Danh Môn Kiều Thê

Chương 102: “Bảo Anh, chúng ta về nhà thôi.”



Bởi vì rất nhanh sẽ tới ngày thành thân, hai người dù có thấy nhau thì cũng phải vội vàng tách ra, Lạc Bảo Anh đến chính phòng, vừa mới bước lên bậc cửa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của lão thái thái.

Lạc Bảo Châu nói: “Cười suốt từ sáng đến giờ, không biết tổ mẫu có khát nước không nữa.”

Lạc Bảo Anh phụt cười: “Muội đấy, đừng có mà trêu trọc lão nhân gia!”

Lạc Bảo Châu thở dài: “Nhưng đến lúc tỷ thành thân, kiểu gì tổ mẫu cũng đau lòng đến khóc cho mà xem.”

Trong nhà, lão thái thái yêu thương nàng nhất, sao có thể chịu được?

“Vậy muội không đau lòng sao?” Lạc Bảo Anh hỏi.

“Muội không quá đau lòng, muội đã nghĩ kỹ rồi, hai nhà ở gần nhau, nếu nhớ tỷ thì muội lập tức cưỡi ngựa nhỏ sang Vệ gia.” Lạc Bảo Châu đung đưa ống tay áo nàng, “Tỷ sẽ không chặn muội ở ngoài cửa chứ? Tam tỷ?” Tiểu cô nương mười ba tuổi, vẫn nghĩ mình là tiểu hài tử, nhất quyết làm nũng không buông tha, Lạc Bảo Anh nói: “Muội tưởng Vệ gia là khách điếm chắc, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

“Tam tỷ!” Nàng càng thêm vô lại, trên đường đến nhà chính cứ một mực kéo ống tay áo Lạc Bảo Anh, đến khi nhìn thấy ánh mắt Viên thị chiếu tới, mới xấu hổ buông ra.

Lão thái thái nhìn thấy Lạc Bảo Anh liền vẫy tay: “Tới đây, Bảo Anh, tới ngồi cùng ta.” Bà cười nói, “Hôm nay Vệ gia đưa sính lễ tới, ta thấy cũng phải mang của hồi môn đến cho con xem, mẫu thân con đã chuẩn bị nhiều ngày, con nhìn một chút cho vui mừng. Còn nữa, mẫu thân con nói phải mang theo thị tỳ, con xem mang ai đi, hạ nhân trong nhà, con thấy ai thuận mắt thì cứ dẫn đi cùng.”

Nghe thấy lời này, Lam Linh và Tử Phù theo bản năng lập tức đứng thẳng người.

Các nàng vẫn luôn mong mỏi được đến Vệ gia!

Nhưng Lạc Bảo Anh không có tinh thần nhìn, thật sự của hồi môn lúc trước của nàng quá phong phú, những thứ này không đủ nhét kẽ răng, nhưng thấy hai người kia đều hứng thú bừng bừng, liền cầm danh sách lên xem, vừa nhìn lại thấy hơi cảm động. Tuy nàng đã nói với Viên thị rất nhiều lần là không cần long trọng, nhưng Viên thị vẫn đặt mua cho nàng mấy mảnh ruộng tốt, thậm chí còn có một gian cửa hàng, cũng không biết dành dụm bạc ở đâu để mua.

“Con không biết nói gì cho phải.” Nàng nhìn về phía lão thái thái, Viên thị, nghiêm mặt nói, “Công ơn của tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân, con nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

Thấy nàng cảm kích, Viên thị liền cười rộ lên: “Đều là việc phải làm, con chính là đích trưởng nữ nhà ta.” Lại bảo nàng chọn người đi cùng.

Kỳ thật Lạc gia có rất ít hạ nhân, chỉ có mấy người ngày nào cũng nhìn thấy, Lạc Bảo Anh suy nghĩ một lúc, rất nhanh chọn ra tám người.

Viên thị âm thầm gật đầu, chỉ cần nhìn việc này thì cũng biết được mắt nhìn của Lạc Bảo Anh, bình thường dường như mỗi ngày chỉ biết cầm kỳ thư họa rồi đến nói chuyện với lão thái thái, nhưng trên thực tế, bọn hạ nhân làm việc như thế nào, nàng đều biết rõ, không phải chỉ chọn mấy người thông minh lanh lợi thôi sao? Nhưng Vệ gia là một đại gia tộc, đúng là hạ nhân nên lanh lợi một chút, không thể gây rắc rối cho chủ tử.

