Dung Hoa về phòng thay y phục, để Diệp Di Nguyệt ngồi chờ bên ngoài.
Lê Hoa và Túy Đồng sắp xếp hành lý.
Thạch ma ma vừa hầu hạ nàng, vừa thấp giọng bẩm: "Chiều qua Lan di nương bị đánh ba mươi đại bản, sau đó bị nhốt lại, ngay cả chén nước cũng không được uống."
"Vậy sao? Trong phủ một chút động tĩnh cũng không có, tổ mẫu vì sao lại đánh bà ta?" Dung Hoa thấp giọng hỏi, nghĩ tới thân thể nhu nhược của Lan di nương kia, ba mươi đại bản sợ là sắp lấy mạng bà ta, khó trách Diệp Di Nguyệt lại khóc lóc như vậy.
Thạch ma ma lắc đầu: "Nghe nói là Lan di nương làm vỡ chậu hoa của lão phu nhân, nhưng lão nô đã đi tìm hiểu nhưng không thăm dò được gì."
Nhưng nguyên nhân vì sao, trong lòng Thạch ma ma vô cùng rõ ràng, càng nghĩ lại càng phẫn nộ. Ngũ tiểu thư có thân phận gì, sao có thể xứng với Lâm thế tử?
Nghĩ tới Lâm Luật, Thạch ma ma lại thương tiếc nhìn Diệp Dung Hoa.
Thay y phục xong, Dung Hoa ngồi xuống: "Bên phía đại bá mẫu có động tĩnh gì không?"
"Dạ không." Thạch ma ma lắc đầu, duỗi tay cài trâm giúp nàng, "Mấy ngày nay đại phu nhân một lòng lo cho hai vị thiếu gia, không có động tĩnh gì cả."
"Ta biết rồi." Xong xuôi, Dung Hoa đứng lên, dù sao Diệp Di Nguyệt cũng đang chờ bên ngoài.
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ cứu di nương đi." Vừa thấy Dung Hoa, Diệp Di Nguyệt lại khóc lóc quỳ xuống đất.
"Linh Đang, Linh Nhi, còn không đỡ Lục muội đứng lên." Dung Hoa nhìn hai nha đầu Linh Đang Linh Nhi bên cạnh nàng ta.
Bọn họ vội vàng đỡ Diệp Di Nguyệt đứng lên, ngồi xuống ghế.
"Ngũ tỷ tỷ, hiện giờ muội chỉ có thể cầu xin tỷ, cũng chỉ có tỷ mới cứu được di nương." Diệp Di Nguyệt nức nở.
"Lục muội muội, tạm thời đừng nhắc tới di nương kẻo chọc giận tổ mẫu." Dung Hoa nhận ly trà từ tay Thạch ma ma, uống một ngụm, mới hỏi, "Có điều, ta vì sao phải cứu di nương."
Chẳng qua là di nương, nói dễ nghe thì là một nửa chủ tử, nhưng khó nghe thì chỉ là một nô tìa.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ cứu bà ấy đi, di nương... Di nương là vì tỷ mới chọc giận tổ mẫu."
Dung Hoa khẽ cười: "Vì ta mới chọc giận tổ mẫu? Lục muội muội, lời này thật đúng là kỳ lạ, chẳng lẽ ta kêu di nương đi làm vỡ chậu hoa của tổ mẫu sao?"
"Ngũ tỷ tỷ, tỷ không thể như vậy." Diệp Di Nguyệt run rẩy, "Di nương là vì tốt cho tỷ, vì chuyện của tỷ..."
Nói tới đây, nàng ta quay đầu nhìn Linh Đang Linh Nhi, còn cả Thạch ma ma đang đứng cạnh nàng: "Các ngươi lui xuống đi."
Hai người Linh Đang Linh Nhi thành thật lui xuống, ba người Thạch ma ma lại không động, chỉ đưa mắt nhìn Diệp Dung Hoa.
"Các ngươi cũng ra ngoài đi." Nàng phất tay.
Thạch ma ma lúc này mới mỉm cười cùng Lê Hoa, Túy Đồng lui xuống.
"Nói đi, ta thật muốn biết di nương tại sao lại vì ta mà chọc giận tổ mẫu." Dung Hoa nhàn nhã uống một ngụm trà.
"Là vì hôn sự của tỷ nên di nương mới chọc giận tổ mẫu. Ngũ tỷ tỷ, di nương thật sự là vì tốt cho tỷ, tỷ mau cứu di nương đi." Diệp Di Nguyệt nức nở.
"Buồn cười, ta đường đường là cô nương con vợ cả của Diệp gia, hôn sự của ta tới khi nào lại tới lượt một di nương khoa chân múa tay?" Dung Hoa cười giễu, lạnh giọng, "Bà ta là ai hả? Có tư cách gì mà xen vào hôn sự của ta?"
