Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 146



Nhà giàu sang trong kinh đến nhà bái phỏng bình thường sẽ đưa lên bái thiếp trước, gia đình quan hệ thân cận thì không cần, nhưng nay ai cũng không dám nói Lâm gia và Định Viễn Hầu phủ thân cận.

Liễu thị bên kia lấy danh nghĩa Lâm gia đưa bái thiếp, ai ngờ chỗ cổng Định Viễn Hầu phủ vừa nhìn thấy là bái thiếp của Lâm gia ngay cả cầm cũng không cầm, trực tiếp lui trở về.

Đưa liên tục vài lần đều là như thế, Liễu thị hết cách, đành phải áp chế bi phẫn oán khí trong lòng, bản tôn tự mình tới cửa.

Liễu thị là người co được dãn được, cho dù không nguyện ý ủy khuất, nhưng vì nhi tử của mình, bà cũng phải ủy khuất, trong lúc đó bị tâm linh tra tấn tất nhiên là không cần tường thuật. Từ mặt ngoài chỉ nhìn ra sắc mặt Liễu thị càng thêm tiều tụy, hốc mắt phù thũng đôi mắt thâm quầng.

Đối với Liễu thị Lâm gia hành động mấy lần, Lâm Thanh Đình và Lâm Thanh Uyển đều biết. Bao gồm mục đích trong đó cũng biết, chỉ là Lâm Thanh Uyển đích thực lười thấy Liễu thị kia.

Lâm Thanh Đình hỏi Lâm Thanh Uyển vài lần, có muốn trông thấy bên kia hay không, Lâm Thanh Uyển trực tiếp cự tuyệt.

Vốn chính là không muốn có cái gì liên lụy, cần gì phải dối trá giải thích cái gì. Đã sớm nói không hận, nhưng không tha thứ, tiếp thu lời xin lỗi của ngươi không phải là đại biểu tha thứ ngươi ư, huống chi Lâm Thanh Uyển cũng biết chút ít manh mối nội bộ, đương nhiên không muốn thêm phiền toái cho ca ca mình.

Một bên khác, Liễu thị vài lần đến nhà đều không ai gặp bà, liên tục tới vài lần, cuối cùng ngay cả cổng Định Viễn Hầu phủ cũng không để cho bà vào.

Liễu thị gần đây vốn là tâm lực lao lực quá độ, lần này bị bệnh thật, bệnh không dậy nổi.

Lâm Chí Hiền vẫn ở bên này nhìn động tĩnh, thấy bên kia căn bản không gặp Liễu thị, trên mặt không hiện ra cái gì, trong lòng khẩn trương. Hắn vốn định đến hỏi một chút bá phụ có ý kiến gì không, nhưng Lâm thừa tướng bên kia gần đây sứt đầu mẻ trán lợi hại, tất nhiên là không có thời gian gặp hắn. Lâm thừa tướng chỉ nói một câu, cởi chuông còn nhờ người buộc chuông.

Lâm Chí Hiền bất đắc dĩ về nhà, lại chạy đi chính viện đại phát một trận tính tình.

Liễu thị vốn bị nghẹn khuất thành bệnh, lúc này càng tức giận đến sắc mặt trắng bệch rơi lệ đầy mặt, trong lòng nghẹn khuất bi phẫn thương tâm khổ sở tất nhiên là không cần nói, bệnh càng thêm nghiêm trọng.

Lâm Chí Hiền không thể kéo Liễu thị từ trên giường bắt bà lại đi Định Viễn Hầu phủ, đành phải vác mặt già tự mình đưa bái thiếp, so sánh với tiền đồ, mặt có tính là cái gì.

Nhưng Định Viễn Hầu phủ bên kia căn bản không gặp, ngay cả danh thiếp cũng không tiếp. Lâm Chí Hiền nếu như không phải một quan viên, không phải người đọc sách, hắn thật sự muốn học lưu manh phố phường tới cửa mắng Lâm Thanh Đình bất hiếu, nhưng hắn không phải, hắn cũng không dám, rốt cuộc kế sau Liễu thị, Lâm Chí Hiền cũng biết cái gì gọi là nghẹn khuất.

