Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 3 - Chương 24: Kết thúc buổi lễ



Yến Phi đau tới toàn thân ròng ròng mồ hôi lạnh.

Lực đạo này, thủ pháp này...

Tuy nàng không hiểu nhưng cũng có thể lập tức rõ ràng.

Nha đầu này biết võ công!

"Nha đầu thúi, người làm ta đau, còn không buông ta ra?" Yến Phi hít ngụm khí lạnh mắng một câu, thấy Lưu Tô lạnh nhạt thờ ơ không có ý định buông tay, nàng ta quay đầu mày liễu dựng ngược nhìn Dung Hoa, "Còn không kêu nha đầu của ngươi buông tay?"

Dung Hoa cười nhạt: "Biết đau rồi sao?"

Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Yến Phi liền muốn nhào qua cho một cái tát, nụ cười đó khiến nàng ta cảm thấy chính mình nhảy nhót như một con hề.

Làm như ở trước mặt Dung Hoa, những việc nàng ta vào đều không lọt vào được mắt nàng.

Trên thực tế, trong ngoài bản thân đều đã bố trí ổn thỏa, cũng quả quyết cho rằng sẽ không xảy ra sai sót.

Chỉ là, tại sao Yến Dung Hoa lại đề phòng mình như thế?

Còn nữa, nha đầu của nàng thế nhưng lại biết võ!

Càng nghĩ, Yến Phi càng cảm thấy sợ hãi, nàng ta lại đưa mắt nhìn Túy Đồng bên cạnh, dáng người tiếu lệ, dường như cũng biết võ công!

Thời điểm tính toán, nàng ta không nghĩ tới khả năng nha đầu của Yến Dung Hoa đều biết võ công, nàng ta định sau khi khiến Yến Dung Hoa hôn mê, Trúc Thanh và Trúc Họa sẽ nhảy ra chết phục Túy Đồng Lưu Tô!

Chỉ là, các nàng thế nhưng biết võ!

Chu Phiến kia cư nhiên không bẩm báo việc này, mất công nàng ta phái hắn tới đây, còn không bằng tống cổ tới thôn trang xa xôi.

Các nàng biết võ, cho dù chính mình làm Yến Dung Hoa hôn mê, hai nha đầu kia cũng khó mà chết phục.

Nếu là người trong phủ có lẽ còn sẽ nhẹ tay, nhưng các nàng đều là người Yến Dung Hoa mang từ Đại Chu tới, lời mình nói không có bao nhiêu tác dụng.

"Buông tay, buông tiểu thư ta ra!" Trúc Thanh vừa hét lên liền lập tức nhào tới Lưu Tô.

Chỉ là vừa đi một bước, Túy Đồng đã duỗi tay chế trụ nàng ta.

"Yến Dung Hoa, trong ngày đại hỉ này ngươi muốn làm gì? Đầu tiên là đánh nha đầu ta hôn mê, hiện tại lại muốn hai nha đầu này bắt ta và Trúc Thanh, đây là ngày thành thân đại hỉ của ngươi đó!" Yến Phi chịu đau, lạnh giọng nhìn Dung Hoa, nói.

Bên ngoài đều là người của phụ thân, hiện tại chủ tớ ba người đều nằm trong tay Yến Dung Hoa, cho nên nàng ta phải đánh phủ đầu, đem sự tình đổ hết lên người Yến Dung Hoa.

Yến Dung Hoa đã muốn nháo, vậy thì nháo lớn lên đi.

Nháo tới hôm nay không thể bái đường thành thân là tốt nhất!

Khách khứa bên ngoài đều quen Yến Phi nàng.

Yến Phi nàng tri thư đạt lễ, đoan trang hào phóng, nhàn nhã thục tĩnh, ở Lệ Kinh được công nhận là đệ nhất quý nữ.

Còn Yến Dung Hoa, nàng tới Lệ Kinh được mấy ngày?

Chẳng qua là ỷ vào mặt mũi của phụ thân, hôm nay mọi người mới tới uống ly rượu mừng mà thôi.

Cho nên, có ai hiểu nàng?

Lời nói của mình và nàng, mọi người sẽ tin ai?

Đáp án tất nhiên không cần nói cũng biết.

