Danh Môn Kiều Thê

Chương 131: “Nếu là nàng, ta cũng sẽ làm vậy vì nàng.”



Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng bảy năm Thiên Thìn thứ hai mươi hai, từ trong cung truyền ra tin tức xác thật, các phòng Vệ gia đều bận bịu đủ việc, đèn lồng đỏ dưới mái hiên đổi thành đèn lồng trắng, trang phục màu sắc rực rỡ cũng đều đổi thành đồ trắng, trên đầu không cài châu thoa lấp lánh, khắp cả sân không nhìn thấy màu đỏ.

Lạc Bảo Anh đứng trong đình, nhìn hạ nhân đi đi lại lại, nhưng lại nghĩ đến Đại cô cô trong hoàng thành.

Không biết giờ phút này bà ấy có tâm tình gì, rốt cuộc đã là phu thê mấy chục năm, dù có chút hiềm khích, sợ là không tránh được bi thương, còn có đệ đệ ở Lưỡng Chiết xa xôi, cho dù người đưa tin đi suốt ngày đêm đến thông báo thì chỉ sợ hắn cũng không kịp trở về.

Có lẽ còn đang trong chiến trường ác liệt, sao đủ hơi sức để bận tâm?

Nhưng bất kể như thế nào, Thái Tử biểu ca của nàng đều sẽ ngồi lên ngai vàng.

Lúc này một tiểu nha hoàn từ ngoài cửa viện đi vào, nói với Lạc Bảo Anh: “Tam thiếu phu nhân, lão phu nhân mời người cùng đến dùng bữa tối.”

Tuy Vệ lão phu nhân yêu thương nàng, nhưng bình thường sẽ không làm chuyện kiểu này, thứ nhất là sợ các phòng cảm thấy bà thân thiết với nàng, thứ hai là Vệ lão phu nhân rất quan tâm Vệ lão gia tử, làm gì có ngày nào không đợi ông ấy? Hay là hôm nay có cái chuyện khác? Nàng lập tức đi theo nha hoàn kia.

Vệ lão phu nhân đã cho người bày chén đũa, nhìn thấy nàng tới khẽ cười nói: “Có lẽ tổ phụ con và Lang Nhi không thể trở về, con cũng không cần chờ nữa, tiện đây ăn với ta luôn.”

Xem ra là có rất nhiều chuyện cần bàn bạc.

Hoàng Thượng băng hà, Thái Tử chịu tang, tuy với triều đình mà nói thì không thể một ngày không có vua, nhưng Đại Lương lấy hiếu trị thiên hạ, nói thế nào thì Thái Tử cũng phải thể hiện hiếu tâm, sợ là trong vòng nửa năm không thể quản lý sự vụ, vậy mỗi ngày có nhiều tấu chương như thế, còn có đủ loại quyết sách, để ai tới tiếp nhận, đó là một vấn đề rất thực tế.

Theo Lạc Bảo Anh thấy, tất nhiên là không thể thiếu Vệ lão gia tử.

Nhìn thấy trên bàn có sáu món ăn đơn giản, Lạc Bảo Anh đỡ Vệ lão phu nhân ngồi xuống: “Vừa rồi không thấy gì, chỉ lo phân phó hạ nhân, bây giờ nhìn thấy lại hơi đói.”

Vệ lão phu nhân nói: “Vậy con ăn nhiều một chút, vốn là ta bảo phòng bếp làm ít hơn, con nhìn xem, kết quả lại bưng tới nhiều như vậy, một mình ta làm sao ăn hết? Biết con vẫn chưa ăn thế nên mới gọi đến đây. Vốn dĩ còn định gọi cả mẫu thân con, nhưng nàng lại ăn rồi, nàng ấy mà, ăn sớm, ngủ sớm, thức dậy cũng sớm, so với ta còn giống lão nhân gia hơn!”