Liễu thị sau khi ốm đau, chuyện quản gia trong nhà bị Lâm Chí Hiền giao cho Trần di nương.

Trần di nương tất nhiên sẽ không bỏ qua làm khó dễ chính viện bên kia, hơn nữa trong tối ngoài sáng đùa giỡn ám chiêu, về phần Lâm Chí Hiền bên này, Trần di nương cũng không buông, cân nhắc đã đến lúc rồi, lại làm một phen đổ thêm dầu vào lửa.

Trần di nương không phải người ngu xuẩn, chẳng những nêu ví dụ thuyết minh, còn bắt được điểm uy hiếp trong lòng Lâm Chí Hiền.

Đầu tiên là để lộ ra một chút hoài nghi của mình về cái chết của Hoành Nhi, sau đó lại nêu ví dụ thuyết minh sau nhiều năm như vậy viện đủ loại dấu hiệu, nói trong phủ con cái không ít, nhưng thứ nữ chiếm đa số, còn có ba thứ tử không phải có bệnh thì chính là hoàn khố không tiến tới.

Lâm Chí Hiền luôn giáo dục nam nhân trong nhà rất chặt, chưa nói tới thực cẩn thận, nhưng so với bình thường người ta thì để ý nhiều.

Chung quy Lâm gia không phải nhà huân quý gì, mặc dù có thể có danh xưng thế gia, không ngoài bởi vì trong nhà có nhiều con cháu đi khoa cử, hơn nữa đều có thành tích không tầm thường. Từ tổ tiên Lâm gia lật ra những tên đậu Tiến sĩ, có thể hù chết rất nhiều người. Lâm gia vốn lấy văn lập nghiệp, lấy khoa cử quan văn làm giàu, tất nhiên sẽ không rơi căn bản đó.

Không đề cập tới chủ chi bên kia, chi Lâm Chí Hiền này lại không có một đứa con trai nào có tiền đồ. Từ hắn đến nay, cũng chỉ có nhi tử Liễu thị Lâm Thanh Nghi trúng cái tú tài. Đương nhiên còn có kẻ có tiền đồ lớn, chỉ tiếc người ta bây giờ căn bản không thừa nhận mình là con cháu Lâm gia.

Thủ đoạn của Liễu thị không tệ, Lâm gia nơi này chỉ có Lâm Thanh Nghi một chi độc tú, đáng tiếc Lâm Thanh Nghi hàm hậu có thừa, thông tuệ không đủ, đến nay vẫn dừng lại ở vị tú tài.

Người không chịu nổi ngờ vực vô căn cứ, khi ngờ vực vô căn cứ bị gợi ra, liên tưởng sẽ phóng đại không giới hạn.

Trần di nương lại tung ra ví dụ Lâm Thanh Đình.

Sự tích Lâm Thanh Đình trước kia ở kinh thành không phải là bí văn, một thứ tử trước kia phóng đãng bất kham không tiến tới, thanh danh bên ngoài rất kém cỏi, trong nhà vốn theo văn vì sao muốn đi tòng quân, một thứ tử không có điểm nào tốt vì sao sau khi rời nhà, lần nữa trở về thành Định Viễn Hầu người ta phải ngước nhìn?

Kỳ ngộ là có chút, nhưng trong này có quá nhiều ngờ vực vô căn cứ, trong kinh có rất nhiều người có tính toán trong lòng, mà Lâm Chí Hiền lại bị bề ngoài che mắt, luôn luôn không nghĩ tới sâu xa.

Định Viễn Hầu phủ bên kia vì sao có thái độ quyết tuyệt như vậy chứ? Lâm thừa tướng vì sao muốn nói cởi chuông còn nhờ người buộc chuông? Đây đều là làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Đổi thành dĩ vãng, Lâm Chí Hiền nghe Lâm thừa tướng nói câu này chẳng hiểu ra sao, khẳng định phải cẩn thận. Nhưng bây giờ tình huống hỗn loạn, Lâm Chí Hiền không nghĩ sâu xa. Lúc này nghe Trần di nương nói mơ hồ như vậy, kì thực là lời nói trúng tim đen, đột nhiên hiểu được sâu xa trong đó.

