Trên công đường, chính mình cũng không tiện nói ra suy nghĩ thật sự.
Tuy Điền đại nhân ngồi bên trên có thể đoán được nhưng hắn hẳn cũng hi vọng Tưởng gia bọn họ lui một bước, như thế sự tình sẽ không cần phải nháo lên công đường.
Rốt cuộc án tử này người bị cáo trạng là Ngũ hoàng tử.
Hoàng tử giết người, vụ án này không phải quan viên nào cũng có thể chạm vào.
Trong lòng hi vọng như thế, nhưng Tưởng Đại lão gia không thể ở trên công đường nói thẳng với Tưởng Tam lão gia, kêu ông ta đừng tố cáo.
Vì Tưởng gia, cũng vì Ngũ hoàng tử.
Lời này sao có thể nói thẳng trước mặt mọi người?
Rốt cuộc là chất nữ của mình chết dưới kiếm thủ hạ của Lý Du.
Chứng cứ đầy đủ!
Mà quần chúng bên ngoài chờ xem náo nhiệt đã vây kín cổng lớn nha môn chật như nêm cối.
Chuyện như vậy hai người đương nhiên chỉ có thể nói riêng.
Nhưng thứ đệ này căn bản không để ý tới ông ta! Tuy cực lực ẩn nhẫn nhưng Tưởng Đại lão gia vẫn tức giận tới sắc mặt ẩn ẩn phiếm tím.
Tưởng Tam lão gia lại bày ra vẻ khổ sở và phẫn nộ, nửa bước cũng không lui, kiên quyết muốn Điền đại nhân làm chủ cho nữ nhi, nghiêm trị hung thủ.Đa
Mà đám người Văn Chính lại một mực phủ nhận, nói là Tưởng Ngữ tự mình đụng phải, nhưng Tưởng Ngữ lại không có bất cứ luẩn quẩn nào trong lòng tới mức tự sát, cho nên lời này dù nói tiếp cũng có chút vô lực.
Tình hình nghiêng về một phía, đối với Lý Du vô cùng bất lợi.
Nhưng Lý Du lại không có bất cứ lý do để giết đường muội của hôn thê chính mình.
Đầu Điền đại nhân đau tới muốn nứt ra, mắt đầy lệ khí nhìn đám người Tước Âm và Văn Chính quỳ gối giữa công đường: "Các ngươi còn gì muốn nói? Còn gì nói chưa rõ không? Tất cả đều suy nghĩ cẩn thận cho bản quan!"
Hiện tại chỉ có thể trông cậy nha đầu này sửa miệng, chỉ là nhìn biểu tình này, sửa miệng cơ hồ là không có khả năng. Một bên là Ngũ hoàng tử, một bên là cô nương con vợ lẽ Tam phòng Tưởng gia, bên nặng bên nhẹ, Điền đại nhân đương nhiên nhìn thấu, có điều ngoài mặt hắn vẫn không thể thiên vị Ngũ hoàng tử.
"Những câu nô tỳ nói đều là thật, tiểu thư chết thật oan uổng, mong đại nhân làm chủ cho tiểu thư nhà ta, để tiểu thư có thể ở dưới suối vàng an nghỉ." Hai mắt Tước Âm hồng hồng, lớn tiếng nói, "Nếu đại nhân không tin nô tỳ, nô tỳ có thể lấy cái chết minh chí!"
Sắc mặt đám người Lý Du đều trở nên âm trầm.
"Tiểu thư chết thật oan, mong đại nhân tra rõ, làm chủ cho tiểu thư." Mấy người kia cũng dập đầu, đồng loạt kêu lên.
Không thuận theo, không buông tha như vậy, đám người Văn Chính đều hận tới không thể lập tức chém hết đầu bọn họ.
Sắc mặt Lý Du ngày càng khó coi.
Mấy hạ nhân không biết tốt xấu tạm thời không nhắc tới, không ngờ Tưởng Tam lão gia lại cố chấp như vậy, đây là điều Lý Du không nghĩ tới.
