Danh Môn Kiều Thê

Chương 37




Viên thị mang thai hơn một tháng, bởi vì ít vận động cộng thêm ăn nhiều nên gương mặt nhanh chóng đầy đặn hơn trước.
Hôm nay nàng soi gương, không khỏi chấn động, vội vàng bảo Chu cô cô đỡ mình đứng dậy: “Không biết đã mập lên từ lúc nào, mấy ngày nay lão gia đều nhìn thấy gương mặt này của ta sao? Ta chỉ biết giữ thai, thế nhưng không biết mình trở nên xấu xí như này.”
Nàng ngày ngày đêm đêm hy vọng có đứa con trai, lúc này đại phu đã chắc chắn đến tám chín phần mười, nàng mừng rỡ như điên nhưng sợ có điều ngoài ý muốn nên thành ra quá mức cẩn thận.
Chu cô cô cười nói: “Không xấu, ngược lại giống như thiếu nữ trẻ tuổi, mặt tròn đáng yêu.”
Viên thị thở dài: “Nếu là tiểu cô nương hơn mười tuổi thì còn có thể nói là đáng yêu, đây ta đã từng này tuổi rồi. Phải ra sân tản bộ một lúc.”

“Đúng rồi.” Chu cô cô nói, “Ngày thường nên đi lại nhiều hơn.”
Ai ngờ vừa khỏi cửa, một bà tử dẫn Thúy Lâm tới đây, cười nói: “Lão thái thái sợ phu nhân không đủ người dùng nên cho Thúy Lâm tới hầu hạ.”
Thúy Lâm cong lưng hành lễ: “Việc gì nô tỳ cũng làm được, chỉ đợi phu nhân sai bảo.”
Thân hình cô nương mười sáu tuổi phát triển rất tốt, cần cổ thon dài nhỏ nhắn, lời nói sang sảng dễ nghe, Viên thị liếc nàng một cái, chỉ tiếc là người không hiểu quy củ, trước khi tới kinh thành, nàng hận không thể đuổi Thúy Lâm đi, đó là người hầu hạ lão thái thái nên không dễ xuống tay, hiện giờ quả nhiên trở thành tai hoạ ngầm. Tuy lão thái thái xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng không ngờ bây giờ đã học được lề thói tác phong của những người nhà cao cửa rộng, không nỡ để nhi tử chịu ủy khuất nên ra sức nhét thêm người.
Trong lòng Viên thị bực bội, nhưng nàng không phải người đơn giản, từ lúc ở Viên gia đã hiểu rõ cảnh thê thiếp tranh giành nên chỉ lạnh nhạt nói: “Trước tiên ngươi cứ hầu hạ ở bên ngoài.”
Lông mày Chu cô cô nhăn lại, sau khi hai người ra ngoài, rốt cuộc nhịn không được nên căm giận nói: “Lão thái thái đúng là hồ đồ, lúc trước thì dung túng cho Ngọc Phiến, may mà lão gia không thích nàng ta, lúc này lại dẫn một tiểu nha đầu đến, thật không biết bà ấy nghĩ gì.”
“Thôi.” Tay Viên thị khẽ vuốt ve bụng nhỏ, “Không chỉ mình Lạc gia, nhà ai mà không như vậy? Nếu lão gia thật sự nhìn trúng nàng, ta sẽ không phản đối.”
Ngoài mặt ra bộ rộng lượng nhưng rốt cuộc trong lòng lại chua xót.
Nhưng nàng không thể hẹp hòi, nam nhân không thích điều này.
Buổi tối Lạc Vân trở về, ngay lập tức nhìn thấy nha hoàn mới, bưng trà rót nước, phục vụ ân cần chu đáo, nhìn kỹ lại thì nhận ra đây là Thúy Lâm – hạ nhân bên cạnh lão thái thái.
Thấy Lạc Vân đang quan sát Thúy Lâm, bàn tay giấu trong ống tay áo của Viên thị nắm chặt khăn tay, một lúc sau mới nói: “Mẫu thân quan tâm đến thiếp nên hôm nay cho một người sang giúp đỡ, thiếp thấy nàng lanh lợi hoạt bát, đúng lúc bên thư phòng của lão gia thiếu người mài mực nên cho nàng tới hầu hạ.”
Thúy Lâm âm thầm vui sướng.
