Danh Môn Kiều Thê

Chương 76: Còn chưa kịp thích



Thanh âm của nam nhân không nặng không nhẹ vang lên, ngay cả Lạc Bảo Châu cũng nghe thấy, nàng cười đến mức đau bụng.

Sắc mặt Lạc Bảo Anh càng thêm phức tạp.

Nàng thật sự không ngờ da mặt Vệ Lang dày như thế, vì để nàng chọn ngựa, ngay cả lời uy hiếp này cũng nói ra được, sao nàng có thể không bị kinh sợ chứ? Nàng càng ngày càng không hiểu được người nam nhân này!

Lạc Bảo Châu nói: “Tỷ tỷ, nếu Tam biểu ca đã muốn tặng ngựa cho tỷ thì tỷ mau chọn một con đi, lúc về nhà chúng ta cùng nhau cưỡi.”

Hai nhà không cách quá xa, chỉ đi một lúc là đến.

Nhưng Lạc Bảo Anh không muốn nhận đồ của Vệ Lang.

Vệ Lang thấy thế, chỉ vào con ngựa màu xám tro đã rụng gần hết lông, trên thân nổi mụn đỏ li ti: “Con ngựa này bán thế nào?”

Lạc Bảo Anh tức giận đến ngứa răng, tuy nàng có thể không để ý tới, nhưng một khi đã tưởng tượng ra hình ảnh đó, con ngựa được hắn mua về, luôn miệng gọi “Bảo Anh, Bảo Anh” là cả người nàng lập tức khó chịu. Lời nói của hắn giống như đã lưu lại bóng ma trong lòng nàng, lập tức nhịn không được trừng mắt với hắn: “Không được mua con này!”

Cuối cùng cũng mở miệng, Vệ Lang buồn cười, dỗ nàng: “Được, không lấy con này.”

La Thiên Trì ở bên cạnh nhìn đến mức trợn mắt há mồm, thầm hoài nghi có phải hắn đoán sai rồi hay không, thật ra thì tỷ tỷ và Vệ Lang đã có cái gì đó? Nhất thời hắn cảm thấy mơ hồ, dù sao trước kia tỷ tỷ cũng thích Vệ Lang, nếu lúc này Vệ Lang thật lòng đợi nàng, có lẽ cũng không tính là chuyện xấu?

Hắn không lên tiếng, yên lặng theo dõi tình hình.

Vệ Lang rất kiên nhẫn hỏi: “Không lấy con này, vậy nàng nhìn trúng con nào?”

“Huynh nhất định phải đưa ta một con?” Đôi mắt sáng ngời của Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm hắn, “Nếu nhất định phải lấy thân phận Tam biểu ca để tặng ngựa, không bằng tặng luôn cả con của Châu Châu.”

Không phải tặng một mình nàng, hai tỷ muội đều có phần, coi như là biểu ca hào phóng.

Đúng là cái gì cũng phải tính toán, Vệ Lang thật sự bực vì nàng nhẫn tâm, lần đầu tiên hắn thích nữ nhân, đã đụng luôn phải tảng đá cứng rắn, muốn nói giày vò, quả thật vô cùng giày vò, nếu đổi thành cô nương nhà khác, chắc chắn đã trốn vào một góc tươi cười hớn hở, chỉ có một mình nàng là khó hầu hạ.

Hắn âm thầm ghi sổ, trên mặt không biểu lộ gì: “Vốn dĩ ta cũng định làm như vậy.” Hắn quay đầu nhìn Lạc Bảo Châu, “Tứ biểu muội, muội thích con ngựa này có phải không?”

“Đúng vậy, cảm ơn Tam biểu ca.” Kiếm được chỗ tốt, Lạc Bảo Châu đơn thuần nên không nghĩ sâu xa, vui mừng nói, “Ta về nói với phụ thân, là Tam biểu ca tặng.”

Tiểu muội muội cười ngọt ngào, không cảm thấy có gì không ổn, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, nếu không có chuyện trước kia, nàng thật sự coi Vệ Lang là biểu ca, nàng thích cưỡi ngựa, hắn lại tặng nàng một con, có lẽ nàng sẽ vô cùng vui vẻ? Nhưng nàng luôn nhớ kỹ những chuyện đó, lúc nào cũng nhớ, nhìn thấy Vệ Lang, lập tức không thể quên được.

Gương mặt trắng nõn phủ lên một tầng ảm đạm, nàng gục đầu xuống, lộ ra cần cổ thon dài.

