên khó mà nói được cái gì. Nhìn hai vợ chồng Dương Thiết Trụ mỗi ngày bị phiền to đầu cũng rất bất đắc dĩ, mà bà cũng không thể đi ra ngoài đuổi người được, chung quy còn có quan hệ họ hàng thích.

Thân thích này chính là như vậy, đánh không được chửi không được. Dính tới cửa rồi cũng chỉ có thể như Lâm Thanh Uyển bày cái kế nhỏ như vậy thôi, để ả biết khó mà lui, không thể tùy tiện trực tiếp đuổi người được, sợ người khác mắng nhà này không có cốt nhục tình cảm quên gốc bất hiếu.

Sinh hoạt ở cái địa phương nhỏ này chính là nghẹn khuất như vậy đó, địa phương quá nhỏ phải chú ý ánh mắt của người khác, bởi vì ở trong này nước miếng có thể giết chết người. Thanh danh không tốt, về sau hành vi xử sự cực kỳ gian nan, những người Dương gia đó chính là ví dụ, chuyện xấu làm nhiều danh thanh hỏng mất, cho dù có bị người lừa nói cũng không ai tin.

Dương thị nghe xong Lâm Thanh Uyển tường thuật lại vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, nói chiêu này lợi hại một tên trúng hai con chim, xem bên kia còn có người nào không biết xấu hổ tới cửa không!

Lâm Thanh Uyển chính là muốn cái này, vừa là làm cho Dương đại tỷ biết khó mà lui, cũng là gõ sơn chấn hổ bày ra tư thái nhà mình cho nhóm người Dương gia kia nhìn. Muốn tới cửa được thơm lây ư, tắm rửa đi ngủ đi, đừng quên các ngươi ban đầu đối đãi nhà chúng ta như thế nào. Bằng không lúc ấy lên án mạnh mẽ Dương đại tỷ, nàng cũng sẽ không một ngụm một câu ‘Các ngươi’, chính là gợi liên tưởng cho người khác.

Dương thị thở dài nói: “Hi vọng lần này có thể quản thời gian lâu chút.”

Lâm Thanh Uyển cười cười, “Bên kia làm ầm ĩ không nổi đâu, hiện tại cái lý đều ở bên chúng ta. Người không thấy mẹ chồng cháu không có động tĩnh gì đấy sao, còn không phải sợ làm ầm ĩ quá lớn, chúng ta đi tìm tộc trưởng thúc gia gia.”

“Cũng phải.”

Hai người đang nói, Dương Thiết Trụ vội vội vàng vàng đi tới.

“Nàng dâu, đại tỷ buổi chiều đến náo loạn?” Tiến vào câu nói đầu tiên chính là câu này.

Ơ, nam nhân nàng làm sao mà biết được? Không phải hắn đi trấn trên sao?

Nhìn Lâm Thanh Uyển ánh mắt nghi hoặc, thế này Dương Thiết Trụ mới giải tỏa nghi vấn cho nàng, “Lúc ta đánh xe trở lại có gặp người trong thôn, người ta nói với ta đại tỷ buổi chiều tới cửa nháo thực hung. Nàng và Nặc Nặc không sao chứ?”

Tin tức này truyền thật nhanh!

Lâm Thanh Uyển lắc đầu, lại đem quá trình đại khái nói một lần cùng hắn.

Dương Thiết Trụ lúc này mới yên lòng lại, bỏ lại một câu ta đi cột xe rồi đi ra ngoài.

Xem ra người này hoảng đến mức xe chưa kịp cột đã chạy vào?

Lâm Thanh Uyển cảm thấy có chút buồn cười lại có một tia ngọt ngào.

Dương thị thấy Dương Thiết Trụ trở về, bên này không còn chuyện gì liền đứng dậy nói muốn đi về. Lâm Thanh Uyển giữ bà ở lại ăn cơm nhưng bà không ở, Dương thị nói nàng đâu trong nhà còn chờ.

Dương thị đi được một thoáng chốc thì Dương Thiết Trụ tiến vào.

