Danh Môn Kiều Thê

Chương 147: “Chờ nàng cùng trở về.”



Gặp phải loại tình huống này, có khi nói ra thì rất dài, có khi, có lẽ cũng chỉ cần một câu.

Thấy Lạc Bảo Anh đầy mặt nghi ngờ, Vệ Lang trầm giọng nói: “Cô nương này giống như bị trúng độc.”

Hắn vốn tưởng là say rượu, nhưng hành vi của nàng hiển nhiên đánh mất lý trí, nhưng sao lại trúng độc, sao lại đến nơi này? Tất cả đều sẽ không vô duyên vô cớ.

Lạc Bảo Anh cũng nghĩ như vậy, nàng nhướn mày nói: “Thế nào lại cố tình trúng độc ở chỗ này?”

“Ta cũng không biết.” Vệ Lang đỡ cánh tay nàng, “Sau khi ta nghe thấy cửa có chút tiếng vang, chỉ nghĩ là Tứ đệ, cho nên…” Hắn thấp giọng nói, “Nàng sẽ tin ta chứ?”

Nàng khẽ “hừ” một tiếng: “Coi như chàng muốn dụ dỗ nữ nhân, cũng không đến mức hạ độc, vả lại chàng đã hẹn gặp ta ở thư phòng này… Chàng không ngu xuẩn như vậy.” Nhớ tới vừa rồi ở trong vườn, Liễu Nga không cẩn thận bị nước trà tạt vào, Phạm thị lệnh nha hoàn dẫn nàng đi đổi váy áo, chung quy nàng sẽ không bỉ ổi tự hạ dược mình chứ?

Nhưng cô nương có tài hoa bực này, tâm tính tất cao, Lạc Bảo Anh không tin sẽ sa đọa đến bước này.

Nàng bước nhanh qua, ngồi xổm xuống xem xét tình trạng Liễu Nga, má nàng đỏ bừng, một bàn tay thỉnh thoảng lôi kéo áo ngắn, Lạc Bảo Anh đè tay nàng lại, nhẹ giọng hỏi: “Liễu cô nương, cô nhận ra ta không?”

Liễu Nga không trả lời, đôi mắt nửa khép, nói mình khó chịu.

Lạc Bảo Anh đứng lên, đang muốn cùng Vệ Lang thương lượng biện pháp, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Vệ Xuân Đường và Vệ Sùng, vậy mà bọn họ tới thư phòng.

Bọn họ tới làm gì?

“Tướng công, chúng ta đi từ cửa sau, đỡ phải quấy rầy mấy vị phu nhân.” Lạc Bảo Anh nâng Liễu Nga dậy, loại tình huống này bị người khác nhìn thấy, có chút không dễ giải thích, vì còn không biết Liễu Nga là tự mình bỏ thuốc hay là bị người khác bỏ thuốc, có khi càng bôi lại càng đen.

Bản chất chuyện này chính là một âm mưu!

Nhưng vì sao chứ? Nếu là Liễu Nga tự bỏ thuốc, đối với thanh danh của nàng tuyệt không có chỗ tốt, cho dù vào Vệ gia nhiều nhất cũng chỉ là di nương, đừng nói Lạc Bảo Anh nàng còn chưa chắc đồng ý, nhưng nếu không phải, vậy thì là ai bỏ thuốc Liễu Nga, còn đưa nàng đến bên miệng Vệ Lang? Chuyện này có lợi cho ai? Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.

Thấy cửa sau cách đó không xa, Vệ Lang nhẹ giọng nói: “Chúng ta không thể đưa nàng ra ngoài, cửa trước có người, cửa sau chưa chắc không có, nếu là có, vừa hay bị bắt được, càng nói không rõ.”

Lạc Bảo Anh dừng chân, ánh mắt xuyên thấu qua một tầng rèm cửa xanh biếc, không nhìn được cái gì, nhưng Vệ Lang nói rất có đạo lý, giả sử trốn tránh, nếu bị khơi ra lại càng thêm khó xử, nàng thở ra một hơi, đột nhiên hướng ra ngoài cửa kêu lớn: “Người đâu mau tới, Liễu cô nương ngất xỉu, Lam Linh ngươi đi mời đại phu!” Một bên nhìn về phía Vệ Lang, thúc giục, “Đánh ngất nàng!”

Dù sao thì hôn mê vẫn tốt hơn là mơ màng trong thúc tình dược, nàng là người thông minh, sao có thể không thấy Liễu Nga đang vội vã cởi quần áo chứ, bị người khác phát hiện, mặc kệ là Vệ Lang, hay là Liễu Nga thì đều nói không rõ.

