Nếu Thái Tử đã mở miệng thì chứng tỏ có chút hảo cảm với cô nương này, các cung nhân đi trước dẫn đường, tới nơi, lập tức sắp xếp cho nàng một chỗ thoải mái trong phòng khách của Thái Y Viện.
Thấy cung nhân đi mời thái y, Lạc Bảo Anh nhỏ giọng hỏi Lam Linh: “Vừa rồi là vòng tay của ai bị đứt?”
Lam Linh vẻ mặt đau khổ: “Nô tỳ không nhìn thấy.” Trước mắt có đủ loại hoa, sao còn chú ý tới những thứ khác, hơn nữa nàng không ngờ sẽ xảy ra nguy hiểm, đang đắm chìm trong cảnh đẹp, thật đúng là sơ sót. Nàng thỉnh tội, “Là nô tỳ sai, đáng lẽ phải nhìn chằm chằm người khác thay cô nương, ai nghĩ tới các nàng nham hiểm như vậy!”
Tử Phù ở bên nói: “Nhìn mấy hạt ngọc trai đó rất sang quý, có lẽ là của cô nương thế gia.”
Nếu không sao có thể nỡ lòng làm hỏng, như Lạc gia các nàng, muốn cũng không có mà dùng.
Lạc Bảo Anh trầm mặc không nói, vốn hai nha hoàn của nàng cũng không phải người lanh lợi cơ trí, ngay cả nàng còn không phát hiện, chứ đừng nói các nàng ấy, chỉ là người ra tay người cũng thật sự hẹp hòi, với bản tính như vậy, có thể xứng làm Thái Tử Phi sao? Nàng cúi người, khẽ xoa xoa mông.
Lúc này thái y đi vào, râu tóc bạc trắng, Lạc Bảo Anh nhìn kỹ, hóa ra là Hà thái y hay xem bệnh cho các phi tần, biết y thuật của ông ấy rất tốt, nhưng không khỏi giết gà dùng dao mổ trâu, nàng thật sự không bị thương nặng, thậm chí cũng không cần đại phu khám, nàng đứng lên hành lễ: “Gặp qua thái y.”
Hà thái y liếc mắt nhìn nàng, trong lòng hiểu rõ, vừa rồi cung nhân nói là mệnh lệnh của Thái Tử, liền biết phải tiếp đãi thật tốt, ông ngồi xuống hỏi tình hình cụ thể, nghe được vài câu liền muốn lắc đầu. Cái này cần gì xem đại phu, ngủ một giấc là khỏi rồi, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch viết một phương thuốc bồi bổ gân cốt và đưa cao xoa bóp cho Lạc Bảo Anh, dặn dò vài câu mới cáo từ.
Lạc Bảo Anh cũng không muốn ở lại lâu, chuyện hôm nay đã phá hỏng tâm tình của nàng, nàng vốn không còn nhớ thương chuyện cũ, có thể cùng Đại cô cô ở chung một chỗ để ngắm hoa thì đã thỏa mãn lắm rồi, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện. Nàng nói với hai nha hoàn: “Đã bị thương, vậy không cần quay lại Ngự Hoa Viên nữa, nhưng cũng không thể rời đi trước, cứ đến Khôn Ninh Cung, đợi lát nữa cáo từ Hoàng Hậu nương nương.”
Thật sự không muốn dính vào vũng nước đục này.
Không ngờ vừa từ Thái Y Viện ra, lập tức thấy Dương Húc đứng cách đó không xa, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, định giả vờ không nhìn thấy, rũ mi mắt xuống, xoay người đi về hướng tây.
Đáng lẽ phải đi hướng nam, thế này không khỏi bất ngờ, Dương Húc nhìn sang, thầm nghĩ các cô nương khác thấy hắn là muốn đổ xô vào, không ngờ lại có người muốn trốn tránh. Nhưng hắn cũng không phải người ham mê nữ sắc, dù sao cũng ở trong cung, không thiếu mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn chỉ cảm thấy, Lạc Tam cô nương giống như đã từng quen biết, nhưng cũng không nói rõ được lý do.
