Danh Môn Kiều Thê

Chương 119: Liệu có thể vẫn chinh phục được hắn hay không?



Đại phòng và Tam phòng vì Phạm thị mà quan hệ trở nên hòa hợp, nhưng Lạc Bảo Anh trước sau vẫn có chút để bụng chuyện ngày đó, thế nên hôm nay chờ Vệ Lang  về, liền nói muốn tới nhà kho nhìn xem thế nào.

Lúc mới thành thân hắn khoe với nàng, nói trong nhà kho có vàng bạc châu báu Hoàng Thượng ban thưởng, nhưng sau đó hắn lại không có lúc nào ngừng nghỉ, Lạc Bảo Anh mệt đến hoảng, đâu có rảnh nghĩ đến chuyện kia, đến lúc hắn tới nha môn lại là đi sớm về trễ, thế nên vẫn trì hoãn đến tận bây giờ.

Nàng chủ động muốn xem kim khố của hắn, đương nhiên Vệ Lang vui vẻ, ăn cơm trưa xong, nha hoàn che dù cho các chủ tử đi tới Bắc uyển.

Nhưng Vệ Lang thấy nói chuyện không tiện, trên đầu mỗi người có một cây dù, tán dù chạm vào nhau thì cách khá xa, dứt khoát cầm lấy dù từ trong tay Tử Phù, tự mình che cho Lạc Bảo Anh.

Hai người lại sát vào nhau.

Lạc Bảo Anh khẽ cười nói: “Làm phiền Vệ Đại nhân.”

“Không cần khách khí.” Hắn nhàn nhạt nói, rất phối hợp lộ ra dáng vẻ quan đại nhân.

Nàng không nói chuyện nữa, rũ mắt cúi đầu bước chầm chậm.

Hắn cầm ô, đi dạo trong sân vắng, ống tay áo to rộng trượt xuống dưới, lộ ra cổ tay trắng tinh, Lạc Bảo Anh trộm liếc mắt một cái, thầm nghĩ cũng không biết sao hắn lại trắng như vậy, có lẽ là giống mẹ chồng, bà ấy là người Giang Nam, con gái cưng trong nhà, dịu dàng thân thiện, chỉ là mệnh cũng không tốt lắm, phụ mẫu đều đã mất, nghe nói chỉ có một muội muội. Ngược lại không biết làm thế nào mà gả cho phụ thân Vệ Lang, hắn không có nói qua, hẳn là hai người kết duyên ở Giang Nam.

Đỉnh đầu có thanh âm truyền đến: “Xin cô nương tự trọng, đừng nhìn lén bản quan.”

Lạc Bảo Anh phụt một tiếng.

Nha hoàn ở xung quanh cũng buồn cười, rõ ràng thiếu gia tuấn tú văn nhã, nhưng ở trước mặt thiếu phu nhân, lại giống như đã thay đổi thành một người khác, đặc biệt là Kim Trản và Ngân Đài, càng ngày càng cảm thấy không quen biết vị chủ tử mà các nàng đã hầu hạ từ nhỏ, ngay cả dù cũng không cần các nàng che, lại tình nguyện che cho Lạc Bảo Anh, bất cứ thứ gì, đều là ưu tiên Lạc Bảo Anh.

Cũng không biết nàng tu được phúc khí này từ đâu.

Trong tay Ngân Đài cầm dù, khẽ nói với Kim Trản: “Có lẽ thêm một thời gian nữa thiếu gia liền đuổi chúng ta đi!”

“Đừng nói bậy.” Kim Trản lườm nàng, “Thiếu gia có cưng chiều thiếu phu nhân đi nữa, nhưng bên cạnh vẫn phải có người hầu hạ, thiếu phu nhân có thể bưng trà đổ nước sao, hay là đi khắp nơi truyền lời?”

“Nhưng mấy chuyện này ai mà không thể làm?” Ngân Đài lén chỉ Lam Linh, “Nàng ta luôn muốn cướp việc của chúng ta, mấy ngày trước trời mưa thiếu gia trở về bị ướt, nàng ta vội bưng chậu rửa chân tới, cũng không ngại mệt, có vẻ là muốn vội vàng làm thông phòng đấy?”

Mặt Kim Trản trầm xuống: “Nếu ngươi cứ thích nói hươu nói vượn như vậy, bị đuổi đi cũng là chuyện sớm muộn!”

