Mọi người đều nói nàng gả cho hắn là gặp được vận may cực lớn.
Hạ Dung Nhi cũng cho là như vậy đấy, nàng là con gái của một Quang Lộc tự Thiếu Khanh nho nhỏ, có thể được Định Viễn hầu nhìn trúng, không phải là may mắn à.
Về sau mới biết được kỳ thật hắn lấy nàng, không phải nhìn trúng mình, chỉ là bởi vì trùng hợp, bởi vì là thích hợp.
Hắn nói nàng dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, về sau nhất định có thể ở chung hòa thuận với muội muội của hắn.
Hắn nói nàng thông minh, trong nhu có cương, về sau nhất định có thể quản lí tốt Định Viễn Hầu phủ.
Hắn nói chỉ cần nàng vẫn tốt như vậy, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Vì thế, trong đoạn thời gian vừa gả tới đó, nàng xử sự cẩn thận, cố gắng duy trì tiểu cô. Nàng hiểu ý của hắn, nàng nhất định sẽ làm cho hắn thoả mãn đấy.
Kỳ thật nếu nói không có chút oán hận Lâm Thanh Uyển, vị muội muội hắn nâng trong lòng bàn tay kia là không thể nào.
Nữ nhân nào cũng không chịu được, trước hôn nhân vị chồng tương lai hẹn mình đi ra gặp mặt, không phải hỏi mình mạnh khỏe bình an hay không, mà là thông báo cho nàng, muội muội của hắn sẽ về kinh. Hắn thấy muội muội mình thiệt thòi cả đời, cho nên nàng sắp là tẩu tử không thể cho muội muội hắn chịu thiệt thòi nữa.
Vì hắn, nàng đè tủi thân xuống đáy lòng.
Không có người biết, từ lần hắn cứu được nàng về kia, nàng lặng lẽ đặt hắn ở trong lòng mình. Có thể gả cho hắn, nàng không dám tin, nhưng lại cảm kích trời xanh.
Tiểu cô là người rất tốt, ở chung được một thời gian ngắn, chút oán hận trong lòng Hạ Dung Nhi kia cuối cùng cũng đã biến mất.
Nàng rốt cuộc đã hiểu, tại sao hắn phải đau lòng muội muội của mình rồi.
Thân thế nhấp nhô, trời xanh không cho huynh muội họ một hoàn cảnh tốt. Nhất là tiểu cô, khi còn nhỏ, một nữ tử yếu đuối lại bị mẹ cả táng tận thiên lương kia bán đi.
Không có người thân, không có chỗ dựa, không có cái gì, từ một tiểu thư trong một đêm trở thành nông phụ, cho dù là ai cũng không thừa nhận nổi loại chênh lệch này. Nàng lại dùng thân thể nhu nhược đi ngăn cơn sóng dữ, biến cuộc sống của mình thành có tư, có vị, nhiều màu, nhiều sắc. Hơn nữa không có câu oán hận, rất tiêu sái. Tuy cô gia rất tốt, đối xử với nàng ấy cũng rất tốt, thật sự rất tốt. Nhưng nếu như không phải chính nàng ấy nhạy bén tiêu sái lại thiên tính cứng cỏi, thì cuộc sống nhất định sẽ gian nan lắm.
Hạ Dung Nhi rất bội phục Lâm Thanh Uyển, dù là nàng ở nhà mẹ đẻ cảnh ngộ không tốt hơn so với nàng ấy là bao nhiêu, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu như thay đổi thành nàng, khả năng đã sớm không sống nổi nữa rồi.
Từ khắc đó, Hạ Dung nhi không còn là đối xử với Lâm Thanh Uyển bởi phu quân chỉ thị nữa, mà yêu thích thương tiếc từ chính trong lòng mình.
Kỳ thật Hạ Dung nhi vẫn hâm mộ Lâm Thanh Uyển, hâm mộ vợ chồng nàng ấy hoà thuận, trong mắt muội phu chỉ có nàng ấy.
Nữ nhân nào không phải miệng không nói, nhưng đáy lòng muốn không phải cũng như vậy sao?
Thế nhưng một thanh gông xiềng phụ đức kiềm chế nữ nhân, nam nhân nạp thiếp chính thê không thể ngăn cản, bởi vì phải hiền lương.