Thứ cảm giác này thúc giục hắn, khiến hắn muốn đối tốt với nàng.
Không thể nhìn nàng bị người khác chơi xấu, cũng không muốn nàng phải trơ trọi ngồi dưới dất như vậy.
Hắn lập tức đi qua, ở phía sau gọi: “Lạc Tam cô nương.”
Cả người Lạc Bảo Anh cứng đờ, bất đắc dĩ quay đầu: “Điện hạ.”
Sắc mặt nàng cố gắng ra vẻ tự nhiên, nhưng thật sự không giấu được cảm giác thất vọng, biểu ca thật sự muốn cưới kế thất sao? Chẳng lẽ hắn đã quên biểu tẩu rồi sao? Nhớ tới đương kim Hoàng Đế, Đại dượng của nàng, nàng lại cảm khái, có Hoàng Hậu là Đại cô cô, vậy mà Đại dượng vẫn còn muốn trái ôm phải ấp.
Dương Húc là Thái Tử, có lẽ cũng giống phụ thân hắn.
Thái độ của nàng trang nghiêm, nói năng thận trọng, không còn vẻ thoải mái như lúc ngắm hoa, dễ nhận thấy, nàng có phòng bị với hắn, xem ra cô nương này tâm cao khí ngạo, ngay cả Thái Tử cũng thấy không vừa mắt. Hắn nhàn nhạt hỏi: “Thái y nói thế nào, có nghiêm trọng không?”
Lạc Bảo Anh lễ phép trả lời: “Không có việc gì, cảm ơn điện hạ quan tâm.” Nàng biết tính tình Dương Húc, bình thường ở bên ngoài luôn lạnh nhạt với nữ nhân, chỉ khi ở cùng người nhà mới hơi buông lỏng, sẽ thể hiện một mặt ôn nhu. Nhưng hiện tại, hắn không chỉ để thái y xem thương thế cho nàng mà còn đặc biệt tới đây, nàng hơi mất tự nhiên, chỉ muốn cách xa hắn một chút.
Dù sao nàng và hắn chỉ là hai người xa lạ.
Cũng không đến mức hắn nhận ra nàng chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng di chuyển, không thể nào, Đại cô cô còn không nhận ra, vậy sao hắn có thể nhận ra, trên đời này, chỉ có mình đệ đệ sớm tối ở chung với nàng, sống nương tựa vào nhau nên mới có thể phát hiện.
Lạc Bảo Anh mím môi, đi cũng không được, ở cũng không xong, Dương Húc nhìn nàng, cảm nhận được nàng đang xấu hổ, hắn nói: “Lần sau phải cẩn thận hơn, lui ra đi.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vâng lời, cáo từ rời đi.
Dương Húc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi nhớ tới thê tử của hắn, lúc phụ hoàng tứ hôn, mới đầu nàng cũng không muốn vào cung, mỗi lần tới, nhìn thấy hắn sẽ luôn trốn tránh, nhưng từ khi gả cho hắn, lại toàn tâm toàn ý, chỉ tiếc, thời gian nàng ở bên cạnh hắn quá ngắn.
May mà còn có một nhi tử, Tấn Nhi rất giống nàng, chắc hẳn khi trưởng thành cũng sẽ rất thiện lương.
May mà thời gian ngắm hoa không quá lâu, đến khi La thị về Khôn Ninh Cung, nữ quyến lần lượt cáo lui, trên đường về, Lạc Bảo Châu cầm tay Lạc Bảo Anh, ân cần hỏi: “Tam tỷ, tỷ có đau không? Sau khi tỷ bị ngã, Tề cô nương giả bộ nói vòng tay bị đứt, nhưng làm gì có ai không biết là nàng ta cố ý!”
Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Còn có người thừa nhận?”
“Vốn là không thừa nhận, chỉ thấy Thái Tử điện hạ có ý muốn truy cứu, nàng ta mới đứng ra.” Viên thị đi tới bên cạnh, “Là thứ nữ Tề gia, vốn không thể làm Thái Tử Phi, có lẽ là thay người khác diệt trừ chướng ngại.”