Vốn định dặn dò vài câu, nhưng nàng không nói nữa, nữ nhi thông minh như vậy, căn bản cũng không cần thiết.

Tới ngày hai mươi lăm tháng ba, đêm trước ngày thành thân, đúng như Lạc Bảo Châu đoán, lão thái thái từ vài ngày trước đã bắt đầu đau lòng, đến hôm nay, nhìn Viên thị chải đầu cho Lạc Bảo Anh, nước mắt không nhịn được chảy xuống khiến Lạc Bảo Anh cũng khóc theo, hai người Lạc Vân và Viên thị phải an ủi hết lời thì lão thái thái mới đỡ hơn, nhưng vẫn nắm chặt tay Lạc Bảo Anh không buông.

Ngồi đến tận giờ Hợi, lão thái thái nằm xuống ngủ, Lạc Bảo Anh mới trở về.

Tử Phù lấy khăn ấm cho nàng lau mặt, thở dài nói: “Đôi mắt hơi sưng lên, cô nương phải nhanh đi ngủ thôi, nếu không ngày mai sẽ không xinh đẹp.”

“Chỉ có một chút như vậy, có thể ảnh hưởng gì tới cô nương, mà cho dù có sưng lợi hại đi nữa, đến Vệ gia cũng chỉ có cô gia nhìn thấy, sao cô gia có thể ghét bỏ, thích còn không kịp ấy chứ.” Lam Linh vui sướng, nói mấy lời không nghiêm túc, còn dám trêu ghẹo chủ tử.

Lạc Bảo Anh mắng nàng: “Đều đi xuống đi!”

Tuy là ngữ khí nghiêm túc nhưng không hề hung dữ, hai nha hoàn cười tủm tỉm lui xuống, đóng cửa phòng.

Lạc Bảo Anh ở trên giường lật đi lật lại, mãi mà không ngủ được.

Rõ ràng biết ngày mai sẽ bận rộn, phải mau chóng đi ngủ, nhưng lúc này nàng lại rất kích động, không hề buồn ngủ, có lẽ là cảm thấy thế sự thật diệu kỳ, trước đây thích Vệ Lang nhưng hắn chưa từng đáp lại, mà nay đã thay đổi thành người khác nhưng cuối cùng lại vẫn gả cho hắn. Tự cho là đã dứt bỏ con đường này rồi, nỗ lực tiến lên phía trước, đến lúc quay đầu lại, hóa ra vẫn là điểm cuối lúc ban đầu.

Giống như đã định trước, nàng nhìn màn giường màu xanh nhạt, hơi ngơ ngẩn, thầm nghĩ không biết lúc này hắn đang làm gì?

Ngủ rồi sao?

Nhưng mà, qua hôm nay nàng sẽ không cần đoán, bởi vì sau này ngày nào cũng sẽ nhìn thấy hắn, còn sẽ ngủ chung. Mặt nàng lại hơi đỏ lên, trái tim trong lồng ngực đang đập loạn, nhớ tới ánh mắt nóng rực của hắn, nụ hôn mãnh liệt triền miên, cả người không nhịn được nóng lên, giống như hắn đang ôm nàng.

Nàng kéo chăn che mặt, nghiêng người, nhắm mắt lại.

Cũng không biết đã qua bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi bên cạnh, nàng giơ tay dụi mắt, trong cảnh tranh tối tranh sáng, gương mặt Hoa Trăn hiện ra trước mắt, nàng giống như bị nước đá tưới lên người lập tức tỉnh táo lại, đang định kêu lên, hắn nhẹ giọng nói: “Ngày mai nàng xuất giá, nàng kêu lên, còn có trong sạch sao?”

Nàng mím môi, ngón tay bấu chặt vào chăn, nhìn chằm chằm hắn nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn nhìn nàng một lúc, nàng đừng sợ.” Hắn ngồi xổm xuống, ngang với mặt nàng.

Nàng không biết hắn đã nhìn nàng hồi lâu.

Nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, không giống như ngày thường lạnh nhạt, chán ghét hắn, sau đó nàng vừa mở mắt thì lập tức tràn đầy cảnh giác. Đúng như La Thiên Trì nói, rốt cuộc lúc trước hắn đã làm sai, nhưng những chuyện đó không thể thay đổi được, hắn dịu dàng nói: “Ta không phải tới bắt nạt nàng.”

Người thô bạo như vậy, nhưng lúc này lại mềm mại như nước, Lạc Bảo Anh giật mình, hơi thả lỏng nói: “Ngươi không định bắt nạt ta, vậy bây giờ ngươi đi đi.”

