Danh Môn Kiều Thê

Chương 79: Hắn là quỷ hẹp hòi!



Không ngờ Vệ Lang có thể đoán được, Lạc Bảo Châu cực kỳ kinh ngạc: “Tam biểu ca, sao huynh biết được?”

Nàng cảm thấy Vệ Lang quá thông minh, nàng biết là Hạ gia đưa tới, nên mới có thể đoán được là Hạ công tử.

Chẳng lẽ trên thỏi mực này có ghi tên tuổi sao?

Lạc Bảo Châu đến chỗ Lam Linh, cầm lấy thỏi mực, nhìn trên dưới trái phải hết một lượt, nhưng không hề phát hiện có chỗ nào khác với thỏi mực bình thường, ngoại trừ mùi hương.

Thấy Lạc Bảo Châu tò mò thành như vậy, Vệ Lang nói: “Nhà ta cũng có, thế nên mới nhận ra.” Hắn không muốn nhiều lời, nhìn về phía Lạc Bảo Anh, “Hạ công tử đưa lễ lớn như vậy, chẳng lẽ Tam biểu muội thật sự muốn nhận sao?”

Ánh mắt sắc như kiếm đâm tới.

Quá mức sắc bén, giống như nàng đã làm sai, Lạc Bảo Anh có chút không vui, nàng lại không phải người của Vệ Lang, nàng nhận đồ của Hạ Sâm hay không thì có liên quan gì tới hắn? Nàng không nói nhận hay không nhận, chỉ gọi Bảo Châu và hai nha hoàn đi vào nhà.

Đó là cố ý làm hắn khó chịu, Vệ Lang nhìn bóng lưng nàng, nói với Cửu Lí: “Có qua có lại, Tam biểu muội nhận thỏi mực này chỉ sợ không đáp lễ được, ngươi đem quyển sách này đến Hạ phủ.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để Lạc Bảo Anh nghe thấy, nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Cho dù ta nhận, thì cũng không cần huynh đi đáp lễ.”

“Vậy Tam biểu muội dự định lấy ra thứ gì?” Vệ Lang hơi mỉm cười.

Ánh mắt chế nhạo, giống như đang nói, chỉ sợ Lạc gia không có thứ sánh bằng.

Lạc Bảo Anh tức giận đến cắn răng.

Vệ Lang nói: “Đưa đến đi.”

Cửu Lí nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.

Bởi vì xảy ra quá nhanh nên Lạc Bảo Anh không thể ngăn cản.

Thấy Cửu Lí đã biến mất ở ngoài cửa, nàng bực bội trừng mắt nhìn Vệ Lang: “Tam biểu ca, huynh không cảm thấy mình đã quản quá nhiều rồi sao?”

“Quả thật ta quản được rất nhiều.” Vệ Lang nói, “Hôm nay còn tới phủ chỉ điểm cho hai ca ca của nàng, trước đó không lâu còn mua ngựa cho nàng, lâu hơn nữa, còn ở trên đường cản nàng lại, ta cũng cảm thấy dạo gần đây mình quản quá nhiều, nhưng Tam biểu muội, nàng có biết vì sao không?”

Đôi mắt hắn nhìn nàng chằm chằm, bên trong cuốn mưa rền gió dữ, tuy rằng người không động, nhưng bão táp trong ánh mắt lại rõ rành rành, trong nháy mắt, nàng cảm thấy tà váy tung bay.

Nàng mím chặt môi, không trả lời câu hỏi của hắn.

Ánh mắt Vệ Lang dừng trên đôi môi đỏ của nàng, dừng trên ngực nàng, chỉ cảm thấy để cho nàng hai năm suy nghĩ có lẽ là sai rồi, hắn nên bất chấp tới cầu hôn, căn bản không cần để ý nàng có phải mới mười ba tuổi hay không, hẳn là hắn nên cưới nàng về nhà, để nàng trở thành người của hắn.

Mà không phải giống như bây giờ, để cho người không có lương tâm này cứ mơ mơ hồ hồ qua lại với tên nam nhân khác.

Ánh mắt hắn giống như lửa nóng, khiến cả người Lạc Bảo Anh không được tự nhiên.