Tưởng Tam lão gia tuy là con vợ lẽ, nhưng ông ta không phải cũng là người Tưởng gia sao?
"Đại nhân, người ở hiện trường không phải là người của điện hạ thì chính là người của xá chất nữ, hai bên đều có cách nói khác nhau, chi bằng Điền đại nhân tìm thêm nhân chứng rồi lại khai thẩm?" Tưởng Đại lão gia mở miệng đề nghị.
Điền đại nhân suy tư một phen, gật đầu, quét mắt nhìn một vòng, nói: "Lời của Tưởng đại nhân không phải là không có lý, hai bên các ngươi ai cũng cho mình phải, cho mình có lý, vậy đi, chờ bản quan phái người tra xét rõ ràng rồi lại khai đường!" Dứt lời, hắn liền đứng lên, nói với Lý Du, "Ngũ điện hạ, ý của ngài thế nào?"
Lý Du gật đầu: "Nên là thế."
Hắn thân chính không sợ bóng tà, chuyện hôm nay chỉ cần chậm rãi điều tra, khẳng định có thể tra ra dấu vết để lại!
Điền đại nhân vuốt râu, nói: "Như thế, xin thỉnh điện hạ mấy ngày này đừng đi xa hoàng tử phủ."
Lý Du gật đầu.
Tưởng Tam lão gia lại chắp tay đưa ra nghị: "Đại nhân, án theo luật pháp triều ta, người bị tình nghi nên tạm thời bắt giữ."
"Tam đệ." Thái dương Tưởng Đại lão gia đã nổi đầy gân xanh.
Tưởng Tam lão gia không để ý tới ông ta, tiếp tục nói chuyện với Điền đại nhân: "Còn mấy người làm chứng Tước Âm này, hạ quan hi vọng đại nhân giữ bọn họ ở lại Hình Bộ."
Làm vậy đương nhiên là phòng bọn họ bị giết người diệt khẩu! Giữ nhân chứng ở lại Hình Bộ, đương nhiên an toàn hơn trở về Tưởng gia rất nhiều! Nếu trực tiếp trở về Tưởng gia, bọn họ không bị đánh giết thì chính là dụ hoặc, thế nào cũng có!
Hỗn trướng này muốn để người ở lại Hình Bộ! Sắc mặt Tưởng Đại lão gia đen như đáy nồi.
Lý Du gật đầu với Điền đại nhân: "Tam lão gia nói rất có lý, nếu bổn điện hạ đã là người bị tình nghi thì nên tạm thời bắt giữ."
Điền đại nhân vốn cảm thấy khó xử, hiện tại nghe Lý Du nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với mấy người Tước Âm: "Vậy mấy người các ngươi cũng ở lại đi." Dứt lời, hắn liền phân phó quan sai ở trên công đường, "Các ngươi điều tra cho ta, hộ gia đình và cửa hàng gần đó, tất cả đều không được bỏ sót."
Mọi người đồng loạt nhận lệnh.
.................................
"Tưởng Tam lão gia này..." Nghe Cố ma ma bẩm báo động tĩnh bên Hình Bộ, Dung Hoa phất tay cho bà lui ra ngoài, quay đầu nhìn Chu Hành, nghi hoặc hỏi, "Tưởng Tam lão gia này chẳng lẽ sớm đã là người của Lý Lân?"
Việc này không phải là bút tích của Tưởng Tam lão gia đấy chứ? Hay là ông ta chỉ muốn nhân cơ hội này trả thù Tưởng lão phu nhân và hai huynh trưởng con vợ cả của mình?
"Nói không chừng." Tưởng Tam lão gia có lẽ sớm đã ngầm đầu quân cho Lý Lân, có điều cũng có thể chỉ là bắt lấy cơ hội này. Chu Hành nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, "Chỉ là chuyện này cho dù Lý Du thành công thoát thân, Tưởng Tam lão gia kia chắc chắn đã kết thù với hắn, cùng Đại phòng Tưởng gia xé rách mặt nạ giả tạo, tương lai có lẽ chỉ có thể dựa vào Lý Lân."
