"Đương nhiên là thật." Dung Hoa nghiêm túc gật đầu.
Kiều Vũ Thần nín khóc, mỉm cười, lo lắng và bất an trên gương mặt cũng tan đi: "Tỷ tỷ."
Dung Hoa sờ đầu nó, có lẽ vì Kiều Nguyệt, từ nhỏ nó đã bị người nhà bỏ quên, mới chừng này tuổi đã mẫn cảm dị thường: "Những lời này đệ nghe ai nói?"
"Là bọn nha đầu trong phủ." Kiều Vũ Thần ôm lấy cánh tay của Dung Hoa, dùng đôi mắt rưng rưng nhìn nàng, "Cho nên Thần Nhi sợ tỷ tỷ sẽ không thích, sẽ chán ghét đệ."
Chỉ cần nghĩ một chút Dung Hoa liền đoán được là ai đứng sau an bài.
Hạ nhân nhà huân quý đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, bọn họ sao có thể vô ý nói chuyện để một hài tử như Kiều Vũ Thần nghe thấy?
Tuy không thích Nhan thị nhưng Kiều lão phu nhân đối với tiểu tôn tử này thập phần yêu thương, Tây Ninh Hầu và Nhan thị đương nhiên cũng sẽ không làm thế.
Cho nên, trong Kiều phủ chỉ còn lại Kiều Nhân và Kiều Vũ Đình.
Một thứ nữ như Kiều Nhân, Nhan thị tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta, vì thế nàng ta sẽ không xuống tay với hài tử Kiều Vũ Thần.
Lúc trước không phải vì Nhan thị, hắn ta còn trói nàng sao?
"Đứa nhỏ ngốc, bọn hạ nhân đều là nói bậy." Dung Hoa cười nhéo cái mũi nhỏ của nó, "Đã khóc thành con mèo hoa rồi à, mau đi rửa mặt với Lê Hoa tỷ tỷ đi."
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Lê Hoa bên cạnh: "Ngươi dẫn Thần Nhi đi rửa mặt, thay y phục đi."
Kiều Vũ thần thường xuyên tới chơi, cho nên ở đây nó có hẳn một sương phòng nghỉ, cũng có y phục để sẵn, phòng ngừa những lúc vui chơi làm bẩn đồ.
"Vâng." Lê Hoa gật đầu, tiến lên.
"Được." Kiều Vũ Thần ngoan ngoãn cười nói, "Tỷ tỷ chờ đệ, đệ trở về sẽ chơi với tỷ tỷ."
Nói xong, hắn cùng Lê Hoa qua sương phòng thay y phục.
Cũng không biết là ai chơi với ai! Dung Hoa bật cười, sau đó lại thở dài một tiếng.
Kiều gia thế nào, nàng không muốn quản.
Nhan thị nên bị trừng phạt đúng tội.
"Thật không ngờ phu nhân có thể dạy ra hài tử như vậy." Thạch ma ma đứng cạnh cảm khái một câu, sau đó tiến lên rót trà cho Dung Hoa.
Thạch ma ma là người năm đó Diệp Thế Hiên tự mình lựa chọn, vừa nghe tin đồn bên ngoài, bà lập tức không có thiện cảm với Nhan thị tâm ngoan cay độc. Bà nghiêm túc nhìn Dung Hoa: "Tiểu thư tuy không có quan hệ với Diệp gia, nhưng ai ai cũng biết lão gia năm đó thương yêu người nhất, việc này... Người của Kiều gia vẫn là nên ít tiếp xúc, bằng không sau này bọn họ lại lợi dụng để thọc một dao sau lưng."
Bà lo Kiều Vũ Thần lớn lên sẽ đem chuyện của Nhan thị tính lên người tiểu thư, chuyện người thân bằng hữu bên cạnh hãm hại cũng không phải không có. Tuy là hài tử, hiện tại bộ dáng thuần lương, nhưng khi lớn lên, ai mà biết được.
"Lo lắng của ma ma, ta hiểu." Nhan thị tàn nhẫn độc ác, từ huynh muội Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt mà nhìn, Tây Ninh Hầu kia cũng không phải người tốt gì, có điều hai người có thể nuôi ra Kiều Vũ Thần ngoan ngoãn thiện lương như thế, đây không phải là tre xấu có măng tốt sao?
Dung Hoa cười một cái, dặn dò Thạch ma ma: "Bà phân phó xuống, người trong phủ không cần xem sắc mặt của Thần Nhi." Thần Nhi không phải người không phân rõ thị phi, tùy tiện ghi hận.
