Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 107



Nếu không tại sao nói làm mẹ cứng rắn nhất chứ? Loại cảm nhận này không phải là người trong cuộc thì không cảm nhận được hết.

Lâm Thanh Uyển nghe lọt tai những gì đại phu nói, cắn răng phối hợp Mã thẩm nhi ăn thử thức ăn. Chỉ cần Mã thẩm nhi bưng tới là nàng cố nhét vào dạ dày. Nhét vào phun ra cũng được, bởi vì nàng nghĩ chỉ cần có thể ăn vào để thức ăn ở trong dạ dày một lúc là được, có thể hấp thu bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

Nói là nói như vậy thôi nhưng khó tránh khỏi bị giày vò lợi hại. Ăn xong nhổ, nhổ xong ăn, Lâm Thanh Uyển mấy ngày nay vốn là dinh dưỡng không đầy đủ lại bị giày vò quá nên sắc mặt cực kì kém, người cũng gầy đi.

Mấy phụ nhân thân cận bên người đều gấp đến mức nhảy lên. Nhưng bọn họ không có trải nghiệm ôn ọe kinh khủng như vậy, chỉ có thể về nhà hỏi người thân mình, xem loại tình huống này có thể giảm bớt hay không.

Hỏi một vòng, đủ loại biện pháp kiểu dáng ngạc nhiên cổ quái đều tập hợp lại đây, sau đó Lâm Thanh Uyển cùng Mã thẩm nhi hai người ở trong phòng bên thử.

Bởi vì ép buộc này, mà dần dần có lời đồn đãi trong thôn Lạc Hạp nói vợ Thiết Trụ không khỏe, hình như mang cái thai này không thuận, người bị giày vò hại…

Lời đồn đãi vốn là người truyền người, truyền nhiều rồi thành biến dạng. Lời đồn đãi ban đầu chậm rãi truyền thành nói vợ Dương Thiết Trụ mang thai lại mắc bệnh nặng, hiện tại bị bệnh liệt giường, người không dậy nổi…

Bên ngoài thế nào, những người trong nhà này đều không có thời gian đi thanh minh, thứ nhất là sinh ý bận rộn, thứ hai là bận tâm Lâm Thanh Uyển.

Nhưng mà đáng được cao hứng là, trải qua các loại thí nghiệm bây giờ Lâm Thanh Uyển có thể ăn chút đồ. Tạm thời chỉ có hai loại, một loại là mơ chua muối, còn lại là Mã thẩm nhi làm ra một loại canh mì.

Đó là một bát mì canh thực đặc biệt, Dương Thiết Trụ lúc ấy hận không thể quỳ xuống lạy bát canh đó. Tô mì này đối với hắn mà nói, quả thực không thua thần tiên chuyển thế cứu người trong nước sôi lửa bỏng.

Kỳ thật không khoa trương như vậy, chỉ là mì trắng cho nhiều nước, sau đó dùng tay sát thành sợi thật nhỏ, Mã thẩm nhi biết Lâm Thanh Uyển không ngửi được mùi, ngay cả trứng gà cũng không cho vào, chỉ cho chút dầu hạt cải, hành lá và gừng, sau đó cho nước nấu sôi. Nước sôi thì cho mì kia vào, đợi đến khi mì trong đó biến trong suốt thì cho ít rau cắt nhỏ vào rồi bắc nồi ra, sau đó bỏ hai giọt dầu vừng vào.

Lâm Thanh Uyển rốt cuộc có thể ăn đồ, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

****

Buổi sáng ngày hôm đó Lâm Thanh Uyển dậy nôn theo thông lệ.

Giằng co một phen mới yên ổn được. Lúc này Mã thẩm nhi bưng tới điểm tâm, vẫn là một chén canh mì.

Lâm Thanh Uyển điều hòa hơi thở, cầm khăn trong tay Dương Thiết Trụ lau mặt, tiếp nhận nước trong tay hắn súc miệng, sau đó mới nhận bát mì từ từ ăn.

Từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút vào miệng, Lâm Thanh Uyển tận lực tưởng tượng thứ này rất mỹ vị.