Nàng muốn chạy trốn.

Vệ Lang lại nói trước: “Ta trả lễ rồi, nàng cứ dùng thỏi mực đấy cho thỏa thích đi.”

Hắn xoay người rời đi.

Vì sợ nếu tiếp tục ở lại đây, sẽ không nhịn được tóm nàng lại, nhưng bên cạnh nàng có những người này, dù sao cũng không ổn.

Hắn vừa đi, Lạc Bảo Châu lập tức đi lên, kinh ngạc nói: “Tam tỷ, có phải Tam biểu ca rất tức giận đúng không?”

Dĩ nhiên hắn tức giận, vì hắn là quỷ hẹp hòi!

Rõ ràng nàng còn chưa nói là nhận hay không nhận, hắn đã lập tức bảo Cửu Lí đi trả lễ, vậy thì hay rồi, đưa quyển sách kia tới Hạ phủ, không biết sẽ ra sao đây? Nhưng hình như bây giờ nàng cũng không có cách nào thu lại, nếu cho người tới giải thích, chỉ có càng bôi càng đen, nhưng nếu không giải thích, chỉ sợ Hạ Sâm sẽ nghĩ rằng nàng có quan hệ mờ ám với Vệ Lang.

Lạc Bảo Anh đỡ trán.

Nhớ tới Vệ Lang vừa mới nổi giận đùng đùng, đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.

Lam Linh cầm thỏi mực hỏi nàng: “Cô nương, rốt cuộc thỏi mực này nên làm thế nào bây giờ?”

Lạc Bảo Anh cũng không biết.

Bị Vệ Lang chặn ngang một chân, dường như nàng chỉ có thể nhận lấy? Ngay cả đồ để đáp lễ cũng đưa đến rồi, nam nhân này… Lúc trước, nàng thấy điểm nào của hắn cũng tốt, còn bây giờ, lại là vừa yêu vừa hận.

- ---------------

Cửu Lí cầm theo quyển sách, rất nhanh đã đến Hạ phủ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, người gác cổng nhô đầu ra, thấy là một gã sai vặt, dáng vẻ mi thanh mục tú, nhưng rất xa lạ, có lẽ là lần đầu tiên tới, hắn dò hỏi: “Nhà ai, có chuyện gì?”

Cửu Lí theo lời Vệ Lang nói, đưa quyển sách cho hắn: “Lúc nãy Hạ công tử nhà các ngươi có tặng một thứ tới Lạc phủ, đây là Vệ Tam công tử nhà ta đáp lễ.”

Người gác cổng nghe không hiểu gì, đã tặng tới Lạc gia, vậy sao lại có Vệ gia? Nhưng danh tiếng của Vệ Tam công tử như sấm bên tai, thái độ của hắn lập tức kính cẩn hơn chút, cho dù không nhắc tới Vệ Lang thì cũng có Vệ lão gia tử, chính là người chỉ cần giậm chân một cái đã khiến toàn bộ kinh thành hốt hoảng, Lại Bộ Thượng Thư, phụ trách tiền đồ của biết bao nhiêu người đấy!

Hắn vội giơ hai tay nhận lấy: “Ta lập tức đưa cho thiếu gia.”

Cửu Lí cười cười, cáo từ rời đi.

Người gác cổng cúi đầu nhìn quyển sách, chỉ thấy không phải mới tinh, lại không chỉ không mới tinh, mà còn có thể xem như cũ nát, hắn nhăn mày, thầm nghĩ thứ này cũng có thể lấy ra để đáp lễ sao? Hắn thực sự không hiểu nổi, chỉ có thể đưa quyển sách cho người hầu hạ Hạ Sâm.

Trên đường gặp được Hạ Chi Hoa, đúng lúc nàng muốn đến thư phòng, tiểu nha hoàn đi theo sau, trong tay bưng một đĩa dưa lạnh vừa mới vớt từ giếng lên.

Dưa hấu đỏ tươi, vừa nhìn đã thấy thanh mát.

Người gác cổng vội hành lễ, cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt quyển sách.