Thạch ma ma thấy nàng đã có chủ ý, cũng không nhiều lời: "Vâng, lão nô lập tức đi truyền đạt ý của tiểu thư."
Nói xong, bà liền lui xuống.
Ngoài cửa sổ trời cao trong xanh, gió thu ấm áp, Dung Hoa thoải mái nhấp một ngụm trà, vô ý hỏi Lưu Tô một bên: "Bạch Lẫm trong đại lao thế nào?" Vốn là vu oan, nhưng Bạch gia tài phú vô tận, lại có quan hệ với Thất hoàng tử, tội danh này cứ thế mà thành thật.
Bạch Lẫm bị bắt, Dung Hoa cảm thấy không khí trong kinh thành trong lành hơn ba phần, không còn phải lo lắng có kẻ chằm chằm nhìn mình.
Cũng không có người Diệp gia ngày ngày tính kế.
Mấy ngày này cũng nhàn nhã đôi chút.
Chỉ là...
Bản thân trải qua những ngày tháng bình thường, nhưng bên Chu Hành lại không an bình như vậy, hiện tại tin tức y khỏe lại còn chưa tung ra, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ người đang ngồi trên long ỷ Chính Đức Đế sẽ nghĩ cách diệt trừ y!
"Đại Lý Tự canh giữ đại lao vô cùng nghiêm ngặt, người trông coi hắn đều là tâm phúc của Đại Lý Tự Khanh." Lưu Tô trả lời, lại hỏi, "Tiểu thư có muốn nô tỳ phái người đi tìm hiểu không?"
"Đừng, miễn cho rút dây động rừng." Dung Hoa xua tay, bọn họ đều là tâm phúc của Chính Đức Đế, chỉ cần người của Chu Hành có hành động, Chính Đức Đế sẽ lập tức đem nghi ngờ chuyển lên người Chu Hành.
Hơn nữa, Chính Đức Đế rất muốn thu thập Bạch gia, thu tài phú của Bạch gia vào quốc khố, cho nên chuyện này nàng và y không cần nhúng tay, chỉ cần ngồi chờ kết quả.
Lưu Tô gật đầu rồi lui sang một bên.
Kiều Vũ Thần thay y phục xong liền chạy tới: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chơi đi, vừa rồi đệ thấy có mấy trái lựu còn chưa hái."
Hoa viên trong nhà có trồng mấy cây lựu, vốn đã chính, nhưng lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, đám người Thạch ma ma cũng không có tâm tư đi hái, cho nên vẫn luôn mặc kệ.
Dung Hoa gật đầu, dẫn hắn và đám người Lưu Tô mang thang và rổ ra ngoài hái lựu.
Ba cây lựu đều sai quả, bọn họ thu được sáu rổ, Dung Hoa liền phái người đưa qua Đổng gia và Từ Lưu Quang.
Mặt trời ngả về Tây, Kiều Vũ Thần lưu luyến không rời mà cáo từ, Dung Hoa liền kêu nó cũng mang chút lựu trở về.
Về Tây Ninh Hầu phủ, Nhan thị vừa nghe tin liền cho người gọi hắn tới chính viện, cẩn thận dò hỏi tình hình bên kia.
Nghe Kiều Vũ Thần trả lời, Nhan thị cười nói: "Hôm nay chơi với tỷ tỷ cũng mệt rồi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Nhìn Kiều Vũ Thần đi rồi, Nhan thị thở dài một tiếng, nói với Tần ma ma: "Nha đầu kia đúng là ân oán phân minh, tới lúc đó..." Bà ta dừng một lát, mới tiếp tục, "Nếu sự tình không còn đường cứu vãn, tới lúc đó Thần Nhi phải phó thác cho nàng, nàng nhất định có thể chăm sóc Thần Nhi thật tốt..."
Sắc mặt Tần ma ma thay đổi: "Phu nhân, nhất định sẽ không sao."
Nhan thị lắc đầu, lại thở dài.
.....................
Tuy bản thân không vận động nhiều, nhưng cùng Kiều Vũ Thần hái lựu Dung Hoa cũng mồ hôi đầy người. Tắm rửa xong, nhìn rổ lựu đặt trên bàn, lại nhìn ánh chiều tà, nàng đang định kêu Lưu Tô qua đưa cho Chu Hành thì Lê Hoa cười tủm tỉm vào phòng: "Tiểu thư, Vương gia tới."
