Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 117



Điền thẩm tử trong hoảng hốt bị đẩy ra ngoài cửa viện, thẳng đến khi cánh cổng màu đen trước mắt dần khép lại bà mới phản ứng kịp.

Bà biết hành vi của mình là hoang đường buồn cười, nhưng vì khuê nữ, bà không quan tâm tới cái gì. Bất kể như thế nào, hôm nay bà nhất định phải mang được Dương Thiết Trụ về gặp Thúy Lan, kỳ thật Điền thẩm tử biết tâm bệnh khuê nữ ở trên người Thiết Trụ. Chỉ là bà không nghĩ tới Dương Thiết Trụ sẽ ác như vậy, cự tuyệt bà không nói, còn cho người đuổi bà đi ra.

Lúc này thấy cổng lớn màu đen đóng chặt, bà phảng phất như nhìn thấy cái quan tài chậm rãi khép lại bên trong là mặt khuê nữ mình, trong lòng sao còn bình tĩnh được, thậm chí ẩn ẩn có một loại tuyệt vọng sắp điên cuồng.

Điền thẩm tử lúc đó vừa khóc vừa chạy tới nhà Dương Thiết Trụ, trong thôn có rất nhiều người thấy được, có mấy người xa xa muốn nhìn xem bà đi làm gì. Thấy bà vào cổng nhà Dương Thiết Trụ, mỗi người ánh mắt mập mờ, ai biết một thoáng chốc sau người bị từ bên trong đuổi ra ngoài, mọi người vội tiến lên.

“Điền thẩm tử, ngươi đây là làm cái gì?” Có người cách thật xa đã tiếp lời.

Điền thẩm tử phảng phất như không nghe thấy, nhắm mắt già, cắn răng, bổ nhào vào cổng, dùng sức nện cổng, vừa nện còn vừa khóc thương tâm muốn chết.

Người bên cạnh đang chờ xem chế giễu, mặc bà ở đó khóc lóc om sòm.

Điền thẩm tử cũng tính khôn khéo, chỉ nện cổng khóc, không nói lời nào.

Bà nghĩ thầm bên trong nghe được bên ngoài động tĩnh lớn, nhất định sẽ nhịn không được mở cửa cho bà đi vào, chỉ cần cho bà đi vào bà nhất định cầu Dương Thiết Trụ đi gặp khuê nữ bà, không đồng ý bà không đi.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, mọi người sôi nổi đứng ở một bên nghị luận.

Bởi vì Điền thẩm tử không nói lời nào, mọi người không biết phát sinh chuyện gì, chỉ dựa vào suy đoán cùng một chỗ nghị luận, chuyện Điền Thúy Lan và Dương Thiết Trụ lại bị mọi người lấy ra ‘Xem’ một lần.

Mã thẩm nhi nghe động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, nhịn không được chạy đến cổng viện nghe ngóng.

Sau khi trở về vội la lên với Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển: “Bà già Điền gia kia đang ở cổng khóc lóc om sòm, ta nghe động tĩnh hình như bên ngoài vây quanh không ít người.”

Nói xong lại có chút tự trách: “Ai nha, đều tại ta nghĩ không chu toàn, sớm biết vậy không đuổi bà ta đi ra ngoài, thật không ngờ bà ta không biết xấu hổ như vậy, bị người ta đuổi rồi mà còn ở cổng nhà người ta náo loạn, cái lão phụ nhân này còn muốn mặt mũi hay không vậy?”

Lâm Thanh Uyển lúc này tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn an ủi Mã thẩm nhi.

“Mã thẩm nhi, cái này không thể trách ngươi, phỏng chừng bà ta hôm nay là đập nồi dìm thuyền, nhất định muốn nháo bằng được tướng công đi gặp Điền Thúy Lan kia. Cái dáng vẻ vừa rồi kia ta cũng đã nhìn ra, đoán chừng là hôm nay không được bà ta sẽ không đi đâu.”

Người này không biết xấu hổ, không ai có cách với bà ta, nếu không tại sao có câu nói: mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn mạng, không muốn mạng sợ không biết xấu hổ. Không muốn mạng dễ dàng, nhưng không biết xấu hổ lại rất khó. Người không biết xấu hổ chính là thiên hạ vô địch, người bình thường thấy loại này là hết cách rồi.

Dương Thiết Trụ cũng khó chịu không thôi, đây là chuyện quái gì. Vốn trong lòng còn có chút khổ sở, cảm thấy mình có chút vô tình, lúc này bị Điền thẩm tử làm ầm ĩ như vậy, hắn triệt để chỉ còn lại phiền chán.

Bên này đang nói, Diêu thị ôm Đản Đản còn bọc tã lót lại đây.