Một đời một thế một đôi, cuối cùng thành mộng tưởng có thể sờ không thể thành của tất cả nữ nhân!
…
Sau khi thành hôn, phu quân đối xử rất tốt với nàng, tốt đến mức khiến nàng hoảng sợ.
Nàng sợ một ngày, mộng tỉnh, tan nát cõi lòng.
Nàng có thai rồi, thế nhưng trong lòng Hạ Dung Nhi lại không vui, không phải nàng không muốn sinh con, mà là lúc này nàng nghĩ phu quân có cần một di nương hoặc là thông phòng hay không.
Mọi gia đình lớn từ xưa tới giờ đều như vậy, thê tử có thai không thể hầu hạ, đều an bài người trong phòng cho phu quân, nhưng Hạ Dung Nhi không muốn đâu.
Nàng không muốn làm việc này, càng không nhắc tới.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gả cho hắn, nàng không hiền lương, không biết liệu hắn có trách nàng hay không…
Tiểu cô đến thăm nàng, trên mặt đầy tươi cười, phu quân cũng thật cao hứng, thế nhưng trong lòng Hạ Dung Nhi lại thấy đắng chát.
Không biết có phải tiểu cô nhìn ra được đắng chát trong lòng nàng không, trên bàn cơm tiểu cô lại nói giỡn một phen.
“Ca ca, tẩu tử có thai là chuyện vui lớn, muội rốt cục sắp được làm cô cô rồi. Huynh phải chú ý cẩn thận đấy, đừng có lôi di nương thông phòng gì đấy về làm tẩu tử đau lòng. Huynh phải học tập tướng công của muội đấy, nam nhân chuyên tình mới là tốt.”
Hắn cười ha hả không nói gì, muội phu cũng cười ha hả đấy, tựa hồ không hề cảm thấy nhục, ngược lại bởi vì thê tử nhà mình khích lệ cảm thấy rất vinh quang.
Hạ Dung Nhi lại khiếp nhược cúi đầu xuống, trong lòng hỗn loạn.
Đưa tiễn tiểu cô và cô gia đi, hắn đi tới nhà giữa.
Từ khi lập gia đình đến nay, hắn chưa từng phân phòng ngủ với nàng, sau khi nàng có thai cũng không.
Trong đêm nằm ở trên giường, hắn kéo tay của nàng nói, chỉ cần nàng vẫn tốt như vậy, ta sẽ vẫn tốt với nàng như thế.
Hạ Dung Nhi mới đầu còn không hiểu, sau đó đã hiểu.
Dù là nàng giả ngu chưa bao giờ nhắc tới chuyện an bài người trong phòng cho hắn, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, mỗi ngày chỉ cần hồi phủ, sẽ nghỉ ở bên người nàng.
Nếu như đây chỉ là mộng, nàng hi vọng cái mộng này cả đời đừng tỉnh…
Mang thai mười tháng, đến ngày sinh nở, nàng sinh đứa con gái.
Nàng sợ hắn không thích con gái.
Thế nhưng hắn lại yêu như chí bảo, trong lòng nàng vui vẻ, ngầm hạ quyết định nhất định phải sinh con trai cho hắn.
Cách một năm, nàng lại có thai.
Lần này mang thai, vẫn như lần trước.
Có đôi khi Hạ Dung nhi thật sự rất cảm kích trời xanh, hà khắc nàng nửa đời trước, lại cho nàng một nhà chồng tốt, một phu quân tốt như vậy.
Nàng nên đền đáp hắn như thế nào đây, nàng chỉ có thể tốt gấp bội với hắn, tốt với cả nhà tiểu cô.
Có đôi khi, Hạ Dung Nhi cũng có nghi hoặc, hắn tốt với nàng như vậy rốt cuộc là vì sao?
Là thật tâm yêu thích nàng, hay chỉ là bởi vì khi thiếu niên huynh muội chịu mọi khổ sở ngấm ngầm nơi hậu viện, không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa?
Vấn đề này không có người có thể trả lời nàng.
Thế nhưng nàng lại rất muốn hắn nói, bất luận là như thế nào, nàng vẫn yêu hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
…
Đêm đã khuya, Lâm Thanh Đình nhìn người vợ ngủ bên người mình.
Hắn năm nay đã gần bốn mươi tuổi, có hai trai hai gái, đều là do chính thê sinh ra.