Dung Hoa sờ tóc, xác định mái tóc đã khô, nghĩ nghĩ liền kêu Lưu Tô cầm sợi dây giúp mình cột đơn giản, sau đó khoác lên tầng áo mỏng, lúc này mới đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Người đâu?"
"Ở đình phía sau." Lê Hoa tủm tỉm trả lời.
Đám người Thạch ma ma đều biết Chu Hành là ân nhân cứu mạng của Dung Hoa, có điều Chu Hành sợ người ngoài chú ý, cho nên trước nay luôn bí mật tới như vậy.
Dung Hoa không trực tiếp ra sau đình mà tới tiểu sảnh trước, tự mình lựa mấy trái lựu rồi mang theo dao đĩa, cùng Lưu Tô đi gặp y.
Thời điểm tới, Dung Hoa duỗi tay nhận đồ từ Lưu Tô, vừa cười vừa vào trong đình: "Lựu trong phủ đều chín cả, hôm nay ta và Thần Nhi hái, đúng lúc định kêu Lưu Tô đưa qua vương phủ thì chàng đã tới."
Áo ngoài màu vàng nhạt, váy hồng phấn, gương mặt hồng nhuận, ánh mắt thanh triệt so với hoa mai càng động lòng người, khóe miệng Chu Hành bất giác cong lên: "Ta tới đây thăm nàng."
Hôm qua sau khi về thành liền tách ra, thời gian chưa được một ngày nhưng lại như trôi qua thật lâu.
Dung Hoa mỉm cười ngồi xuống, tự mình cầm dao trong rổ, bắt đầu gọt lựu.
"Để ta." Chu Hành duỗi tay đoạt lựu và dao trong tay của nàng.
Động tác của Chu Hành ưu nhã mà thuần thục, ngón tay thon dài lướt qua trái lựu ướt át, làn da trắng nõn càng được tôn lên.
Qua một lúc, một trái lựu được lột hoàn chỉnh đặt lên đĩa, Chu Hành đẩy tới trước mặt Dung Hoa: "Được rồi."
Không ngờ y lột lựu cũng có thể tạo ra cảnh đẹp ý vui như vậy! Dung Hoa mỉm cười, bỏ một hạt vào miệng, ngọt ngào mang theo vị chua, nàng không khỏi nheo mắt: "Thật sự không tệ." Khen xong, nàng chỉ vào một rổ đặt trên bàn, nói, "Lát nữa chàng mang về, từ từ ăn, lựu có thể để lâu, không bị hư."
Chu Hành nhìn những hạt lựu màu hồng, ý cười trên mặt càng sâu: "Anh Anh, hạt lựu đại diện cho nhiều con nhiều phúc đúng không? Nàng có phải cũng rất muốn sớm cùng ta thành thân?"
Gương mặt Dung Hoa đỏ ửng như chân trời phía Tây: "Chàng nói bậy gì đó!" nàng nào nghĩ nhiều như vậy! "Ta còn tặng cho Đổng tỷ tỷ, Lưu Quang tỷ tỷ, ngay cả Thần Nhi cũng mang một ít trở về."
Nói xong, Dung Hoa trừng mắt với y một cái.
"Được, là ta, là ta muốn sớm thành thân với nàng!" Chu Hành bật cười.
Dung Hoa tức giận liếc mắt một cái, lại hỏi: "Có muốn dùng cơm luôn không?"
"Ừ." Chu Hành gật đầu.
Dung Hoa liền kêu Lưu Tô tới, phân phó nàng dọn cơm chiều lên.
Lưu Tô và Lê Hoa rất nhanh đã mang cơm lên, đồng thời còn mang cho nàng một chiếc áo choàng mỏng.
Ăn cơm xong, mặt trăng cũng lên cao, Lê Hoa và Lưu Tô thu dọn chén đũa, Chu Hành liền kéo Dung Hoa ra ngoài, dọc theo hoa viên tản bộ.
Ánh trăng như sa, trời đêm tháng chín mang theo vài phần hàn ý.
Chu Hành nắm bàn tay lành lạnh của nàng, dừng bước giúp nàng chỉnh lại áo choàng, sau đó mới tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, một bên hỏi: "Còn chưa tới mùa đông, sao lại lạnh như vậy? Nhà này đổi không ít chủ nhân, phong thủy có phải không tốt không?"