Diệp Di Nguyệt không ngờ Dung Hoa lại nói như vậy, sắc mặt càng thảm hại hơn, qua nửa ngày mới nhấp môi nói: "Ngũ tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói di nương như vậy? Di nương là một lòng vì tỷ, bà ấy chọc giận tổ mẫu nên mới bị đánh, hiện tại sống chết không rõ, tỷ lại ở đây chỉ trích di nương không có tư cách... Ngũ tỷ tỷ, tỷ không có lương tâm."
Nàng không có lương tâm? Dung Hoa bật cười.
Diệp Di Nguyệt khó hiểu: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ cười cái gì?"
"Ta là cười muội cũng dám giảng đạo lý với ta." Nàng thu lại ý cười, "Lương tâm? Lục muội muội, muội có thứ này sao? Muội nói Lan di nương vì tốt cho ta, vì ta mà chọc giận tổ mẫu? Vậy muội thử sờ vào lương tâm mình đi, Lan di nương bà ta thật sự vì tốt cho ta sao?"
Lương tâm? Lan di nương vốn dĩ bụng dạ khó lường, còn dám tới nói với nàng lương tâm?
Diệp Di Nguyệt hoảng sợ, bàn tay bất giác nắm chặt khăn lụa, cắn môi: "Đương nhiên là vì tốt cho tỷ, đại bá mẫu muốn Tứ tỷ tỷ thay tỷ gả tới Quốc công phủ, cho nên di nương mới đi cầu xin tổ mẫu làm chủ cho tỷ, ai ngờ lại chịu đòn, còn nhốt vào phòng tối, ngay cả thuốc cũng không được dùng... Ngũ tỷ tỷ, tỷ cứu di nương đi."
"Càng nói càng làm quá, nếu để người ngoài nghe thấy, mặt mũi của Diệp gia phải để vào đâu? Lục muội muội, hôm nay ta sẽ coi muội vì lo lắng cho di nương mà ăn nói hồ đồ, cái gì cũng chưa nghe thấy."
"Tỷ..." Diệp Di Nguyệt tức giận tới cả khuôn mặt đỏ bừng, bật dậy, "Di nương một lòng vì tỷ, mà tỷ lại biến khổ tâm của bà ấy thành lòng lang dạ thú!"
Nói xong, nàng ta bỏ chạy ra ngoài.
"Tiểu thư." Thạch ma ma đi vào, tỏ ra không vui, "Lục tiểu thư này cũng thật là, Lan di nương xảy ra chuyện thì chạy tới cầu xin người giúp đỡ."
"Bà cho người chú ý nàng ta, xem kế tiếp nàng ta có đi tìm Ngọc di nương không." Sinh hạ Diệp Cẩm Cần dưới mí mắt Kỷ thị, Ngọc di nương này... Dung Hoa khẽ cười.
Quan hệ giữa Lan di nương và Ngọc di nương xưa nay không tồi, Diệp Di Nguyệt chắc chắn sẽ đi tìm bà ta nhờ giúp đỡ.
"Dạ." Thạch ma ma gật đầu, lại nhìn thoáng ra bên ngoài, thấp giọng, "Hôn sự với Lâm gia, tiểu thư định tính thế nào?"
"Tạm thời... Cứ để vậy đi." Ngón tay Dung Hoa vuốt ve ly trà, khẽ đáp.
Nhiều năm qua, Lâm gia tuy rất muốn từ hôn như không đề xuất, bọn họ vì thanh danh nên khẳng định sẽ không chủ động trong việc này, mà Diệp gia càng không có khả năng đồng ý cho nàng từ hôn.
Vì thế, việc này phải chờ tới thời cơ thích hợp. Dù sao sang năm nàng mới cập kê, vẫn còn thời gian để trù tính.
........................
Diệp Di Nguyệt khóc lóc trở về phòng, nghĩ tới Lan di nương, nàng ta hiện tại như kiến bò trên chảo lửa.
Tổ mẫu và bá mẫu nàng đã cầu xin, Diệp Dung Hoa nàng cũng năn nỉ, lúc này còn ai có thể giúp được mẹ con bọn họ?
Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt nhìn di nương chết vậy sao? Bị đánh, lại còn nhốt trong phòng tối, di nương không phải cách âm phủ ngày càng gần sao?
Diệp Di Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, đi vào nội thất lấy cây trâm khảm đá quý mình yêu thích nhất: "Đi, tới chỗ Ngọc di nương."
Di nương xưa nay qua lại gần với Ngọc di nương, hơn nữa bà ấy lại là mẹ đẻ của Nhị ca, được đại bá cô cùng yêu thích, hy vọng bà ấy có thể đồng ý ra mặt.
Linh Đang và Linh Nhi sửng sốt, lúc hoàn hồn lại liền lập tức đuổi theo.