Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 49: Không hề oan uổng hắn!



Đồng Oái hạ màn, sau đó cười tủm tỉm đỡ Dung Hoa dựa ra sau.

Tuy tính tình Dung Hoa trước nay bình tĩnh nhưng lúc này nàng thật sự muốn nhảy xuống xe đánh Lâm Hạ một trận, cặp mắt của mình như muốn rơi ra mà hắn cư nhiên lại không chú ý tới.

Nghĩ nghĩ, Dung Hoa thở dài. Cũng đúng, chính nàng còn không nhận ra bản thân, Lâm Hạ sao có thể phát hiện khác thường?

Không lẽ cứ bỏ qua cơ hội tốt này?

Chu Hành thông minh như vậy hẳn đoán được động tĩnh do nàng gây ra.

Chẳng lẽ thật sự phải từ?

Dung Hoa đưa mắt nhìn vào hư không.

Đồng Oái khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, không dám chớp mắt.

Lúc này, Dung Hoa lại cúi đầu, miệng không thể nói, nàng làm ra chút chuyện kia cũng là lòng có dư mà không đủ lực, huống chi còn có Đồng Oái biết công phu đang ở đây.

Bên ngoài Lâm Hạ dẫn theo người gõ gõ xe ngựa.

Bạch Lẫm khẽ cười, bộ dáng khom lưng uốn gối, hoàn toàn không có khí độ nhẹ nhàng như xưa.

Chu Hành đưa mắt nhìn về xe ngựa, sau đó lại xem xét công văn thông quan và hộ tịch rồi đưa cho Trần Hiện.

Trần Hiện trả lại đám người Bạch Lẫm.

Bạch Lẫm quét mắt nhìn Chu Hành lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu khom người nói: "Các vị đại nhân vất vả rồi." Nói xong, hắn quay đầu ra hiệu cho người phía trình lên mấy tờ ngân phiếu, "Chút thành ý, mong các vị quan gia đừng chê."

Trong lòng lại thầm cười nhạo.

Ngay cả khi Chu Hành đứng đây cũng nhìn không ra, kế sách của hắn có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết, ai có thể nhìn thấu?

Chu Hành tuy thông minh nhưng cũng không làm được gì.

Người đã ở trước mắt, y không phải cũng không nhận ra sao?

"Điện hạ, không có phát hiện." Lâm Hạ dẫn người cẩn thận dò xét một phen, trở về bẩm báo.

Chu Hành gật đầu.

Bạch Lẫm khom người nói: "Các vị quan gia vất vả rồi, mời." Nói xong, hắn liền cùng người của mình lui qua một bên nhường đường.

Dung Hoa ngồi trong xe gấp tới độ chỉ biết trừng mắt nhìn Đồng Oái.

Đồng Oái mỉm cười ngọt ngào.

Chu Hành cưỡi ngựa đi tới trước mặt Bạch Lẫm, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.

Bạch Lẫm cười ha ha, từ trong người lấy ra mấy tờ ngân phiếu đưa tới: "Đại nhân vất vả rồi, đi thong thả."

Chu Hành thản nhiên nhìn hắn, không thèm để ý tới mấy tờ ngân phiếu kia mà duỗi tay chỉ vào xe ngựa: "Lâm Hạ, dẫn người xuống, sau đó cẩn thận kiểm tra xem ghế ngồi bên trong có tầng hầm cùng dấu vết của tặc phỉ hay không."

"Đại nhân..." Bạch Lẫm cả kinh, sau đó lại gật đầu nói, "Đại nhân, thảo dân không dám. Đại nhân, mời."

Trong lòng không khỏi sốt ruột, Chu Hành có phải đã phát hiện gì rồi không?

Vừa rồi người của y cẩn thận đã điều tra, hơn nữa cho dù đối mặt cũng không thấy gì.

Nghĩ nghĩ, Bạch Lâm có vài phần chắc chắn, lập tức phân phó người kêu Đồng Oái và Dung Hoa xuống xe.

Lâm Hạ gật đầu, mang người qua đó.

Thường Hà cũng đi tới, kêu một bà tử ôm Dung Hoa xuống xe ngựa.