Diêu thị ở nhà ôm con, nghe thấy động tĩnh bên ngoài rất lớn, đi ra cổng xem mấy lần. Thấy ở cổng nhà nhị tẩu vây quanh một đám người, vội vàng lại đây hỏi chuyện gì xảy ra.

Mã thẩm nhi nói sự tình từ đầu tới cuối cho Diêu thị, Diêu thị nghe xong hết chỗ nói rồi. Về việc Điền gia kia, Diêu thị cũng biết, bao gồm Điền thẩm tử hai lần trước tới nhà, nàng cũng biết.

Không ngờ hôm nay lại tới nữa, còn đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy, ngay cả tính tình tốt như Diêu thị cũng không nhịn được nổi giận.

Ngươi nói người Điền gia này đến cùng có ý tứ gì? Bị người cự tuyệt, một cái phụ nhân lớn tuổi ở trước cửa nhà tiểu bối nháo, đây rốt cuộc tính cái gì? Người ta đuổi ngươi thì xem như bất kính trưởng bối, không đuổi ngươi, ngươi liền chơi trò không biết xấu hổ.

Đây là khi dễ nhà người ta không có trưởng bối có phải không?!

Diêu thị trấn an Dương Thiết Trụ hai người mấy câu, bảo bọn họ đừng đi mở cửa, vừa mở cửa việc này sẽ không dứt, Điền thẩm tử kia không đạt tới mục đích sẽ không biết đi. Nàng đi tìm đại cô, xem đại cô nói như thế nào.

Dương thị lúc này đang ở trong phân xưởng hậu viện làm việc, trong sân ngồi mấy vị nàng dâu nhỏ vừa nói chuyện vừa làm việc. Bởi vì khoảng cách phía trước quá xa nên không nghe thấy động tĩnh phía trước.

Lúc này nghe Diêu thị lại đây nói, Dương thị nhất thời lửa giận trong lòng bốc lên.

Lão chủ chứa Điền gia này là đang chơi trò không biết xấu hổ à!

Đại Cúc, hai người con dâu của Dương lão gia tử và Chu thị bên cạnh cũng phát hỏa, về chuyện này, người ngoài không biết rõ ràng, các nàng là người thân cận biết rõ.

Người ta tránh ngươi, Điền gia này còn không biết xấu hổ quấn lên cửa!

“Ngươi nói với Thiết Trụ hai người, bảo bọn họ ở bên trong đừng mở cửa, làm tiểu bối khó mà nói, ta ngang hàng đi ra ngoài gặp cái chết tiệt không biết xấu hổ kia!” Dương thị làm người trước giờ ôn hòa, phải nói ra loại lời nói này, xem ra thật sự nổi giận.

Mấy phụ nhân đều bỏ lại công việc trong tay, rửa tay đi ra ngoài xem cái bà già không biết xấu hổ kia.

Phân xưởng bên này có cửa sau đi ra, mấy người Dương thị đi theo cửa hông ra ngoài, Diêu thị từ phân xưởng trở về tiền viện nói cho hai vợ chồng Dương Thiết Trụ.

Dương thị từ cửa hông đi ra ngoài rồi tiến phía trước, cách thật xa đã nhìn cổng nhà cháu mình vây một đám người. Bà gạt đám người đi vào, nhìn thấy lão chủ chứa Điền gia kia nằm sấp trên cửa kêu khóc như cha chết.

“Ta nói phụ nhân Điền gia này, ngươi giữa ban ngày nằm sấp ở cổng nhà cháu ta gào tang cái gì? Nếu nhà ngươi có người chết, về cửa nhà ngươi gào đi, ngươi chạy tới cửa nhà người khác gào cái gì?”

Dương thị nói cực kỳ khó nghe, mùi thuốc súng tràn đầy.

Người chung quanh thấy Dương thị tới, lại đầy mặt tức giận, lập tức vây lại chờ xem kịch vui.

Cùng nhau đến còn có Đại Cúc, hai con dâu của Dương nhị lão gia tử và Chu thị không lên tiếng, dù sao đối phương cũng là trưởng bối, tiểu bối không tiện cãi nhau với trưởng bối. Ồn ào vài câu với trưởng bối đó là ở nhà mình, đi ra ngoài cãi nhau với trưởng bối thì khác, cái đó sẽ bị người trạc cột sống nói người này không gia giáo bất kính trưởng bối.

Không thể không nói, loại tư tưởng truyền thống cũ kĩ này đáng ghét, rõ ràng là đối phương không đúng, mình thì hận nghiến răng nghiến lợi mà chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng mà Dương thị không có loại cố kỵ này, nói chuyện không nể mặt mũi gì hết.