Vốn Hạ Chi Hoa không để ý tới những người này, chỉ là ánh mắt lướt qua, mơ hồ nhìn thấy tên quyển sách kia, hình như có một chữ “Tuyền”, nàng kinh ngạc, đứng yên hỏi: “Trong tay ngươi cầm sách gì? Muốn mang đi đâu?”

Người gác cổng vội nói lại những lời Cửu Lí vừa nói.

Hạ Chi Hoa nghe xong ngẩn ra, ngay sau đó cười rộ lên, vươn tay nói: “Đưa sách cho ta, vừa lúc ta muốn đến gặp ca ca.”

Quyển sách rơi vào tay nàng, nhẹ bẫng, nếu không biết nhìn hàng, chỉ sợ sẽ tùy tiện ném nó ở một xó nào đó, nhưng từ nhỏ Hạ Chi Hoa đã được dạy dỗ nghiêm túc, thế nên biết lai lịch của quyển sách này. Đây là “Tuyền Minh” do Ngô vương Lý Dục của tiền triều tự tay viết ra, cực kỳ hiếm có, lưu truyền đến bây giờ, nghe đồn ngay cả bản đơn lẻ cũng không có, không ngờ lại ở chỗ này.

Ai lại nghĩ đến, cuối cùng quyển sách quý giá này lại được Vệ Tam công tử Vệ Lang xem như quà đáp lễ cho ca ca nàng.

Cẩn thận suy nghĩ nguyên do, không khó để đoán ra ý đồ của hắn.

Nàng cười khanh khách cầm quyển sách đi về phía trước.

Từ xa đã thấy ca ca đang ngồi trước án thư, trong tay cầm bút lông, nhưng lại không viết chữ, một giọt mực nước rơi xuống, lập tức nhuộm đen giấy Tuyên Thành, hắn đang trầm tư suy nghĩ. Bởi vì vừa mới cho người đem thỏi mực đến tặng Lạc Bảo Anh, không biết nàng sẽ có phản ứng gì, liệu nàng có thích hay không?

Hạ Sâm sợ Lạc Bảo Anh trả lại, thế nên lo lắng bất an.

“Ca ca.” Âm thanh trong trẻo của Hạ Chi Hoa khiến hắn hoàn hồn.

Hắn nhấc bút viết một hàng chữ trên tờ giấy Tuyên Thành, giống như lúc nãy không hề ngẩn người, Hạ Chi Hoa nhìn thấy có chút buồn cười, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.

Ca ca nàng thích Lạc Bảo Anh như vậy, nhưng Lạc Bảo Anh thì sao? Lúc trước nàng còn hơi do dự, không biết có nên khuyên ca ca hay không, nhưng thấy chuyện hôm nay, vẫn là phải để cho ca ca hết hy vọng mới được. Dù sao đối thủ của hắn cũng là Vệ Lang, hơn nữa, Vệ Lang còn là biểu ca của Lạc Bảo Anh, ở bất kỳ góc độ nào nhìn vào, ca ca đều rất khó có phần thắng.

Nếu nhất định phải thua, sao không buông bỏ từ bây giờ? Muốn cưới Lạc Bảo Anh, ca ca sẽ phải rất vất vả mệt nhọc, nhưng cưới biểu tỷ, biểu tỷ thích ca ca, một lòng đối tốt với hắn, cuộc sống của hắn chắc chắn nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

Trước tiên Hạ Chi Hoa không nhắc tới quyển sách, chỉ đưa dưa lạnh cho Hạ Sâm ăn: “Thời tiết ngày càng nóng hơn, ca ca mau ăn để giải nhiệt.”

Muội muội tự mình đưa trái cây tới, Hạ Sâm cười nói: “Muội không ăn sao?”

“Muội ăn hết nửa rồi!” Hạ Chi Hoa nói, “Dưa ngọt lắm, ăn rất ngon.”

Hạ Sâm nghe vậy liền ăn mấy miếng.

Đến khi hắn dừng lại lau tay, Hạ Chi Hoa nói: “Muội nghe nói lúc nãy ca ca cho người đem thỏi mực Phương đến tặng Tam cô nương?”