Lạc Bảo Châu nghe được trợn mắt há mồm: “Mẫu thân, sao những người này lại đáng sợ như vậy?”
Viên thị ôm nàng vào lòng: “Con muốn biết sao? Lòng người hiểm ác, con ở trong nhà, có các trưởng bối thương yêu, Bảo Anh lại đối tốt với con, đương nhiên sẽ không hiểu, bây giờ đã hiểu chưa?”
Lạc Bảo Châu hoảng sợ: “Thật không muốn ra ngoài.”
“Đứa nhỏ này.” Viên thị không nói gì.
Ba người ra tới cửa cung, ngồi lên kiệu về nhà.
Lạc Bảo Anh có tâm sự, tuy nàng không cảm thấy mình nhất định sẽ bị chọn làm Thái Tử Phi, nhưng hành động của Dương Húc khiến nàng không thể không chú ý, nàng tranh thủ nói với Viên thị.
Biết Thái Tử còn tới Thái Y Viện, Viên thị lắp bắp kinh hãi.
“Cũng không biết có phải lo nghĩ quá nhiều rồi hay không, chỉ là con muốn nói với mẫu thân một tiếng.”
Viên thị cười nói: “Con suy nghĩ kỹ càng, chuyện này đúng là nên nói.” Nàng nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Lạc Bảo Anh, “Con yên tâm, ta sẽ bàn bạc với phụ thân con, nếu cần thiết, sẽ cùng Vệ gia xác định hôn sự luôn. Dù sao không lâu nữa Lang Nhi sẽ về kinh thành, phụ thân con nói, mấy ngày trước đã có tin tức, nói tình hình ổn định hết rồi.”
“Thật sao ạ?” Lạc Bảo Anh vui vẻ, “Sao phụ thân lại không nói với con?”
“Đúng là cần phải nói cho con.” Viên thị nói, “Người mong chờ nhất không phải là con sao, phụ thân con thật là…”
Còn chưa nói xong, mặt Lạc Bảo Anh đã ửng đỏ.
Viên thị vốn muốn trêu ghẹo thêm mấy câu, thấy nữ nhi ngượng ngùng thì không nhịn được cong môi cười, chỉ là nàng không dự đoán được, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, mấy ngày sau, có gã sai vặt tới bẩm báo, nói lúc này đại quân đã chiến thắng trở về.
Lão thái thái vô cùng vui mừng, vội sai người tới báo cho Lạc Bảo Anh.
Lạc Bảo Anh bước nhanh đến sảnh đường, còn chưa kịp mở miệng, Lạc Bảo Châu đã nhảy ra giữ chặt tay nàng: “Đi, Tam tỷ, chúng ta đi xem Tam biểu ca!”
Kỳ thật nàng cũng muốn đi, nhưng cô nương phải biết rụt rè, cảm thấy nói cái này rất mất mặt, lão thái thái thấy nàng khó có lúc ngượng ngùng xoắn xít, cười nói: “Đi đi, bây giờ đang rất náo nhiệt, có nghe thấy không? Bên ngoài khua chiêng gõ trống, ồn ào vang dội, đang nghênh đón đại quân đấy.” Bà phân phó nhóm nha hoàn bà tử, “Cẩn thận chút, đừng để các cô nương bị người ta chen lấn, dẫn cả mấy gã sai vặt đi.”
Bà tử vâng lời.
Lạc Bảo Châu lập tức kéo Lạc Bảo Anh đi.
Nàng biết tỷ tỷ lo lắng cho Vệ Lang, nhưng tỷ tỷ da mặt mỏng, chưa bao giờ nói với người khác, nàng đã nhìn thấy lúc tỷ tỷ không có việc gì liền cầm lấy Phật tháp Vệ lão phu nhân đưa rồi lẩm bà lẩm bẩm đấy!
Lạc Bảo Anh đi theo nàng, bước chân cũng không nhịn được nhanh hơn.