Điền thẩm tử nghe Dương thị nói, thân mình lung lay một chút nhưng vẫn không để ý tới tiếp tục ghé vào cổng nhà Dương Thiết Trụ khóc.

Không thể không nói, loại người này thật độc, một không biết xấu hổ, hai bị nói mà coi như không nghe thấy, ngươi có thể làm gì?

Dương thị nổi giận tiến lên túm Điền thẩm tử, “Ngươi muốn nổi điên, về nhà ngươi mà nổi đi, ngươi làm như vậy đến cùng tính cái gì?”

Có người xem diễn ngại không náo nhiệt, chen vào một câu, “Đúng vậy, Điền thẩm tử, ngươi nằm sấp cửa nhà người ta khóc cũng phải có lý do, chẳng lẽ Điền Thúy Lan nhà ngươi bị Dương Thiết Trụ làm gì?”

Vừa dứt lời, Đại Cúc trong đám người liền nhắm vào người đó. Đó là một phụ nhân lắm miệng, tuổi tác không lớn hơn Đại Cúc bao nhiêu, suốt ngày thích nói này nói kia, người ta nói thị phi đều có bằng có chứng, nhưng có những người miệng không có cửa ngăn, muốn nói cái gì thì nói cái đó, luyên thuyên vô cùng. Rất nhiều việc đến miệng những người này là biến dạng.

Đại Cúc không phải kẻ hiền lành, trực tiếp lôi nàng ta ra nói.

“Miệng ngươi không có cửa à, hay là ao phân trong nhà đầy quá tràn hết vào miệng ngươi rồi hả, có muốn ta thanh lý giúp ngươi một tay hay không?”

Nàng dâu kia thấy Đại Cúc như hổ rình mồi, biết Đại Cúc không phải kẻ hiền lành, nhân vật hung ác dám lấy đao đuổi mẹ chồng chạy một vòng quanh thôn, lại thấy hai người con dâu Dương nhị lão gia tử vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm nàng, nhất thời khiếp đảm.

Nhưng miệng vẫn không cam tâm yếu thế: “Cái này không thể oán chúng ta nghĩ như vậy, ngươi xem Điền thẩm tử khóc như vậy, không có chuyện gì ăn no rửng mỡ chạy tới cửa nhà người ta khóc à.”

Một nàng dâu bên cạnh có quan hệ tốt với nàng ta cũng chen miệng nói: “Đúng nha đúng nha.”

Lại có người ở bên đổ thêm dầu vào lửa cắm hai câu: “Điền thẩm tử, nếu ngươi không có nguyên nhân gì thì nói nhanh đi, vô duyên vô cớ nằm sấp trên cửa nhà người ta khóc là sao, ai để ý ngươi.”

Lời này nói rất có ý tứ xúi giục, ý tứ chính là có nguyên nhân ngươi nói ngay đi, để mấy người chúng ta vui vẻ. Không có nguyên nhân, nhất định không thể không có nguyên nhân.

Điền thẩm tử đương nhiên nghe hiểu ý tứ lời này, vốn còn muốn chừa chút mặt già, lúc này đâm lao phải theo lao. Lại nghĩ bà nháo như vậy, vốn chính là đem mặt già vứt đi ra ngoài, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi.

Điền thẩm tử không nằm sấp lên cửa nữa, quay người lôi tay Dương thị khóc nói: “Dương tỷ tỷ ta van cầu ngươi, ngươi bảo cháu ngươi Thiết Trụ đi nhìn gặp Thúy Lan nhà ta đi.”

Lời này vừa nói ra lập tức giật mình một mảnh gợn sóng, nhất thời như là nổ oanh.

Điền thẩm tử tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ta biết ta làm như vậy không đúng, ta không biết xấu hổ. Nhưng ta không có biện pháp, Thúy Lan nhà ta bị bệnh liệt giường, không ăn không uống, đại phu nói còn tiếp tục như vậy thì chống đỡ không được mấy ngày, ta thật sự không có biện pháp, ta mới đến đây.”

Dương thị không biết nên nói cái gì, cho dù cãi nhau với Điền thẩm tử bà cũng không sợ.

Nhưng đi lên sẽ bị sập kế đau xót —

Người chung quanh bắt đầu nghị luận, cái gì cũng nói.