Làm nha hoàn, ngoại trừ gả cho mấy tên sai vặt trong phủ thì chỉ còn một con đường là làm thiếp thất cho chủ tử, may mà dáng vẻ Lạc Vân anh tuấn bất phàm, cho dù lớn hơn nàng mười mấy tuổi nhưng không thể nhìn ra, đến lúc đó nàng có thể sinh được con trai giống Ngọc Phiến. Tuy vẫn phải hầu hạ lão thái thái, nhưng đồ ăn cái mặc hàng ngày hơn hẳn nha hoàn bình thường, nàng cảm thấy được như vậy cũng không tồi.
Khóe miệng cong cong, cười rộ lên trông rất ngọt ngào.
Nhưng lông mày Lạc Vân nhăn lại, đã không biết chữ nghĩa còn muốn làm hồng tụ thêm hương? Hắn không chê dung mạo nàng thì cũng không hài lòng vì nàng không có kiến thức, không biết mẫu thân nghĩ gì mà người nào cũng muốn nhét cho hắn, sắc mặt Lạc Vân trầm xuống: “Thư phòng không thiếu người, ta thấy ở đây cũng không ít, ngươi về chỗ lão thái thái đi.”

Sắc mặt Thúy Lâm trắng bệch.

Không nghĩ Lạc Vân sẽ cự tuyệt, trong lòng Viên thị mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Lão gia, đây là tâm ý của mẫu thân…”
Đã làm khó nàng luôn phải ra vẻ hiền huệ, Lạc Vân nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: “Vậy nàng nghĩ ta sẽ để nàng ta ở lại hầu hạ đêm nay?”
Câu hỏi này rất khó trả lời, Viên thị hơi nâng khóe miệng, một hồi lâu vẫn không biết phải nói như thế nào, gương mặt từ từ ửng đỏ.
“Lui xuống đi.” Lạc Vân quát Thúy Lâm.
Viên thị cúi đầu, nghĩ thầm mình đã không xử lý tốt, đáng lẽ lúc nãy nên nói nếu lão gia đồng ý thì nàng không có ý kiến gì, nhưng không biết vì sao nàng không nói nên lời, hay chỉ cần nói mấy lời ngọt nhạt lấy lòng cũng được, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể phát ra âm thanh. Có lẽ từ lúc gả vào Lạc gia, nàng chỉ muốn tìm một tướng công tốt để che chở nửa đời còn lại của mình, những suy nghĩ cứng rắn nghiêm khắc lúc trước đã dần thay đổi, rốt cuộc không biết từ lúc nào nàng đã có chút mong đợi tình cảm của hắn, hy vọng hắn toàn tâm toàn ý với nàng, nhưng càng như vậy thì lại càng làm khổ bản thân.
Sao hắn có thể đặt hết tâm tư lên người nàng?
Nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như Vương thị còn không giữ được lòng hắn thì nàng có thể làm gì? Ngoại trừ hiền huệ, dường như nàng không còn ưu điểm nào khác.
Thấy nàng lặng yên cầm đôi đũa, chỉ ngồi im mà không ăn uống gì, Lạc Vân nói: “Mang thai rồi sao không ăn nhiều hơn?”
Nàng vội ăn vài miếng.
Buổi tối hai người nằm trên giường, Viên thị nói chuyện của Lạc Bảo Chương: “Cứ tưởng năm nay có thể định ra, bây giờ có thai nên không tiện giao thiệp với mọi người, nhưng thiếp thân đã để ý tới hai nhà, một nhà có gia thế tương xứng với nhà ta, lão gia làm Tri huyện, công tử nhà bọn họ đã đỗ cử nhân, năm nay mười chín tuổi, nghe nói tính tình rất ôn hòa, phu nhân nhà đó cũng không tệ. Một nhà khác có gia thế tốt hơn, chỉ là công tử nhà đó đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa thi đậu tú tài…”
“Vậy chọn nhà đầu tiên.” Lạc Vân nói, “Dựa vào tổ tiên không được lâu dài, bản thân vẫn nên có năng lực thì mới tốt.”
“Thiếp cũng thấy vậy, phu nhân nhà đó cũng có ý giống mình, hai ngày trước còn tặng chút tổ yến tới đây.” Viên thị nhỏ nhẹ nói, “Bảo Chương vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng đến lúc gả đi chắc chắn sẽ biết công tử đó không hề thua kém ai.”