Nháy mắt bị ôm xuống xe, Dung Hoa đưa mắt nhìn Chu Hành.

Ánh mắt thanh triệt như suối tháng ba.

Dung mạo bình đạm không có gì đặc biệt, nhưng thời điểm bắt gặp ánh mắt của nàng, cả người Chu Hành cứng đờ, hai mắt phát sáng, cánh tay siết chặt.

Đồng Oái cũng nhanh chóng xuống xe, sau đó kêu bà tử kia lui xuống, tự mình duỗi tay đỡ Dung Hoa đứng bên xe ngựa, đỏ mặt xin lỗi Lâm Hạ: "Quan gia, nô tỳ của dân nữ không thoải mái, thỉnh thứ lỗi."

Thấy cả người nàng mềm mại bị nữ tử bên cạnh giữ chặt, Chu Hành thu hồi ánh mắt, nhìn Bạch Lẫm hỏi: "Tiền bạc trên người Dương công tử hẳn không ít đúng không?"

Dứt lời Chu Hành nhìn qua Lâm Thắng, kêu hắn đưa Đồng Oái và Túy Đồng qua đây.

"Đại nhân, xá muội chưa gặp sự đời, tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, thỉnh đại nhân thông cảm." Bạch Lẫm vội lên tiếng.

Đồng Oái lập tức nâng cao cảnh giác, cánh tay đè lên mệnh môn (1) của Dung Hoa

(1) Mệnh môn: là thận phải, chỗ ràng buộc nguyên khí.

Bạch Lẫm cũng đề phòng, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Chu Hành đi tới trước mặt hai người, liếc mắt nhìn ngón tay của Đồng Oái, ánh mắt không hề nhìn Dung Hoa, chỉ hỏi: "Hai ngày nay cô nương có gặp người lạ nào không?"

Đồng Oái trộm đưa mắt nhìn Bạch Lẫm, thấy hắn gật đầu, lúc này nàng ta mới buông lỏng tâm trạng, ngượng ngùng uốn gối hành lễ, sau đó trả lời: "Hồi đại nhân, không có."

Bạch Lẫm vội hùa theo: "Xá muội thích an tĩnh, cho nên thường ngày ít khi ra ngoài." Xem ra bọn họ vẫn không có phát hiện gì, chẳng qua theo lệ hỏi thăm chút thôi.

"Nha đầu của ngươi hình như bệnh không nhẹ, sao phải vội vã lên đường như vậy?" Chu Hành làm như thuận miệng hỏi.

"Vừa qua Tết Trung Thu, trưởng bối trong nhà giục trở về sớm." Bạch Lẫm cười trả lời.

"Nha đầu này hôm trước ăn bậy nên đau bụng, hiện tại không còn sức lực." Đồng Oái cũng vội giải thích, "Nghỉ hai ngày sẽ không sao, hơn nữa gia đình dân nữ bình dân, dân nữ không cần lúc nào cũng phải có người hầu hạ."

"Cô nương đừng để lây bệnh thì tốt." Sắc mặt Chu Hành lãnh đạm, nhìn không ra chút biểu cảm nào, tiếp tục nói, "Các ngươi muốn lên đường, nếu sinh bệnh thì thật không tiện, thuộc hạ của ta hiểu chút y thuật, để hắn xem cho cô nương đi."

Dứt lời, mặc kệ Bạch Lẫm và Đồng Oái có đồng ý hay không, y mở miệng phân phó: "Lâm Thắng."

"Vâng, tiểu nhân bắt mạch cho cô nương này ngay." Lâm Thắng cúi đầu nhận lệnh, đi về phía trước.

"Các vị đại nhân công vụ bận rộn, bọn tiểu dân sao còn không biết xấu hổ làm phiền các ngài?" Bạch Lẫm vội nói.

"Công tử quá lời, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức lực." Lâm Thắng cười nói, sau đó đi tới trước mặt Đồng Oái, "Cô nương."

Đồng Oái đưa mắt nhìn Bạch Lẫm.

Bạch Lẫm gật đầu, sau đó chắp tay với Chu Hành: "Đa tạ đại nhân."