Biết Tam phòng cùng Đại phòng và Nhị phòng Tưởng gia có oán hận, Dung Hoa bắt đầu phỏng đoán, vì Tưởng gia, Tam phòng Tưởng gia rất có khả năng sẽ nén giận,, không ngờ Tưởng Tam lão gia lại đưa ra quyết định này, hơn nữa còn để mấy nhân chứng kia ở lại Hình Bộ, để Hình Bộ bảo đảm an toàn cho họ.
Quá là nằm ngoài dự đoán!
Như thế, có một số việc cũng không cần nhúng tay, bọn họ chỉ cần ở phía sau quạt gió thêm củi, rải rác chút lời đồn rồi ngồi xem kịch là được!
Dung Hoa mỉm cười: "Xem ra Lý Du phải tốn chút sức lực."
Việc này phía sau còn có Lý Lân.
Chuu Hành gật đầu: "Ừ." Lý Lân và Lý Du cắn xé, nếu có thể lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
Bên ngoài truyền tới tiếng cười nói của Phó Cửu Lận, Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, ba người rất nhanh liền vào phòng.
Dung Hoa và Chu Hành dừng chuyện đang nói lại.
"Vương gia, nghĩa muội." Phó Cửu Lận gọi một tiếng, sau đó nhìn Dung Hoa, nói, "Nghĩa phụ có một số việc phải xử lý, buổi tối mới về, người nói chúng ta không cần chờ."
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, phân phó Túy Đồng, "Đi nói với đầu bếp nấu cho phụ thân chút canh và cháo." Buổi tối thời điểm trở về còn có thể ăn khuya.
Túy Đồng gật đầu.
"Chuyện của Tưởng Ngữ, Vương gia và nghĩa muội đều biết rồi đúng không?" Phó Cửu Lận một bên chơi với Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần, một bên thuận miệng hỏi.
Bên ngoài có động tĩnh gì, Cố ma ma chắc chắn bẩm báo kịp thời.
"Ừ, đã biết." Chu Hành gật đầu, lại hỏi, "Phụ thân có nói gì không?"
"Chưa nói gì cả." Phó Cửu Lận ôn nhã cười, "Chỉ nói với Hình Bộ Thượng Thư phải điều tra vụ án này rõ ràng."
.........................
Mặt trời lặn, Tưởng đại phu nhân đang định đi thỉnh an lão phu nhân, lại không ngờ cung nữ Đông Nguyệt bên cạnh Trinh Phi mang lễ tới Tưởng phủ.
Tưởng Đại phu nhân vội cho người mời nàng vào.
"Trở về nói với nương nương, kêu người cứ yên tâm, những hạ nhân không hiểu chuyện đó chúng ta sẽ xử lý." Tưởng Đại phu nhân cười nói.
"Như thế thì vất vả cho phu nhân và Đại lão gia." Đông Nguyệt gật đầu.
Hàn huyên một phen, Tưởng Đại phu nhân đứng dậy tự mình dẫn Đông Nguyệt qua chỗ Tưởng Tam phu nhân.
Trinh Phi phái người tới, Tưởng Tam phu nhân sớm đã nhận được tin, bà ta xõa tóc, đầu mang đai buộc, ngồi trên giường lặng lẽ gạt lệ.
Chúng nha đầu bà tử đều hai mắt hồng hồng ở cạnh nhẹ giọng khuyên bảo.
Nhìn một màn này, khóe mắt Tưởng Đại phu nhân giật giật.
Người không biết còn tưởng nữ nhi thân sinh của ả chết, chẳng qua là tiện loạn con vợ lẽ mà thôi, trong lòng có bao nhiêu thương tâm chứ? Còn bày ra vẻ mặt này, vừa rồi không phải nói chuyện, một chữ ả cũng không nghe sao?
Tưởng Đại phu nhân nhíu mày.