Thấy nàng tức giận, Ngân Đài cười một cái, đẩy cánh tay nàng: “Ta đây không phải là vì ngươi kêu oan sao? Ngươi còn hầu hạ thiếu gia sớm hơn ta, phu nhân cũng luôn muốn nâng ngươi làm thông phòng…”

Kim Trản không muốn nghe, vội quát nàng.

Ngân Đài không dám nói nữa, ngượng ngùng lui sang một bên.

Nhìn hai bóng người dựa vào nhau ở phía trước, sắc mặt Kim Trản ảm đạm, trên đời này chỉ sợ ai làm nha hoàn của hắn đều sẽ không nhịn được mà động tâm, cũng đừng nói nha hoàn, cho dù là các cô nương, lại có người nào không ái mộ chứ? Nhưng hạ nhân chung quy vẫn là hạ nhân, phu nhân cho nàng làm thông phòng, nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng Vệ Lang không đồng ý thì nàng cũng không thể tranh thủ.

Người như các nàng, chẳng qua là bông tuyết bay theo chiều gió mà thôi, có thể có bao nhiêu lựa chọn?

Nàng bước nhanh theo sau.

Nhà kho Tam phòng ở một viện riêng, ngoài cửa có hai gã sai vặt trông coi, thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đến, vội vàng hành lễ, Vệ Lang kéo Lạc Bảo Anh đi vào, đi đến một phòng có hai cánh cửa lớn bằng đồng thì dừng lại, bên trên treo khóa đồng vàng rực lấp lánh, nhìn vô cùng nặng.

Hắn lấy chìa khóa từ trong tay áo ra, đang định mở cửa thì đột nhiên dừng lại, quay lại đưa chìa khóa cho nàng: “Hiện giờ nàng là Tam thiếu phu nhân, từ nay nàng cầm chìa khóa này, đỡ cho sau này lấy đồ vật lại phải hỏi ta.”

Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Cho ta?”

“Không phải nữ nhân đều quản lý việc trong nhà sao, bằng không ta cưới nàng làm gì?”

“Thì ra chàng muốn tìm một quản gia!” Nàng giận rồi đấy.

“Không thì sao?” Hắn nói, “Cũng là thấy nàng biết tính toán.”

Lạc Bảo Anh thật muốn véo hắn.

Nhưng cũng biết là hắn trêu ghẹo, nàng cầm lấy chìa khóa: “Ta cũng là thấy chàng kiếm được nhiều bổng lộc.”

Vệ Lang “ha” một tiếng, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, không hề thua kém hắn.

Nàng mở khóa đi vào, Vệ Lang quay đầu đóng cửa, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lần đầu tiên vào nhà kho của hắn, Lạc Bảo Anh thật đúng là không ngở tới có nhiều đồ vật như vậy, khó trách Nhị phòng ghen tị, toàn là vải vóc sang quý các nàng không được mặc, còn có đồ cổ quý hiếm, thi họa của danh gia. Nàng nhìn thấy ở giữa còn có mấy cái rương lớn, phát hiện cũng có khóa, liền chọn đại một cái chìa khóa trong xâu để mở, thấy không đúng, lại chọn cái khác.

Vệ Lang ở bên cạnh cười: “Nàng không hỏi ta à?”

“Hỏi chàng không thú vị.” Lạc Bảo Anh chọn chọn, cuối cùng cũng tìm được cái thích hợp, mở ra nhìn một cái, đâu đâu cũng thấy vàng.

Cả một rương vàng!

Nàng không phải chưa từng trải qua phú quý, nhưng ở Lạc gia nghèo khó mấy năm, lại lần nữa nhìn thấy ánh vàng rực rỡ, cũng là không nhịn được mở cờ trong bụng, nàng cầm lấy một thỏi giơ ra trước mặt hắn: “Tất cả đều là của chàng ư?”

“Ừ, lần đó ban thưởng vạn lượng hoàng kim.”

“Vậy cũng là của ta?” Nàng chớp chớp mắt.

“Ừ.” Hắn trả lời dứt khoát.

Lạc Bảo Anh cười hì hì, lại đi mở cái rương khác, phát hiện một cái là đủ loại ngọc thạch, còn có một cái toàn là sách, nàng kinh ngạc: “Chẳng lẽ sách này cũng là Hoàng Thượng ban thưởng?”

“Sách này là sư phụ đưa.”

