Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 25: Quy củ nấu cơm



Sáng sớm trời còn chưa sáng, Lâm Thanh Uyển đã thức dậy làm điểm tâm cho mấy người.Không phải nàng cần mẫn muốn thể hiện trước mặt mẹ chồng. Mà là đêm qua Hà thị chạy tới bên cửa sổ phòng bọn họ nhắc nhở nàng, hôm nay là ngày nàng phải nấu cơm, bảo nàng không được dậy trễ.

Nấu cơm ở Dương gia là các nàng dâu thay phiên nhau mỗi người một ngày, trước đây là hai người Vương thị, Diêu thị luân phiên, bây giờ có thêm nàng thành ba người thay phiên nhau làm.

Quy củ là nhằm vào tất cả mọi người nên Lâm Thanh Uyển không có dị nghị gì.

Bởi vì biết hôm nay phải làm gia vụ, Lâm Thanh Uyển cố ý mặc bộ quần áo vải thô màu xanh.

Nàng vừa đi vào phòng bếp đã thấy Hà thị chờ nàng ở đó.

Nàng gọi một tiếng mẹ.

Hà thị ừ một tiếng, mặt không thay đổi bồi thêm cái bĩu môi nhìn vào cái thớt, sau đó quay người đi ra ngoài.

Lâm Thanh Uyển dại ra, đến khi nàng tới nhấc cái thớt lên mới biết thì ra trên đó để một ít bột ngô, gạo kê và mấy củ khoai tây, hai trái ớt xanh.

Có người sau lưng đi tới, Lâm Thanh Uyển quay đầu nhìn lại thấy đó là Diêu thị.

“Tam đệ muội.” Nàng chào hỏi.

Diêu thị đi đến bên cạnh nàng, đi tới trước tấm thớt, lấy đồ trong thớt ra nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Thanh Uyển.

“Nhị ca sợ ngươi lần đầu tiên nấu cơm sẽ lúng túng, hắn giúp không được cái gì nên bảo ta lại đây nhìn.”

Lâm Thanh Uyển cảm kích cười: “Làm phiền ngươi, tam đệ muội.”

Diêu thị cười bộ dạng khiếp nhược xắn tay áo giúp nàng xử lý đồ trên tấm thớt.

“Nhà chúng ta nấu cơm không giống với nhà khác, nguyên liệu và số lượng đồ để nấu ăn đều do mẹ chuẩn bị trước, mỗi lần nấu thì bà sẽ bưng tới cho ngươi trước.” Diêu thị nhỏ giọng giải thích.

Nàng mang gạo kê đi rửa, đổ lượng nước thích hợp, sau đó đặt trên bếp lò nhóm lửa.

Việc nhóm lửa trong bếp lò Lâm Thanh Uyển cũng đã học được tại nhà Dương thị chỉ là không thành thạo như Diêu thị.

Sau đó Diêu thị bắt đầu lau thớt, trên đó nhào bột ngô làm bánh.

“Mỗi ngày trong nhà ăn cái gì đều là mẹ chồng định sẵn rồi, bà lấy ra cái gì thì ngươi làm cái đó, dựa theo số người trong nhà mà làm.”

Lâm Thanh Uyển muốn hôn mê, dựa theo Diêu thị nói như vậy, đồ ăn đều là do Hà thị định sẵn, đó không phải là mỗi người ăn bao nhiêu cũng là định lượng sẵn? Hoặc là nói ngày nào đó Hà thị mất hứng thì cả nhà sẽ không có cơm ăn?

Không thể không nói đứa nhỏ này đoán đúng rồi.

Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển im lặng, Diêu thị vừa cúi đầu làm vừa tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng: “Cho nên lúc ngươi nặn bánh phải áng chừng chuẩn vào, không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ. Nhà chúng ta cả người lớn và trẻ con có tổng cộng là 16 miệng ăn, người lớn ăn hai cái thì trẻ nhỏ ăn một cái.”

Ý tứ chính là nói nếu nặn lớn số lượng sẽ không đủ, nếu nặn nhỏ thì số lượng quá nhiều không dễ chia, Hà thị sẽ cho sắc mặt mà nhìn.