"Tam phu nhân nén bi thương, đây là chút tâm ý của nương nương." Đông Nguyệt lên tiếng, "Nương nương nói, Tưởng gia là nhạc gia của điện hạ, điện hạ trước nay nhân nghĩa, khẳng định sẽ không làm ra chuyện này, chuyện này khẳng định có người muốn hãm hại điện hạ, muốn điện hạ và Tưởng gia trở mặt. Nương nương còn nói, thỉnh Tam phu nhân và Tam lão gia yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ được điều tra rõ ràng, trả cho Tứ cô nương một cái công đạo..."
Tưởng Tam phu nhân dùng khăn che mặt anh anh khóc lên, bộ dáng thương tâm muốn chết, một câu cũng không tiếp lời Đông Nguyệt.
Tưởng Đại phu nhân chán nản.
Thật là không biết xấu hổ.
Nếu không phải nể mặt nữ nhi nhà mình, Trinh Phi sao có thể để ý tới con vợ lẽ Tam phòng?
Lời cũng đã nói, việc này rõ ràng là có người hãm hại Ngũ hoàng tử, chắc chắn sẽ tra ra manh mối, nhưng Tam đệ muội lại coi như nghe không hiểu, làm bộ làm tịch!
Tưởng Đại phu nhân mím môi, đi lên phía trước một bước, vươn tay vỗ vai Tưởng Tam phu nhân: "Đệ muội nén bi thương, nương nương không phải đã nói sao, người sẽ cho Tứ nha đầu một cái công đạo, muội còn gì không yên tâm nữa? Còn có lão gia, Nhị thúc, Tam thúc và lão phu nhân, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Tứ nha đầu chết vậy sao?"
Trái phải đều là muốn Tam phòng họ nhịn cục tức này, đừng náo loạn! Tưởng lão phu nhân che miệng, khóc không thành tiếng: "Nữ nhi đáng thương của ta..."
Đông Nguyệt lộ vẻ khổ sở nhìn Tưởng Tam phu nhân: "Thỉnh Tưởng Tam phu nhân nén bi thương, Tam phu nhân xin yên tâm, nương nương chắc chắn sẽ làm chủ cho Tứ cô nương."
"Làm phiền nương nương." Tưởng Tam phu nhân đứng dậy, hướng về hoàng cung khom người hành lễ một cái, sau đó khóc lóc, "Nữ nhi đáng thương của ta đang ở tuổi hoa nở lại chết thảm đầu như vậy, nữ nhi đáng thương của ta..."
Từ đầu tới cuối Đông Nguyệt đều duy trì bộ dáng khổ sở, nhỏ nhẹ an ủi Tưởng Tam phu nhân một phen rồi mới cáo từ.
Tưởng Đại phu nhân theo nàng ta ra ngoài, đưa tiễn một đoạn, Đông Nguyệt dừng bước, khom người: "Xin Đại phu nhân dừng bước."
"Vậy ta không tiễn nữa." Tưởng Đại phu nhân duỗi tay cầm tay Đông Nguyệt, "Sau khi trở về nói với nương nương, Tưởng gia bên này, nương nương cứ việc yên tâm."
Vạn sự đã có bọn họ.
Chẳng lẽ bọn họ không áp chế được một con vợ lẽ Tam phòng sao? Bà và lão gia không được, nhưng bên trên vẫn có lão phu nhân.
Cho nên, Tam phòng Tưởng gia, bọn họ sẽ thu phục.
Đông Nguyệt hiểu ý, mỉm cười gật đầu, cáo từ.
Tưởng Đại phu nhân đứng đó một lúc rồi xoay người tới viện của Tưởng lão phu nhân.
Hành lễ, Tưởng lão phu nhân cho Tưởng Đại phu nhân ngồi xuống, sau đó hỏi: "Người của nương nương đi rồi?"
"Vâng, vừa mới đi." Tưởng Đại phu nhân gật đầu.