“Ông ấy à.” Lạc Bảo Anh mơ hồ có chút bất mãn với Giang Lương Bích, vì lúc Vệ Lang thành thân ông ấy không xuất hiện, cũng chưa từng tới gặp nàng, thiên hạ làm gì có sư phụ nào như vậy? Nàng đóng rương gỗ lại, “Nói đến cao ngạo, Thần Cơ tiên sinh mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”

Vệ Lang biết tâm tư nàng, tiến lên ôm nàng từ phía sau nói: “Từ trước đến nay sư phụ chuyên quyền độc đoán, nàng đừng để ý, ngày khác có cơ hội ta dẫn nàng đi gặp ông ấy.”

“Để nói sau, không có sư phụ chàng lại bảo không rảnh.” Lạc Bảo Anh xoay người, cùng hắn nói chuyện đứng đắn, “Mấy thứ này tất cả đều là của chàng, nói cách khác, Đại bá Nhị bá bọn họ đều không thể cùng hưởng, vậy đồ mà Đại bá Nhị bá được ban thưởng thì tính như thế nào? Lần trước Nhị bá mẫu châm ngòi ly gián, nói ta mặc bích thủy lam bọn họ không mua được, lại nói cái gì mà khố phòng chung, Đại bá mẫu ngược lại không để ý.”

“Sao bây giờ nàng mới nói cho ta?”

“Sợ chàng phân tâm mà, dường như mấy hôm nay chàng luôn bận rộn.” Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, “Cũng không phải là chỉ thảo ra chiếu thư thôi sao?”

Lòng dạ hẹp hòi này, còn nhớ rõ lời Đại bá phụ nói, có thể thấy nàng là người thù dai, đã bị nàng ghét thì nhất định là không dễ xoay người, giọng nói của Vệ Lang hơi trầm thấp: “Ngày hôm trước vốn là phải viết chiếu thư, nào ngờ Hoàng Thượng đột nhiên ngất xỉu, chỉ là ở bên gian ngoài chờ thái y ra cũng tốn một canh giờ, trong lúc ấy còn triệu kiến vài vị trọng thần, có cả tổ phụ, ước chừng…” Hắn không thể nói những lời sau, nhưng Lạc Bảo Anh đã hiểu, sợ là thân thể Hoàng Thượng không chịu được nữa, đây chính là đại sự, có lẽ sắp phải thay đổi triều đại rồi!

Nhất thời trong lòng tư vị phức tạp, nàng khẽ nói: “Thế sao chàng lại không nói với ta?”

“Vẫn chưa tới lúc.” Hắn nói, “Hơn nữa, nàng không cần thiết phải rõ ràng chuyện triều chính như vậy.”

Những chuyện hao tổn trí óc như thế này, hắn ở bên ngoài cả ngày căng thẳng, trở về chỉ muốn thoải mái ở cùng nàng, ôm nàng nói mấy chuyện linh tinh vụn vặt là được.

Lạc Bảo Anh nói: “Đại nam nhân khinh thường tiểu nữ tử bọn ta.”

“Sao thế được?” Hắn cười, “Ta biết nàng thông minh, nhưng không hy vọng nàng vì này đó mà mệt nhọc.”

“Vậy quản gia cho chàng, ta không mệt sao?” Lạc Bảo Anh hừ một tiếng, “Vừa rồi còn chưa nói xong đâu, rốt cuộc vì sao chàng không nộp vào khố phòng chung?”

“Không vì sao cả, không muốn nộp thì không nộp, tổ phụ cũng đồng ý.” Vệ Lang nhàn nhạt nói, “Nói đến Nhị bá, mấy chục năm qua ông ấy được ban thưởng cái gì? Chung quy cũng chỉ được chút băng tuyết với than hồng, thêm mấy thứ lễ vật linh tinh dịp lễ tết mà thôi, còn Đại bá lại hàng năm không ở kinh thành, của cải nhà ông ấy chúng ta không biết được, Đại bá mẫu đó là vui vẻ làm người tốt.” Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, tay cầm bả vai nàng, “Nàng biết phụ thân ta đã qua đời, chúng ta lại là Tam phòng, tương lai… Mọi chuyện đều khó có thể đoán trước, có những thứ này, gặp chuyện gì cũng không cần lo lắng, ta cũng sẽ không để nàng chịu khổ.”

Thì ra là hắn không muốn Nhị phòng không công mà được hưởng, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm người này thật không phải người hào phóng, cũng không biết vì sao trong lòng lại không hề chê hắn keo kiệt, bởi vì hắn nói những thứ này đều là của nàng.