Mặt Hạ Sâm hơi hồng, thầm nghĩ sao tin này lại truyền ra ngoài? Rõ ràng hắn không nói cho muội muội. Nhưng nàng hỏi, hắn không thể phủ nhận, miễn cưỡng nói: “Đúng, Tam cô nương thường xuyên viết chữ, ta cảm thấy thỏi mực đó rất thích hợp với nàng, dù sao trong nhà cũng có nhiều, cái này không tính là gì.”

“Nhưng với Tam cô nương, hình như không xem là vậy.” Lúc này Hạ Chi Hoa mới đưa quyển sách cho hắn, “Lúc ta tới, vừa hay gặp được người gác cổng, nói là đáp lễ.”

Nghe thấy đáp lễ, Hạ Sâm nhẹ nhàng thở ra, không phải nàng không cần, vậy thì quá tốt rồi, hắn nhìn quyển sách, đôi mắt đột nhiên trợn to, giống như Hạ Chi Hoa dự đoán, quả thật ca ca nàng rất kinh ngạc. Ngay cả Hạ gia bọn họ cũng không tìm được bản đơn lẻ, vậy sao Lạc gia lại có?

Tin này mà truyền ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu người nguyện ý bỏ ra số tiền lớn để mua lại quyển sách này đâu!

Hạ Chi Hoa nhẹ giọng nói: “Là Vệ Tam công tử Vệ Lang trả lễ thay Tam cô nương.”

Lời này vừa nói ra, cả người Hạ Sâm cứng đờ, hắn bình tĩnh nhìn quyển sách, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng trực giác mách bảo đây không phải là chuyện tốt.

Hắn tặng Lạc Bảo Anh một thỏi mực, sao lại là Vệ Lang trả lễ, đã thế còn đưa đến bản đơn lẻ quý giá như vậy? Dựa vào cái gì chứ?

Thấy ca ca vẫn không hiểu rõ ràng, Hạ Chi Hoa nói: “Muội nghe nói, lúc Lạc gia mới tới kinh thành, đã ở lại Vệ gia, lão phu nhân của hai nhà có tình cảm rất tốt, không phải Vệ Tam công tử đã dạy Tam cô nương viết thư pháp sao, nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng là hắn chỉ dạy, khó trách hai người đó thân thiết như vậy.”

Nói ra những lời khắc nghiệt với chính người nhà của mình, trong lòng Hạ Chi Hoa cũng rất khó chịu, nhưng sự thật bày ra trước mắt, quan hệ giữa Vệ Lang và Lạc Bảo Anh không bình thường, sao ca ca nàng có thể tranh giành? Lúc này nàng chỉ có thể khiến hắn thanh tỉnh hơn một ít, nàng cắn môi nói: “Hiện giờ Vệ Tam công tử vẫn chưa thành thân, ở kinh thành có bao nhiêu nhà nguyện ý kết thân, nhưng hắn đã hai mươi mấy tuổi mà hình như vẫn chưa tìm được người hợp ý, chẳng lẽ là đã sớm có ý trung nhân…”

“Muội đừng nói nữa.” Đột nhiên Hạ Sâm ngẩng đầu, không lảng tránh ánh mắt của Hạ Chi Hoa, ánh sáng trong mắt hắn tỏa ra bốn phía, “Hắn có ý trung nhân thì sao? Hắn coi trọng Tam cô nương cũng là lẽ thường.”

Không phải Hạ Sâm hắn cũng vậy sao?

Bất kỳ ai coi trọng Lạc Bảo Anh đều là chuyện bình thường!

Bây giờ Vệ Lang đưa tới một quyển sách, chẳng qua là muốn cảnh báo hắn, giữa nam nhân với nhau, có đôi khi không cần nói cũng tự biết, cho dù Vệ Lang có là kỳ tài ngút trài thì hắn cũng không sợ, sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ Lạc Bảo Anh như vậy.

Hắn cầm quyển sách lên: “Nếu đã không phải là Tam cô nương đáp lễ, theo lẽ thường thì ta không nên nhận.” Hắn gọi gã sai vặt tới, “Ngươi cầm quyển sách này đi trả lại cho Vệ Tam công tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.