Nàng nói mình hại nàng, chứng cứ đâu?

Nước trà, ly trà và ấm trà đều ở bên này, chính mình chẳng qua chỉ đổ một ly mà thôi!

Nàng có chứng cứ gì nói mình hạ thuốc mê nàng?

Muốn làm trò trước mặt mọi người sao? Để xem nàng nói gì?

Mọi người sẽ tin nàng sao?

Nháo tới hôm nay không thể thành thân mới tốt.

Nói không chừng, Chu Hành còn sẽ vì vậy mà chán ghét nàng.

Bả vai vô cùng đau đớn, nhưng nghĩ như vậy, đáy lòng Yến Phi lại hưng phấn dị thường, dường như đau đớn cũng đã biến mất.

Bên ngoài ồn ào tiếng người, thanh âm bén nhọn của nàng ta liền thấp thoáng nhỏ xuống.

"Hừ, đánh phủ đầu?" Dung Hoa cười một tiếng, nhíu mày nhìn Yến Phi, "Yến Phi ngươi muốn thay mận đổi đào, nghĩ hôm nay náo nhiệt người nhiều mà muốn nấu gạo thành cơm sao? Vương gia không thể bội tình bạc nghĩa, từ đó ngươi có thể thuận lý thành chương trở thành Chiê Vương Phi?"

Đột nhiên bị Dung Hoa nhìn thấu kế hoạch, Yến Phi sửng sốt, sau đó mở to hai mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi nói lung tung gì thế hả? Ta không rõ, ngươi mau thả ta ra, bằng không ta sẽ đi nói với phụ thân ngươi khi dễ ta."

Dứt lời, Yến Phi liền cất cao thanh âm kêu cứu: "Người..."

Mới la lên một tiếng, Lưu Tô đã điểm huyệt nàng ta.

Câu kết tiếp đột nhiên biến mất bên miệng, Yến Phi hoảng sợ há mồm nói mấy chữ, phát hiện thanh âm không có cách nào phun ra, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Dung Hoa.

Dung Hoa nhàn nhạt phất tay: "Kéo xuống." Nàng ta la to như vậy, nói tới cùng là muốn nháo lên, phá hoại buổi lễ thành thân của nàng và Chu Hành!

Lưu Tô gật đầu, lập tức kéo nàng ta ra khỏi phòng.

Trúc Thanh thấy thế, thân mình run rẩy tới lợi hại: "Đại tiểu thư tha mạng, nô tỳ không biết gì cả."

Túy Đồng duỗi tay đánh nàng ta một cái, thanh âm của Trúc Thanh liền không thể phát ra. Sắc mặt Trúc Thanh như tro tàn, mơ hồ ngã xuống cạnh Trúc Họa.

"Tiểu thư, có cần nô tỳ kéo bọn họ ra ngoài không?" Túy Đồng nhìn Trúc Thanh và Trúc Họa nằm dưới đất, phẫn hận nói.

Nàng ta sao có thể âm ngoan vô sỉ như vậy? Lại nghĩ ra kết đánh thuốc mê tiểu thư, tự mình gả cho Vương gia?

Tướng gia phong thần tuấn lãng, anh minh cơ trí như vậy, Nhị tiểu thư sao lại đáng bị khinh thường như thế?

Không phải nữ nhi của tướng gia sao? Những lời này Túy Đồng chỉ nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

Dung Hoa cười lắc đầu: "Không cần, lát nữa Cố ma ma sẽ phái người tới." Lưu Tô đã ra ngoài, ai biết Yến Phi có còn để lại hậu chiêu hay không?

Hai người Túy Đồng và Lưu Tô không thể rời khỏi nàng!

Đại hôn hôm nay quyết không thể để xảy ra sự cố!

"Vâng." Túy Đồng gật đầu.

Chỉ chốc lát, quả nhiên Cố ma ma tự mình tới, vừa tiến lên liền hành lễ nói: "Đại tiểu thư sợ hãi rồi, là nô tỳ sơ sẩy."

"Ma ma quá lời."

Ai có thể ngờ Yến Phi lại như vậy?

Cố ma ma cung kính nói: "Đại tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ đưa Nhị tiểu thư và hai tiện tỳ này ra khỏi Hạ Noãn Viện."