“Đương nhiên ta sẽ đi, nhưng ta có mấy lời muốn nói với nàng.” Hắn cực kỳ nghiêm túc, “Sau khi nàng gả cho Vệ Tam ca, nếu hắn đối với nàng không tốt, hoặc là Vệ gia đối với nàng không tốt, nàng không cần chịu uất ức, ta vẫn sẽ nguyện ý cưới nàng.”

Nghe giống như chuyện hoang đường, Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Ta đã gả một lần, ngươi vẫn còn muốn cưới?”

“Sao lại không thể cưới, nàng vẫn là nàng mà.” Hoa Trăn nói, “Ta không để bụng chuyện đó, nàng cũng đừng cho là ta chỉ biết bắt nạt nàng, ta…” Hắn dừng một lúc, “Ta cũng có thể đối tốt với nàng.”

Một khắc này, trên mặt hắn không hề có vẻ cuồng vọng, lỗ mãng, giống như lấy trái tim ra cho nàng xem.

Lạc Bảo Anh ngây dại.

Hắn không nói nữa, ngồi xổm đến mệt, may mà ngồi dưới đất, đặt khuôn mặt góc cạnh lên chăn nàng.

Mái tóc đen nhánh lọt vào tầm mắt, nhớ tới tiểu tử nhỏ tuổi ngày trước đã từng đi theo sau La Thiên Trì, thoải mái gọi nàng là tỷ tỷ, giống như vừa mới hôm qua, nàng duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào tử kim quan trên đầu hắn, dịu dàng nói: “Có lẽ lúc đó ngươi đã thích người khác, nếu gặp được, ngươi phải đối xử với nàng ấy thật tốt.”

Hắn buồn bực nói: “Không có có lẽ, người ta thích chính là nàng.”

Vẫn là tính trẻ con như trước, nhưng mọi chuyện trên đời đều có thể thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết sau này sẽ như thế nào, có lẽ là tâm đầu ý hợp, cũng có lẽ là đứt gánh giữa đường, ai mà biết được? Nàng khẽ thở dài: “Ta hiểu lời ngươi nói hôm nay, giả sử Vệ Lang không tốt với ta, đương nhiên ta sẽ hòa li, nhưng có thể gả cho ngươi hay không, vẫn còn khó nói.”

Hắn khẽ cười rộ lên.

Ngẩng đầu, trong mắt lại khôi phục vẻ phấn chấn như xưa, hắn đứng lên: “Ta đi đây.”

Bóng người nhanh nhẹn vút qua cửa sổ, trong nháy mắt biến mất không còn dấu tích.

Đến khi ánh nắng sớm chiếu vào phòng, Tử Phù và Lam Linh đi vào, thấy cô nương nhà mình vẫn ngủ say, các nàng đặt chậu rửa mặt xuống cũng không nghe thấy, nhất thời không đành lòng đánh thức nàng. Tử Phù nhìn sắc trời, nhẹ giọng nói: “Chờ thêm một lúc nữa, có lẽ là không ngủ ngon.”

Lam Linh gật đầu, hai người lại lui ra ngoài.

Mãi cho đến lúc mặt trời lên cao, Lạc Bảo Anh mới tỉnh.

Mở mắt ra, lại thấy bên gian ngoài có ba người đang ngồi, ba tỷ muội đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

“Sao mọi người tới sớm vậy?” Nàng kinh ngạc.

Ba tỷ muội ở bên ngoài nghe thấy, lần lượt đi vào, Lạc Bảo Đường đã có thai được sáu tháng, bụng tròn ưỡn cao, Lạc Bảo Anh ngạc nhiên: “Nhị tỷ, sao tỷ lớn bụng rồi mà vẫn tới? Cần phải cẩn thận một chút.” Nàng đi giày thêu vào rồi xuống giường.

Nàng chỉ mặc trung y, đường cong lộ rõ ràng, Lạc Bảo Chương cười mờ ám: “Tam biểu ca đúng là diễm phúc không hết.”

Mặt Lạc Bảo Anh đỏ bừng, lườm nàng nói: “Đừng dạy hư Châu Châu.”