Hà thị goá bụa nhiều năm, đã quen quạnh quẽ buồn tẻ, không giống Vệ lão phu nhân còn có Vệ lão gia tử, nghĩ tới mẹ chồng, Lạc Bảo Anh âm thầm thở dài, nam nhân góa vợ, qua một hai năm là có thể cưới người khác, nhưng nữ nhân lại không giống, hầu hết đều ở vậy đến hết đời.

Nhất thời cũng không biết tiếp lời như thế nào.

Vệ lão phu nhân thấy nàng khá đồng tình, nghĩ thầm đứa nhỏ này vẫn rất có thiện tâm, hiểu được Hà thị không dễ dàng, cũng biết giúp đỡ an ủi mẹ chồng, nghe nói hôm qua còn tặng một đôi giày, lúc Hà thị nhắc tới thì vui vẻ vô cùng.

“Mau ăn đi.” Vệ lão phu nhân nói, “Nhìn con hơi gầy, ta thấy phải bồi bổ nhiều hơn, trong kho ta có huyết yến, lát nữa bảo người lấy cho con một ít. “

“Như vậy sao được.” Lạc Bảo Anh vội nói, “Ở đâu có tiểu bối lấy đồ bồi bổ thân thể của trưởng bối.”

Vệ lão phu nhân nói: “Đây là ta cho con, chẳng lẽ ta còn không có để ăn? Đừng dài dòng nữa, ta biết Lang Nhi có nhiều hoàng kim, nhưng chưa chắc đã mua được thứ này, vì đây là có lần Hoàng Hậu nương nương thưởng cho lão gia, nghe nói là đi nghìn ngọn núi mới tìm được, khắp cả Đại Lương cũng không có bao nhiêu đâu, con cầm về nếm thử một chút.”

Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy khoe khoang, nhưng Vệ lão phu nhân nói cái này chỉ là kiêu ngạo vì trượng phu của mình và thể hiện sự quan tâm đến tiểu bối.

Lạc Bảo Anh không cự tuyệt nữa, cười nói cảm ơn, đồng thời lại nhìn Vệ lão phu nhân, có chút tò mò chuyện năm đó giữa bà và Vệ lão gia tử là như thế nào, sao lại để cho Vệ Xuân Đường hận bà như vậy.

Hai người không nhanh không chậm ăn xong, Vệ lão phu nhân đứng dậy đi thắp một nén hương cho Quan Âm Bồ Tát.

Nhìn ra bà có chút lo lắng, Lạc Bảo Anh trấn an nói: “Tổ phụ là rường cột nước nhà, nhất định là Thái Tử điện hạ có chuyện quan trọng cần giao phó, tổ mẫu không cần lo lắng.”

“Chính là vì thế, ta mới…” Vệ lão phu nhân khẽ thở dài, xua tay nói, “Cũng không có gì, chúng ta làm thê tử, quan trọng nhất là phải xử lý tốt mọi chuyện trong nhà, giảm chút gánh nặng cho trượng phu, ta yên tâm nhất là con, chưa bao giờ có chuyện cần các trưởng bối ra mặt giải quyết.”

Không giống Nhị phòng, quả thật là khiến người khác phiền lòng, có lần lão gia tử nảy sinh ác độc nói với bà, chỉ hận không thể lập tức không có nhi tử này!

Lạc Bảo Anh tự nhiên khiêm tốn vài câu.

Mãi cho đến giờ Hợi, mấy người Vệ lão gia tử mới trở về, Vệ Lang vào phòng ngủ, cởi triều phục có họa tiết đầu hổ vắt lên giá, đi đến chỗ Lạc Bảo Anh: “Đã trễ thế này, sao nàng còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” Nàng ngồi trên giường, mặc áo lót thêu hoa mai, vốn là đang dựa vào gối nói chuyện phiếm với nha hoàn, lúc này nghiêng người hỏi hắn, “Trong cung thế nào? Hoàng Thượng băng hà là chuyện lớn, có phải đã loạn thành một đoàn rồi không, Hoàng Hậu nương nương có khỏe không?”