"Tức phụ của lão Tam vẫn dầu muối đều không ăn?" Ngữ khí Tưởng lão phu nhân mang theo vài phần phẫn nộ. Tuy nhiều năm mặc kệ sự đời, nhưng trong phủ có động tĩnh gì, trước nay bà đều rõ ràng, cho nên thái độ của Tưởng Tam phu nhân, bà đương nhiên biết.
"Vâng." Tưởng Đại phu nhân thở dài, "Cho dù là người của nương nương, đệ muội cũng không có ý định bỏ qua chuyện này."
Sắc mặt Tưởng lão phu nhân đột nhiên trở nên âm trầm.
"Cũng không biết tình hình bên nha môn thế nào rồi." Lại thở dài một hơi, Tưởng Đại phu nhân rũ mắt, nói, "Trước đó Tam thúc cho người về truyền lời, Tam đệ muội không buông tha hẳn là ý của thúc ấy... Hai người Tam thúc và Tam đệ muội trước nay luôn tình cảm trung hậu..."
Tưởng Đại phu nhân vì Tưởng Tam phu nhân giải thích một câu.
"Con không cần giải vây cho ả!" Tưởng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Con đó, chỉ biết suy nghĩ cho người khác, đó là con rể con, con nên vì Đại a đầu và Ngũ hoàng tử suy nghĩ nhiều một chút."
"Vâng, mẫu thân." Tưởng Đại phu nhân vội gật đầu.
"Nha đầu kia có chỗ nào khả nghi không?" Tưởng lão phu nhân vân vê hạt châu trong tay, hỏi.
"Không." Tưởng Đại phu nhân lắc đầu, "Nha đầu đó được chọn mua vào phủ, là một cô nhi."
"Cô nhi được chọn mua vào..." Tưởng lão phu nhân lẩm bẩm, bất giác nhíu mày.
Biểu tình Tưởng Đại phu nhân cũng trở nên nghiêm túc.
Người như vậy rất dễ là cái đinh cho kẻ khác gài vào, nhưng nàng ta chỉ là nha đầu bên cạnh một thứ nữ của Tam phòng, bọn họ đương nhiên không quan tâm nhiều như vậy.
Lại không ngờ đó là lỗ hổng!
Tưởng lão phu nhân cau mày: "Trong phủ nên tẩy rửa sạch sẽ rồi."
"Vâng, mẫu thân."
"Đại a đầu thế nào?" Tưởng lão phu nhân hỏi tới Tưởng Khuynh.
"Đại phu nói đã không sao, chỉ là trên cổ có chút vết bầm, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn, đại phu cũng đã kê phương thuốc bổ dưỡng ngưng thần." Tưởng Đại phu nhân trả lời tỉ mỉ.
"Đứa nhỏ này là người thông thấu, con cứ chậm rãi nói chuyện với nó."
Bên ngoài truyền tới thanh âm nói chuyện của Tưởng Nhị phu nhân, Tưởng lão phu nhân không nói thêm gì nữa, Tưởng Đại phu nhân vội đứng dậy rót nước bưng trà, cẩn thận hầu hạ Tưởng lão phu nhân.
.........................
Tưởng Đại lão gia phẫn nộ rời khỏi Hình Bộ, nhìn biểu tình bi ai đau thương vì mất ái nữ của Tưởng Tam lão gia, lửa giận trong lòng càng lớn.
Nhưng trên đường cái, ông ta không tiện nháo nhào, càng không tiện giáo huấn đệ đệ.
Việc xấu trong nhà không nên rêu rao ra ngoài.
Cho nên, Tưởng Đại lão gia định về phủ sẽ răn dạy Tưởng Tam lão gia một trận.
Nổi giận đùng đùng về Tưởng phủ, vừa vào cửa lớn, hạ nhân liền tới báo nói Thành Dương Bá tới, đã đợi khoảng thời gian dùng một chung trà.
"Cùng ta đi gặp Thành Dương Bá." Tưởng Đại lão gia dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn Tưởng Tam lão gia.