Vệ Lang kinh ngạc, không biết nàng bị làm sao.

Tay khẽ chạm lên vai nàng, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng nhìn bàn tay đang tựa vào hàng rào gỗ của mình, nhẹ giọng hỏi: “Huynh với vị hôn thê…”

Người Vệ Lang cứng đờ.

La Thiên Trì vểnh lỗ tai lên nghe ngóng.

Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Vệ Lang: “Rốt cuộc huynh có thích nàng ấy không? Nếu không thích, vậy là vì sao?”

Người đã chết, nhưng Lạc Bảo Anh đã hỏi tới hai lần, Vệ Lang thật sự không hiểu rõ tâm tư của tiểu cô nương này, hắn có thích La Trân hay không, đâu liên quan tới nàng? Chẳng lẽ nàng một mực không muốn, là vì để ý chuyện này? Hắn rút tay về, nhìn chăm chú vào mắt nàng: “Nếu ta nói không thích, có lẽ nàng sẽ nói ta bạc tình, còn nếu ta nói thích, ai biết nàng có suy nghĩ linh tinh hay không. Nàng nói xem, nàng muốn ta trả lời kiểu gì đây?”

Rõ ràng là nàng đặt câu hỏi, nhưng đến cuối cùng, đáp án lại rơi xuống người nàng.

Thật đúng là xảo quyệt!

Chỉ một điểm này, hắn đã kém xa Hạ Sâm.

Chân mày Lạc Bảo Anh giương lên: “Ta chỉ hỏi huynh một lần này, nếu huynh không nghiêm túc trả lời thì sau này ta không để ý tới huynh nữa. Tam biểu ca, huynh nghe rõ chưa?”

Đôi mắt sáng ngời, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía, nàng nhìn thẳng vào hắn, không hề lùi bước.

Hỏi ra hết nghi vấn trong lòng, sau này nàng sẽ không cần vấn vương nữa!

La Thiên Trì nhìn Lạc Bảo Anh, đột nhiên thấy khó chịu, hóa ra tỷ tỷ tuy đã biến thành người khác, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thật sự buông bỏ, tên Vệ Lang đáng chết này, nếu câu trả lời của hắn lại khiến tỷ tỷ đau lòng, nhìn xem về sau La Thiên Trì hắn đối phó với tên khốn này như nào!

Trong sân bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Vệ Lang nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Lạc Bảo Anh, tuy hắn không biết sao lại có sự quyết tâm này, nhưng hắn biết, lúc này Lạc Bảo Anh nói thật, chẳng qua là có chút hứng thú với quá khứ của hắn, có lẽ đây là chuyện tốt? Hắn nhớ lại chuyện cũ, hơi thất thần, một lúc lâu sau mới trả lời: “Còn chưa kịp thích.”

Thời gian quá ngắn, chưa kịp thích thì người kia đã qua đời.

Nếu nhất định bắt hắn nói ra cảm nghĩ, hắn nghĩ thầm, đại khái là như vậy.

Dù sao mấy năm nay gặp qua rất nhiều cô nương, nhưng hắn đều không muốn đính hôn với các nàng, ở một khía cạnh nào đó, hắn đối với La Trân không giống những người kia.

Thanh âm lọt vào lỗ tai, giống như dòng nước suối mát lành chảy ra từ khe núi, khiến người ta tỉnh táo.

Sương mù che phủ trong rừng bỗng tan ra hết.

Lúc này Lạc Bảo Anh mới biết ý nghĩ thực sự của Vệ Lang.

Không phải không thích La Trân, chỉ là chưa từng hiểu biết, chưa từng thích, nếu thời gian nhiều hơn một chút, giống như lúc ấy nàng nghĩ, đợi đến lúc gả cho hắn, nàng nhất định sẽ khiến hắn thần phục dưới váy nàng. Sự thật chứng minh, cuối cùng nàng đã làm được, tuy rằng đã thay đổi một bộ da.

Nàng đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái, ngón tay chỉ con ngựa màu đỏ thẫm: “Ta muốn con này.”

Thời khắc này, giữa hai hàng lông mày của Lạc Bảo Anh toả ra ánh sáng rực rỡ, giống như lúc ban đầu, nàng còn chưa thích Vệ Lang, kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Vệ Lang nhìn nàng, lại nhớ tới La Trân.