Lúc bọn họ đến, tổ phụ lập tức vào trong điện, hắn chờ ở bên ngoài, nghe thấy bên trong khóc lóc ầm ĩ, sau đó nhìn thấy La thị, bà đã lau khô nước mắt, rất trấn tĩnh lệnh thái giám tuyên đọc thánh chỉ. Từ khi La thị làm Thái Tử Phi, cho tới bây giờ là Hoàng Hậu đều chưa từng gặp trắc trở, nhi tử lại thuận buồm xuôi gió được lập làm Thái Tử, thẳng đến hôm nay kế thừa đại nghiệp, không có bản lĩnh thì sao có thể làm được đến mức này?

Hắn biết Lạc Bảo Anh quan tâm cô cô nên nói: “Tuy nương nương đau buồn, nhưng còn nhiều chuyện cần bà ấy làm chủ, có Thái Tử điện hạ ở bên cạnh, vẫn có thể chống đỡ được.”

Lạc Bảo Anh thở phào, đặt tay lên cánh tay hắn: “Chàng đã ăn tối chưa? Ta bảo người ở phòng bếp hâm nóng thức ăn.”

“Thôi, cũng không có khẩu vị.” Chức vị Đại học sĩ của hắn là chuyên soạn thảo cáo mệnh, lại kiêm giảng kinh, hay ở bên Hoàng Thượng, cảm thấy người này hài hước hiền lành, tuy không có hùng tài đại lược nhưng cũng coi là biết dùng người, bây giờ qua đời, ít nhiều có chút thương cảm.

Thấy Vệ Lang mất hết hứng thú, Lạc Bảo Anh cũng không nói nhiều, kéo hắn lên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn còn muốn sạch sẽ nên đi tắm rửa một phen.

Nằm lên giường, mệt mỏi như sóng biển đánh úp, hắn hơi khép mắt, đang lúc mơ mơ màng màng thì cảm nhận được Lạc Bảo Anh cọ vào ngực mình, thân thể tự động sinh ra phản ứng, theo bản năng ôm lấy nàng, khẽ nói: “Gần đây Thái Tử điện hạ đều ở Tử cung, ra lệnh cho tổ phụ và Dương đại nhân cùng giám quốc, còn thay đổi một vài quan viên, qua hai ngày nữa nàng liền biết. Lần này phải để nàng vất vả, sợ là ta sẽ thường xuyên về muộn…”

Vệ lão gia tử giám quốc, nàng sớm dự đoán được, nhưng Dương đại nhân là vị nào, nàng lại không nhớ ra, hiếu kỳ nói: “Vị Dương đại nhân nào?”

Không có câu trả lời, ngẩng đầu lên thấy hắn đã ngủ.

Buổi sáng cũng không thấy người, nhưng đúng như Vệ Lang nói, quả thật triều đình có một vài quan viên hoặc lên chức hoặc là bị cách chức, nhưng không biến động quá lớn, đương nhiên, nàng vốn không quan tâm chuyện này, chỉ không ngờ phụ thân nhà mình cũng ở trong đó, Lạc Vân được phong làm án sát, ba ngày sau phải đến Trường An nhậm chức.

Lạc Vân giữ chức Tả Thiêm Đô Ngự sử ở Đô Sát Viện đã được bốn năm năm, chưa từng được thăng quan, bây giờ lại được thăng làm quan to ở biên giới, thật sự có chút vui sướng như cá chép hóa rồng, đây là chuyện vui lớn, nhưng đối với người nhà mà nói thì chính là tràn đầy biệt ly. Không giống lần trước tạm thời giữ chức tuần án, chỉ mất một năm là có thể về kinh thành, lần này làm án sát, đó là quản lý lại trị của cả một tỉnh, giống như Vệ Xuân Đường đã từng làm, bao nhiêu năm mới về một lần? Lão thái thái và Viên thị thật sự là vừa vui vừa buồn.

Lạc Bảo Châu gần đến tuổi phải thành thân, nhi tử lại còn nhỏ, Viên thị không tiện đi Trường An, nàng thở dài nói: “Thái Tử điện hạ thưởng thức lão gia, vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng sao lại điều đi xa như vậy.”