Ngày đại hỉ, không thể nhốt người trong Hạ Noãn Viện làm ảnh hưởng tới Đại tiểu thư và Vương gia.

"Ừ, vất vả cho ma ma rồi." Dung Hoa gật đầu. Cố ma ma đã nói sẽ đưa ba người đi, bà hẳn sẽ có cách không đụng phải người khác.

Cố ma ma xoay người gọi: "Vào đi." Dứt lời, hai bà tử chắc nịch lập tức mở cửa, cung kính hành lễ với Dung Hoa, sau đó mỗi người bế một nha đầu ra ngoài.

Cố ma ma hành lễ với Dung Hoa rồi lui xuống.

Ngồi một lúc, hỉ nương dẫn nha đầu khanh khách trở về, hoan thanh tiếu ngữ một đoạn, Lưu Tô đã trở về, đi tới bên cạnh Dung Hoa, nhẹ giọng: "Nô tỳ đã tự mình bẩm báo với tướng gia, tướng gia nói Đại tiểu thư chỉ cần vui vẻ làm tân nương là được."

Dung Hoa mỉm cười gật đầu.

Rất nhanh, hỉ nương cười tủm tỉm nói: "Giờ lành sắp tới rồi, giờ lành sắp tới rồi." Nói xong, bà liền đội khăn voan đỏ lên cho Dung Hoa.

Trước mặt Dung Hoa lập tức là một mảnh màu hồng, hỉ nương cầm lấy tay nàng, cẩn thận dìu nàng đứng dậy, sau đó hai hỉ nương một trái một phải đỡ nàng ra chính sảnh.

Hoan thanh tiếu ngữ càng thêm rõ ràng.

"Tân nương tới rồi." Tiếng người trong chính sảnh vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Thấy tân nương tới, lúc này liền trở nên an tĩnh.

Chu Hành một thân hỉ phục màu đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Hoa cũng một thân hỉ phục từng bước đi tới gần mình, tay nắm dải lụa đỏ ra mồ hôi.

Vừa khẩn trương lại vừa kích động.

Yến Xước ngồi phía trước trong lòng ngàn câu vạn chữ.

Ba ghế bên cạnh Yến Xước đều để trống, đại diện cho Vân Như Tuyết cùng phụ mẫu Chu Hành không còn nữa.

Ninh thị chỉ đứng bên cạnh Yến Xước, vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn không chú ý tới chuyện của Yến Phi.

Bái thiên địa xong, hỉ nương và nha đầu vây quanh đôi tân nhân tới tân phòng, còn Yến Xước và Ninh thị ở lại tiếp đón khách khứa.

Rải giường (1), hỉ nương nhắc nhở Chu Hành vén khăn voan cho tân nương.

(1) Rải giường là một trong những nghi thức có liên quan đến việc cầu tự. Rải giường do người chủ hôn nhà trai hoặc do bé trai và bé gái thực hiện. Trên tay họ cầm chậu vàng, bạc, sau đó rải đồng tiền vàng, bạc, hạt dưa, hạt bí, hạt đậu phộng xung quanh giường hỉ. Đồng tiền đại diện cho sự giàu có. Hạt dưa, hạt bí hy vọng con đàn cháu đống. Đậu phộng ngụ ý sinh con trai trước sau đó sinh con gái. Ngoài ra, người Trung Quốc cũng có thể rải những loại quả khác như táo, đậu phộng, vải khô, hạt dẻ vì chúng đều ngụ ý sớm sinh quý tử.

Dung Hoa ở trước mắt sáng ngời, mặt như quan ngọc, vẻ mặt tươi cười của Chu Hành ánh và mi mắt, Dung Hoa không khỏi nhìn y mỉm cười.

Hỉ nương và nha đầu bên cạnh cười ha ha.

Uống rượu giao bôi, chúc đôi tân nhân con đàn cháu đống, Chu Hành đi kính rượu trước, Dung Hoa ở lại phòng ngồi trên giường hỉ đỏ thẫm.

Hỉ nương và nhóm nha đầu nói chuyện với Dung Hoa một lúc cũng rời khỏi tân phòng. 