Thì ra đây đều là Liễu thị con tiện nhân kia làm nghiệt!

Rất nhiều người làm việc chưa bao giờ đổ hướng về mình, mà là quen đẩy trách nhiệm lên người người khác, đây là bệnh chung.

Thậm chí Lâm Chí Hiền còn nghĩ, đúng là Liễu thị con tiện nhân kia làm nghiệt rồi, chung quy Lâm Chí Hiền bất kể cái gì cũng không làm.

Hắn một đường làm quan thận trọng cẩn thận, ở nhà hắn không phải là một người cha hỏng, hắn cũng để ý tới con cái trong nhà, cũng ngẫu nhiên quan tâm việc học của con trai. Rất lâu rất lâu trước đây, trong trí nhớ chỗ sâu nhất của Lâm Chí Hiền, hắn từng rất yêu thích thiếu niên từ nhỏ thông tuệ kia.

Rốt cuộc là từ khi nào thì trưởng tử kia lại rời khỏi tầm mắt của hắn đây, hình như là từ lúc Lâm Thanh Đình mới hơn mười tuổi, trong phủ luôn có người lén nghị luận trưởng tử không học vấn không nghề nghiệp, trưởng tử bên ngoài đánh nhau ẩu đả, làm người trong nhà tới cửa xin lỗi người ta. Bên ngoài chậm rãi đồn ra Lâm Thanh Đình còn nhỏ tuổi không tiến tới, các loại tin đồn vẫn không thôi.

Sau đó Lâm Chí Hiền thất vọng rồi, không phí tâm tư quan tâm nữa. Vào thời điểm đó đường quan của hắn vừa thuận lợi, chuyện bên ngoài đích thực quá nhiều, nhi tử trong nhà cũng chậm rãi nhiều lên, tất nhiên là không có công phu đi quản giáo thứ trưởng tử làm hắn thất vọng kia.

Lâm Chí Hiền chưa bao giờ nghĩ, căn bản sẽ không nghĩ tới Liễu thị làm việc này sau lưng, hắn thấy nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, phụ nhân ghen tuông dùng thủ đoạn là không có phụ đức.

Suy nghĩ cẩn thận xong Lâm Chí Hiền giận dữ, càng hận nghiến răng nghiến lợi Liễu thị.

Trần di nương lại nhắc tới chuyện Lâm Thanh Uyển phát sinh, sau đó nói đến thái độ trước mắt của Định Viễn Hầu phủ. Một vòng mặc vào một vòng, không ngoài chỉ Liễu thị này đắc tội, người ta tuyệt sẽ không tha thứ. Bởi vì Liễu thị là chủ mẫu Lâm gia, mẹ cả bọn tiểu bối, cho dù người bên ngoài muốn tha thứ, cũng không tha thứ nổi ở cùng Liễu thị kia.

Còn lại cần Lâm Chí Hiền tự mình đi suy nghĩ, Trần di nương cũng hiểu được đạo lý nhiều lời thành nhảm.

Lâm Chí Hiền cũng là người cái quyết đoán, suy tư mấy ngày, liền buông lời ra muốn hưu thê.

Việc này kinh động Lâm lão phu nhân, Lâm lão phu nhân không phải là một lão nhân thích quản sự, tuổi lớn về sau càng ít nhúng tay vào việc trong phủ.

Về chuyện Liễu thị làm, Lâm lão phu nhân sớm đã nghe thấy, nhưng sự tình đã xảy ra, bà ngoại trừ cho con dâu xem sắc mặt thì không có làm cái gì khác. Nhưng hưu thê là chuyện lớn, Liễu thị hiện tại tuổi tác đã không nhỏ, hơn bốn mươi tuổi bị hưu chẳng lẽ còn về nhà mẹ đẻ, đó không phải là trò cười lớn sao.

Lâm Chí Hiền giảng giải một số việc bên trong cho Lâm lão phu nhân nghe, Lâm lão phu nhân cũng tức giận đủ sặc, nhưng vẫn không đồng ý hưu thê. Nói hưu thê sẽ ném hết mặt mũi Lâm gia, càng chứng thực một ít tin đồn phía ngoài. Mất nhà mẹ đẻ Liễu thị là nhỏ, mặt mũi Lâm gia mất toàn bộ, đây là chiêu giết địch 1000 tự tổn 800.