Nhìn một màn này, Lâm Hạ vẫn tiếp tục cho người kiểm tra tình hình bên trong xe, còn mình đi về bên cạnh Chu Hành.

Ngón tay vừa chạm đến tay Đồng Oái, mắt nhìn Chu Hành, Lâm Thắng liền dùng sức chế trụ mệnh môn của nàng ta.

Tức khắc Đồng Oái không còn chút sức lực.

Cùng lúc, Lâm Hạ quay sang đề phòng Bạch Lẫm.

Tuy hai người không biết Vương gia nhà mình vì cái gì lại làm vậy nhưng bọn họ theo y nhiều năm, đương nhiên vô cùng hiểu ý - Vương gia muốn đối phó hai huynh muội này!

Vì vậy cả hai đồng loạt ra tay, một người chế trụ muội muội, một người đề phòng ca ca.

Mà cùng lúc đó, Chu Hành duỗi tay kéo Dung Hoa vào lòng: "Anh Anh."

"Đại nhân, ngài làm cái gì vậy?" Bạch Lẫm kinh hô nhưng bị đám người Lâm Hạ chặn lại, bọn người phía sau lập tức rút vũ khí.

Người bên Chu Hành cũng đồng loạt rút đao.

Hai bên tức khắc như giương cung bạt kiếm.

"Đại nhân, ngài làm gì vậy? Thảo dân là người làm ăn biết giữ khuôn phép, ngài đây là muốn cường đoạt dân nữ sao?" Bạch Lẫm đã không còn bộ dáng khom lưng uốn gối lúc nãy, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.

Chu Hành không để ý, chỉ cúi đầu: "Anh Anh." Ngữ khí rõ ràng là khẳng định.

Dung Hoa ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, đôi mắt chớp chớp như trả lời y, nước mắt đọng trên mi cứ thế mà rơi xuống.

"Người làm ăn biết giữ khuôn phép?" Chu Hành lạnh lùng nhìn Bạch Lẫm, sau đó duỗi tay giải huyệt cho Dung Hoa.

"Bạch Lẫm!" Dung Hoa trừng mắt nhìn hắn, "Tặc phỉ chính là ngươi, kẻ cường đoạt dân nữ rõ ràng chính là ngươi!"

Đám người Lâm Hạ và Lâm Thắng lúc này mới biết nha đầu tướng mạo tầm thường kia chính là người bọn họ đang tìm.

Trán Lâm Hạ phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Thiếu chút nữa người đã bị bọn xấu trước mặt này mang đi.

Mất công hắn ban đầu còn qua xem, không ngờ lại nhìn không ra sơ hở.

Lâm Hạ trộm đưa mắt nhìn Dung Hoa đang trong lòng Vương gia nhà mình, một chút cũng không nhìn ra được gì.

Cũng may có Vương gia phát hiện.

"Không ngờ vẫn là ngài thắng, ngài đem hết sức lực một phen lăn lộn tới đây coi như cũng không uổng phí." Bạch Lẫm không còn vẻ mặt a dua của nô tài như vừa rồi, sống lưng dựng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hành, hỏi, "Ta thật tò mò, Vương gia ngài làm thế nào lại nhận ra Diệp cô nương?"

Sắc mặt Chu Hành lạnh lùng như có thể phun ra sương, chỉ liếc hắn mà không trả lời, sau đó nháy mắt với Lâm Hạ, lại gọi: "Lâm Thắng."

Chỉ một cái liếc mắt, từ đáy lòng Bạch Lẫm bắt đầu sợ hãi, vội vã tiên hạ thủ vi cường (2), duỗi tay tấn công Lâm Hạ.

(2) Tiên hạ thủ vi cường: trích trong Tôn Tử binh pháp, còn có vế sau là Hậu thủ vi tai ương, ý chỉ ra tay trước sẽ giành lợi thế, trở thành kẻ mạnh, ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.

Lâm Hạ không chút hoảng sợ mà tiếp chiêu.