Trước cửa thành ồn ào ầm ĩ, dân chúng rối rít tới xem náo nhiệt, nhưng cũng tràn đầy vui sướng, thủ lĩnh quân địch đã đền tội, uy phong của Đại Lương được nâng lên, cuộc sống của dân chúng càng an vui, bọn họ nhìn thấy các tướng quân cưỡi ngựa vào cổng thành, lập tức hò reo vang dội.
Âm thanh ồn ào có chút không chịu nổi.
Lạc Bảo Anh bịt kín lỗ tai, ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm gương mặt quen thuộc trong trí óc, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy, nàng bắt đầu sốt ruột.
Chẳng lẽ đại quân chiến thắng, còn hắn lại gặp bất trắc…
Đột nhiên suy nghĩ lung tung, trong lòng nàng rối như tơ vò, mới phát hiện bản thân thật sự sợ hãi, đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé của Lạc Bảo Châu chỉ về một phía, kêu lên: “Tam tỷ, mau nhìn Tam biểu ca, huynh ấy đến rồi!”
Có năm con ngựa đi đằng trước, theo sát sau là một con ngựa trắng như tuyết, ngồi trên lưng ngựa là một nam nhân trẻ tuổi, mặc áo bào màu xanh đậm thêu bạch hạc cưỡi mây, đầu đội tử kim quan, tuy gương mặt đen hơn nhưng vẫn là dáng vẻ tuấn mỹ vô song. Lúc này một tay hắn cầm roi ngựa, một tay nắm dây cương, khí định thần nhàn đi giữa đám đông, dáng vẻ cao ngạo nhìn xuống mọi người.
Có vẻ không nhìn thấy Lạc Bảo Anh, thế nên biểu cảm không có gì thay đổi.
Lạc Bảo Châu trông thấy tỷ phu tương lai, cực kỳ hưng phấn, hét lớn: “Tam biểu ca, muội với Tam tỷ ở đây này!”
Hình như nghe thấy một ít âm thanh, Vệ Lang quay đầu sang, hơi nhìn về phía các nàng, ở đó có một cô nương đang đứng, không vui mừng nhảy nhót như người khác, cũng không nói một lời nào, nàng yên tĩnh như thế, cũng mỹ lệ như thế, che lấp hết mọi thứ xung quanh, giống như trên đời này, ở trong mắt hắn, chỉ còn lại mình nàng.
Thời gian ngắn ngủi, hắn chỉ dừng lại trong một cái chớp mắt, rồi lại đi về phía trước.
Không nói gì, cũng không làm gì, Lạc Bảo Anh nhìn thấy hắn chỉ liếc nàng một cái rồi lập tức rời đi, không kiềm chế được tức giận, nàng vội vã tới đây gặp hắn, hắn lại có phản ứng này?
Nàng mím miệng, lập tức xoay người đi.
Về đến nhà vẫn rầu rĩ không vui, lão thái thái đang nói chuyện với Viên thị, hai người này cực kỳ vui mừng, thậm chí đã nói lúc nào đính hôn, nhưng Lạc Bảo Anh không hề nghe được gì.
Dùng cơm trưa với lão thái thái xong, nàng xin phép về phòng.
Bây giờ đã cách lúc hắn về kinh hơn hai canh giờ, cho dù phải vào cung gặp mặt thánh thượng thì cũng đủ rồi chứ? Nhưng hắn vẫn chưa tới Lạc gia, nàng cũng không biết trong ngực dâng lên tư vị gì, nhưng lúc trước chưa từng có, chỉ thấy vừa bực bội vừa tủi thân, có lẽ nàng đã lo lắng cho hắn lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại thành vô ích.
Vốn là hắn một lòng thích nàng, mà nàng đã thật sự để ý tới hắn từ lúc nào?
Thôi mặc kệ đi.
Nàng thở phì phò đi về phòng, vừa bước qua cửa viện, không biết có một bàn tay từ đâu vươn ra cầm lấy cánh tay nàng, đột nhiên kéo nàng vào lồng ngực.
Mùi hương hơi xa lạ, không phải mặc hương, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt như cười như không, sâu như biển, hắn nhẹ giọng nói: “Nhớ ta không?”