Vốn là không có mùi vị gì cả, bên trong không cho cái gì, không có hương vị gì, ngày ngày ăn, bữa bữa ăn, là ai thì cũng khó mà nuốt được. Nhưng không có cách nào, nàng còn có một đứa gào khóc đòi ăn Tiểu Nặc Nặc. Nàng phải bức chính mình ăn, cho dù ăn vào không được bao lâu sẽ phun ra cũng cố nhét vào miệng. Chung quy có thể vào miệng, ở trong dạ dày ngây ngốc trong chốc lát là có thể hấp thu một chút dinh dưỡng, như vậy sữa có thể sung túc một ít.

Lâm Thanh Uyển nhiều ngày nay thực lo lắng, bởi vì sữa của nàng càng ngày càng ít, nhan sắc càng lúc càng mờ nhạt, không biết có phải bởi vì nàng không ăn được hay không.

Lâm Thanh Uyển ăn xong, Mã thẩm nhi bưng bát đi ra ngoài, bên kia Tiểu Nặc Nặc lại bắt đầu khóc.

Tiểu Nặc Nặc kỳ thật là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, chỉ vì gần đây nàng quá ít sữa, tuy rằng bây giờ đứa nhỏ có thể ăn chút cháo gạo gì đó, nhưng chung quy vẫn còn quá nhỏ, lại ăn sữa quen rồi, đút cái khác cho nó nó sẽ không ăn. Có thể là vì đói nên bây giờ nó rất dễ dàng khóc.

Lâm Thanh Uyển tiếp nhận con trai trong tay nam nhân, cởi bỏ quần áo bắt đầu cho con trai bú sữa.

Nặc Nặc ngậm một cái là ngừng khóc, bắt đầu dùng sức mút. Mút mấy cái chân mày càng nhăn càng chặt, có thể nhìn ra được nó đang dùng sức. Nhưng mà sức lực bú sữa mẹ bỏ hết ra rồi mà vẫn không có, Nặc Nặc rốt cuộc oa một tiếng lại khóc.

Lâm Thanh Uyển vội vàng lấy miệng đứa nhỏ ra nhìn trên đó không có một vết sữa nào.

Tâm nặng nề mãnh liệt, nàng không có sữa?

Nàng chưa từ bỏ ý định lại cho con bú tiếp, Tiểu Nặc Nặc tựa hồ còn muốn thử xem, thút thít mút, mút trong chốc lát vẫn không được lại khóc lên.

Dương Thiết Trụ luôn luôn ở bên cạnh ngốc, nhìn thấy con trai khóc lớn, lại thấy sắc mặt vợ thảm đạm thì ngây ra như phỗng.

Lúc này Lâm Thanh Uyển cực kỳ chật vật, trong khoảng thời gian này nôn nghén giày vò nàng chết đi sống lại, thật vất vả mới dưỡng được chút thịt này bị giày vò hết, thậm chí còn gầy hơn cả khi mới tới thôn Lạc Hạp. Sáng sớm là nôn, tóc không chải mặt không rửa, mặt dơ bẩn, hiện tại mặt dại ra, ánh mắt đăm đăm.

Bức cảnh tượng này dọa đến Dương Thiết Trụ.

“Nàng dâu, nàng làm sao rồi?”

Lâm Thanh Uyển phản ứng lại không nhịn được nữa nước mắt rơi như mưa.

Không phải loại làm nũng khóc, là thật sự khóc.

Mấy ngày nay nàng bị áp lực quá lớn, ăn cái gì ói cái đó làm thần kinh nàng cũng suy nhược, sữa càng ngày càng ít, đứa nhỏ đói khóc, sáng sớm hôm nay dậy đã bị dày vò, giờ muốn cho con bú mà lại không có sữa.

Dương Thiết Trụ vội vàng tiến lên ôm cả vợ lẫn con: “Nàng dâu đừng khóc nha, rốt cuộc bị làm sao?”

“Không có sữa, một chút cũng không có.”

Dương Thiết Trụ nhíu mày, lại thấy con trai khóc cuồng loạn như vậy thì cổ họng cũng rách mất.

“Con trai ngoan, đừng khóc…” Hắn nhận Nặc Nặc tới dỗ rồi nói với Lâm Thanh Uyển: “Nàng dâu, nàng đừng vội, ta làm chút cháo gạo đút cho nó đã, sau đó sẽ nghĩ biện pháp.”