Lâm Thắng duỗi tay trực tiếp bẻ cổ Đồng Oái, sau đó đi qua, đầu tiên là bắt mạch cho Dung Hoa, sau đó vừa lấy thuốc vừa giải thích với Chu Hành: "Tiểu thư chỉ là trúng nhuyễn cân tán, thân thể không sao, có điều... Còn dung mạo này..."

Lâm Thắng đưa thuốc tới, nhìn nhìn Dung Hoa, tiếp tục giải thích: "Trở về dùng nước thuốc rửa sẽ khôi phục lại dung mạo."

"Ừ." Chu Hành gật đầu, duỗi tay nhận lấy viên thuốc đút cho Dung Hoa.

"Ưm." Dung Hoa kêu một tiếng, khôi phục chút sức lực, ngẩng đầu.

Chu Hành lúc này cũng cúi đầu nhìn nàng.

Gương mặt nhu hòa như gió xuân tháng ba, thanh âm nhè nhẹ mang theo dịu dàng: "Thật xin lỗi, ta tới chậm rồi."

"Ta biết chàng nhất định sẽ tới." Dung Hoa lắc đầu, duỗi tay ôm lấy eo y, dựa vào người y, trong lòng đầy mật ngọt. Nàng tin y nhất định sẽ tới cứu nàng, mặc kệ nơi nào, y chắc chắn sẽ tới.

Dưới ánh mặt trời lộng lẫy, nhìn hai người ôm nhau, cặp mắt Bạch Lẫm đỏ ngầu.

Chu Hành có gì tốt? Nàng cho dù có chết cũng không muốn ở bên hắn sao? Bạch Lẫm càng nghĩ càng không cam lòng, ra tay càng mãnh liệt.

...

Bên Chu Hành có khoảng ba mươi người, bên Bạch Lẫm lại gần bốn mươi, hơn nữa người của hắn thân thủ đều rất tốt, nhưng bọn họ nào là đối thủ của y.

Giao thủ không bao lâu, đám người Bạch Lẫm rơi vào thế yếu.

Bọn chúng che chở Bạch Lẫm lui về sau.

"Lâm Hạ, chuẩn bị bản đồ bố phòng chưa?" Chu Hành lạnh giọng. Nhìn Bạch Lẫm được đám người bảo vệ phía sau, y lớn tiếng, "Bất luận là sống hay chết cũng phải tốc chiến tốc thắng, người liên quan tới bản đồ bố phòng đều phải áp giải về Thuận Thiên Phủ."

Sắc mặt Bạch Lẫm trầm xuống, hắn dừng bước, nhìn Chu Hành, nói: "Vương gia, thảo dân nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, quỷ thần điên đảo."

Một khi đeo trên lưng tội danh trộm bản đồ bố phòng, hắn sẽ phải gánh thêm tội danh phản quốc, liên lụy cửu tộc!

Thúc bá, huynh đệ tuy đang lục đục nhưng bọn họ đều là người thân của hắn, trong người chảy cùng huyết mạch của Bạch gia.

Hắn sao có thể để người Bạch gia liên lụy vào chuyện này?

Bạch Lẫm đưa tay: "Dừng lại."

Đám người Thường Hà, Thường Xuyên không khỏi khẩn trương: "Chủ tử."

"Đều buông vũ khí cho ta!" Bạch Lẫm hét lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hành, "Thảo dân nguyện lấy trăm vạn chi tư để cầu Vương gia nhắm một mắt bỏ qua lần này."

"Trăm vạn chi tư?" Chu Hành lạnh giọng lại, sau đó ra lệnh, "Trói hết cho ta."

Bạch Lẫm trừng mắt nhìn hai người Chu Hành và Dung Hoa, lý trí bảo hắn lúc này phải quỳ xuống xin tha, chỉ tiếc bản thân lại không làm không được.

Hai tay nắm chặt thành đấm, cặp mắt như muốn rớt ra khỏi tròng.

"Đi thôi." Chu Hành ôm lấy Dung Hoa rời đi, vừa đi được hai bước, y đột nhiên dừng lại, phun ra một ngụm máu đen.

"Thiên Trạch." Sắc mặt Dung Hoa trắng bệch, duỗi tay ôm thân hình lảo đảo của y, Lâm Thắng theo sát hai người cũng vội dìu Chu Hành ngồi xuống đất.