Nàng cười nói: “Nói như vậy, cũng xác thật không cần nộp vào khố phòng chung, đó là chàng vất vả mới có được, Nhị phòng muốn, thì để cho Nhị bá phụ tự mình nỗ lực!”

Nàng ủng hộ hắn, hắn cười rộ lên, cúi đầu hôn cái mũi nhỏ xinh của nàng.

Hai người từ nhà kho đi ra, chìa khóa treo bên hông Lạc Bảo Anh, đi một bước, lách cách vang lên.

Hắn che dù cho nàng như lúc trước.

Chặn lại ánh nắng gay gắt, dường như mùa hè cũng không còn đáng ghét như vậy.

Nàng đột nhiên nói: “Bây giờ về phòng cũng nhàn rỗi, chúng ta đi cho ngựa ăn được không? Ta còn chưa cùng chàng đến đấy đâu.”

“Đi xem Bảo Anh ư?” Hắn chế nhạo.

Nàng mắng hắn: “Không được nói bậy!”

Nhưng lại nhớ tới ngày đó, hắn vô lại nhất quyết phải tặng nàng ngựa, bằng không sẽ đặt tên cho con ngựa là Lạc Bảo Anh thì không nhịn được âm thầm bật cười, thật không hiểu sao một người có thể ở trước mặt những người khác nhau lại có dáng vẻ khác nhau lớn như vậy. Nàng không khỏi tò mò, giả sử nàng vẫn là La Trân, hắn vẫn là dáng vẻ không nóng không lạnh ngày trước, nàng gả cho hắn, liệu có thể vẫn chinh phục được hắn hay không?

Đáng tiếc nàng không bao giờ biết được.

Chuồng ngựa có mùi hơi khó ngửi, nhưng Lạc Bảo Anh trời sinh đã thích ngựa nên vẫn chịu được, cầm lấy nắm cỏ đút cho bọn nó ăn, hai con ngựa mà hai người cưỡi được nuôi cạnh nhau, thấy có cỏ, bọn nó rối rít thò đầu ra, đầu lưỡi cuốn ngọn cỏ vào miệng, ăn xong rồi lại ngó nghiêng dáo dác, ánh mắt ướt nhẹp tràn đầy ôn hòa.

Nàng sợ đập vào đầu bọn nó, nói với Vệ Lang: “Chờ đến mùa thu, chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa đi? Cưỡi ở đây không thú vị.”

Vệ Lang “ừ” một tiếng, cũng cầm cỏ lên, chỉ đút cho con ngựa của Lạc Bảo Anh ăn.

Con ngựa của hắn thấy chủ tử không đút cho nó, vó ngựa giẫm giẫm đạp đạp tỏ ý bất bình.

Lạc Bảo Anh không nhìn được, đi qua đút cho nó ăn.

Không ngờ Vệ Lang đột nhiên hỏi: “Khi đó nàng không muốn nói cho ta, còn nói mình là kỳ tài ngút trời, bây giờ thì sao?”

Lạc Bảo Anh cứng đờ.

Tay dừng lại, có mấy cọng cỏ từ kẽ ngón tay rơi xuống.

Vệ Lang hơi nhíu mắt, bằng tự tin của hắn, cùng kinh nghiệm cưỡi ngựa mấy năm nay, hắn tuyệt không tin tưởng Lạc Bảo Anh trong mấy ngày là có thể chiến thắng trong trận đua ngựa, so sánh với với những tướng môn hổ nữ đó, các nàng đều cưỡi ngựa từ nhỏ, còn Lạc Bảo Anh? Lạc gia không có điều kiện tốt như vậy.

Cho nên vấn đề này, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Lạc Bảo Anh cũng rất khó trả lời, nàng lại nâng tay tiếp tục cho ngựa ăn, cười nhạt nói: “Nói đến cùng, chàng chính là không muốn phục ta thông minh hơn chàng.”

“Nàng thông minh hơn ta ư?” Vệ Lang cười, “Đúng là nàng thông minh, nhưng so với ta dường như còn kém một chút, nếu không chúng ta đánh mấy ván cờ?”

