Danh Môn Kiều Thê

Chương 111: Chỉ có phu thê, mới có thể như vậy



Tới giờ Dậu Vệ Lang mới trở về.

Vừa vào cửa, chóp mũi đã ngửi thấy mùi thức ăn, đi vào trong liền thấy trên bàn bày tám món mặn thêm một bát canh, Lạc Bảo Anh đang dựa vào cửa, thấy hắn, đôi bàn tay như hoa lan vươn ra thay hắn tháo đai lưng, cởi áo, thậm chí còn lấy giầy đặt dưới chân hắn.

Một khắc kia thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng được thê tử hầu hạ như vậy, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, giống như trong nháy mắt đã tan biến hết mệt mỏi.

Hắn ôm eo nàng, ngón tay nhéo bên hông nàng, nhướn mày nói: “Đổi tính sao? Hay là cả ngày hôm nay không nhìn thấy ta, nghĩ đến hoảng?”

Lúc ở nhà nàng không như vậy, mỗi lần đều là hắn tự mặc quần áo, tự cởi quần áo, không như nàng, ban ngày có nha hoàn, buổi tối lại có hắn làm giúp.

Ngón tay Lạc Bảo Anh chọc lên ngực hắn: “Không đổi tính cũng không được, sáng nay chàng không gọi ta dậy, đoán xem ta đến chính phòng gặp chuyện gì?”

Chẳng lẽ chịu uất ức?

Nhưng tổ mẫu từ trước đến nay thích nàng, tính tình mẫu thân lại hiền lành, không làm khó người khác, sao có thể? Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Chẳng lẽ là Nhị bá mẫu?”

Chưa gì đã đoán trúng, thật không thú vị.

Lạc Bảo Anh bĩu môi nói: “Còn không phải sao, nói ta không có dáng vẻ của thê tử, không giống con dâu của bà ấy, dậy sớm hầu hạ tướng công, lại sớm đi bái kiến trưởng bối, ta suy nghĩ, hình như là có chút làm không được tốt, này không phải là đang đặc biệt chờ chàng về sao? Vệ Đại nhân, chàng cảm thấy thế nào?”

Vệ Lang cười rộ lên, cúi đầu nói bên tai nàng: “Không thua kém, kỳ thật vi phu chỉ có một yêu cầu, chính là trở về thấy nàng ngoan ngoãn nằm trên giường. Đương nhiên, tốt nhất là không cần mặc quần áo.”

“Không đứng đắn!” Mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên.

Hành sự tác phong của người này đúng là càng ngày càng lưu manh, nàng không thể chịu được, uốn éo vòng eo: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau dùng cơm thôi.”

Hắn buông nàng ra, rửa tay rồi ngồi xuống.

Tám món ăn thì có đến sáu món là món hắn thích, nhìn ra được đã tốn không ít tâm tư, chỉ không biết là hỏi hạ nhân, hay là chính nàng chú ý tới? Hắn có điểm muốn hỏi, nhưng nhịn xuống, nàng nói năng chua ngoa, chắc chắn sẽ không nói những lời hắn thích nghe, mặc kệ như thế nào, nàng có thể chờ hắn như vậy, đúng là không tệ.

Những chuyện khác, còn phải từ từ tới.

Vì hắn biết, tuy nàng bằng lòng gả cho hắn, cũng xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng không có hoàn hoàn thích hắn, đó là một loại trực giác, hắn cũng không nói rõ được. Giống như từ lần đầu tiên gặp gỡ, trong ánh mắt nàng đã cất giấu một thứ tình cảm phức tạp với hắn, không giống tiểu cô nương khác, có lẽ bởi vì vậy nên mới khiến hắn càng không bỏ xuống được.

Lạc Bảo Anh thấy Vệ Lang đột nhiên dừng lại, gắp một con tôm cho hắn: “Cái này ăn ngon, phòng bếp nói mang từ ngoài biển về, không biết đã tốn bao nhiêu băng đâu.”

Mấy thứ mỹ vị này trước kia nàng thường ăn, nhưng sau khi đến Lạc gia thì cũng chỉ có thể ở trong mộng ăn một chút, mà nay lại được thỏa mãn ham muốn ăn uống, nàng cười vui vẻ, giống như mèo nhỏ tham ăn gặp được một mẻ cá, rất dễ dàng thỏa mãn.

Hắn cười, gắp một đũa, nhưng không phải cho mình mà là đưa đến bên miệng nàng.