Lâm Chí Hiền cũng hiểu đạo lý trong này, nhưng hắn nay quả thực là vô kế khả thi, cuối cùng Lâm lão phu nhân nói một biện pháp xử lý Liễu thị.

Không hưu Liễu thị, đưa bà ta tới thôn trang.

Lâm Chí Hiền nghĩ, cảm thấy như vậy là biện pháp tốt.

Nếu không hưu Liễu thị, Liễu gia chỗ đó không thể nói rõ nói cái gì, nếu như bọn họ có ý kiến, Lâm Chí Hiền đều có phân biệt. Mà Lâm Thanh Lan ở nhà chồng sứt đầu mẻ trán lại bị vây trong trạng thái cấm túc, tất nhiên là không biết Lâm gia phát sinh chuyện gì.

Mà Lâm Thanh Nghi thường ngày chỉ một lòng đọc sách thánh hiền không để ý đến chuyện bên ngoài, thẳng đến khi cha buông lời muốn hưu thê mới biết được chuyện này. Liễu thị dùng thủ đoạn ngoan độc với người ngoài, nhưng với đứa con trai này lại bảo vệ rất tốt, cho dù trong khoảng thời gian này mình bị giày vò ốm đau không nổi, ngày thường con trai tới vấn an vẫn gạt không nói.

Lần này sự tình nháo lớn, rốt cuộc không giấu được Lâm Thanh Nghi.

Lâm Chí Hiền động tác rất nhanh, đã quyết định thì không để ý Liễu thị bệnh nặng, sai người đưa bà ta tới thôn trang bên ngoài.

Đến khi Lâm Thanh Nghi phản ứng kịp, người đã bị đưa đi.

Hắn đi tìm Lâm Chí Hiền, Lâm Chí Hiền biết hắn muốn nói gì, vẫn tránh không gặp.

Lâm Thanh Nghi hết cách, đành phải chạy tới thôn trang.

Liễu thị hiện tại đã đến trình độ sơn cùng thủy tận, đích thực giấu không nổi nữa, liền nói ra một số chuyện mình làm với Lâm Thanh Uyển, Lâm Thanh Đình, bao gồm chuyện Lâm Chí Hiền sai bà đi cầu Định Viễn Hầu phủ tha thứ.

Bà biết bây giờ không giấu được nữa, bây giờ có rất nhiều người muốn đạp bà chết, thay vì để cho người khác nói cho Lâm Thanh Nghi, nói gạt với hắn, còn không bằng tự bà nói rõ ràng.

Lâm Thanh Nghi thế mới biết mẫu thân và tỷ tỷ đến tột cùng làm cái gì.

Hoàn toàn đảo điên thế giới của hắn, hắn cho tới nay quan niệm, hình tượng từ mẫu và muội muội thân cận nhất bên người hắn…

Lâm Thanh Nghi tâm tư thuần lương, chưa bao giờ biết thì ra trong mắt hắn có vẻ hài hòa, nội bộ thế nhưng có nhiều chuyện như vậy.

Mà Liễu thị nói chuyện này cho Lâm Thanh Nghi nghe không phải là không có mục đích.

Lâm Thanh Nghi thiên tính đôn hậu, từ nhỏ có quan hệ rất tốt với thứ huynh Lâm Thanh Đình, cho dù Liễu thị mỗi khi xúi giục hắn cách xa Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Nghi luôn bỏ mặc không để ý. Đến khi Lâm Thanh Đình báo danh tham quân, toàn bộ Lâm gia, Lâm Thanh Đình ngoại trừ muội muội ruột Lâm Thanh Uyển, cũng chỉ có Lâm Thanh Nghi quan hệ tốt một chút.

Bà mong đợi con trai mình có thể làm vài chuyện vì mình, có thể nương vào tình cảm trước đây làm Định Viễn Hầu phủ nhả ra. Chỉ cần bên kia mở lời, bà vẫn có cơ hội về Lâm gia.

