Thời điểm tới Nhất Phẩm Cư thì vừa tới giờ Tỵ, Dung Hoa định tới sớm nên đã an bài một viện cho cả hai nghỉ ngơi.
Không ngờ, người Mạnh gia còn tới sớm hơn.
Ma ma và mấy nha đầu sớm đã chờ ở cửa, vừa thấy hai người liền niềm nở tiếp đón: "Đổng Tam cô nương, Diệp Ngũ cô nương, phu nhân lệnh nô tỳ ở đây đón hai vị." Bà vừa nói vừa uốn gối hành lễ, sau đó sai nha đầu căng dù che nắng cho họ.
"Hai vị tiểu thư, mời đi theo nô tỳ." Ma ma để lại hai nha đầu ở cửa chờ, sau đó cung kính khách khí dẫn Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vào trong, nói, "Tây Ninh Hầu phu nhân và Kiều Tứ công tử cũng vừa mới tới."
"Từ muội muội chưa tới sao?" Đổng Ngọc Lan hỏi.
"Vẫn chưa." Ma ma lắc đầu.
Mạnh gia bao hết Thính Phong Các.
Bên ngoài Thính Phong Các có một hồ sen rất lớn, hiện tại đang mùa sen nở rộ, phong cảnh thập phần tươi đẹp.
Gió nhẹ phất qua, lá cây xanh mơn mởn theo đó đong đưa, những đóa hoa ven đường đủ màu tỏa hương thơm ngát đi vào lòng người.
Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan đi tới, nha đầu đứng canh giữ bên ngoài liền nhấc màn mời họ vào.
Một người hướng vào trong bẩm báo: "Phu nhân, Diệp Ngũ cô nương và Đổng Tam cô nương tới rồi."
Mạnh phu nhân đang nói chuyện với Nhan thị liền đứng lên, tiếp đón: "Hai người tới rồi."
"Phu nhân." Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan uốn gối, sau đó lại hành lễ với Nhan thị.
"Mau đứng lên." Mạnh phu nhân khoảng hai mươi ba tuổi, mắt hạnh, mũi thẳng, gương mặt tú mĩ, duỗi tay thân thiện đỡ kéo Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan đứng lên.
"Tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần đang ngồi bên cửa sổ ngắm sen với tiểu công tử Mạnh gia Mạnh Phi Triệt, thấy hai người tới liền chạy như bay tới trước mặt Dung Hoa, ngẩng đầu nhìn nàng ngọt ngào gọi một tiếng.
Dung Hoa sờ đầu của hài tử, mỉm cười.
Kiều Vũ Thần buông tay, ra dáng người lớn chắp tay thi lễ với Đổng Ngọc Lan: "Đổng tỷ tỷ."
"Thần Nhi ngoan." Đổng Ngọc Lan cũng cười sờ đầu nó.
Kiều Vũ Thần mỉm cười dựa sát vào Dung Hoa.
Mạnh phu nhân cười vẫy tay với nhi tử: "Triệt Nhi, lại đây, mau hành lễ với hai vị tỷ tỷ, đây là Đổng tỷ tỷ, đây là Diệp tỷ tỷ." Nói xong liền tỏ vẻ cảm kích với Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan, "Khuyển tử Mạnh Phi Triệt, lần này may là nhờ có hai người."
"Phu nhân quá lời." Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa vội nói.
Làn da Mạnh Phi Triệt trắng nõn, mặt mày thanh tú, đôi mắt tỏa sáng như hai diệu thạch, cánh tay bị thương còn treo trên cổ. Hài tử chớp mắt nhìn hai người, bộ dáng hoảng sợ của ngày đó đã không còn. Nó cũng học theo Kiều Vũ Thần hành lễ: "Đổng tỷ tỷ, Diệp tỷ tỷ."
"Ngoan." Đổng Ngọc Lan cúi người, hỏi, "Mấy tuổi rồi."
"Năm tuổi ba tháng mười ba ngày." Mạnh Phi Triệt trả lời.
Đổng Ngọc Lan không ngờ hài tử đáp tỉ mỉ như vậy, không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó liền cười nói: "Triệt Nhi thật thông minh."
Gương mặt Mạnh Phi Triệt đỏ lên, ngượng ngùng cười.
"Tay Triệt Nhi còn đau không? Những vết thương khác đã khỏi chưa?" Dung Hoa cũng cúi người quan tâm hỏi.
