Danh Môn Kiều Thê

Chương 44




Lời nói của Chương Bội không có ý tốt, chân mày La Thiên Trì nhếch lên, giọng điệu trách móc: “Ngươi còn không biết kiến thức của mình hạn hẹp, vào dịp sinh thần năm nay của Ân Huệ Trưởng công chúa, nàng ấy đã đứng nhất trong cuộc thi viết thư pháp.”
Ngay lập tức gương mặt Chương Bội đỏ bừng, muốn trách mắng La Thiên Trì giúp đỡ người ngoài bắt nạt nàng.
Nhưng nàng cũng không là gì của hắn!
Giống như người câm ăn hoàng liên, nàng kéo dây cương, đột nhiên lao ngựa đi thẳng.
Cô nương nhà người ta đã tức giận, nhưng La Thiên Trì vẫn thờ ơ.

Lạc Bảo Anh ngẩng đầu nhìn hắn: “Đệ không đuổi theo?”
“Đuổi theo làm gì?” La Thiên Trì tức giận nói, “Lúc nãy còn muốn làm khó tỷ, chưa thấy người không có gia giáo như vậy bao giờ, khó trách tổ phụ từng nói, chúng ta huân quý gia tộc vẫn là thiếu một ít tỉ mỉ cân nhắc so với dòng dõi thư hương, cũng trách không được tỷ coi trọng…” Hắn đang nói thì ngừng lại, không nhắc tới chuyện quá khứ, sau đó quay ra phân phó La Uy, “Ngươi tới Võ Khang Bá phủ mang ngựa của ta về.”
Đó là con ngựa hắn yêu thích nhất, tên là Dạ Tuyết, bình thường mỗi khi ra ngoài đều thích cưỡi nó, hôm nay vì sao Lạc Bảo Anh phải gặp hắn, còn không phải vì con ngựa này sao? Tự nhiên hắn lại để Chương Bội cưỡi, vì thế Lạc Bảo Anh cho rằng đệ đệ của mình có quan hệ với nàng. Liên quan đến chuyện chung thân đại sự, Lạc Bảo Anh hết mực quan tâm.
Ai ngờ vừa nhìn thấy nàng, hai người đó lại gây sự đến mức xảy ra mâu thuẫn.
Lạc Bảo Anh hỏi: “Hai người vừa đi đâu? Sao nàng ấy lại cưỡi ngựa của đệ?”
“Vừa cưỡi ngựa bắn cung ở ngoài thành, nàng nói ngựa của nàng bị thương, cổ chân lại bị trẹo nên ta đành phải cho nàng mượn ngựa.” La Thiên Trì nói, “Nữ nhân chính là phiền toái.”
Lạc Bảo Anh cười khúc khích.
Tiểu tử ngốc còn không thông suốt, không biết cô nương nhà người ta đã coi trọng hắn, bị thương nhất định là giả bộ, nhưng thoạt nhìn đệ đệ có vẻ không thích Chương Bội, thế nên nàng không nhiều lời, chỉ nói: “Lần sau phải đối xử mềm mỏng hơn với các cô nương, sau này đệ còn phải cưới vợ, cứ hung hăng hống hách như vậy sao được?”
La Thiên Trì không nói gì, cúi đầu liếc mắt nhìn Lạc Bảo Châu.
Lạc Bảo Châu luôn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, đôi mắt mở lớn hết cỡ, hiển nhiên là nghe không hiểu gì.
Nhìn thấy hai người tay trong tay, La Thiên Trì nghĩ thầm, tỷ tỷ đúng là đã coi nàng trở thành muội muội thật sự, đi đâu cũng có nhau, trên mặt hai người phiếm hồng, hẳn là vừa uống rượu xong, hắn hỏi: “Bây giờ hai người phải đi về?”
“Không quay về.” Lạc Bảo Châu xen mồm nói, “Đợi khi mặt hết đỏ mới trở về.” Nàng nhìn La Thiên Trì, “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người lần trước nhảy lên thuyền của bọn ta.”
“Ừ.” La Thiên Trì cười.
Ngày ấy là hắn tới lôi Hoa Trăn đi.
“Nếu không vội về, chi bằng đến Hầu phủ của ta chơi?” Hắn mời.


Lạc Bảo Anh lườm hắn.
Nghi Xuân Hầu phủ chỉ có một nam nhân là hắn, ngay cả một nữ quyến cũng không có, nàng đến đấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nàng không muốn bị truyền ra lời nói khó nghe với chính đệ đệ ruột của mình, nàng xua xua tay: “Cảm ơn ý tốt của Hầu gia, muốn đến nhà người khác làm khách phải được mẫu thân đồng ý.”
La Thiên Trì có chút tủi thân, trong phủ vắng vẻ quạnh hiu, hắn không thích cảnh tượng đó, thật vất vả mới gặp được nàng, thế nhưng nàng lại không muốn tới.