“Tới, hôm nay nàng ân cần như vậy, đáng khen thưởng.”

Nàng nói: “Đây cũng là khen thưởng?”

Nhưng nhìn thấy ngón tay thon dài, ánh mắt dịu dàng của hắn, trong lòng nàng lại có chút ngọt, há miệng ăn một miếng.

“Có phải được vi phu đút thì ngon hơn nàng tự ăn đúng không?” Hắn trêu chọc.

Nàng làm bộ ngẫm nghĩ một chút: “Không cảm thấy.”

Hắn thầm nói, tâm khẩu bất nhất, nhưng không có vạch trần nàng.

Hai người ăn cơm xong, hắn thấy nàng ngồi trước án thư muốn đọc sách, một phen kéo cổ tay nàng: “Không phải nói muốn đi tiêu thực sao? Ban ngày ta không thể bồi nàng, buổi tối thì được.”

Hôm nay nàng không ăn quá no, liền muốn lười biếng, kết quả bị hắn nửa ôm nửa kéo đi ra ngoài.

Trăng cao sao thưa, sân nhỏ rất yên tĩnh.

Hắn cầm tay nàng, đi từ đường mòn ra ngoài, lúc ban ngày, vì ở đây có nhiều cây lớn nên cản bớt ánh mặt trời, có hơi âm u, chứ đừng nói bây giờ, đi vào sâu bên trong mà duỗi tay ra là sẽ không nhìn rõ năm ngón, Lạc Bảo Anh hơi sợ hãi, nửa người giấu trong ngực hắn, dỗi nói: “Sao lại cứ phải đi đường này?”

Thấy nàng nhát gan, hắn liền vui vẻ.

Thuận thế ôm vai nàng nói: “Nàng chưa đi qua thôi, dẫn nàng đi xem buổi tối có dáng vẻ gì.”

“Thấy gì đâu mà!” Nàng lẩm bẩm, “Có phải chàng cố ý dọa người đúng không?”

Hắn cười rộ lên.

Giống như thiếu niên thích đùa dai.

Lạc Bảo Anh bực đến véo hắn một cái, hắn không hề tránh, ngược lại ôm nàng chặt hơn.

Mặc hương trên người nam nhân vây quanh nàng, ở trong bóng tối, hương vị càng thêm dày đặc, nàng quay đầu lại nhìn cây cối đen xì, liền bất giác sợ hãi, nhưng có hắn ở bên cạnh, cũng không đến mức còn có thể nhảy ra một người, nàng khẽ nói: “Buổi sáng ngày mai không cho quản nha hoàn của ta, ta phải dậy cùng chàng.”

“Hử?” Hắn nhíu mày, “Nàng vẫn để ý Nhị bá mẫu à? Bà ấy nói cái gì, nàng không cần để ý.”

“Cũng không phải, dù sao ta mới gả đến đây, sợ mẫu thân tức giận.”

Vệ lão phu nhân tuổi lớn, dễ dàng tha thứ hơn, còn Tam phu nhân không hay nói chuyện, lần này nói giúp nàng, nhưng ai biết trong lòng có vui vẻ hay không? Dù sao Vệ Lang là nhi tử của bà, làm mẹ chồng, không phải đều hy vọng con dâu săn sóc cho nhi tử hay sao? Tuy tính tình nàng kiêu ngạo, nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa.

Vệ Lang nói: “Mẫu thân sẽ không trách nàng, nhưng nếu nàng khăng khăng muốn dậy sớm thì tùy nàng, có nàng ăn sáng với ta, ta ăn càng ngon miệng.” Hắn kéo nàng về, “Nhưng như vậy, chúng ta phải ngủ sớm một chút có đúng không? Nếu không nàng thức dậy kiểu gì?”

“Đến giờ Tuất ngủ là được, bây giờ hẵng còn sớm.”

Hắn cười mờ ám, cắn lỗ tai nàng nói: “Bây giờ là vừa hay, không thì lát nữa lại muộn.”

Nàng mới biết được dụng ý của hắn, xấu hổ đến nỗi đá chân hắn.

Nhưng mặc dù đã ngủ sớm hơn nửa canh giờ, chờ đến ngày hôm sau, nàng vẫn không ngủ đủ, mơ mơ màng màng tựa vào gối dựa, hắn mặc yếm cho nàng. Kỳ thật không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng hắn lại mất hơn một khắc, thật sự là hắn không nhịn được nên phải làm loạn, bên này chạm vào một chút, bên kia lại hôn một chút, thời gian liền nhanh chóng trôi đi.