Chu Hành dịu dàng nhìn Dung Hoa, giơ tay vỗ về gương mặt của nàng, cong môi, lẩm bẩm gọi: "Anh Anh..." Lời còn chưa dứt, cánh tay đã trượt xuống.

"Thiên Trạch." Trái tim Dung Hoa như bị dao đâm đau tới không thể hô hấp, nàng vội hét lớn, "Lâm Thắng..."

"Tiểu thư, người đừng nóng vội." Lâm Thắng bắt mạch cho Chu Hành, sắc mặt ngưng trọng, sau khi thu tay lập tức lấy thuốc trên người ra, ngẩng đầu nhìn nàng, đưa tay chỉ túi nước đặt trên tọa kỵ tốt nhất, "Tiểu thư, nước."

Dung Hoa vội mang nước tới, Lâm Thắng liền đút thuốc cho y, sau đó nhanh chóng thi châm.

Lâm Hạ bên kia không hề hoảng loạn, nhanh chóng trói chặt đám người.

Bạch Lẫm nhìn Chu Hành, bật cười thành tiếng: "Ha ha ha, ý trời, người ta không có được, Chu Hành ngươi cũng đừng hòng sở hữu." Báo ứng! Tới cứu nàng, cuối cùng còn không phải bồi thêm tính mạng của chính mình sao?

Ai kêu y đối nghịch với Bạch Lẫm hắn?

Lâm Hạ dương tay tát qua một cái: "Làm càn."

Bạch Lẫm phun ra ngụm máu, đưa mắt nhìn Dung Hoa: "Nàng thả ta, ta sẽ dùng tiền tài tìm thần y chữa trị cho Vương gia, thế nào? Bạch Lẫm ta chẳng qua chỉ là kẻ làm ăn, đổi một mạng với Vương gia, thật có lời."

Dung Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại nôn nóng nhìn Lâm Thắng bên cạnh.

Lâm Hạ đã thi châm xong, khẽ lắc đầu: "Khả năng của tiểu nhân có hạn, tình hình hiện tại của điện hạ không thể về thành, ngài ấy không chịu nổi xóc nảy." Lần này độc phát thật sự quá lợi hại.

Dung Hoa duỗi tay nhẹ nhàng xoa mí mắt y, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Nơi này là đâu? Gần Cẩm Tú sơn trang không?"

"Rất xa, chỗ này là phía Tây kinh thành." Lâm Thắng nói, "Nơi này khẳng định có không ít thôn trang của quan lại..."

"Lưu Quang, Lưu Quang ở đây." Dung Hoa nhìn hắn, nói: "Thất cô nương Từ gia ở đây."

"Vâng, đi hỏi thăm một chút sẽ biết ngay." Lâm Thắng gật đầu, lập tức phân phó người đi hỏi đường.

"Ngũ cô nương, thế nào?" Thấy tình hình bên này, Bạch Lẫm lại cười vang: "Mạng của ta đối lấy mạng của Vương gia, thật lời."

"Ngươi cho rằng Bạch Lẫm ngươi có tiền?" Có tiền sẽ mời được thần y? Chu Hành thân là Vương gia chẳng lẽ còn không mời được? Bọn họ còn phải chờ Bạch Lẫm hắn vung tiền đi mời thần y sao? Dung Hoa đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, phân phó Lâm Hạ, "Chặt đứt tứ chi, bẻ cằm của chúng, sau đó cùng bản đồ bố phòng đưa tới Thuận Thiên Phủ, một nửa các ngươi về thành, số còn lại đi cùng ta và Vương gia."

"Diệp Dung Hoa, ngươi không thể nhẫn tâm như vậy, đây là vu oan giá họa." Sắc mặt Bạch Lẫm lập tức thay đổi, lớn tiếng hét lên. Hắn lại đưa mắt nhìn Chu Hành, nói, "Ngươi không sợ người khác biết chuyện ngươi bị ta bắt đi sao? Sự tình một khi truyền ra, ngươi còn mặt mũi gặp ai hả? Cho dù được Vương gia tới cứu, ngươi cũng đừng mơ tưởng sẽ gả cho y! Y cũng sẽ không..."

