Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 46: Giỏ tre múc nước như công dã tràng



Ba tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.

Trên người Thanh Hà công chúa chỉ có độc nhất cái yếm thêu hình củ sen, cánh tay như ngó sen, thon dài thẳng tắp, làn da tuyết trắng như ngọc.

Thân mình Lâm Luật loạng choạng, vạn phần kinh ngạc nhìn Thanh Hà công chúa. Như bừng tỉnh lại, mặt hắn hồng hồng, vội vàng cúi đầu nghiêng người, nói: "Công chúa thứ tội."

Thanh Hà công chúa chỉ tay vào Lâm Luật, hét to: "Cút, còn không cút cho bổn cung!"

Hai cung nữ luống cuống phủ thêm áo khoác cho nàng.

Lúc này, hạ nhân bên ngoài nghe động tĩnh vội vàng chạy tới, viện này cách sân khấu kịch không xa, tiếng thét của ba người cũng dẫn khách khứa tới.

Nam tân cũng có người qua xem, ngay cả tân lang quan Thất hoàng tử nghe tin cunxgg mang theo men say chạy tới. Vừa thấy tình cảnh trong phòng, Thất hoàng tử liền tỉnh rượu, xoay người đấm Lâm Luật một quyền: "Hỗn đản!"

Mấy vị hoàng tử phi cũng giật nảy mình.

Sao đột nhiên lại xảy ra sự tình như vậy?

Lâm Luật không tránh né, cứ mặc Thất hoàng tử đánh một quyền, mắt trái lập tức sưng to.

"Ta đánh chết tên hỗn đản nhà ngươi." Thất hoàng tử nổi trận lôi đình.

Những người khác vội duỗi tay kéo Thất hoàng tử lại.

Đại hoàng tử phi nháy mắt cho quản sự ma ma, quản sự ma ma liền mời khách khứa trách đi, mọi người cũng thức thời nhanh chóng cáo lui.

"Đại hoàng tẩu, Tứ hoàng tẩu, muội ra ngoài tiếp đãi bọn họ." Tằng Mính lên tiếng.

"Ừ." Đại hoàng tử phi gật đầu.

Thời điểm rời đi, Tằng Mính thuận tay lôi Lục hoàng tử theo cùng.

Thanh Hà công chúa vừa tức vừa thẹn, gương mặt đỏ bừng, duỗi tay chỉ vào mặt Lâm Luật, lớn tiếng: "Mắt ngươi bị mù không hả? Sao lại tùy tiện xông loạn? Bổn cung phải móc cặp mắt ngươi ra!"

Lâm Luật quỳ xuống: "Là vi thần đường đột mạo phạm công chúa, muốn đánh muốn giết tùy công chúa xử trí."

"Con của ta." Lâm phu nhân khóc lóc ôm lấy Lâm Luật, "Công chúa tha mạng, Lâm gia chúng ta chỉ có độc đinh này thôi."

Dứt lời, bà ta vừa đấm vừa mắng hắn: "Sao con lại chạy tới đây?"

Lâm Luật lắc đầu: "Uống chút rượu, muốn nghỉ ngơi một chút, vốn có một nha đầu dẫn đường, nhưng không biết nàng ta dẫn đường thế nào, cứ vậy mà đi tới đây." Lâm Luật tỏ vẻ vô tội, vừa nói vừa lắc đầu để duy trì thanh tỉnh.

Sắc mặt Thất hoàng tử càng lạnh hơn, tròng mắt như phóng ra đao căm tức nhìn Lâm Luật: "Ngươi uống say? Nên không biết? Lý do hay lắm!"

"Vi thần đáng chết." Lâm Luật vẫn bày ra bộ dáng mặc hoàng gia xử trí.

"Bổn cung muốn móc cặp mắt của hắn!" Thanh Hà công chúa trừng mắt nhìn Lâm Luật, nghiến răng nghiến lợi.

"Công chúa tha mạng." Lâm phu nhân sướt mướt cầu xin, "Luật Nhi là uống say nên mới bị người có tâm tính kế."

"Thanh Hà." Đại hoàng tử phi ôm lấy Thanh Hà công chúa, thấp giọng, "Hôm nay là ngày lành của Tiểu Thất."

