Danh Môn Kiều Thê

Chương 146: Vì nàng thật sự gả cho một nam nhân quá xuất chúng



Thấy cô nương nhà mình bị lạnh nhạt, nha hoàn tùy thân nhẹ giọng nói: “Chẳng qua cô nương chỉ kém cái xuất thân, bằng không Tam thiếu phu nhân này có tính là gì? Tuy rằng khắp kinh thành lan truyền nàng là tài nữ, nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy qua, nô tỳ cảm thấy nàng chưa chắc có tài hoa như cô nương, có lẽ là mèo mù vớ được cá rán.”

Khóe miệng Liễu Nga mím chặt, nàng đến từ thế gia ở Kim Lăng, năm trước theo phụ thân nhập kinh, lúc này mới bắt đầu giao lưu với nhóm khuê tú, nhưng mà cứ bàn tới viết chữ hay vẽ tranh đều luôn có người nhắc tới Lạc Bảo Anh. Lần trước  các cô nương tỷ thí thư pháp ở Lưu gia, Dương phu nhân kia chính là như vậy, nói chữ của nàng so với chữ của Lạc Bảo Anh cực kỳ có sự chênh lệch, còn nói nhìn chữ không nhìn người. Nhưng nàng vốn cũng là tài nữ, rất có danh tiếng ở Kim Lăng, tới nơi đây còn chưa thể hiện hết đâu, vậy mà đã bị Lạc Bảo Anh chưa từng gặp mặt chế trụ, trong lòng sao lại không oán?

Mà nay nhìn thấy, dung mạo cũng chỉ như thế.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Duỗi tay đỡ búi tóc, nàng nghĩ thầm, váy áo đó mà mặc trên người nàng, sẽ không thể nào thua kém Lạc Bảo Anh.

Các nữ quyến lục tục đi về phía hồ sen, dọc theo lan can sơn gỗ đỏ, rối rít dừng chân thưởng thức.

Hồ nước này của Vệ gia cũng không tính là lớn, cũng may thiết kế tinh xảo, ở trong lòng hồ có một lương đình cực lớn, có thể chứa được hai ba chục người, bốn phía trồng toàn hoa sen trắng và hồng nhạt, chiếu vào lá sen xanh biếc, màu sắc giao hòa, vui vẻ thoải mái. Mà lương đình này ngoại trừ một phía có cầu gỗ nối liền, ba phía còn lại đều có màn mưa từ đỉnh chóp không ngừng tỏa xuống, ngồi ở trong đó, không chỉ mát lạnh mà còn có một loại cảm xúc ngắm hoa sen trong mưa vô cùng chân thật.

Khách khứa lần đầu tiên tới không thiếu được khen ngợi, Liễu Nga liếc mắt nhìn một cái, cao giọng nói với Phạm thị: “Ta nghe nói trên đời có tam đại thợ khéo, có một người họ Chung, thiên về xây dựng lương đình, Thanh Vân lầu ở Linh Châu, Trùng Ảnh lầu ở Hạc Châu, đều do hắn làm ra, ta cảm thấy có điểm tương đồng, dám hỏi đình này nhưng cũng là Chung đại sư kiến tạo sao?”

Phạm thị kinh ngạc: “Liễu Ngũ cô nương rất có kiến thức, xác thật lương đình này là Chung đại sư kiến tạo vào hai mươi năm trước.”

Liễu Nga liền có chút đắc ý.

Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, phụ thân cũng chiều nàng, cho người vơ vét thư tịch ở khắp Đại Lương, tầm mắt nàng tự nhiên không hạn hẹp, sao không biết được Lạc Bảo Anh chính là chỉ dựa vào một khuôn mặt? Nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Bảo Anh, thỉnh giáo: “Tam thiếu phu nhân, nghe nói cô học thức uyên bác, nói đến tam đại thợ khéo, ngoại trừ nhớ rõ còn có một vị họ Tần, một vị khác ta vậy mà không nhớ nổi, cô có thể giúp ta không?”

Mọi người lập tức yên tĩnh.