Dung Hoa lắc đầu: "Việc này ta chưa cho người kiểm tra." Nàng dọn tới đây vào mùa xuân, sau đó mùa hè liền tới Cẩm Tú sơn trang, thời gian trước còn ở thôn trang của Từ Lưu Quang lâu như vậy, việc này đúng thật nàng chưa nghĩ tới.
"Ngày mai ta cho người tới kiểm tra." Chu Hành nhíu mày.
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, lại nói, "Nếu không tốt, cũng không cần tu sửa chi cho phiền toái, chỉ cần mua thêm than đốt là được."
Đột nhiên, Dung Hoa hớn hở: "Bằng không tới Cẩm Tú sơn trang nghỉ đông là được." Ở đó còn có suối nước nóng ấm áp.
Cung mày Chu Hành giãn ra: "Ừ, dù sao thời gian nàng ở đây cũng không còn nhiều!"
Nàng cập kê xong, tiếp đến sẽ là đại hôn của bọn họ. Chu Hành nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Dung Hoa: "Hoàng tỷ hôm nay đã vào cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta."
Dung Hoa dừng bước: "Chàng... Chàng... Chàng vừa nói cái gì..." Chuyện này cũng quá nhanh đi, nàng chỉ mới gần mười lăm tuổi!
Chỉ mười lăm tuổi thôi đấy! Nàng vậy mà phải xuất giá rồi sao?
"Anh Anh không muốn sớm gả cho ta, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ta sao?" Chu Hành cũng dừng bước, trường bào màu lam theo gió tung bay, gương mặt dưới ánh trăng càng thêm thanh lãnh như ngọc, đôi mắt từ trước tới nay sâu không lường nay lại tỏa sáng, mang theo vài phần mong chờ chăm chú nhìn nàng.
Dung Hoa mềm lòng, đương nhiên là muốn! Nàng lắc đầu: "Ta chỉ là không muốn mới mười lâm tuổi đã thành thân."
Từ lúc đặt chân đến thế giới xa lạ này, ở cái nơi cường quyền đứng trên, nam nhân chí tôn được thiên hạ, nàng đã không muốn lấy chồng.
Có điều không ngờ lại gặp Chu Hành.
Có nam nhân này như y không màng sinh tử vì đi tìm nàng chứ?
Hơn một năm nay, những chuyện y làm cho nàng, nàng đều ghi tạc trong lòng.
Nàng xuyên không tới đây chính là vì gặp y!
"Trong vương phủ không có trưởng bối quản nàng, nàng không cần lo lắng, hơn nữa có ta bên cạnh, nàng có thể làm chuyện mình thích. Nàng muốn bay cao, ta có thể cho nàng bầu trời rộng lớn." Chu Hành mỉm cười.
Trái tim Dung Hoa như có dòng nước ấm chảy qua, gật đầu: "Vậy thì khi nào?"
"Cái này không rõ, nếu theo ý của hoàng tỷ, chúng ta sẽ lập tức thành thân, có điều về phía hoàng huynh..." Gương mặt Chu Hành mang một tia trào phúng, "Ông ấy có thể sẽ đắn đo một phen."
Chu Hành kéo tay Dung Hoa, cúi đầu chống cái trán của nàng, dịu dàng nói: "Là có thể trực tiếp làm quan than đá rồi lại đây cầu hôn, nhưng chúng ta thành thân cũng không thể để nàng ủy khuất, hai người chúng ta lại không có trưởng bối..."
Giống như nàng, phụ mẫu và trưởng bối của y nhân duyên đều cạn.
Dung Hoa nhẹ giọng đáp: "Ta không để bụng những lễ nghi phiền phức đó."
Chu Hành nghiêm túc nói: "Cả đời chỉ có một lần, đương nhiên phải làm vẻ vang."
"Vậy Hoàng Thượng có đồng ý không?" Dung Hoa không khỏi lo lắng, hoàn toàn quên mất câu nói không muốn lấy chồng năm mười lăm tuổi vừa rồi.
"Có hoàng tỷ ra mặt, ông ta sẽ đồng ý." Có điều, ông ta sẽ đắn đo đôi chút. Chu Hành tiếp tục, "Đúng rồi, hoàng tỷ muốn gặp nàng."
Dung Hoa yên tâm gật đầu: "Được, khi nào chàng rảnh, chúng ta cùng đi vấn an công chúa."
Chu Hành cúi đầu nhìn gương mặt tuyệt lệ của nàng.
Ấm áp, nhu nhuận, mang theo hương thơm của thiếu nữ.
Qua nửa ngày, Chu Hành mới buông nàng ra, ôm nàng, thở dài lẩm bẩm: "Thật không muốn rời đi."