Được lắm, để nàng cùng dậy, suýt nữa thì khiến hắn tới trễ.

Xem ra tối nay vẫn phải sớm hơn một chút.

Hắn nhẹ nhàng vỗ má nàng: “Xuống giường.”

Lạc Bảo Anh dụi mắt, chưa kịp thích ứng, rốt cuộc mười mấy năm qua, lúc này nàng vẫn còn đang ôm mộng đẹp đấy, cơ thể không dễ tỉnh lại, nhưng đã nói được là làm được, nàng lung lay xuống dưới đi giày, sau khi rửa mặt chải đầu liền bồi hắn dùng cơm.

Không có khẩu vị lắm, chỉ ăn được nửa chén cháo.

Vệ Lang than một tiếng: “Thôi, ngày mai không cần dậy nữa, nhìn dáng vẻ của nàng đi.”

“Ai mà không có thói quen chứ, lúc mới thay đổi sẽ khó khăn.” Nàng đứng lên, đội mũ quan cho hắn, nhưng vóc dáng không đủ cao nên không với tới, nhón mũi chân cũng không đến, nàng vẫy tay, “Thấp xuống một chút, ta không với tới.”

Hắn buồn cười, nhưng vẫn theo lời nàng cong lưng.

Nàng đội mũ xong, lại thắt đai lưng cho hắn.

Quan phục Đại Lương đều may bằng vải gấm đỏ, hắn mặc vào cực kỳ thích hợp, anh khí lại tuấn mỹ, khí vũ hiên ngang, nàng vừa lòng gật gật đầu, kéo cánh tay hắn nói: “Vệ Đại nhân, ta đây liền đưa chàng ra tới chỗ đặt kiệu.”

Hắn cười, nhưng chưa đi đến nhị môn đã dừng bước, duỗi tay khẽ vuốt mặt nàng: “Đưa đến đây là được rồi, nàng về ngủ thêm một giấc đi.”

Nàng ừ một tiếng: “Chàng cẩn thận chút.”

Hắn đứng trong nắng sớm, ánh mắt giống như hồ nước, dịu dàng nói: “Ta đi đây.”

Nàng gật đầu, nhìn hắn đi xa, đây là lần đầu tiên nàng tiễn hắn ra cửa từ khi làm thê tử, nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, trong lòng lại có chút trống trải. Một khắc này nàng bỗng nhiên hiểu rõ, tiễn hắn đi làm như vậy, dặn dò hắn, buổi sáng đưa hắn đi, buổi tối chờ hắn trở về, việc làm nho nhỏ, nhưng thật ra ý nghĩa lại không nhỏ, điều này đại biểu cho bọn họ là phu thê.

Chỉ có phu thê, mới có thể như vậy.

Nàng cong môi cười, xoay người trở về.

Đến ngày hôm sau, chính là ngày hưu mộc, Kim Huệ Thụy mời La Thiên Trì, Vệ lão gia tử biết được cũng không nói gì, chỉ nghe theo ý của Vệ lão phu nhân, để Nhị phòng chuẩn bị, thế nên sáng sớm hôm nay Trình thị đã cho người ra chợ mua đồ ăn, đều là tôm cá tươi sống, rau dưa mới hái, còn có mấy đồ tốt trong nhà như tổ yến, vây cá đều đem ra.

Vệ Liên cũng là trong lòng nhảy nhót, trang điểm tỉ mỉ một hồi nhưng vẫn không thấy hài lòng, tới gần buổi trưa, lại bảo nha hoàn tháo hết tư trang lúc đầu, một lần nữa thay đổi toàn bộ.

Lúc Kim Huệ Thụy đi vào, Vệ Liên đang tự cài châu thoa lên tóc.

Thấy Vệ Liên để tâm như vậy, Kim Huệ Thụy lại có chút lo sợ bất an, rốt cuộc đó là La Thiên Trì, sao có thể dễ dàng nhìn trúng một cô nương như vậy? Nếu đúng là thế, dựa vào gia thế của hắn, không biết có bao nhiêu người mơ ước thì đã sớm bị người ta câu dẫn rồi, nhưng nghe nói hiện giờ hắn còn chưa chạm qua nữ nhân đâu!

