Quản sự trong phòng đều cúi thấp đầu, không ai dám mở miệng.
Lâm phu nhân thở hổn hển.
Cái gì là lỗ sạch vốn?
Cái gì là mất hết?
Bọn họ đều là một đám phế vật sao?
Khoảng thời gian này bà bỏ nhiều bạc như vậy là muốn kéo các cửa hàng vào lại quỹ đạo, nhưng đám phế vật này không hoàn thành nhiệm vụ, còn nói tất cả đều mất hết?
Bà dường như đã bỏ tất cả vào đó.
Đây không chỉ là sản nghiệp trên danh nghĩa của Thành Quốc Công phủ, trong đó còn có của hồi môn của mình.
Nhiều cửa hàng như vậy, tất cả đều nói là lỗ sạch vốn?
Đám phế vật!
Lâm phu nhân tức giận nhìn đám quản sự trong phòng.
Bọn họ ngay cả hít thở cũng không dám.
Bọn họ cũng nghĩ không ra!
Ở đây phần lớn đều là người mới, kinh nghiệm vốn không bằng các lão chưởng quầy, nhưng tất cả cũng không phải kẻ bất tài. Bọn họ đương nhiên muốn làm thật tốt để chứng minh năng lực, giành được hảo cảm của chủ tử.
Bọn họ muốn làm tốt, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Kỳ thật, tất cả đều dựa theo lệ thường trước kia mà làm, còn tuân theo phân phó của chủ tử, nửa điểm cũng không làm sai!
Nhưng việc buôn bán vẫn cứ loanh quanh lòng vòng như vậy, sự tình cuối cùng đi tới bộ dạng này.
Bọn họ cũng nghĩ không ra!
Trong phòng an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động.
Lâm phu nhân thấy tất cả cúi đầu, một chữ cũng không nói, càng thêm tức giận, duỗi tay hất đổ ấm trà trên bàn xuống đất, mắng: "Phế vật, một đám vô dụng! Lâm gia nuôi các ngươi để làm gì? Là để các ngươi ăn cơm không hay sao? Chỉ một chút việc nhỏ là quản lý cửa hàng mà thôi, thế mà dám nói mất hết tất cả?"
"Tiểu nhân đáng chết, phu nhân tha mạng." Đám người vội quỳ xuống đất.
Có kẻ to gan ngẩng đầu nói: "Phu nhân, chuyện lần này thật sự rất kỳ lạ, chúng tiểu nhân đều dựa theo lệ thường và ý của phu nhân để hành sự, nhưng không ngờ..."
"Ý ngươi là đây là lỗi của ta? Là ta trách oan các ngươi?" Lâm phu nhân cười lạnh.
"Tiểu nhân không dám." Người nọ vội cúi đầu, "Tiểu nhân không dám nghĩ như vậy."
"Không dám? Hừ, ta thấy ngươi có cái gì mà không dám hả? Trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy!"
"Phu nhân tha mạng!" Người đó toát hết mồ hôi lạnh. Hắn chẳng qua là ăn ngay nói thật, không ngờ phu nhân lại không nói đạo lý như thế.
"Phu nhân bớt giận, chuyện quan trọng trước mắt là phải nghĩ cách giải quyết những chuyện này." Tâm phúc đứng sau Hoàng ma ma thấp giọng khuyên.
Trách nhiệm này vẫn là chờ sự tình giải quyết xong rồi truy cứu.
Lâm phu nhân thở hổn hển, hừ lạnh một tiếng.
"Các ngươi lui xuống đi, chờ phu nhân và hầu gia thương nghị rồi sẽ thông tri cho các người bước kế tiếp phải làm thế nào." Hoàng ma ma nói với đám người trong phòng.
"Tạ phu nhân." Mọi người cảm tạ một tiếng, sau đó vội vàng đứng dậy lui ra ngoài.
"Phu nhân, người đừng lo lắng, còn có hầu gia, ngài ấy chắc chắn có biện pháp giải quyết." Hoàng ma ma an ủi.
"Dọn hết đồng này về." Lâm phu nhân chỉ vào sổ sách trên bàn, nói.
"Vâng." Hoàng ma ma phân phó người cầm sổ sách, lại kêu người vào thu dọn mảnh vỡ dưới đất, rồi đỡ Lâm phu nhân về chính viện.