Hai má Dung Hoa đỏ ửng, trốn không được, chỉ biết duỗi tay đấm ngực y một cái: "Chu Thiên Trạch, chàng ngày càng không đúng đắn! Không còn sớm nữa, chàng về đi."
Chu Hành cúi đầu hôn lên trán nàng, kéo nàng đi về phía trước, nói: "Ta đưa nàng về phòng, sau đó mới rời đi."
Hiện tại bọn người Thạch ma ma đều biết Chu Hành cứu mình thêm một lần, cho nên ai ai cũng cảm kích y, mà nàng cũng tùy y.
Chu Hành không đưa nàng về phòng, chỉ đưa tới cửa sân rồi cáo từ.
.................
Dung Hoa và Chu Hành đều cho rằng Chính Đức Đế sẽ tứ hôn trong mấy ngày, không ngờ ông ta tuy tứ hôn, nhưng hôn kỳ lại diễn ra vào tháng ba năm sau.
Lúc Diệp Di Nguyệt nghe tin thì đang ở trên giường: "Sắp tới là mùa đông, hi vọng thân thể Vương gia có thể tốt lên, hi vọng Ngũ tỷ tỷ có thể phong quang đại giá, chúc Ngũ tỷ tỷ và Vương gia có thể an khang hạnh phúc."
Trái phải đều phải chết, Chính Đức Đế đương nhiên không tha trong lòng, hơn nữa tháng sau đại thọ của ông, sau đó là tới cuối năm, Lễ Bộ cũng bận rộn, Chính Đức Đế cảm thấy đầu xuân sang năm thành thân mới tốt.
Trong đầu Diệp Di Nguyệt lại nghĩ rằng chờ Chiêu Vương chết, Diệp Dung Hoa kia phải ôm bài vị thủ thân cả đời.
Nhận thánh chỉ, tiễn công công đi, Thạch ma ma mang vẻ mặt u sầu nói: "Tiểu thư, Vương gia thân phận tôn quý, đương nhiên là tốt, nhưng sức khỏe của y..."
Ở thôn trang, chuyện thân thể Chu Hành, Dung Hoa đã nghiêm cấm Lê Hoa nhiều chuyện, cho nên Thạch ma ma chỉ biết thời điểm Chiêu vương gia cứu tiểu thư nhà mình, bệnh phát, còn tình hình cụ thể thì bà không rõ, cho nên hiện tại không khỏi lo lắng cho tiểu thư.
"Ma ma không cần lo lắng, lời đồn bên ngoài đều là tin vịt thôi." Dung Hoa cười tủm tỉm.
"Ý của tiểu thư là..." Thạch ma ma kinh hỉ nhìn Dung Hoa, "Tất cả đều là lời đồn?"
Dung Hoa chỉ cười không nói.
"Bồ Tát phù hộ." Thạch ma ma như trút được gánh nặng, "Vương gia là người tốt, ông trời làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
Nói tới đây, Thạch ma ma lập tức phấn chấn: "A, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, tuy Lễ Bộ đã chuẩn bị của hồi môn và sính lễ thỏa đáng, nhưng đồ chúng ta cần chuẩn bị cũng rất nhiều..." Nói xong, bà liền kêu mấy người Lê Hoa Hồng Đậu vào kho kiểm kê.
................
Tin tức Hoàng Thượng ban hôn cho Chiêu Vương và Dung Hoa rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Kiều Nguyệt nghe được tin, tức giận tới đập nát bộ dùng trà bằng sứ, sau đó che ngực, sắc mặt trắng bệch, lạnh giọng: "Tiện nhân, cái gì là không giúp ta hòa giải, thì ra là chính mình nhìn trúng Vương gia, còn tưởng bản thân cao quý lắm sao! Tiện nhân không biết xấu hổ!"
"Phu nhân, người cẩn thận coi chừng bị thương ở tay." Liên Kiều vội gọi nha đầu vào thu dọn mảnh vỡ dưới đất.
"Ta chẳng qua là tức giận trong lòng, lúc đó ta kêu Nhan thị đi cầu nàng ta, cầu nàng ta hòa giải cho ta và Chu Hành, nhưng nàng ta vừa mở miệng liền từ chối!" Sắc mặt Kiều Nguyệt trắng như tờ giấy, "Tiện nhân không biết xấu hổ! Thì ra là muốn để chính mình bay lên làm phượng hoàng! Tiện nhân không rõ lai lịch, nàng ta xứng sao?..."