Đó là lĩnh vực nàng kém nhất, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, có thể so chữ, nhưng chữ của nàng vẫn là nhờ hắn chỉ điểm nên mới thắng được mũ trân châu. Hay là vẽ tranh… Nhớ tới mấy thứ hắn tiện tay vẽ linh tinh ở thư phòng, trong lòng nàng càng trầm xuống, chẳng lẽ muốn so cầm nghệ với hắn?

Nhưng hắn thổi sáo hay như vậy!

Trước kia không cảm thấy, lúc này cẩn thận so sánh một lần thì Lạc Bảo Anh lập tức có chút hổ thẹn, ho nhẹ nói: “So đấu cỏ, được không?”

Thấy nàng không biết xấu hổ như vậy, Vệ Lang nhặt mấy cọng cỏ cho ngựa ăn ném về phía nàng, nàng cũng không cam lòng yếu thế phản kích.

Khi trở về, trên đầu không thể thiếu dính vài cọng cỏ, hắn cao hơn nàng, duỗi tay phủi cho nàng, Lạc Bảo Anh thấy hắn cẩn thận nhặt sạch, cong môi cười, khoác cánh tay hắn nói: “Tướng công, ta nói với chàng một chuyện.”

“Ừ.”

“Đến ngày hưu mộc, ta muốn mời tổ mẫu bọn họ tới đây làm khách, chân Châu Châu khỏi rồi, nếu vẫn không mời thì lần tới gặp nhau, muội ấy nhất định lại muốn làm ầm lên nói ta không có lương tâm, quên mất muội ấy.”

Vệ Lang cười nói: “Loại chuyện này không cần thương lượng với ta, nàng mời họ đến thì tổ mẫu cũng vui mừng.”

Lạc Bảo Anh gật đầu, vỗ một cái vào bả vai hắn: “Chàng cúi đầu xuống, ta cũng phủi cho chàng.”

Hắn hơi cong lưng.

Một tay nàng chống bả vai hắn, nhón mũi chân, một cái tay khác gẩy tới gẩy lui trên tóc hắn.

Tay áo rũ xuống, quét qua gương mặt hắn, hắn hơi nhắm mắt lại, không giống như lúc trước luôn không kìm chế được muốn nàng, muốn đè nàng dưới thân, giờ khắc này, ngược lại hắn hy vọng tay nàng đừng ngừng lại.

Ngày hôm sau đi thỉnh an, Lạc Bảo Anh liền nói với Vệ lão phu nhân muốn mời người nhà mẹ đẻ tới, đương nhiên Vệ lão phu nhân không chút nào phản đối, Phạm thị cũng cười nói: “Lão thái thái và Viên phu nhân đều là người khách khí hiểu lễ nghĩa, chúng ta vừa trở về liền chuẩn bị tiệc tẩy trần, lúc này cũng tính luôn ta, ta cũng rất thích Viên phu nhân.”

Hai nhà là thông gia, Đại phòng Vệ gia trở về, Lạc gia tự nhiên là muốn thể hiện ngay lúc đó, phương diện này có Viên thị lo liệu, chung quy sẽ không sơ sẩy.

Trình thị ở bên cạnh bĩu môi không nói chuyện.

Lập tức bắt tay vào chuẩn bị, Lạc Bảo Anh tự nghĩ thực đơn đưa đến phòng bếp, nhưng Lạc gia ít người, không giống nhà khác cả đại gia tộc lục đục đấu đá nhau, thế nên rất nhẹ nhàng.

Đến ngày hưu mộc, đoàn người lão thái thái đã tới rồi, Lạc Bảo Châu nhảy nhót đi lên, cười hì hì nói: “Cuối cùng cũng mời, lúc này muội tới có thể ở lại thật sao? Muội có rất nhiều chuyện muốn nói với Tam tỷ, giống như nói không bao giờ hết.”

Viên thị không hài lòng: “Cẩn thận lão gia nghe thấy lại phê bình con!”

Ở đâu ra đạo lý cô nương gia không có việc gì thì liền đi đến nhà tỷ tỷ ở?

Lạc Bảo Anh lại liếc nhìn Lạc Bảo Châu một cái: “Phải không? Nhưng ta nhớ rõ lần trước ở Hầu phủ ta hỏi muội, muội chưa hề trả lời ta, ta mới không tin đâu. Nhất định là muốn tới lười biếng, làm gì có chuyện muốn gần gũi với ta? Ta cũng không giúp được muội.”