Có lòng nhắc nhở Vệ Liên, Kim Huệ Thụy cười chọn cho nàng ta một cây trâm vàng xoắn dây nạm mã não, vừa cài lên tóc vừa nói: “Biểu ca này của ta, trừ bỏ người trong nhà thì bình thường sẽ không mấy thân cận với người khác, hơn nữa cũng không thích cô nương quá mức chủ động, có lần có cô nương nhào vào trong ngực hắn, muội đoán không ra đâu, ai mà ngờ được hắn suýt nữa đẩy nàng ta xuống sông.”

Vệ Liên nghe có chút không vui, nhàn nhạt nói: “Ta cũng không phải là chưa từng gặp hắn, hắn đó, trước kia hai nhà đính hôn, còn không phải là đã tới sao? Sau này đến huyện Hoành cũng gặp một lần, hắn còn làm cá lát cho bọn ta ăn, nhìn không giống người thô lỗ như vậy.”

Kim Huệ Thụy không biết chuyện này, nhất thời cũng không biết nói gì.

“Đeo cái này lên cho ta.” Vệ Liên lại chọn một đôi hoa tai trân châu.

Trong gương, cô nương vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, giờ trang điểm tỉ mỉ như vậy, đúng là càng thêm chói mắt.

Kim Huệ Thụy nghĩ thầm, tốt xấu gì Vệ gia cũng là danh môn thế gia, theo lý thuyết, Vệ Liên vẫn là có cơ hội, nàng ta cười nói: “Nhìn canh giờ cũng không sai biệt lắm, lúc nãy ta nghe nói biểu ca tới rồi, bây giờ có lẽ là muốn đến nhà chính bái kiến tổ phụ tổ mẫu trước.”

Vệ Liên đứng lên, lại nhìn váy áo trên người một lần nữa rồi mới cùng Kim Huệ Thụy ra ngoài.

Quả thật La Thiên Trì đang đến nhà chính, vừa tới cửa viện liền gặp Vệ Lang và Lạc Bảo Anh, cười một cái với tỷ tỷ, hắn nói: “Vệ Đại nhân, hôm nay sợ rằng phải làm phiền.”

Vệ Lang cũng biết La Thiên Trì muốn tới, nhưng đã là Kim Huệ Thụy mời, hắn không quá để ý.

Có một số việc không nghĩ ra thì nên buông xuống, có lẽ đến một ngày, nó sẽ được phơi bày, nếu không quá mức miệt mài theo đuổi, sẽ chỉ vây hắn ở bên trong, bị sương mù dày đặc bao phủ, có lẽ sẽ mãi không thể thoát ra. Trở thành ma chướng, cần gì phải vậy?

Hắn cười một cái: “Xem ra chúng ta phải ra sức uống rượu vì cơ hội tới sớm này.”

Đang nói chuyện, mọi người trong Nhị phòng lần lượt đi đến, đi đầu là Kim Huệ Thụy, nàng ta kéo Vệ Liên cùng tới gặp La Thiên Trì, cực kỳ thân mật nói: “Biểu ca, huynh đã đến rồi, chúng ta đã lâu không gặp rồi đấy.” Cố ý dẫn Vệ Liên ra, “Vừa rồi ta nghe Liên Nhi muội muội nói, thì ra huynh còn làm cá lát mời bọn họ ăn, có phải không?”

La Thiên Trì nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Ngươi là…”

Thế nhưng giống như không quen biết nàng ta.

Trên mặt Kim Huệ Thụy nóng lên, trong lòng lại lạnh, nghĩ đến Trình thị, Vệ Hằng ở ngay sau, nàng ta vội vàng nói: “Ta là Kim Huệ Thụy mà, biểu ca, huynh đừng nói giỡn, là ta gửi thiệp mời cho huynh, bằng không huynh sẽ không tới, không phải sao?”

La Thiên Trì bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh: “Thiệp nào?” Hắn cười nhạo một tiếng, “Ta còn không nhớ rõ có người biểu muội này, ngược lại nhìn thấy Vệ gia, ta muốn tới gặp Vệ Tam ca và Tam thiếu phu nhân một chút, thế nên mới đến, còn ngươi…”

Hắn không nói tiếp, nhưng ai nghe cũng hiểu, Kim Huệ Thụy chả nhằm nhò gì!

Sắc mặt Kim Huệ Thụy lập tức trắng bệch, hai chân giống như chôn xuống đất, không có cách nào di chuyển một bước, cũng không có cách nào mở miệng nói một chữ, nàng ta biết lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên mặt mình, một khắc này, nàng ta chỉ muốn đi tìm chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.