Hai người tâm ý tương thông, Vệ Lang vung nắm đấm mạnh mẽ nện một cái lên đầu Liễu Nga, nàng lập tức bất tỉnh.

Lạc Bảo Anh liếc mắt nhìn hắn: “Chàng thật đúng là đủ ý chí sắt đá.”

“Ta chỉ thương hương tiếc ngọc với nàng, chẳng lẽ nàng không biết?” Hắn bước nhanh ra mở cửa sau, chỉ thấy dọc theo đường mòn, Trình thị dẫn hai nha hoàn vội vã tới đây, từ xa đã cất tiếng hỏi, “Các ngươi có nhìn thấy Liễu cô nương không? Hạ nhân Liễu gia gấp đến độ đi tìm nàng khắp nơi.”

Lạc Bảo Anh sóng vai cùng Vệ Lang, đứng ở cửa nói: “Nhị bá mẫu tới vừa lúc, không biết vì sao Liễu cô nương lại ngất xỉu ở thư phòng, ta đã cho người đi mời đại phu.”

“Cái gì?” Trình thị kinh hãi, “Sao có thể? Vừa rồi ở trong vườn hoa còn tốt, nháy mắt liền ngất ở thư phòng?”

“Có lẽ là thân thể không thoải mái.” Nàng để Trình thị đi vào, đánh giá thần sắc của bà ta.

Trình thị có chút tâm cơ, nhưng thật sự không thể coi là thông minh, bằng không dựa vào quan hệ huynh đệ ruột thịt giữa Vệ Xuân Phàm và Vệ Xuân Đường, bà ta và Phạm thị hẳn nên là cực kỳ thân mật, nhưng mà Phạm thị hiển nhiên không muốn để ý nhiều tới bà ta.

Có thể thấy đối nhân xử thế vô cùng thất bại.

Lạc Bảo Anh nhàn nhạt nói: “Nhị bá mẫu, sao người tìm được đến nơi này?”

Trình thị nói: “Còn không phải hỏi hạ nhân khắp nơi, có bà tử nói thấy Liễu cô nương đi về phía này…” Bà ta vừa nói vừa đảo mắt, nghĩ đến chuyện vừa nãy nha hoàn nhắc nhở, trong lòng cực kỳ tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Lang, “Chẳng lẽ Liễu cô nương này vụng trộm tới gặp ngươi, bằng không sao lại ở thư phòng? Ngươi ngược lại nói rõ ràng cho ta!”

Lúc này Vệ Xuân Đường, Vệ Sùng cũng đã đi đến cửa sau, Trình thị giống như bắt được đằng chuôi, nhảy dựng lên tố cáo với Vệ Xuân Đường: “Đại ca, Lang Nhi ấy vậy mà không thể tưởng tượng nổi, lại dụ dỗ Liễu cô nương, ngài phải nói một lời công đạo, hắn ném thể diện Vệ gia như vậy, chúng ta làm sao giải thích cho Liễu gia?”

Vệ Xuân Đường nhíu mày.

Lạc Bảo Anh nhẹ giọng cười rộ lên: “Tướng công vụng trộm với nữ nhân khác còn có thể nói cho ta sao? Ý Nhị bá mẫu là, tướng công cố ý vụng trộm với Liễu cô nương ở ngay trước mặt ta?”

Vậy còn có đầu óc hay không?

“Bằng không hắn giải thích như thế nào?” Trình thị cười lạnh nói, “Biết rõ hôm nay ta muốn chọn một nàng dâu tốt cho Hằng Nhi, còn làm ra được chuyện này, thật sự là mặt người dạ thú! Đi, chúng ta lập tức tới gặp lão gia tử, ông ấy còn không biết trong nhà ẩn núp loại người dơ bẩn như vậy đâu!”

“Không bằng không chứng, người dứt khoát muốn vu hãm ta?” Vệ Lang nhướn mày, “Đi thì đi, Đại bá phụ, người cũng cùng đi thôi.” Hắn nhìn Lạc Bảo Anh, “Chữa khỏi cho Liễu cô nương, để lát nữa nàng ta nói rõ ràng.”

Đây mới là mấu chốt!

Lạc Bảo Anh vội kêu hai nha hoàn đưa Liễu Nga về viện mình, lại cho người đi gọi hai gã sai vặt mà Vệ Lang đưa nàng tới: “Nghĩ cách gặp Nghi Xuân Hầu, giao phong thư này cho hắn, nhất định phải nhanh, ngồi xe ngựa đi.”

Hai gã sai vặt nhìn thần sắc nàng cũng biết là chuyện nguy cấp, lập tức co cẳng chạy đi.