Mọi chuyện nên vì đôi tân nhân mà suy nghĩ.

Thanh Hà công chúa cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Thất hoàng tử lạnh giọng quát: "Ai? Là ai dẫn Lâm thế tử tới?"

Một tiểu cung nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi run rẩy bước ra: "Là nô tỳ, nô tỳ không biết công chúa ở đây, nô tỳ đáng chết." Nói xong, nàng ta dập đầu liên tục.

"Ngươi không biết vào trong xem xét trước hả?" Dương Mặc Tuyết quát, "Cho dù không phải công chúa, những khách nhân khác không có khả năng ở đây hay sao? Hôm nay đông người, ngươi không biết vào trong quan sát hả?"

"Tiện nô vô dụng, đáng chết!" Thất hoàng tử quát, "Người đâu, kéo ả ta xuống nghiêm hình khảo vấn, xem ả ta hôm nay phụng mệnh của ai, bị ai sai sử!"

"Điện hạ tha mạng, nô tỳ bị oan, nô tỳ bị oan." Tiểu cung nữ khóc lóc mặc người ta kéo đi.

Ngày hỉ của huynh trưởng lại xảy ra chuyện gièm pha, kim chi ngọc diệp như Thanh Hà công chúa nào từng chịu ủy khuất như thế? Có điều, nàng ta vẫn cố nén nước mắt: "Còn nha đầu đụng vào ta kia nữa, khẳng định không tốt đẹp gì."

Nghĩ nghĩ, nàng lại không thể nhớ ra gương mặt của cung nữ kia trông như thế nào.

Thanh Hà công chúa đưa mắt nhìn hai cung nữ của mình, các nàng cẩn thận nghĩ lại, nhanh chóng miêu tả dung mạo của người kia.

Thất hoàng tử lập tức phái người đi bắt ả.

Nha đầu kia rất nhanh bị kéo lại đây, run rẩy quỳ dưới đất, chỉ xin tha mạng, nói bản thân khi đó nhất thời không chú ý.

Cho nên đây cũng là trùng hợp? Thất hoàng tử nổi trận lôi đình, sao người kéo nàng ta ra ngoài khảo vấn.

Đại hoàng tử phi và Dương Mặc Tuyết vội giảng hòa.

Dù sao vẫn phải lấy hôn lễ làm trọng.

Còn về đám người Thanh Hà công chúa và Lâm Luật, Thất hoàng tử tự an bài nhân thủ đưa vào cung.

Nghe được tin, Tề Quý Phi giận tím mặt: "Lâm gia, sao bọn họ dám!"

Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu nghe tin xong sắc mặt cũng không tốt. Ba người không nói chuyện, chỉ có Tề Quý Phi thấp giọng nức nở.

Qua một hồi, đám người Thanh Hà công chúa mới tới.

Vừa thấy đôi mắt ửng đỏ của nữ nhi, Tề Quý Phi liền đứng dậy, kéo nàng vào lòng: "Con của ta."

Thời điểm ở Thất hoàng tử phủ, Thanh Hà công chúa cố nén cảm xúc, một giọt nước mắt cũng không rơi ra, nhưng hiện tại về cung, nhìn thấy Tề Quý Phi, nước mắt liền rơi đầy mặt: "Mẫu phi."

Thành Quốc Công cùng Lâm phu nhân dẫn theo Lâm Luật cung kính quỳ xuống.

Ánh mắt của Chính Đức Đế như muốn ăn thịt người.

Trong mắt Chính Đức Đế, vì chuyện ông từ chối ý tứ của Lâm Thái Hậu, cho nên Lâm gia mới giở trò tính kế nữ nhi.

Thật to gan!

"Vi thần không có cách dạy con, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt." Thành Quốc Công thành khẩn xin tội, vẻ mặt thẹn thùng.

Chính Đức Đế phẫn nộ, trừng mắt nhìn ông ta và Lâm Luật: "Ai cho các ngươi lá gan tính kế nữ nhi của trẫm hả?"

"Hoàng Thượng, đều do vi thần mê rượu, vô ý để người ta tính kế, mạo phạm công chúa." Lâm Luật dập đầu.

"Ngươi còn nói chính mình vô tội?" Chính Đức Đế tức giận hất ly trà trên bàn qua.