Nhớ tới lúc nàng phải quỳ gối trước mặt Viên lão phu nhân, vì thân phận thứ nữ nên đã gánh chịu không biết bao nhiêu tủi nhục, mà giờ nàng đã làm đương gia chủ mẫu, mấy năm qua, chưa bao giờ nàng làm khó hai thứ nữ, trừ khi phạm sai lầm thì nhất định nàng không dung tha, giống Kim di nương, đó là không chút do dự xử lý.
Bên ngoài nàng dịu dàng, nhưng bên trong vô cùng quyết đoán.
Lạc Vân trầm tư một lát: “Cứ làm theo lời nàng, đợi lúc thân thể nàng thoải mái rồi mời nhà người ta đến chào hỏi.”
Viên thị cười nói được.
Ánh trăng men theo của sổ len lỏi chiếu vào phòng, cũng không biết có phải vì mang thai hay không mà mặt mày nàng dịu dàng hơn ngày thường, Lạc Vân nằm sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cả người nàng nhanh chóng trở nên mềm mại vô lực nhưng vẫn còn vài phần lý trí: “Lúc này đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu không…”
“Nếu không?” Hắn nhướn mày.
Cuối cùng Viên thị vẫn không nhắc tới Thúy Lâm, nàng cúi đầu đỏ mặt nói: “Thiếp hầu hạ lão gia.”
Trướng màn rũ xuống, trong phòng một mảnh kiều diễm.
----------------
Loáng thoáng nghe được tin tức, trong lòng Kim di nương sốt ruột không yên, nàng hoang mang rối loạn đi tìm Lạc Bảo Chương, Lạc Bảo Chương nhìn thấy mẫu thân lại có thêm mấy sợi tóc bạc, biết nàng phải ở cùng một chỗ với hạ nhân nên sẽ phải chịu nhiều khinh bỉ, thế nên đứng dậy lấy mấy nén vàng nhỏ trong hà bao đưa cho nàng, đây đều là quà gặp mặt của các phu nhân tặng cho tiểu bối.

Nhớ lại ngày xưa người được sủng ái nhất là nàng, xuân phong đắc ý, hiện giờ nhịn không được có chút chua xót.
“Người cầm lấy đi mua chút đồ.”
Thấy nữ nhi quan tâm đến mình, Kim di nương rất vui mừng, nhưng không hề muốn nhận, chỉ nói: “Đây là lúc con cần dùng nhiều tiền, cho ta làm gì? Ta đã nói rồi, Tết Đoan Ngọ mà con còn không nắm được cơ hội thì nhất định phải gả ra ngoài, chắc chắn gả cho một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu!”
Nhưng hiện nay Lạc Bảo Chương đã không còn giống như trước, lúc ở Vệ gia đã gặp đả kích nên không còn hy vọng nhiều, nàng bình thản nói: “Thân phận của con vốn là như thế, người còn muốn con dụ dỗ ai?”
“Dụ dỗ gì chứ?” Kim di nương túm chặt tay nàng, “Con xinh đẹp giống ta, cả kinh thành này không có mấy người sánh được, chỉ cần lộ diện sẽ có rất nhiều công tử nhà giàu coi trọng, còn sợ sau này không được hưởng vinh hoa phú quý sao? Đại Lương có vài vị Vương gia, dạo Tết Đoan Ngọ ta nghe nói mấy vị đó đều trở về kinh thành, con nghe ta nói…”
Vương gia đã có Vương phi, nếu nàng được coi trọng thì chỉ có thể làm thiếp.
Cảnh tượng Vệ Liên cho nàng một cái tát vẫn còn xuất hiện trong đầu, biểu cảm khinh thường ghét bỏ của Vệ Nhị phu nhân cũng chưa bao giờ biến mất, đột nhiên Lạc Bảo Chương cười rộ lên, nhìn chằm chằm Kim di nương: “Nghe người nói, nghe người nói, để rồi giống như người. Người nhìn lại tình cảnh hiện giờ của mình đi? Còn xinh đẹp sao, còn được sủng ái sao, giờ người chẳng khác gì hạ nhân, người muốn con phải chịu khổ như người bây giờ? Người nhìn lại mình đi!”
Kim di nương ngây ngẩn cả người.
Gương đồng trên bàn trang điểm hiện ra gương mặt tiều tụy của nàng.
Đã có những lúc, nàng xinh đẹp như hoa, vì dung mạo này mà lấy được lòng Lạc Vân, hắn nguyện ý dẫn nàng về Lạc gia để ngày đêm yêu chiều sủng ái, mà nay, hắn không còn nhìn nàng dù chỉ một cái.