Như vậy cả đời này, nữ nhân bên cạnh hắn cũng chỉ có nàng thôi.
Rất nhiều người nói hắn nguỵ quân tử, sợ vợ, nói hắn nịnh bợ Cảnh Đế, nịnh bợ quá mức triệt để, bởi vì bên cạnh Cảnh Đế rất nhiều năm chỉ có một nữ nhân, hắn cũng thanh tâm quả dục, từ đầu đến cuối quán triệt hình tượng tâm phúc của mình, tranh thủ theo sát bước chân Cảnh Đế.
Kỳ thật chỉ có trong lòng hắn mới biết, không phải.
Yêu sao?
Vừa mới đầu thì không, lúc đó hắn thầm nghĩ lấy một người vợ biết lo, không cần có quá nhiều tâm nhãn, nhưng không có tâm nhãn cũng không được. Phải dịu dàng một ít, bởi vì hắn thích nữ nhân dịu dàng, nhưng dịu dàng quá cũng không được, phải có kiên trì của mình. Định Viễn Hầu phủ chung quy là một Hầu phủ, Hầu phu nhân không ép được người là không được.
Vừa vặn khi đó nên cân nhắc đến hôn sự của mình, lại vừa vặn gặp nàng.
Hắn ngầm nghe thân thế của nàng, tình cảnh của nàng làm hắn nghĩ tới Uyển Uyển, cảm thấy nàng hợp.
Khi đó ý nghĩ của hắn rất ích kỷ, hắn nói cho nàng biết, chỉ cần nàng vẫn tốt như vậy, hắn sẽ vẫn tốt với nàng. Hắn nhìn ra được nàng rất cảm động, nhưng nàng còn chưa nhìn ra được câu ý trong đó, điều kiện tiên quyết là ‘Chỉ cần nàng vẫn luôn tốt như vậy’.
Nội dung này rất lớn, cũng rất hà khắc, thế nhưng nàng lại chấp nhận.
Lúc đó trước khi thành thân hắn hẹn nàng ra, bảo nàng nhất định phải đối xử với tốt Uyển Uyển, không thể để muội muội của hắn bị thiệt thòi gì.
Lúc đó hắn rất theo cảm tính, hắn muốn chính là một nữ nhân giúp hắn nối dõi tông đường, nếu như nữ nhân này có thể làm thoả mãn hắn, hắn sẽ tốt với nàng, nếu như không hài lòng, đến lúc đó sẽ nói sau.
Hắn thật sự không ngờ nàng sẽ nơm nớp lo sợ như vậy, dù là trong lòng mình tủi thân vẫn đi đón ý nói hùa Uyển Uyển. Đoán chừng nàng cũng đã nhìn ra Uyển Uyển quan trọng với mình như thế nào, muốn Uyển Uyển thích nàng.
Thương tiếc tăng lên từ lúc đó.
Hơn nữa xác thực nàng rất tốt, quan tâm săn sóc cả nhà muội muội, chiếu cố hắn.
Bởi vì thân thế, bởi vì trên người lưng đeo gánh nặng, bởi vì rất nhiều, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn lẻ loi một mình, nàng là nữ nhân đầu tiên cho hắn ôn hòa ngoại trừ muội muội.
Nàng đã có thai, hắn nhìn ra nàng rất khủng hoảng.
Nàng sợ cái gì hắn hiểu, nàng cho rằng nàng che dấu vô cùng tốt, thật tình không biết cặp mắt to đáng thương của nàng kia đã sớm bộc lộ ra cách nghĩ chân thật của nàng rồi.
Nàng sợ hắn nạp tiểu thiếp ư?
Trước đó rất lâu muội muội đã từng nói, đột nhiên hiện lên ở trong đầu hắn——
“Ca ca, đàn ông các huynh vĩnh viễn không biết nữ nhân đời này muốn nhất là cái gì. Cẩm y mỹ thực, vinh quang gia thân đều là thứ bổ sung thôi, nữ nhân muốn kỳ thật rất đơn giản, chỉ là một đời một thế một đôi mà thôi. Đáng tiếc đàn ông các huynh chưa bao giờ hiểu, mà muội rất may mắn muội gặp được chàng ấy. Muội may mắn không phải cái khác, may mắn là mặc kệ nhà của chúng muội nghèo cũng thế giàu cũng vậy, chàng chưa từng có ý nghĩ khác. Trong mắt gã khờ kia từ đầu đến cuối chỉ có một mình muội, không hề có người khác.”