Có nói Điền Thúy Lan này thật là không biết xấu hổ, vì Dương Thiết Trụ mà cơm không ăn; có người nói có một đứa khuê nữ như vậy, thật là đổ máu tám đời, Điền thẩm tử này cũng thật là đáng thương, vì khuê nữ, ngay cả cái mặt già cũng không cần…

Điền thẩm tử còn ở chỗ này tiếp tục khóc tố khổ: “… Các ngươi đáng thương chúng ta đi, ta quả thực là không có biện pháp, đại phu nói Thúy Lan lại không ăn không uống thuốc, người đã sắp không được rồi, nếu không phải ta không có biện pháp, cũng sẽ không như vậy…”

Đều là một cái thôn, tuy nói có đôi khi miệng người quả thật làm đau đớn người, nhưng đại đa số người vẫn có đồng tình tâm, nghe Điền thẩm tử nói đáng thương như thế, lại là một cái mạng, dư luận vẫn đứng về phía yếu.

“Ai, tóm lại là một cái mạng…”

“Tuổi còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn như vậy…”

“Cũng chỉ chuyện hai con mắt thôi, Dương thẩm tử ngươi đáp ứng đi…”

“Bảo Dương Thiết Trụ đi nhìn Điền Thúy Lan một chút…”

Nhiếp nhị đường tẩu cũng là cái khóe miệng lợi hại, thấy Điền thẩm tử làm như vậy, khiến một đám người xem náo nhiệt vây công Dương thị, nhịn không được lên tiếng.

“Cái gì gọi là đi qua nhìn hai con mắt? Không phải là nói về các ngươi đấy chứ hả?”

Đại Cúc đi theo sặc thanh: “Xem ra là cái lão bà mụ này bảo nam nhân nhà các ngươi đi nhìn khuê nữ nhà bà ta đi? Có người gấp gáp đòi nam nhân người ta đi nhìn khuê nữ nhà mình sao? Điền Thúy Lan là người nào? Nó một cái đơn thân phụ nhân bị hưu trở về, để cho người ta một người có vợ có con đi nhìn nó, thật mệt các ngươi làm sao nói ra được!”

Chu thị vợ của Hạ Đại Thành và con dâu cả của Dương nhị lão gia tử cũng sôi nổi hát đệm.

Người vây xem chung quanh cũng hiểu bọn họ nói đạo lý, nhưng dù sao cũng là một cái mạng. Mọi người ngươi một câu ta một câu, thanh âm mấy người hát đệm lập tức bị đè lại, Điền thẩm tử còn ở bên cạnh lôi kéo tay Dương thị khóc kể.

Dương thị bị ép tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng vào lúc này, cổng vẫn đóng chặt ‘Két’ một tiếng mở ra.

Dương Thiết Trụ, Lâm Thanh Uyển và Mã thẩm nhi từ bên trong đi ra. Từ lúc Diêu thị lại đây nói mấy người Dương thị đi ra ngoài, mấy người trong phòng không yên lòng vẫn ở sau cổng nghe, lúc này thấy Dương thị bị dồn đến nơi đầu sóng ngọn gió, làm sao còn không biết xấu hổ ngồi yên đó được.

Lâm Thanh Uyển lúc này tức giận đến bẻ gãy ngón tay, nghĩ rằng, được rồi, nhà các ngươi không muốn mặt mũi, chúng ta liền dây dưa xem nhà ngươi không biết xấu hổ thế nào.

Điền thẩm tử ánh mắt cũng híp lại, vừa nhìn thấy chính chủ đi ra, tiến lên quỳ xuống trước mặt Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển.

Toàn trường ồ lên, nhất thời trong lúc đó, Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển bị đẩy ngã nơi đầu sóng ngọn gió.

Hành động này làm Lâm Thanh Uyển thật sự tức cười.

Đây là muốn buộc bọn họ lên cây thập tự đạo đức sao, làm cho người ta đến trạc cột sống bọn họ sao, nhìn người nhà này táng tận thiên lương thế nào sao. Bất kính trưởng không nói, còn không quan tâm mạng người!

Mã thẩm nhi vừa nhìn thấy không đúng, tiến lên kéo Điền thẩm tử dậy. Bà hiện tại thật sự ước gì bóp chết được bà già này, nhưng trước mặt người khác, chỉ có thể lôi bà ta dậy, không cho bà ta quỳ.

Điền thẩm tử còn muốn quỳ nhưng Mã thẩm nhi khỏe hơn bà ta, bà không quỳ được.

“Thiết Trụ, đã tính là thẩm quỳ cầu ngươi, van cầu ngươi đi nhìn xem Thúy Lan đi, nó sắp không trụ được rồi…” Lời còn chưa nói hết, Điền thẩm tử thương tâm muốn chết khóc lên.

Dương Thiết Trụ đầy mặt bất đắc dĩ, sắc mặt phiền chán rồi lại ẩn chứa giãy dụa, bên cạnh tiếng thở dài càng nhiều.

“Dương gia Thiết Trụ, ngươi tốt bụng một chút đi, coi như làm việc thiện…”

“Tóm lại là một cái mạng đấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.