"Hoàng Thượng tha mạng." Thành Quốc Công, Lâm phu nhân và Lâm Luật vội dập đầu.

"Hoàng Thượng." Lâm Thái Hậu được cung nữ dìu tới, "Hoàng Thượng bớt giận, ngài cũng coi như nhìn Luật Nhi trưởng thành, từ nhỏ hài tử này đã là người khiêm tốn hữu lễ."

"Ý của mẫu hậu là Lâm Luật vô tội, hắn có tội là vì nha đầu Thanh Hà?" Tề Quý Phi ngẩng đầu hỏi.

"Quý Phi, ai gia không có ý này." Lâm Thái Hậu lắc đầu nói.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.

Thanh Hà công chúa ương ngạnh, trong cung ức hiếp vô số người, nếu có kẻ muốn thừa dịp báo thù vẫn có khả năng.

"Ngậm máu phun người." Thanh Hà công chúa tức giận tới dậm chân nhưng nhanh chóng bị Tề Quý Phi ôm lại.

Sắc mặt Chính Đức Đế ngày càng đen hơn.

Lâm Thái Hậu cũng không mở miệng.

"Hoàng Thượng." Phương Hoàng Hậu tuy tức giận nhưng vẫn còn giữ được bình tĩnh, nghe Lâm Thái Hậu nói vậy, bà liền khuyên giải, "Trước mắt phải lấy khuê danh của Thanh Hà làm trọng."

Chính Đức Đế nhìn nữ nhi khóc lóc thê lương, ánh mắt như con dao khóa chặt phụ tử Thành Quốc Công và Lâm Luật.

Phương Hoàng Hậu tiếp tục: "Hoàng Thượng, sự tình đã tới nước này, Thanh Hà chỉ đành phải gả cho Lâm gia."

"Hừ." Chính Đức Đế hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Sự tình xem như thành công? Trong lòng ba người Thành Quốc Công, Lâm Luật và Lâm phu nhân đều vui vẻ cúi thấp đầu.

"Đúng vậy, Hoàng Thượng." Lâm Thái Hậu gật đầu, "Hoàng Hậu nói đúng, hiện tại khuê danh của Thanh Hà là quan trọng nhất."

Sắc mặt Chính Đức Đế đen như đáy nồi.

Tề Quý Phi tức giận tới cả người run rẩy: "Ai tính kế Thanh Hà, bổn cung sẽ kéo hắn ra lăng trì xử trảm!" Bà không tin Lâm gia vô tội, nhất định là bọn họ đứng sau tính kế!

"Quý Phi, ngươi bình tĩnh một chút." Lâm Thái Hậu nhìn Tề Quý Phi, khuyên, "Hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện của Luật Nhi và Thanh Hà."

"Hoàng Thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho Thanh Hà." Tề Quý Phi khóc nức lên.

Chính Đức Đế nhấp môi nhìn Tề Quý Phi thương tâm nức nở.

Nữ nhi đã bị nhìn thấy hết, hiện tại còn có thể thế nào?

Đó là công chúa hoàng gia, thanh danh vô cùng quan trọng.

Thanh Hà công chúa khụt khịt mấy cái, ánh mắt lướt qua Lâm Luật áo mũ chỉnh đang tề quỳ dưới đất, cuối dùng dừng trên gương mặt nặng nề của Chính Đức Đế, khóc lên: "Phụ hoàng, nữ nhi không gả, nữ nhi cho dù có chết cũng không gả cho tên khốn khiếp Lâm Luật này! Phụ hoàng..."

"Thanh Hà..." Chính Đức Đế thở dài.

Phương Hoàng Hậu lên tiếng: "Việc đã tới nước này, hôn sự cứ quyết định vậy đi."

Chính Đức Đế khẽ gật đầu.

Tề Quý Phi khóc càng thương tâm nhưng lại không nói được một câu phản đối.

"Phụ hoàng, con không gả, con không gả." Thanh Hà công chúa hét lớn, "Gả cho tên tiểu nhân âm hiểm này, chi bằng con chết đi thì hơn!"

Dứt lời, nàng ta liền phóng về phía cây cột.

Ma ma cung nữ bên cạnh vội giữ người lại.