Trái tim Kim di nương giống như bị dao cứa từng chút một, nàng nhìn Lạc Lảo Chương rồi lảo đảo bước đi.
Nhìn bóng dáng Kim di nương, Lạc Bảo Chương chậm rãi thở dài.
Dường như nàng đã trút tất cả buồn bực mấy ngày nay lên người mẹ đẻ mình, nhưng mà, rốt cuộc nàng vẫn không cam lòng, cho dù hiểu rõ thân phận mình, hiểu rõ hiện thực khắc nghiệt thì nàng vẫn muốn bước vào danh môn vọng tộc, bước vào phủ đệ quyền quý.
Nhưng nàng có cơ hội sao? Ngoại trừ cam chịu làm thiếp cho người ta.
Nàng nở nụ cười chua chát.
----------------
Hai mươi sáu tháng tư là ngày giỗ phụ thân, nếu vẫn còn như trước kia, chắc chắn nàng đã ở trong phủ đốt tiền giấy, kính phụ thân một chén rượu, nhưng từ khi trở thành Lạc Bảo Anh, nàng chỉ có thể lén lút rải chén rượu lên sàn, nhưng hôm nay đã không còn như vậy. Lạc Bảo Anh ngồi ở chính phòng, lôi kéo tay lão thái thái: “Con muốn đến chùa Bạch Mã, hôm qua con mơ thấy ác mộng, không đi cầu xin Bồ Tát thì trong lòng bất an, xin tổ mẫu cho phép.”
“Ác mộng gì?” Lão thái thái thấy khó hiểu.
Lạc Bảo Anh lắc đầu không chịu nói.
Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, lão thái thái nghĩ thầm hẳn là chuyện rất xấu thế nên  an ủi nàng: “Mộng đều trái ngược với ngoài đời, sao con có thể tin chứ?”
“Nếu không đi thì con không có tâm trí ăn cơm.” Lạc Bảo Anh xuất ra bản lĩnh làm nũng của tiểu cô nương, liên tục đong đưa ống tay áo của tổ mẫu, “Tổ mẫu, tổ mẫu, cho con đi đi mà, để con cầu phúc cho tổ mẫu.”
Thấy nàng một mực đòi đi, lỗ tai lão thái thái bị nàng thổi hơi đến phát ngứa, bà đành vỗ đùi nói: “Ta thấy con là muốn nhân cơ hội để đi chơi, thôi được rồi, thích thì đi đi, đột nhiên giống như con khỉ nhỏ nhảy nhót quấn người, ta không chống đỡ nổi.”

Thấy Lạc Bảo Anh đi chùa, Lạc Bảo Chương nói: “Con cũng muốn đi cùng.”
Không có được thanh danh tốt như Lạc Bảo Anh, mỗi khi quý nữ kinh thành tụ hội cùng nhau ngâm thơ đối chữ, mấy chuyện phong nhã như này chỉ mời một mình Lạc Bảo Anh, còn nàng không thể cùng đi, ở nhà nhàm chán hết mức, nàng không quan tâm Lạc Bảo Anh đến chùa làm gì, nàng chỉ muốn được ra ngoài giải sầu, nhân tiện cầu xin Bồ Tát phù hộ cho nàng được một mối nhân duyên tốt, cho dù phải hiếu kính tất cả tiền của nàng cũng không sao.
Thấy Lạc Bảo Chương mở miệng, Lạc Bảo Châu không chịu kém cạnh, nhất định phải đi cùng.
Viên thị ngồi bên cạnh lập tức nói: “Trời nóng như này con đi theo làm gì, ở nhà cùng ta, ta vừa sai người ướp lạnh dưa cho con ăn.”
Lạc Bảo Châu ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt bên ngoài, nghĩ đến phải đi một đoạn đường dài nhễ nhại mồ hôi nên không thấy hứng thú nữa, ngay cả Lạc Bảo Đường cũng không muốn đi, cuối cùng chỉ có hai người là Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Chương ngồi xe ngựa đến chùa Bạch Mã. Lúc gần đi Viên thị luôn miệng dặn dò các nàng thắp hương khấn bái xong phải về ngay lập tức, còn ra lệnh cho nha hoàn và bà tử luôn theo sát hai cô nương.
Lạc Bảo Anh còn nhỏ nên không nói làm gì, nhưng Lạc Bảo Chương đã mười bốn tuổi, đúng vào thời điểm bàn chuyện đính hôn, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, chẳng phải sẽ làm lỡ mất hôn sự sao?