Từ xưa nữ tử không tài mới là đức, ngược lại không phải nói không chú trọng tài hoa, nhưng dĩ nhiên phụ đức (1) càng quan trọng hơn, tới triều Đại Lương, các cô nương thế gia càng là không ra khỏi cửa, cũng không cần quá chú tâm đọc sách, giống như lúc này rất nhiều phu nhân và cô nương có mặt ở đây đều không trả lời được, không khỏi tự hổ thẹn, đương nhiên, cũng không thiếu người biết đang chờ để cười nhạo.

(1) Phụ đức: đạo đức, phẩm hạnh của người phụ nữ.

Lạc Bảo Anh bình tĩnh tự nhiên, khẽ mỉm cười nói: “Họ Tiếu, nếu ta nhớ không lầm thì hắn kế tục Mặc gia, còn từng có một thời gian nhậm chức ở Công Bộ, bây giờ ở nơi nào thì ta không biết.”

Liễu Nga nghe được đáp án này, khóe miệng cong lên: “Quả nhiên không hổ là Tam thiếu phu nhân.”

Xem ra vẫn có chút bản lĩnh.

Phạm thị hơi nhíu mày, cảm thấy Liễu Ngũ cô nương này có chút hùng hổ doạ người, ngược lại Trình thị thấy thích, phải biết rằng Nhị phòng bọn họ vẫn luôn bị Tam phòng đè nặng, Liễu Nga tuy là thứ nữ, nhưng tốt xấu gì phụ thân cũng là thị lang hàng tam phẩm, nghe nói Liễu Nga ở trong nhà cũng tương đối được sủng ái, vì Liễu gia chỉ có hai thứ nữ, từ khi Liễu phu nhân qua đời, Liễu đại nhân đúng là bồi dưỡng như đích nữ. Hơn nữa nàng rất tự tin, không chút nào thua kém Lạc Bảo Anh, có lẽ gả cho nhi tử cũng không tồi, ánh mắt bà ta xoay vòng quanh trên người Liễu Nga.

Phạm thị gọi mọi người vào trong đình ngắm hoa, nơi đó bày hoa sen yến.

Lạc Bảo Anh ngồi ở một bên, dựa vào lan can ném thức ăn cho cá, nháy mắt liền có một đám cá chép gấm bơi tới, màu sắc rực rỡ, vàng đỏ đen, giống như bức tranh nhiều màu.

Tà váy phủ trên mặt đất, lấp lánh ngân quang, ở phía dưới lộ ra một đôi gày thêu cùng màu với áo ngắn, trên mũi giày đính hai viên minh châu Nam Hải, mang lên cưc kỳ phú quý xa hoa, Liễu Nga liếc mắt nhìn một cái, lại thu hồi ánh mắt, vì nàng biết luôn có một ngày nàng cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy.

Mà Lạc Bảo Anh hiển nhiên càng làm cho nàng có lòng tin.

Hai người có khoảng cách xa nhất trong đình, Lạc Bảo Anh hơi phát hiện, ánh mắt vừa chuyển lên người Liễu Nga, lại thấy nàng ta đã quay đầu lại, nghĩ đến khiêu khích lúc trước, nàng khinh thường cười một tiếng, cứ cho vừa rồi nàng không có trả lời đúng, lại có thể nói rõ điều gì chứ? Vì người giỏi còn có người giỏi hơn, so với Thần Cơ tiên sinh thì nàng chỉ là cọng cỏ nhỏ bé, thậm chí cũng không dám ở trước mặt ông ấy thỉnh giáo kiến thức, vì nàng biết quá ít chuyện trên đời, tuy nàng kiêu ngạo nhưng vẫn hiểu được bản thân chưa đủ trình độ.

Ngược lại có vài người không biết trời cao đất dày, hơi có chút kiến thức liền lấy ra khoe khoang.

Sau này nhất định sẽ bị một vố đau.

Nàng lại ném thức ăn cho cá.