Sau khi đi vào là dán lên người Lâm Thanh Uyển.

Nàng ghét bỏ đẩy đẩy hắn, “Nhanh đi tắm rửa, người toàn bụi.”

Dương Thiết Trụ gãi đầu cười ngây ngô xoay người đi tắm rửa thay quần áo.

Đi ra ngoài một ngày, hắn lại phải đánh xe, bên đường tất cả đều là đường đất, cả người dính toàn bụi, cũng khó trách nàng dâu sẽ ghét bỏ hắn.

Thu thập sạch sẽ xong đi ra ôm nàng dâu hôn một chút mới đi ôm con trai.

Dương Thiết Trụ bây giờ ôm trẻ nhỏ càng ngày càng thuần thục, Tiểu Nặc Nặc tựa hồ cũng biết là phụ thân đang ôm hắn nên đạp chân kêu a a a.

Mấy người Dương thị nói trẻ nhỏ lúc còn nhỏ phải quấn kĩ, tốt nhất là bọc hai chân lại để khỏi sau này lớn lên chân không thẳng. Lâm Thanh Uyển không hiểu cái này nên nghe bọn học, cả ngày bọc kĩ Tiểu Nặc Nặc. Chỉ là nàng suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy bọc cả một ngày, Tiểu Nặc Nặc khẳng định cũng sẽ khó chịu, lúc này cởi bỏ ra cho nó khoan khoái một chút.

Không phải đây sao, khoan khoái đạp cha nó mấy đá, còn có một phát là đạp thẳng lên mặt.

“Ôi chao, chân con ta thật có sức nha!” Làm cha này không mắng lại còn vui vẻ cười.

Lâm Thanh Uyển lười nhìn bộ dạng ngốc khờ kia của hắn, dặn dò hắn trông coi con trai, tự mình đi phòng bếp giúp Mã thẩm nhi nấu cơm.

Vào phòng bếp Mã thẩm nhi muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn đem lo lắng nói ra: “Thanh Uyển, Thiết Trụ không trách ngươi chứ?”

Buổi chiều nháo có chút lợi hại, Mã thẩm nhi lo lắng Dương Thiết Trụ có vì chuyện buổi chiều mà trách cứ Lâm Thanh Uyển hay không, chung quy bị hạ mặt là mẹ và đại tỷ hắn.

Lâm Thanh Uyển vỗ tay bà trấn an nói: “Mã thẩm nhi, Thiết Trụ sẽ không trách ta, không sao đâu.”

Nàng có thể nói với Mã thẩm nhi, nam nhân ta luôn luôn ủng hộ ta hết mình sao, xem đấy, nam nhân nàng chỉ lo hai mẹ con các nàng có bị bắt nạt hay không, mà không phải là sợ nàng làm bẽ mặt Dương đại tỷ.

“Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi.”

Mã thẩm nhi đi tới Dương gia trong khoảng thời gian này, cảm thấy một nhà chủ nhân đều là người rất tốt, đối xử hòa thuận không kiêu căng. Ở trong này sinh hoạt, nói thật là còn tốt hơn ở nhà họ trước đây, mỗi ngày việc nhẹ nhàng, chủ nhà đối xử tốt, bà đương nhiên không hi vọng hai người này vì người ngoài mà mâu thuẫn.

Buổi tối ăn cơm xong, hai người ở trên kháng vừa nói chuyện vừa chơi đùa với Tiểu Nặc Nặc.

Tiểu Nặc Nặc hiện tại mới hơn hai tháng nhưng cái tay nhỏ cái chân nhỏ đã có sức rồi. Mặc trên người một bộ áo kẹp nhỏ và quần bông nhỏ thật mỏng màu đỏ, được Lâm Thanh Uyển đặt trên đệm, mở to ánh mắt nhìn theo trống bỏi trên tay cha nó, nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn giương lên tay nhỏ muốn bắt lấy nhưng là luôn bắt không chuẩn.