Lâm Thanh Nghi cũng hiểu được đạo lý trong này, cho dù là xấu hổ không chịu nổi, nhưng vì Lâm gia, vì mẫu thân trước giờ luôn yêu thương hắn, chuyện này hắn sẽ đi làm.

Cho nên khi Lâm Thanh Nghi lại đây cầu kiến, Lâm Thanh Đình biết hắn vì chuyện gì.

Về người đệ đệ khác mẹ này, Lâm Thanh Đình cảm tình thực phức tạp. Lâm Thanh Nghi là người tâm tư thuần lương, mẹ cả xui khiến hắn rất ít khi nghe, tuy nói hai người lớn lên về sau xa cách nhiều, nhưng không thể lau đi tình nghĩa của hai người khi còn bé.

Nghe Lâm Thanh Nghi đầy mặt xấu hổ nói ý đồ đến đây xong, Lâm Thanh Đình thật lâu không nói tiếng nào.

Đang lúc Lâm Thanh Nghi định nói thêm gì đó để được thứ huynh tha thứ, Lâm Thanh Đình nói chuyện.

“Ngươi bảo bà ấy yên tâm, ta không hề có ý tưởng trả thù bà ta, chuyện lúc trước không cần truy cứu, ta vẫn luôn nể mặt mũi phụ thân và ngươi. Mà chuyện của Thanh Uyển, là ta an bài ra, không có tâm tư gì, chỉ để bù lại muội muội chịu đau khổ kia của ta thôi.”

Dừng một chút, Lâm Thanh Đình còn nói thêm: “Về phần chuyện của ta, ngươi nói cho bà ấy biết, ta sẽ không trả thù, nhưng vĩnh viễn không tha thứ. Mà Định Viễn Hầu phủ và Lâm gia, cũng không liên can. Từ vài năm trước ta giận dữ mà ra đi, chưa từng tính toán sẽ trở về nữa.”

Lâm Thanh Nghi do dự nửa ngày, ấp úng nói: “Nhưng chuyện Lâm gia bị khó xử đó…”

Lâm Thanh Đình châm chọc cười một chút, nhưng Lâm Thanh Nghi vẫn xấu hổ cúi thấp đầu nên không nhìn thấy.

“Mặc kệ các ngươi có tin hay không, việc này cùng ta không có nửa phần can hệ.”

Đang lúc Lâm Thanh Nghi do dự còn muốn nói điều gì thời, Lâm Thanh Đình thở dài một hơi, nói: “Ngươi trở về nói với phụ thân, Lâm thừa tướng làm thừa tướng lâu như vậy, nay tuổi tác cũng không nhỏ, là nên lui ra.”

Lâm Thanh Nghi còn chưa có hiểu được ý tứ lời này, Lâm Thanh Đình đã cho người đưa hắn ra.

Lâm Thanh Nghi về đến nhà, nói toàn bộ những gì Lâm Thanh Đình nói cho Lâm Chí Hiền nghe.

Lâm Chí Hiền sắc mặt trịnh trọng, căn bản không nghĩ Lâm Thanh Nghi nói chuyện trước đó thế nào, vội vội vàng vàng đi Lâm gia chủ chi tìm Lâm thừa tướng.

Lại qua mấy ngày, Lâm thừa tướng đột nhiên dâng sớ xin nghỉ.

Cảnh đế đương triều không có gì tỏ vẻ, qua hai ngày, chuẩn tấu sớ của Lâm thừa tướng.

Kỳ thật Lâm thừa tướng là một tên lõi đời trong quan trường, trong lòng đã sớm mơ mơ hồ hồ hiểu được ý tứ Cảnh đế, chỉ là vẫn còn ôm may mắn.

Cảnh đế đăng cơ tới nay, mọi người không sai biệt lắm thấy rõ ràng một số việc. Cảnh đế đối với bất kỳ người nào đều khoan dung, duy chỉ có đối với Tấn vương người sáng suốt đều nhìn ra được là chán ghét phi thường. Lâm gia khi đó đứng ở đội Tấn vương, từ hôm Cảnh đế đăng cơ, Lâm thừa tướng vẫn lo lắng Lâm gia bị khập khiễng trong lòng Cảnh đế.