Lâm Thanh Uyển nhìn Diêu thị giúp nàng nhồi bột, liền ngồi xổm tại chỗ cầm lấy khoai tây gọt vỏ.

Gọt vỏ xong thì Diêu thị cũng nhào bột xong, Lâm Thanh Uyển giúp nàng cùng nhau nặn bánh.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển nặn bánh. Lúc ở nhà Dương thị nàng đã làm, nhưng nàng nặn không tốt lắm, mặt ngoài bánh không trơn nhẵn, mặc dù lượng làm đều bắt trước Diêu thị nhưng hình dạng vẫn không đồng nhất.

Không giống Diêu thị nặn, cứ như là chuyên gia ấy. Tròn trĩnh phong phú, bề ngoài bóng loáng, lớn nhỏ đồng dạng. Liếc mắt nhìn qua thấy mỗi cái đều giống nhau như đúc.

“Tam đệ muội, tay nghề ngươi thật tốt.” Lâm Thanh Uyển cảm thán nói.

Đời trước nàng cũng biết nấu cơm, đời này ở nhà Dương thị cũng đã làm, chỉ là chỗ Dương thị người ít đồ nhiều, không giống như bây giờ cái gì cũng phải làm theo phân lượng định sẵn, nhiều quá hay ít quá đều không được.

Diêu thị xấu hổ cười: “Ta là làm nhiều. Nhị tẩu về sau làm nhiều cũng sẽ như vậy.”

Thế này Lâm Thanh Uyển mới phát hiện kỳ thật vị tam đệ muội này cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, không giống ngày thường luôn cúi đầu không nói lời nào.

Nặn bánh xong thì cho vào nồi hấp. Diêu thị đem bánh đặt lên vỉ, sau đó để lên một cái nồi lớn khác trên bếp lò.

Bếp lò ở nông thôn đều là loại bếp hai bệ nấu, bình thường một cái để nồi nấu cơm, một bệ khác để nấu nước hay hấp màn thầu gì đó rất tiện. Giữa hai cái bệ là một cái kệ nhỏ có thể dùng để làm ấm nước hay gì đó.

Diêu thị ngồi xổm xuống bếp thổi lửa, Lâm Thanh Uyển thấy không giúp được gì thì đi thái khoai tây và ớt xanh, dùng để lát nữa xào.

Một lát sau cháo được nấu xong, bánh cũng hấp được.

Lâm Thanh Uyển bắc nồi sắt lên bếp bắt đầu xào rau.

Dầu là Hà thị đã đổ sẵn ra đĩa bưng tới, một loại đồ ăn một phần dầu.

Lâm Thanh Uyển đổ dầu vào trong nồi, mỏng một ít dính đáy nồi. Phải xào hai chậu đồ ăn mà cho được ngần ấy dầu, nàng đúng là không thể nói gì hơn.

Gia cảnh Dương gia ở thôn Lạc Hạp này cũng không tệ, làm sao mà Hà thị diễn giống như gia cảnh thực khó khăn vậy, sợ người ta nấu cơm mất quá nhiều dầu chắc. Hay là sợ nàng dâu trong nhà này ăn luôn dầu hay sao mà quản dữ vậy?

Nàng tò mò hỏi Diêu thị nhà này dùng dầu muối thế nào, còn nguyên liệu nấu ăn sao lại để mẹ chồng giữ.

Diêu thị thực bình tĩnh đáp, muối là mỗi tháng dùng định lượng sẵn, mẹ chồng không cất đi mà để trong bình muối, nhưng mỗi tháng chỉ có vậy, dùng hết rồi sẽ không có nữa. Lương thực đều do mẹ chồng quản, ngày thường dùng bao nhiêu bà sẽ bưng tới phòng bếp. Về phần vườn rau phía sau, mấy con dâu có thể đi hái, nhưng hái bao nhiêu cũng là hái theo quy định của mẹ chồng.

Lâm Thanh Uyển nghe xong mặt đầy hắc tuyến. Chỉ là Dương gia từ xưa đã như vậy nên nàng khó mà nói cái gì. Thảo nào mà Dương Thiết Trụ sáng sớm đã đi nhờ Diêu thị dạy nàng nấu cơm, xem ra hắn cũng biết chút ít về quy củ nhà này.