Nhưng nàng không muốn đóng vai ác, bởi vì bộ dạng không thể không đi của Lạc Bảo Anh, mà hiện nay Lạc Bảo Anh lại được lão thái thái và Lạc Vân yêu chiều hết mực, người làm mẹ kế như nàng không dễ dàng gì nên chỉ có thể tận lực đáp ứng yêu cầu.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành đi về phía chùa Bạch Mã.
Gió nhẹ từ cửa sổ xe tiến vào, xua tan một chút oi bức.
Lạc Bảo Chương ngồi trên xe, liếc mắt nhìn Lạc Bảo Anh sau đó cất tiếng hỏi: “Thật sự gặp ác mộng?”
Nha đầu này rất tinh quái nên nàng không tin.
Lạc Bảo Anh nói: “Không thế thì sao ta phải đi dâng hương?”
Quả thật không tìm thấy điểm đáng ngờ.
Lạc Bảo Chương cầm quạt tròn lên phe phẩy vài cái: “Nhưng Bồ Tát muốn phải thành tâm, mà thành tâm lại cần có nhiều vàng bạc, bằng không chúng ta đến đây coi như vô ích không phải sao?”
“Đây là chúng ta tạm thời ôm chân Phật, đừng hy vọng quá nhiều, có bao nhiêu thành tâm bấy nhiêu là được rồi.” Lạc Bảo Anh dựa vào thành xe, nhìn hoa cỏ rực rỡ bên đường, nhắc nhở Lạc Bảo Chương, “Tổ mẫu đã cho phép ra ngoài, chúng ta phải cẩn thật một chút, ai làm xong việc của mình rồi thì đến phòng khách đợi người kia, sau đó sẽ cùng nhau trở về. Lúc này không có trưởng bối ra mặt thay chúng ta đâu.”
Lời nói có ẩn ý, Lạc Bảo Chương biết nàng cố tình nhắc nhở mình, hừ một tiếng nói: “Muội trông nom mình cho tốt đi, đừng tưởng ta không biết, ngày đó Vệ Tam công tử đã bế muội.”
Thì ra Lạc Bảo Chương thật sự nhìn thấy.
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, may mà tuổi mình còn nhỏ, bằng không không biết phản bác như thế nào, nàng đúng lý hợp tình phồng miệng lên nói: “Không thấy lúc đó ta lùn nên không với tới à? Tam biểu ca bế ta lên để thắp đèn.”
“Thế sao hắn không bế Châu Châu?” Lời nói của Lạc Bảo Chương có vẻ chua chua.
Đó là người nàng tốn bao công sức vẫn không đả động được, thế nhưng lại vui vẻ ở cùng Lạc Bảo Anh.
“Châu Châu không thắp đèn.”
“Ngày thường cũng không thấy hắn để ý tới Tứ muội.”
“Châu Châu cũng không thích viết chữ vẽ tranh.”
Hai người nói qua nói lại, không biết xe ngựa dừng từ lúc nào.
Vì không phải ngày sinh của Bồ Tát nên không có nhiều người đến dâng hương, Lạc Bảo Chương đội mũ có rèm che vừa đi vừa ngắm cảnh, không ngờ Lạc Bảo Anh nhỏ người mà đi rất nhanh, nàng chỉ thất thần một lúc đã không thấy muội muội đâu, không khỏi âm thầm suy nghĩ, nha đầu quỷ quái này nhất định là có chuyện gì đó nên mới lấy cớ gặp ác mộng để đến chùa Bạch Mã.
Không biết là có chuyện gì?

Lúc Lạc Bảo Anh vào chùa đã thở hồng hộc, thậm chí bỏ xa hai tiểu nha hoàn, khi Tử Phù và Lam Linh đuổi đến nơi, tìm thế nào cũng không thấy cô nương, đúng lúc này, chỉ thấy dọc theo bậc thang, có một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi lên, Tử Phù nhìn về phía đó, kinh ngạc nói: “Hình như là Lưu gia, ngươi nhìn xem, có phải là Lưu phu nhân và Lưu cô nương không?”
Ánh mắt Lam Linh dừng trên người một thiếu niên, hắn mặc áo bào có hoa văn như ý cát tường, ống tay áo bó chặt, chân đi ủng, bên hông treo bảo kiếm, giữa hàng lông mày hiện ra một cỗ ngạo khí không ai sánh bằng khiến nàng nhịn không được đỏ mặt, tiến lên nói vào tai Tử Phù: “Có cả Nghi Xuân Hầu.”