Bất đắc dĩ Cảnh đế không thích nói chuyện, mọi người không sờ được bản tính của hắn, không nghĩ tới chuyện cách lâu như vậy, vẫn tránh không được bị thu thập.

Lời Lâm Thanh Nghi mang về, Lâm thừa tướng hiểu.

Hắn lui, còn có thể bảo vệ được một ít người Lâm gia. Tuy rằng thiếu thừa tướng hắn đây, Lâm gia phong cảnh nhất định giảm lớn, nhưng triều thần thay đổi là bình thường, không có gia tộc nào có thể thịnh vượng vĩnh cửu.

Làm một đại gia tộc, muốn sinh tồn lâu dài, phải hiểu được tiến thoái thức thời, Lâm thừa tướng thực thức thời.

Lâm thừa tướng lui về, Lâm gia quả thật tiêu điều rất nhiều, không có một cái trụ cột chống đỡ trên triều, môn đình tất nhiên là lạnh lùng rất nhiều.

Về phần Liễu thị chỗ đó, Lâm Chí Hiền vẫn không tiếp Liễu thị trở về.

Lâm Thanh Nghi biết mẫu thân mình tội không thể tha thứ, cầu mãi vô dụng, đành phải cách mấy ngày đi thôn trang thăm Liễu thị. Mà Lâm Thanh Lan chỗ đó, sau này biết mẫu thân bị cha đưa đến thôn trang cũng rất tức giận, nhưng chỗ Lâm Thanh Đình không có ý tứ làm khó Liễu thị, Liễu thị sở dĩ vẫn không thể về, chủ yếu vẫn là nguyên nhân từ Lâm Chí Hiền.

Nhưng đây là cha nàng, lại có lí có cứ, nàng ngoại trừ oán khí đầy bụng cũng không thể nói cái gì, lại nói như thế nào nàng cũng là nữ nhi xuất giá, không quản được nhà mẹ đẻ.

Lại sau này, Lâm thừa tướng cáo lão xong đề nghị Lâm Chí Hiền, phóng ra ngoài ra kinh. Lâm Chí Hiền vốn có thể tiếp tục làm quan trong kinh, về phần tại sao lại lựa chọn phóng ra ngoài, tại sao sẽ nghe theo Lâm thừa tướng đề nghị, không ai biết.

Lúc sắp đi, Định Viễn Hầu phủ không ai đi đưa. Lâm Chí Hiền không mang theo Liễu thị, Liễu thị vẫn còn ở trong thôn trang. Nhưng Lâm Thanh Nghi không đi theo Lâm Chí Hiền, mà là lựa chọn ở lại kinh thành.

Đương nhiên điều này đều là nói sau.



Lâm gia có những động tĩnh này, Lâm Thanh Uyển trống mắt líu lưỡi.

Bởi hai người họ Lâm, Lâm Thanh Đình vẫn có chút chú ý bên kia. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân muốn trút giận cho muội muội, hắn nói hết những chuyện sau này phát sinh cho Lâm Thanh Uyển nghe.

Về những gì Liễu thị gặp được, Lâm Thanh Uyển có chút kinh ngạc lại không kỳ quái, một người làm nhiều chuyện xấu, sẽ có người ở sau lưng chờ trả thù bà ta.

Ca ca bên này đã buông lời sẽ không so đo với bà ta, Lâm Chí Hiền chỗ đó vẫn để bà ta ngốc ở thôn trang, đó là tự bản thân Lâm gia có vấn đề.

Lúc nhàm chán, Lâm Thanh Uyển từng nghĩ vì sao sẽ như thế, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, liền ném chuyện này ra sau đầu. Tuy rằng trong lòng nàng chưa từng có dâng lên ý niệm muốn báo thù Liễu thị, nhưng Liễu thị bị rơi xuống hoàn cảnh như vậy, trong lòng Lâm Thanh Uyển cũng thực vui sướng.

Bao gồm Lâm Thanh Đình, Lâm Thanh Uyển cũng nhìn ra ca ca cao hứng.