Giữa lúc mọi người ngắm hoa nói chuyện cũng không biết là ai mở đầu, nói thời điểm này chỉ ngắm hoa mà không nghe nhạc luôn là thiếu sót, các cô nương liền đi lên đánh đàn, một đám lần lượt đàn xong, cuối cùng đến phiên Liễu Nga, nàng nhấc gót sen ngồi trước đàn ngọc, nâng tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn.

Giống như nhìn thấy mỹ ngọc, các cô nương rối rít chuyển ánh mắt lên đôi tay nàng, chỉ thấy ngón tay thon dài như cọng hành mùa xuân, lúc này đều không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ, đến khi tiếng đàn vang lên, càng thêm kinh ngạc, không khỏi đều ngừng thở, Trình thị thấy thế liền nói nhỏ vài câu với nha hoàn, tiểu nha đầu bước nhanh từ cầu gỗ chạy tới bờ hồ.

Tiếng đàn trong trẻo lạnh lùng tựa như núi tuyết, lại như là mây mưa, theo mỗi một âm điệu cất lên, lập tức xua tan oi bức nóng nực ngày hè, ngay cả Lạc Bảo Anh cũng không thể không thừa nhận kỹ thuật đánh đàn của Liễu Nga không tồi, đây coi như là hôm nay nàng thể hiện bản lĩnh thứ hai của mình, chẳng lẽ là muốn gả cho Vệ Hằng sao?

Nhớ tới mặt mũi Trình thị, Vệ Liên không có đầu óc, Vệ Hằng lại lòng dạ hẹp hòi, Lạc Bảo Anh lắc đầu, không biết vận mệnh Liễu cô nương này có thể thật sự bị hỏng như vậy hay không!

Lương đình cách ven bờ bên kia không xa, Vệ Lang, Vệ Hằng, Vệ Sùng cùng vài vị công tử cũng ở phụ cận ngắm hoa sen.

Nghe được nha hoàn đưa tới tin tức bên phía mẫu thân, bên tai lại có tiếng đàn dễ nghe quanh quẩn, Vệ Hằng không kiềm chế được liền đối với Liễu Nga sinh ra vài phần tò mò, giả sử đúng như lời mẫu thân nói, diện mạo Liễu Nga không hề thua kém Lạc Bảo Anh, vậy hắn ta thật đúng là muốn nhìn một chút.

Dù sao đã hòa li một thời gian, hắn ta có chút hoài niệm chỗ tốt khi có thê tử, thiếp thất rốt cuộc là không giống nhau, hơn nữa hắn từng này tuổi cũng sớm nên sinh một đứa con.

Liễu Nga đàn xong một khúc, giành được cả sảnh hoan hô.

Không đề cập tới có ấn tượng như thế nào với Liễu Nga, mọi người đều bị thuyết phục bởi tài đánh đàn, Trình thị cười nói: “Ta cũng không biết kinh thành có cô nương xuất sắc như vậy đâu, nhìn cũng làm cho người ta thích.” Nói xong nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Đều là các cô nương đánh đàn, các phu nhân còn chưa có người nào lên, Bảo Anh, không bằng ngươi cũng hiến một khúc.”

Nói thật giống như rất tự nhiên, nhưng Lạc Bảo Anh suy đoán bà ta làm vậy là vì muốn đè ép ngạo khí của nàng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm, có cả Liễu Nga nên nàng không tiện từ chối, cười nói: “Vậy ta liền bêu xấu.”

Ngồi trước đàn, nàng cũng lộ ra một đôi tay.

So sánh với Liễu Nga lại có dáng vẻ thướt tha bất đồng, tay Liễu Nga tương đối mềm mại yếu ớt, giống như gập lại liền gãy mất cành hoa, nàng lại trong mỏng manh mềm mại ẩn chứa sức lực, khiến người ta nhớ tới phong thái của nàng mỗi khi cưỡi trên lưng ngựa, đó không phải là việc mà một nữ tử yếu đuối có thể làm được. Nàng còn chưa đàn, các cô nương đã âm thầm mong đợi.

Yên lặng trong chốc lát, có tiếng đàn du dương vang lên, truyền thẳng tới bên kia hồ.