Lạc Bảo Anh đã hai lần nhắc tới La Trân, đến tận bây giờ hắn mới phát hiện các nàng có điểm cực kỳ giống nhau, một là xinh đẹp, hai là có tài hoa, nghe nói La Trân viết chữ rất đẹp, Lạc Bảo Anh cũng thế, kỹ thuật cưỡi ngựa của La Trân xuất chúng, Lạc Bảo Anh cũng vậy, các nàng đều có tài mạo song toàn, khiến nam nhân không kìm được lòng ái mộ.

Nếu nói hắn đã bỏ lỡ người trước, thì người sau, hắn lại không thể bỏ qua.

Thấy nàng nhìn trúng con ngựa kia, Vệ Lang bảo ông chủ dắt cả hai con ngựa mà hai tỷ muội vừa chọn ra.

La Thiên Trì nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi, biết được lúc này tỷ tỷ đã cởi bỏ khúc mắc, như vậy, hắn sẽ không chấp nhất với Vệ Lang nữa, bởi vì nhìn qua, người động tâm chính là Vệ Lang, còn tỷ tỷ, hắn nhìn Lạc Bảo Anh đang xoay người lên ngựa, nàng tự tin thông minh, thích nam nhân nào mà chẳng được, còn chưa chắc sẽ chọn Vệ Lang đâu!

Như vậy, hắn chỉ cần ngồi xem kịch hay là được.

- -----------

Lúc này Lạc Bảo Châu đang được nha hoàn đỡ lên lưng ngựa, con ngựa nhìn nhỏ, nhưng muốn cưỡi lên cũng không quá dễ dàng, nàng hơi căng thẳng, vội nắm chặt dây cương, nha hoàn liên tục bảo nàng cẩn thận, La Thiên Trì nghe thấy, đi tới nói: “Loại ngựa này, chỉ cần hai chân muội kẹp chặt bụng nó thì không thể rơi xuống, quan trọng là không được sợ, nếu muội sợ, con ngựa cũng có thể cảm nhận được.” Hắn duỗi tay gõ vào lưng nàng, “Ngồi thẳng.”

Bình thường La Thiên Trì có vẻ cẩu thả tùy tiện, nhưng lúc chỉ dạy lại trở nên nghiêm túc, Lạc Bảo Châu vội điều chỉnh tư thế.

Lạc Bảo Anh lo lắng cho muội muội, cưỡi ngựa đến hỏi: “Châu Châu, thế nào? Cưỡi được không?”

“Được, La ca ca đang dạy muội.” Lạc Bảo Châu nhìn Lạc Bảo Anh từ trên xuống dưới, “Đợi muội học xong, là có thể lợi hại giống như Tam tỷ rồi!”

Lạc Bảo Anh cười rộ lên, nhìn La Thiên Trì, trong mắt mang theo thân thiết ôn nhu, ngoài miệng lại nói lời khách khí: “Đa tạ Hầu gia dạy dỗ muội muội.”

“Việc nhỏ, Tam cô nương cứ thử ngựa đi.” Bây giờ La Thiên Trì đã biết tâm tư của nàng, sợ người khác hiểu lầm, hắn cười cười với nàng, thúc giục nàng đi chơi.

Lạc Bảo Anh hiểu rõ tính cách của đệ đệ, đã nói là dạy cưỡi ngựa, vậy thì nhất định sẽ dạy tốt, nàng dặn dò vài câu, sau đó phóng ngựa chạy ra xa.

Hình bóng nàng giống như rặng mây đỏ nơi chân trời, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Lạc Bảo Châu cảm khái nói: “Không biết bao giờ ta mới có thể học được bản lĩnh của Tam tỷ.”

Thấy nàng tràn đầy hâm mộ, La Thiên Trì nói: “Muội không phải Tam cô nương, vì sao phải học nàng? Cô nương ấy mà, hiểu biết một chút cầm kỳ thi họa, học thêm ít nữ hồng nữa là được rồi.” Không phải người nào cũng có bản lĩnh như tỷ tỷ, La Thiên Trì cảm thấy, tiểu cô nương giống như Lạc Bảo Châu, vừa ngây thơ vừa đáng yêu, mềm mại yêu kiều, nàng cứ an tâm làm con gái cưng trong nhà là được.

Không giống những lời mẫu thân nói, mẫu thân nói cô nương phải có tài hoa, về sau mới có thể gả cho nam nhân tốt, nhưng La Thiên Trì lại nói với nàng, chỉ cần hiểu một chút là được, chỉ một chút thì chắc chắn không tính là có tài hoa, nàng cười nói: “La ca ca thật tốt, yêu cầu không cao.”