Trong thánh chỉ đã tuyên cáo Dương Húc là Hoàng đế, nhưng chưa tiến hành đại điển đăng cơ nên vẫn gọi là Thái Tử.

Lạc Vân cười nói: “Chờ Bảo Châu gả ra ngoài, nàng mang Gia Nhi và mẫu thân tới Trường An là được.”

Lần đi này ít nhất cũng phải mất ba năm.

Viên thị không nhịn được liền rơm rớm nước mắt, khẽ nói: “Ta không biết xử lý chuyện của Châu Châu như thế nào, lão gia không ở kinh thành, sợ không quyết định được.”

“Cả ba nữ nhi của chúng ta đều gả không tệ, nàng sợ cái gì?” Hắn ôm nàng vào ngực, khẽ vỗ về bả vai nàng, “Ta tin nàng sẽ chọn cho Châu Châu một hôn phu tốt, còn có Gia Nhi, nàng chú ý một chút không được quá nuông chiều, nam nhi không giống nữ nhi, phải để bọn nó chịu khổ từ nhỏ.”

“Ta hiểu được, chàng chính là sợ ta dạy không tốt, chờ Gia Nhi lớn hơn một chút, ta nhất định sẽ dẫn nó tới gặp chàng, đỡ cho chàng không yên tâm.” Viên thị giận dỗi, “Còn có Nguyên Chiêu, Nguyên Giác, Nguyên Chiêu thì dễ rồi, chờ đến sang năm là có thể thành thân, nhưng còn Nguyên Giác, không biết nên cưới cô nương thế nào đây.”

“Nàng làm việc ta không lo lắng, nếu thật sự do dự thì cứ viết thư cho ta.”

Hai phu thê nói rất nhiều chuyện.

Ngày Lạc Vân rời khỏi kinh thành, Lạc Bảo Anh cũng đi đưa tiễn, lão thái thái khóc suốt không dừng, hận không thể lập tức đi theo, nhưng dù sao đã nhiều tuổi, không giống hồi trẻ nhi tử đi đâu thì bà đi đó, lại nói, cả nàng dâu lẫn cháu trai và cháu gái đều ở kinh thành, bà đi làm sao thích hợp?

Chỉ khó chịu mấy ngày, Vệ lão phu nhân biết được liền mời bà tới Vệ gia ở.

Hoàng Thượng băng hà, năm nay không có nhà nào dám làm hỉ sự, ngay cả đại thọ của Vệ lão gia tử cũng chỉ tính bày mấy bàn tượng trưng trong nhà, mời vài thân thích, tỷ như Lạc gia, còn có Trình gia là nhà mẹ đẻ của Vệ Nhị phu nhân, thêm bảy tám người khác, tất cả chỉ được ba bốn bàn, ngay cả pháo cũng không định đốt, đúng là quá vắng lặng.

“Lần này phụ thân đại thọ thật sự thiệt thòi.” Phạm thị thở dài, “Vốn lão gia còn định tổ chức thật lớn.”

Vệ Xuân Đường nghĩ như vậy mới là lạ? Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, đây là bà ấy nói tốt cho Đại bá phụ, muốn tu bổ quan hệ giữa hai phụ tử, thật đúng là hiền thê.

Vệ lão gia tử nghe vậy thì nhìn Vệ Xuân Đường một cái, sau đó không thể hiện gì, dù thế nào thì đại nhi tử của ông cũng không học được cách lấy lòng phụ thân.

“Thôi, vốn ta cũng không thích phô trương lãng phí, cứ như vậy là tốt nhất, đỡ cho ai cũng đưa lễ vật tới, lại phải trả lại từng nhà.” Vệ lão gia tử nhàn nhạt nói, “Chúng ta tùy tiện ăn bữa cơm là được.” Lại hỏi Vệ Lang, “Hiện nay ngày nào con cũng đến Đông Cung, Thái Tử điện hạ như thế nào?”