Ước chừng mất thời gian một nén nhang, bọn họ đã trở về, dẫn theo một vị đại phu, Lạc Bảo Anh nhận ra ông ấy chính là Tưởng thái y ở trong cung đã về hưu.

Nàng cho tất cả hạ nhân ra ngoài, chỉ để lại Tưởng thái y, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn Hầu gia đã dặn dò ngài, ta ăn ngay nói thật, Liễu cô nương bị người hạ thúc tình dược, hơn nữa còn bị đánh ngất, lúc này ta hy vọng ngài có thể làm nàng tỉnh dậy, còn âm thầm giải hết thúc tình dược trong người nàng.”

Tưởng thái y già dặn kinh nghiệm: “Hầu gia đã nói những thứ này, thiếu phu nhân yên tâm, chỉ mất thời gian uống cạn một chén trà.”

Lạc Bảo Anh liền tránh ra, ai ngờ lúc Tưởng thái y cứu chữa, bên ngoài lại có người ầm ĩ, nàng đi ra, phát hiện là người Liễu gia, không biết Liễu lão gia nhận được tin từ đâu mà dẫn hạ nhân xông thẳng vào viện của Tam phòng. Nhưng Vệ gia cũng có gã sai vặt, ngăn cản không thả, nghe thấy Lạc Bảo Anh quát bảo dừng lại mới buông tay.

“Nghe nói ngài là Liễu đại nhân?” Lạc Bảo Anh lễ phép hỏi.

Liễu Doãn Kinh lại trợn mắt nhìn nàng, lạnh giọng quát: “Tiểu nữ có ở bên trong hay không?” Ông ta vài bước đi tới bên cạnh Lạc Bảo Anh, từ kẽ răng rít ra thanh âm, “Vệ gia các ngươi khinh người quá đáng, lại dám chà đạp tiểu nữ như vậy, Vệ Lang đâu? Ngươi không ngại thay bản quan chuyển lời, chúng ta gặp nhau ở công đường!”

Chà đạp? Đây là biết chuyện bỏ thuốc? Nhưng Liễu Nga bị Vệ Lang đánh ngất ở thư phòng, báo cho người khác như thế nào, hơn nữa nàng cũng tuyệt sẽ không muốn làm lớn chuyện như vậy, nhất định là bị người khác hạ độc, lúc này Lạc Bảo Anh đã xác nhận điểm này, đây hoàn toàn là nhằm vào Tam phòng bọn họ!

Muốn huỷ hoại thanh danh của Vệ Lang.

Muốn hắn đường đường là các thần lại bỏ thuốc dụ dỗ cô nương nhà người ta, vậy còn có tiền đồ sao?

Sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Lạc Bảo Anh vẫn tỉnh táo nói tiếp: “Xin Liễu đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, đại phu đang cứu chữa cho Liễu cô nương, chỉ cần một thời gian…”

Liễu Doãn Kinh chỗ nào chịu để ý tới, lại muốn xông vào trong, Lạc Bảo Anh nhàn nhạt nói: “Liễu đại nhân, có lẽ ông biết được hậu quả nếu bây giờ xông vào?”

“Có thể có hậu quả gì?”

“Liễu cô nương nhất định sẽ mất mạng, ta đã dặn dò đại phu, giả sử có người xông vào, lập tức một châm lấy mạng nàng, như vậy liền chết không đối chứng.”

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua uy hiếp như vậy, bàn tay Liễu Doãn Kinh nắm chặt thành quả đấm: “Ngươi cho rằng ngươi có thể dọa được ta? Ngươi muốn giết nữ nhi của ta, chính ngươi cũng phải đền mạng!”

Lạc Bảo Anh nhìn hạ nhân Liễu gia: “Đúng, cho nên Liễu đại nhân không ngại chờ, có nhiều người ở đây làm chứng như vậy, ta sẽ chịu trách nhiệm với những gì ta nói, giả sử Liễu đại nhân có thể chờ một lát, Liễu cô nương nhất định bình yên vô sự.” Nàng hướng ông ta cười một cái, gương mặt như ánh ban mai diễm lệ, mắt tựa mặt hồ an tĩnh, bằng phẳng trong suốt.

Liễu Doãn Kinh nhất thời bị hù dọa, cho đến khi Vệ Lang từ ngoài cửa đi vào, ông ta lập tức xông lên muốn túm cổ áo hắn nhưng bị Vệ Lang ngăn cản.

“Liễu đại nhân cần phải biết quy củ ở nha môn, có lý thì nói chuyện, vô lý thì im miệng, ngược lại không biết Liễu đại nhân dựa vào cái gì mà dám xông vào Vệ gia?” Hắn nhàn nhạt nói, “Có điều nhìn thấy ông nóng lòng vì ái nữ, ta không so đo với ông.”