Sau chuyện đó, Lâm Thanh Uyển hỏi Lâm Thanh Đình có phải là hắn âm thầm động tay chân hay không, Lâm Thanh Đình lại lắc đầu.

Nhưng ca ca đã nói hắn không động tay chân, Lâm Thanh Uyển liền tin.



Một ngày này, gần đây trong khoảng thời gian này Dương Thiết Trụ luôn bận rộn đến mức không thấy bóng dáng rốt cuộc đã nhàn.

Thấy nam nhân thần thần bí bí muốn mang nàng ra cửa, Lâm Thanh Uyển nhận lời.

Nhờ xa phu quý phủ đánh xe đi, Lâm Thanh Uyển ngồi xe ngựa đi ra cửa, Dương Thiết Trụ cưỡi ngựa ở bên cạnh dẫn đường.

Đi đường rất lâu sau Lâm Thanh Uyển mới cảm giác không thích hợp, bởi vì lúc này đã ra khỏi thành.

Lại đi trong chốc lát xe ngựa mới dừng lại.

Lâm Thanh Uyển vén rèm cửa lên, nam nhân đang đứng bên cạnh xe chờ, thấy nàng đi ra, ôm nàng xuống xe.

“Chàng thần thần bí bí làm cái gì?”

Lâm Thanh Uyển nhìn bốn phía, nhìn lại cái gì cũng không có, tất cả đều là đất trống và rừng cây.

Dương Thiết Trụ trên mặt tràn đầy mỉm cười, nắm tay nàng đi về phía trước trong chốc lát, mới chỉ vào mảng đất trống lớn phía trước.

“Nàng dâu, nàng xem chỗ đó, ta mua hết mảnh đất trống này. Biết nàng luyến tiếc đại cữu, lại suy tính tiền đồ con trai, còn suy xét sợ trong lòng ta nghĩ ngợi, cho nên đại cữu lưu chúng ta ở kinh thành an gia, nàng vẫn không đáp ứng. Nàng xem như vậy có tốt hay không, chúng ta xây ở chỗ này một trang viên lớn, vẫn giống như ở thôn Lạc Hạp vậy, vừa thanh tịnh an bình, lại gần kinh thành, đại cữu đến nơi này của chúng ta, hoặc là chúng ta đi tới nơi đó, đều rất tiện.”

Dương Thiết Trụ nói những lời này làm Lâm Thanh Uyển thực khiếp sợ, sau khi khiếp sợ, có chút vui sướng lại có chút cảm động.

Không ngờ nam nhân mấy ngày nay đi sớm về muộn là vì bận rộn cái này, mấu chốt không phải cái này, mà là hắn cẩn thận suy xét đến tâm tình của nàng.

Về việc có an gia ở kinh thành hay không, Lâm Thanh Uyển suy tính rất nhiều.

Không phải không thể ở tại nhà ca ca, nhưng chung quy không phải chính đồ, bình thường mượn hạ thế cũng liền thôi, vẫn là tự nhà mình lập môn hộ mới tốt.

Định Viễn Hầu phủ sống thực thoải mái thực an dật, ca ca tẩu tử đều hoan nghênh bọn họ. Nhưng chung quy ngọn nguồn, nam nhân nàng họ Dương, con trai của nàng cũng họ Dương, nhà của bọn họ hẳn là Dương gia, mà không phải là Định Viễn Hầu phủ.

Nam nhân nói xong, “Ta suy nghĩ kỹ rồi, mảnh này rất lớn, xây cái trang viên rất tốt, đến thời điểm nếu như Tam đệ và đại cô bọn họ nguyện ý di chuyển lại đây, địa phương lớn, vẫn có thể cùng thân thích ở một chỗ vui vẻ. Sinh ý nhà chúng ta khẳng định không thể bỏ, hơn nữa ta cũng nhờ đại cữu mua ở phụ cận không ít, cứ như vậy con trai đi đọc sách khảo khoa cử cũng sẽ không gây trở ngại…”

“Ừ.”