Tề Quý Phi ôm nàng ta, khóc lóc: "Con của ta, nếu con chết rồi ta phải làm sao?"

"Mẫu phi, con không muốn gả cho Lâm Luật." Thanh Hà công chúa khóc lên, gào tới ngất xỉu.

Trong điện nhất thời trở nên hỗn loạn.

Chờ thái y bắt mạch cho Thanh Hà công chúa xong, nói là không sao, mọi người mới thật sự yên tâm.

Thấy Thanh Hà công chúa phản ứng kịch liệt như vậy, Tề Quý Phi lại khóc lóc cầu xin, Chính Đức Đế mới không lập tức hạ chỉ tứ hôn cho nàng ta và Lâm Luật.

Rời khỏi cung điện của Tề Quý Phi, Lâm Thái Hậu nháy mắt cho ba người Thành Quốc Công, ý bảo không cần nóng nảy. Bọn họ gật đầu, sau đó liền xuất cung.

..........................

Sự tình giống như gió xuân rất nhanh truyền khắp kinh thành.

Chuyện gì cũng có.

Có người nói Thanh Hà công chúa yêu thầm Lâm luật, vì thế lập ra cái bẫy.

Cũng có người nói Lâm Luật thích công chúa, cho nên tính kế nàng ta.

Cũng có kẻ nói người công chúa đắc tội tới trả thù, Lâm Luật này vô tình tai bay vạ gió.

Chuyện ồn ào huyên náo đầu đường cuối ngõ mọi người đều biết, nhưng đa phần ai ai cũng tin rằng Thanh Hà công chúa ái mộ Lâm Luật, bởi vì hôm đó là đại hôn của Thất hoàng tử, Thanh Hà công chúa xuống tay vô cùng dễ dàng.

Dung Hoa không tham dự hôn lễ của Thất hoàng tử, nhưng sự tình rất nhanh liền biết được.

Nàng khẽ cười, ánh mắt vẫn dừng trên cuốn sách: "Lâm Luật này thật đúng là, cái gì cũng có thể làm ra được." Vừa nói vừa lắc đầu, nàng lại hỏi Lưu Tô, "Người bị bắt đã mở miệng chưa?"

Cái bẫy mà Lâm gia bố trí, mục đích phía sau đơn giản là muốn cưới Thanh Hà công chúa về làm bùa hộ mệnh.

Hôm đó là đại hôn của Thất hoàng tử, người đông, hành động dễ dàng.

"Không, bọn họ không chịu nổi khổ hình, đã chết." Lưu Tô trả lời.

Cho nên bên ngoài có truyền thế nào đây cũng chỉ là sự trùng hợp! Dung Hoa gõ gõ ngón tay lên bàn, hỏi: "Vương gia có nói gì không?"

"Vương gia chỉ nói tiểu thư không cần lo lắng." Lưu Tô đáp.

Chu Hành lo cho nàng, sợ Lâm Luật cưới được Thanh Hà công chúa, Lâm gia sẽ bình an vượt qua lần này! Sao có thể? Dung Hoa mỉm cười gật đầu, phân phó: "Ngươi ra ngoài thả tin, cứ nói cái chết năm đó của phụ thân ta liên quan tới Lâm gia, cưới công chúa là để bảo toàn mạng sống." Đã loạn thành như vậy, thêm chút lửa, bên đó sẽ càng rối hơn.

Lưu Tô gật đầu, nhận lệnh lui xuống.

Hôm sau, Đổng Ngọc Lan tới dùng bữa sáng, đem sự tình hôm tiệc cưới của Thất hoàng tử miêu tả kỹ càng. Nghĩ tới chuyện đêm Thất Tịch bản thân thiếu chút bị tính kế, nàng sợ hãi nói: "Có lẽ Thanh Hà công chúa phải gả cho Lâm Luật thật."

Thanh Hà công chúa ái mộ ca ca, Đổng Ngọc Lan biết, cho nên lời đồn Thanh Hà công chúa thích Lâm Luật nàng không tin.

Dung Hoa khẽ cười: "Có lẽ không." Không tính hài tử trong bụng Diệp Di Châu, Thanh Hà công chúa là hài tử nhỏ tuổi nhất của Chính Đức Đế, thân mẫu lại là Tề Quý Phi, cho nên nàng ta rất được sủng ái. Với tính cách ngang ngược đó, nàng ta có thể thành thành thật thật ngậm bồ hòn khen ngọt hay sao?