Ngày thường, Lâm Thanh Đình cũng chứng kiến cảnh muội muội và muội phu ở chung. Uyển Uyển hay nói muội phu là hàng khờ, hàng khờ bự, đồ đần, lúc ấy Lâm Thanh Đình chứng kiến muội phu trên mặt cười trì độn, cũng là cảm thấy như vậy.
Thế nhưng hắn cũng đã thấy một mặt khác của muội phu ở bên ngoài đấy, lúc đó trên mặt hắn chỗ nào có trì độn gì, khờ đần ngu xuẩn gì, rõ ràng là một thương nhân rất khôn khéo quyết đoán.
Nếu quả thật khờ đần ngu xuẩn, sẽ ở ngắn ngủn trong tầm mười năm thời gian trông nom việc nhà, làm buôn bán lớn được như vậy sao? Là muội muội, muội phu xưa nay ít xuất hiện, bằng không nhà giàu nhất kinh thành đã sớm thay đổi người rồi.
Lâm Thanh Đình hiểu rõ đây là phương thức ở chung của đôi vợ chồng muội muội, có đôi khi hắn cũng tưởng tượng thoáng một phát, phương thức hắn và nàng ở chung là dạng gì?
Giống như mọi gia đình khác, nàng ở một bên cẩn trọng nịnh nọt lấy lòng, có đôi khi ở bên ngoài bị tức giận, hắn còn răn dạy nàng vài câu. Mà lúc đó, nét mặt của nàng như thế nào, tựa hồ hắn chưa từng chú ý tới.
Nàng có từng khóc hay không, có cảm thấy tủi thân hay không?
Nghĩ đến Uyển Uyển tùy ý trước mặt muội phu, muội phu nâng niu muội muội trong lòng bàn tay, hắn thật sự cảm thấy mình để nàng thiệt thòi rồi.
Ý thương tiếc không ngừng tăng lên, hắn quyết định trấn an nàng đang thấp thỏm không yên.
Lúc đó, ý nghĩ của hắn là, coi như vì hài tử trong bụng nàng.
Cho nên hắn nói cho nàng biết, chỉ cần nàng vẫn tốt như vậy, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Xem hắn hèn hạ thế nào chứ, vẫn dùng những lời này để kéo nàng.
Hắn không hề nạp tiểu thiếp di nương, tựa hồ nàng rất vui vẻ, hào quang trên mặt không giống với lúc trước.
Nàng sinh ra đứa con gái, tựa hồ nàng rất lo lắng, thế nhưng hắn lại rất yêu thích. Bởi vì hắn cảm thấy đứa bé này có chút giống Uyển Uyển khi còn bé, cũng có chút giống nàng.
Tựa hồ nàng vẫn muốn sinh con trai cho hắn, sau khi hết cữ, chuyện vợ chồng lại chủ động không ít. Nàng bình thường hay thẹn thùng, đột nhiên chủ động như vậy lại khiến Lâm Thanh Đình rất hưởng thụ.
Hắn hỏi thái y trong nội cung, thái y nói nữ tử sinh con, tốt nhất là cách ít nhất một năm mới sinh, như vậy sẽ không đả thương đến thân thể nữ tử.
Hắn vừa hưởng thụ nàng chủ động, vừa lặng lẽ cho nàng uống thuốc thái y kê đơn. Thuốc này vừa bổ thân thể lại có công hiệu tránh thai, hơn nữa sẽ không hại tới sức khỏe.
Hắn nhìn ra được nàng thật lâu không có động tĩnh, có chút nhụt chí, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết, là hắn ra tay đâu.
Cách một năm, nàng lại có thai.
Lúc này đây nàng rốt cục đã được như nguyện, sinh ra một đứa con trai.
…
Hơn mười năm vợ chồng đi qua những mưa gió, đã thật lâu thật lâu rồi hắn không nói những lời kia với nàng.
Hiện tại không biết có phải do lớn tuổi hay không, gần đây hắn muốn nói với nàng một câu——
Ta sẽ vẫn đối xử tốt với nàng, không có phần ngoại lệ kia.