Trở về chính viện, Lâm phu nhân kêu mấy đại a đầu tâm phúc, Hoàng ma ma cùng mình xem xét sổ sách.
Tất cả nhanh chóng làm việc, kiểm tra vô cùng tỉ mỉ.
Nhưng trước sau vẫn không nhìn ra sơ hở gì.
Lâm phu nhân đập bàn, trầm giọng: "Rốt cuộc là ai cố ý nhằm vào Lâm gia chúng ta?"
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, sao lại có một cơn lốc xoáy cuốn vào sản nghiệp của Lâm gia và cửa hàng hồi môn của mình chứ?
"Phu nhân, có phải đối thủ của Bạch gia không?" Hoàng ma ma nghĩ nghĩ, nói, "Bởi vì quan hệ giữa Quốc Công phủ và Bạch gia, cho nên..."
Nên mới chọn xuống tay với Lâm gia?
Lâm phu nhân nhíu mày, suy xét một lúc rồi lắc đầu: "Không, đối thủ của Bạch gia đều là thương nhân, bọn chúng sao dám đối nghịch với Quốc Công phủ? Chắc chắn không ai hồ đồ như vậy."
Thành Quốc Công phủ không phải gia đình tiểu thương bình thường, bọn họ là quan, hơn nữa trong cung còn có Thái hậu.
Đám thương nhân thấp kém nào có lá gan đối phó Lâm gia?
Hoàng ma ma lại nói: "Bạch gia có Quốc Công phủ chúng ta chống lưng, đối thủ của Bạch gia nói không chừng cũng có chỗ dựa."
Có thể làm đối thủ của Bạch gia, nhất định không phải thương nhân bình thường.
Bạch gia có thể tìm Lâm gia làm chỗ dựa, vậy người khác cũng có thể làm chuyện tương tự.
Lâm phu nhân nghe xong, cung mày nhíu lại càng chặt: "Rất có khả năng!"
"Hay là chờ hầu gia trở về, phu nhân cùng ngài ấy thương lượng xem sao?" Hoàng ma ma hỏi.
"Tối nay hầu gia mới về, trước mắt chúng ta xem kỹ lại sổ sách, xem có thể nhìn ra sơ hở gì không." Lâm phu nhân nói.
Tiếp tục trợ cấp đã không còn khả năng nữa, huống hồ trong tay cũng không còn nhiều bạc, bà cũng không thể kêu Quốc Công phủ chi tiền ra.
Nhưng... Cục diện rối rắm này nên giải quyết thế nào đây?
Chắc chắn là có người muốn hãm hại Lâm gia.
Nếu tiếp tục chi viện thì sẽ càng nguy hiểm, nếu lại ném đá xuống sông thì phải làm sao?
Một tay Lâm phu nhân chống trán.
Không buôn bán nữa? Có thể cho thuê mấy cửa hàng này sao?
Hay là bán hết?
Bán thì không được, Lâm gia nếu không có nguồn thu bên ngoài, chỉ dựa vào bổng lộc của Quốc Công gia và nhi tử thì hoàn toàn không trả nổi chi phí sinh hoạt của Quốc Công phủ.
Lâm phu nhân đau đầu tựa như bị kim đâm.
Huynh muội Lâm Luật và Lâm Nhược đi tới, thấy người trong phòng đều chăm chú xem sổ sách thì không khỏi kinh ngạc.
Lâm Nhược mở miệng hỏi: "Mẫu thân, người đây là..."
Lâm Luật nhìn tình hình trong phòng, cau mày nhìn Lâm phu nhân, hỏi: "Mẫu thân, các cửa hàng lại xảy ra vấn đề gì sao?" Trời nóng, lần trước hắn lại bị bệnh, cho nên Lâm phu nhân dứt khoát để hắn nghỉ ngơi không làm gì.
Vì thế, mấy ngày nay hắn ở nhà tĩnh dưỡng. Chuyện trong phủ mấy tháng qua, hắn cũng biết ít nhiều.
"Ừ." Lâm phu nhân gật đầu.
Đâu chỉ là xảy ra vấn đề!
Thấy thần sắc Lâm phu nhân ngưng trọng, Lâm Nhược liền đi tới, khuyên: "Mẫu thân đừng quá lao lực, có chuyện gì cứ giao cho hạ nhân đi làm là được." Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa thái dương cho bà ta.