Rõ ràng là quan ngũ phẩm, nhưng bởi vì nhập các nên mới ngồi ngang hàng tam phẩm với ông ta, sắc mặt Liễu Doãn Kinh trầm xuống, đến gần hai bước thấp giọng nói: “Bản quan cũng không bôi nhọ ngươi, có người tận mắt nhìn thấy ngươi dẫn tiểu nữ rời đi.”

“Ta vẫn luôn ở thư phòng, đi gặp Liễu cô nương kiểu gì? Ông nói có nhân chứng, vậy xin dẫn nhân chứng tới.”

“Nhân chứng tự nhiên có, còn thấy ngươi hạ độc vào trà.” Vệ Lang liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh một cái, nhàn nhạt cười nói: “Phải không? Liễu đại nhân mời sang bên này, nói đến chuyện này, ta đúng là có vài lời muốn nói rõ với ông…”

Hắn cố ý rời đi chú ý của Liễu Doãn Kinh, Lạc Bảo Anh nhân cơ hội đi vào phòng, lúc này Tưởng thái y đã xem xong, chỉ thấy Liễu Nga từ từ tỉnh dậy, nàng gấp giọng nói: “Cô nếu còn có một chút thanh tỉnh, nên biết lúc trước bị người hạ độc, lát nữa phụ thân cô tới, cô tốt nhất nghĩ cho kỹ xem phải nói như thế nào.”

“Bằng tư chất của cô, hẳn là sẽ không nguyện ý làm di nương, có lẽ, ngay cả di nương cũng không bằng.”

Nàng vừa dứt lời, Liễu Doãn Kinh một chân đá văng cửa lập tức xông vào, trong miệng kêu lên: “Nga Nhi, rốt cuộc bọn họ đã làm gì con? Con mau nói cho phụ thân, không phải sợ…”

Nước mắt Liễu Nga liên tiếp rơi xuống, nhào vào trong ngực ông ta nức nở, Lạc Bảo Anh rũ mắt nhìn nàng, không tiếng động cảnh báo, Liễu Nga suy nghĩ chân tướng một chút, đại khái cũng rõ ràng là vì sao, khi đó trong đầu nàng hỗn độn mơ hồ, trong lúc nghi ngờ mình bị trúng độc, hình như nhìn thấy Lạc Bảo Anh đi tới, còn để cho Vệ Lang đánh ngất nàng.

Nếu không đánh ngất, chuyện nàng bị hạ dược lập tức thành ván đã đóng thuyền, đó là thúc tình dược, khi đó nàng chỉ muốn tìm nam nhân…

Gương mặt đỏ bừng, tuy rằng hâm mộ Lạc Bảo Anh, nhưng nàng vẫn hiểu rõ đúng sai, khẽ thở dài nói: “Con vốn cùng hai nha hoàn đi đổi váy áo, cũng không biết thế nào lại cực kỳ khát nước, bảo các nàng đi bưng nước trà, Hồng Hạnh ở bên ngoài chờ, kết quả con thấy tiếng mèo kêu, kêu rất đáng thương, con để cho Hồng Hạnh đi xem, Hồng Hạnh mãi không trở về, con tự đi tìm… Kết quả lạc đường đến thư phòng, nơi đó quá nhiều kệ sách, con không cẩn thận nên bị đụng trúng đầu, may mắn Tam thiếu phu nhân phát hiện ra con.”

“Vậy con khóc cái gì?” Liễu Doãn Kinh hỏi.

“Lúc con ngất có mơ thấy mẫu thân.” Nàng khẽ nói, “Trong lòng khổ sở, phụ thân, mau dẫn con đi thôi.”

Lúc này Liễu Doãn Kinh mới biết đã trách oan người ta, bởi vì Liễu Nga không có vẻ gì giống người bị hạ độc, rốt cuộc sau khi dùng loại dược này sẽ rất khó coi, nhưng nữ nhi vẫn nhẹ nhàng thoải mái, ngoại trừ cái trán hơi đỏ lên.

Ông ta xấu hổ nói: “Xin Vệ đại nhân, thiếu phu nhân thứ lỗi, là ta…”

“Vệ gia ta tổ chức yến hội, là chúng ta chiêu đãi không chu toàn.” Lạc Bảo Anh cười một cái, nhìn Liễu Nga, “Liễu cô nương, có cơ hội lại đến Vệ gia làm khách.”

