Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 127



Dương gia không có nhiều thân thích, bên nhà mẹ đẻ Hà thị không có thân thích gì, hơn nữa giờ là thời kỳ bất thường, cho nên Hà thị chỉ dừng ở nhà bảy ngày thì hạ táng.

Dương Thiết Trụ trở về đã là bảy ngày sau, Lâm Thanh Uyển thấy hắn râu ria xồm xàm, khuôn mặt khô gầy, phảng phất như thay đổi thành một người khác. Thương tâm khẳng định là có, bị như vậy cũng là do bị giày vò quá.

Dương Thiết Trụ sau khi trở về hung hăng ăn mấy chén cơm, sau đó ngả đầu liền ngủ. Ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại. Lâm Thanh Uyển hỏi Diêu thị mới biết được Dương Thiết Căn cũng như hắn, đều bị giày vò lợi hại.

Quy củ của Đại Hi triều, trọng tang cần phải thủ 27 tháng. Cũng liền ý nghĩa trong vòng ba năm không thể uống rượu ăn thịt, không thể ca múa mua vui, không thể cưới thê nạp thiếp, không thể làm chuyện phòng the, không thể mời bạn làm khách.

Đương nhiên quy củ ở nông thôn này không nghiêm trọng như ở những nơi khác, chỉ là không được kết hôn, kiêng kị mời bạn tới làm khách hoặc là tới nhà người khác làm khách.

Về phần ăn thịt uống rượu các loại, vậy phải xem người đó có coi trọng người chết hoặc phương diện hiếu đạo này hay không, cho dù ngươi ăn uống, cũng không ai quản ngươi. Về phần làm chuyện phòng the, nơi này tựa hồ không có kiêng kị, đương nhiên tốt nhất là không cần làm tới mức có con cái gì đó. Đến khi người ta biết nhà nào mà có con trong thời gian hiếu đạo, sẽ làm người khác chú ý (chú ý này, đại khái ý là nghị luận).

Quần áo trong nhà đổi hết thành màu trắng, về phần bài trí thì gần như thu dọn hết những thứ đồ màu sắc quá rực rỡ cất đi, sau đó chính là ở nhà thủ hiếu.

Nói là thủ hiếu nhưng cũng không khác ngày thường là mấy, ngoại trừ không thể mặc sáng quần áo quá rực rỡ, thức ăn trong nhà không khác ngày thường. Bởi vì trong nhà còn dựng phụ Lâm Thanh Uyển cần bổ sung dinh dưỡng, còn Dương Thiết Trụ thì vẫn chưa ăn mặn.

Trong thời gian này, Đại Cúc tới nhà một chuyến.

Bởi vì nhà người ta có hiếu, Đại Cúc không đi vào từ cửa chính, mà là từ phân xưởng đi vào, sau đó nhờ Diêu thị tới gọi Lâm Thanh Uyển đi qua phân xưởng, nói có việc muốn nói với nàng.

Chuyện binh dịch lần này nháo loạn cả thôn, nhà Đại Cúc gặp may mắn. Mùa xuân trong nhà làm ầm lên đòi ở riêng, giằng co mãi thì tới mùa hè cũng được ở riêng. Cũng may là đã ở riêng, bằng không ba đứa con trai nhà chồng Đại Cúc, trong nhà phỏng chừng lại sẽ làm ầm lên. Từ khi ở riêng bọn họ cũng được thoải mái, nam nhân ở nhà trồng trọt, Đại Cúc làm công trong phân xưởng trợ cấp trong nhà, ngày ngày sống khá vui vẻ.

Về chuyện nhà Đại cúc, Lâm Thanh Uyển cũng biết. Nghe nói Đại Cúc có việc tìm nàng, nàng liền đi qua.

Đi tới nơi mới biết được, Đại Cúc là đến hỏi giúp Liễu Chi một chút phân xưởng nơi này còn cần nhân thủ hay không. Sự kiện lao dịch lần này, nhà Liễu Chi cũng bị giày vò lợi hại. Cha chồng của nàng mới 50, nam nhân Liễu Chi lại là tráng niên, trong nhà có hai người thuộc phạm vị mộ binh.

Vì không muốn đi phục dịch chỉ có thể lấy bạc thay dịch. Hai người chính là 30 lượng bạc, nhà Liễu Chi được coi như là điều kiện tương đối tốt trong thôn. Cơ hồ cũng phải vét sạch của cải mới gom đủ bạc.