Lúc này La Uy đã dắt ngựa về.
Tuấn mã có bộ lông trắng như tuyết, trơn bóng như ngọc, khẽ động một cái, lông mao trên cổ lập tức đung đưa, từng sợi mềm mại như tơ tằm.
Lạc Bảo Châu kéo tay Lạc Bảo Anh nói: “Tam tỷ, con ngựa này thật đẹp, giống mấy con ngựa ở nhà mình.”
“Nhà các ngươi cũng có?” La Thiên Trì nhướng mày, ngựa của hắn chính là giống ngựa quý ở Tây Vực, tuy không phải là hãn huyết bảo mã nhưng cũng là giữa ngàn vạn con mới tìm được một con.
Từ khi nào mà Lạc gia cũng có?
Lạc Bảo Anh ho nhẹ một tiếng: “Ngựa kéo xe.”
Nhìn thì to khỏe, nhưng toàn thân xám xịt, chỉ có thể dùng để kéo xe, khung xương không tốt, tuyệt đối không có vẻ đẹp hoàn mỹ như ngựa quý của La Thiên Trì.
La Thiên Trì cười rộ lên, sau đó nói với Lạc Bảo Châu: “Con ngựa này không giống ngựa nhà ngươi, không phải giống ngựa thuần chủng ở Trung Nguyên, nó chạy nhanh như gió đấy.”
“Có nhìn thấy gió đâu, sao biết nhanh như gió được?” Lạc Bảo Châu cảm thấy kỳ quái.
“Không tin sao? Ta cho ngươi thử.” La Thiên Trì khom lưng ôm Lạc Bảo Châu lên lưng ngựa.
Lạc Bảo Anh vội nói: “Không được, nàng không biết cưỡi ngựa, đệ mau thả nàng xuống.”
Nhưng Lạc Bảo Châu là lần đầu được cưỡi ngựa, thế nên vô cùng hưng phấn, dù sao phụ thân và ca ca đều là người đọc sách, không có sở thích cưỡi ngựa, càng không cho nàng học, vì thế nàng nhanh miệng nói: “Tam tỷ, không có việc gì, muội cưỡi một lát thôi.” Sau đó nhìn La Thiên Trì, “Ngươi mau lên đi.”
La Thiên Trì xoay người nhảy lên.
Đệ đệ này!
Lạc Bảo Anh cảm thấy bế tắc, rõ ràng hạ nhân của Lạc gia còn đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh, thế nhưng hắn không biết thu liễm, tỏ ra thân quen như vậy làm gì? Nàng không biết lúc về nhà phải nói với Viên thị như thế nào, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Lạc Bảo Châu, nàng lại không đành lòng không cho Châu Châu cưỡi ngựa, đành phải nói: “Chỉ được chạy một vòng thôi, xin La công tử nhanh chóng đưa nàng về.”
La Thiên Trì nói: “Tỷ muốn đi cùng không, ta vẫn còn một con ngựa.”
Lạc Bảo Anh đen mặt: “Ta không cưỡi!”

Thấy tỷ tỷ tức giận, La Thiên Trì khẽ cười, kéo dây cương phóng đi.
Vì đang ở trên đường phố nên không thể chạy quá nhanh, đến khi ra khỏi cửa thành, không cần kiêng kỵ gì nữa nên hắn tăng nhanh tốc độ, bốn vó ngựa đạp xuống mặt đất tung lên từng đợt bụi mù.
Gió tạt vào mặt hơi đau rát, Lạc Bảo Châu che mặt lại, thiếu chút nữa phải bật khóc, ô ô nói: “Đúng là nhanh như gió, ngươi chạy chậm thôi.”
La Thiên Trì buồn cười: “Lúc nãy không sợ, bây giờ mới thấy sợ?”
“Không phải sợ, là đau.” Nàng quay đầu, chỉ vào khuôn mặt bụ bẫm của mình, “Giống như sắp bị rách da tới nơi.”
Quả nhiên khuôn mặt còn đỏ hơn cả lúc này.
La Thiên Trì lập tức thả chậm tốc độ, lên tiếng hỏi: “Trông ngươi với Tam tỷ của ngươi có tình cảm rất tốt.”
“Đúng vậy, nương nói, ta phải thân thiết với Tam tỷ như tỷ muội ruột thịt, nhưng nương ta sắp sinh đệ đệ rồi, ta lại có thêm một đệ đệ ruột.” Lạc Bảo Châu cười hì hì nói, “Như thế ta không còn là người nhỏ nhất nhà nữa.”
“Có đệ đệ rồi, có phải sẽ không thích Tam tỷ ngươi nữa đúng không?” Hắn hỏi.