“Tứ muội đã mười ba tuổi, dạy hư cái gì? Một thời gian nữa cũng sẽ gả chồng.” Lạc Bảo Chương nhìn Lạc Bảo Đường, hơi ghen tỵ, tuy gần như ngày nào Chương Cữu cũng chạm vào nàng nhưng nàng vẫn chưa hoài thai, nhìn Lạc Bảo Đường mà xem, mấy tháng nữa là sinh. Nhưng đều là tỷ muội nhà mình, xa thương gần thường, khó có lúc gặp nhau, ngược lại sinh ra cảm giác rất thân thiết, nàng đỡ Lạc Bảo Đường, nói với Lạc Bảo Anh, “Chương gia cũng sắp có chuyện vui, cuối cùng cũng có người muốn tiểu cô nhà ta.”

Lạc Bảo Anh tò mò: “Gả cho ai vậy?”

“Họ Trần, người nhà Ninh Tây Hầu phủ.” Lạc Bảo Chương nói, “Có lẽ là mắt mù rồi nên mới nhìn trúng nàng ta, ấy thế mà nàng ta còn không chịu, làm loạn lên, bị phụ thân phạt một trận mới chịu dừng.”

Có lẽ vẫn còn muốn gả cho đệ đệ? Nhưng với tính tình này của Chương Bội, nhà ai cưới về coi như xui xẻo, nàng cười trào phúng, nhưng cũng không đánh giá, chỉ nói: “Mỗi người một mệnh.”

Hai nha hoàn rửa mặt chải đầu cho nàng, lúc này đã là buổi trưa, nàng dùng cơm trưa với ba tỷ muội, một lúc sau, có một bà tử tới cạo lông mặt cho nàng.

Lạc Bảo Châu nhìn lại thấy đau, Lạc Bảo Anh cũng thấy trên mặt nóng rát, suýt nữa đã kêu lên, một lúc lâu bà tử mới dừng lại, Lạc Bảo Chương cười đi lên thêm trang.

Ra tay rất hào phóng, là một đôi vòng ngọc tốt, Lạc Bảo Đường tặng một cây trâm vàng, hiện giờ Đường Thận Trung làm việc ở Công Bộ cũng có bổng lộc, cuộc sống ngày một tốt hơn, nhìn sắc mặt của nàng ấy là có thể nhận ra, Lạc Bảo Anh cảm ơn, đến phiên Lạc Bảo Châu, lại là bê một bộ tranh tứ bình tới.

Phải biết rằng đứa nhỏ này cực kỳ lười biếng, không đoán được còn có thể tự tay thêu cái này, khó trách lúc trước nói sẽ đưa đại lễ, giấu thật tốt. Nhìn bóng dáng thanh nhã ẩn mình trong khóm trúc dưới đêm trăng, Lạc Bảo Anh ôm chặt nàng: “Thật đẹp, ta nhất định đặt nó ở thư phòng, ngày nào cũng thấy!”

Thấy nàng thích, Lạc Bảo Châu lập tức cảm thấy không uổng phí công sức, cười vui rạo rực.

Lão thái thái và mấy người Viên thị cũng lần lượt đi tới.

Nhất thời trong phòng cười nói vui vẻ, cũng không có phần buồn thương, cho đến gần giờ lành, Lạc Bảo Anh mặc hỉ phục phượng ngậm mẫu đơn lên người, mọi người mới lộ ra không nỡ.

Lạc Bảo Châu nghe thấy tiếng pháo lập tức khóc lên, giữ chặt tay nàng.

Tay nhỏ ấm áp, khiến nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Bảo Châu, khi đó muội muội mới bảy tuổi, thì ra đã qua sáu năm, nàng đã ở Lạc gia sáu năm, khóe mắt nàng cũng ướt, cúi đầu nói bên tai Lạc Bảo Châu: “Ta hứa sẽ để muội tới Vệ gia, đừng khóc nữa.”

Nhưng Lạc Bảo Châu sao có thể chịu đựng được, từ nhỏ nàng đã thích Tam tỷ tỷ như vậy, bây giờ thật giống như cốt nhục chia lìa.

Viên thị an ủi nàng, lại trùm khăn voan đỏ cho Lạc Bảo Anh, nhẹ giọng nói: “Bảo Anh gả đến Vệ gia, hôm nay là ngày vui, đứa nhỏ ngốc này, còn không phải sau này sẽ tha hồ đến đó chạy nhảy sao?”

Mọi người đều cười rộ lên.

Viên thị đỡ Lạc Bảo Anh đi tới cửa: “Có chuyện cần chúng ta giúp thì cứ nói, nhưng con thông minh như vậy, ta thấy cũng không có gì phải dặn dò, chỉ mong  con có thể vui vẻ thuận lợi…” Nói xong lời cuối cùng, cũng không khỏi nghẹn ngào, đã từng vì nàng không phải là nữ nhi thân sinh mà đề phòng, mà so đo, nhưng mấy năm nay ở chung hòa hợp, rốt cuộc sinh ra chân tình, giờ phút này trong lòng tràn ngập cảm giác không bỏ được.