Đổng Ngọc Lan nghĩ nghĩ, lại nói: "Cũng đúng, nếu ta là Thanh Hà công chúa, ta cũng tuyệt đối không gả cho Lâm Luật. Thanh danh thì thế nào chứ? Cùng lắm thì ở nhà cả đời làm gái lỡ thì mà thôi! Ta nói đúng không, Dung Hoa muội muội?"

Dung Hoa mỉm cười gật đầu.

Hai người cứ thế tiếp tục hàn huyên nói chuyện.

..............................

Tin đồn cái chết của Diệp Thế Hiên có liên quan tới Thành Quốc Công truyền khắp kinh thành, tin đồn chuyện hôm qua trong phủ của Thất hoàng tử cũng do người Lâm gia mưu tính bắt đầu nổi lên.

Lâm gia nghe xong liền tức hộc máu.

Thất hoàng tử tiến cung kính trà tạ ơn, trong mắt đều là hận ý.

Chờ đôi tân nhân kính trà, nhận lễ của Bạch Nhứ xong, Chính Đức Đế liền cho giải tán.

Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều ước nhanh chóng rời đi. Phương Hoàng Hậu cũng không giữ mấy đứa con dâu ở lại, trực tiếp cho các nàng trở về.

Thất hoàng tử cùng Bạch Nhứ theo Tề Quý Phi hồi cung.

Tứ hoàng tử và Dương Mặc Tuyết ở lại. Tứ hoàng tử nhíu mày nói: "Mẫu hậu, hiện tại Lâm gia dính vào Tiểu Thất..."

Dương Mặc Tuyết cũng nhíu mi.

Sắc mặt Phương Hoàng Hậu ngưng trọng: "Thanh Hà... Hiện tại chỉ có thể gả cho Lâm gia, có điều hoàng nhi, con không cần khẩn trương, con là đích tử của trung cung, là người thừa kế danh chính ngôn thuận! Hơn nữa..." Phương Hoàng Hậu mỉm cười, "Nha đầu Thanh Hà lần này gặp chuyện như vậy, nó có thể để yên được sao? Lâm gia cưới nó, là phúc hay họa còn chưa biết được!"

......................

Tới cung của Tề Quý Phi, Bạch Nhứ cố gắng duy trì nụ cười gượng ép trên mặt, thức thời uốn gối nói: "Mẫu phi, thần thiếp tới thăm Thanh Hà." Trong lòng nàng bực tới chết, trước có Dương Mộ Thu, hôm qua đại hôn lại bị Thanh Hà công chúa quấy phá, thời điểm động phòng Thất hoàng tử đều thất thần, làm cho qua loa.

Thanh Hà công chúa phản ứng kịch liệt như vậy, Tề Quý Phi đương nhiên không dám cho nàng ta về cung của mình, trực tiếp giữ lại ở bên thiên điện, thuận tiện chăm sóc.

"Ừ, con đi thăm nó đi, nói chuyện với nó cũng tốt." Tề Quý Phi gật đầu, phân phó một cung nữ dẫn nàng qua thiên điện.

"Mẫu phi, phụ hoàng nói thế nào?" Vào nội điện, chờ cung nữ và nội thị lui xuống hết, Thất hoàng tử mới mở miệng hỏi.

"Còn có thể thế nào?" Tề Quý Phi xoa xoa thái dương, khổ sở nói.

"Lâm gia này đúng là quá đáng, bọn họ làm như vậy, Thanh Hà bắt buộc phải gả cho Lâm Luật!" Thất hoàng tử tức giận, "Mẫu phi, Thanh Hà không thể gả qua đó."

"Ta cũng không muốn gả Thanh Hà cho tiểu nhân Lâm Luật kia, nhưng nhi tử à, sự tình hiện tại đã truyền khắp kinh thành, thanh danh của nữ tử lớn hơn trời, muội muội con..." Tề Quý Phi không muốn gả nữ nhi của Lâm gia, cũng không nhịn được cục tức này, nhưng nữ nhi đã bị người ta thấy hết, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn gả nữ nhi cho người khác? Bọn họ có thể bỏ qua chuyện này hay sao?