La Thiên Trì nhướn mày: “Yêu cầu gì?”

“Cưới vợ đấy, mẫu thân nói, cô nương phải học rất nhiều, phải tinh thông mọi thứ thì mới được.”

La Thiên Trì cười nhạt một tiếng: “Mẫu thân muội nói sai rồi, nam nhân cưới vợ cần gì nhìn đến tài hoa, cứ thích là được.”

Hai nha hoàn ở bên cạnh nghe được lập tức thẳng đơ khóe miệng, thiếu chút nữa đã chụp kín miệng cô nương nhà các nàng lại, sao có thể nói mấy lời này với một nam nhân? Nhưng La Thiên Trì là Hầu gia, tuy rằng không hung dữ, nhưng hắn cứ ở đây không đi, các nàng cũng không dám tùy tiện làm gì.

Dù sao La Thiên Trì cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, thế nên hắn ở lại dạy Lạc Bảo Châu cưỡi ngựa, nhưng thật ra Lạc Bảo Châu lại cảm thấy giống như đã làm lỡ mất thời gian của hắn, hỏi: “Không phải huynh muốn mua ngựa sao?”

Thật ra đó chỉ là lấy cớ, La Thiên Trì hàm hồ nói: “Không vội, dạy muội xong rồi đi.”

Ai bảo Vệ Lang cứ nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, còn bảo là biểu ca của người ta, vậy mà chỉ quan tâm tới một biểu muội!

Lạc Bảo Châu sinh lòng cảm kích, nhớ người trong nhà nói La Thiên Trì không còn phụ mẫu, tỷ tỷ cũng qua đời, giờ chỉ còn một mình, không khỏi cảm thấy ông trời đúng là không có mắt, La ca ca tốt thế mà lại đối xử với hắn như vậy, khiến hắn phải lẻ loi hiu quạnh? Nàng hơi thương cảm La Thiên Trì, nhưng chuyện này, có vẻ an ủi cũng không hay cho lắm, nhắc lại chuyện xưa, không phải là lại xát muối lên miệng vết thương hay sao?

Nàng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, La Thiên Trì dạy thế nào, nàng lập tức học theo thế đó.

Lạc Bảo Anh cưỡi hai vòng rồi quay về, vui sướng tràn trề, nhưng ướt đẫm mồ hôi, từ trên lưng ngựa xoay người xuống dưới, nói với Vệ Lang: “Con ngựa này không tồi.”

Ý tứ là, Tam biểu ca huynh hào phóng, mau chóng chi tiền đi.

Vệ Lang cười: “Không muốn thử mấy con nữa sao?”

Lạc Bảo Anh lắc đầu: “Không thử, nóng quá.”

Nàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán, một trận gió thổi tới, chỉ cảm thấy cả người lạnh run, bả vai co rụt lại, Vệ Lang thấy thế lập tức cởi áo bào màu xanh nhạt ra khoác lên người nàng, nàng bị dọa giật mình, muốn từ chối. Hắn đè vai nàng: “Ra mồ hôi lại bị gió thổi, dễ nhiễm phong hàn, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm để người nhà lo lắng? Chỉ là một cái áo, còn có thể ăn nàng sao?”

Thanh âm trầm như nước, cũng không có ý nhẹ nhàng, Lạc Bảo Anh mím miệng, thầm nghĩ nàng không thèm để ý chuyện La Trân nữa, nếu không liên quan đến trước kia, chẳng qua nàng chỉ là một biểu muội được biểu ca yêu thích, như vậy thì đã sao? Dù sao nàng vẫn chưa nghĩ ra có đồng ý hay không.

Nàng lập tức cười nói: “Cảm ơn Tam biểu ca.”

Ánh mắt lóe lên mấy phần ranh mãnh, Vệ Lang thật sự cảm thấy nàng giống như hồ ly tinh xảo quyệt gian trá, chuyên môn đùa cợt lòng người, chờ đến khi nàng đồng ý, kiểu gì hắn cũng phải tính sổ cùng nàng, đòi cả gốc lẫn lãi luôn.

Sau khi trả bạc cho ông chủ, hai tỷ muội cưỡi ngựa trở về, vì bọn họ phải về nhà, La Thiên Trì không thích hợp đi cùng nữa, thế nên mỗi người đi một ngả.