Lúc này người trong nhà cũng lục tục dậy, điểm tâm dưới sự trợ giúp của Diêu thị cũng đã làm xong.

Lâm Thanh Uyển dùng mâm gỗ bưng hai đĩa thức ăn và bánh ngô nóng hầm hập chuẩn bị đưa đến chính phòng.

Vừa ra cửa phòng bếp thì đụng phải Dương Thiết Trụ. Hắn đỡ lấy đồ trong tay nàng, nhỏ giọng hỏi nàng có mệt hay không, phải đợi được Lâm Thanh Uyển trả lời nói không mệt hắn mới bưng mâm đi chính phòng.

Lâm Thanh Uyển cười xoay người đi vào phòng bếp giúp Diêu thị múc cháo.

Lúc ăn cơm Hà thị lúc nói cháo loãng, lúc nói bánh ngô nặn không thành hình, chủ yếu nói mấy cái mà Lâm Thanh Uyển làm.

Dương Thiết Trụ muốn mở miệng nói gì đó nhưng Lâm Thanh Uyển kéo lại không cho hắn mở miệng. Bản thân thì thực cung kính thừa nhận sai với Hà thị, và còn kiểm điểm.

Hà thị vốn muốn lấy cớ tìm tra Lâm Thanh Uyển, nhưng thái độ đối phương rất tốt, còn thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, còn kiểm điểm nói về sau sẽ nghiêm túc học tập.

Một điểm lấy cớ cũng không cho bà, làm cho bà căn bản không có biện pháp đập phá, chỉ phải lộ vẻ tức giận chảy mặt hầm hừ thôi.

Ăn điểm tâm xong, các nam nhân đi ra đồng bón phân tưới nước làm cỏ hoa màu, sắp tới thu hoạch rồi nên phải chăm cẩn thận.

Đất của Dương gia kỳ thật cũng không nhiều không ít, đại khái chỉ có hơn mười mẫu, đây là lúc nói chuyện phiếm với Dương Thiết Trụ Lâm Thanh Uyển mới biết được. Thường thì mấy nam nhân trong nhà làm là xong nên nữ nhân của Dương gia không phải ra đồng.

Duy nhất có Diêu thị ngoại lệ, nàng vội vàng làm hết việc của mình ở trong nhà rồi đi ra hỗ trợ.

Lâm Thanh Uyển làm ba ngày tân nương luôn nhìn thấy Diêu thị vác cuốc đi ra đồng, Vương thị và Hà thị đều là vẻ mặt chấp nhận.

Nàng không hiểu tại sao Diêu thị phải làm như vậy, là thiên tính cần lao hay là vì cái gì. Nhưng nàng nghĩ chắc là cũng có nguyên nhân cả thôi.

Nàng dâu ở nhà nấu cơm, thật ra một ngày đó không chỉ mỗi nấu cơm thôi đâu. Còn phải cho lợn gà ăn, nhặt đậu phơi và các việc vặt khác. Cho nên đợi lúc các nam nhân đều đi hết, Lâm Thanh Uyển cùng sự hỗ trợ của Diêu thị bắt đầu làm việc nhà.

Hà thị đứng ở cửa phòng chính nhìn ra ngoài.

“Cho lợn ăn mà cũng phải cần tới hai người sao, Diêu thị ngươi nhàn rỗi quá phải không?” Hà thị đen mặt mắng: “Rảnh vậy đi ra đồng đi!”

Diêu thị cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Nhị tẩu ngày đầu tiên làm việc, quy củ của nhà mình nàng không hiểu, nhị ca nhờ con giúp nàng, miễn cho làm việc gì sai chọc giận mẹ.”

Hà thị hừ một tiếng không nói gì nữa, uốn người vào phòng.

Vương thị đứng ở cửa cắn hạt dưa, vẻ mặt chế giễu nhìn hai người.

Lâm Thanh Uyển không để ý tới Vương thị, mà lo lắng nhìn Diêu thị, nhỏ giọng nói với nàng: “Ngượng ngùng, tam đệ muội, liên lụy ngươi rồi.”