Tưởng Đại lão gia vừa dứt lời, người Tưởng Tam phu nhân phái tới chờ liền vội vàng đi đến: "Tam lão gia, ngài về rồi, ngài mau trở về xem phu nhân, phu nhân thương tâm đến ngất xỉu rồi." Ngất xỉu đúng là có chút khoa trương, chỉ là phu nhân đã phân phó Tam lão gia vừa vào cửa lập tức phải mời trở về.
"Đại ca thứ lỗi, chuyện của Tứ nha đầu... Nàng ấy khẳng định vô cùng thương tâm, đệ không an lòng, muốn đi xem nàng ấy trước." Tưởng Tam lão gia cung kính nói, "Thành Dương Bá bên kia còn thỉnh Đại ca giúp đệ phụng bồi."
Người của Tưởng Tam phu nhân ở cạnh nhìn, cô nương Tam phòng lại vừa chết... Tưởng Đại lão gia không vui gật đầu.
"Đa tạ Đại ca." Tưởng Tam lão gia cảm tạ một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Hừ!" Tưởng Đại lão gia hừ lạnh một tiếng, phất tay áo tự mình đi gặp Thành Dương Bá.
.............................
"Lão gia." Vừa thấy thân ảnh Tưởng Tam lão gia, Tưởng Tam phu nhân liền thấy an tâm.
Bà nằm trên giường giả bộ bất tỉnh, nếu lão phu nhân tới phái người nâng bà qua, tới lúc đó bà cũng không còn cách nào.
Cũng may, lão phu nhân không phái người tới.
Lão gia cũng đã trở về.
Lão gia có thái độ gì, bà cũng có thể rõ ràng.
Cũng không đến mức một mình mình ở trong phủ đối mặt với lão phu nhân và Đại phu nhân.
Đại phu nhân thì không có gì, bà ta chẳng qua chỉ là tẩu tử.
Nhưng lão phu nhân muốn giáo huấn bà, đó là một chuyện khác.
"Vất vả cho phu nhân." Tưởng Tam lão gia ngồi ở mép giường, hỏi, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Thiếp không sao." Tưởng Tam phu nhân lắc đầu, "Tứ nha đầu..." Rốt cuộc cũng dưỡng mười mấy năm, Tưởng Tam phu nhân liền hỏi tới Tưởng Ngữ.
"Đây là mệnh của nó." Tưởng Tam lão gia thở dài.
Nước mắt động quanh khóe, qua một hồi Tưởng Tam phu nhân mới ép cho nước mắt trở về: "Vừa xảy ra chuyện, Đại tẩu liền tới đây nói là vì suy nghĩ cho Tưởng gia, bảo thiếp khuyên lão gia ngài một chuyện nhịn chín chuyện lành... Vừa rồi Trinh Phi nương nương cũng phái người tới, còn tặng lễ vật." Tưởng Tam phu nhân quay đầu nhìn mấy hộp gấm trên bàn, tiếp tục, "Người của Trinh Phi nương nương và Đại tẩu đều nói chuyện này có nội tình khác, hi vọng chúng ta có thể lấy đại cục làm trọng, Trinh Phi nương nương còn nói sẽ cho Tứ nha đầu một cái công đạo. Thiếp không biết lão gia ngài có tính toán gì, cho nên không thể hiện thái độ với họ, chỉ có lệ cho qua, còn về lão phu nhân... Đại tẩu nói ý của tẩu ấy chính là ý của lão phu nhân."
Tưởng Tam lão gia nhìn đồ trên bàn, nói: "Ừ, ta biết rồi."
"Lão gia, chuyện của Tứ nha đầu, ngài định..." Tưởng Tam phu nhân sắc mặt ngưng trọng nhìn Tưởng Tam lão gia, hỏi, "Lão gia ngài muốn cáo trạng Ngũ hoàng tử sao?"
Khóe miệng Tưởng Tam lão gia cong lên ý cười nhẹ, nói: "Ừ."