"Được rồi." Lâm phu nhân thở dài một tiếng, nói với huynh muội bọn họ: "Hai đứa về phòng đi."
Lâm Luật không đi, lại nói: "Mẫu thân, nhi tử ở lại giúp người."
Nhìn sắc mặt mẫu thân, sự tình lần này tương đối nghiêm trọng.
"Không cần, hiện tại chờ phụ thân con về rồi nói." Lâm phu nhân phất tay.
Lâm Luật cũng không kiên trì, liền cùng Lâm Nhược lui ra ngoài.
.....................
"Diệp Di Nguyệt?" Nghe nói Diệp Di Nguyệt tới cửa, Dung Hoa ngồi ngay hành lang không khỏi nhíu mày, hỏi: "Nàng ta tới đây làm gì?"
Nàng ta không phải sợ nàng hay sao?
Từ sau đêm đó, nàng ta thấy nàng như chuột gặp mèo.
Hiện tại sao lại tới đây?
Đúng là kỳ quái.
"Lục tiểu thư không nói." Hồng Đậu lắc đầu.
"Được rồi, mời nàng ta tới thiên thính uống trà, lát nữa ta sẽ qua." Dung Hoa phân phó.
"Vâng." Hồng Đậu xoay người lui xuống.
Diệp Di Nguyệt này không có việc sẽ không tới cửa!
Dung Hoa nhanh chóng đứng dậy.
Lê Hoa bưng mâm cười tủm tỉm đi tới, bên cạnh còn có Xuân Thiên.
Hai người hành lễ, Xuân Thiên liền cười nói: "Tiểu thư, bánh đậu xanh đã làm xong rồi."
"Ừ, tạm thời để đó đi, lát nữa ta sẽ ăn." Dung Hoa gật đầu, nhìn mâm bánh đậu xanh thơm ngon liền nói với Lê Hoa, "Để cho ta mấy miếng là được, còn lại các ngươi chia nhau ăn đi."
"Vâng, tiểu thư."
Dung Hoa không thay y phục, chỉ chải lại đầu rồi dẫn Lưu Tô qua bên thiên thính.
Nội thất làm bằng gỗ mạ vàng, bình sứ cắm mai đỏ, gối ôm trên ghế dùng gấm vóc màu xanh biếc bọc, bên trên còn thêu hoa đinh hương
Đơn giản, thanh tao, lịch sự...
Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Diệp Di Nguyệt không khỏi ghen ghét.
Không ngờ nàng ở ngoài còn dễ chịu hơn ở nhà!
Nha đầu chết tiệt!
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Diệp Di Nguyệt hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Dung Hoa đi tới, vội đứng dậy hành lễ: "Ngũ tỷ tỷ."
Dung Hoa trả lễ, đi qua, nói: "Lục muội muội, ngồi đi." Sau đó còn phân phó Hàm Tiếu bên cạnh dâng trà mới và điểm tâm.
"Nơi này của ta không có gì nhiều, Lục muội muội đừng ghét bỏ." Dung Hoa cầm ly trà, cười nói.
"Ngũ tỷ tỷ quá lời, muội muội nơi nào là người thích bắt bẻ như vậy?"
Dung Hoa cúi đầu uống trà, lại nói: "Lục muội muội không chê thì tốt."
Diệp Di Nguyệt cũng uống một ngụm, đưa mắt nhìn xung quanh, cười nói: "Nơi này của Ngũ tỷ tỷ, cái nào cũng là đồ tốt, nhìn xem, hình thêu trên gối ôm này thật tinh tế."
"Lầ Lê Hoa làm đây." Dung Hoa khẽ cười, "Nếu Lục muội muội thích, ta đây liền kêu Lê Hoa thêu cho muội mấy cái."
"Không cần phiền phức như vậy, muội chỉ là thuận miệng nói thôi." Diệp Di Nguyệt lắc đầu, lại quan tâm hỏi, "Ngũ tỷ tỷ ở đây có quen hay không? Muội muội rất lo cho tỷ. Còn Nhị ca nữa, ngày nào huynh ấy cũng nhắc tới tỷ."