Nói được một nửa, cằm Bạch Lẫm bị Lâm Hạ bóp chặt, những lời phía sau không thể tiếp tục.

"Ngươi cứ lo cho chính mình trước đi, nếu ta sợ ta đã không phải là Diệp Dung Hoa!" Dung Hoa nhìn hắn, lạnh giọng, "Nếu Vương gia gặp bất trắc gì, Bạch gia ngươi sẽ phải chôn cùng!"

Thêm tội cho hắn thì đã thế nào? Hắn cũng đâu phải hoàn toàn oan uổng!

Nếu không phải hắn bắt nàng, Chu Hành sao lại đột nhiên độc phát?

Hai mắt Bạch Lẫm đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dung Hoa.

Nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy? Hắn toàn tâm toàn ý với nàng, lấy lễ tương đãi, tự hỏi không có nửa phần khắt khe, nàng sao lại tâm địa rắn rết như thế?

Mọi người lập tức động thủ, rất nhanh đã đập gãy tay chân của đám người Bạch Lẫm.

"Trần Hiện, đưa những người này tới Thuận Thiên Phủ, sau đó báo tin cho Đổng đại nhân." Lâm Hạ điều động một nửa nhân lực để Trần Hiện phụ trách.

Trần Hiện gật đầu.

Người hỏi đường cũng đã quay lại, thôn trang của Từ Lưu Quang cách đây không xa, cưỡi ngựa chỉ khoảng thời gian dùng một chung trà là tới.

Lâm Thắng và Chu Hành cùng cưỡi một con ngựa.

Dung Hoa cũng xoay người lên ngựa.

Trần Hiện áp giải đám người về thành, còn đoàn người Dung Hoa vội vàng tới thôn trang của Từ gia.

.....................

Thôn trang Từ gia là một tứ hợp viện.

"Tiểu thư nhà ngươi có ở đây không?" Vừa xuống xe ngựa, Dung Hoa liền hét lớn.

Lâm Thắng ôm Chu Hành cùng Lâm Hạ theo sát.

Mười bốn người phía sau sắc mặt nghiêm nghị tới dọa người.

Thủ vệ giữ cửa thấy vậy không khỏi hoảng sợ, vội hỏi: "Các ngươi là ai? Sao dám xông vào thôn trang của Từ gia?"

Dung Hoa duỗi tay gạt hắn qua một bên, trực tiếp gọi lớn: "Lưu Quang tỷ tỷ, Lưu Quang tỷ tỷ."

"A, cô nương, ngươi làm gì vậy? Đứng lại." Thủ vệ gấp tới độ oa oa kêu lên.

Lâm Hạ lấy lệnh bài của Chiêu vương phủ ra: "Câm miệng, chúng ta là người của Chiêu vương phủ." Dứt lời, hắn cùng Lâm Thắng theo bước Dung Hoa.

Thủ vệ thấy vậy càng gấp gáp: "Chiêu vương phủ các ngươi tùy tiện xông vào nhà người khác vậy sao?"

Nghe tiếng ồn ào, Từ Lưu Quang vội mang theo nha đầu ra ngoài xem xét.

Vừa tới cửa, nàng liền thấy một tiểu cô nương mặc váy xanh lục chạy tới: "Lưu Quang tỷ tỷ, Lưu Quang tỷ tỷ."

Từ Lưu Quang nhìn gương mặt của nàng, hỏi: "Dung Hoa muội muội?"

"Ừ ừ, là muội." Dung Hoa gật đầu, sau đó bắt lấy tay nữ tử đối diện, chỉ tay về phía Lâm Thắng đang ôm Chu Hành phía sau, "Lưu Quang tỷ tỷ, Vương gia phát bệnh không chịu được xóc nảy, cho nên muội đành dẫn y tới chỗ này."

"Ừ." Từ Lưu Quang gật đầu, sau đó phân phó nha đầu phía sau, rồi nói, "Đi theo ta."

Dẫn Dung Hoa vào trong, trước đó nha đầu đã tới thay chăn đệm sạch.