Dường như cha nó đùa rất thích, cầm trống bỏi ở trước mặt nó lui đi lui lại, trong chốc lát chuyển tới bên này, trong chốc lát chuyển tới bên kia, làm cho cái đầu Tiểu Nặc Nặc cứ chuyển theo tay hắn.

Dương Thiết Trụ đùa Tiểu Nặc Nặc như vậy là học theo Lâm Thanh Uyển, thấy nàng cho con trai xem cái gì là hắn cũng bắt chước cho con trai xem. Nhìn hai nhãn châu con trai di chuyển theo tay hắn, còn gấp tới cái dạng đó thì hắn cười ha ha lên.

Dương Thiết Trụ nói nàng bắt nạt con trai, nàng nói với hắn khi đùa với con thì cho nó nhìn nhiều như vậy sau này nó mới nhanh nhạy. Buộc trên cái nôi nhỏ của Tiểu Nặc Nặc cái túi lưới màu đỏ. Thường ngày Tiểu Nặc Nặc nằm trên giường nhỏ của mình, lúc không ngủ nhìn chằm chằm cái túi lưới đó mà không thấy phiền.

Cái giường gỗ nhỏ này là Lâm Thanh Uyển nhờ Thôi thợ mộc làm, chính là một cái giường gỗ nhỏ, bốn phía có lan can, trên đỉnh còn có cái treo màn.

Lâm Thanh Uyển dùng vải lụa mỏng treo bên trên, lúc Tiểu Nặc Nặc ngủ mà người lớn lại không có bên cạnh, thì treo cái màn này lên, miễn cho có con muỗi hoặc những cái khác làm phiền đứa nhỏ.

Giường nhỏ làm xong thì đặt cạnh giường ngủ của bọn họ, bởi vậy Tiểu Nặc Nặc từ cùng cha mẹ ngủ đổi thành một mình ngủ. Dương Thiết Trụ mới đầu còn không yên lòng để con ngủ một mình, nhưng lại sợ hắn và Lâm Thanh Uyển hai người lúc ngủ không cẩn thận đè lên con, sau này mới để Lâm Thanh Uyển đặt con ra giường nhỏ ngủ riêng.

Ngủ vài ngày thấy con ngủ rất tốt không quấy nháo thì để con ngủ một mình.

Tiểu Nặc Nặc vốn là một đứa bé sơ sinh ngoan ngoãn, bình thường chỉ có lúc đói bụng, đi tiểu hoặc là tỉnh dậy không có người lớn bên cạnh mới khóc. Từ lúc Lâm Thanh Uyển buộc cái túi lưới đỏ lên đỉnh giường, sau này Tiểu Nặc Nặc tỉnh dậy không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào cái túi đỏ trên đỉnh.

Lâm Thanh Uyển thấy vậy lại làm thêm mấy cái túi lưới các màu khác nhau, như vậy Tiểu Nặc Nặc càng thêm thích một mình nhìn. Lúc tỉnh dậy không có người lớn bên cạnh thì không khóc, mà là tự mình nhìn mấy thứ dễ coi kia chơi.

Lâm Thanh Uyển cười thuật lại cho Dương Thiết Trụ nghe chuyện nói với Mã thẩm ở phòng bếp.

“Mã thẩm nhi sợ ta làm bẽ mặt đại tỷ, ngươi sẽ trách ta đấy!” Nàng bĩu môi dùng ánh mắt thú vị nhìn hắn.

Dương Thiết Trụ thực nhạy bén xua tay nói: “Làm sao có thể? Tính tình của đại tỷ không phải ta không biết, nàng rất khó chơi. Nàng dâu à, nàng làm đúng, ta duy trì nàng làm như vậy.”

Bị Lâm Thanh Uyển huấn luyện nhiều lần, hán tử Dương Thiết Trụ kia hiện tại mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, bẻm mép không nói, đầu óc cũng linh hoạt.

Đây là vợ hắn gõ cảnh báo, ý tứ chính là chàng duy trì ta không? Duy trì thì nhanh chóng tỏ thái độ, không duy trì nha ngươi nhìn mà làm. Có khả năng cả một ngày không cho ngươi hoà nhã, hoặc là buổi tối ngủ một mình, hay là không được phúc lợi gì hết.