"Không tồi." Dung Hoa nhàn nhạt đáp hai chữ, không có ý định nói chuyện với nàng ta. Cho dù nàng ta là huyết mạch duy nhất của Diệp Thế Hiên, nàng cũng không định trở thành tỷ muội thân thiết với kẻ tâm thuật bất chính như nàng ta.
Diệp Di Nguyệt thấy nàng lãnh đạm, cũng không để bụng, liền hỏi: "Ngũ tỷ tỷ, khi nào tỷ mới dọn về?"
Dung Hoa mỉm cười, hỏi lại: "Hôm nay Lục muội muội tới đây là muốn hỏi ta khi nào trở về sao?"
Diệp Di Nguyệt cúi đầu, dịu ngoan đáp: "Muội là nhớ tỷ tỷ nên mới tới đây."
"Vậy sao? Lục muội muội, giữa ta và muội không cần khách khí như vậy, muội có gì cứ trực tiếp nói đi."
Làm bộ làm tịch ra vẻ tỷ muội tình thâm cho ai xem chứ?
"Ngũ tỷ tỷ..." Trên mặt Diệp Di Nguyệt hiện lên tia ủy khuất, "Muội thật sự nhớ Ngũ tỷ tỷ, trước kia còn thường xuyên gặp, hiện tại không còn ở hội nữa. Hiện tại Tứ tỷ tỷ cũng vào cung, trong phủ chỉ còn một mình muội, ở nhà không còn ai cùng trò chuyện nữa."
Dung Hoa xoa xoa cánh tay nổi da gà, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Tổ mẫu có khỏe không?"
Diệp lão phu nhân dù sao cũng là trưởng bối trên danh nghĩa của nàng. Diệp Thế Hiên với nàng có ơn dưỡng dục, chỉ cần Diệp gia không tính tế, không lợi dụng nàng, vậy mọi người có thể an tường như trước kia.
"Không tốt lắm." Diệp Di Nguyệt thuận theo lời của nàng, nói, "Tổ mẫu ngày nào cũng lo cho tỷ, không biết tỷ ở đây có an toàn, có ăn uống được không... Còn có Đại bá cũng nhớ thương tỷ. Ngũ tỷ tỷ, hay là tỷ dọn về đi, ở trong nhà rất tốt, tỷ dọn ra đây, người khác không biết sẽ nói này nói nọ đấy."
Dung Hoa chỉ cười: "Người khác muốn nghĩ thế nào thì mặc kệ bọn họ đi."
"Ngũ tỷ tỷ, vẫn là dọn về đi, tổ mẫu và Đại bá lo lắng cho tỷ như vậy... Ngũ tỷ tỷ, có phải tỷ lo hôn sự với Lâm gia không? Ngũ tỷ tỷ yên tâm, tổ mẫu và Đại bá đã giải quyết ổn thỏa, tỷ tỷ không nghe nói sao?"
Dung Hoa gật đầu: "Có nghe nói."
Bọn họ là vì muốn leo lên chỗ hiển hách hơn nên đương nhiên không coi Lâm gia vào mắt!
"Sự tình cũng đã giải quyết, vậy Ngũ tỷ tỷ dọn về đi, tỷ muội chúng ta..." Sắc mặt Diệp Di Nguyệt mang vẻ thương tâm, "Phụ thân không còn nữa, mấy năm nay, Ngũ tỷ tỷ và muội đều chịu ơn dưỡng dục của Đại bá... Tỷ tỷ dọn ra như vậy, Đại bá và tổ mẫu sẽ chịu không ít lời ra tiếng vào."
Dung Hoa an tĩnh nhìn nàng ta.
Diệp Di Nguyệt bị nhìn tới khó xử, theo bản năng đưa mắt nhìn Lưu Tô phía sau, cụp mi rũ mắt, tiếp tục nói: "Người khác không biết sẽ nói Đại bá không dung nổi chúng ta." Diệp Di Nguyệt kéo tay Dung Hoa, thành khẩn nói, "Ngũ tỷ tỷ, trở về đi."
"Là tổ mẫu kêu muội tới đây đón ta?" Dung Hoa rụt tay, "Hay là Đại bá?"
Diệp Di Nguyệt lắc đầu: "Không ai kêu muội tới cả, là muội tự tới, Ngũ tỷ tỷ đừng hiểu lầm."
"Vậy sao?" Dung Hoa mỉm cười, nàng ta có lòng tốt tới đón nàng về sao? Từ khi nào tình cảm giữa bọn họ tốt như vậy?