Vì Hoàng Thượng qua đời, chức vị Đại học sĩ của hắn liền thành chân chạy, Dương Húc nhớ tới chuyện gì liền bảo hắn tới các nha môn dò hỏi, ngắn ngủi mấy tháng đã trở thành khách quen, ai nhìn thấy hắn cũng biết nhất định là Dương Húc lại nhớ đến chuyện nào đó quan trọng, thế nên hoàn toàn không dám chậm trễ, bẩm báo rõ ràng từng thứ một. Nhưng cũng có mấy lời khó nghe, ngấm ngầm nói Vệ Lang là chó săn của Dương Húc, là chó cậy thế chủ.

Đều bởi vì hắn không nể tình riêng, nếu gặp phải chỗ nào mờ ám, hắn nhất định không buông tha, chỉ là điều tra mấy hồ sơ mà hắn đã quét rơi không biết bao nhiêu mũ cánh chuồn (1).

(1) Mũ cánh chuồn: hay mũ ô sa, là mũ của quan viên thời xưa.

Vệ Lang nói: “Vẫn như cũ, chỉ là gần đây có Thái Hậu khuyên bảo nên đã ăn được nhiều hơn.”

Mọi người đều nói Thái Tử có hiếu tâm.

Vệ lão gia tử cảnh cáo Vệ Lang: “Làm việc đừng có quá mức, con có khẩu dụ của điện hạ, nhưng cũng không đáng để cả người giống như trường thương, ai cũng muốn đâm một chút.”

Thật ra thì đã có mấy quan viên có quen biết tới tố khổ với Vệ lão gia tử, nói Vệ Lang ép chặt không buông, Vệ gia bọn họ đã có Đại nhi tử cứng như đá làm cho mọi người kinh hồn bạt vía, bây giờ tôn tử này cũng lại khiến người ta đau đầu, Vệ lão gia tử hy vọng Vệ Lang khéo léo mềm mỏng một chút, rốt cuộc cứng quá thì dễ gãy.

Vệ Lang vâng lời đồng ý.

Vệ lão phu nhân cười nói: “Đại thọ của lão gia đừng nói những việc này, mau xem thọ lễ của mấy tiểu bối đi!”

Nghe thấy thanh âm vui mừng của lão thê, lão gia tử liền cười rộ lên, lệnh bọn hạ nhân trình từng thứ lên, nhìn thấy Vệ Lang và Lạc Bảo Anh vẽ tranh mừng thọ thì vô cùng cao hứng, lập tức bảo người treo trong phòng mình, Vệ Xuân Đường nhìn thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống, lúc còn trẻ cũng tặng phụ thân một bức tranh tự tay vẽ, nhưng chưa từng thấy ông ấy thích như vậy?

Nói đến cùng, phụ thân vẫn là coi trọng Vệ lão phu nhân, nhi tử, tôn tử của bà ấy người nào cũng tốt!

Chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, ông chán ghét cái nhà này, nhưng lại ngày nào cũng nhìn thấy phụ thân, thấy kế mẫu này, có lẽ ông nên chủ động đề ra việc phân nhà, nhưng chỉ sợ Vệ lão gia tử không đồng ý, phụ thân rất để ý thanh danh của Vệ gia, nhi tử đòi phân nhà, truyền ra ngoài tất nhiên là không dễ nghe, ông cũng sẽ bị gánh tội danh bất hiếu!

Hai hàng lông mày của Vệ Xuân Đường nhíu chặt.

Khách mời lần lượt tới, vì đều là thân thích nên không cần quá mức khách sáo, Viên thị nói với Lạc Bảo Anh: “Thời điểm này không tiện gióng trống khua chiêng, nhưng Đại cô gia, Nhị cô gia nhà ta đều tặng lễ chứ?”

Đường phu nhân biết lễ nghĩa, luôn chu toàn mọi mặt, chưa bao giờ thiếu sót vào dịp lễ tết, còn Chương gia, nghe Lạc Bảo Chương nói, Đại phòng và Nhị phòng nhất định là xung đột như nước với lửa, hôm nay lễ vật cũng là Chương phu nhân bất đắc dĩ đưa đến, nàng cười nói: “Buổi sáng đã đưa tới, mẫu thân, tổ mẫu có khỏe không?”