"Đa tạ Diệp tỷ tỷ quan tâm, đều tốt, tay cũng không đau nữa." Mạnh Phi Triệt lễ phép trả lời.
"Đa tạ hai vị cô nương đã quan tâm nó." Mạnh phu nhân nói một câu cảm kích, sau đó liền mời Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan nhập tọa.
Một lát sau, Từ Lưu Quang cũng tới, không tránh khỏi lại lần nữa chào hỏi.
Thấy ba người các nàng đều tới đủ, Mạnh phu nhân liền đứng lên hành lễ với bọn họ.
"Phu nhân, không được." Ba người Dung Hoa vội đứng dậy nói.
"Ba vị cô nương nhận được." Mạnh phu nhân vẫn kiên trì uốn gối, sau đó lại nhìn Mạnh Phi Triệt, nói, "Nào, Triệt Nhi, dập đầu với ba vị tỷ tỷ, cảm tạ ơn cứu mạng của ba vị tỷ tỷ đi."
"Phu nhân, cái này thì không cần."
"Nên mà, nếu không nhờ ba vị cô nương trượng nghĩa cứu giúp, Triệt Nhi đã..." Nói tới đây, thanh âm Mạnh phu nhân trở nên nghẹn ngào, "Ba vị là ân nhân của Triệt Nhi, là phụ mẫu tái sinh của nó, cái khấu đầu này nhất định phải làm."
Mạnh gia năm đời đơn truyền, lần này nếu không phải các nàng cứu nhi tử, Mạnh gia rất có khả năng phải tuyệt hậu! Khi đó bà thật sự đã chết tâm rồi.
Nhan thị cũng đồng cảm, liền nói: "Mấy đứa nhận đi."
"Mau đứng lên đi, cánh tay còn bị thương đấy." Đổng Ngọc Lan tiến lên một bước, đỡ Mạnh Phi Triệt đứng dậy.
"Còn Kiều ca ca nữa, khi đó Kiều ca ca cũng chiếu cố Triệt Nhi rất nhiều." Mạnh phu nhân kéo hài tử tới trước mặt Kiều Vũ Thần, nói, "Cảm ơn con, Thần Nhi."
"Phu nhân quá lời, Thần Nhi lớn hơn Triệt Nhi đệ đệ, đương nhiên phải chiếu cố đệ ấy." Kiều Vũ Thần bày ra bộ dáng người lớn, trả lời.
Mọi người đều nhịn không được mà bật cười.
"Đứa nhỏ này." Nhan thị duỗi tay kéo Kiều Vũ Thần về phía mình.
Hai đứa nhỏ lại rủ nhau chơi đùa.
"Lão gia nhà ta vốn dĩ cũng sẽ tới đây, nhưng ông ấy cảm thấy vẫn nên để mọi người nói chuyện tự nhiên, còn thỉnh thứ lỗi." Mạnh phu nhân cười giải thích.
Nhan thị liền cười nói: "Hai người chúng ta và ba tiểu cô nương trò chuyện rất hợp ý."
"Đúng vậy, lão gia nhà ta là có ý đó." Mạnh phu nhân gật đầu, sau đó lại nhìn ba người Dung Hoa, "Ba vị cô nương đừng khách khí, muốn ăn cái gì gọi, có yêu cầu gì cứ nói."
Nói tới đây, Mạnh phu nhân không khỏi cảm thán một câu: "Đúng là hoa trong nước."
Dung Hoa tuyệt lệ lãnh đạm, Đổng Ngọc Lan minh diễm hào phóng, Từ Lưu Quang ôn nhu dịu dàng, ba người ngồi cùng một chỗ quả thật như tiên nữ trong tranh.
"Phu nhân quá khen." Dung Hoa đáp.
"Lời ta nói là thật. Đáng tiếc, ta chỉ có một tiểu quỷ nghịch ngợm này."
Từ Lưu Quang theo thói quen, vừa nghe câu này liền đỏ mặt cúi đầu.
"Tâm nguyện của phu nhân nhất định sẽ thành sự thật." Biết chuyện này không thể nói bừa trước mặt các cô nương, cho nên Nhan thị liền khéo léo chuyển chủ đề.
"Thật là hâm mộ phu nhân, có thể dạy ra một đôi nhi nữ xuất sắc như vậy." Mạnh phu nhân tán thưởng.
Dung Hoa mỉm cười.
Sắc mặt Nhan thị thay đổi, vội nói: "Phu nhân quá lời."