"Là thật." Diệp Di Nguyệt không ngừng gật đầu.
"Ta ở đây rất tốt, Lục muội muội trở về đi." Dung Hoa nghiêm túc nói, "Muội cố gắng chăm sóc tổ mẫu và Đại bá."
"Ngũ tỷ tỷ." Diệp Di Nguyệt tức giận nhìn nàng, "Sao tỷ bất hiếu như vậy? Sao có thể để Đại bá vì tỷ mà ở nhà cáo bệnh chứ?"
"Lục muội muội nghĩ nhiều rồi." Dung Hoa rót trà, lại nói, "Lần trước tổ mẫu và Đại bá nói vậy, ta tới đây chỉ vì giải sầu thôi."
Diệp Di Nguyệt cắn môi: "Ý của Ngũ tỷ tỷ là không trở về sao?"
Dung Hoa mỉm cười, coi như đồng ý.
"Mặc kệ phát sinh chuyện gì sao? Cho dù người khác nói tổ mẫu và Đại bá không phải?" Diệp Di Nguyệt nhíu mày.
"Miệng là của người đời, bọn họ muốn nói gì thì kệ họ đi." Dung Hoa khẽ cười, nàng vất vả lắm mới dọn tới đây, sao có thể trở về?
Cho dù Diệp gia có ơn dưỡng dục, nàng cũng không dọn về!
"Vậy..." Diệp Di Nguyệt đứng dậy, "Vậy muội xin cáo từ, sau này sẽ lại tới thăm Ngũ tỷ tỷ."
Đợi nàng ta ra ngoài, Dung Hoa mới phân phó Lưu Tô: "Đi tra xem, bên phía Diệp gia đã xảy ra chuyện gì?
Đây là ý của Diệp Di Nguyệt?
Sao có thể?
"Bên phía Diệp gia có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì." Lưu Tô lắc đầu, "Có điều mấy ngày nay Diệp đại nhân có chút không hài lòng."
"Vậy sao?" Dung Hoa nhíu mày, "Ông ta xảy ra chuyện gì?"
Lưu Tô đáp: "Có người nói ông ta không dung được tiểu thư, tâm ngoan cay độc."
"Ngươi đi tra xem, là ai đứng phía sau giở trò?" Dung Hoa nhẹ giọng.
Đây không phải là muốn ép Diệp Thế Lâm đón nàng trở về sao?
Vì đồ vật phụ thân để lại?
Là ai?
Là ai để lộ tin tức?
Chuyện này, bên mình chỉ có nàng, Lưu Tô, Túy Đồng và Chu Hành biết, ngay cả Thạch ma ma và Lê Hoa cũng không rõ.
Vậy...
Là tiền trang Hằng Thông để lộ bí mật sao?
"Cẩn thận một chút." Dung Hoa lại dặn dò.
"Vâng." Lưu Tô gật đầu.
.........................
Thấy Diệp Di Nguyệt vẫn giữ được bình tĩnh, Linh Đang nhịn không được mà hỏi: "Tiểu thư, chúng ta cứ trở về như vậy hay sao? Hay là ngày mai lại tới?"
Tiểu thư đã hứa với lão phu nhân sẽ đưa Ngũ tiểu thư trở về.
Nhưng hôm nay cứ đi vậy thôi sao?
Sự tình chưa hoàn thành, tiểu thư trở về không phải sẽ bị lão phu nhân trách cứ ư?
"Đương nhiên không thể trở về như vậy." Diệp Di Nguyệt khẽ cười.
"Tiểu thư có cách khác sao?" Linh Nhi cũng hỏi.
"Ừ." Diệp Di Nguyệt gật đầu.
Linh Đang và Linh Nhi hai mặt nhìn nhau, đều tỏ vẻ khó hiểu.
Người cũng đã rời đi rồi, còn có biện pháp gì chứ?
Diệp Di Nguyệt chỉ cười không giải thích.
Ra tới bên ngoài, Diệp Di Nguyệt không lên xe ngựa, mà ngay tại đó nhấc váy, quỳ xuống.
☘️☘️☘️☘️☘️
Cuối cùng cũng xong, bây giờ tui lên tàu về quê nhé, mai sẽ có chương mới. Hứa!!!!