Nàng nở nụ cười nhờ cậy, Liễu Nga cắn môi nói được, lúc này mới thật sự bắt đầu kính nể Lạc Bảo Anh, nếu là nàng gặp phải loại chuyện này, còn không biết có thể  bình tĩnh giải quyết hay không đâu.

Nhìn theo cha con hai người rời đi, Vệ Lang duỗi tay ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn trán nàng: “Làm tốt lắm, nhưng may mắn ta kéo dài thời gian, vừa rồi tổ phụ tức giận đến mức đập vỡ đồ.” Ánh mắt hắn chợt lóe, “Việc này là nhằm vào ta, Vệ gia chúng ta có phản đồ!”

Không màng thể diện Vệ gia muốn hủy diệt hắn, không phải phản đồ thì là cái gì?

“Còn phải nói?” Lạc Bảo Anh mềm mại nói, “Cái gì cũng đều vừa lúc, không phải nhằm vào chàng thì nhằm vào ai? Cũng chỉ có ta, nếu không đổi thành người khác, không biết có thể nháo với chàng thành một đoàn hay không đây.”

Vậy đại khái cũng nhắm cả vào nàng, muốn thấy phu thê bọn họ cách lòng.

Nhưng tình cảm của bọn họ đã gắn bó đến mức hiếm thấy trên đời, há có thể dễ dàng bị chia rẽ như vậy? Vệ Lang cười xoa mặt nàng: “Nàng là thiên hạ nhất đẳng hiền thê, chờ sau này ta nhất định tranh cho nàng cáo mệnh nhất phẩm.”

Lạc Bảo Anh hừ nhẹ: “Chờ chàng thăng đến chức quan kia, không chừng có bao nhiêu cô nương nhào vào trong ngực, biết đâu chuyện hôm nay cũng sẽ trở thành sự thật.”

Vệ Lang nói: “Vậy bản quan lập tức đánh ngất cả đám.”

Lạc Bảo Anh phụt cười rộ lên, hai tay treo ở cổ hắn: “Chàng nói xem, rốt cuộc chuyện này là ai làm? Ta thấy không giống như là Nhị bá mẫu.”

“Ta đã cho người điều tra, nhưng có thể nghĩ ra âm mưu bực này, chỉ sợ cũng sẽ không giữ lại manh mối.”

Lạc Bảo Anh gật đầu một cái: “Dù sao chàng sau này đừng đến thư phòng lớn nữa, muốn lấy sách gì thì bảo Cửu Lí với Thiên Đông đi!”

“Ý nàng là, sau này ta cũng không cần đi lại ở Vệ gia?” Vệ Lang cười nói, “Đừng thần hồn nát thần tính, bằng không lại không thoải mái,” hắn cúi đầu hôn môi nàng, “Chỉ cần nàng tin tưởng ta là được.”

Bên Đại phòng, nhị lão cũng mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Vệ lão phu nhân suýt ngất xỉu, sợ Vệ Lang trốn không thoát tội danh này, vì nghe nói Liễu đại nhân làm việc quá xúc động liều mạng, nếu thật sự báo nha môn thì còn có thể được sao? Bà dặn dò Phạm thị: “Chờ yến hội tan, con nhất định phải điều tra rõ, xem rốt cuộc gã sai vặt nào nói với Liễu đại nhân là thấy Lang Nhi hạ độc.”

Phạm thị đáp ứng.

Bà đi ra ngoài, ai ngờ lại thấy Vệ Xuân Đường đang chờ, bà cười nói: “Tướng công, sao chàng còn chưa đi?”

Vệ Xuân Đường nhìn về phía bà, trong đầu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, nếu lấy mối thù cũ giữa ông và Tam phòng, vừa rồi gặp phải tình huống Liễu Nga ngất xỉu, ông nhất định sẽ không thuận theo bỏ qua mà phải điều tra rõ ràng, tự mình can thiệp, tuyệt sẽ không để Lạc Bảo Anh đưa Liễu Nga đến viện của Tam phòng, để cho bọn họ nắm được cơ hội.

Nhưng mà ông không làm vậy, vì ông giống với Vệ Lang, không tin mọi chuyện trùng hợp như thế.

Vừa khéo Liễu cô nương ngất xỉu ở thư phòng, vừa khéo Vệ Lang ở đấy, vừa khéo ông cũng đến, ánh mắt Vệ Xuân Đường giật giật, muốn hỏi Phạm thị tại sao đúng lúc như vậy lại bảo ông dẫn Vệ Sùng đi chọn mấy quyển sách.

Nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn không hỏi, ông rũ ánh mắt: “Chờ nàng cùng trở về.”

Phạm thị cao hứng cười rộ lên, duỗi tay khoác cánh tay Vệ Xuân Đường, hai người sóng vai bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.