Tiệc này, bà vốn dĩ không muốn tới.
Mạnh gia chỉ là một gia đình tiểu thương, thân phận thấp hèn, bà không tới, bọn họ cũng không nói gì. Nhưng hầu gia lại nói sau này nhi tử phải làm đại sự, quen nhiều người có lợi chứ không hại. Cho nên, bà mới mang nhi tử tới đây.
Mạnh phu nhân cười nói: "Đúng rồi, Nghê Thường Phường tuy không bằng Cẩm Tú Phường, nhưng nếu phu nhân và ba vị cô nương có món đồ nào thích thì cứ việc lấy, lão gia nhà ta đã phân phó xuống, sau này các vị chính là khách quý."
Ý của Mạnh phu nhân là không thu tiền, có điều đám người Dung Hoa cũng không để ý. Đổng gia, Từ gia và Tây Ninh Hầu phủ đều có phòng may vá riêng, nếu cần mua sắm y phục thì chỉ cần sai hạ nhân ra ngoài, mà Dung Hoa cũng đã có nha đầu Lê Hoa biết làm quần áo.
"Khách khí rồi." Nhan thị khách sáo đáp một câu.
Mạnh phu nhân lại nói: "Phu nhân và ba vị cô nương nếu có ý định mở tiệm y phục hoặc phường may, Mạnh gia chúng ta sẵn sàng giúp đỡ."
Nhan thị mỉm cười gật đầu.
Dung Hoa lại như suy tư gì đó.
Mạnh phu nhân tính cách rộng rãi, nghe nói còn theo Mạnh lão gia đi nhiều nơi, kiến thức sâu rộng.
Ăn cơm xong, Nhan thị liền dẫn Kiều Vũ Thần cáo từ trước. Ngồi một lúc, ba người Dung Hoa cũng đứng dậy cáo từ.
Mạnh phu nhân dẫn nhi tử tiễn tới cửa viện.
Dung Hoa uyển chuyển từ chối, ngược lại kêu tiểu nhi tới, dẫn Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang tới thủy tạ bên kia.
"Hôm sau ta sẽ phải tới thôn trang." Từ Lưu Quang ghé vào lan can, đưa mắt nhìn mặt hồ lóng lánh.
Đổng Ngọc Lan nhíu mày: "Thật sự phải đi thôn trang sao?"
"Ừ, hôm nay ta tới chính là muốn nói với hai người chuyện này."
"Khi nào thì về?" Dung Hoa nhìn nàng, hỏi.
"Không biết, có lẽ là một tháng, hai tháng, hoặc là nửa năm, một năm..." Từ Lưu Quang lắc đầu. Lần này tổ mẫu thật sự tức giận, nói không chừng đã chán ghét nàng, muốn nàng ở thôn trang tĩnh dưỡng cả đời.
"Lưu Quang..." Hốc mắt Đổng Ngọc Lan đỏ lên.
Dung Hoa duỗi tay cầm lấy tay nàng, không biết phải nói thế nào mới tốt.
Gia đình quý tộc một khi muốn trục xuất người thì sẽ tìm cách đưa tới thôn trang, hoặc là chùa miếu, nhắm mắt làm ngơ, khi nào nghĩ tới thì mới đón về.
"Đừng như vậy." Từ Lưu Quang kéo tay hai người, "Tới thôn trang, ta còn tự do tự tại hơn ở đây, các người có thời gian cứ tới tìm ta chơi."
Dung Hoa mỉm cười: "Vậy được, nếu có thời gian ta sẽ tới, đến lúc đó Từ tỷ tỷ đừng chê ta phiền là được."
"Nếu muội mỗi ngày đều tới, ta mới mắng muội phiền phức." Từ Lưu Quang giả vờ tức giận.
"Hừ, tới lúc đó ta và Dung Hoa muội muội sẽ làm phiền muội dài dài." Đổng Ngọc Lan nói.
Không khí thương tâm vừa rồi lập tức được xua tan.
Vì Từ Lưu Quang phải lập tức tới thôn trang, nên Dung Hoa phân phó tiểu nhị đóng gói một ít thức ăn để nàng ấy mang lên đường.
Ba người thân mật nói chuyện tới mặt trời ngả về tây mới đứng dậy ra về.
"A." Lên xe ngựa, Đổng Ngọc Lan đột nhiên thở dài.