Lạc Bảo Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Mẫu thân bảo trọng.”

Kiếp trước, hay đời này, hình bóng mẫu thân trong trí nhớ của nàng đều đã mơ hồ, có lẽ Viên thị chưa làm được trọn vẹn, nhưng luôn thật lòng quan tâm nàng, nàng khẽ nói: “Cảm ơn người.”

Bước ra cửa, nàng nằm trên lưng Lạc Nguyên Chiêu.

Ca ca cõng nàng, đi ra Đông Khóa Viện.

Phía sau, có tiếng khóc nức nở khe khẽ, nàng gác đầu lên bả vai Lạc Nguyên Chiêu, nghĩ thầm nữ nhi nhất định phải gả ra ngoài, gần mười năm ở nhà mẹ đẻ, bây giờ biệt ly, quả thật đau lòng, tuy nàng chưa hiểu hết được nhưng vẫn thấy chua xót, không khỏi nói: “Sau này ca ca phải đối xử với tẩu tử tương lai thật tốt.”

Trong đầu Lạc Nguyên Chiêu hiện ra gương mặt Tưởng Tịnh Anh, biết chẳng mấy nữa hai người sẽ đính hôn, hắn nói: “Lúc này muội còn nghĩ đến những chuyện này, ngược lại là muội, nếu muội phu không đối xử tốt với muội, nhất định phải nói cho ta.”

“Sao ai cũng thích nói cái này vậy?” Lạc Bảo Anh nói, “Huynh ấy mới không dám đối xử tệ với muội đâu!”

Lạc Nguyên Chiêu lập tức cười rộ lên, cũng đúng, muội muội xuất chúng như vậy, có biết bao nam nhân thích nàng, cưới trở về nhất định sẽ đặt trong lòng bàn tay để yêu thương. Nghe được lời nói của nàng, nỗi buồn ly biệt giống như phai nhạt đi một ít, hắn nói: “Muội an tâm gả đi, trong nhà đã có ta lo.”

Nàng ừ một tiếng, cọ cọ đầu vào cổ hắn, một mảnh đen nhánh, nhớ tới La Thiên Trì, nếu nàng vẫn là La Trân, có phải lúc này là đệ đệ cõng nàng không?

Cũng không biết bây giờ hắn ở đâu, hay là tới Vệ gia uống rượu mừng? Đó là người thân thật sự của nàng, nhưng lúc này lại không thể ở bên, mũi nàng không nhịn được chua xót.

Tới kiệu hoa, Lạc Nguyên Chiêu đặt nàng xuống, Lạc Bảo Anh nghe thấy giọng nói của Vệ Lang: “Vân Hạc, ngươi yên tâm, tuyệt đối Bảo Anh sẽ không phải chịu uất ức.”

Ca ca còn chưa dặn dò, chính hắn đã nói trước, Lạc Bảo Anh thấy buồn cười, quả thật là da mặt dày, đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng nói gần gần, ở ngay bên tai nàng: “Bảo Anh, chúng ta về nhà thôi.”

Vừa ôn nhu, vừa có chút đùa giỡn, hơi thở kia giống như xuyên qua khăn voan, mũ phượng, trực tiếp thổi vào tai nàng, má nàng nóng lên, ngồi vào kiệu hoa.

Kiệu phu nâng cỗ kiệu lên, lúc này đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên: “Chúc mừng Vệ công tử, nếu Vệ công tử không ngại, có nhiều thêm một phù rể chắc cũng không sao chứ?”

Đệ đệ tới, Lạc Bảo Anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chỉ hận không thể thò đầu ra ngoài.

Vệ Lang nhướn mày, ngày tốt thế này mà La Thiên Trì còn tới xen một chân, chẳng qua đã cam tâm tình nguyện làm phù rể, đương nhiên hắn sẽ không để ý, hắn xoay người lên ngựa, nhàn nhạt nói: “Làm phiền Hầu gia.”

Giữa tiếng trống chiêng vang dội, tiếng pháo nổ vang trời, kiệu hoa chậm rãi đi đến Vệ gia.

Lạc Bảo Anh ngồi bên trong, nhớ tới lúc này có đệ đệ làm bạn ở bên cạnh, bù đắp nỗi tiếc nuối trong lòng nàng, khóe miệng nàng cong cong, vui vẻ cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.