Tân phòng lập tức trở nên an tĩnh, ẩn ẩn có thể nghe tiếng hoan hô bên ngoài.

Bài trí trong phòng đã thay đổi, nơi nàng ở lúc trước là khuê phòng tinh xảo, hiện tại là tân phòng hỉ khí dương dương, gia cụ, bài trí đều rực rỡ hẳn lên.

Túy Đồng và Lưu Tô mỉm cười đi tới, trong tay Túy Đông bưng mâm thức ăn nóng hổi: "Vương phi, đói bụng chưa?"

Trên mặt Túy Đồng mang vẻ nhảy nhót, nàng là người tới bên tiểu thư trước, hiện tại Vương gia và tiểu thư thành thân, nàng là người vui nhất, ngay cả cách xưng hô cũng đẫ thay đổi.

Lưu Tô giúp Dung Hoa tháo mũ phượng trên đầu, sau đó cùng Lưu Tô hầu hạ Dung Hoa ăn vài món.

Dùng bữa xong, hai người cùng Dung Hoa nói chuyện nửa ngày, bên ngoài truyền tới tiếng vang: "Tham kiến Vương gia."

Dung Hoa vội ngồi về giường hỉ.

"Kẽo kẹt" một tiếng mở cửa, Chu Hành sắc mặt ửng đỏ, thanh tuấn bức người mang theo tươi cười đi vào.

"Vương gia." Túy Đồng và Lưu Tô hành lễ.

"Ừ." Chu Hành nhìn Dung Hoa, đi tới, hôn lên khóe môi của nàng, "Ta đi tắm một chút." Dứt lời, y đứng dậy qua tịnh phòng.

Dung Hoa kêu Túy Đồng đi lấy canh giải rượu, để Lưu Tô ở lại hầu hạ thay bộ hỉ phục đỏ thẫm ra, tóc dùng cây trâm đơn giãn buộc lên.

Chu Hành rất nhanh cũng đã thay trường bào đỏ đi ra.

Túy Đồng và Lưu Tô chỉnh lại giường đệm, uốn gối hành lễ, lui xuống.

Uống xong canh giải rượu, Chu Hành nhìn Dung Hoa, ánh mắt sáng ngời như mặt trời sáng lạn ngày hè, làm cho người ta lóa mắt.

Nghĩ tới tiếp theo phải động phòng, Dung Hoa không khỏi đỏ mặt.

Thân mình mềm nhẹ bị Chu Hành ôm lên.

Dung Hoa duyên dáng gọi một tiếng.

"Anh Anh." Chu Hành cúi đầu đặt một nụ hôn xuống môi nàng.

Mềm mại lướt qua biến thành triền miên kịch liệt.

Y phục hai người rất nhanh được cởi bỏ bên giường.

Dung Hoa cảm thấy thân thể tựa hồ theo nụ hôn của y mà bị thiêu đốt, trên người đột nhiên lạnh lẽo, yếm đào màu hồng bị cởi xuống, Dung Hoa còn chưa kịp cảm nhận cái đêm lạnh lẽo của tháng ba đã bị lửa nóng của Chu Hành bao phủ.

...

Trên trán Chu Hành đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, dường như vì không vào cửa được, động tác đột nhiên dừng lại, gương mặt ửng đỏ: "Anh Anh, dưới đáy hòm có tập tranh đúng không?" Việc này đúng là còn phức tạp hơn hành quân đánh trận.

Dung Hoa gật đầu chỉ vào cái hòm bên cạnh: "Cái thứ hai phía dưới."

Chu Hành đắp chăn cho Dung Hoa, sau đó khoác áo xuống giường, mở hòm cầm tập tranh ra.

Đây là Cố ma ma cố ý giao cho Dung Hoa.

Hình ảnh trên bức họa sinh động như thật.

Chu Hành xem tới sắc mặt càng thêm ửng đỏ.

Cẩn thận đọc một lần, Chu Hành mới trở về.

Lần này là nước chảy thành sông.

Dung Hoa đau tới nước mắt trào ra, cắn chặt trên vai Chu Hành.

....................

Chính sảnh bên ngoài, khách khứa vẫn chưa tan, vô cùng náo nhiệt.