“Không đâu.” Lạc Bảo Châu lắc đầu, “Vẫn thích, tại sao lại không thích chứ?” Nàng quay đầu nhìn La Thiên Trì, cảm thấy câu hỏi của hắn thật khó hiểu.
La Thiên Trì nghiêng người xoa mũi.
Xem ra, quả thật tỷ tỷ ở Lạc gia không tồi, cho dù không phải cùng một mẫu thân sinh ra nhưng vẫn thân thiết như vậy, đúng là khó có được.
Hắn nhanh chóng đưa Lạc Bảo Châu trở về.
May mắn không đi quá lâu, Lạc Bảo Anh lén lườm La Thiên Trì, làm bộ nói: “Vừa rồi đã gây phiền toái cho Hầu gia, xin cáo từ.”
Lạc Bảo Châu vẫy tay với La Thiên Trì: “Hẹn gặp lại, La ca ca.”
Chỉ cho nàng cưỡi ngựa một lúc đã trở thành ca ca, nha đầu đúng là nói năng ngọt xớt, nhưng từ trước tới giờ La Thiên Trì chưa được ai gọi là ca ca, Lạc Bảo Châu vừa gọi như vậy, giống như Lạc Bảo Anh có cùng thân phận cũng sẽ phải gọi theo như thế, hắn lập tức cười rộ lên.
Lạc Bảo Anh kéo Lạc Bảo Châu rời đi.
Về tới Lạc phủ, vì hạ nhân bẩm báo nên Viên thị đã biết chuyện, nhưng không gọi Lạc Bảo Anh tới hỏi, dù sao Lạc Bảo Anh cũng xử sự thỏa đáng, trái lại người khác lạ chính là La Thiên Trì, nàng không khỏi thầm nghĩ, hay là tiểu Hầu gia coi trọng Lạc Bảo Anh? Nhưng nàng mới có mười một tuổi!
Hay vì vang danh tài nữ nên hắn mới mến mộ?

Viên thị nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra manh mối nào, nhưng nói cho cùng, nếu sau này La Thiên Trì thật sự muốn cưới Lạc Bảo Anh, đây nhất định không phải là chuyện xấu, đã như thế thì cần gì phải lo lắng phiền lòng, cứ từ từ quan sát thôi.
Đến Tết Trùng Cửu, Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác từ thư viện trở về, vì đã sớm hẹn thời gian với Vệ gia nên mọi người ăn sáng xong lập tức lên xe ngựa ra ngoài thành.
Vẫn là Vệ gia tới trước, nhóm tiểu bối xuống xe chào hỏi nhau.
Các cô nương đều đội mũ thù du, đỏ đỏ hồng hồng hết sức đẹp mắt.
Vệ Hằng nói: “Hôm nay đông người lên núi, chúng ta không nên tách nhau ra.” Ánh mắt hắn dừng trên người Lạc Bảo Chương, lấy ra phong thái của vị ca ca lớn tuổi nhất, “Nam nhân đi trước dẫn đường, các cô nương nhất định phải đi theo, nếu muốn nghỉ ngơi phải báo cho mọi người biết.”
Lạc Bảo Chương không nhìn hắn.
Đã không để nàng làm chính thất, còn muốn trêu ghẹo làm gì?
Nàng xoay đầu ra chỗ khác, biểu cảm mang chút khinh thường khiến dáng vẻ nàng càng thêm sinh động.
Vẫn thú vị hơn mấy cô nương bên cạnh.
Vệ Hằng cười cười.
Lúc này Lạc Bảo Anh đến trước mặt Vệ Lang, đưa bút cho hắn: “Lần trước ta được thưởng mũ trân châu, đã sớm muốn cảm tạ Tam biểu ca, chọn tới chọn lui nên mới kéo dài tới tận bây giờ. Lễ vật này, Tam biểu ca có hài lòng không?”
Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ nàng giật từng viên trân châu chỉ vì tức hắn.
Nhưng dạo gần đây, giống như đã thay đổi tính tình.
Vệ Lang cúi đầu nhìn bút lông có thân làm bằng ngà voi trong tay, nhướng mày nói: “Tốn không ít tiền đi?”
“Không nhiều lắm, chỉ cần Tam biểu ca thích là được.” Lạc Bảo Anh cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành trăng non, thân mình hơi nghiêng về phía trước, “Tam biểu ca, huynh có thích không?”
“Đẹp nhưng không thực dụng.” Vệ Lang nhàn nhạt nói, “Nếu thật sự lấy bút ra dùng, muội sẽ phát hiện, vẫn là cán trúc dùng tốt hơn.”
Tỉ mỉ chọn lựa, vô cùng xa hoa, vậy mà hắn còn coi thường?