"Chuyện này nhất định do Lâm gia làm, lời đồn truyền nhanh như vậy không phải là vì Lâm gia ở phía sau quạt gió thêm củi hay sao? Con không tin!" Thất hoàng tử hừ một tiếng.

"Phụ hoàng con nói không chừng mấy ngày nữa sẽ tứ hôn, cảm xúc của Thanh Hà hiện tại không tốt, cho nên tạm thời đè ép được." Tề Quý Phi thở dài.

"Mẫu phi, người yên tâm, Lâm gia không phải muốn cưới muội muội về làm bùa hộ mệnh sao?" Thất hoàng tử trầm mặc nửa ngày, lạnh giọng nói, "Lâm gia bọn họ coi người khác là kẻ ngốc hả? Tới lúc đó muội muội ở công chúa phủ, Lâm gia bọn họ và muội ấy thì có liên quan gì?"

"A." Tề Quý Phi lại thở dài.

"Con không gả." Thanh Hà công chúa tức giận đi tới.

Phía sau nàng ta là vẻ mặt khẩn trương của Bạch Nhứ.

"Sao con không nghỉ ngơi? Thái y đã nói con phải tĩnh dưỡng hai ngày." Tề Quý Phi ôn nhu nói với nàng ta mấy câu, sau đó lại nhìn Bạch Nhứ, "Con ngồi đi."

Bạch Nhứ uốn gối cảm tạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thất hoàng tử.

"Mẫu phi, hoàng huynh, con không gả, con không gả." Thanh Hà công chúa vẫn tỏ thái độ kiên quyết, đó là không gả! Nàng ta nhìn Tề Quý Phi và Thất hoàng tử, nói, "Chuyện này nhất định do Lâm Luật làm, nhất định là tên vô lại đó, lần trước nhờ Thái Hậu nương nương mở lời không thành nên mới dùng cách hạ tiện này ép con gả, cho dù thế nào con cũng không gả."

"Thanh Hà, không phải nói không gả thì sẽ không gả, chuyện này phụ hoàng con tự có định đoạt." Tề Quý Phi dịu dàng khuyên nhủ.

Thất hoàng tử lên tiếng: "Hoàng muội, phụ hoàng không phải vẫn chưa hạ chỉ tứ hôn sao? Muội đừng vội."

"Không vội? Muội sao có thể không vội? Chờ tới lúc phụ hoàng ban hôn rồi sốt ruột thì có lợi ích gì? Mẫu phi, hoàng huynh, con nói không gả thì chính là không gả, ai thích thì tự gả đi! Con đi tìm phụ hoàng, con đi tìm phụ hoàng." Dứt lời, Thanh Hà công chúa xoay người ra ngoài.

Tề Quý Phi vội gọi người theo sau.

"Đứa nhỏ này..." Bà đau đầu đứng dậy, "Nó nháo như vậy, chọc phụ hoàng con tức giận thì không tốt."

"Mẫu phi, để con đi xem, người nghỉ ngơi đi." Thất hoàng tử cũng đứng lên, nói với Bạch Nhứ, "Nàng ở lại với mẫu phi đi."

"Vâng." Bạch Nhứ gật đầu.

Thất hoàng tử liền nâng bước về hướng Ngự Thư Phòng.

Không bao lâu, Thất hoàng tử đã đuổi kịp Thanh Hà công chúa, vội giữ nàng ta lại: "Hoàng muội, muội bình tĩnh chút đi."

"Hoàng huynh, muội sao có thể bình tĩnh? Sự tình rõ ràng do Lâm gia làm! Hôm qua hai tiện nhân kia đã chết, chết không đối chứng, Lâm gia đang ép buộc muội gả qua đó!" Thanh Hà công chúa lớn tiếng, "Muội sẽ không để bọn họ như ý!"

"Ta biết, là muội chịu ủy khuất." Thất hoàng tử vội trấn an, "Nhưng muội nổi giận đùng đùng như vậy đi tìm phụ hoàng, nếu chọc giận phụ hoàng, sự tình thật sự sẽ không còn cách cứu vãn."