Lâm Thắng cau mày bắt mạch cho Chu Hành.

Từ Lưu Quang kéo tay Dung Hoa: "Muội đi thay y phục trước đi."

Dung Hoa gật đầu.

"Chờ đã." Lâm Thắng ngẩng đầu, đứng dậy thấy giấy bút trên bàn liền đi qua kê đơn, hướng Từ Lưu Quang nói, "Nấu chín cái này, sau đó chờ nguội thì bôi lên mặt có thể giải được thuốc dịch dung trên mặt tiểu thư, phiền Từ cô nương phái người đi mua dược liệu."

Từ Lưu Quang duỗi tay nhận lấy: "Không cần đi mua, mấy thứ này chỗ ta có." Nói xong nàng liền giao phương thuốc cho nha đầu bên cạnh, sau đó kéo Dung Hoa qua phòng khác thay y phục.

...........................

"Không có đồ mới, đây là y phục của ta." Từ Lưu Quang cầm bộ váy màu ngọc đưa cho Dung Hoa, "Muội mặc tạm đi."

Dung Hoa nhận lấy, qua tịnh phòng bên cạnh tắm rửa, thay y phục.

Thuốc vừa vặn đã hết thời gian, nàng rửa mặt, khôi phục dung mạo bình thường.

Từ Lưu Quang cho hạ nhân lui xuống, tự mình cầm khăn lau tóc cho Dung Hoa, chờ tóc nàng khô rồi, nàng vấn cho nàng ấy kiểu tóc đơn giản, nói: "Muội yên tâm, nơi này là của hồi môn mẫu thân ta để lại, người có thể tin được, muội và Vương gia cứ ở đây, không cần lo lắng..."

Từ Lưu Quang đi tới trước mặt Dung Hoa, hỏi: "Muội xảy ra chuyện gì, có thể nói với ta được không?" Dừng một lát, nàng lại nói, "Nếu khó nói, muội có thể không trả lời. Ta coi muội như muội muội của mình, muội đừng cảm thấy xấu hổ..."

Dung Hoa đem sự tình kể lại đơn giản, sau đó cầm tay Từ Lưu Quang: "Lưu Quang tỷ tỷ, đều do muội, do muội, nếu không phải muội, Vương gia sẽ không độc phát nhanh như vậy..."

"Không sao, không sao..." Từ Lưu Quang ôm nàng vào lòng, an ủi, sau đó đứng dậy gọi nha đầu vào phòng, "Ngươi đi mời Ánh cô cô qua đây bắt mạch cho Vương gia."

"Lưu Quang tỷ tỷ, Ánh cô cô là ai?" Dung Hoa đứng dậy, cầm tay Từ Lưu Quang, hỏi.

"Xem như là sư phụ của ta." Từ Lưu Quang mỉm cười kéo Dung Hoa ra ngoài, vừa đi vừa giải thích, "Người khác chỉ biết ta bị bệnh lâu ngày nên biết chút y thuật, trước kia cũng không có dịp nói với mọi người, ta cũng không nhắc Ánh cô cô với ai khác, có điều hiện tại không còn quan hệ nữa. Khi nhỏ ta cứu bà ấy, bà ấy không muốn cùng ta về phủ, cho nên ta an bài người ở đây, mỗi năm có dịp ta sẽ tới đây ở một đoạn thời gian, bà ấy sẽ dạy ta chút y thuật, mười mấy năm qua, ta coi như cũng học được chút da lông."

Nói xong, nàng vỗ tay Dung Hoa: "Hi vọng cô cô có thể giúp được Vương gia."

Dung Hoa gật đầu, hai người cùng tới phòng của Chu Hành.

Ánh cô cô đã tới, tuổi khoảng ba mươi, áo ngoài màu trời thu, váy màu lục đậm, phong thái đoan chính thanh nhã, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóc, mái tóc được cây trâm bạch ngọc cố định sau đầu, bà ấy đang ngồi ngay mép giường bắt mạch cho Chu Hành.

Chờ bà ấy buông tay, Dung Hoa mới hỏi: "Cô cô, sao rồi? Vương gia có thể được cứu chữa không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.