Đương nhiên nếu như tỏ thái độ thành khẩn, ngôn từ quang minh chính đại tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng và duy trì. Như vậy phần thưởng cũng phi thường dày.

Tỷ như hiện tại, Lâm Thanh Uyển thấy nam nhân vẫn duy trì nàng thì lập tức cho hắn một cái môi thơm. Hôn xong còn dùng ánh mắt nói với hắn, tiểu tử làm không sai, người ta phi thường thưởng thức ngươi, có tiền đồ.

Lâm Thanh Uyển là biểu đạt như thế đấy nhưng hán tử Dương Thiết Trụ này sẽ hiểu sai ý. Hắn lần nào cũng hiểu sai ý, không quan tâm là vô ý hay cố ý.

Hắn kích động đứng lên cầm lấy cái tấm khăn thuần thục bọc con trai lại, sau đó đặt xuống cái giường nhỏ bên cạnh và đắp chăn cho nó. Vì sợ con trai nhìn thấy hình ảnh không lành mạnh còn tri kỉ buông màn xuống.

Tiểu Nặc Nặc kêu a a a, cha xấu xa kia con đã ngủ đâu mà đã ném con vào đây rồi, người ta còn muốn bú sữa đây… Hừ, thôi, con đi xem hoa hoa trước mắt đã, tạm thời bỏ qua cho cha…

Tiểu Nặc Nặc không khóc, tự mình nhìn lên túi lưới phía trên ngẩn người.

Bên trên kháng thì một lát sau truyền đến âm thanh không nên nghe, trong đó còn có giọng ẻo lả của Lâm Thanh Uyển kêu, ngươi man hán này, nhẹ chút…

*******

Bên kia Dương gia, Dương đại tỷ về nhà không hề đề cập tới chuyện phát sinh ở nhà lão nhị, bao gồm cả ba đứa nhỏ đi cùng ả cũng dặn dò chúng không được nói ra.

Nhưng mà không ngăn được tấm lòng nhiệt huyết của thôn dân và Vương thị đang vui vẻ nhìn ả bị chê cười. Bây giờ Vương thị thông minh hơn nhiều, không trực tiếp lao vào thùng thuốc súng, mà là cứ để những người Dương gia tự mình biết, dù sao thì bên ngoài cũng có nhiều miệng.

Ngày hôm sau Dương lão gia tử được thôn dân tốt bụng ‘Nhắc nhở’ mới biết chuyện này.

Người ta nói sinh động như thật nha, vừa miêu tả vừa tốt bụng ‘Khuyên’ Dương lão gia tử quản khuê nữ mình cho tốt, nháo quá khó coi, người trong thôn đang nghị luận Dương đại tỷ không ra gì.

Người ta nói rất hàm súc nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng. Còn miêu tả lại những biểu hiện của Lâm Thanh Uyển nữa, nhưng mà người ta chỉ nói rất nhiều thôi chứ không hề bình luận thêm gì, cũng không dạy ngươi làm như thế nào chỉ hàm súc nhắc nhở ngươi về nhà quản lí khuê nữ nhà ngươi thôi.

Nhưng Dương lão gia tử nghe hiểu được ý tứ của người ta, người ta chỉ thiếu chút nữa là nói rõ nhà các ngươi quả thực quá vô sỉ, đuổi người khác ra khỏi nhà, lương thực không cho một hạt, còn bức con trai con dâu vừa ở riêng đưa phụng dưỡng trước. Sau đó người ta hiện tại thật vất vả ngày tốt hơn một chút, các ngươi lại xui khuê nữ tới cửa nháo.

Lời này đâu phải là khuê nữ tới cửa nháo, rõ ràng là cả nhà các ngươi đều có ý tứ này.

Cũng khó trách các thôn dân sẽ suy nghĩ như vậy, chung quy khuê nữ ra ngoài không đáng tin, không có can đảm tự mình tới cửa nhà huynh đệ đã ở riêng làm ầm ĩ như vậy.