Một khúc đàn ngày xuân, giống như nắng ấm nhẹ nhàng quanh quẩn trong đình, giữa lúc nóng bức như này lại làm người nhớ tới tiết trời đi đạp xuân, tươi mới tràn đầy sức sống, rong ruổi nơi đồng cỏ non xanh. Người khác đều say mê, chỉ mình Liễu Nga trong lòng khinh thường, vì nàng cảm thấy Lạc Bảo Anh không thể đàn tốt bằng mình, hoặc là nói, nàng phát huy xuất sắc hơn.

Nhưng vào đúng lúc này, bờ bên kia truyền đến tiếng sáo, réo rắt du dương, giống vân hạc phá tan trời cao, hòa nhập vào ngày xuân.

Ngón tay Lạc Bảo Anh hơi cứng lại, nhưng trong chốc lát đã biết là Vệ Lang nghe ra nàng đang gảy đàn, cũng không biết hắn đánh chủ ý gì, nhưng nàng đã sớm là thiếu phụ, không cần tranh cao thấp với các cô nương, lúc này ngại gì cùng đàn một khúc. Ngón tay nàng nhảy múa trên dây đàn, tiếng nhạc tươi đẹp giống như dòng suối nhỏ từ núi cao chảy xuống dưới, liên miên không dứt.

Giữa cảnh ngày xuân, đột nhiên hiện ra một đôi thần tiên quyến lữ, dường như có thể nhìn thấy bọn họ trước hoa dưới trăng, nhìn thấy bọn họ kề vai thúc ngựa, nhìn thấy bọn họ ngủ chung một giường, hương vị tràn đầy ngọt ngào len lỏi giữa tiếng đàn, tiếng sáo du dương, khiến mọi người lạc vào tiên cảnh, thậm chí có vài cô nương không kiềm được phải đỏ mặt, nhưng ở trong lòng lại không khỏi khát khao, không biết khi nào mình mới có thể có được tình cảm vừa mãnh liệt vừa sâu lắng như vậy.

Đến khi đàn xong khúc nhạc, mọi người còn đắm chìm trong đó, có vị phu nhân cười nói: “Không cần phải nói, tất nhiên là Vệ đại nhân thổi sáo.”

Mọi người đều biết rõ tài nghệ của Vệ Lang, năm đó không biết Trạng Nguyên lang đã đoạt mất bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đâu.

Lạc Bảo Anh đỏ mặt, nhưng vẫn tự nhiên hào phóng nói: “Tướng công bất kể là đánh đàn hay thổi sáo đều lợi hại hơn ta nhiều, khúc này giả sử mọi người cảm thấy đàn tốt, vậy hơn phân nửa đều là công lao của chàng.”

Mọi người cười rộ lên, nói nàng khiêm tốn.

Đề tài liền bắt đầu xoay quanh Lạc Bảo Anh, Liễu Nga thầm bực, nguyên là Vệ Lang không duỗi tay, chắc chắn mọi người sẽ lấy nàng và Lạc Bảo Anh ra so sánh, nhưng hiện tại nàng còn gì nổi bật? Có thể thấy được Lạc Bảo Anh đúng là gả cho một phu quân tốt, tuổi còn trẻ đã làm các thần không nói, còn có tài hoa bực này, lại nói tiếp, xác thật kỹ năng thổi sáo không tồi, ngay cả Liễu Nga nhìn cao cũng phải hổ thẹn vì không bằng.

Bởi vì sự kết hợp này, một khúc ngày xuân của Lạc Bảo Anh mới phá lệ sinh động.

Cũng không biết Vệ Lang có dáng vẻ gì, Liễu Nga nghe thấy mấy cô nương bên cạnh thì thầm bàn tán, nghĩ thầm từ lâu đã nghe đại danh của hắn, nhưng vẫn chưa từng gặp qua, cũng có chút hiếu kỳ.

Ở lương đình ngắm hoa sen xong, dùng qua yến tiệc, các nữ quyến liền từ cầu gỗ đi ra ngoài, định đi thăm thú nơi khác một chút.