Nghe nói vì góp bạc, Liễu Chi còn khóc đi tìm Đại Cúc vay bạc. Đại Cúc làm công trong phân xưởng, bình thường tích cóp vốn riêng, trong tay có mấy lượng bạc. Bởi vì nhà mình không nằm trong phạm vi mộ binh, liền lấy hơn nửa tiền bạc trong tay cho Liễu Chi mượn, cha chồng Liễu Chi tìm những thân thích khác mượn chắp vá lung tung mới gom đủ.

Lúc này đi vay tiền là cực kì khó, mọi nhà đều thiếu tiền bạc. Lúc ấy thiếu tiền lại không mượn được ở đâu, Liễu Chi thậm chí chuẩn bị đến tìm Lâm Thanh Uyển, nhưng nghĩ nhà Lâm Thanh Uyển có tang, nên không dám lại vay. May mắn nhà Liễu Chi thiếu không nhiều lắm, cha chồng Liễu Chi sau đó còn đi mượn thân thích nữa.

Nhưng trải qua lần này, của cải nhà chồng Liễu Chi cũng triệt để bị vét sạch, bên ngoài còn thiếu không ít bạc.

Liễu Chi muốn hỏi chỗ Lâm Thanh Uyển này cần nhân thủ không, nếu cần, nàng cũng muốn như Đại Cúc tới làm trợ giúp trong nhà một chút. Đại Cúc ở chỗ Lâm Thanh Uyển làm cái gì, Liễu Chi không biết, Đại Cúc chưa từng nói với nàng, nàng cũng không hỏi. Nhưng Liễu chi nghĩ, nếu Đại Cúc có thể làm, nàng cũng có thể.

Lâm Thanh Uyển nghe Đại Cúc nói xong, không do dự, bảo Đại cúc nói cho Liễu Chi biết trước khi tới làm phải kí khế. Nếu như có thể ký thì tới đây đi.

Đại Cúc nghe xong liên tiếp gật đầu, nói Liễu Chi nguyện ý ký khế. Trước khi nàng tới đây hỏi giúp Liễu chi, đã nói chuyện kí khế với Liễu Chi rồi. Liễu Chi đồng ý nàng mới đến tìm Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển bảo Đại Cúc ngày mai đến làm việc thì mang cả Liễu Chi tới.

******

Thôn Lạc Hạp còn đang tiếp tục làm ầm ĩ, không thể không tiếp tục ầm ĩ. Có tiền thì ầm ĩ lấy tiền ra thay dịch, không có tiền thì làm ầm ĩ để huynh đệ nào đi chịu chết.

Càng về sau nháo càng lợi hại, thậm chí có nhà không muốn con trai đi chết lập tức bán cả phòng ở.

Nếu không tại sao nói lao dịch hại chết người, thật sự đến lúc sinh mạng nguy hiểm, nếu như bán phòng ở có thể đổi mệnh cho con trai, có rất nhiều lão nhân nguyện ý.

Về phần sinh kế về sau thì sau này hãy nói, không thể mắt mở trừng trừng nhìn con trai đi toi mạng.

Nhưng bây giờ muốn bán tựa hồ cũng phi thường gian nan, ý nghĩ của mọi người đều giống nhau, mười dặm tám thôn đều có người bán, giá đất giảm liên tục vẫn rất ít người có thể bán ra.

Đợi đến khi không bán được đi, đó là thật sự tuyệt vọng.

Bởi vì có phân xưởng, nhà Lâm Thanh Uyển tuy rằng vừa có tang sự, nhưng ở bên trong vẫn có thể nghe được rất nhiều chuyện bên ngoài.

Lâm Thanh Uyển lúc này còn hơn hai tháng nữa là sinh, chính là cần phải hoạt động nhiều, cho nên nàng hay tản bộ trong sân hậu viện, bên cạnh đó nói chuyện phiếm cùng với mấy vị phụ nhân làm việc trong phân xưởng.

Tuy rằng miệng trò chuyện, nhưng sắc mặt mấy phụ nhân cũng không tốt, có vẻ tâm sự nặng nề.

Dương thị, Diêu thị là không có gì, trong nhà không có thân thích, ca ca nhà mẹ đẻ Diêu thị không nằm trong phạm vi mộ binh. Nhưng hai con dâu Dương lão gia tử và Đại Cúc, Liễu Chi đều có nhà mẹ đẻ.

Nhiếp nhị đường tẩu tới tìm từ sớm, sắc mặt rất do dự. Tuy rằng miệng trò chuyện cùng mọi người, nhưng vẫn không yên lòng, nhìn thấy Lâm Thanh Uyển vài lần muốn nói lại thôi.

Sau này không nén được tức giận mới mở miệng nói: “Thanh Uyển — ”

Lâm Thanh Uyển nghi ngờ nhìn sang, “Làm sao vậy, Nhiếp tẩu tử?”