Ngày đó hỏi Châu Châu muốn gả cho kiểu công tử nào, kết quả tiểu nha đầu lại chạy trốn, nhưng rõ ràng nàng nhìn ra nhất định là Châu Châu có nghĩ đến cái gì đó, bằng không sao lại thẹn thùng đỏ mặt? Nhưng muội ấy không nói, nàng và mẫu thân giúp kiểu gì?

Vẻ mặt Lạc Bảo Châu ngượng ngùng, thật ra là nàng cũng muốn nói, muốn mẫu thân và Tam tỷ nghĩ biện pháp để nàng không cần nghĩ tới La Thiên Trì, dù sao nàng và hắn chênh lệch quá nhiều, hắn cũng không có khả năng thích nàng, nhưng lại không mở miệng được.

Nàng còn khó chịu hơn tất cả mọi người, cố tình mẫu thân lại ba ngày hai lần nói với nàng lý do cần thiết phải gả chồng, mỗi ngày lúc đi thỉnh an, tổ mẫu cũng nói, nói liên tục có người tới cầu hôn, nàng không biết đối mặt như thế nào, dù sao thì nàng cũng không thể cứ như vậy gả cho người khác chứ? Cái này thật giống như chuyện không dễ dàng tiếp nhận.

Gục đầu xuống, nàng khẽ thở dài.

Viên thị lại nói: “Lại không phải là lười biếng, đứa nhỏ này chịu khó hơn lúc trước rất nhiều, cũng là chuyện lạ, lúc con còn ở nhà có tấm gương tốt thì con bé không chịu học, bây giờ chỉ có một mình, so với người khác cũng coi là cần mẫn.”

“Phải không?” Lạc Bảo Anh kinh ngạc, “Châu Châu muội thật hiểu chuyện.”

Lạc Bảo Châu nghĩ thầm, không muốn trong đầu suy nghĩ linh tinh bậy bạ, vậy thì chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào chỗ khác.

Mọi người đến nhà chính gặp Vệ lão phu nhân, Lạc Bảo Anh nhân cơ hội nói với Lạc Nguyên Chiêu mấy câu: “Nghe nói chuẩn bị đính hôn, ca ca, huynh cũng là thật sự thích Tưởng cô nương phải không?”

Lạc Nguyên Chiêu sờ đầu nàng: “Tạm được, dù sao nam nhân cũng phải thành thân.”

“Đây là lời gì, tạm được là tốt hay không tốt?” Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, Vệ Lang cưới nàng là vì thích nàng đấy, chứ không phải là vì đến lúc phải thành thân, có điều tuổi ca ca cũng không còn nhỏ.

Sợ muội muội lo lắng, Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “Tưởng cô nương khá tốt, lần trước tới nhà ta còn đánh bài lá với tổ mẫu.”

Khó có thể tưởng tượng cô nương văn nhã hướng nội như vậy lại có thể cùng lão thái thái đánh bài, Lạc Bảo Anh bật cười: “Ca ca cần phải đối xử thật tốt với nàng ấy mới được.” Nhất định là bởi vì hắn, Tưởng cô nương mới có thể làm được như thế, có thể thấy nàng ấy rất thích ca ca.

Lạc Nguyên Chiêu nhận lời, nhớ tới một chuyện liền nói với Lạc Bảo Anh: “Hôm qua gặp Nghi Xuân Hầu ở trên đường, hắn nói với ta, hắn muốn đi Lưỡng Chiết, e là một thời gian không thể về kinh thành, muội phu có biết không? Ta nghĩ có phải nên bày một bàn tiệc tiễn hắn đi không, dù sao lần trước ở Hầu phủ, hắn cũng giúp muội và Châu Châu.”

Câu nói kế tiếp, Lạc Bảo Anh không nghe rõ, nàng chỉ nghĩ đến là Lưỡng Chiết, đột nhiên đệ đệ đi Lưỡng Chiết, nhất định là bởi vì giặc Oa, hắn muốn đi đánh giặc! Nhưng lúc ấy nàng nói như thế nào, nói hắn không cần đi, hắn lại có thể không nghe lời như vậy, Hầu phủ chỉ có một mình hắn, nàng cũng chỉ có một đệ đệ là hắn!

Sắc mặt nàng trắng bệch, có vẻ sợ hãi lo lắng, Vệ Lang ở đằng xa nhìn thấy, bước nhanh tới, muốn hỏi xem rốt cuộc Lạc Nguyên Chiêu nói với nàng chuyện gì mà lại khiến nàng sợ hãi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.