Vệ Hằng thấy Vệ Lang không đi, nhàn nhạt nói: “Mới vừa rồi làm ra nổi bật, giờ vẫn còn muốn lộ mặt trước các cô nương? Ngươi muốn chọn tiểu thiếp trong số đó sao?”

Lúc này các cô nương đều biết được bản lĩnh của Vệ Lang, Vệ Hằng thật sự không có cách nào để không chán ghét Vệ Lang. Sau khi Tam đệ này từ Giang Nam tới đây thì vẫn luôn là khắc tinh của hắn ta, lại còn cứ không biết thu liễm, rõ ràng là các nữ quyến tụ hội, hắn thổi sáo góp vui làm gì? Hai phu thê không về nhà đóng của rồi đàn được sao?

Vệ Lang nhướn mày: “Ta chỉ là nhất thời hứng khởi, còn thiếp thất, đó là ngươi thích, ta đời này sẽ không phụ Bảo Anh, ngươi vẫn là quan tâm thê tử tương lai của mình thì hơn.”

Vệ Hằng nhíu mày, đang định nói chuyện, Lạc Bảo Anh lại nhìn thấy bọn họ, bước nhanh tới.

Lạnh nhạt kêu một tiếng Nhị ca, nàng lập tức tới bên cạnh Vệ Lang, nhẹ giọng nói: “Vì sao vừa nãy chàng đột nhiên thổi sáo, dọa ta giật mình thiếu chút nữa đàn sai một âm.”

Cô nương ngẩng đầu, làn môi xinh đẹp tựa củ ấu tràn đầy ngọt ngào, tuy là trách cứ nhưng càng giống như làm nũng, bộ ngực cao ngất chống lại vòm ngự/c rắn chắc của nam nhân, cành hoa lê trên áo được miêu tả sinh động. Vệ Hằng nhìn một cái tức thì yết hầu không nhịn được phải lên xuống một chút, quay đầu định rời đi, không ngờ ánh mắt lại bị một vị cô nương cách đó không xa hấp dẫn.

Lớn lên cực kỳ xinh đẹp, mặt mày như họa, thanh lệ động lòng người, nhất thời không khỏi mất hồn, nhưng mà hắn ta nhìn thêm một cái, cả trái tim liền rơi vào hầm băng.

Bởi vì không phải Liễu Nga đang nhìn hắn.

Mà là nhìn Vệ Lang.

Một tay Vệ Lang ôm eo nhỏ của Lạc Bảo Anh, hơi cúi đầu nói chuyện: “Vừa rồi những người đó có hâm mộ nàng hay không?”

“Chàng là vì cái này?” Ngón tay Lạc Bảo Anh chọc ngực hắn, bĩu môi nói, “Chưa thấy qua người nào khoe khoang như vậy, chàng không biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi sao? Hôm nay chàng bồi ta đánh đàn, không chừng có vài người ngấm ngầm nói chúng ta chẳng qua là làm cho người khác nhìn, còn thực hư thế nào thì chưa biết đâu.”

Vệ Lang cười rộ lên: “Vậy lần sau chúng ta cãi nhau trước mặt mọi người có được không?”

Càng nói càng xằng bậy, Lạc Bảo Anh không nhịn được mắng hắn, quay người nói: “Ta phải đi đây, có vài vị phu nhân rất tốt, ta muốn kết giao thêm mấy người bạn.”

Nhìn đôi môi đỏ thắm mê người như anh đào chín mọng của nàng, cực kỳ ngon miệng, hắn kéo nàng vào bên trong, nghiêng người ngăn chặn nàng, cúi đầu hôn.

Lạc Bảo Anh lẩm bẩm nói: “Hại ta lại phải tô son môi.”

Hắn cũng không để ý, hôn đủ rồi mới buông nàng ra: “Lát nữa nàng rảnh thì tới thư phòng lớn tìm ta.”

Trên mặt tràn đầy cưng chiều, chỉ nhìn hắn một lần như vậy, cả người đều phải nhũn ra, trái tim Liễu Nga nảy lên dữ dội, nhìn thấy Lạc Bảo Anh rời đi mới vội vàng xoay người. Bây giờ nàng mới biết vì sao những người đó sẽ luôn nhắc tới Lạc Bảo Anh, vì nàng thật sự gả cho một nam nhân quá xuất chúng.