Nhiếp nhị đường tẩu khẽ cắn môi: “Thanh Uyển, nhà các ngươi có tính toán muốn mua đất hay không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều an tĩnh lại, mọi người không tự chủ được đều nghĩ tới cùng một việc.

Nhiếp nhị đường tẩu là người tính tình sảng khoái, nếu lời ra khỏi miệng, nàng sẽ nói hết lời.

“Là như vậy, nhà mẹ đẻ của ta muốn bán đất để góp bạc, bên ngoài bây giờ rất khó bán. Quả thực là không có biện pháp mới nghĩ đến hỏi nhà ngươi một chút.”

Nhà Nhiếp nhị đường tẩu cũng muốn bán nhưng sau khi đi ra ngoài nghe ngóng, mới biết được hiện tại không dễ dàng có thể bán đi. Giá đất ép tới lợi hại không nói, vậy mà còn không bán được.

Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ mình, Nhiếp nhị đường tẩu rất lo lắng. Nhưng nhà chồng vì trù tiền chẳng những vét sạch vốn liếng, còn tìm Dương thị mượn một khoản bạc, nơi nào có điều kiện để đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Mà người Nhiếp nhị đường tẩu quen biết, cũng chỉ có hai huynh đệ Dương Thiết Trụ trong tay có chút tiền bạc. Làm nhân viên trong phân xưởng lâu như vậy, trong lòng nàng vẫn biết.

Chỉ là nàng cũng ngượng ngùng mở miệng tìm người vay tiền giúp nhà mẹ đẻ, chung quy Nhiếp nhị đường tẩu có suy tính của mình. Vừa nàng là khuê nữ xuất giá, thứ hai cũng sợ đến lúc đó nhà mẹ đẻ không có tiền trả, mình bị kẹp ở bên trong khó làm người. Dù sao thì nhà mẹ đẻ nàng cũng muốn bán đất, muốn hỏi một chút hai huynh đệ Dương Thiết Trụ có mua hay không.

Lời đã nói ra khỏi miệng nhưng Nhiếp nhị đường tẩu vẫn thấy xấu hổ, bởi vì nàng cũng biết nhà Lâm Thanh Uyển không trồng trọt, người ta mua đất làm cái gì? Nàng thật sự hết cách mới hỏi câu đường đột này.

Cho nên vừa hỏi xong, nàng lại lắp bắp bổ sung thêm: “Nếu như không có loại ý nghĩ này, vậy thì bỏ qua…”

Lâm Thanh Uyển trầm tư một hồi, chưa nói mua hay không, “Như vậy đi, ta trở về thương lượng cùng Thiết Trụ một chút, ngày mai đưa tin cho ngươi.”

Nhiếp nhị đường tẩu vui mừng quá đỗi, “Bất kể như thế nào, đều cám ơn ngươi trước. Nếu như khó xử thì coi như không có gì.”

Lâm Thanh Uyển biết Nhiếp nhị đường tẩu có thể nói được câu này đúng là không dễ, nói trấn an: “Ngàn vạn đừng nói như vậy, dù sao mọi người cũng là thân thích nha, có thể giúp một chút vẫn nên giúp một chút, chỉ là chuyện này ta phải về hỏi tướng công.”

Nhiếp nhị đường tẩu nghe nói như thế, tâm thả hơn phân nửa. Bởi vì Lâm Thanh Uyển có thể nói như vậy, ít nhất sẽ giúp nàng nắm chắc hơn tám phần.



Lúc ăn cơm tối, Lâm Thanh Uyển lôi chuyện này ra bàn cơm nói. Cùng nhau ăn cơm có cả nhà Dương Thiết Căn, Dương thị và hai vợ chồng Hạ Đại Thành.

Sở dĩ mọi người tụ hết lại đây như vậy là bởi vì Nhiếp nhị đường tẩu nói chuyện đó.

Kỳ thật Nhiếp nhị đường tẩu nói chuyện đó không tính là chuyện gì.

Thật sự cầu đến cửa, dù sao cũng có quan hệ thân thích, sự tình liên quan đến mạng người có thể giúp một chút thì nên giúp một chút. Hơn nữa Lâm Thanh Uyển cũng rất thưởng thức Nhiếp nhị đường tẩu loại người thoải mái này, ít nhất người ta không có bởi vì ngươi có tiền, liền dứt khoát há mồm tìm ngươi vay tiền, mà là muốn bán đất nhà mẹ đẻ cho ngươi.

Đương nhiên mọi người không chỉ là bởi vì chuyện nhà Nhiếp nhị đường tẩu, còn có người khác.