Lạc Bảo Anh bĩu môi: “Ngày mai ta lại mua bút trúc cho huynh, để huynh dùng cho tốt, còn cái này trả lại đây!” Nàng duỗi tay ra, muốn lấy bút lông về, nhưng Vệ Lang nhanh tay hơn, lập tức cất cây bút vào trong tay áo, “Tam biểu muội đã cẩn thận chọn lựa, không thể phụ tâm ý của muội.”
Lộ ra bản tính tham tiền chứ gì?
Ngoài mặt tỏ ra thanh cao, nhưng trong lòng vẫn muốn có được cây bút xa xỉ này?
Lạc Bảo Anh lén khinh thường, nhăn mũi nói: “Coi như huynh có mắt nhìn!”
Vệ Lang nói: “Nói thật, cây bút này của muội không dễ dùng bằng cái ta đưa.”
Bút hắn tặng nàng, nàng vẫn luôn đày nó vào lãnh cung, chưa bao giờ lấy ra dùng, Lạc Bảo Anh rầm rì hai tiếng, nói qua loa lấy lệ: “Lúc về ta lấy ra dùng thử.”
Nói xong nhanh chóng bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng nàng, không biết vì sao, đột nhiên Vệ Lang có chút bực bội, thái độ của nàng có hơi thay đổi nhưng bản chất vẫn là tiểu nha đầu vô lương tâm.
Nàng nhanh chóng đến chỗ các cô nương, Vệ Hạm tò mò hỏi: “Ngươi vừa đưa Tam ca cái gì?”
“Tạ lễ sư đồ, tổ mẫu ta nhắc mãi, ta có được mũ trân châu, hơn phân nửa là công lao của Tam biểu ca, thế nên phải bày tỏ lòng biết ơn.”
Vệ Liên cười rộ lên: “Cũng đúng.”
Nhưng trong đầu nàng lại suy nghĩ, dù sao Vệ Lang cũng là Tam ca của nàng, sao không chỉ bảo cho nàng đúng thứ nhất chứ? Có lẽ mình thật sự không có thiên phú như Lạc Bảo Anh? Nàng đột nhiên nhụt chí.
Trên thực tế, những cô nương có tài năng ngày hôm ấy đều cảm thấy hơi nhụt chí, từng ấy người mà không có ai bằng môt tiểu cô nương mười một tuổi!
Các cô nương vừa nói vừa bước lên bậc thang.
Mới tới sườn núi, đột nhiên Lạc Bảo Châu giữ chặt tay Lạc Bảo Anh, nhẹ giọng nói: “Tam tỷ, muội gấp quá, muội không chịu được rồi, lúc ở nhà uống nhiều nước quá…”
Khuôn mặt tiểu cô nương nhăn nhó.
Lạc Bảo Anh đen mặt, nếu ở chỗ khác, không cao như ngọn núi này, thì leo đến đây đã sớm có khách phòng để nghỉ ngơi, đương nhiên cũng có nhà xí, nhưng ở đây thì làm gì có.
“Làm sao bây giờ?” Lạc Bảo Châu nói, “Muội không thể… Bẩn lắm.”
Đương nhiên là không thể!
“Lúc trước muội bị thế này thì giải quyết kiểu gì?”
“Nương dẫn muội tới bụi cỏ, cho người canh chừng khắp nơi.”
Lạc Bảo Anh nhớ tới, hình như lúc nàng còn bé cũng từng gặp cảnh ngộ này, không khỏi than một tiếng: “Sau này muội nhớ trước khi ra ngoài không được uống nhiều nước.”
“Biết rồi.” Lạc Bảo Châu gật đầu liên tục.
Lạc Bảo Anh nhìn xung quanh, bên phải bậc thang phía trước có một lùm cây rất cao, có thể đến đó giải quyết, nàng nói với mấy vị cô nương rồi dẫn Lạc Bảo Châu và mấy bà tử đến đó.
Tìm được nơi thích hợp, Lạc Bảo Châu ngồi xổm xuống lập tức không thấy bóng người, Lạc Bảo Anh đứng chờ cách đó không xa.
Bỗng nhiên có âm thanh từ phía sau truyền đến, trong đường mòn um tùm cây cối có một thiếu niên đang buộc thắt lưng nạm ngọc chậm rãi đi ra.
Ánh mắt hai người chiếu thẳng nhau, đôi mắt Lạc Bảo Anh trợn tròn.
Quá mức xui xẻo, tự nhiên gặp phải tên tiểu tử thối này!
Hoa Trăn cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng đúng lúc này, nhưng từ trước đến nay tác phong của hắn luôn hào sảng, không xấu hổ chút nào, nhướng mày nói: “Có muốn ta giới thiệu chỗ tốt cho ngươi không?”
Mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên, người cần nhà xí đâu phải nàng, hơn nữa, là cô nương, mấy chuyện tế nhị kiểu này sao có thế dễ dàng nói ra trước mặt, quả nhiên Hoa Trăn là tên khốn nạn, không biết lễ độ, vô liêm sỉ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.