Ninh thị tiếp đón bên nữ quyến cười tới gương mặt cương cứng, hai chân đau nhức không thôi, lúc này mới phát hiện không thấy Yến Phi, nghĩ nghĩ liền không khỏi lo lắng, vội vàng cúi đầu thấp giọng phân phó Trương ma ma: "Sao không thấy Phi Nhi? Bà đi xem nó về Hội Nhãn Uyển chưa?"

Hình như từ lúc bái đường đã không còn thấy nàng ta.

Có phải trong lòng khó chịu nên về phòng rồi không?

Nhưng khách khứa ở đây, bà rời đi thật sự quá thất lễ.

Mong nó đừng làm ra chuyện gì!

Trương ma ma gật đầu, vừa định phân phó nha đầu thì nghe Ninh thị lại thấp giọng dặn dò: "Nếu không thấy, lập tức kêu người đi tìm nó."

Trương ma ma nhận lệnh, vội vàng phân phó hai nha đầu lanh lợi thận trọng đi tìm Yến Phi.

Giờ phút này, ba chủ tớ Yến Phi bị nhốt trong một gian phòng ở Lâm Khê Các.

Nơi này cách xa Hạ Noãn Viên, thanh âm bên chính sảnh cũng không thể truyền tới, vô cùng yên tĩnh.

Căn phòng tuy sạch sẽ nhưng vì đã lâu không có người ở nên rất thê lương.

Yến Phi ngồi ở ghế trên, ôm hai chân.

Trúc Thanh đã tỉnh lại, run rẩy sợ hãi, sốt ruột hỏi: "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Đại tiểu thư có phải đã đem chân tướng nói với tướng gia rồi không?"

"Nàng dám!" Yến Phi căm hận nói.

Nàng ta thật sự không ngờ Yến Dung Hoa lại phân phó nha đầu nhốt mình lại, những tiện tì kia đúng là biết nghe lời nhốt mình lại.

Yến Dung Hoa khẳng định sẽ đem sự tình bẩm báo với phụ thân.

Phụ thân sẽ làm gì?

Trong lòng Yến Phi không khỏi dâng lên một trận hoảng loạn.

Thuốc đặt trong móng tay, thời điểm châm trà đã bắn và ly một ít, làm mọi thứ trở nên mờ mịt.

Nhưng một khi phụ thân đã điều tra, ông ấy khẳng định có thể tìm tới đại phu bán thuốc kia.

Phụ thân không đánh chết cũng lột da nàng ta.

Không được, không thể ngồi đây chờ chết! Yến Phi nâng cao tinh thần, nghĩ nghĩ, mở miệng muốn gọi Trúc Thanh nhưng lại phát hiện bản thân vẫn một câu không nói ra lời.

Nhìn một chút, nàng ta quyết định cầm cây trâm viết lên bàn.

Nàng phải tự cứu, trước khi phụ thân tới đây phải chạy ra ngoài.

Mẫu thân sẽ cứu nàng. Mẫu thân cứu không được, còn có cữu cữu, cữu mẫu và bà ngoại!

Tóm lại không thể ngồi ở đây chờ như vậy.

Trúc Thanh một bên nhìn, một bên gật đầu đè thấp thanh âm đáp: "Vâng, tiểu thư."

Yến Phi đứng dậy, duỗi tay chỉ cái ghế thêu bên cạnh.

Trúc Thanh gật đầu.

Hai người lén lút bưng cái ghế thêu nhẹ bước tới cạnh cửa.

Yến Phi nhìn Trúc Thanh, ra hiệu: "Hành động."

Trúc Thanh gật đầu, vất vả bưng cái ghế thêu nặng nề đặt xuống đất, sau đó kinh hoảng lớn tiếng: "Tiểu thư, người đừng nghĩ bậy, người đừng làm việc ngốc nghếch như vậy, tướng gia khẳng định sẽ làm chủ cho người, tiểu thư..." Nói rồi nàng ta đập cửa thét lớn, "Cứu mạng, Nhị tiểu thư đâm tường rồi, cứu mạng... Người đâu, mau tới đây, Nhị tiểu thư tự sát... Máu... A, Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, người đâu, cứu mạng."

Tiếng khóc vang trời vọng đất.