Không chỉ xuất chúng, còn đối tốt với nàng như vậy, ở trước mặt mọi người cho đủ thể diện.

Nàng thở dài, không biết sau này mình có phúc khí như vậy không.

Vệ Hằng trơ mắt nhìn Liễu Nga lại gia nhập vào nhóm nữ quyến, liếc mắt một cái cũng không nhìn hắn ta, sắc mặt hắn ta không khỏi xanh mét, nhớ tới Lạc Bảo Chương lúc đầu cũng là như thế, còn có Kim Huệ Thụy, muội muội từng nói cho hắn ta là Kim Huệ Thụy cố ý rơi xuống nước trước mặt Vệ Lang, chính là muốn gả cho Vệ Lang. Có lẽ muội muội nói đúng, trên đời này đã có Vệ Hằng hắn thì không nên có Vệ Lang!

Hắn ta híp mắt lại, sải bước rời đi.

Thời tiết nóng bức, Vệ Lang ở trong đình bên phía tây hoa viên uống một chén trà lạnh, nghỉ chân một chút rồi nói với Cửu Lí: “Ngươi cho người đi lấy hồ sơ ta đặt trên bàn đến, ta muốn tới thư phòng lớn tìm một vài thứ, ngoài ra, bảo phòng bếp buổi tối làm gà lá sen, hôm nay trong yến tiệc không có, có lẽ là sợ dầu mỡ, có điều nương tử thích ăn.”

Cửu Lí trả lời một tiếng rồi lập tức đi.

Thiên Đông che ô cho Vệ Lang, hai người tới thư phòng, Thiên Đông ở bên ngoài trông, Vệ Lang chậm rãi đi đến từng hàng kệ sách ở bên trong tìm kiếm, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy trong cùng có tiếng vang khe khẽ, kỳ kỳ quái quái, giống như là chạm phải thứ gì. Hắn biết thư phòng rất lớn, đến gần cửa nhỏ phía tây, cho là Vệ Sùng tới.

Viện của Vệ Sùng ở ngay đối diện, cứ dọc theo thềm đá đi lên mà không cần đi đường vòng.

Ai ngờ tìm theo tiếng động đi đến, lại nhìn thấy một tiểu cô nương xa lạ nửa ngồi nửa nằm tựa vào kệ sách, hắn nhíu mày nói: “Xin hỏi cô là cô nương nhà ai? Vì sao lại đến đây?”

“Đây là đâu?” Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thực mê hoặc nói, “Ta làm sao…”

Nàng nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, Vệ Lang nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi các nữ quyến còn uống rượu? Nếu không phải như vậy, cô nương này sao lại tràn đầy vẻ say rượu, hắn vừa muốn mở miệng gọi Thiên Đông, kết quả tiểu cô nương đột nhiên nhào tới, giống như sói đói vồ mồi, hắn lùi lại vài bước khó khăn lắm mới tránh được, bên tai chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: “Vệ Tam công tử, ôm ta…”

Sắc mặt hắn trầm xuống, giọng nói lanh lảnh của Thiên Đông ở ngoài cửa vang lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân tới.”

Lạc Bảo Anh uyển chuyển bước vào phòng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Tam biểu ca, chàng ở đâu, vừa lúc cũng giúp ta tìm một quyển sách, ta muốn xem thoại bản hiệp nghĩa Võ Thanh Thành viết, nghe nói…” Ánh mắt nàng lướt qua, chỉ thấy Vệ Lang đang bước nhanh về phía nàng, mà cách đó không xa có vị cô nương nửa nằm nửa ngồi ở chỗ kia, dựa vào kệ sách, xiêm y xộc xệch, còn lộ ra hơn một nửa yếm lụa màu đỏ vàng.

Nàng cứng đờ, không thể tin nhìn Vệ Lang.

Cô nương này, không phải là Liễu Nga sao? Sao nàng lại ở chỗ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.