Dung Hoa nhìn nàng, cười nói: "Đổng tỷ tỷ không cần quá lo lắng, Từ tỷ tỷ sẽ tự chăm sóc chính mình." Nàng tin Từ Lưu Quang sẽ biết cách đối đãi với bản thân.
Đổng Ngọc Lan gật đầu: "Ừ, khi nào có cơ hội chúng ta đi thăm muội ấy."
........................
Nhiều ngày nay, Thành Quốc Công gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Phái người đi điều tra, nha đầu chết tiệt kia lại biến tòa nhà thành cái thùng sắt. Phái người đi trộm, bản thân lại sợ phủ đệ của lão thất phu Đổng Chí Cương ngay bên cạnh, chỉ sợ đồ còn chưa trộm được đã bị bắt lại!
Kêu Lâm Luật tới đó, đừng nói là gặp người, ngay cả cửa lớn hắn cũng chưa bước qua.
Nha đầu chết tiệt!
Trong bụng Thành Quốc Công tích đầy lửa giận.
Cái này không được, cái kia cũng không được.
Cuối cùng, ông ta nghĩ ra một biện pháp.
Xuống ta với Diệp Thế Lâm!
Tòa nhà ở ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền kia không thể động thủ, nhưng vẫn còn Diệp phủ bên này.
Diệp Thế Lâm không đón nàng về không được!
Mấy ngày nay, Diệp Thế Lâm nghe người khác nghị luận phía sau, nói ông ta tàn nhẫn, vứt bỏ chất nữ lẻ loi ra ngoài đường.
Nữ nhi hoài long thai, bản thân thăng quan tiến chức, Diệp Thế Lâm đang trong thời điểm xuân phong đắc ý, nghe những lời này thì không khỏi tức giận. Vừa từ nha môn trở về, ông ta đã vác theo gương mặt xanh mét tới viện của Diệp lão phu nhân.
"Nhi tử, con sao vậy? Ai chọc giận con?" Diệp lão phu nhân thấy sắc mặt ông ta âm u, liền hỏi.
Kia nha đầu chết tiệt kia!
Diệp Thế Lâm cầm ly trà trong tay đập xuống bàn một cái: "Còn không phải Ngũ nha đầu kia sao?"
"Ngũ nha đầu làm sao vậy?" Hiện tại Diệp lão phu nhân cũng bị cách hành sự của đứa cháu gái kia dọa sợ, vội hỏi.
"Bên ngoài đồn rằng con không dung được một đứa nha đầu lẻ loi." Diệp Thế Lâm cau mày, "Vẫn là phái người đón Ngũ nha đầu về đi, chuyện nó tự mình dọn ra ngoài thiên hạ không biết, nếu còn kéo dài không biết sẽ tạo thành tin đồn gì. Nó cũng ở ngoài lâu như vậy, nên đón về rồi."
Nha đầu chết tiệt thích làm theo ý của mình, hại thanh danh Diệp gia bị nàng mà hủy hoại!
"Được." Diệp lão phu nhân gật đầu, "Ta sẽ phái người đón nó trở về, miễn cho người ngoài nói nhăng nói cuội."
"Vâng." Diệp Thế Lâm lạnh giọng, "Nha đầu kia nếu không nghe lời, đời này của nó đừng hòng về đây, chúng ta cứ coi như phí công phí sức nuôi nó mấy năm vậy. Mặt mũi Diệp gia bị nó vứt đi hết, Diệp gia ta không có nữ nhi như nó! Miễn tới lúc quan trọng liên lụy với Châu Nhi và đám Hoằng Nhi!"
Sắc mặt Diệp lão phu nhân nặng nề, trong mắt lóe lên lửa giận.
Lần đó ở Tịch Nhan Cung nàng cư nhiên phất tay áo bỏ đi, cục tức này bà vẫn chưa tiêu trừ!
......................
Nói là đón Dung Hoa trở về nhưng hôm sau một chút động tĩnh cũng không có, Diệp lão phu nhân không định phái người qua đón nàng.
Nhìn bộ dáng kia hẳn là không muốn về nhà!
Hiện tại nha đầu đó có thể có Chiêu Vương và Kính Huệ công chúa chống lưng, càng thêm càn rỡ, trong cung còn không coi nương nương ra gì, nàng còn chuyện gì không dám làm?
Tự mình phái người qua đó, nàng không phải cũng không để ý sao?