“Ở nhà con một thời gian, lúc trở về cũng từ từ thích ứng, ta bảo Gia Nhi ngày ngày ở bên cạnh bà ấy, bây giờ nó còn biết bắt bài lá dỗ tổ mẫu con vui vẻ.”

Lạc Bảo Anh lập tức cao hứng: “Gia Nhi thật thông minh!”

Viên thị lại nhắc tới hôn sự của Lạc Nguyên Chiêu: “Vốn dĩ là năm nay thành thân, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đẩy tới sang năm, ta bàn bạc với Tưởng lão gia và Tưởng phu nhân, đã quyết định sẽ tổ chức vào ngày hai mươi tháng tư, lão thái thái cũng có việc để làm, mấy ngày nay đều nói với ta chuyện sính lễ, hôm nào con về nhà xem một chút.”

Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhưng Viên thị lại để cho Lạc Bảo Anh nhúng tay vào sính lễ của ca ca, có thể thấy là rất coi trọng.

Lạc Bảo Anh cong môi cười: “Chuyện này tổ mẫu, mẫu thân quyết định là được, phụ thân tin tưởng người như vậy, nơi nào muốn con quản? Nói chung là mẫu thân sẽ không bạc đãi ca ca.”

Hai người đứng dưới tán cây thì thầm nói chuyện, một đầu khác, Trình lão phu nhân mới đến kinh thành không lâu đang giáo huấn Trình thị, tuy Trình gia bọn họ không phải danh môn vọng tộc, nhưng tốt xấu gì cũng là nhà quan, kết quả nữ nhi gả đến Vệ gia, từng này tuổi còn bị lão gia tử bắt tự kiểm điểm, còn không phải là mất hết thể diện ư?

Cháu ngoại trai lại còn hòa li, Trình lão phu nhân tức giận nói: “Lúc trước chính con hao hết tâm tư để gả vào Vệ gia, đã như vậy thì phải sống cho thật tốt, con nhìn lại mình đi, khiến ta hôm nay gặp thông gia cũng thấy xấu hổ, phụ thân con còn dứt khoát cáo ốm không tới.”

Trình thị là nữ nhi nhỏ nhất của Trình lão phu nhân, từ nhỏ đã rất được yêu chiều, thấy hai tỷ tỷ gả đến nhà không đủ hiển hách, một lòng muốn tiến vào danh môn, nhưng không ngờ Vệ Xuân Phàm lại là người không ra gì. Đối với chất vấn của mẫu thân, Trình thị đỏ mặt nói: “Còn không phải vì Kim Huệ Thụy giở trò? Con bị nàng ta lừa nên mới hại Liên Nhi. Hằng Nhi ra tay cũng là vì thương muội muội, nếu là con thì con cũng không nhịn được, mẫu thân, người nói chuyện này có thể trách con sao? Lúc trước Kim Huệ Thụy cũng được rất nhiều công tử cầu thân, sao con biết nàng ta độc ác như vậy!”

Đẩy hết lỗi sai của mình sang người khác, Trình lão phu nhân nhíu mày: “Ta biết chuyện của Liên Nhi, chính nó không sai ư? Vẫn là con không dạy tốt, lúc trước ta có nói với phụ thân con, nếu thanh danh đã tổn hại, không bằng gả đến phụ cận kinh thành, vừa lúc phụ thân con có một môn sinh…”

“Cái gì? Để Liên Nhi gả đến nhà như vậy?” Trình thị liên tục lắc đầu, “Không được, mẫu thân, để con nghĩ lại.”

Trình lão phu nhân thấy nhất thời không ép được, nghĩ thầm sau này gả không ra tự nhiên biết phải lui một bước, ngược lại nói: “Vậy còn Hằng Nhi?”

“Hằng Nhi tuổi trẻ tài cao, ngược lại không cần lo lắng.” Trình thị nhắc tới nhi tử lại tràn đầy tự tin, “Cho dù là lúc này, còn không phải là vẫn có người muốn kết thân?” Bà ta kéo tay Trình lão phu nhân, “Mẫu thân, bây giờ người và phụ thân đã về kinh thành, trong lòng con cũng yên ổn, đi, chúng ta đi dùng bữa.”