Tử Phù nhìn lên thấy đúng là như vậy, chỉ là cô nương không ở đây, các nàng là nô tỳ nên không thể mạo muội đi gặp người ta, vội nói: “Mau đi tìm cô nương.”
Hai người vội vã rời đi.
Lưu phu nhân có tình cảm sâu đậm với đệ đệ đã qua đời, thế nên ngày giỗ hàng năm bà đều lên chùa thỉnh cao tăng tụng kinh siêu độ cho hắn, mà lúc trước, La Trân và La Thiên Trì đều đi cùng, nhưng mấy năm nay, chỉ còn mình La Thiên Trì bên cạnh.
Mấy người đi đến thiền phòng.
Lưu phu nhân đã tới nhiều lần nên không cần bà nói chủ trì cũng biết bà tới làm gì,  đã sớm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hàn huyên vài câu, sau đó lập tức dẫn người đến nơi làm lễ.
Có tất cả tám vị cao tăng đang ngồi, đoàn người của Lưu phu nhân ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, tức thì tám vị cao tăng bắt đầu chuyên tâm tụng kinh. Trong phòng thoang thoảng mùi hương, không giống mấy loại hương nến bình thường bên ngoài, vì thân phận của Lưu phu nhân nên phải dùng loại hương cao cấp nhất, ngửi vào khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Bên tai vang vọng tiếng kinh thư lúc trầm lúc bổng, giống như ở trong tiên cảnh, Lưu phu nhân thầm nghĩ, cũng không biết lúc này đệ đệ đã đầu thai vào nhà tốt chưa, còn cả chất nữ của bà, chỉ mong kiếp sau bọn họ có thể sống lâu trăm tuổi, yên ổn an vui.
Giữa lúc lòng người đang dần lắng xuống, bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, không biết tại sao cửa sổ đột nhiên bị mở ra, một trận gió thổi vào khiến tàn hương phiêu tán khắp nơi, thậm chí bay cả lên người Lưu phu nhân và La Thiên Trì, tất cả mọi người đều mở mắt.
Tiểu hòa thượng đứng ở góc tường vội vàng đi đóng cửa sổ.
Có một cao tăng nhịn không được quát lớn: “Sao không đóng chặt vào, rõ ràng biết nơi này ở đầu gió.”
Tiểu hòa thượng cảm thấy oan ức, chính hắn cũng không biết sao lại thế này.
Tay vừa chạm vào cửa sổ, ngay lập tức thấy một mảnh giấy Tuyên Thành theo gió bay vào, phía trên giống như có nét chữ nhưng lại không phải, hắn bắt lấy rồi giao cho cao tăng, cao tăng nhìn tờ giấy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi sau đó nhìn về phía Lưu phu nhân.
“Có chuyện gì?” Trong lòng Lưu phu nhân biết có việc xảy ra nên vội vàng dò hỏi.
Cao tăng đi tới, mảnh giấy Tuyên Thành cho bà xem.
Trên đó hiện lên một hàng chữ màu nâu, là dùng tro hương viết ra: “Cô cô, mau cứu Trân Nhi.”
Ngón tay Lưu phu nhân run lên, La Thiên Trì vội tới xem, cũng là biểu cảm lắp bắp kinh hãi, Lưu Oánh không biết vì sao bọn họ trở thành như vậy, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, làm sao vậy?”
“Trân Nhi, Trân Nhi…” Lưu phu nhân nói không nên lời.
Lưu Oánh nhìn mảnh giấy Tuyên Thành, chữ viết đoan chính thanh nhã nhưng vẫn hiện ra sự kiêu ngạo của nữ tử, tiêu sái như gió, giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim nàng. Cơ thể nàng hơi lay động, không trụ vững được nên cả người ngã xuống.
La Thiên Trì không ngờ Lưu Oánh có phản ứng lớn như vậy, vội gọi người tới đỡ nàng dậy.
Đương nhiên Lưu Oánh không ngất xỉu, nàng chỉ đột nhiên bị làm cho kinh sợ, nàng không nghĩ chuyện đã qua lâu như vậy mà còn xảy ra tình huống này, rốt cuộc là ai giở trò lừa bịp?
Nàng không tin đây là hồn La Trân hiện về, La Trân đã chết từ lâu, là chết chìm dưới sông Bạch Hà, tuyệt đối không có bản lĩnh như này, bằng không sao phải chờ đến bây giờ mới xuất hiện?
Là ai?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.