Diệp Di Nguyệt nhìn mặt đoán ý, biết tâm trạng Diệp lão phu nhân không tốt nên dịu dàng hỏi thăm: "Tổ mẫu có chuyện phiền lòng sao? Cháu gái thấy sắc mặt người không tốt, có phải tối qua ngủ không ngon không? Có cần cháu gái đỡ người đi nghỉ ngơi không?"
Diệp lão thấy nàng ta ôn nhu săn sóc như vậy, trong lòng thầm nghĩ cháu gái nên phải có bộ dáng thế này! Ngoài mặt, bà ta lại thở dài nói: "Ta là đang lo cho Ngũ tỷ tỷ của cháu, một mình nó ở bên ngoài, cũng không biết có ăn uống được không? Hạ nhân hầu hạ có tận tâm hay không? Ở xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết. Chỉ là Ngũ tỷ tỷ của cháu vẫn còn tức giận, sợ là còn chưa nguôi bớt."
Diệp Di Nguyệt nhẹ giọng: "Tổ mẫu yên tâm, Ngũ tỷ tỷ tri thư đạt lễ, nhàn nhã dịu dàng, nhất định là đã sớm nguôi giận, nói không chừng còn đang mong tổ mẫu phái người qua đón về đấy. Tỷ ấy chắc vì da mặt mỏng nên xấu hổ không dám về." Nhìn sắc mặt của Diệp lão phu nhân, nàng ta tiếp tục, "Tổ mẫu, không bằng để Nguyệt Nhi đi đón Ngũ tỷ tỷ về được không? Tổ mẫu cứ yên tâm, Nguyệt Nhi nhất định sẽ mang được tỷ tỷ trở về, không để tỷ ấy tiếp tục ở ngoài chịu khổ nữa."
"Vẫn là Diệp Nhi cháu hiểu chuyện." Diệp lão phu nhân mỉm cười, vỗ tay Diệp Di Nguyệt, "Lần sau, cháu tiến cung cùng tổ mẫu, cũng lâu rồi không gặp Tứ tỷ tỷ đúng không?" Nhìn dung mạo của Diệp Di Nguyệt, bà ta liền từ ái nói, "Nguyệt Nhi cũng lớn rồi, cháu yên tâm, tổ mẫu sẽ không để cháu chịu ủy khuất."
Đây là nhắc tới hôn sự của mình sao? Trái tim nhảy dựng lên, Diệp Di Nguyệt vội cúi đầu, nói: "Cháu rất nhớ nương nương, nhưng nương nương lại không triệu kiến, cháu sợ nếu cứ như vậy theo tổ mẫu tiến cung sẽ làm hỏng quy củ."
Diệp lão phu nhân càng hiền từ: "Vẫn là Nguyệt Nhi suy nghĩ chu đáo, lần sau ta sẽ nhắc chuyện này với nương nương là được."
"Vậy Nguyệt Nhi cảm ơn tổ mẫu, cháu gái quả thật rất nhớ Tứ tỷ tỷ."
"Nếu nương nương biết tấm lòng của cháu, nàng ấy nhất định sẽ cao hứng."
"Vậy Ngũ tỷ tỷ... Khi nào cháu gái đi đón tỷ ấy về được?" Diệp Di Nguyệt lại hỏi.
Sắc mặt Diệp lão phu nhân trầm xuống, lạnh giọng: "Chờ thêm mấy ngày nữa đi."
"Vâng." Diệp Di Nguyệt gật đầu.
Thấy Diệp gia không có động tĩnh, Thành Quốc Công liền tiếp tục sai người châm chọc Diệp Thế Lâm.
Bị Diệp Thế Lâm thúc giục, Diệp lão phu nhân cuối cùng cũng kêu Diệp Di Nguyệt đi đón Dung Hoa.
"Mẫu mẫu, người yên tâm, cháu nhất định sẽ đưa được Ngũ tỷ tỷ trở về." Trước khi đi, Diệp Di Nguyệt bảo đảm, "Nếu Ngũ tỷ tỷ không muốn trở về, vậy cháu gái sẽ quỳ xuống cầu xin tỷ ấy."
"Vất vả cho cháu rồi." Diệp lão phu nhân vỗ tay nàng ta.
"Không vất vả." Diệp Di Nguyệt lắc đầu, sau đó hành lễ, dẫn nha đầu bà tử ra ngoài.
Nhưng lúc này trong phòng nghị sự của Thành Quốc Công phủ, Lâm phu nhân phẫn nộ quét mắt nhìn các quản sự: "Các ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta nghe xem!"