Một trận ép buộc làm xong cháo gạo, hai người bắt đầu đút cho Tiểu Nặc Nặc. Nhưng Nặc Nặc ăn hai miếng lại không ăn nữa, đút cho nó nữa nó phun hết ra ngoài, sau đó lại khóc.

Nặc Nặc vừa khóc, Lâm Thanh Uyển lại muốn khóc.

Dương Thiết Trụ thấy thế trấn an nàng mấy câu, vội vàng ôm con trai đi ra ngoài nói muốn nghĩ biện pháp.

… ….

Dương Thiết Trụ muốn tìm người đầu tiên là đại cô Dương thị, chung quy Dương thị lớn tuổi chút lại là phụ nhân, nói không chừng sẽ có cách gì.

Dương thị lúc này đang trong phân xưởng cùng làm việc nói chuyện với mấy phụ nhân, thấy Dương Thiết Trụ tới nói Lâm Thanh Uyển không có sữa thì cũng phát sầu.

Hiện tại Nặc Nặc mới hơn bảy tháng chưa thể cai sữa được.

Lưu thị con dâu cả Dương nhị lão gia tử ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện chen vào một câu, “Đại cô, ta nghe người khác nói phụ nhân đang cho bú sữa nếu như mang thai sẽ bị mất sữa.”

“Thật sự? Còn chuyện này sao?” Dương thị trước đây không đụng phải chuyện như vậy nên không rõ ràng lắm vì sao Lâm Thanh Uyển lại không có sữa, chỉ nghĩ nàng là dinh dưỡng không đủ mới không có sữa.

Lưu thị mặt trái xoan, dáng người kiểu tiểu phụ nhân, năm nay 31 tuổi. Làn da hơi đen nhưng mặt mày thanh tú, đối nhân xử thế rất ôn nhu và hòa thuận, mở miệng nói chậm rãi. Nàng đã là mẹ của hai đứa nhỏ, con trai lớn mười hai, thứ nữ 10 tuổi.

Lưu thị sau khi kế bản khế ước kia xong thì đến phân xưởng nhà Dương Thiết Trụ làm được mấy ngày rồi. Vốn là quan hệ thân thích, người thân quen cho nên nói chuyện không có gì cố kỵ.

“Vâng, là nhà mẹ đẻ ta có một đường tẩu đụng phải chuyện này ta mới biết được. Khi đó cũng thế này, cháu nhỏ mới 8 tháng, đường tẩu ta kia lại mang bầu, sau đó được chừng mười ngày sau thì không có sữa. Người trong nhà cũng sốt ruột chết, sau này cũng là nghe người khác nói mới biết được, phụ nhân đang cho bú sữa có thai sẽ mất sữa.”

Vốn còn muốn làm chút dinh dưỡng cho Lâm Thanh Uyển bồi bổ, xem có thể có sữa hay không, giờ Dương thị triệt để bỏ đi ý niệm này.

Dương Thiết Trụ hiện tại uể oải thực: “Vậy phải làm sao bây giờ? Uyển Uyển ở trong phòng khóc vô cùng, ta vừa lấy chút cháo gạo cho Nặc Nặc ăn nhưng nó không ăn. Lúc này chắc là khóc mệt quá ngủ rồi.”

Một hán tử khỏe mạnh to lớn ôm một đứa bé nhỏ xíu trong tay, bộ dáng sầu khổ đầy mặt thật làm cho người ta không nhịn được muốn cười.

Lưu thị cúi đầu mím môi cười một chút rồi nói: “Ngươi cũng đừng vội, xem nhà ai có dê đang nuôi con thì xin chút sữa dê về. Đường tẩu ta lúc trước chính là đi xin sữa dê của một nhà cùng thôn về cho nó ăn.”

Dương thị ở bên cạnh nói: “Đúng đúng đúng, như vậy cũng được, ngươi nhìn ta hồ đồ rồi không nghĩ tới, may mà Lưu thị có thể nghĩ tới chuyện này.”

Dương Thiết Trụ nghe xong liền chuẩn bị đi ra ngoài tìm dê nuôi con.

Dương thị thấy hắn còn ôm Nặc Nặc trong tay thì vội vàng nhận lấy.

“Cháu đi tìm đi, ta ôm nó giúp cháu. Lát nữa ôm về cho Thanh Uyển.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.