Diêu thị cười trấn an Lâm Thanh Uyển: “Không sao, ta đã quen rồi.”

Vương thị phun vỏ hạt dưa thật mạnh ra khỏi miệng, cười nhạt rồi cũng uốn người vào phòng.

Lâm Thanh Uyển và Diêu thị cùng nhau mang cám lợn vào chuồng lợn sau viện cho chúng ăn.

Lâm Thanh Uyển trong lòng do dự cả buổi mới thấp giọng hỏi: “Tam đệ muội, mẹ chồng… bà ta… Thường xuyên đối đãi với ngươi như vậy sao?”

Tuy rằng nàng mới gả lại đây mới có mấy ngày nhưng cũng nhìn ra Hà thị đối xử với Diêu thị không tốt, luôn không cho mặt mũi. Vương thị thì làm cái gì cũng không tốt vậy mà Hà thị cũng không đối xử như vậy.

Diêu thị dừng động tác đổ cám vào máng lợn, ấp úng nói một câu: “Mẹ chồng… bà… Tương đối nghiêm khắc.”

Một lúc lâu sau có lẽ nàng ấy cũng cảm thấy loại giải thích này không ổn mới lại thấp giọng nói một câu: “Mẹ chồng… Chê… Chê ta không biết đẻ trứng.” Thanh âm rất nhỏ, nhưng Lâm Thanh Uyển vẫn nghe được nghẹn ngào trong đó.

Đẻ trứng?

Lâm Thanh Uyển sửng sốt mãi nửa ngày mới phản ứng kịp, ý tứ này có phải hay không nói Diêu thị không sinh được con trai?

Nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thế này mới nhớ tới Diêu thị chỉ sinh hai nữ nhi, mà hai nha đầu kia cũng ít nói giống hệt cha mẹ chúng, còn nhỏ mà rất hiểu chuyện.

Mà đại phòng lại có ba con trai.

Đây là chính là nguyên nhân mỗi lần Hà thị sai Vương thị làm cái gì đó Vương thị luôn chối đẩy? Bởi vì so eo thẳng hơn? Hơn nữa Vương thị còn rất thích giao việc trong tay mình Diêu thị làm, mà Diêu thị không hề kháng nghị, luôn luôn không nói tiếng nào nhận lấy, cứ như là người không có tính khí gì ấy…

Suy nghĩ cẩn thận xong Lâm Thanh Uyển không biết tư vị gì, nàng không nghĩ ra được lời nào an ủi Diêu thị, chỉ có thể thấp giọng nói một câu: “Tam đệ muội đừng có gấp, sau này sẽ có thôi.”

Trọng nam khinh nữ là tư tưởng có từ xa xưa rồi, cho dù đến niên đại thế kỷ 21 kia, loại tư tưởng này cũng không được diệt trừ tận gốc, huống chi là ở cái xã hội này.

Diêu thị cúi đầu cười khổ không nói gì.

Hai người cho lợn ăn xong thì vội vàng đi cho gà ăn.

Thức ăn cho gà rất đơn giản, chính là rau dại băm trộn một chút cám trấu.

Rau dại này là do hai nữ nhi của Diêu thị Dương Nhị Nữu, Dương Tam Nữu đi nhặt từ bên ngoài về. Mỗi ngày sau khi ăn điểm tâm xong hai tiểu cô nương lại dắt nhau đi đến lúc nhặt mỗi người một rổ đầy mới về.

Nghĩ tới hai nữ nhi của Diêu thị, một đứa 5 tuổi, một đứa mới 4 tuổi, tuổi còn nhỏ đã biết đi ra ngoài nhặt rau dại về cho gà ăn, mà mấy cái nhi tử kia của Vương thị, lớn 10 tuổi, một đứa 9 tuổi, nhỏ nhất 4 tuổi, mỗi ngày chỉ biết chạy đi chơi.

Nhưng thái độ Hà thị lại hoàn toàn ngược lại, thái độ dung túng với kẻ đi ra ngoài chơi, lại cực kì nghiêm khắc với Dương Nhị Nữu và Dương Tam Nữu.

Lâm Thanh Uyển im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.