Không phải người cả nhà khuyến khích thì có thể là ai?

Dương lão gia tử bị xấu hổ đến mức chỉ muốn có cái khe mà chui vào, thật vất vả mới cáo biệt được vị ‘Người hảo tâm’ này đi. Dọc theo đường đi lại đụng tới rất nhiều người hảo tâm, có người quen thuộc với ông tiến lên nói vài câu, không quen thuộc thì dùng loại ánh mắt khác thường nhìn ông.

Ông ra ngoài một chuyến rất không dễ dàng nha, không phải là trong lòng phiền muộn muốn tìm lão bạn già nhiều năm không gặp uống ngụm rượu. Đầu tiên là bị lão bạn già tốt bụng ‘Khuyên giải’ một phen, sau đó là nhận nhiều ánh mắt khác thường như vậy.

Dương lão gia tử vừa thẹn vừa giận về nhà, Hà thị tò mò liếc mắt nhìn. Lão già không phải nói ra ngoài tìm bạn giải sầu sao, sao mới đi ra ngoài không bao lâu đã trở lại rồi.

Vương thị thì mừng rỡ cười ha ha trong lòng, hôm nay cha chồng vừa ra khỏi cửa ả đã đoán được sẽ có màn này rồi.

Giữa trưa bày cơm, mọi người ngồi chung một chỗ ăn.

Không hiểu chuyện gì xảy ra mà hôm nay Dương đại tỷ không gẩy đồ ăn.

Lần này Dương đại tỷ trở về, đồ ăn trong nhà vẫn kém như vậy, nhưng bởi vì vừa thu hoạch vụ thu nên vẫn có cơm ăn mà không phải uống cháo. Chỉ là đồ ăn hơi ít, không phải cà thì là đậu giác, dù sao thì cũng toàn món ăn chay, không thấy một tý chất béo nào. Dương đại tỷ có thói quen gẩy đồ ăn vẫn không sửa, nhưng vì đồ ăn không có chất béo nào nên không dữ dội như mọi lần.

Hôm nay thành thật nhiều như vậy khiến Hà thị liên tục nhìn ả, nghĩ rằng khuê nữ đây là làm sao. Dương lão gia tử thì mặt đen vô cùng, còn đang suy nghĩ mở miệng răn dạy khuê nữ thế nào.

Vương thị cười đến vô sỉ, mở miệng giải tỏa nghi vấn cho mọi người, tốt bụng thuật lại một lần chuyện chiều ngày hôm qua, người bên cạnh hiểu ra, sau đó nhìn Dương đại tỷ, có người đang định nói cái gì đó thì bị Dương lão gia tử đột nhiên tức giận đánh gãy.

Dương lão gia tử thật sự nổi giận trực tiếp xốc bàn ăn.

Bùm bùm một trận giòn vang sau đó là khuôn mặt đờ đẫn của mọi người.

Mấy đứa trẻ đại phòng sợ quá khóc lên, mấy người lớn thì lập tức nhảy dựng lên làm rơi cả bát cơm trên người xuống.

“Cha, người làm sao vậy?” Dương Thiết Xuyên cau mày nói.

“Lão già ông điên ư!” Đây là thanh âm Hà thị.

Vương thị chớp mắt nhỏ, sắc mặt e ngại, kỳ thật trong lòng cười đến lăn lộn.

Vợ chồng Dương Học Chương đầy mặt kinh nghi không lên tiếng.

Dương đại tỷ thì trắng bệch gương mặt, biết cha giận là vì ả.

Dương lão gia tử thở hổn hển chỉ vào mũi Dương đại tỷ nói: “Dương Đại Muội, lát nữa ngươi về nhà chồng đi.”

Dừng một chút rồi nói với những người khác: “Về sau ai dám đi tới chỗ lão nhị, lão tử đánh gãy chân của hắn.”

Lời nói còn chưa dứt Dương lão gia tử đã bước đi.

Để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.