Bà tử bên ngoài hai mặt nhìn nhau, không biết làm gì cho phải.

Cố ma ma dặn dò bọn họ canh giữ Nhị tiểu thư, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại bên trong đã la hét như thế, các bà không biết phải làm gì mới tốt.

Tiếng kêu gào bên trong mỗi lúc một lớn: "Cầu xin các ngươi mau mở cửa, Nhị tiểu thư không xong rồi, mau mở cửa. Các ngươi điếc hết rồi sao? Không nghe ta gọi sao? Nếu Nhị tiểu thư xảy ra chuyện, các ngươi cho dù có mười cái đầu cũng không đủ chém."

Cửa bị đập tới phát ra tiếng thùng thùng.

Hai bà tử không khỏi khó xử.

Thanh âm của Trúc Thanh lần nữa bén nhọn vang lên: "Tiểu thư, tiểu thư, người đừng làm nô tỳ sợ."

"Vào xem đi, nếu Nhị tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, vậy thì không tốt, hơn nữa hôm nay là đại hỉ của Đại tiểu thư và Vương gia." Một bà tử mở miệng.

Lý bà tử cũng vội gật đầu.

Nhị tiểu thư không biết đã phạm lỗi gì mà bị Cố ma ma nhốt ở đây, nhưng mặc kệ thế nào, nàng ta cũng là nữ nhi của tướng gia và phu nhân.

Nếu nàng ta ở dưới mí mắt của bọn họ xảy ra chuyện, bọn họ thật đúng là có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Vương bà tử liền cầm chìa khóa mở cửa, vào trong.

Bà ta vừa vào phòng, Yến Phi liền cầm cái ghế thêu đập qua.

Sau gót Vương bà tử đau đớn, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Lý bà tử ở sau hoảng sợ, vội vàng muốn lui xuống lại bị Trúc Thanh nhào tới ôm eo, quay đầu nhìn Yến Phi: "Tiểu thư, mau." 

Yến Phi duỗi tay cầm ghế thêu đập thẳng vào mặt Lý bà tử.

Một cái đánh qua, Trúc Thanh bị đánh tới hôn mê bất tỉnh, Lý bà tử bị đập tới đầu chảy máu, hoa mắt lảo đảo đỡ khung cửa

Yến Phi đẩy bà ta, nâng bước chạy ra ngoài.

Lý bà tử lắc đầu, cắn đầu lưỡi khôi phục thần trí, duỗi tay lau máu trên mặt, nghiêng ngã đuổi theo: "Nhị tiểu thư, đứng lại."

Yến Phi nghe Lý bà tử ở sau kêu, cầm váy chạy trốn càng nhanh.

Đáng lẽ không nên mềm lòng! Nhị tiểu thư sao lại tinh ranh như vậy! Lý bà tử hận tới chết, một bên đuổi theo, một bên cắn lưỡi để duy trì thanh minh.

Khách khứa còn chưa tan, lỡ đụng phải người thì làm sao cho phải?

Lý bà tử tuy bị thương nhưng vì thể lực tốt hơn Yến Phi, cho nên vẫn luôn theo sát phía sau, vừa chạy ra sấn liền đụng phải một nha đầu, kêu nàng đi bẩm báo Cố ma ma.

Yến Phi vô cùng hoảng loạn, vốn muốn chạy đi tìm người lén lút gọi Ninh thị tới đây, không ngờ Lý bà tử theo sát như thế.

Nếu mang bộ dáng này tới chính đường, phụ thân có phải càng thêm phẫn nộ hay không? Hay là nể mặt khách khứa, ông ấy sẽ tha thứ cho mình?

Nhưng sau khi khách tan thì sao?

Qua cửa ánh trăng, Yến Phi đâm vào một người nồng nặc mùi rượu.

Nàng ta ngẩng đầu.

Dưới ánh đèn, Lý Sướng một thân quý khí, Yến Phi lập tức nắm lấy ống tay áo của hắn ta, nôn nóng nói: "Cứu ta."

Lý Sướng vốn giật mình, vốn muốn mở miệng giáo huấn răn dạy, vừa thấy Yến Phi liền duỗi tay đỡ nàng: "Nhị tiểu thư, nàng làm sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.