“Lão Đại học tốt như vậy, ta suy nghĩ, con ta về sau khẳng định là làm đại quan, nhất định phải bồi dưỡng tốt cho nó. Hừ Hừ ta cũng suy tính, đại cữu nói hắn thích hợp đi đường võ quan. Nhưng mà ta cảm thấy bây giờ nói cái này còn quá sớm, vẫn phải xem con về sau thích làm cái gì. Nhưng làm cái gì cũng được, cha bọn nó sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, về sau nhi tử lớn lên cho dù không làm cái gì, cũng không lo cơm áo.”

“Chàng suy tính rất nhiều đấy.” Lâm Thanh Uyển lặng lẽ lau khóe mắt cười nói.

“Ta là cha bọn nó, là trụ cột trong nhà khẳng định phải suy xét nhiều. Chỉ là ủy khuất nàng rồi——” Dương Thiết Trụ nắm tay Lâm Thanh Uyển, trong mắt tràn đầy là áy náy nói.

Lâm Thanh Uyển lườm hắn, “Ủy khuất cái gì?”

“Ta thấy trong kinh thành có nhiều phu nhân như vậy, đều có cáo mệnh, đáng tiếc ta…”

Nam nhân còn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Uyển dùng tay che lại, “Ta cảm thấy chúng ta bây giờ rất tốt, làm quan nào có dễ dàng như vậy, đều là lấy tính mạng thân gia làm tiền đặt cược, nếu như không phải ca ca đã đi con đường này rồi, ta ước gì cả nhà chúng ta đều làm cái dân thường an an ổn ổn. Mà chàng, ta cảm thấy chàng vẫn mỗi ngày bồi ta là tốt nhất, để ta buổi tối có thể ngủ một giấc an ổn.”

Dương Thiết Trụ đương nhiên hiểu được tâm tư của vợ mình, hắn nắm tay nàng, “Nàng dâu, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”

Lâm Thanh Uyển đỏ mặt, giả bộ sẳng giọng: “Những lời này, chàng đã nói rồi.”

“Nhưng ta còn muốn nói một lần!”

” Được, được rồi.”

“Hơn nữa chỉ đối xử tốt với một mình nàng.”

“Ừ.”

“Ta cảm thấy chúng ta bây giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ còn thiếu cái khuê nữ, nàng lại sinh cho ta một khuê nữ đi, muốn đứa giống ngươi.”

“Ừ.” Lâm Thanh Uyển vừa đáp ứng mới phản ứng kịp: “Cái này không phải ta có thể khống chế, đến lúc đó sinh ra giống chàng thì làm thế nào?”

“Giống ta cũng được.” Dương Thiết Trụ không chút do dự đáp.

Lâm Thanh Uyển nhìn thể trạng như gấu của nam nhân, tưởng tượng trong đầu: “Thôi, vẫn là giống ta tương đối tốt, giống chàng ta sợ khuê nữ không ai thèm lấy.”

Dương Thiết Trụ còn muốn có cái khuê nữ, bất đắc dĩ vợ hắn vẫn không đáp ứng sinh, mặc cho hắn đủ dạng cố gắng, nàng dâu vẫn không có động tĩnh.

Lâm Thanh Uyển mới sẽ không nói cho hắn biết, nàng vẫn tính ở kỳ an toàn mới cùng phòng với hắn. Tuy rằng không như mong muốn, nhiều lần bị man hán tử này dây dưa làm phá công, nhưng ông trời không khiến nàng thất vọng, gần 2 năm nàng vẫn không có động tĩnh, không phải nàng không muốn sinh, nàng nghĩ con trai nàng vẫn còn quá nhỏ.

Nhìn miệng nam nhân nói liên miên cằn nhằn nói sinh cái khuê nữ thế nào thì tốt, Lâm Thanh Uyển quyết định sẽ nói tin tức vừa biết mình có thai cho hắn biết.

Xuyên không tới, sau vài năm, tự đáy lòng Lâm Thanh Uyển cảm giác mình hiện tại thực hạnh phúc.

Sai, là nàng vẫn thực hạnh phúc.

Bởi vì bất kể là cuộc sống khổ cực hay là ngày lành, đều có man hán tử bề ngoài thô quặng nội tâm tỉ mỉ này bồi nàng, che chở nàng, yêu nàng, đến rất lâu rất lâu.

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.