Đối với chuyện trong thôn rất nhiều người muốn bán đất kiếm tiền, mọi người đều nghe được tiếng gió. Phi thường không dễ bán, giá cả ép tới rất thấp, mọi người đều biết cả.

Vì giá đất ép tới lợi hại, trong thôn rất nhiều người tuyệt vọng.

Đây mới thực sự là tuyệt vọng, bởi vì đáng giá tiền nhất của nông dân chính là đất đai. Ngay cả đất cũng không bán được, dân chúng nghèo khổ chỉ biết kiếm ăn trong đất thật sự cùng đường.

Không khí trong thôn càng thêm thấp trầm hơn trước, khi mới bắt đầu là làm ầm ĩ, khủng hoảng, đau thương, giãy dụa chẳng qua là vì có bỏ được hay không. Mà bây giờ lại là tĩnh mịch, bởi vì bỏ được cũng vô dụng, bán không được, hoặc là bán được đi ra ngoài giá cả quá thấp, căn bản không đủ tiền, cho nên mọi người đều cùng đường.

Nhìn thấy những cảnh này Dương Thiết Trụ trong lòng phi thường khó chịu, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng trong một thôn, sinh hoạt cùng một chỗ mấy chục năm. Tuy rằng những người này có tốt có xấu, nhưng thật sự đến cảnh toàn bộ thôn bị bao phủ trong một mảnh tuyệt vọng, không ai có thể không bị ảnh hưởng.

Nhưng năng lực của mình có hạn, có thể giúp thế nào, cho bọn họ mượn tiền sao?

Khẳng định là không có khả năng, mọi người không phải thánh mẫu, ngươi cho người này mượn có thể không cho người kia sao? Huống chi bọn họ cũng không có tiền cho cả thôn mượn, hơn nữa không ai muốn tìm phiền toái cho mình.

Mọi người đều rõ ràng nếu không phải hai huynh đệ Dương Thiết Trụ đang thủ hiếu, phỏng chừng không ít người tới cửa vay tiền.

Chỗ Dương thị đã có người tới cửa đi vay tiền, nhưng Dương thị không cho mượn. Không chỉ bởi vì mấy gia đình vay tiền kia Dương thị chướng mắt không yên lòng, còn là bởi vì bà biết một khi nhận cửa này, người sau xông tới càng nhiều.

Đến thời điểm đó không có tiền cho người ta vay lại kết thù.

Huống chi trong tay Dương thị cũng không còn bao nhiêu tiền bạc, cộng lại không tới 200 lượng bạc, một khi cho mượn thì cho ai? Cho ai cũng sẽ bị nói! Chỉ có thể kiếm cớ nói, Dương nhị lão gia tử cũng cần tiền, tiền của nhà đã cho ông mượn rồi.

Không cho người ta vay tiền, Dương thị cũng áy náy trong lòng. Hai ngày nay luôn cằn nhằn chính mình có phải làm sai hay không, chung quy là hàng xóm láng giềng.

Mọi người đều đồng dạng tâm tình, ai mà không giãy dụa?

Nhiếp nhị đường tẩu nói lại làm cho mọi người mở ra một cái cửa sổ ở mái nhà, vừa có thể tận tâm một phần, cũng sẽ không tìm cho mình quá nhiều phiền toái.

Từ xưa đến nay, vay tiền chính là chuyện phi thường đau đầu. Có tiền tiền trả lại thì tốt, không có tiền trả ngươi có thể tới cửa mà dọa nạt ép buộc người ta sao? Chung quy người trong thôn đều nghèo, trong lòng mọi người đều biết. Một hai lượng còn dễ nói, vừa động chính là mấy chục lượng bạc, cho dù ngươi dám cho mượn, người ta còn sợ không trả nổi. Mua đất thì khác, đất trong tay mình sẽ không bị giảm giá trị, cũng không sợ người ta không trả tiền.

Huống chi giúp người không phải ai cũng có thể giúp, còn phải xem người. Có thể bán đất bán nhà vì cứu mệnh con trai, có thể thấy được cha mẹ nhà đó không tệ.

Mấy người Dương Thiết Trụ và Dương thị sinh ra và lớn lên ở thôn Lạc hạp nên nghĩ ngợi rất nhiều, Lâm Thanh Uyển thì không có nhiều ý tưởng như vậy. Ý tưởng của nàng thực ích kỷ cũng rất đơn giản —

Mọi thứ lấy giảm bớt phiền toái cho nhà mình là chính, nếu như có thể trợ giúp người khác mà không phiền toái nhà mình, nàng cũng không ngại. Nay nàng xem ra, mua đất vừa có thể dự trữ ở trong tay không lỗ vốn, mặt khác cũng có thể làm được chuyện tốt, làm người tốt.

Hành động như vậy rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.