Hai người đi về phía đình.

Ai ngờ vừa đến đã nghe thấy vài tiếng kinh hô, ngay sau đó là tiếng khóc của Vệ lão phu nhân.

Trình thị kinh ngạc, vội chạy tới xem.

Có vài người vây quanh bàn bát tiên sơn đỏ, Trình thị nhìn qua khe hở, không ngờ thấy Vệ lão gia tử nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, Vệ lão phu nhân đỡ bả vai ông ấy, bên tai là thanh âm lạnh lùng dồn dập của Vệ Xuân Đường, đang lệnh hạ nhân đi mời đại phu. Nhất thời bà ta cũng hoảng sợ, vì Vệ lão gia tử là người chèo chống Vệ gia, tất cả bọn họ đều phải dựa vào ông ấy mới có thể được vinh quang hiển hách như này.

Trình thị lập tức khóc lớn rồi nhào vào trong.

Vệ Xuân Phàm thấy dáng vẻ khoa trương của thê tử, lập tức kéo lại: “Nàng gào cái gì, phụ thân còn chưa chết, nàng câm miệng cho ta!”

Hiếm thấy tướng công nghiêm túc như này, Trình thị vội thu lại tiếng khóc, dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải vừa rồi vẫn tốt sao?”

“Ta cũng không biết, mới ngồi xuống một lúc, ta thấy phụ thân chỉ uống hai chén rượu.” Ông ta cố nhớ lại, “Phụ thân nói ông ấy cũng không nghĩ tới mình có thể sống đến bảy mươi tuổi, còn trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhắc đến mấy vị quan viên sống đến bảy mươi tuổi của tiền triều, sau đó liền…”

Vệ Xuân Phàm thật sự nghĩ không ra, làm sao chung rượu lại đột nhiên từ trong tay phụ thân rơi xuống, lăn lóc ở trên bàn.

Lạc Bảo Anh đỡ Vệ lão phu nhân cả người vô lực đứng dậy, an ủi nói: “Nhất định Thái y có thể chữa khỏi cho tổ phụ, tổ mẫu, người đừng quá lo lắng, con đỡ người vào trong phòng ngồi. Tổ phụ không thể tiếp tục nằm trên mặt đất, cũng phải gọi người mang vào phòng, để đại phu khám cho kỹ. Tổ mẫu, tổ mẫu, người có nghe thấy không?”

Vệ lão phu nhân không nghe được gì, bà chỉ lo lắng Vệ lão gia tử không tỉnh lại, nước mắt không ngừng chảy xuống, nức nở nói: “Đều là ta không tốt, ta nên can ngăn ông ấy, ông ấy từng này tuổi còn giám quốc, sao có thể chịu nổi? Ta chính là chết cũng phải ngăn ông ấy…”

Lão thái thái ở bên cạnh cũng khóc, đi đến đỡ một cánh tay của Vệ lão phu nhân: “Chao ôi, đây đâu phải chuyện tỷ có thể ngăn được, ta cũng không muốn để Vân Nhi nhà ta đi, nhưng Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ai có thể cãi lời? Tỷ đừng suy nghĩ lung tung, Thái y phục vụ Hoàng Thượng, cũng không khác gì thần tiên trên trời, tất nhiên có thể chữa được. Tỷ đừng nghĩ đến chỗ xấu, nhanh đến đó thôi, không chừng lát nữa là lão gia tử tỉnh lại.”

Vệ lão phu nhân nghe vào một ít, vội vàng đi về phòng.

Vệ lão gia tử được đặt trên giường, vẫn nhắm chặt mắt không hề nhúc nhích.

Bà ngồi bên cạnh, vừa nắm tay Vệ lão gia tử vừa khóc.