Tới trời tối, bọn họ mới về đến Lạc phủ.

Vào đến nhị môn, ba người xuống ngựa, trong cảnh mờ tối, trang phục cưỡi ngựa màu đỏ của Lạc Bảo Anh giống như hoa nở ban đêm, còn rực rỡ hơn cả ban ngày, Vệ Lang nhìn nàng, đột nhiên nói với Lạc Bảo Châu: “Ta có mấy lời muốn nói với Tam tỷ của muội, muội đi vào với hạ nhân trước đi.”

Lạc Bảo Châu nhìn tỷ tỷ, gật đầu đồng ý.

Nam nhân đứng trước mặt, dáng người cao ngất, ánh trăng chiếu lên người hắn giống như hòa làm một, lại lần nữa tỏa ra vầng sáng, không hiểu sao Lạc Bảo Anh thấy hơi khẩn trương, nàng cúi đầu di di mũi giày, nói với hắn: “Nhất định phải nói vào lúc này sao? Các trưởng bối đều đang chờ.”

“Hôm nay nàng hỏi ta một câu, muốn ta nghiêm túc trả lời.” Vệ Lang chậm rãi nói, “Ta đã trả lời rồi, bây giờ cũng muốn hỏi lại nàng một câu.”

Trong lòng Lạc Bảo Anh thấy hồi hộp, lảng tránh nói: “Lúc ấy là huynh cam tâm tình nguyện, nhưng vì sao ta phải trả lời huynh?”

Nàng không muốn để ý tới.

“Nàng không dám?” Vệ Lang nhướng mày.

“Ta không có gì không dám.” Lạc Bảo Anh không thừa nhận.

Vệ Lang lập tức cười: “Ta hỏi nàng, rốt cuộc nàng có thích ta không?”

Xảy ra vấn đề bất ngờ, giống mũi tên không thể nào tránh được, cứ thế lao thẳng về phía trái tim nàng, thời khắc này, sắc mặt nàng hơi thay đổi, không nói nên lời, bởi vì nàng biết rõ, trước kia đương nhiên nàng thích hắn, rất thích, còn bây giờ, nàng lại không xác định được.

Xuất phát từ ý muốn tự bảo vệ mình, phản ứng duy nhất của nàng chính là phất tay áo bỏ đi.

Thấy nàng muốn chạy, hắn vươn tay giữ chặt nàng: “Tam biểu muội, hình như nàng còn nợ ta một thứ.”

“Ta nợ huynh cái gì?” Lạc Bảo Anh nói, “Ta chưa nói sẽ trả lời huynh!”

Gương mặt hơi đỏ lên, giống như hoa sen trong tranh vẽ vừa mới được lên màu, một chút lộ ra bên ngoài đã khiến người ta choáng váng, hắn bước lại gần, dường như có thể cảm giác được một luồng hơi nóng, nếu chạm vào, có lẽ 

đầu ngón tay sẽ bị bỏng. Ngón tay hắn đặt trên vạt áo nàng, cầm áo bào màu xanh nhạt nói: “Áo của ta, nàng còn chưa trả.”

Lúc này Lạc Bảo Anh mới phát hiện vẫn còn mặc áo bào của hắn, hận không thể lập tức cởi ra, nhưng càng làm nhanh, tà áo lại càng quấn chặt. Hắn thấy thế, một tay kéo nàng vào trong ngực, giống như mê hoặc nói bên tai nàng: “Nếu thích, sao không đồng ý gả cho ta, Bảo Anh?”

Hơi thở của nam nhân trong nháy mắt đã bao phủ cả người nàng.

Mũi của Lạc Bảo Anh chạm vào vai hắn, eo bị hai tay hắn kìm chặt, không thể động đậy được chút nào. Hắn cúi đầu, gác cằm lên đỉnh đầu nàng, chỉ cảm thấy cô nương trong lồng ngực vừa mềm mại lại vừa thơm ngọt, dụ dỗ hắn hận không thể lập tức ăn nàng vào trong bụng.

D

ục vọng của nam nhân lần đầu tiên bị kíc"h thích, cả người hắn đột nhiên căng thẳng, cánh tay càng dùng sức, giống như muốn khảm nàng vào thân thể.

Lạc Bảo Anh cảm thấy có điểm không ổn, mặt càng đỏ hơn, suýt chút đã kêu lên, hạ giọng oán hận nói: “Vệ Lang, huynh buông tay cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.