"Hoàng huynh..." Thanh Hà công chúa nức nở, "Hắn... Lâm Luật hắn sao dám làm ra chuyện hạ tiện như vậy?"

"Ngoan, hoàng huynh sẽ giúp muội, muội đừng vội." Thất hoàng tử duỗi tay vỗ vai nàng ta, "Hai người kia đã chết nhưng các nàng khẳng định còn người thân. Cho ta thời gian mấy ngày, hoàng huynh nhất định sẽ tra ra manh mối."

"Được." Thanh Hà công chúa gật đầu.

......................

Đã hai ngày trôi qua Chính Đức Đế vẫn không có động tĩnh.

Mà lời đồn bên ngoài như mặt trời tháng sáu, vô cùng khí thế.

Mỗi ngày Lâm Luật đều tới quỳ bên ngoài Ngự Thư Phòng thỉnh tội, bộ dáng thập phần thành khẩn. 

Trên triều, mấy ngự sử đồng loạt tham tấu, nói Lâm Luật và Thanh Hà công chúa là cậu cháu, có bối phận trước mặt, lễ không thể loạn.

Có đại thần lại nói nam nữ thụ thụ bất thân, nếu đã có thân thiết xác thịt, vậy Lâm Luật phải phụ trách, huống chi hắn rất có thành ý, còn về bối phận, Thái Hậu dù sao cũng không phải thân mẫu của Hoàng Thượng, không có quan hệ huyết thống, vì vậy không cần giữ lễ.

Hai phe nhất thời ồn ào túi bụi.

Thất hoàng tử không điều tra được gì.

Qua mấy ngày, Chính Đức Đế quyết định tứ hôn cho hai người.

Ngay tại thời điểm Thanh Hà công chúa cho rằng Chính Đức Đế sẽ không hạ chỉ tứ hôn, tâm trạng vừa buông lỏng thì nghe được tin này. Nàng ta gấp tới độ nhảy dựng lên, cầm tà váy chuẩn bị tới Ngự Thư Phòng khóc nháo. Vừa tới cửa, nàng ta lại dừng bước, suy nghĩ, sau đó trực tiếp đổi hướng, dẫn hai cung nữ tâm phúc xuất cung tới Từ Ân Tự.

Công công tứ hôn còn chưa đi, tin tức nữ nhi xuất cung đã truyền tới, Chính Đức Đế vội phái người đuổi theo nàng ta.

Tề Quý Phi một đường khóc lóc chạy tới Ngự Thư Phòng: "Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ có một nữ nhi là Thanh Hà, nếu nó xuất gia, thần thiếp cũng không thể sống nữa..." Bà ta nức nở thiếu chút đã hôn mê bất tỉnh.

Chính Đức Đế thật lòng yêu thương đứa con gái này, vì thế vội vàng sai người gọi kẻ tới Lâm gia truyền chỉ về.

Lâm gia đang hoan thiên hỉ địa chờ tiếp chỉ, không ngờ công công truyền chỉ vừa tới cổng lớn đã bị gọi hồi cung.

Thành Quốc Công vội phân phó người đi hỏi thăm.

Biết Thanh Hà công chúa vì chuyện tứ hôn mà tới Từ Ân Tự, người Lâm gia kinh ngạc không thôi. Tính toán lâu như vậy, ngay tại thời điểm mấu chốt, Thanh Hà công chúa lại trực tiếp tới Từ Ân từ, chẳng lẽ giỏ tre múc nước như công dã tràng hay sao?

Sắc mặt Lâm phu nhân liền tối sầm: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nha đầu kia sao lại quyết liệt như vậy? Rõ ràng đã bị Luật Nhi nhìn thấy hết, chẳng lẽ nàng ta có thể không gả hay sao? Chẳng lẽ nàng ta thật sự muốn xuất gia làm ni?"

Lâm Nhược lại nở nụ cười: "Mẫu thân, công chúa kim chi ngọc diệp lại thật sự xuất gia? Đó chỉ là suy nghĩ của nàng ta, nhưng Hoàng Thượng và Quý Phi nương nương khẳng định không đồng ý."

Thành Quốc Công và Lâm Luật không nói gì, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Lâm phu nhân và Lâm Nhược chỉ biết nhấp môi im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.