Lạc Bảo Anh rớm lệ đi ra, dựa vào người Vệ Lang, nàng biết hắn cũng lo lắng, nhưng lúc này nàng không biết nên an ủi như thế nào, nàng không thể giống như lão thái thái nói như vậy với Vệ lão phu nhân, bởi vì nàng hiểu được lúc này Vệ lão gia tử thật sự có chút nguy hiểm. Lớn tuổi rất dễ xảy ra tình huống này, năm đó tổ phụ nàng cũng vì thế mà qua đời, lúc trước còn cười nói vui vẻ, lúc sau lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Nàng nắm chặt tay Vệ Lang, không nói được lời nào.

Lạnh lẽo từ trong tay nàng tràn ra, lan sang ngón tay hắn.

Hắn khẽ nói: “Nàng đừng lo lắng, tổ phụ không có việc gì.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên nghị của hắn, lại nghe thấy hắn nói, “Chờ đại phu tới, tổ phụ sẽ nhanh chóng tỉnh lại, bệnh như vậy không phải không thể chữa, ta nhớ Trương thái y có phương pháp châm hoa mai gia truyền. Vào lúc này, chỉ cần châm cứu cho tổ phụ, chỉ cần tới kịp,” vào thời điểm này phải nhanh chóng, không thể chậm trễ, trong lòng hắn run rẩy, hoảng hốt nói, “Trương thái y đã cứu rất nhiều quan viên lớn tuổi, lúc này tổ phụ cũng giống vậy, nhất định không có chuyện gì…”

Đang nói, bỗng nhiên đẩy Lạc Bảo Anh ra, sải chân bước đi.

Hai gã sai vặt đi theo sau, lại thấy hắn đã xoay người lên ngựa, đi một mạch tới cửa cung.

Cấm quân biết Vệ Lang, vốn tưởng rằng có chuyện quan trọng, đang lúc còn muốn hỏi thì hắn đã lướt qua cổng chính, xông thẳng vào Đông Cung, Dương Húc nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, mặc đồ tang đi ra, nhìn thấy Vệ Lang quỳ trên mặt đất, bốn phía có cấm quân cầm đao chĩa vào cổ hắn, hắn từ từ nói: “Xin điện hạ thứ tội, tổ phụ bệnh tình nguy kịch, chỉ Trương thái y có thể cứu chữa, xin điện hạ chấp thuận để hạ quan mời Trương thái y về phủ một chuyến.”

Dương Húc kinh ngạc: “Vệ đại nhân bị bệnh?”

“Vâng, lúc đang uống rượu lại ngã xuống đất không dậy nổi, sợ là trong đầu tụ máu.”

Quả thật chỉ có Trương thái y mới có thể cứu chữa, Dương Húc nhìn hắn một lát: “Vệ đại nhân vì nước vì dân, thật sự vất vả cả đời, ngươi cứ đến gặp Trương thái y đi, bản cung cho phép ngươi cưỡi ngựa trong cung.”

Vệ Lang tạ ơn, vội vàng đứng dậy đi đến Thái Y Viện, nhìn thấy Trương thái y liền kéo lên ngựa quay về Vệ gia.

Nhìn Trương thái y đi vào phòng, vào trời đông lạnh giá nhưng cả người Vệ Lang lại ướt đẫm.

Bây giờ Lạc Bảo Anh mới biết thì ra vừa rồi hắn không nói tiếng nào đã xông vào hoàng cung, đó là phạm phải tội lớn tày đình! Nàng bước nhanh qua đó, chất vấn: “Chàng không muốn sống nữa sao?”

Hắn dựa vào khung cửa: “Chỉ còn cách này.”

Trong lòng nàng đau xót, mới biết địa vị của Vệ lão gia tử trong lòng Vệ Lang, không nhịn được phải nhào vào lồng ngực hắn: “Chàng chính là điên rồi, may mắn điện hạ không truy cứu, nếu là truy cứu, chàng phải làm sao bây giờ? Còn ta thì sao?”

“Nàng?” Hắn rũ mắt nhìn nàng, khẽ nói, “Nếu là nàng, ta cũng sẽ làm vậy vì nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.