Mắng một lúc, Kiều Nguyệt mới ngẩng đầu hỏi Liên Kiều: "Vừa rồi ngươi nói, khi nào bọn họ đại hôn?"
"Tháng ba sang năm." Liên Kiều thấp giọng trả lời.
"Ha ha ha, tháng ba sang năm?" Kiều Nguyệt cười khanh khách, "Tháng ba sang năm, tới lúc đó nàng ta chờ ôm bài vị của Chu Hành mà thành thân đi."
Chu Hành không sống qua năm nay, lúc trước không phải còn thiếu chút mất mạng sao?
Đây là hôn sự do Hoàng Thượng ban cho nàng và Chu Hành, Chu Hành là Vương gia, y chết rồi, Diệp Dung Hoa còn có thể gả cho người khác?
Cho dù nàng muốn gả, dám gả, cũng chưa chắc có kẻ dám cưới nàng!
Liên Kiều và Cam Thảo nghe tiếng cười ha ha của nàng ta, trong lòng khó xử, vội vàng cúi đầu.
Có điều, mặc dù thủ tiết, Diệp Dung Hoa vẫn có danh hiệu Vương phi! Tâm trạng sung sướng của Kiều Nguyệt lại trầm xuống, trái tim như có dao đâm, khó chịu vô cùng.
Vị trí đó vốn thuộc về nàng ta!
Nhưng hiện tại nàng ta lại gả cho Tuyên Bình Hầu vô dụng, chỉ biết tham luyến sắc đẹp!
Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tuyên Bình Hầu là tên quỷ sắc, đám con của ông ta cũng là quỷ đói, ánh mắt nhìn mẹ kế này khiến chính nàng ta run sợ, lão phu nhân cũng là người ham bạc, trên dưới Tề gia này không lấy ra được một người tốt.
Tất cả đều là lỗi của Diệp Dung Hoa!
Nếu bản thân gả cho Chu Hành, bản thân có thể ôm bài vị của Chu Hành thì có thể sống những ngày tháng bình yên, nàng sao sao có thể lưu lạc tới nước này?
"Hầu gia đầu?" Hận ý trong mắt Kiều Nguyệt như sóng cuộn, quay đầu phân phó Liên Kiều, "Nếu ông ta ở trong phủ thì mời tới đây."
Liên Kiều vội sai người đi mời Tuyên Bình Hầu.
Chỉ chốc lát, Tuyên Bình Hầu liền vội vàng chạy tới chính viện: "Nguyệt Nhi, nàng sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Tiểu thê tử này tuổi còn nhỏ hơn nhi tử của mình, lại là mỹ nhân, ông ta đương nhiên coi như bảo bối.
"Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái." Kiều Nguyệt nhìn Liên Kiều và Cam Thảo, hai người liền lẳng lặng lui xuống.
"Trong lòng không thoải mái? Vậy gọi Điền thái y tới bắt mạch cho nàng!" Tuyên Bình Hầu la lên.
"Thân mình thiếp không sao." Kiều Nguyệt duỗi tay kéo ông ta lại, "Thiếp là nghe tin Dung muội muội được tứ hôn, nhất thời khó chịu."
"Hôn sự của Diệp Dung Hoa và Chiêu vương gia?"
"Vâng." Kiều Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Nói tới cùng, bọn thiếp cũng là tỷ muội, nhưng nàng ấy mệnh khổ, lúc trước là chặt đứt quan hệ với Diệp gia, hiện tại lại... Thân thể Chiêu vương, hầu gia ngài rõ ràng, Dung Hoa muội muội đang ở tuổi hoa nở, dung mạo lại như trăng..."
Nghĩ tới nữ tử tuyệt sắc kia, Tuyên Bình Hầu thở dài một tiếng, duỗi tay ôm lấy bả vai nàng ta: "Đừng khóc."
"Dung mạo muội muội tốt như thế... Sao lại mệnh khổ như vậy? Kiều Nguyệt khóc như hoa lê dưới mưa, e lệ tựa vào Tuyên Bình Hầu, thút tha thút thít, "Trong lòng thiếp chỉ có hầu gia ngài là nam tử đỉnh thiên lập địa, là người duy nhất có đủ tư cách cho muội ấy hạnh phúc, Chiêu vương gia kia..." Câu kế tiếp, Kiều Nguyệt chỉ nức nở không nói.
Trái tim Tuyên Bình Hầu thoáng động, cánh tay ôm nàng ta bất giác buộc chặt.